Học Viện Pháp Sư – Xử Nữ Thành
Chương 2: Tây Đông Thần
Tâm Hiên đưa họ đến toà Sinh, đây là toà nhà nằm khá gần toà chính. Đi bộ một chút là tới.
Tâm Hiên tiện đường đưa cả hai tới một cầu thang đá đã có dấu hiệu phủ rêu, cậu ta xoa xoa mũi nói:"ba tháng rồi không ai đi lại nên thế đấy, hai người đi cẩn thận một chút"
Liên Tuân hơi khó chịu, ở cung điện ai cũng cung kính với hắn một tiếng thái tử, hai tiếng thái tử, ấy thế mà vừa đến đây thằng nhóc này lại xem hắn chẳng khác mấy thường dân.
Trên lầu vọng xuống một tiếng "Zô" rất lớn, là giọng nữ nhân. Cả ba ngước đầu nhìn lên thì nhìn thấy một thiếu nữ vận thanh y cực kì xinh đẹp đang nhìn xuống họ. Nữ nhân ấy vẫy vẫy tay:"Đồng đệ"
Tâm Hiên khẽ mĩm cười gật đầu với cô nàng:"Hoa sư tỷ"
Hoa Sinh Thần nhảy từ trên lầu cao xuống nhẹ nhàng đáp đất, tưởng chừng như tiên nữ hạ thế ai dè vừa đặt chân xuống cô nàng đã ngã chỏm vó do mặt đất trơn ẩm toàn mần rêu. Tâm Hiên hốt hoảng đỡ cô nàng dậy:"sư tỷ không sao chứ?"
Hoa Sinh Thần phủi phủi áo váy mà cười:"ngã hoài mà chẳng nhớ nổi chỗ này trơn đến thế, aizzz đệ đi một cái là tháp Sinh vắng hoe chẳng có ai, nhưng giờ cũng may..."
Cô nhìn sang huynh đệ họ Liên, bổng mắt cô sáng rỡ mà lao tới nắm tay Liên Đào thốt lên:"đáng yêu quá"
Liên Đào hơi hoảng nhưng nhanh chóng trấn định lại khoe ra cốt cách hoàng tộc mà mĩm cười với cô. Tâm Hiên đành phải giới thiệu:" đây là Hoa Sinh Thần người quản lý toà Sinh. Tính tình hơi... Ừm tăng động"
Sinh Thần bị nói nhưng không giận mà cười tít mắt, cô nàng hào hứng dẫn Liên Đào lên phòng đã được chuẩn bị cho cô.
Lúc đi lên có đi ngang một cửa sổ hướng ra cổng chính của Thành. Tâm Hiên nhìn thấy một xe kéo được kéo bởi con bạch hổ cực lớn từ trên trời lao xuống. Y khẽ cau mài:"Tây Phương Võ Thần sao lại xuống đây?"
Sinh Thần cũng nhìn ra rồi a một tiếng nhưng sau đó nét mặt vạn năm không đứng đắng kia có phần nghiêm nghị:"cuối cùng cũng có kết quả sao?"
Tâm Hiên không hiểu:"kết quả gì cơ?"
Sinh Thần giật mình ý thức bản thân lỡ miệng chỉ cười trừ. Bổng Liên Đào thốt lên:"tuấn tú quá"
Liên Đào nhìn chằm chằm cái vị Tây Phương Võ Thần bước khỏi xe kéo kia. Một nam tử vận chiến giáp cùng áo choàng đỏ, sau lưng vát một thanh đao lớn. Vị đó chắc chắn là một Võ tướng đích thị nếu như không có gương mặt kia. Tây Phương Võ Thần mang một gương mặt có đường nét mảnh mai thanh tú đến cực điểm, đôi mắt phượng sáng trong lại sắc lẻm làm người ra liên tưởng đến nam tử tri thức chỉ thích hợp với việc cắm hoa bẻ liễu mà thôi. Tây Phương Võ Thần tên thật là Thừa Huyền Ngọc quả thật là người như tên quá mỹ miều rồi.
Thừa Huyền Ngọc mang theo một chiếc hộp gỗ đi vào trong chính điện của thành trì Xử Nữ. Hải Trân vừa đi ra thì đụng mặt hắn, nàng ta khẽ cuối đầu:"Tây Phương tướng quân"
Huyền Ngọc phủi đi lớp tuyết trên chiến giáp mà nói:"ngài vẫn ở trong chứ?"
Hải Trân khẽ đáp:"ngài vẫn ở đấy.... Hình như sức khoẻ ngài càng kém rồi"
Huyền Ngọc gật đầu rồi quen thuộc tiến vào trong. Hạ Ly vẫn ngồi ở chủ toạ, cảm nhận có người đi vào hắn hơi trầm mặt do dự gọi:" Thừa tướng quân?"
Huyền Ngọc quỳ một chân xuống hành lễ:"vâng thiếu gia, Huyền Ngọc mang thuốc tới rồi"
Hạ Ly thở ra một cái mĩm cười:"làm phiền đám thánh thần các ngươi chạy vòng vòng....khụ... Thật sự quá có lỗi"
Huyền Ngọc bước lên phía trước mở hộp gỗ ra đặt viên thuốc vào tay Hạ Ly. Hạ Ly bị thương nặng, là vị Thượng thần có cấp bật cao nhất Cửu Giới (chỉ sau Thánh Mẫu, Đại Đế, Minh Vương) thành ra gần ba tháng nay Ái Thánh, Lạc Thánh, An thánh phải chạy tới chạy vui tìm cách cuối cùng cũng luyện xong một viên Linh Đan có thể khôi phục nhanh chóng bất kì thương tổn nào.
Huyền Ngọc đưa một ly nước tới dân bằng hai tay:"thiếu gia"
Tay y hơi rung rẩy nhận lấy nhưng không uống vội mà muốn hỏi gì đó đáng tiếc quyết tâm có thừa mà năng lực chẳng đủ chỉ có thể ho khang.
Huyền Ngọc biết hắn lo lắm chuyện gì liền nói:"tấu của ngài Thánh Mẫu đã duyệt, nhưng do tình hình Mộng giới không ổn định mới trì hoãn lâu như thế. Thần đã đi hỏi qua, Thánh Mẫu nói ngày mai Gami sẽ trở về"
Hạ Ly nghe vậy liền gật đầu, Gami trở về thì Xử Nữ thành đâu lại vào đấy thôi. Năm ấy Gami vì phạm luật vốn Hạ Ly định che dấu nhưng Cố Thánh Mẫu lúc ấy đang nảy sinh hiềm khích với Thượng Thần Hạ Ly nên quyết gây chuyện tới cùng. Vài tháng trước Cố Thánh Mẫu băng hà Tân Thánh Mẫu lên ngôi, nàng là người hoàn toàn thuộc phe Hạ Ly nên mới có thể mở cửa sau cho Gami tại ngoại.
Hạ Ly đưa viên Linh đan vào miệng, một vị đắng chát lang tràn trong khoang miệng đầy mùi máu tanh ngọt của hắn. Hắn nhận ly nước mà uống một hơi muốn xua tan cái vị tởm lợm trong miệng mình. Huyền Ngọc lại ân cần nói:"cần tới ngày mai mới có tác dụng"
Hạ Ly không hề vội mà gật đầu, hắn đã lấy lại sức lần nữa hỏi:"Virgo thì sao?"
Huyền Ngọc mang một viên linh thạch ra, rồi cầm lấy tay Hạ Ly đặt lên bề mặt của linh thạch. Hạ Ly vuốt ve bề mặt một lát rồi khẽ cay mài:"dấu ấn của Thiên Ma....Thần Mẫu"
Nhắc đến 4 chữ cuối giọng Hạ Ly lạc cả tông đi vì 4 chữ ấy quá nặng nề với hắn.
Huyền Ngọc gật đầu:"Thánh Mẫu bảo ta đưa cho ngài, có lẻ sẽ có ích với Virgo"
Lời này là lời thừa, Virgo được Thiên Ma Thần Mẫu Bạch Hoa tạo ra chính là nhờ vào viên linh thạch này. Nhưng vì khả năng của linh thạch quá kinh thế hãi tục, đời nào có kẻ chịu để một cục đá có thể hồi sinh ác linh nhỡn nhơ ngoài đường thế kia. Bạch Hoa đành phải mang cho Cố Thánh Mẫu trấn giữ giùm và truyền đến tay Tân Thánh Mẫu.
Hạ Ly nhận lấy linh thạch gật đầu:"vất vả cho ngươi rồi"
Huyền Ngọc chỉ cuối đầu nhẹ đáp:"đều là trách nhiệm của thần, chỉ mong thiếu gia có thể chiếu cố Nghĩa Thát một chút"
Hạ Ly dùng lại câu nói của Huyền Ngọc:"đó là trách nhiệm của bản Thượng"
Huyền Ngọc vâng một tiếng rồi trở ra. Y xuống đến xe kéo của Bạch Hổ thì gặp Tâm Hiên đã đứng đó tự lúc nào. Tâm Hiên hành lễ với Huyền Ngọc một cách cung kính:"Thừa tướng quân"
Huyền Ngọc nheo mắt:"hai ngày nữa Nghĩa Thát mới tới, hôm nay ta không mang theo thằng nhóc đó"
Tâm Hiên cuối đầu:"ta biết Nghĩa Thát sẽ không theo"
Nghĩa Thát chỉ sợ trốn tránh Huyền Ngọc còn chẳng kịp chứ ở đấy mà chịu cùng y xuống đây.
Huyền Ngọc nghiên đầu:"vậy, ngươi cần gì?"
Tâm Hiên lễ độ hỏi:"tướng quân tới gặp chủ nhân nhà ta? Không biết là chủ nhân vẫn ổn chứ ạ?"
Huyền Ngọc biết Hạ Ly cưng chiều tiểu đồng phân này tới phát điên, bản thân bị thương đến thân tàn ma dại ai cũng biết riêng thằng nhóc này lại dấu kín như bưng. Y nhìn nhìn gương mặt tái nhợt của Tâm Hiên mà lựa lời đáp:"ngài thì có chuyện gì, ngươi làm gì để ngài giận sao?"
Tâm Hiên mĩm cười:"lần trước Thừa tướng quân gặp nạn thập tử nhất sinh, Nghĩa Thát chạy tới hỏi chủ nhân ta, chủ nhân ta cũng nói y như vậy"
Huyền Ngọc ồ một tiếng:"ngươi nghĩ ta là người sẽ vì một đồng phân mà tìm ra lời gì lừa gạt ngươi sao?"
Tâm Hiên gan dần lớn ngẩn đầu nhìn Huyền Ngọc, Huyền Ngọc vẫn lạnh nhạt như mọi khi, y nhìn vạn vật chỉ qua khoé mắt và Tâm Hiên cũng chẳng ngoại lệ. Huyền Ngọc phất tay áo mà lên xe thống khoái bay về trời.
Tâm Hiên nghe một tiếng tạch lưỡi ở phía sau:"con cẩu của Nghĩa Phụ lại đến sao?"
Vẫn là giọng điệu ngứa đòn của Lệ Chi:"nghe bảo Thừa tướng quân có tình cảm với Nghĩa tướng quân nên mới thu nhận Nghĩa Thát làm con nuôi. Đáng tiếc với tính tình chó chết đấy của hắn thì tầm hai ba trăm năm nữa chưa chắc Nghĩa tướng quân sẽ nhìn đến hắn"
Tâm Hiên thở dài:"Thừa tướng quân cũng chẳng dể dàng gì, ngươi đừng nặng lời thế chứ".
Tâm Hiên là người chứng kiến Huyền Ngọc vì cha con họ Nghĩa mà gặp đủ mọi việc thậm chí là xém mất mạng, đến hiện tại cũng chẳng có sức khoẻ bằng ngày trước đều là do tình cảm y dành cho cha con họ Nghĩa mà ra. Đáng tiếc Đông Phương Võ Thần Nghĩa Lộ là một tên đầu đất, mọi chuyện rõ ràng như thế Huyền Ngọc hi sinh vì hắn nhiều như thế, mà mỗi lần đối diện với chuyện ấy Nghĩa Lộ chỉ chửi thầm một câu "ngu muội vô năng"
Nghĩa Lộ từng quen biết với một cô gái làm trong thanh lâu, cô gái ấy vì sĩ mê Nghĩa tướng quân uy mãnh tới chết đi sống lại nên quyết định giữ lại cốt nhục của hắn, đáng tiếc thai hư ở tháng thứ tám cô nương ấy may mắn được thiếu niên Huyền Ngọc giúp đỡ thoát khỏi kiếp một xác hai mạng người.
Huyền Ngọc sau khi phi thăng đã dẫn nàng theo làm hầu nữ cho mình, nhưng sau này y đã thừa nhận với Hạ Ly rằng y không buôn bỏ được người đã từng được Nghĩa Lộ thương qua. Sau này có một tà nhân mang thai nhi chết non kia chế thành ác linh mà mang ra uy hiếp nữ nhân thanh lâu ấy nhằm vu khống đỗ oan cho Huyền Ngọc. Nàng ta ấy thế mà vì một ác linh bán đứng cả chủ thượng có công cưu mang mình.
Tâm Hiên tiện đường đưa cả hai tới một cầu thang đá đã có dấu hiệu phủ rêu, cậu ta xoa xoa mũi nói:"ba tháng rồi không ai đi lại nên thế đấy, hai người đi cẩn thận một chút"
Liên Tuân hơi khó chịu, ở cung điện ai cũng cung kính với hắn một tiếng thái tử, hai tiếng thái tử, ấy thế mà vừa đến đây thằng nhóc này lại xem hắn chẳng khác mấy thường dân.
Trên lầu vọng xuống một tiếng "Zô" rất lớn, là giọng nữ nhân. Cả ba ngước đầu nhìn lên thì nhìn thấy một thiếu nữ vận thanh y cực kì xinh đẹp đang nhìn xuống họ. Nữ nhân ấy vẫy vẫy tay:"Đồng đệ"
Tâm Hiên khẽ mĩm cười gật đầu với cô nàng:"Hoa sư tỷ"
Hoa Sinh Thần nhảy từ trên lầu cao xuống nhẹ nhàng đáp đất, tưởng chừng như tiên nữ hạ thế ai dè vừa đặt chân xuống cô nàng đã ngã chỏm vó do mặt đất trơn ẩm toàn mần rêu. Tâm Hiên hốt hoảng đỡ cô nàng dậy:"sư tỷ không sao chứ?"
Hoa Sinh Thần phủi phủi áo váy mà cười:"ngã hoài mà chẳng nhớ nổi chỗ này trơn đến thế, aizzz đệ đi một cái là tháp Sinh vắng hoe chẳng có ai, nhưng giờ cũng may..."
Cô nhìn sang huynh đệ họ Liên, bổng mắt cô sáng rỡ mà lao tới nắm tay Liên Đào thốt lên:"đáng yêu quá"
Liên Đào hơi hoảng nhưng nhanh chóng trấn định lại khoe ra cốt cách hoàng tộc mà mĩm cười với cô. Tâm Hiên đành phải giới thiệu:" đây là Hoa Sinh Thần người quản lý toà Sinh. Tính tình hơi... Ừm tăng động"
Sinh Thần bị nói nhưng không giận mà cười tít mắt, cô nàng hào hứng dẫn Liên Đào lên phòng đã được chuẩn bị cho cô.
Lúc đi lên có đi ngang một cửa sổ hướng ra cổng chính của Thành. Tâm Hiên nhìn thấy một xe kéo được kéo bởi con bạch hổ cực lớn từ trên trời lao xuống. Y khẽ cau mài:"Tây Phương Võ Thần sao lại xuống đây?"
Sinh Thần cũng nhìn ra rồi a một tiếng nhưng sau đó nét mặt vạn năm không đứng đắng kia có phần nghiêm nghị:"cuối cùng cũng có kết quả sao?"
Tâm Hiên không hiểu:"kết quả gì cơ?"
Sinh Thần giật mình ý thức bản thân lỡ miệng chỉ cười trừ. Bổng Liên Đào thốt lên:"tuấn tú quá"
Liên Đào nhìn chằm chằm cái vị Tây Phương Võ Thần bước khỏi xe kéo kia. Một nam tử vận chiến giáp cùng áo choàng đỏ, sau lưng vát một thanh đao lớn. Vị đó chắc chắn là một Võ tướng đích thị nếu như không có gương mặt kia. Tây Phương Võ Thần mang một gương mặt có đường nét mảnh mai thanh tú đến cực điểm, đôi mắt phượng sáng trong lại sắc lẻm làm người ra liên tưởng đến nam tử tri thức chỉ thích hợp với việc cắm hoa bẻ liễu mà thôi. Tây Phương Võ Thần tên thật là Thừa Huyền Ngọc quả thật là người như tên quá mỹ miều rồi.
Thừa Huyền Ngọc mang theo một chiếc hộp gỗ đi vào trong chính điện của thành trì Xử Nữ. Hải Trân vừa đi ra thì đụng mặt hắn, nàng ta khẽ cuối đầu:"Tây Phương tướng quân"
Huyền Ngọc phủi đi lớp tuyết trên chiến giáp mà nói:"ngài vẫn ở trong chứ?"
Hải Trân khẽ đáp:"ngài vẫn ở đấy.... Hình như sức khoẻ ngài càng kém rồi"
Huyền Ngọc gật đầu rồi quen thuộc tiến vào trong. Hạ Ly vẫn ngồi ở chủ toạ, cảm nhận có người đi vào hắn hơi trầm mặt do dự gọi:" Thừa tướng quân?"
Huyền Ngọc quỳ một chân xuống hành lễ:"vâng thiếu gia, Huyền Ngọc mang thuốc tới rồi"
Hạ Ly thở ra một cái mĩm cười:"làm phiền đám thánh thần các ngươi chạy vòng vòng....khụ... Thật sự quá có lỗi"
Huyền Ngọc bước lên phía trước mở hộp gỗ ra đặt viên thuốc vào tay Hạ Ly. Hạ Ly bị thương nặng, là vị Thượng thần có cấp bật cao nhất Cửu Giới (chỉ sau Thánh Mẫu, Đại Đế, Minh Vương) thành ra gần ba tháng nay Ái Thánh, Lạc Thánh, An thánh phải chạy tới chạy vui tìm cách cuối cùng cũng luyện xong một viên Linh Đan có thể khôi phục nhanh chóng bất kì thương tổn nào.
Huyền Ngọc đưa một ly nước tới dân bằng hai tay:"thiếu gia"
Tay y hơi rung rẩy nhận lấy nhưng không uống vội mà muốn hỏi gì đó đáng tiếc quyết tâm có thừa mà năng lực chẳng đủ chỉ có thể ho khang.
Huyền Ngọc biết hắn lo lắm chuyện gì liền nói:"tấu của ngài Thánh Mẫu đã duyệt, nhưng do tình hình Mộng giới không ổn định mới trì hoãn lâu như thế. Thần đã đi hỏi qua, Thánh Mẫu nói ngày mai Gami sẽ trở về"
Hạ Ly nghe vậy liền gật đầu, Gami trở về thì Xử Nữ thành đâu lại vào đấy thôi. Năm ấy Gami vì phạm luật vốn Hạ Ly định che dấu nhưng Cố Thánh Mẫu lúc ấy đang nảy sinh hiềm khích với Thượng Thần Hạ Ly nên quyết gây chuyện tới cùng. Vài tháng trước Cố Thánh Mẫu băng hà Tân Thánh Mẫu lên ngôi, nàng là người hoàn toàn thuộc phe Hạ Ly nên mới có thể mở cửa sau cho Gami tại ngoại.
Hạ Ly đưa viên Linh đan vào miệng, một vị đắng chát lang tràn trong khoang miệng đầy mùi máu tanh ngọt của hắn. Hắn nhận ly nước mà uống một hơi muốn xua tan cái vị tởm lợm trong miệng mình. Huyền Ngọc lại ân cần nói:"cần tới ngày mai mới có tác dụng"
Hạ Ly không hề vội mà gật đầu, hắn đã lấy lại sức lần nữa hỏi:"Virgo thì sao?"
Huyền Ngọc mang một viên linh thạch ra, rồi cầm lấy tay Hạ Ly đặt lên bề mặt của linh thạch. Hạ Ly vuốt ve bề mặt một lát rồi khẽ cay mài:"dấu ấn của Thiên Ma....Thần Mẫu"
Nhắc đến 4 chữ cuối giọng Hạ Ly lạc cả tông đi vì 4 chữ ấy quá nặng nề với hắn.
Huyền Ngọc gật đầu:"Thánh Mẫu bảo ta đưa cho ngài, có lẻ sẽ có ích với Virgo"
Lời này là lời thừa, Virgo được Thiên Ma Thần Mẫu Bạch Hoa tạo ra chính là nhờ vào viên linh thạch này. Nhưng vì khả năng của linh thạch quá kinh thế hãi tục, đời nào có kẻ chịu để một cục đá có thể hồi sinh ác linh nhỡn nhơ ngoài đường thế kia. Bạch Hoa đành phải mang cho Cố Thánh Mẫu trấn giữ giùm và truyền đến tay Tân Thánh Mẫu.
Hạ Ly nhận lấy linh thạch gật đầu:"vất vả cho ngươi rồi"
Huyền Ngọc chỉ cuối đầu nhẹ đáp:"đều là trách nhiệm của thần, chỉ mong thiếu gia có thể chiếu cố Nghĩa Thát một chút"
Hạ Ly dùng lại câu nói của Huyền Ngọc:"đó là trách nhiệm của bản Thượng"
Huyền Ngọc vâng một tiếng rồi trở ra. Y xuống đến xe kéo của Bạch Hổ thì gặp Tâm Hiên đã đứng đó tự lúc nào. Tâm Hiên hành lễ với Huyền Ngọc một cách cung kính:"Thừa tướng quân"
Huyền Ngọc nheo mắt:"hai ngày nữa Nghĩa Thát mới tới, hôm nay ta không mang theo thằng nhóc đó"
Tâm Hiên cuối đầu:"ta biết Nghĩa Thát sẽ không theo"
Nghĩa Thát chỉ sợ trốn tránh Huyền Ngọc còn chẳng kịp chứ ở đấy mà chịu cùng y xuống đây.
Huyền Ngọc nghiên đầu:"vậy, ngươi cần gì?"
Tâm Hiên lễ độ hỏi:"tướng quân tới gặp chủ nhân nhà ta? Không biết là chủ nhân vẫn ổn chứ ạ?"
Huyền Ngọc biết Hạ Ly cưng chiều tiểu đồng phân này tới phát điên, bản thân bị thương đến thân tàn ma dại ai cũng biết riêng thằng nhóc này lại dấu kín như bưng. Y nhìn nhìn gương mặt tái nhợt của Tâm Hiên mà lựa lời đáp:"ngài thì có chuyện gì, ngươi làm gì để ngài giận sao?"
Tâm Hiên mĩm cười:"lần trước Thừa tướng quân gặp nạn thập tử nhất sinh, Nghĩa Thát chạy tới hỏi chủ nhân ta, chủ nhân ta cũng nói y như vậy"
Huyền Ngọc ồ một tiếng:"ngươi nghĩ ta là người sẽ vì một đồng phân mà tìm ra lời gì lừa gạt ngươi sao?"
Tâm Hiên gan dần lớn ngẩn đầu nhìn Huyền Ngọc, Huyền Ngọc vẫn lạnh nhạt như mọi khi, y nhìn vạn vật chỉ qua khoé mắt và Tâm Hiên cũng chẳng ngoại lệ. Huyền Ngọc phất tay áo mà lên xe thống khoái bay về trời.
Tâm Hiên nghe một tiếng tạch lưỡi ở phía sau:"con cẩu của Nghĩa Phụ lại đến sao?"
Vẫn là giọng điệu ngứa đòn của Lệ Chi:"nghe bảo Thừa tướng quân có tình cảm với Nghĩa tướng quân nên mới thu nhận Nghĩa Thát làm con nuôi. Đáng tiếc với tính tình chó chết đấy của hắn thì tầm hai ba trăm năm nữa chưa chắc Nghĩa tướng quân sẽ nhìn đến hắn"
Tâm Hiên thở dài:"Thừa tướng quân cũng chẳng dể dàng gì, ngươi đừng nặng lời thế chứ".
Tâm Hiên là người chứng kiến Huyền Ngọc vì cha con họ Nghĩa mà gặp đủ mọi việc thậm chí là xém mất mạng, đến hiện tại cũng chẳng có sức khoẻ bằng ngày trước đều là do tình cảm y dành cho cha con họ Nghĩa mà ra. Đáng tiếc Đông Phương Võ Thần Nghĩa Lộ là một tên đầu đất, mọi chuyện rõ ràng như thế Huyền Ngọc hi sinh vì hắn nhiều như thế, mà mỗi lần đối diện với chuyện ấy Nghĩa Lộ chỉ chửi thầm một câu "ngu muội vô năng"
Nghĩa Lộ từng quen biết với một cô gái làm trong thanh lâu, cô gái ấy vì sĩ mê Nghĩa tướng quân uy mãnh tới chết đi sống lại nên quyết định giữ lại cốt nhục của hắn, đáng tiếc thai hư ở tháng thứ tám cô nương ấy may mắn được thiếu niên Huyền Ngọc giúp đỡ thoát khỏi kiếp một xác hai mạng người.
Huyền Ngọc sau khi phi thăng đã dẫn nàng theo làm hầu nữ cho mình, nhưng sau này y đã thừa nhận với Hạ Ly rằng y không buôn bỏ được người đã từng được Nghĩa Lộ thương qua. Sau này có một tà nhân mang thai nhi chết non kia chế thành ác linh mà mang ra uy hiếp nữ nhân thanh lâu ấy nhằm vu khống đỗ oan cho Huyền Ngọc. Nàng ta ấy thế mà vì một ác linh bán đứng cả chủ thượng có công cưu mang mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất