Chương 16: Thất vọng
'Má mày tìm mày, ba mày tìm mày, bà ngoại mày tìm mày, bà nội mày tìm mày, ông nội mày tìm mày...'
Tiếng chuông báo thức vang lên giữa bầu không khí yên tĩnh, cả Vu Dương và Lâm Tri Hạ đều bị làm cho giật mình tỉnh giấc.
"Lâm Tri Hạ cậu đúng là biết chơi thật đấy!" Vu Dương vẫn còn hoang mang lên tiếng.
Lâm Tri Hạ ngại ngùng đáp: "Ha ha tại loại chuông bình thường không nhằm nhò gì với tớ...quên mất hôm nay có cậu qua."
Quả chuông báo thức đúng là rất độc đáo, nghe xong giật mình muốn chuyển sinh sang kiếp khác luôn.
Lâm Tri Hạ mỗi ngày đều nghe loại chuông báo thức này vì cậu ta ngủ say như chết ấy, loại báo thức như bình thường khó có thể mà gọi cậu ta dậy.
Nhưng mà không phải mấy điều độc lạ thường làm nên thương hiệu hay sao?
Sau khi tỉnh dậy Vu Dương sửa soạn đôi chút rồi cũng rời đi, sáng nay cậu ta có tiết học nên phải quay về nhà thay đồ với lấy sách vở học tập. Lúc đi còn dặn dò thật kĩ Lâm Tri Hạ phải nhớ trả lời tin nhắn của cậu ta, nếu không nhắc thì có khi đến mùa quýt năm sau còn chưa nhận được hồi đáp ấy.
Khi Lâm Tri Hạ mở vào danh bạ thì lúc này mới chợt nhớ tới một người, đó chính là Phó Trạch Dương. Anh ta đã cứu cậu lần trước, sau đó Lâm Tri Hạ hứa hẹn mời anh ta ăn cơm để coi như trả ơn.
Cơ mà với cái đầu mau quên của mình, Lâm Tri Hạ đã dường như coi người đó chưa từng tồn tại. May là hôm nay nhớ ra, chứ nếu không thì chắc bị coi là tên hứa suông mất.
Lúc này Lâm Tri Hạ nhắn cho người kia một tin nhắn: "Xin chào, tôi là người hôm trước bị chặn cướp và vô tình được anh cứu đây. Lần đó tôi đã hứa sẽ mời anh một bữa nhưng lại quên mất điều này, tối nay nếu anh rảnh thì tôi mời anh để trả ơn. Nếu anh không rảnh thì có thể chọn bữa khác cũng được."
Phó Trạch Dương sau khi nhận được tin nhắn thì cứ tưởng lừa đảo, định là sẽ cho người này vào danh sách đen.
"Mà hình như mình có cứu một nhóc học sinh thì phải."
Nói rồi Phó Trạch Dương cầm điện thoại lên, thao tác gõ chữ không nhanh không chậm mà trả lời: "Tối nay tôi rảnh, cậu chọn địa điểm rồi gửi qua tôi."
Lâm Tri Hạ nhìn dòng tin nhắn được gửi qua mà phở phào nhẹ nhõm, cậu lướt tìm các quán lẩu cay rồi gửi qua cho người kia. Cậu thật sự rất nghèo, mời người ta bữa này thôi cũng là quá sức với cậu rồi.
Thấp tha thấp thỏm sợ đối phương chê mình mời một bữa không ra trò, may sao Phó Trạch Dương vẫn đồng ý mà không nói thêm gì.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc ,Lâm Tri Hạ vui vẻ đi làm. Cứ nghĩ đến hôm nay được gặp người kia là lòng cậu lại nôn nao khó tả, đây cũng đâu phải là lần đầu gặp mặt.
Từ sau vụ việc hôm qua Lâm Tri Hạ vẫn luôn ngại ngùng như vậy, cậu tò mò không biết người kia sẽ có phản ứng gì khi gặp mình.
Thế rồi khi đến chỗ làm cậu lại có chút thất vọng, Phó Sơn Thành hôm nay không hề đến quán. Lâm Tri Hạ trong lòng tò mò bèn lên tiếng hỏi cô gái bên cạnh.
Cô gái ấy tên là Bạch Dương, vô làm ngày đầu tiên hai người họ vừa gặp như đã thân, cũng cùng nhau nói khá nhiều chuyện.
"Hôm nay Phó, à không ông chủ của tụi mình không đến hả?"
"Nghe bảo hôm nay anh ấy đi xem mắt, nghe bảo cô gái kia xinh lắm còn có gia cảnh tốt, rất xứng đôi với ông chủ của tụi mình. Cậu mới vô chưa biết ấy chứ, ông chủ của tụi mình gặp gỡ nhiều cô gái lắm."
Sau khi nghe được những lời này Lâm Tri Hạ trong lòng có chút thất vọng, có chút đau nhói nơi trái tim đang đập.
Cậu cười nhẹ rồi nghĩ thầm: "Ha! Mình mong đợi gì chứ? Chuyện này không phải là bình thường hay sao. Tự hi vọng rồi tự thất vọng...thật sự ngu ngốc."
Nam nữ đến tuổi thì dựng vợ gả chồng sinh con đẻ cái, đây là được định sẵn.
Lâm Tri Hạ không phải gay, cậu chỉ đơn giản là rung động với người kia, cậu cũng không chắc đây có phải là thích hay không. Cậu chưa từng thích một người nào cả, trước đây có từng để ý một nữ sinh nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức để ý.
Lâm Tri Hạ cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ cả ngay hôm đó mà pha sai nước cho khách tận ba lần, trước nay chuyện này chưa từng xảy ra ở bất cứ nơi nào. Lâm Tri Hạ thật sự rất thông minh, có thể ghi nhớ các công thức pha chế trong một lần làm mà không bị quên.
Thấy cậu cứ không chú ý nên cô gái tên Bạch Dương kia lên tiếng hỏi han: "Này hôm nay cậu sao vậy? Tâm hồn cứ treo lơ lửng trên mây như bị thất tình ấy."
Lâm Tri Hạ: "..." Không biết phải trả lời ra sao vì cũng có thể nói là cậu thất tình. Tình yêu vừa chớm nở ở giai đoạn đầu đã bị vùi dập cho không thương tiếc, lâu nay bản thân viết truyện miêu tả nội tâm nhân vật khi bị thất tình, giờ bản thân mới được tự mình trải qua.
Khó chịu vô cùng.
Tiếng chuông báo thức vang lên giữa bầu không khí yên tĩnh, cả Vu Dương và Lâm Tri Hạ đều bị làm cho giật mình tỉnh giấc.
"Lâm Tri Hạ cậu đúng là biết chơi thật đấy!" Vu Dương vẫn còn hoang mang lên tiếng.
Lâm Tri Hạ ngại ngùng đáp: "Ha ha tại loại chuông bình thường không nhằm nhò gì với tớ...quên mất hôm nay có cậu qua."
Quả chuông báo thức đúng là rất độc đáo, nghe xong giật mình muốn chuyển sinh sang kiếp khác luôn.
Lâm Tri Hạ mỗi ngày đều nghe loại chuông báo thức này vì cậu ta ngủ say như chết ấy, loại báo thức như bình thường khó có thể mà gọi cậu ta dậy.
Nhưng mà không phải mấy điều độc lạ thường làm nên thương hiệu hay sao?
Sau khi tỉnh dậy Vu Dương sửa soạn đôi chút rồi cũng rời đi, sáng nay cậu ta có tiết học nên phải quay về nhà thay đồ với lấy sách vở học tập. Lúc đi còn dặn dò thật kĩ Lâm Tri Hạ phải nhớ trả lời tin nhắn của cậu ta, nếu không nhắc thì có khi đến mùa quýt năm sau còn chưa nhận được hồi đáp ấy.
Khi Lâm Tri Hạ mở vào danh bạ thì lúc này mới chợt nhớ tới một người, đó chính là Phó Trạch Dương. Anh ta đã cứu cậu lần trước, sau đó Lâm Tri Hạ hứa hẹn mời anh ta ăn cơm để coi như trả ơn.
Cơ mà với cái đầu mau quên của mình, Lâm Tri Hạ đã dường như coi người đó chưa từng tồn tại. May là hôm nay nhớ ra, chứ nếu không thì chắc bị coi là tên hứa suông mất.
Lúc này Lâm Tri Hạ nhắn cho người kia một tin nhắn: "Xin chào, tôi là người hôm trước bị chặn cướp và vô tình được anh cứu đây. Lần đó tôi đã hứa sẽ mời anh một bữa nhưng lại quên mất điều này, tối nay nếu anh rảnh thì tôi mời anh để trả ơn. Nếu anh không rảnh thì có thể chọn bữa khác cũng được."
Phó Trạch Dương sau khi nhận được tin nhắn thì cứ tưởng lừa đảo, định là sẽ cho người này vào danh sách đen.
"Mà hình như mình có cứu một nhóc học sinh thì phải."
Nói rồi Phó Trạch Dương cầm điện thoại lên, thao tác gõ chữ không nhanh không chậm mà trả lời: "Tối nay tôi rảnh, cậu chọn địa điểm rồi gửi qua tôi."
Lâm Tri Hạ nhìn dòng tin nhắn được gửi qua mà phở phào nhẹ nhõm, cậu lướt tìm các quán lẩu cay rồi gửi qua cho người kia. Cậu thật sự rất nghèo, mời người ta bữa này thôi cũng là quá sức với cậu rồi.
Thấp tha thấp thỏm sợ đối phương chê mình mời một bữa không ra trò, may sao Phó Trạch Dương vẫn đồng ý mà không nói thêm gì.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc ,Lâm Tri Hạ vui vẻ đi làm. Cứ nghĩ đến hôm nay được gặp người kia là lòng cậu lại nôn nao khó tả, đây cũng đâu phải là lần đầu gặp mặt.
Từ sau vụ việc hôm qua Lâm Tri Hạ vẫn luôn ngại ngùng như vậy, cậu tò mò không biết người kia sẽ có phản ứng gì khi gặp mình.
Thế rồi khi đến chỗ làm cậu lại có chút thất vọng, Phó Sơn Thành hôm nay không hề đến quán. Lâm Tri Hạ trong lòng tò mò bèn lên tiếng hỏi cô gái bên cạnh.
Cô gái ấy tên là Bạch Dương, vô làm ngày đầu tiên hai người họ vừa gặp như đã thân, cũng cùng nhau nói khá nhiều chuyện.
"Hôm nay Phó, à không ông chủ của tụi mình không đến hả?"
"Nghe bảo hôm nay anh ấy đi xem mắt, nghe bảo cô gái kia xinh lắm còn có gia cảnh tốt, rất xứng đôi với ông chủ của tụi mình. Cậu mới vô chưa biết ấy chứ, ông chủ của tụi mình gặp gỡ nhiều cô gái lắm."
Sau khi nghe được những lời này Lâm Tri Hạ trong lòng có chút thất vọng, có chút đau nhói nơi trái tim đang đập.
Cậu cười nhẹ rồi nghĩ thầm: "Ha! Mình mong đợi gì chứ? Chuyện này không phải là bình thường hay sao. Tự hi vọng rồi tự thất vọng...thật sự ngu ngốc."
Nam nữ đến tuổi thì dựng vợ gả chồng sinh con đẻ cái, đây là được định sẵn.
Lâm Tri Hạ không phải gay, cậu chỉ đơn giản là rung động với người kia, cậu cũng không chắc đây có phải là thích hay không. Cậu chưa từng thích một người nào cả, trước đây có từng để ý một nữ sinh nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức để ý.
Lâm Tri Hạ cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ cả ngay hôm đó mà pha sai nước cho khách tận ba lần, trước nay chuyện này chưa từng xảy ra ở bất cứ nơi nào. Lâm Tri Hạ thật sự rất thông minh, có thể ghi nhớ các công thức pha chế trong một lần làm mà không bị quên.
Thấy cậu cứ không chú ý nên cô gái tên Bạch Dương kia lên tiếng hỏi han: "Này hôm nay cậu sao vậy? Tâm hồn cứ treo lơ lửng trên mây như bị thất tình ấy."
Lâm Tri Hạ: "..." Không biết phải trả lời ra sao vì cũng có thể nói là cậu thất tình. Tình yêu vừa chớm nở ở giai đoạn đầu đã bị vùi dập cho không thương tiếc, lâu nay bản thân viết truyện miêu tả nội tâm nhân vật khi bị thất tình, giờ bản thân mới được tự mình trải qua.
Khó chịu vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất