Hòe An Khách Điếm Quái Sự Đàm

Chương 55: Hoàng Y Ký (11)

Trước
[Hoàng Y Sứ Giả chối bỏ thân phận loài người]

Ý thức của Trọng Lục trườn theo những sợi tơ dinh dính đan xen phức tạp, tiếp tục gặp đến nút gồ khác. Từng đoạn, từng đoạn kí ức vụn vỡ tạo nên mảng lưới sâu thẳm trong màn đêm, một mảng lưới mà chất chứa trong đó là một cuộc đời bi ai, chẳng biết thế nào là hạnh phúc.

Trước khi Trang Thừa lên mười, hắn lớn lên như loài cỏ mọc dưới chân tường hiểm trở(1), không một ai để ý đến. Hắn luôn phải chơi đùa hoặc suy nghĩ vẩn vơ ở những nơi tránh không để cha và mẹ cả nhìn thấy; hoặc là thu lu ngồi nhìn dòng người đi tới đi lui trên đường, bởi lẽ, nơi khán đài mới là nơi an toàn.

(1) Ở đây nghĩa là cuộc sống bấp bênh, khó khăn và nguy hiểm.

Hắn thấy em trai mình được ma ma và mẹ cả nâng niu trong lòng bàn tay, nhìn thấy người cha chưa bao giờ vui vẻ nhìn hắn lại mang nét từ ái, bế em trai hắn lên vai chơi đùa. Chúng khiến hắn cũng tò mò cái cảm giác được người khác yêu thương, âu yếm là thế nào. Lắm khi nhìn vào ảnh phản chiếu của mình trên lu nước, hắn lại thật sự không hiểu rốt cuộc mình khác em trai ở đâu.

Hắn cũng từng có ước mơ xa xỉ rằng một ngày nào đó, cha cũng sẽ nở một nụ cười thương mến ấy với hắn.

Thế nhưng mẹ Lô Hoa là người duy nhất quan tâm đến hắn. Bà như mỏ neo giúp cố định con thuyền bé nhỏ lênh đênh nơi bến cảng chẳng hề an toàn của hắn, ban cho hắn một ảo giác bình lặng.

Từ khi còn rất nhỏ, Trang Thừa đã hiểu rằng mình không được khóc, vì tiếng khóc sẽ mang tới tai hoạ. Hoặc là mẹ, hoặc là hắn sẽ bị trừng phạt. Nên dù bị thương, dù bị nước sôi làm bỏng tay, hay cho dù có bị bà cả lấy chổi lông gà quật vào sau lưng, hắn cũng đều nhịn không dám khóc.

Dần dà, hắn mất đi cả khả năng khóc.

Nhưng hắn lại không biết một điều, là ở một vài thời điểm, không khóc cũng sẽ bị quy thành một loại phản kháng, một kiểu khiêu khích nào đó.

Năm ấy, hắn mười tuổi, em trai hắn qua đời vì bệnh đậu mùa. Cả gia đình đều bi thương muôn ngần, duy chỉ có hắn lại không khóc.

Đó là lần đầu tiên hắn bị đánh đến nỗi thoi thóp, mặt mũi bầm bập chỉ bởi vì hắn không khóc.

Một đứa trẻ mười tuổi liệu có thể chịu đựng được sự tàn bạo của người lớn đến đâu? Khi chân cha hắn đạp lên mạn sườn của hắn hết lần này đến lần khác, khi bị bàn tay to lớn mà hắn vốn khát khao được nó xoa tóc tát vào má đầy hung hãn, hắn chợt muốn chết.

Thế giới trước mắt hắn khi đó biến thành màu đen, tất cả giác quan đều bắt đầu trở nên xa vời không khác gì hắn đang bị lột bỏ từng chút một ra khỏi cơ thể mình.

Và đó cũng là khi cơn ác mộng chính thức bắt đầu.

Không còn em trai, tất cả sự chú ý, sự quan tâm mà hắn khao khát cuối cùng cũng đổ lên người hắn. Nhưng nó lại hoàn toàn khác xa với những gì hắn tưởng tượng.

Đọc sách, đọc sách, đọc sách... Đọc sách trở thành hoạt động duy nhất trong đời mà hắn có thể làm, kể cả có là giờ cơm hắn cũng không được nghỉ. Hắn buộc vừa phải bù lại khoảng thời gian năm năm "hoang phí" trước kia, vừa phải cố gắng vượt qua những vị học trò thông minh nhất trong thư viện bằng thời gian ngắn nhất.

Cũng chẳng phải bởi vì cha hắn thật sự quan tâm đến tiền đồ của hắn mà do cha muốn dựa vào sự nổi bật của đứa con không được thừa nhận này, dựa vào việc hắn làm rạng danh dòng họ mà thôi.

Hắn không thể cãi lời hay phản bác, chỉ có thể run rẩy phục tùng, khắc ghi từng chữ từ sách vào đầu như tên nô lệ bị roi ngựa uy hiếp.

Chẳng còn nơi nào, chẳng còn thời khắc nào là an toàn nữa. Cha hắn sẽ tuỳ hứng muốn khảo bài hắn, nếu hắn học thuộc lòng có sai một chữ, nhẹ thì sẽ chỉ bị quở trách vài câu; còn nếu đương lúc tâm tình cha hắn không tốt thì việc bị đánh đến nỗi ba ngày không rời khỏi giường nổi cũng là chuyện thường.

Và nếu đó chỉ để xả cơn thù hằn đơn thuần thôi thì cũng không sao, nhưng thường sau những buổi đánh đập dã man khiến người người phẫn nộ ấy, cha lại sẽ cố tình đột nhiên trở nên tốt bụng và dịu dàng với hắn. Ông tự tay xức thuốc, rồi mua cho hắn điểm tâm ở Thuỷ Phương Trai, thậm chí còn dạy cho hắn cách chơi cờ nữa.

Vào những lúc này, nỗi khát khao tình phụ tử khiến hắn biết ơn đến rơi lệ, mà quên mất rằng con quỷ dữ tợn vừa rồi và người cha yêu thương trước mặt lại chính là một.

Gậy gộc và đường mật đan xen đã phá huỷ nhận thức của Trang Thừa về chính bản thân mình lẫn thế gian, khiến hắn hoàn toàn trở thành tên nô lệ của Trang Yến.

Cha con là chuyện đã được quyết định ngay từ khi sinh ra, đó là mối quan hệ chủ tớ cả đời không thể thoát khỏi, là tầng chức quyền đầy tàn bạo chả thể nào phá đi...

Trang Thừa thậm chí còn không biết bản thân hắn vẫn luôn bị kiểm soát, hắn cứ mãi cam tâm tình nguyện vì phụ thân mà làm hết thảy. Ngay cả sau lần thất bại đợt châu thí đầu tiên, bị người cha cáu tiết ấy đã đổ cả một ấm trà nóng lên người khiến toàn bộ cánh tay trái hắn ung nhọt và mưng mủ, hắn cũng chỉ biết tự trách mình vô dụng bằng nỗi nhục nhã vô tận mà chưa từng một lần hoài nghi rằng Trang Yến chỉ đang lợi dụng hắn.

Với một cuộc đời như thế, Trang Thừa không có bất cứ người bạn nào, cũng như không hề có cuộc sống cho riêng mình. Bến cảng nơi trú ẩn an toàn duy nhất cho phép hắn nghỉ ngơi chính là sự đồng hành thầm lặng nhưng dịu dàng của mẹ hắn, Lô Hoa.

Cho đến cuối cùng, khi hơi ấm chân thành duy nhất trên thế gian này cũng bị cướp đi...

Trọng Lục cảm thấy tim mình nhói đau, nhưng nỗi đau đó không phải của gã, mà là của Trang Thừa.

Nỗi đau hằn sâu trong tâm hồn Trang Thừa ấy chưa bao giờ nguôi ngoai.

Đó là một nỗi đau khôn cùng, bức người ta thức tỉnh, khiến giới quan trong mắt một người hoàn toàn sụp đổ.



Lô Hoa không phải chết ngoài ý muốn.

Trang Thừa, là bằng chứng còn sót lại cho những lời gièm pha cho gia phả, là tên "phế vật" rớt bảng liên tiếp hai lần châu thí, liệu người như vậy có thể giữ được bao nhiêu nhân phẩm khi phải đối mặt với những con người tâm cao khí ngạo của gia đình danh gia vọng tộc ấy đây?

Trong một bữa tiệc khi mà mọi người đều đã say mèm, vài tên huynh đệ họ hàng cùng tuổi đẩy hắn vào một góc rồi mượn rượu đánh đập lẫn sỉ nhục hắn như điên, ngoài ra bọn chúng còn nói cho hắn biết một điều.

Không thể chịu đựng cuộc sống vất vả, người cha đã mất hết gia tài kia chỉ vì để hoà giải với ông nội mà đã cưỡng chế nhét bánh trôi khiến họng Lô Hoa phình đến cực đại, ép bà phải chết nghẹn, còn cố nguỵ tạo tư thế như chết ngoài ý muốn.

Một kiếp người, một con người đã hầu hạ bên gối và sinh cho ông ta một đứa con trai gần nửa đời, thế mà lại bị giết chết bằng cách dã man chỉ vì lí do nực cười như thế.

Cha của hắn chưa bao giờ nhìn hắn và mẹ hắn như một con người.

Nỗi uất hận, thống khổ và ngờ vực của hắn đã bốc lên luồng Uế khí dày đặc. Trọng Lục không xác định được hắn đã bị lây nhiễm từ đâu, nhưng dường như ngọn nguồn rất mờ nhạt đó đã bị ý thức Trang Thừa cố tình xoá nhoà.

Có lẽ... là do Cùng Cực Chi Thư mà Trang Thừa đã đề cập ban nãy chăng? Thứ Uế khí cường đại như vậy... tất nhiên không phải tình cờ gặp phải rồi.

Uế khí ngày càng dày, bắt đầu gây ra những biến dạng vô hình mà mắt thường không thể nhìn thấy bên trong cơ thể Trang Thừa. Khái niệm về thời gian lẫn những kí ức của hẵn cũng bắt đầu biến hoá và thay đổi.

Hắn bắt đầu có thể quay ngược thời gian và nhìn về quá khứ. Hắn có thể chứng kiến toàn bộ quá trình cha đã giết mẹ hắn.

Bà cả giúp ông ta ghì chặt chân, còn riêng bản thân ông ta thì ép đổ cả bát bánh trôi xuống họng mẹ. Mẹ hắn ho sặc sụa, giãy giụa, vật vã, nhưng cuối cùng bánh trôi ấy lại nghẹn ngay thực quản, chèn ép khí quản khiến mẹ không thở được và đành phải chết ngạt trong đau đớn.

Hắn không chỉ thấy được cảnh đó, mà hắn còn thấy được cả quá trình cha thương nghị cùng bà cả lên kế hoạch mưu sát mẹ mình; thấy được những năm tháng đã qua, khi cha và bà cả đánh đập tàn nhẫn, trong lòng hắn và mẹ còn cho đó là lẽ đương nhiên; thấy được rốt cuộc bản thân hắn là thứ gì trong mắt các nhân thân của hắn.

Hắn hận tất cả lũ người kia, hận cả thế gian này. Bời vì ngoại trừ Lô Hoa, chẳng có ai cho hắn sự ấm áp. Thế giới trong mắt hắn vĩnh viễn là sự thống khổ, là tra tấn, là bàng hoàng. Mọi người đều mang theo ác ý hãm hại lẫn nhau, chỉ để đạt được mục đích của bản thân mà có thể làm ra bất cứ chuyện gì.

Hắn muốn ngừng hết tất cả chuyện này, chặn đứng những căn nguyên gây ra sự khổ đau của hắn.

Con người chính là nguyên nhân của đau khổ.

Đó là lý do tại sao hắn có thể sinh ra cộng minh mạnh mẽ với Hoàng Y Chi Thần như thế. Là lý do cho việc hắn tiếp nhận sự xâm chiếm của Hoàng Y Chi Thần vào linh hồn mình.

Và đây cũng đã lí giải cho việc cả gia tộc họ Trang đều biến mất chỉ trong một đêm, từ phòng ốc cho đến nhúm cỏ dại cũng đều không còn. Nơi nhà chính cũ của nhà họ Trang lại xuất hiện thành một cái hố khổng lồ.

Thôn dân ở gần đó hay rỉ tai nhau chuyện nửa đêm nghe thấy tiếng quỷ khóc thê lương phát ra từ hướng nhà họ Trang. Nhưng bọn họ nào nghĩ ra, người nhà họ Trang, đặc biệt là cha, mẹ cả và ông nội Trang Thừa, dưới con mắt méo mó của Trang Thừa, đã có kết cục bi thảm đến nhường nào.

Sau đó Trang Thừa trở về thành Thiên Lương. Chỉ có điều, bấy giờ, hắn đã không còn là Trang Thừa nữa.

Hắn vứt bỏ thân phận con người bởi vì không có ai cần hắn. Tất cả những gì con người mang lại cho hắn chỉ có khổ đau.

Hắn bám víu vào Hoàng Y Chi Thần, người đã không những chấp nhận, không nghĩ rằng hắn là thứ "phế vật" mà còn nguyện ý để hắn làm "tư tế" của mình.

Ít nhất thì đấy là do Trang Thừa cho rằng nó là Hoàng Y Chi Thần.

Bởi lẽ Ảnh Châu cũng là nơi xa xôi, họ nhà Trang lại không phải gia tộc quan trọng đến vậy, thế nên những tin tức này cũng chẳng thể truyền đến tận thành Thiên Lương. Đương nhiên Trọng Lục và chưởng quầy cũng rất khó có thể tìm ra.

Mãi Trọng Lục mới nhìn thấy được chút nhân tính cuối cùng sắp bị tiêu vong, đang bị cuốn trong đám Uế vật màu vàng đằng nọ.

Đối với Trọng Lục, tất cả những thứ kì lạ chẳng hạn như cảm giác bản thân đi sâu vào trong tiềm thức của đối phương này đều chả phải thứ cần gã phải dốc tâm biến hoá gì, mà đó giống như... là loại bản năng nào đó hơn.

Là bản năng mà trước khi gã bị nhiễm Uế chưa từng xuất hiện, hoặc vì gã chưa từng chú ý đến.

Theo bản năng, gã biết mình cần phải phá vỡ sự khống chế của đám Thái Tuề nhớp nháp màu vàng này ra khỏi Trang Thừa, và gã cứ thế mà tự nhiên vươn "tay" ra.

Chỉ có điều thứ gã duỗi ra không phải là tay, mà là cái thứ dài và chi chít hơn...

Những thứ chi không nên tồn tại kia tìm men theo tầng tầng lớp lớp chất vàng dày đặc chằng chịt, rồi khéo léo len vào trong tinh thần đã bị vặn vẹo của Trang Thừa.



Vô số "tay" của gã thu thập từng đoạn một những kí ức tàn dư dịu dàng một cách thành thạo và nhanh nhạy hệt như đang hái trái cây. Cuối cùng là nhét tất cả chui tọt vào tinh thần của Trang Thừa.

Đó là tất cả những kỉ niệm về Lô Hoa.

Như ánh sao lấp lánh trong màn đêm, như chút lửa nhen nhóm lúc tuyệt vọng trong trời đông buốt giá.

Uế khí như oán thù, tham lam, sợ hãi,... tất thảy đều không tương dung với sự ấm áp.

Tuy rằng điều này không thể cứu linh hồn đã bị lạc lối, nhưng ít ra nó cũng có thể tác động rất lớn vào tinh thần của hắn.

Trọng Lục đã đoán đúng.

Chấn động mãnh liệt truyền qua những sợi tơ dính màu vàng đó lại đây, lực chấn ầm ầm giúp Trọng Lục thoát khỏi trạng nửa tỉnh nửa xuất thần theo bản năng. Gã thở phì phò một chập như thể đã chưa được thở trong một khoảng thời gian dài, lại cảm giác được trên mũi miệng đều ngập tràn mùi tanh hôi của dịch nhầy. Gã bèn vội vàng lau đi thứ dịch nhầy đang cản trở hơi thở của mình, rồi quỳ rạp trên đất vừa ho sặc sụa vừa nôn khan nửa ngày, lúc ấy ý thức mới cuối cùng cũng bắt đầu trở nên rõ ràng.

Gã đã rơi ra khỏi cái bọc Thái Tuế màu vàng ấy à?

Trọng Lục ngẩng đầu, lập tức thấy Trang Thừa đã bị trùng trùng điệp điệp mấy thân leo quấn lấy khiến hắn không thể cử động, nhưng vẫn còn đang kêu rên vùng vẫy trong đau đớn. Còn chưởng quầy thì...

"Lục Nhi! Ngươi thế nào rồi!"

Một đôi bàn tay chộp lấy bờ vai của gã, gương mặt nôn nóng của chưởng quầy hiện lên trong tầm mắt. Đôi tay ấy nắm lấy mặt gã mà cẩn thận kiểm tra, "Có bị thương gì không?"

Trọng Lục chỉ biết ngây người nhìn y, "Ta không sao... Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế?"

"Ngươi bị Trang Thừa bắt được. Hắn muốn lợi dụng ngươi để uy hiếp ta dừng tay. Nhưng lại không hiểu vì sao Uế khí đang khống chế hắn bỗng dưng trở nên rối loạn, thế nên ta liền nhân cơ hội ấy để vây hãm hắn." Chưởng quầy trả lời ngắn gọn, tỉnh lược vô số chi tiết, đồng thời y dùng tay áo mềm mại giúp Trọng Lục lau đi đám chất nhờn trên trán gã, còn hai mắt thì ân cần nhìn vào vào mắt Trọng Lục.

Trọng Lục ngu ngơ nhìn chưởng quầy, sửng sốt trong chốc lát mới nhớ ra điều gì đó mà ngước lên nhìn trời.

Trời xanh...

Toà tháp vàng khổng lồ đã không thấy đâu nữa...

Bọn họ thật sự đã thoát rồi ư?

Tùng Minh Tử thì đang thi triển một loại bùa chú nào đó lên đám dân chúng choáng váng để giúp ổn định tinh thần của họ đằng kia...

Hoặc là hắn đang tẩy sạch hết kí ức của bọn họ nhỉ? Trải qua chuyện thế này sẽ khiến mấy người có thần kinh yếu phát điên mất thôi...

Hí lầu gần như bị phá huỷ, nhưng may mắn thay, dường như không có thương vong.

Kết thúc rồi sao?

Tại sao lại không có chút cảm giác chân thực nào cả?

Làm thế nào mà chưởng quẩy lại có thể đưa họ ra khỏi toà tháp khổng lồ kia?

"Lục Nhi... Lúc ngươi bị hắn bắt, ngươi... có làm gì không?" Chưởng quầy thình lình nhẹ nhàng hỏi.

Giọng điệu rất tinh tế, không có chút ý tứ thẩm vấn.

Trọng Lục thắc mắc tại sao chưởng quầy lại hỏi như thế, "Cái gì? Ta gần như vừa bị mấy thứ vàng đó bọc kín lại đã lập tức rơi ra ngoài rồi... Ta cũng không nhớ rõ lắm là thế nào. Ông chủ... Ngược lại là người đó, người không sao chứ?"

Quần áo chưởng quầy xộc xệch, hạo nhiên cân(2) trên đầu xoã tung khiến mái tóc đen cũng loà xoà khắp phía sau. Trọng Lục bỗng nhớ tới trước khi gã bị Uế khí của Trang Thừa bắt được, gã đã nhìn thấy làn khói đỏ rực toả xung quanh người chưởng quầy, mà bên trong làn khói đó... hình như cơ thể chưởng quầy đã thay đổi hình dạng...



Nhưng trước khi gã kịp nhìn rõ thì gã đã không thể thấy gì nữa...

Không lẽ... thật ra trên người chưởng quầy cũng bị biến dạng, chẳng qua là bị che đi thôi ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước