Chương 48: Hoàng Y Ký (4)
[Vạn Vật Mẫu Thần trong mộng]
Trọng Lục bị chưởng quầy lôi đi, chạy lảo đảo như điên trên mặt đất có đủ loại nhuyễn trùng và bong bóng lình phình đủ nhấn chìm cả bàn chân. Con đường khúc khuỷu gập ghềnh này tất nhiên là đường tắt. Giày của gã đã ướt sũng dịch nhầy, mỗi lúc chạy lại trơn tuột, sau cùng cũng rớt hẳn ra khỏi chân. Gã đành phải để chân trần mà tiếp tục chạy, chịu đựng cơn đau không biết đã bị thứ gì cắt phải, bởi bọn họ không ai dám dừng lại.
Trọng Lục không hề ngoảnh lại nhìn nhưng gã thừa biết những bóng đen dài ngoằng ấy vẫn đang tiếp tục đuổi theo hai người. Dù chúng to lớn như vậy, lại không hề có tiếng chân, sở dĩ Trọng Lục biết chúng vẫn bám đuôi phía sau là vì gã cảm được một loại chấn động vi diệu.
Chấn động đó kéo dài xuyên từ trong không khí đến đây, chập nhẹ trên làn da gã như luồng tĩnh điện, khiến lông tơ và da gà trên người gã thi nhau dựng đứng.
Yểm với Chó cho gã hai cảm giác vô cùng khác biệt. Nếu nói Chó cho người ta một cảm giác khủng bố, tàn bạo thuần túy thì Yểm lại mang đến cho người ta một cảm giác quỷ quyệt mang theo sự ác ý không rõ. Kiểu như ngươi không thể biết nếu chúng bắt được ngươi xong sẽ làm gì tiếp, nhưng ngươi có thể biết đó tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt cho cam.
Thật giống với việc có một tên nào đó lấy dao rạch, moi bụng ngươi một cách dứt khoát, còn tên còn lại thì thích rút từng móng tay rồi lại nhổ từng chiếc răng của ngươi ra khỏi hàm vậy.
Bỗng, dưới chân Chúc Hạc Lan và Trọng Lục mềm nhũn, còn chưa kịp kêu lên thì đã lập tức bị lún xuống. Bọn họ tình cờ đạp trúng lên một tấm màng mỏng thoạt nhìn trông giống như nền đất vững chắc, nhưng khi lớp màng mỏng đó sụp đi, hai người bọn họ liền tiếp tục rớt vào một bọng rỗng nhầy nhụa được hình thành bởi rễ cây lẫn lộn với thịt.
Chưởng quầy lập tức che miệng Trọng Lục lại, thủ thỉ nhẹ nhàng bên tai gã, "Đừng lên tiếng, nín thở nhé."
Trọng Lục đành vội vàng nín thở.
Có bóng đen vút qua rào rào trên đầu, chấn động kì lạ này càng lúc càng mãnh liệt nhưng chỉ một khắc sau lại đột nhiên im bặt.
Trọng Lục đã kìm nén đến nỗi cả mặt đỏ bừng, suýt thì trợn hai mắt trắng dã, chưởng quầy cũng sức cùng lực tận. Hai người liếc nhìn nhau rồi đồng thời há miệng thở phì phò. Tay Trọng Lục chạm vào phần rễ cây không rõ là thịt hay là gỗ, cảm giác hệt như sờ phải một bãi đờm, gã kinh tởm phải vội vã vung vẩy tay.
Chưởng quầy ra hiệu "suỵt" cho gã bằng tay rồi khom lưng đứng dậy, ghé sát lớp màng mỏng kia lắng nghe.
Yên tĩnh, không một âm thanh vang dội nào cả.
"Đi rồi sao?" Trọng Lục hỏi bằng khẩu hình.
Chưởng quầy ngồi xổm xuống rồi nhẹ giọng nói, "Có khả năng vẫn còn ở gần đây, tốt nhất chúng ta nên chờ ở đây thêm một lát nữa rồi hẵng ra ngoài."
Trọng Lục vội vàng gật đầu răm rắp, bẵng đi một lúc mới kinh hãi nói, "Vậy... Nếu chúng nó ăn phải hoá thân của cây hoè thì làm sao bây giờ?"
"Hoè Thụ tuy rằng vẫn là cây con nhưng nó không phải là thứ mà Yểm có thể tiêu hoá đâu, tuy vậy, dù chúng không ăn được nhưng vẫn sẽ có cách gây hại cho nó. Hơn nữa... Số lượng Yểm còn nhiều hơn ta tưởng, ta không hiểu tại sao chúng có thể lấn vào trong giấc mơ của Hoè Thụ được."
Trọng Lục lo lắng hỏi, "Vậy có biện pháp nào đuổi được mấy thứ này ra không?"
"Thứ Yểm sợ nhất chính là khi người nằm mơ ý thức được mình đang nằm mơ. Chỉ cần chủ mộng biết bản thân đang nằm mơ thì sự khống chế cho giấc mơ càng mạnh, thường thường Yểm sẽ lập tức bị chủ mộng tiêu diệt."
"... Cho nên cuối cùng vẫn là phải tìm được hoá thân của cây hoè nhà người?"
"Làm sao lại có thể nói là nhà ta được?" Chưởng quầy huơ qua huơ lại ngón tay với gã, "Bây giờ nó đã biết đến ngươi, còn nhận ngươi là chúc của ta nữa, ngay cả ý thức cũng đã truyền cho ngươi rồi, thế này chẳng lẽ về sau ngươi vẫn muốn mặc kệ người ta hay sao?"
Trọng Lục bị nói đến sững sờ, "Là ý gì? Tại sao lại bảo nó biết đến ta?"
"Kí hiệu ta vẽ trên tay ngươi là bằng máu của ta, vậy nên nó sẽ cho rằng ngươi là... lương duyên của ta." Chưởng quầy cười nói.
Lương duyên... của chưởng quầy...
Nghe... Kì lạ thật...
Trọng Lục xấu hổ đến lạ, thều thào hỏi, "Làm thế nào đã bị cây nhận thành cha nuôi rồi?"
Chưởng quầy cười khúc khích nhẹ vài tiếng, "Sao ngươi biết là cha nuôi mà không phải là vợ nhỏ thế?"
"... Ông chủ... người không có nàng dâu nào thì tốt xấu gì ta cũng nên là chánh phòng chứ?" Trọng Lục cũng không thèm đếm xỉa mà làm điệu bộ "hờn dỗi" học theo các cô nương trên phố Thạch Lựu.
Chưởng quầy cười to ha hả, cười được hai tiếng y mới ý thức được có khả năng tiếng cười vang dội sẽ đưa Yểm tới, vì thế vội che miệng lại.
Hình như đã thật lâu rồi y chưa cười thoải mái đến vậy.
Chúc Hạc Lan kiềm lại nụ cười, y lặng lặng nhìn Trọng Lục cũng đang ngây ngốc cười theo ở phía đối diện, nhẹ nhàng hỏi, "Lục Nhi, ban nãy ngươi làm gì mà không chạy đi?"
"Ông chủ, sao người lại nhắc lại vụ này nữa? Không phải ta đã xin lỗi người rồi sao?" Trọng Lục tưởng ông chủ của gã lại muốn mắng mình nên nhanh nhảu xin tha.
"Ta không có ý trách ngươi. Ta chỉ cảm thấy lạ... Ngươi không sợ sao?" Trong ánh mắt của Chúc Hạc Lan xuất hiện vẻ nghi hoặc rõ ràng.
"Sợ chứ, sao lại không sợ cho được." Trọng Lục nhún vai, "Nhưng mà vẫn cảm thấy... không đành. Ta biết cây hòe là do người nuôi lớn nhưng những thứ vật mang Uế như thế này, ai mà nói chính xác cho được... Vạn nhất nó ăn người mất thì phải làm sao bây giờ?"
"Ta chỉ là ông chủ của ngươi, ngươi dù gì cũng chỉ là chạy bàn cho ta. Dù ta có bị ăn đi chăng nữa thì ngươi cũng đâu có nghĩa vụ phải liều mạng cứu ta đâu?" Chúc chưởng quầy vẫn không tài nào hiểu được.
Trọng Lục sững người một chút, gãi đầu, trông gã có vẻ như hơi bứt rứt.
Chưởng quầy nói rất đúng.
Nhưng có điều...
"Ta cũng nói không được là tại sao, dù gì lúc ấy cũng lập tức làm như thế rồi. Nếu lại xảy ra một lần nữa, bảo không cho thì ta vẫn làm như thế thôi..." Trọng Lục nhẹ nhàng, nói bâng quơ, "Loại thời điểm như thế thì làm gì có thì giờ để suy nghĩ cho nhiều được."
Chưởng quầy nhìn gã, ánh mắt có vẻ dịu dàng đi rất nhiều.
Là dịu dàng chan chứa sự chân thành, không có chủ đích.
"Ngươi thật sự không giống như xuất thân từ Bách Hiểu Môn chút nào." Chưởng quầy bình luận.
Trọng Lục cũng không rõ những lời này là khen hay là mắng gã nữa.
Nhưng vào ngay lúc này, xung quanh đột nhiên bắt đầu rung chuyển dữ dội, Trọng Lục phải bám chặt vào rễ cây, cả cơ thể mới không bị xóc xếch bay lên. Chúc Hạc Lan ổn định lại cơ thể, nhìn những rễ cây xung quanh bắt đầu ngọ nguậy hỗn loạn như vô số con trăn khổng lồ quấn siết lấy nhau đang dần dần dồn đống ở phía giữa.
"Lục Nhi! Chúng ta phải ra ngoài ngay!"
Đầu tiên, y duỗi tay ra khỏi lớp bọc rồi sờ soạng bắt lấy cột chiếc rễ cây ở bên ngoài. Trọng Lục cũng loạng choạng nối gót, hai người kéo nhau, vô cùng chật vật bò ra ngoài.
Toàn bộ mặt đất bắt đầu uốn lượn, tất cả rễ cây hoà với nhuyễn trùng lúc nhúc ở khắp nơi, thân cây cũng theo đó mà nhấp nhô lên xuống, y hệt cảnh tượng điên cuồng của vũ điệu cuồng ma. Trọng Lục xuất thần, cảm giác như mình bị mắc kẹt trong nếp gấp cơ thể của con quái vật khổng lồ đang không ngừng rung chuyển nào đó, vừa như con thuyền nhỏ chòng chành theo từng con sóng lớn trên biển rộng phẫn nộ đang gào thét.
Mà trên bầu trời lại tiếp tục xuất hiện một kì cảnh dị hợm khiến người ta run sợ.
Bên trong các thớ thịt to vật vã đằng kia bắt đầu tản ra luồng ánh sáng đỏ như máu, dày đặc những sợi tơ không ngừng nhễu xuống từ rãnh khe nứt. Khi chúng dần chạm gần sát với mặt đất, Trọng Lục mới nhìn rõ được toàn bộ diện mạo của những sợi "tơ" đó.
Đó không hẳn là tơ, chẳng qua bởi vì nhìn qua một khoảng cách xa xăm mới giống tơ mà thôi. Chúng là vô số xúc tu màu đen sần sùi dày cộp, thô cứng tựa thân cây cổ thụ hàng trăm năm. Dưới lớp biểu bì đục ngầu bán trong suốt là muôn vàn đôi mắt sưng phù thoắt ẩn thoắt hiện. Phảng phất như các rãnh mọc tuỳ ý đang mấp máy khép mở, để lộ những chiếc răng gai mọc như hoa hướng dương và chiếc lưỡi nhô ra thành thành từng cụm như xúc tu, nhễu ra loại toan dịch cực độc có thể ăn mòn bất kì kim loại nào.
Vô số xúc tu đen ngòm đáng sợ lao từ trên trời xuống, đang dần dần hợp nhất với ba cánh rừng dị dạng trên mặt đất, giống như tiến hoá thành một khu rừng hắc ắm. Ngay khi khoảng cách giữa chúng và mặt đất ngày càng gần, một ít ý niệm hỗn độn lại bắt đầu khuấy đảo trong đầu Trọng Lục.
Đất đai cằn cỗi, xác chết phân huỷ, giòi bọ lẫn lộn, dịch nhầy tanh tưởi, mụn nước đa sắc,... rợp cả bầu trời đen kịt... Thần...
Rõ ràng là những thứ kinh tởm, bẩn thỉu, dị hợm nhưng lại chẳng hiểu sao lại khiến gã nảy sinh khát khao được trở về. Thật hệt như vượt sau những thứ uốn éo khủng bố vượt khỏi tri thức của loài người kia là một thứ gì đó mỹ lệ mà nguyên thuỷ, đang hấp dẫn gã, vẫy gọi gã.
Khiến gã muốn vươn tay nghênh đón những râu xúc tu đó, muốn chào mời hàm rằng bén nhọn của chúng, và trong nháy mắt nọ, chúng lộ ra nọc độc của máu thịt, gân mạch, rồi làn da gã sẽ bị thiêu đốt, tiếp đến sẽ bị chúng nó nhai nuốt, tiêu hoá, cuối cùng là trở thành một bộ phận của nó, trở thành một phần vĩnh cửu...
"Lục Nhi!" Giọng nói của chưởng quầy đột ngột kéo gã ra khỏi trạng thái mê sảng kỳ lạ đó. Trọng Lục hoảng hồn, phát hiện gã đã thực sự đang giang tay đến gần một chiếc xúc tu, còn chưởng quầy thì đang cố giữ chặt cổ tay để kéo gã trở về.
Họ bèn phải lùi về lại trong bọc lưới mỏng một lần nữa. Không gian vốn dĩ có thể chứa đủ ba người giờ đây đã trở nên chật chội hơn trước rất nhiều. Hai người sát dí một chỗ, gần như mặt đối mặt. Thậm chí Trọng Lục còn có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực nóng bỏng qua trùng trùng lớp lớp quần áo của chưởng quầy.
Cho tới bây giờ, gã chưa từng ở gần một người nào đến vậy...
Nhịp tim của Trọng Lục cũng bắt đầu tăng lên, không biết phải chăng là do ảo giác mà tốc độ nhịp đập của chưởng quầy cũng bắt đầu nhanh lên.
"Mới nãy... mới nãy đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc những thứ kia là gì thế?" Trán Trọng Lục hầu như dán trên đầu vai chưởng quầy, miễn cưỡng mới có thể ngửa cổ về phía sau.
Chưởng quầy gạt mạnh một bộ rễ mọc ngang trên đầu y sang một bên, thấp giọng nói, "Đây là ảo tưởng về cảnh tượng lúc nó vừa được sinh ra. Bầu trời kia... là mẹ của nó."
"Mẹ của cây hoè sao lại là đám mây được chứ?!" Trọng Lục quả thực không thể hiểu được.
"Đó không phải là mây... Chỉ do bà ta quá lớn, chúng ta không thể thấy hình ảnh bao quát bà ta được thôi. Hơn nữa đây chỉ là bộ dáng của bà ta trong ảo tưởng của riêng Hoè thụ, nên có hơi lộn xộn méo mó. Hiện hình chân thực của bà ta... Ta cũng chẳng biết thế nào." Chưởng quầy cười khổ, "Dù cho ta biết, ta cũng không có cơ hội nói với ngươi."
"Tại sao?"
"Không có bất cứ người nào có thể nhìn được mặt mũi thật sự của bà ta mà có thể lưu lại chút kí ức gì về bà ta cả. Hoặc là bọn họ biến mất, hoặc là điên rồi."
Trọng Lục tưởng tượng không nổi, rốt cuộc mặt mũi đó phải kinh khủng cỡ nào.
"Cho dù chỉ là hoá thân trong giấc mơ nhưng nếu trong trường hợp Hoè thụ không thể mạnh mẽ khống chế được mộng ảo, thì có khả năng chúng ta sẽ bị cắn nuốt mất. Xem ra phải trốn ở đây một chốc rồi." Giọng của chưởng quầy mang vẻ áy náy.
Trọng Lục bị dồn bí đến khó chịu, tất cả chỉ còn sót lại không khí nóng hầm hập đang lăn tăn dính chặt khắp trên làn da gã. Gã chỉ muốn nhúc nhích cơ thể một chút, lại nghe thấy chưởng quầy kêu lên một tiếng.
"Ngươi đạp phải chân ta."
"A! Thật xin lỗi!"
Trọng Lục không dám động đậy nữa. Bấy giờ, gã đã gần như đang ôm mặt đối mặt với chưởng quầy, bọc lại thành một túi kén được đan bởi lớp rễ cây vặn vẹo.
Chưởng quầy cũng mồ hôi đầm đìa vì nóng, nhưng mùi thuốc nhàn nhạt trên người y lại vẫn có thể vượt qua cả mùi chua của chất nhầy bám khắp các rễ cây xung quanh mà tạo thành một làn gió thoảng dễ chịu phả vào mũi Trọng Lục...
Nghe được tiếng tim đập của chưởng quầy, cảm giác có được cái ôm của chưởng quầy, hai má Trọng Lục bắt đầu nóng lên, đầu óc rối tung.
Bỗng nhiên chưởng quầy nhẹ giọng bâng quơ một câu, "Tim ngươi đập nhanh thật đó."
Trọng Lục hắng giọng, lảng sang chuyện khác, "Mấy thứ... xúc tu vừa rồi có khi nào ăn luôn cả Yểm không?"
"Nói không chừng. Có lẽ đây là phản ứng bản năng của Hoè Thụ khi nó cảm giác được có người từ bên ngoài vào, xâm lấn cõi mộng của nó. Mẫu Thần đó là lớp phòng vệ của nó. Nhưng nếu Yểm ẩn núp kĩ thì muốn thanh trừ sạch sẽ có lẽ cũng rất khó."
"Mẫu Thần? Thứ trên trời kia... Không phải là cái gì mà Vạn Vật Mẫu Thần mà người đã nói qua đó chứ?"
"Đúng rồi."
Trọng Lục ngẩn người, cười nhẹ khanh khách, "Ta còn tưởng rằng thứ người nói là Tây Vương Mẫu nữa chứ..."
Chưởng quầy cũng cười theo, sự cộng hưởng của khoang ngực khiến Trọng Lục cảm thấy... họ thân mật một cách khó hiểu.
Trọng Lục bị chưởng quầy lôi đi, chạy lảo đảo như điên trên mặt đất có đủ loại nhuyễn trùng và bong bóng lình phình đủ nhấn chìm cả bàn chân. Con đường khúc khuỷu gập ghềnh này tất nhiên là đường tắt. Giày của gã đã ướt sũng dịch nhầy, mỗi lúc chạy lại trơn tuột, sau cùng cũng rớt hẳn ra khỏi chân. Gã đành phải để chân trần mà tiếp tục chạy, chịu đựng cơn đau không biết đã bị thứ gì cắt phải, bởi bọn họ không ai dám dừng lại.
Trọng Lục không hề ngoảnh lại nhìn nhưng gã thừa biết những bóng đen dài ngoằng ấy vẫn đang tiếp tục đuổi theo hai người. Dù chúng to lớn như vậy, lại không hề có tiếng chân, sở dĩ Trọng Lục biết chúng vẫn bám đuôi phía sau là vì gã cảm được một loại chấn động vi diệu.
Chấn động đó kéo dài xuyên từ trong không khí đến đây, chập nhẹ trên làn da gã như luồng tĩnh điện, khiến lông tơ và da gà trên người gã thi nhau dựng đứng.
Yểm với Chó cho gã hai cảm giác vô cùng khác biệt. Nếu nói Chó cho người ta một cảm giác khủng bố, tàn bạo thuần túy thì Yểm lại mang đến cho người ta một cảm giác quỷ quyệt mang theo sự ác ý không rõ. Kiểu như ngươi không thể biết nếu chúng bắt được ngươi xong sẽ làm gì tiếp, nhưng ngươi có thể biết đó tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt cho cam.
Thật giống với việc có một tên nào đó lấy dao rạch, moi bụng ngươi một cách dứt khoát, còn tên còn lại thì thích rút từng móng tay rồi lại nhổ từng chiếc răng của ngươi ra khỏi hàm vậy.
Bỗng, dưới chân Chúc Hạc Lan và Trọng Lục mềm nhũn, còn chưa kịp kêu lên thì đã lập tức bị lún xuống. Bọn họ tình cờ đạp trúng lên một tấm màng mỏng thoạt nhìn trông giống như nền đất vững chắc, nhưng khi lớp màng mỏng đó sụp đi, hai người bọn họ liền tiếp tục rớt vào một bọng rỗng nhầy nhụa được hình thành bởi rễ cây lẫn lộn với thịt.
Chưởng quầy lập tức che miệng Trọng Lục lại, thủ thỉ nhẹ nhàng bên tai gã, "Đừng lên tiếng, nín thở nhé."
Trọng Lục đành vội vàng nín thở.
Có bóng đen vút qua rào rào trên đầu, chấn động kì lạ này càng lúc càng mãnh liệt nhưng chỉ một khắc sau lại đột nhiên im bặt.
Trọng Lục đã kìm nén đến nỗi cả mặt đỏ bừng, suýt thì trợn hai mắt trắng dã, chưởng quầy cũng sức cùng lực tận. Hai người liếc nhìn nhau rồi đồng thời há miệng thở phì phò. Tay Trọng Lục chạm vào phần rễ cây không rõ là thịt hay là gỗ, cảm giác hệt như sờ phải một bãi đờm, gã kinh tởm phải vội vã vung vẩy tay.
Chưởng quầy ra hiệu "suỵt" cho gã bằng tay rồi khom lưng đứng dậy, ghé sát lớp màng mỏng kia lắng nghe.
Yên tĩnh, không một âm thanh vang dội nào cả.
"Đi rồi sao?" Trọng Lục hỏi bằng khẩu hình.
Chưởng quầy ngồi xổm xuống rồi nhẹ giọng nói, "Có khả năng vẫn còn ở gần đây, tốt nhất chúng ta nên chờ ở đây thêm một lát nữa rồi hẵng ra ngoài."
Trọng Lục vội vàng gật đầu răm rắp, bẵng đi một lúc mới kinh hãi nói, "Vậy... Nếu chúng nó ăn phải hoá thân của cây hoè thì làm sao bây giờ?"
"Hoè Thụ tuy rằng vẫn là cây con nhưng nó không phải là thứ mà Yểm có thể tiêu hoá đâu, tuy vậy, dù chúng không ăn được nhưng vẫn sẽ có cách gây hại cho nó. Hơn nữa... Số lượng Yểm còn nhiều hơn ta tưởng, ta không hiểu tại sao chúng có thể lấn vào trong giấc mơ của Hoè Thụ được."
Trọng Lục lo lắng hỏi, "Vậy có biện pháp nào đuổi được mấy thứ này ra không?"
"Thứ Yểm sợ nhất chính là khi người nằm mơ ý thức được mình đang nằm mơ. Chỉ cần chủ mộng biết bản thân đang nằm mơ thì sự khống chế cho giấc mơ càng mạnh, thường thường Yểm sẽ lập tức bị chủ mộng tiêu diệt."
"... Cho nên cuối cùng vẫn là phải tìm được hoá thân của cây hoè nhà người?"
"Làm sao lại có thể nói là nhà ta được?" Chưởng quầy huơ qua huơ lại ngón tay với gã, "Bây giờ nó đã biết đến ngươi, còn nhận ngươi là chúc của ta nữa, ngay cả ý thức cũng đã truyền cho ngươi rồi, thế này chẳng lẽ về sau ngươi vẫn muốn mặc kệ người ta hay sao?"
Trọng Lục bị nói đến sững sờ, "Là ý gì? Tại sao lại bảo nó biết đến ta?"
"Kí hiệu ta vẽ trên tay ngươi là bằng máu của ta, vậy nên nó sẽ cho rằng ngươi là... lương duyên của ta." Chưởng quầy cười nói.
Lương duyên... của chưởng quầy...
Nghe... Kì lạ thật...
Trọng Lục xấu hổ đến lạ, thều thào hỏi, "Làm thế nào đã bị cây nhận thành cha nuôi rồi?"
Chưởng quầy cười khúc khích nhẹ vài tiếng, "Sao ngươi biết là cha nuôi mà không phải là vợ nhỏ thế?"
"... Ông chủ... người không có nàng dâu nào thì tốt xấu gì ta cũng nên là chánh phòng chứ?" Trọng Lục cũng không thèm đếm xỉa mà làm điệu bộ "hờn dỗi" học theo các cô nương trên phố Thạch Lựu.
Chưởng quầy cười to ha hả, cười được hai tiếng y mới ý thức được có khả năng tiếng cười vang dội sẽ đưa Yểm tới, vì thế vội che miệng lại.
Hình như đã thật lâu rồi y chưa cười thoải mái đến vậy.
Chúc Hạc Lan kiềm lại nụ cười, y lặng lặng nhìn Trọng Lục cũng đang ngây ngốc cười theo ở phía đối diện, nhẹ nhàng hỏi, "Lục Nhi, ban nãy ngươi làm gì mà không chạy đi?"
"Ông chủ, sao người lại nhắc lại vụ này nữa? Không phải ta đã xin lỗi người rồi sao?" Trọng Lục tưởng ông chủ của gã lại muốn mắng mình nên nhanh nhảu xin tha.
"Ta không có ý trách ngươi. Ta chỉ cảm thấy lạ... Ngươi không sợ sao?" Trong ánh mắt của Chúc Hạc Lan xuất hiện vẻ nghi hoặc rõ ràng.
"Sợ chứ, sao lại không sợ cho được." Trọng Lục nhún vai, "Nhưng mà vẫn cảm thấy... không đành. Ta biết cây hòe là do người nuôi lớn nhưng những thứ vật mang Uế như thế này, ai mà nói chính xác cho được... Vạn nhất nó ăn người mất thì phải làm sao bây giờ?"
"Ta chỉ là ông chủ của ngươi, ngươi dù gì cũng chỉ là chạy bàn cho ta. Dù ta có bị ăn đi chăng nữa thì ngươi cũng đâu có nghĩa vụ phải liều mạng cứu ta đâu?" Chúc chưởng quầy vẫn không tài nào hiểu được.
Trọng Lục sững người một chút, gãi đầu, trông gã có vẻ như hơi bứt rứt.
Chưởng quầy nói rất đúng.
Nhưng có điều...
"Ta cũng nói không được là tại sao, dù gì lúc ấy cũng lập tức làm như thế rồi. Nếu lại xảy ra một lần nữa, bảo không cho thì ta vẫn làm như thế thôi..." Trọng Lục nhẹ nhàng, nói bâng quơ, "Loại thời điểm như thế thì làm gì có thì giờ để suy nghĩ cho nhiều được."
Chưởng quầy nhìn gã, ánh mắt có vẻ dịu dàng đi rất nhiều.
Là dịu dàng chan chứa sự chân thành, không có chủ đích.
"Ngươi thật sự không giống như xuất thân từ Bách Hiểu Môn chút nào." Chưởng quầy bình luận.
Trọng Lục cũng không rõ những lời này là khen hay là mắng gã nữa.
Nhưng vào ngay lúc này, xung quanh đột nhiên bắt đầu rung chuyển dữ dội, Trọng Lục phải bám chặt vào rễ cây, cả cơ thể mới không bị xóc xếch bay lên. Chúc Hạc Lan ổn định lại cơ thể, nhìn những rễ cây xung quanh bắt đầu ngọ nguậy hỗn loạn như vô số con trăn khổng lồ quấn siết lấy nhau đang dần dần dồn đống ở phía giữa.
"Lục Nhi! Chúng ta phải ra ngoài ngay!"
Đầu tiên, y duỗi tay ra khỏi lớp bọc rồi sờ soạng bắt lấy cột chiếc rễ cây ở bên ngoài. Trọng Lục cũng loạng choạng nối gót, hai người kéo nhau, vô cùng chật vật bò ra ngoài.
Toàn bộ mặt đất bắt đầu uốn lượn, tất cả rễ cây hoà với nhuyễn trùng lúc nhúc ở khắp nơi, thân cây cũng theo đó mà nhấp nhô lên xuống, y hệt cảnh tượng điên cuồng của vũ điệu cuồng ma. Trọng Lục xuất thần, cảm giác như mình bị mắc kẹt trong nếp gấp cơ thể của con quái vật khổng lồ đang không ngừng rung chuyển nào đó, vừa như con thuyền nhỏ chòng chành theo từng con sóng lớn trên biển rộng phẫn nộ đang gào thét.
Mà trên bầu trời lại tiếp tục xuất hiện một kì cảnh dị hợm khiến người ta run sợ.
Bên trong các thớ thịt to vật vã đằng kia bắt đầu tản ra luồng ánh sáng đỏ như máu, dày đặc những sợi tơ không ngừng nhễu xuống từ rãnh khe nứt. Khi chúng dần chạm gần sát với mặt đất, Trọng Lục mới nhìn rõ được toàn bộ diện mạo của những sợi "tơ" đó.
Đó không hẳn là tơ, chẳng qua bởi vì nhìn qua một khoảng cách xa xăm mới giống tơ mà thôi. Chúng là vô số xúc tu màu đen sần sùi dày cộp, thô cứng tựa thân cây cổ thụ hàng trăm năm. Dưới lớp biểu bì đục ngầu bán trong suốt là muôn vàn đôi mắt sưng phù thoắt ẩn thoắt hiện. Phảng phất như các rãnh mọc tuỳ ý đang mấp máy khép mở, để lộ những chiếc răng gai mọc như hoa hướng dương và chiếc lưỡi nhô ra thành thành từng cụm như xúc tu, nhễu ra loại toan dịch cực độc có thể ăn mòn bất kì kim loại nào.
Vô số xúc tu đen ngòm đáng sợ lao từ trên trời xuống, đang dần dần hợp nhất với ba cánh rừng dị dạng trên mặt đất, giống như tiến hoá thành một khu rừng hắc ắm. Ngay khi khoảng cách giữa chúng và mặt đất ngày càng gần, một ít ý niệm hỗn độn lại bắt đầu khuấy đảo trong đầu Trọng Lục.
Đất đai cằn cỗi, xác chết phân huỷ, giòi bọ lẫn lộn, dịch nhầy tanh tưởi, mụn nước đa sắc,... rợp cả bầu trời đen kịt... Thần...
Rõ ràng là những thứ kinh tởm, bẩn thỉu, dị hợm nhưng lại chẳng hiểu sao lại khiến gã nảy sinh khát khao được trở về. Thật hệt như vượt sau những thứ uốn éo khủng bố vượt khỏi tri thức của loài người kia là một thứ gì đó mỹ lệ mà nguyên thuỷ, đang hấp dẫn gã, vẫy gọi gã.
Khiến gã muốn vươn tay nghênh đón những râu xúc tu đó, muốn chào mời hàm rằng bén nhọn của chúng, và trong nháy mắt nọ, chúng lộ ra nọc độc của máu thịt, gân mạch, rồi làn da gã sẽ bị thiêu đốt, tiếp đến sẽ bị chúng nó nhai nuốt, tiêu hoá, cuối cùng là trở thành một bộ phận của nó, trở thành một phần vĩnh cửu...
"Lục Nhi!" Giọng nói của chưởng quầy đột ngột kéo gã ra khỏi trạng thái mê sảng kỳ lạ đó. Trọng Lục hoảng hồn, phát hiện gã đã thực sự đang giang tay đến gần một chiếc xúc tu, còn chưởng quầy thì đang cố giữ chặt cổ tay để kéo gã trở về.
Họ bèn phải lùi về lại trong bọc lưới mỏng một lần nữa. Không gian vốn dĩ có thể chứa đủ ba người giờ đây đã trở nên chật chội hơn trước rất nhiều. Hai người sát dí một chỗ, gần như mặt đối mặt. Thậm chí Trọng Lục còn có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực nóng bỏng qua trùng trùng lớp lớp quần áo của chưởng quầy.
Cho tới bây giờ, gã chưa từng ở gần một người nào đến vậy...
Nhịp tim của Trọng Lục cũng bắt đầu tăng lên, không biết phải chăng là do ảo giác mà tốc độ nhịp đập của chưởng quầy cũng bắt đầu nhanh lên.
"Mới nãy... mới nãy đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc những thứ kia là gì thế?" Trán Trọng Lục hầu như dán trên đầu vai chưởng quầy, miễn cưỡng mới có thể ngửa cổ về phía sau.
Chưởng quầy gạt mạnh một bộ rễ mọc ngang trên đầu y sang một bên, thấp giọng nói, "Đây là ảo tưởng về cảnh tượng lúc nó vừa được sinh ra. Bầu trời kia... là mẹ của nó."
"Mẹ của cây hoè sao lại là đám mây được chứ?!" Trọng Lục quả thực không thể hiểu được.
"Đó không phải là mây... Chỉ do bà ta quá lớn, chúng ta không thể thấy hình ảnh bao quát bà ta được thôi. Hơn nữa đây chỉ là bộ dáng của bà ta trong ảo tưởng của riêng Hoè thụ, nên có hơi lộn xộn méo mó. Hiện hình chân thực của bà ta... Ta cũng chẳng biết thế nào." Chưởng quầy cười khổ, "Dù cho ta biết, ta cũng không có cơ hội nói với ngươi."
"Tại sao?"
"Không có bất cứ người nào có thể nhìn được mặt mũi thật sự của bà ta mà có thể lưu lại chút kí ức gì về bà ta cả. Hoặc là bọn họ biến mất, hoặc là điên rồi."
Trọng Lục tưởng tượng không nổi, rốt cuộc mặt mũi đó phải kinh khủng cỡ nào.
"Cho dù chỉ là hoá thân trong giấc mơ nhưng nếu trong trường hợp Hoè thụ không thể mạnh mẽ khống chế được mộng ảo, thì có khả năng chúng ta sẽ bị cắn nuốt mất. Xem ra phải trốn ở đây một chốc rồi." Giọng của chưởng quầy mang vẻ áy náy.
Trọng Lục bị dồn bí đến khó chịu, tất cả chỉ còn sót lại không khí nóng hầm hập đang lăn tăn dính chặt khắp trên làn da gã. Gã chỉ muốn nhúc nhích cơ thể một chút, lại nghe thấy chưởng quầy kêu lên một tiếng.
"Ngươi đạp phải chân ta."
"A! Thật xin lỗi!"
Trọng Lục không dám động đậy nữa. Bấy giờ, gã đã gần như đang ôm mặt đối mặt với chưởng quầy, bọc lại thành một túi kén được đan bởi lớp rễ cây vặn vẹo.
Chưởng quầy cũng mồ hôi đầm đìa vì nóng, nhưng mùi thuốc nhàn nhạt trên người y lại vẫn có thể vượt qua cả mùi chua của chất nhầy bám khắp các rễ cây xung quanh mà tạo thành một làn gió thoảng dễ chịu phả vào mũi Trọng Lục...
Nghe được tiếng tim đập của chưởng quầy, cảm giác có được cái ôm của chưởng quầy, hai má Trọng Lục bắt đầu nóng lên, đầu óc rối tung.
Bỗng nhiên chưởng quầy nhẹ giọng bâng quơ một câu, "Tim ngươi đập nhanh thật đó."
Trọng Lục hắng giọng, lảng sang chuyện khác, "Mấy thứ... xúc tu vừa rồi có khi nào ăn luôn cả Yểm không?"
"Nói không chừng. Có lẽ đây là phản ứng bản năng của Hoè Thụ khi nó cảm giác được có người từ bên ngoài vào, xâm lấn cõi mộng của nó. Mẫu Thần đó là lớp phòng vệ của nó. Nhưng nếu Yểm ẩn núp kĩ thì muốn thanh trừ sạch sẽ có lẽ cũng rất khó."
"Mẫu Thần? Thứ trên trời kia... Không phải là cái gì mà Vạn Vật Mẫu Thần mà người đã nói qua đó chứ?"
"Đúng rồi."
Trọng Lục ngẩn người, cười nhẹ khanh khách, "Ta còn tưởng rằng thứ người nói là Tây Vương Mẫu nữa chứ..."
Chưởng quầy cũng cười theo, sự cộng hưởng của khoang ngực khiến Trọng Lục cảm thấy... họ thân mật một cách khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất