Hòe An Khách Điếm Quái Sự Đàm

Chương 23: Đũa đồng thau (3)

Trước Sau
[Nhân quả bị rối loạn]

Chu Ất dập đèn lồng bên ngoài quán, cẩn thận khóa cửa, quay đầu lại nhìn Trọng Lục đang tính sổ ở sau quầy. Lúc này ba người Liêu sư phụ, Phúc Tử và Cửu Lang cũng đã ra ngoài, ghép hai tấm bàn lại với nhau rồi bưng ra bữa cơm tối được ưu đãi đặc biệt.

"Lục ca, hôm nay có mì tiết nè!" Chu Ất thoáng nhìn qua một nồi mì to đùng trong đó dính nhớp những thứ màu đỏ, thích thú reo lên.

Trong quán trọ Hòe An này ai cũng thích ăn tiết với nội tạng, ví như tiết canh, dồi, bụng heo gan heo não heo, tim gà mề gà các loại. Thật ra bình thường Trọng Lục cũng không thích ăn lắm, vì luôn cảm thấy mùi tanh nồng quá. Nhưng chẳng biết vì sao hôm nay nhìn đến mấy món mì tiết hay dồi heo nóng hầm hập nghi ngút khói kia, gã lại muốn ứa nước miếng.

Gã vội vàng tất toán sổ sách, khóa tủ đựng tiền kĩ lưỡng rồi chạy lại ngồi vào bàn. Tiểu Thuấn ở bên kia cầm chén mình sớt một ít sang chén còn lại cho vị "Cao Cá Tử tỷ tỷ" mà gã không thấy kia.

Liêu sư phụ uống một ngụm trà, xã giao nói, "Mọi người nhanh ăn đi, khó lắm mới được một bữa, lạnh rồi thì ăn không ngon."

Trọng Lục không khách khí múc ra cho mình một chén mì lớn, ngồi cùng mọi người vừa ăn vừa thổi phù phù ầm trời vì nóng hổi. Mì có một mùi máu khó tả, còn dồi vốn lúc nhai thì có vị kì lạ, giòn mềm nhưng bây giờ cũng trở nên vô cùng thu hút.

"Liêu sư phụ, sao hôm nay lại được ăn ngon thế?"

Chưởng quầy chậm rãi đi bộ từ trung đình vào, mặc một bộ trường bào giao lĩnh màu xanh lơ và hạc sướng thêu hoa ngọc lan có xanh lá át bên trên, tóc cũng được vấn lên gọn gàng bằng cây trâm, rõ ràng là ăn mặc để chuẩn bị ra ngoài.

Trọng Lục nhanh nhảu đứng dậy muốn dọn ghế cho chưởng quầy ngồi, chưởng quầy đè lại bờ vai của gã, chỉ vào vị trí kế bên Trọng Lục trên băng ghế dài mà gã đang ngồi, nói, "Ta ngồi ở đây là được rồi."

Chẳng hiểu vì sao Trọng Lục có chút hồi hộp, nhẹ nhàng nhích đi một xíu để nhường chỗ. Chưởng quầy cứ thế mà ngồi cùng ghế với gã.

Những người khác mắt to mắt nhỏ chớp mắt nhưng không ai lên tiếng.

Liêu sư phó rảnh rỗi nói chuyện phiếm, "Ông chủ, đêm nay ngài muốn ra ngoài à?"

"Đúng vậy, lát nữa cơm nước xong, Tiểu Thuấn ngươi giúp ta đi chuẩn bị xe ngựa."

"Dạ, được!" Tiểu Thuấn ngoan ngoãn đáp.

Trọng Lục múc giúp chưởng quầy tô mì. Chưởng quầy cầm lấy đôi đũa, thong thả đưa mì vào miệng. Nhìn thấy chưởng quầy ăn nhã nhặn đến vậy, cả bàn đầy người lúc nãy hút lấy hút để mì cũng tự nhiên mà kiềm chế, không còn náo nhiệt giống vừa rồi nữa.

Những người khác ăn nhanh rồi rối rít cầm bát chạy vào bếp rửa. Cuối cùng chỉ còn lại ba người chưởng quầy, Trọng Lục và Liêu sư phó vẫn còn chậm rãi uống trà ở lại bàn ăn. Chưởng quầy bỗng buông đũa, lấy ra một thứ từ trong lòng ngực đẩy tới trước mặt Trọng Lục.

Một chiếc túi thơm?

Dùng khổng tước trên gấm xanh làm nền, chỉ vàng thêu thành hoa văn phong lan tinh xảo, miệng túi được bện căng chặt bằng thắt nút màu vàng treo ngọc bích, tỏa ra một mùi thơm lúc xa lúc gần.

Trọng Lục quên cả nhai, ngây ngốc nhìn túi thơm rồi lại nhìn chưởng quầy.

Chúc chưởng quầy chậc một tiếng, "Cầm đi."

Trọng Lục nuốt mì trong miệng xuống, hỏi, "Người cho ta?"

"Chứ không lẽ cho Liêu sư phụ hả?" Chưởng quầy xẵng giọng.

Liêu sư phụ một bên vẫn tiếp tục lẳng lặng uống trà, cúi đầu chuyên tâm giống như lão tăng đang nhập thiền.

Trọng Lục vội chùi tay lên quần áo, cầm lấy túi thơm, ngó tới ngó lui, càng nhìn càng thích. Gã đưa lên trước mũi ngửi ngửi, cảm giác mùi hương kia thật ngọt nhưng vị ngọt đó còn mang theo mùi của đồ mi(1).

(1) Đồ mi hay còn gọi trà mi, hải đường, dum lá hoa hồng là một loài cây bụi nhỏ có gai nhọn thuộc chi Mâm xôi của họ Hoa hồng.

Chúc chưởng quầy nhìn thấy phản ứng thích thú của gã, vẻ mặt y cũng vô cùng hài lòng, còn giả bộ tĩnh tâm cầm đũa lên lại, dặn dò, "Sau này ngày nào cũng mang theo, không được rời khỏi người. Vấn đề của cái móng tay đó có thể bị ức chế tạm thời. Khi nào mùi phai đi rồi thì nhớ nói với ta."

Trọng Lục nắm lấy túi thơm, cảm động nói, "Cảm ơn ông chủ!"

"Được rồi, mau ăn cho nhanh đi, ăn xong thì chúng ta lập tức lên đường." Chưởng quầy cười có chút dịu dàng, vừa ngước lên thì thấy Liêu sư phụ đang nhìn chằm chằm y, có chút ý tứ sâu xa thoáng qua.

............................................................



Thành Thiên Lương ban đêm cũng ồn ào náo nhiệt như ban ngày, đặc biệt là đường cái phồn hoa xưa giờ như Biện Hà, hai bên đường có không ít những quầy hàng chợ đêm. Cũng may xe ngựa trên đường cũng không còn nhiều lắm, mấy đứa bé tinh nghịch cũng đã sớm đi vào giấc ngủ, sẽ không thể nào đột nhiên lao ra giữa đường, Trọng Lục lái xe cũng không cần phải quá khẩn trương làm gì.

Dạo này mỗi lúc rảnh rỗi gã đều học thêm kĩ thuật đánh xe từ Tiểu Thuấn, có cơ hội ra ngoài như ra ngoài mua rượu hay thức ăn gì gã cũng lập tức xung phong đi, cho nên lái xe cũng rất tiến bộ.

Chưởng quầy giống như cũng cảm nhận được, vén rèm lên ngồi bên rìa cửa, "Lái xe ổn rồi đó hả."

Trọng Lục nở nụ cười đầy tự hào, "Là do ta đã chăm chỉ học tập, khổ luyện mấy ngày nay đó!"

"Cho đến khi ra khỏi thành thì cố đừng lao xuống mương nha."

"Ta sẽ gắng hết sức, gắng hết sức mà." Trọng Lục cười ngây dại, lại hỏi, "Nhưng mà ông chủ, trấn Khúc Giang cách chúng ta cả một quãng đường, trong một đêm cũng có thể về sao?"

"Đi đường thường thì đúng là khó thật nhưng chúng ta có thể đi đường tắt." Chưởng quầy còn cố tình kéo dài tiếng để ám chỉ.

Trọng Lục lập tức hiểu, đó là đi tắt giống hồi trên núi Tử Lộc!

"Ông chủ, xe ngựa cũng có thể đi tắt được ư?"

"Có thể chứ, chẳng qua là phải tìm một chỗ nào đó không có người, mới có thể tìm được đường tắt."

Xe ngựa của họ lắc lư ra khỏi thành, những ánh đèn cũng dần dần biến mất, chỉ còn lại những nguồn sáng đom đóm nho nhỏ chiếu ra từ trong những gian nhà nông ngoài kia. Bầu trời chỉ còn những áng mây bay nhẹ nhàng, ánh trăng buông xuống như tiếng ve sầu trải dài khắp những cánh đồng và con đường dài, ngoài những tiếng kêu của ếch hay côn trùng, trộn lẫn cùng âm thanh bánh xe lăn trên đường, còn lại đều yên tĩnh.

"Được rồi, dừng xe ở chỗ này."

Trọng Lục siết cương ngựa, nhìn chưởng quầy xuống xe, làm nghi thức ngắn giống hệt ngày đó trên núi Tử Lộc, sau đó y đứng lên, nhẹ nhàng vỗ về cổ ngựa rồi tới gần lẩm bẩm gì đó bên tai nó.

Chưởng quầy còn niệm chú cho ngựa được? Hay là đang nói chuyện với nó?

Chưởng quầy lên xe, nói với Trọng Lục, "Xong rồi, ngươi không cần cầm dây cương nữa, tự nó cũng có thể tìm đường được."

Trọng Lục trợn trừng, "Hả?!"

Chưởng quầy cười nói, "Như thế nào, không tin ta hả?"

"Không phải... Cứ buông ra như vậy thôi sao?"

"Đúng rồi, cứ buông ra thôi. Ngươi vào đây ngồi cùng ta trong xe, không được vén rèm nhìn ra bên ngoài."

Còn không được nhìn?

Trọng Lục lẩm bẩm mắng thầm trong lòng. Để con ngựa tự đi mới thật sự lao xuống mương đó?

Nhưng chưởng quầy đã nói thế, có khi là không sao thật?

Trọng Lục chần chừ buông dây cương, con ngựa kia quả nhiên bắt đầu tự động đi về phía trước.

"Vào đi." Chưởng quầy xốc mành, thúc giục, "Trước khi gặp vị thờ đồng kia, phải dặn dò ngươi vài điều."

Trọng Lục cẩn trọng chui vào trong xe, nhìn chưởng quầy khép mành lại. Trong buồng xe có treo một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng đỏ au chiếu lên gương mặt của hai người.

Nhìn thấy Trọng Lục như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, lo sợ xe lật, chưởng quầy phì cười, "Sợ chết đến thế còn dám đi theo ta bàn chuyện làm ăn à?"

"Không phải ta sợ chết mà ta sợ nhỡ đâu không cẩn thận tông trúng vào cái gì đó thì sao..."

"Ngươi khỏi phải lo lắng. Trước khi mang theo ngươi, mấy chuyện làm ăn này đều là ta đi một mình, ngươi nghĩ xem ta đi kiểu nào?"

"Không phải Tiểu Thuấn giúp người đánh xe sao?"



"Ta luôn cố không để bọn họ dây vào. Không phải ai cũng biết mấy thứ này giống như ngươi đâu." Chưởng quầy cao thâm khó đoán nói.

Đi được một lát, chỉ cảm thấy xe ngựa hình như đã rẽ được mấy vòng nhưng dọc trên đường đi vẫn rất suôn sẻ, biên độ va chạm tương đối trung bình, không có cảm giác bị lọt mương hay nhào đất gì cả. Trọng Lục nhiều lần muốn xốc mành xe lên để nhìn ra bên ngoài thì đều bị chưởng quầy ngăn lại.

"Đừng nhìn, nhìn sẽ bị choáng."

"......Vâng......"

Chưởng quầy thấy tính tò mò của gã lại nổi lên, muốn dời lực chú ý của Trọng Lục đi, "Lát nữa sẽ gặp vị thợ đồng họ Lý, tên là Lý Tiểu Ngũ. Tay nghề nhà hắn đã được truyền từ đời ông cha, trước kia rất có tiếng ở khắp cùng làng cuối xóm. Chỉ là vị Lý Tiểu Ngũ này thật không may dính phải Uế."

"Dính dạng Uế nào thế ạ?"

"Loại Uế mà muốn gì được nấy."

Trọng Lục hả một tiếng, "Muốn gì được nấy? Còn có loại Uế tốt như vậy sao?"

Chưởng quầy cười như không cười, "Trên đời này, bất luận việc vì quá mức đều không tốt."

Chưởng quầy vì thế từ từ kể bối cảnh của Lý Tiểu Ngũ cho Trọng Lục.

Vị thợ chế tác đồ đồng tận tụy này vốn dĩ không mang theo Uế. Một lần, có một người trong giang hồ bán cho hắn một thanh bảo kiếm bằng đồng với giá rất thấp, hắn vui vẻ thu mua, không hề biết bảo kiếm kia có vấn đề. Hắn đem nung hòa tan thanh bảo kiểm cùng với những khối đồng khác, rồi dùng hỗn hợp đó chế tạo một loạt đồ vật. Nhưng không lâu sau, từng người trong những hộ đã đặt đồ này liên tiếp xảy ra chuyện.

Có vài nhà tự nhiên phất lên nhanh chóng nhưng cũng lụn bại trong thời gian ngắn ngủi. Có người đã thi nhiều lần không đỗ bỗng được treo tên bảng vàng, rồi không lâu sau đó thì bị nhiễm phải loại bệnh hiếm lạ không có thuốc chữa. Hay vài cặp vợ chồng đã nhiều năm không có con thì có quý tử trong bất ngờ, chẳng bao lâu không nhà tan cửa nát thì cũng xảy ra chuyện gì đó bất ngờ.

Ban đầu không ai liên kết chuỗi sự kiện này với vị thợ đồng nọ nhưng việc như vậy xảy ra càng ngày càng nhiều, liền bắt đầu có những lời đồn đãi bảo hắn làm thứ gì thì vật đó đều mang vận rủi đến cho người mua.

Nhưng rõ ràng là đợt hàng được đúc từ nguyên liệu từ thanh bảo kiếm kia đều đã bán hết rồi nhưng từ đó, là đồ do hắn làm ra đều sẽ xảy ra những chuyện kì quặc như cũ. Bởi vì bấy giờ bản thân vị thợ đồng kia đã nhiễm phải Uế.

Sau lại được Tùng Minh Tử chỉ hắn xin giúp đỡ từ chưởng quầy, Chúc chưởng quầy phải thử năm lần bảy lượt công năng của từng vật dụng đó mới hiểu ra được quy luật vận hành của nó, rồi mới dần tìm ra luật nhân quả mà nó mang theo.

Những thứ đồ này sau khi đến tay chủ sẽ khắc ghi nguyện vọng mạnh mẽ nhất trong đầu chủ nhân. Chúng nó sẽ đảm bảo những nguyện vọng đó trở thành thật nhưng đổi lại, lại bào mòn hết vận khí trên người họ.

Bởi vì sự tồn tại của chúng vốn đã làm biến dạng mối tương giao nhân quả rồi. Hai việc rõ ràng vốn không hề liên quan tới nhau cũng bị cưỡng ép liên hệ với nhau. Mà không ai lại hiểu được đặc tính của nó nên đã khiến loại quan hệ này theo đó mà mất khống chế.

Thứ chưởng quầy làm là tìm được một chút phương pháp có thể kiểm loại kết nối này. Kết hợp giữa một số điều không quan trọng nếu với kết quả.

Thợ đồng sau khi đúc đồng theo đúng phương pháp của chưởng quầy, thì có thể giúp khách hàng có được những thành quả theo ý họ với một chi phí thấp hơn nhiều. Nhưng dẫu sao, loại này cũng tính là "gian lận", vì thế nếu khách không nghiêm túc tuân theo trình tự sử dụng những thứ này sẽ khiến kết nối nhân quả này sẽ gãy đoạn, rồi sẽ xảy ra những kết quả khác mà không ai tiên đoán nổi.

Trọng Lục nghe thấy thì hai mắt tỏa sáng, nhập tâm giống như đang ngồi nghe kể chuyện xưa, "Cho nên nguyện vọng của quốc sư là không nằm mơ, còn nguyện vọng của Đinh Bất Cùng là mảnh ruộng đất kia đơm chồi. Vậy người tính để bọn họ phải trả giá như thế nào?

Chưởng quầy cong mắt, "Ngươi nghĩ ta sẽ cho bọn họ trả giá thế nào?"

"Ta đoán là... nhân và quả muốn liên hệ với nhau thì không thể nào ngẫu nhiên được, có phải chúng sẽ không chênh nhau nhiều lắm đúng chứ? Ví như nếu cái giá phải trả không quá tồi tệ thì bù lại thời gian phải kéo dài?"

Chưởng quầy gật đầu khen ngợi, "Ngươi thông minh thật."

Trọng Lục gãi đầu, ngại ngùng cười, "Vậy... Người định bảo vị thợ đồng kia làm thứ gì cho Đinh Bất Cùng thế?"

Chưởng quầy xoa cằm nghĩ ngợi, "Một đôi đũa."

Người dân thường xem bữa ăn là lộc trời cho, chế cho một người nông dân một đôi đũa bằng đồng thau cũng vô cùng hợp lý, hơn nữa lại còn không quá quý.

"Vậy cái giá là... dùng đôi đũa này ăn cơm và cơm sẽ trở nên không ngon?" Trọng Lục không rõ lắm hỏi.

Chưởng quầy nghe xong lại cười to, "Đúng là ý kiến không tồi. Mỗi ngày dùng đôi đũa này ăn ít nhất một bữa cơm theo cách thật khó nhằn, kiên trì đại khái tầm... để ta tính xem... tầm mười năm đi."

"Sau mười năm đó thì sao?"

"Sau mười năm thì cũng đã trả xong nhân quả, không cần tiếp tục dùng nó nữa. Có thể trả về cho ta xử lí, cũng có thể giữ lại, không sao hết." Chưởng quầy khẽ thở dài nói, "Nhưng điều kiện là trong mười năm này hắn ta không được làm điều gì trái với khế ước đã."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau