Chương 41: Quạt Tô lang (8)
[Gian phòng bí mật]
Sau khi rời khỏi huyện nha, Tùng Minh Tử cứ nhấp nhổm mãi không yên, vừa nói với Trọng Lục rằng hắn phải đi gặp sư huynh của mình xong đã không còn thấy bóng dáng đâu.
Một mình Trọng Lục trở lại cửa chính ở gần đó, nhìn vào bảng tạp vụ, tìm thấy một đoạn thất ngôn tuyệt cú trong một kẽ hở trống lọt thỏm giữa những tờ rao tìm chó tìm mèo. Gã nhìn vào những câu thơ phong hoa tuyết nguyệt trông không có gì đặc biệt kia, suy tính bẵng một quãng thời gian, có vẻ như trong lòng đã yên tâm nắm chắc.
Phụ thân của Từ Hàn Kha là Từ Kinh Sơn, Hộ Bộ Thượng thư đương triều. Trong đoạn tranh giành ngôi vị Thái Tử này, hắn cũng xem như quan thần trọng yếu phía của Trung Vương. Nhưng sau khi Trung Vương bởi vì bạo bệnh kì lạ mà chết bất đắc kì tử, Đại Hoàng tử được chúng lão thần đắc lực dưới trướng bảo vệ phóng xuất khỏi lãnh cung, lại rất có thể sẽ được phong làm Thái Tử, địa vị của Từ gia cũng từ đó bị lâm vào nguy khốn.
Chính vì lẽ này mà Từ Hàn Kha nôn nóng muốn tìm được một ít "kho báu" để hắn ta có được sự tín nhiệm từ hoàng đế.
Những tin tức này dù không phải là người sống ở kinh đô và phụ cận cũng dễ dàng biết, đương nhiên Trọng lục cũng rõ ràng. Trọng Lục còn biết Từ Kinh Sơn vốn dĩ là một người tham lam, xảo trá, thích thủ đoạn mánh mung, gan to bằng trời. Hắn còn hay bí mật qua lại với Loa Tiên quốc, Trường Kỳ quốc và Ông Tây quốc của Tây Vực. Ngay cả việc Tam Hoàng tử chết cũng có hắn chen chân vào.
Tuy Trọng Lục biết những điều này nhưng gã lại không phải người phụ trách thu thập tin tức ở kinh đô và phụ cận, bởi vậy nên trong tay không có chi tiết hay chứng cứ nào cả. Mà gã liên lạc với mặt nạ Long Vương là để thông qua mạng lưới vô cùng tinh vi và ẩn danh của sư môn, hòng thu về báo cáo cặn kẽ về âm mưu mưu hại Tam Vương tử của Từ Kinh Sơn và Trung Vương.
Sau khi có được báo cáo, gã đã có thể biết được vị trí của chứng cứ và nhân chứng. Mà trong phần báo cáo đây, lại có đề cập chính xác tới quá trình Trung Vương lạm dụng Tu Trùng Chướng có được từ chỗ chưởng quầy. Hiển nhiên những gì Trung Vương biết về Uế hơn xa những gì hắn ta giả vờ trước mặt chưởng quầy. Đã có một tên phương sĩ nào đó ngầm bợ đỡ cho hắn.
Hiện vẫn chưa rõ thân phận của tên phương sĩ này.
Bởi vậy, nếu Từ Hàn Kha kiên quyết muốn bức ép chưởng quầy, kiên quyết muốn điều tra, lập tức sẽ tra ra ngay lên đầu phụ thân của hắn. Một khi tin tức này bị Thái Tử biết, họ nhà Từ nào còn có thể yên vị.
Trọng Lục dựa vào những tin tức chi tiết này, viết vài phong thư rồi phân gửi cho nhiều nhân thủ bằng mạng lưới còn nhanh hơn cả thiên lý mã của sư môn.
Nhân chứng và vật chứng sẽ lập tức được dời đi, bên phía Thái Tử sẽ nhận được dăm ba tin tức ba phải, mập mờ, thật mà giả, giả mà thật. Sau đó, Từ Kinh Sơn sẽ bị Thái Tử lấy danh nghĩa để cảnh cáo, điều đó cũng đủ gây áp lực lên Từ Kinh Sơn.
Chỉ cần Từ Kinh Sơn hoảng sợ, tất nhiên sẽ ra lệnh cho con hắn ngưng truy tra bất kì người hay án nào có liên quan đến Trung Vương.
Dựa vào những gì Trọng Lục tính toán, Từ Hàn Kha buộc phải thả chưởng quầy ra, hẳn là chỉ trong tầm mấy ngày này.
Gần như hết thảy đều tiến hành dựa theo kế hoạch, gã thoáng an tâm. Nhưng ngay khi vừa lia mắt, gã lại thấy phía dưới đoạn thất ngôn tuyệt cú kia có một tấm tiểu báo, trên đó có viết điếu văn.
Trọng Lục nhìn thấy điếu văn kia, cõi lòng vừa nhẹ nhõm lại treo ngược lên.
Có dùng lệnh Chu sa, dẫu gì nó cũng quá rõ ràng, vậy nên....
Thanh Long tiên sinh muốn triệu kiến gã vào mười ngày sau...
Trọng Lục căng thẳng nuốt nước bọt, cố ép mình trông như không có chuyện gì mà xoay người trở về quán trọ. Ở thành Thiên Lương, cộng thêm gã là có ít nhất ba điều tuyến, gã không thể biết được trong đám dân chúng xem náo nhiệt này có những gương mặt nào là được ẩn sau lớp mặt nạ. Gã không thể để bại lộ thân phận ngày thường của mình được.
Trở về quán, Chu Ất, Tiểu Thuấn, Phúc Tử, Cửu Lang, tất cả đều xông tới, mồm năm miệng mười hỏi xem tình hình công thẩm thế nào. Trọng Lục thấy đại đường không có khách nào mới nhỏ giọng trả lời, "Nói là án tử xuất hiện những điểm đáng ngờ mới, trước mắt chưa thẩm."
Tiểu Thuấn nghe xong, gãi đầu, không rõ mà hỏi, "Đó là tốt hay xấu ạ?"
Trọng Lục cười đáp, "Chuyện tốt đó! Còn hơn là chưởng quầy phải chịu hình trước mặt mọi người!"
"Họ Từ kia lúc trước còn diễu võ dương oai, làm sao bây giờ nói không thẩm là không thẩm?" Liêu sư phụ dựa lên quầy, bưng ấm trà, mặt ngờ vực.
Trọng Lục nhún vai, "Ta cũng không biết. Bọn họ là quan, suy nghĩ gì, ta đoán không ra. Ta thấy chúng ta có thể chuẩn bị nộp chút tiền bảo lãnh, phải cứu chưởng quầy ra trước."
Chu Ất gật đầu đồng tình, "Được, Lục ca, làm theo ngươi nói đi."
Nhưng mà sự tình cũng không thuận lợi như tưởng tượng lắm. Gã đã cùng Liêu sư phụ lấy ra hơn phân nửa tiền trong rương, chỉ để lại một khoản để duy trì cho quán dùng. Nhưng vừa tới hỏi ở đại lao thì được trả lời rằng tuy có chấp nhận đưa tiền để bảo lãnh người nhưng số lượng này lại vượt xa số mà bọn họ có trong tay.
Trọng Lục và Liêu sư phụ cả một đường phải tính toán xem quán còn có đồ gì để đổi bán hoặc là phải tìm xem xem trong phòng chưởng quầy liệu có tiểu kim khố nào không. Vừa trở về quán, lại thấy có một người xa lạ ăn mặc trang trọng ngồi trong đại đường.
Chu Ất thấp giọng nói với Trọng Lục, "Là Quốc sư phái tới, nói là muốn tìm chưởng quầy để nhận đồ... Ta cũng không biết phải làm sao nên đã bảo hắn ngồi ở đây chờ ngươi trở về."
Là tới lấy thau đồng kia?!
Trọng Lục nhớ đến trước đây, lúc chưởng quầy làm ăn đều lấy tiền và trao đổi khế ước vào thời điểm giao phó đồ. Tiền này đúng lúc có thể dùng làm tiền bảo lãnh!
Có lẽ không chỉ là tiền bảo lãnh, mà còn có thể bù vào tiền mà quán bị hụt cả mấy ngày nay!
Thau đồng đó, gã có thể lờ mờ khẳng định rằng nó cũng đã bị chưởng quầy cất vào gian phòng chỉ có thể thấy qua kẽ tay kia.
Trọng Lục lập tức treo lên nụ cười tươi đầy nhiệt tình, "Ây dà, ngài là từ kinh thành đến sao ạ?"
Người nam tử trung niên nhìn qua có chút kiêu ngạo nọ đứng lên, hơi gật đầu với Trọng Lục, lấy ra một thứ từ trong tay áo ra giao cho Trọng Lục.
Đó đúng là khế ước đã được gửi đi.
Trọng Lục có nhớ lần đó lúc đi gặp thợ đồng, trên đường gặp phải chó rồi được Tùng Minh Tử cứu. Lúc sau Tùng Minh Tử có biến mất một hồi, bảo là đi kinh thành.
Chắc hẳn là đi đưa khế ước.
Trọng Lục tiếp lấy, cẩn thận xem nội dung khế ước qua một lần. Điều khoản mà chưởng quầy đã liệt kê để sử dụng cũng không nhiều, chỉ có một, là mỗi ngày đều phải dùng thau đồng này để rửa mặt, kiên trì ước chừng tầm một năm là có thể ngưng dùng.
Nhưng trong khế ước cũng có chú giải rõ. Nếu dùng nước trong thau đồng rửa mặt, sẽ tăng nhanh tốc độ lão hoá.
Nhưng ít nhất hắn sẽ không tiếp tục bị ác mộng đang dần dần lấn tới nọ quấy rầy.
Tốc độ lão hoá...
Thọ mệnh của phương sĩ từ trước đến nay đều kéo dài hơn người thường ba phần, cho nên tính ra mà nói, một cái giá như vậy tương đối nhẹ với quốc sư.
Huyết ấn của Quốc sư và của thợ đồng đều có đủ, Trọng Lục liếc mắt nhìn tiền công mà há hốc miệng cơ hồ muốn thành cả quả trứng gà.
Nói là hai phần ba đều đưa lại cho thợ đồng, thì số dư còn lại cũng đủ để duy trì quán trọ của bọn họ tới ngày chưởng quầy trở về.
"Khách quý, ngài có bằng lòng nghỉ ngơi ở trọ nhỏ này qua một đêm không? Sáng sớm ngày mai ta lập tức đưa đồ đến phòng cho ngài." Trọng Lục tươi cười nịnh nọt.
Người nọ có vẻ như có chút không kiên nhẫn nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Thẳng đến khi trời tối, ánh trăng khuyết hắt lên tầng sương mù lạnh lẽo phủ trên nóc nhà. Cây hòe to lớn ở trung đình buồn tẻ lay động cành lá trong gió đêm, phát ra từng tiếng rì rào như tiếng mưa vang.
Vừa lúc hôm nay Trọng Lục trực đêm. Gã lẳng lặng nhoài người ngồi sau quầy đọc hí bản, chờ đến khi mọi thanh âm đều bặt tiếng, người trong quán cũng đều đã say giấc, gã mới mang theo một ngọn đèn lồng rồi đi dọc lên tầng cao nhất của Bắc lâu, đứng trước bức tường trắng kia.
Ngón tay gã lại bắt đầu phát ngứa, ngứa đến điên. Gã bực mình ấn vào móng tay của mình, cơn ngứa bên dưới làn da kia khiến gã có suy nghĩ muốn nhổ cả móng tay ra...
Tập trung... Tập trung... Tập trung chú ý!
Trọng Lục một bên tự cảnh cáo chính mình trong lòng, một bên dùng tay che mắt lại. Qua kẽ tay, nhìn thấy cánh cửa trông bình thường nọ xuất hiện trong tầm mắt hẹp. Lấy chìa khóa, mở khóa, mở cửa rồi đi vào.
Cả chuỗi động tác liền một mạch, gã thậm chí còn không cho mình thời gian do dự.
Ánh sáng trong phòng rất mờ, ánh sáng yếu ớt của đèn lồng chỉ có thể chiếu đến dãy giá gỗ gần gã nhất. Những chỗ xa hơn, tất cả đều bị bóng tối dày đặc bao phủ.
Không hiểu vì sao, Trọng Lục có cảm giác rằng "gian phòng" này không có điểm giới hạn. Phảng phất như đây là một không gian vô cùng mênh mông, tất cả bóng tối cũng đều kéo dài đến vô tận vậy.
Cơn gió se lạnh không biết từ đâu thổi đến, phần phật rối loạn tứ tán. Một mùi ẩm mốc thối rữa làm người ta liên tưởng đến hòm quan tài bị chôn dưới đất đã mấy thập niên.
Trọng Lục cầm theo đèn lồng, tìm trên từng hàng, từng hàng trên giá. Nơi này quá an tĩnh, thậm chí gã còn có thể nghe tiếng tim đập và tiếng hít thở của mình sống động như sấm rền. Ánh đèn mờ ảo lướt qua trên những đồ cổ, chiếu, sành, lư hương, kéo, chén rượu và đồ làm bếp,... các thứ được bày la liệt, không biết vì sao lại mang theo cảm giác thần bí cổ xưa khó lường.
Cuối cùng, một chút phản quang màu vàng đồng cũng le lói. Thau đồng được đặt lặng lẽ giữa kệ, ở một vị trí tương đối dễ thấy.
Trọng Lục vội lấy ra tay nải vải đã chuẩn bị kĩ trước, bọc lấy toàn bộ thau đồng lại, cũng vô cùng cẩn trọng, trong cả quá trình không để da mình tiếp xúc với thau đồng.
Khi gã đang bọc thau đồng lại thì bỗng nhiên nghe được một âm thanh quái lạ truyền đến từ phía sau cách đó không xa. Âm thanh đó có hơi giống với tiếng của đồ vật ướt át, dính nhớp kéo lê trên mặt đất.
Trọng Lục hoảng hốt, nơi này không nên có người khác nha?!
Vừa quay đầu, lại vừa vặn nhìn thấy một chút thứ vật màu đen trông như rễ cây, linh xà đang rúc vào trong bóng tối.
Người Trọng Lục lạnh toát, nhớ đến cảnh mà một khắc lúc gã đóng cửa lần trước đã nhìn thấy mà gã đã cơ hồ tưởng nó là ảo giác.
Âm thanh cọ xát chất nhầy nhầy nhụa, dày đặc truyền ra từ góc tối, đồng thời, cơn ngứa ngay trên đầu ngón tay của Trọng Lục cũng bắt đầu trở nên mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi khó có thể chịu nổi. Gã dùng cánh tay ôm chặt thau đồng, bước nhanh muốn rời đi khỏi phòng, lại đột nhiên cảm thấy cổ chân căng cứng, trong một khắc mất cảnh giác thì bị một lực đột ngột túm lấy rồi làm cho ngã nhào trên mặt đất mà kêu lên một tiếng.
Gã quay đầu lại, lại thấy một thứ... Là một thứ màu đen có vẻ như giống với rễ cây được bao phủ bởi một lớp dịch nhầy trong suốt, đang quấn lấy mắt cá chân của gã.
Trọng Lục la lên một tiếng, liều mạng giãy giụa, nhưng dây cây kia vô cùng khoẻ, lại còn thậm chí còn siết lại chặt hơn. Mà trong tâm trí của Trọng Lục, một số ý hướng và ý thức vô hình đột ngột xâm chiếm mà không thể nào ngăn cản, chúng lại được cụ thể hoá lại thành một loại gần giống với tiếng người nhưng đó tuyệt đối không phải là... suy nghĩ hay ý niệm của người.
Đói....
Đói....
Đói....
Đói....
Ý niệm mãnh liệt không ngừng lặp đi lặp lại, nó như một cái dùi, đục thẳng vào sọ Trọng Lục, mạnh đến nỗi xoá bỏ hết thảy những suy nghĩ, thậm chí như còn muốn làm nát cả não của gã. Gã chỉ cảm thấy nhức đầu, bắt đầu ù tai, quằn quại càng lúc càng dữ dội.
Mà đoạn dây cây kia lại không công kích thêm động tác nào, ngược lại lại bị gã thoát khỏi.
Trọng Lục nhanh như chớp lao ra khỏi phòng, chạy sắp đến thang lầu mới ngừng chân.
Không được, gã còn phải khoá cửa lại.
Trọng Lục hít thở thật sâu, cảm thấy cơn ù tai chóng mặt kia cũng đang dần dịu đi. Gã lại một lần nữa quay về trước cánh cửa kia, khoá cửa lại thật cẩn thận.
Tay gã đặt trên ổ khoá, khó mà định thần lại nổi cả một lúc.
Thứ trong căn phòng này... Rốt cuộc là thứ gì? Là sủng vật mà chưởng quầy nuôi sao?
Nhưng đó rõ ràng là thứ trông giống rễ cây mà...
Thực vật cũng có thể nói chuyện sao...
Hơn nữa nó lại còn dùng một thứ "tiếng" quái đản mà nhân loại không thể nào hình dung chạm thẳng được tới tâm trí.
Sau khi rời khỏi huyện nha, Tùng Minh Tử cứ nhấp nhổm mãi không yên, vừa nói với Trọng Lục rằng hắn phải đi gặp sư huynh của mình xong đã không còn thấy bóng dáng đâu.
Một mình Trọng Lục trở lại cửa chính ở gần đó, nhìn vào bảng tạp vụ, tìm thấy một đoạn thất ngôn tuyệt cú trong một kẽ hở trống lọt thỏm giữa những tờ rao tìm chó tìm mèo. Gã nhìn vào những câu thơ phong hoa tuyết nguyệt trông không có gì đặc biệt kia, suy tính bẵng một quãng thời gian, có vẻ như trong lòng đã yên tâm nắm chắc.
Phụ thân của Từ Hàn Kha là Từ Kinh Sơn, Hộ Bộ Thượng thư đương triều. Trong đoạn tranh giành ngôi vị Thái Tử này, hắn cũng xem như quan thần trọng yếu phía của Trung Vương. Nhưng sau khi Trung Vương bởi vì bạo bệnh kì lạ mà chết bất đắc kì tử, Đại Hoàng tử được chúng lão thần đắc lực dưới trướng bảo vệ phóng xuất khỏi lãnh cung, lại rất có thể sẽ được phong làm Thái Tử, địa vị của Từ gia cũng từ đó bị lâm vào nguy khốn.
Chính vì lẽ này mà Từ Hàn Kha nôn nóng muốn tìm được một ít "kho báu" để hắn ta có được sự tín nhiệm từ hoàng đế.
Những tin tức này dù không phải là người sống ở kinh đô và phụ cận cũng dễ dàng biết, đương nhiên Trọng lục cũng rõ ràng. Trọng Lục còn biết Từ Kinh Sơn vốn dĩ là một người tham lam, xảo trá, thích thủ đoạn mánh mung, gan to bằng trời. Hắn còn hay bí mật qua lại với Loa Tiên quốc, Trường Kỳ quốc và Ông Tây quốc của Tây Vực. Ngay cả việc Tam Hoàng tử chết cũng có hắn chen chân vào.
Tuy Trọng Lục biết những điều này nhưng gã lại không phải người phụ trách thu thập tin tức ở kinh đô và phụ cận, bởi vậy nên trong tay không có chi tiết hay chứng cứ nào cả. Mà gã liên lạc với mặt nạ Long Vương là để thông qua mạng lưới vô cùng tinh vi và ẩn danh của sư môn, hòng thu về báo cáo cặn kẽ về âm mưu mưu hại Tam Vương tử của Từ Kinh Sơn và Trung Vương.
Sau khi có được báo cáo, gã đã có thể biết được vị trí của chứng cứ và nhân chứng. Mà trong phần báo cáo đây, lại có đề cập chính xác tới quá trình Trung Vương lạm dụng Tu Trùng Chướng có được từ chỗ chưởng quầy. Hiển nhiên những gì Trung Vương biết về Uế hơn xa những gì hắn ta giả vờ trước mặt chưởng quầy. Đã có một tên phương sĩ nào đó ngầm bợ đỡ cho hắn.
Hiện vẫn chưa rõ thân phận của tên phương sĩ này.
Bởi vậy, nếu Từ Hàn Kha kiên quyết muốn bức ép chưởng quầy, kiên quyết muốn điều tra, lập tức sẽ tra ra ngay lên đầu phụ thân của hắn. Một khi tin tức này bị Thái Tử biết, họ nhà Từ nào còn có thể yên vị.
Trọng Lục dựa vào những tin tức chi tiết này, viết vài phong thư rồi phân gửi cho nhiều nhân thủ bằng mạng lưới còn nhanh hơn cả thiên lý mã của sư môn.
Nhân chứng và vật chứng sẽ lập tức được dời đi, bên phía Thái Tử sẽ nhận được dăm ba tin tức ba phải, mập mờ, thật mà giả, giả mà thật. Sau đó, Từ Kinh Sơn sẽ bị Thái Tử lấy danh nghĩa để cảnh cáo, điều đó cũng đủ gây áp lực lên Từ Kinh Sơn.
Chỉ cần Từ Kinh Sơn hoảng sợ, tất nhiên sẽ ra lệnh cho con hắn ngưng truy tra bất kì người hay án nào có liên quan đến Trung Vương.
Dựa vào những gì Trọng Lục tính toán, Từ Hàn Kha buộc phải thả chưởng quầy ra, hẳn là chỉ trong tầm mấy ngày này.
Gần như hết thảy đều tiến hành dựa theo kế hoạch, gã thoáng an tâm. Nhưng ngay khi vừa lia mắt, gã lại thấy phía dưới đoạn thất ngôn tuyệt cú kia có một tấm tiểu báo, trên đó có viết điếu văn.
Trọng Lục nhìn thấy điếu văn kia, cõi lòng vừa nhẹ nhõm lại treo ngược lên.
Có dùng lệnh Chu sa, dẫu gì nó cũng quá rõ ràng, vậy nên....
Thanh Long tiên sinh muốn triệu kiến gã vào mười ngày sau...
Trọng Lục căng thẳng nuốt nước bọt, cố ép mình trông như không có chuyện gì mà xoay người trở về quán trọ. Ở thành Thiên Lương, cộng thêm gã là có ít nhất ba điều tuyến, gã không thể biết được trong đám dân chúng xem náo nhiệt này có những gương mặt nào là được ẩn sau lớp mặt nạ. Gã không thể để bại lộ thân phận ngày thường của mình được.
Trở về quán, Chu Ất, Tiểu Thuấn, Phúc Tử, Cửu Lang, tất cả đều xông tới, mồm năm miệng mười hỏi xem tình hình công thẩm thế nào. Trọng Lục thấy đại đường không có khách nào mới nhỏ giọng trả lời, "Nói là án tử xuất hiện những điểm đáng ngờ mới, trước mắt chưa thẩm."
Tiểu Thuấn nghe xong, gãi đầu, không rõ mà hỏi, "Đó là tốt hay xấu ạ?"
Trọng Lục cười đáp, "Chuyện tốt đó! Còn hơn là chưởng quầy phải chịu hình trước mặt mọi người!"
"Họ Từ kia lúc trước còn diễu võ dương oai, làm sao bây giờ nói không thẩm là không thẩm?" Liêu sư phụ dựa lên quầy, bưng ấm trà, mặt ngờ vực.
Trọng Lục nhún vai, "Ta cũng không biết. Bọn họ là quan, suy nghĩ gì, ta đoán không ra. Ta thấy chúng ta có thể chuẩn bị nộp chút tiền bảo lãnh, phải cứu chưởng quầy ra trước."
Chu Ất gật đầu đồng tình, "Được, Lục ca, làm theo ngươi nói đi."
Nhưng mà sự tình cũng không thuận lợi như tưởng tượng lắm. Gã đã cùng Liêu sư phụ lấy ra hơn phân nửa tiền trong rương, chỉ để lại một khoản để duy trì cho quán dùng. Nhưng vừa tới hỏi ở đại lao thì được trả lời rằng tuy có chấp nhận đưa tiền để bảo lãnh người nhưng số lượng này lại vượt xa số mà bọn họ có trong tay.
Trọng Lục và Liêu sư phụ cả một đường phải tính toán xem quán còn có đồ gì để đổi bán hoặc là phải tìm xem xem trong phòng chưởng quầy liệu có tiểu kim khố nào không. Vừa trở về quán, lại thấy có một người xa lạ ăn mặc trang trọng ngồi trong đại đường.
Chu Ất thấp giọng nói với Trọng Lục, "Là Quốc sư phái tới, nói là muốn tìm chưởng quầy để nhận đồ... Ta cũng không biết phải làm sao nên đã bảo hắn ngồi ở đây chờ ngươi trở về."
Là tới lấy thau đồng kia?!
Trọng Lục nhớ đến trước đây, lúc chưởng quầy làm ăn đều lấy tiền và trao đổi khế ước vào thời điểm giao phó đồ. Tiền này đúng lúc có thể dùng làm tiền bảo lãnh!
Có lẽ không chỉ là tiền bảo lãnh, mà còn có thể bù vào tiền mà quán bị hụt cả mấy ngày nay!
Thau đồng đó, gã có thể lờ mờ khẳng định rằng nó cũng đã bị chưởng quầy cất vào gian phòng chỉ có thể thấy qua kẽ tay kia.
Trọng Lục lập tức treo lên nụ cười tươi đầy nhiệt tình, "Ây dà, ngài là từ kinh thành đến sao ạ?"
Người nam tử trung niên nhìn qua có chút kiêu ngạo nọ đứng lên, hơi gật đầu với Trọng Lục, lấy ra một thứ từ trong tay áo ra giao cho Trọng Lục.
Đó đúng là khế ước đã được gửi đi.
Trọng Lục có nhớ lần đó lúc đi gặp thợ đồng, trên đường gặp phải chó rồi được Tùng Minh Tử cứu. Lúc sau Tùng Minh Tử có biến mất một hồi, bảo là đi kinh thành.
Chắc hẳn là đi đưa khế ước.
Trọng Lục tiếp lấy, cẩn thận xem nội dung khế ước qua một lần. Điều khoản mà chưởng quầy đã liệt kê để sử dụng cũng không nhiều, chỉ có một, là mỗi ngày đều phải dùng thau đồng này để rửa mặt, kiên trì ước chừng tầm một năm là có thể ngưng dùng.
Nhưng trong khế ước cũng có chú giải rõ. Nếu dùng nước trong thau đồng rửa mặt, sẽ tăng nhanh tốc độ lão hoá.
Nhưng ít nhất hắn sẽ không tiếp tục bị ác mộng đang dần dần lấn tới nọ quấy rầy.
Tốc độ lão hoá...
Thọ mệnh của phương sĩ từ trước đến nay đều kéo dài hơn người thường ba phần, cho nên tính ra mà nói, một cái giá như vậy tương đối nhẹ với quốc sư.
Huyết ấn của Quốc sư và của thợ đồng đều có đủ, Trọng Lục liếc mắt nhìn tiền công mà há hốc miệng cơ hồ muốn thành cả quả trứng gà.
Nói là hai phần ba đều đưa lại cho thợ đồng, thì số dư còn lại cũng đủ để duy trì quán trọ của bọn họ tới ngày chưởng quầy trở về.
"Khách quý, ngài có bằng lòng nghỉ ngơi ở trọ nhỏ này qua một đêm không? Sáng sớm ngày mai ta lập tức đưa đồ đến phòng cho ngài." Trọng Lục tươi cười nịnh nọt.
Người nọ có vẻ như có chút không kiên nhẫn nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Thẳng đến khi trời tối, ánh trăng khuyết hắt lên tầng sương mù lạnh lẽo phủ trên nóc nhà. Cây hòe to lớn ở trung đình buồn tẻ lay động cành lá trong gió đêm, phát ra từng tiếng rì rào như tiếng mưa vang.
Vừa lúc hôm nay Trọng Lục trực đêm. Gã lẳng lặng nhoài người ngồi sau quầy đọc hí bản, chờ đến khi mọi thanh âm đều bặt tiếng, người trong quán cũng đều đã say giấc, gã mới mang theo một ngọn đèn lồng rồi đi dọc lên tầng cao nhất của Bắc lâu, đứng trước bức tường trắng kia.
Ngón tay gã lại bắt đầu phát ngứa, ngứa đến điên. Gã bực mình ấn vào móng tay của mình, cơn ngứa bên dưới làn da kia khiến gã có suy nghĩ muốn nhổ cả móng tay ra...
Tập trung... Tập trung... Tập trung chú ý!
Trọng Lục một bên tự cảnh cáo chính mình trong lòng, một bên dùng tay che mắt lại. Qua kẽ tay, nhìn thấy cánh cửa trông bình thường nọ xuất hiện trong tầm mắt hẹp. Lấy chìa khóa, mở khóa, mở cửa rồi đi vào.
Cả chuỗi động tác liền một mạch, gã thậm chí còn không cho mình thời gian do dự.
Ánh sáng trong phòng rất mờ, ánh sáng yếu ớt của đèn lồng chỉ có thể chiếu đến dãy giá gỗ gần gã nhất. Những chỗ xa hơn, tất cả đều bị bóng tối dày đặc bao phủ.
Không hiểu vì sao, Trọng Lục có cảm giác rằng "gian phòng" này không có điểm giới hạn. Phảng phất như đây là một không gian vô cùng mênh mông, tất cả bóng tối cũng đều kéo dài đến vô tận vậy.
Cơn gió se lạnh không biết từ đâu thổi đến, phần phật rối loạn tứ tán. Một mùi ẩm mốc thối rữa làm người ta liên tưởng đến hòm quan tài bị chôn dưới đất đã mấy thập niên.
Trọng Lục cầm theo đèn lồng, tìm trên từng hàng, từng hàng trên giá. Nơi này quá an tĩnh, thậm chí gã còn có thể nghe tiếng tim đập và tiếng hít thở của mình sống động như sấm rền. Ánh đèn mờ ảo lướt qua trên những đồ cổ, chiếu, sành, lư hương, kéo, chén rượu và đồ làm bếp,... các thứ được bày la liệt, không biết vì sao lại mang theo cảm giác thần bí cổ xưa khó lường.
Cuối cùng, một chút phản quang màu vàng đồng cũng le lói. Thau đồng được đặt lặng lẽ giữa kệ, ở một vị trí tương đối dễ thấy.
Trọng Lục vội lấy ra tay nải vải đã chuẩn bị kĩ trước, bọc lấy toàn bộ thau đồng lại, cũng vô cùng cẩn trọng, trong cả quá trình không để da mình tiếp xúc với thau đồng.
Khi gã đang bọc thau đồng lại thì bỗng nhiên nghe được một âm thanh quái lạ truyền đến từ phía sau cách đó không xa. Âm thanh đó có hơi giống với tiếng của đồ vật ướt át, dính nhớp kéo lê trên mặt đất.
Trọng Lục hoảng hốt, nơi này không nên có người khác nha?!
Vừa quay đầu, lại vừa vặn nhìn thấy một chút thứ vật màu đen trông như rễ cây, linh xà đang rúc vào trong bóng tối.
Người Trọng Lục lạnh toát, nhớ đến cảnh mà một khắc lúc gã đóng cửa lần trước đã nhìn thấy mà gã đã cơ hồ tưởng nó là ảo giác.
Âm thanh cọ xát chất nhầy nhầy nhụa, dày đặc truyền ra từ góc tối, đồng thời, cơn ngứa ngay trên đầu ngón tay của Trọng Lục cũng bắt đầu trở nên mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi khó có thể chịu nổi. Gã dùng cánh tay ôm chặt thau đồng, bước nhanh muốn rời đi khỏi phòng, lại đột nhiên cảm thấy cổ chân căng cứng, trong một khắc mất cảnh giác thì bị một lực đột ngột túm lấy rồi làm cho ngã nhào trên mặt đất mà kêu lên một tiếng.
Gã quay đầu lại, lại thấy một thứ... Là một thứ màu đen có vẻ như giống với rễ cây được bao phủ bởi một lớp dịch nhầy trong suốt, đang quấn lấy mắt cá chân của gã.
Trọng Lục la lên một tiếng, liều mạng giãy giụa, nhưng dây cây kia vô cùng khoẻ, lại còn thậm chí còn siết lại chặt hơn. Mà trong tâm trí của Trọng Lục, một số ý hướng và ý thức vô hình đột ngột xâm chiếm mà không thể nào ngăn cản, chúng lại được cụ thể hoá lại thành một loại gần giống với tiếng người nhưng đó tuyệt đối không phải là... suy nghĩ hay ý niệm của người.
Đói....
Đói....
Đói....
Đói....
Ý niệm mãnh liệt không ngừng lặp đi lặp lại, nó như một cái dùi, đục thẳng vào sọ Trọng Lục, mạnh đến nỗi xoá bỏ hết thảy những suy nghĩ, thậm chí như còn muốn làm nát cả não của gã. Gã chỉ cảm thấy nhức đầu, bắt đầu ù tai, quằn quại càng lúc càng dữ dội.
Mà đoạn dây cây kia lại không công kích thêm động tác nào, ngược lại lại bị gã thoát khỏi.
Trọng Lục nhanh như chớp lao ra khỏi phòng, chạy sắp đến thang lầu mới ngừng chân.
Không được, gã còn phải khoá cửa lại.
Trọng Lục hít thở thật sâu, cảm thấy cơn ù tai chóng mặt kia cũng đang dần dịu đi. Gã lại một lần nữa quay về trước cánh cửa kia, khoá cửa lại thật cẩn thận.
Tay gã đặt trên ổ khoá, khó mà định thần lại nổi cả một lúc.
Thứ trong căn phòng này... Rốt cuộc là thứ gì? Là sủng vật mà chưởng quầy nuôi sao?
Nhưng đó rõ ràng là thứ trông giống rễ cây mà...
Thực vật cũng có thể nói chuyện sao...
Hơn nữa nó lại còn dùng một thứ "tiếng" quái đản mà nhân loại không thể nào hình dung chạm thẳng được tới tâm trí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất