Hôm Nay Cũng Muốn Cùng Sư Tôn Linh Tu

Chương 21

Trước Sau
Lời Mạc Thất trong thư tuy mơ hồ nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.

Nếu Kỳ Thù không thuyết phục được người trong lòng, chi bằng hạ dược người đó, chờ song tu xong, hóa giải được nguy cơ tu vi bị ngưng trệ thì cũng gạo nấu thành cơm rồi, đối phương có muốn đổi ý cũng vô dụng.

Nếu Mạc Thất biết người trong lòng Kỳ Thù là Lăng Tiêu tiên tôn thì dù có cho thêm một trăm lá gan, hắn cũng không dám đưa ra chủ ý đại nghịch bất đạo như vậy.

Nhưng đáng tiếc hắn không biết.

Bởi vậy Mạc Thất không chỉ gửi cho Kỳ Thù ít đồ trợ hứng mà còn nhiệt tình nghĩ hộ Kỳ Thù tận vài chủ ý.

Kỳ Thù mới chỉ hơi nghĩ tới thôi đã muốn ứa mồ hôi lạnh rồi.

Dám hạ dược Lăng Tiêu tiên tôn, lại còn là xuân dược.

Tên này chán sống rồi à?

Kỳ Thù vò nát bức thư, định ném nó sang một bên, nhưng lại thôi.

Thực ra Mạc Thất nói cũng không phải không có lý, giờ sư tôn đã đến thời điểm mấu chốt, ngoài biện pháp này thì làm gì còn biện pháp nào? Hơn nữa sư tôn vẫn luôn không chịu cùng cậu, nói thật, chính cậu cũng không rõ sư tôn còn bao nhiêu thời gian.

Cứ chần chừ như vậy quả thực không tốt.

Kỳ Thù chuyển mắt nhìn đống chai lọ trên bàn, hơi do dự.

Cậu không muốn dùng cách này, không chỉ là vì nhát gan, mà quan trọng hơn, nếu có thể, cậu vẫn hy vọng sư tôn sẽ tình nguyện để cậu giúp đỡ.

Giống như sư tôn không muốn miễn cưỡng cậu, cậu cũng không muốn miễn cưỡng sư tôn làm bất cứ chuyện gì.

Vẫn nên tìm cơ hội nói rõ ràng với sư tôn thì hơn.

Kỳ Thù thở dài, vo viên tờ giấy rồi ném lên không trung, một đốm lửa bắt lên, lúc giấy rơi xuống đất chỉ còn lại chút tro tàn.

Về phần những thứ trên bàn... Kỳ Thù cau mày nhìn đống chai lọ kia, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng bỏ hết đồ vào trong túi trữ vật của mình.

Không nhất định sẽ dùng tới, nhưng…..lo trước khỏi họa.

Đúng thế, lo trước khỏi họa mà thôi.

Hôm sau, Kỳ Thù từ biệt tri phủ.

Vốn dĩ lúc sư tôn thừa nhận tình cảm với cậu, cậu đã định sẽ chuyển tới một nơi không ai biết hai người họ, nhưng khi đó cậu đã nhận lời dạy tiểu thiếu gia Nhạc gia nên chỉ đành tạm thời gác ý tưởng này lại.

Giờ đã nửa tháng trôi qua, những thứ có thể dạy đều đã dạy gần hết, cũng tới lúc phải đi rồi.

Nhất là giờ cậu còn chuyện quan trọng hơn phải làm.

Nhưng đối với đứa nhóc đã quen với việc mỗi ngày quấn lấy Kỳ Thù kia lại là sấm sét giữa trời quang.

“……Vân Thanh, đừng khóc nữa.” Kỳ Thù đứng ở cửa Nhạc phủ, cúi đầu nhìn bánh bao sữa đang ôm chân tình khóc đến tê tâm liệt phế, có hơi bất đắc dĩ.

Từ lúc nói lời từ biệt với tri phủ rồi thu dọn đồ đạc, nhóc con này vẫn khóc không ngừng.

Ồn ào đến mức Kỳ Thù đau hết cả đầu.

“Ta không phải đã nói, chờ ngươi lớn lên có thể tới Côn Luân bái sư sao?” Rốt cuộc Kỳ Thù vẫn mềm lòng, cậu ngồi xổm xuống lau nước mắt cho nhóc bánh bao sữa, “Đến khi đó ngươi lại có thể gặp ta rồi.”

“Nhưng…..nhưng Kỳ Thù ca ca cũng nói Côn Luân rất khó vào.” Nhạc Vân Thanh vẫn nức nở.

“Nói cái gì thế hả?” Kỳ Thù nhéo nhéo mặt nó, “Côn Luân không dễ vào thì giờ ngươi sẽ không nỗ lực nữa sao? Mỗi năm Côn Luân có nhiều đệ tử như vậy, ngươi nghĩ những người đó làm sao mà vào được hả? Ngươi còn hiểu tiên pháp hơn so với đại đa số họ.”

Khi Lăng Tiêu tiên tôn làm thủ tọa Côn Luân kiếm phái, bởi vì thủ tọa không thích ầm ĩ nên cả môn phái đều lánh đời, hiếm khi nhận đệ tử mới. Đến khi Thanh Lan tiên tôn làm chưởng môn, vì cảm thấy môn phái quá mức quạnh quẽ nên bắt đầu tuyển thêm đệ tử.

Hiện giờ Thanh Lan tiên tôn làm chưởng môn, ông ta hy vọng môn phái đệ tử thịnh vượng, càng nhiều người càng náo nhiệt nên Côn Luân kiếm phái sẽ tiếp tục nhận đệ tử.

Những điều này Kỳ Thù đã sớm nói với Nhạc Vân Thanh.

“Ta biết rồi…..” Nhạc Vân Thanh dụi mắt, nức nở hỏi lại, “Vậy….nếu ta vào Côn Luân, có thể bái Kỳ Thù ca ca làm sư phụ không?”

“Việc này….” Kỳ Thù hơi khó xử.

Cậu ngẩng đầu nhìn về hướng xa. Ở quán trà nơi góc đường kia, một huyền y nam tử đang đưa lưng về phía bọn họ.

Kỳ Thù không nhìn nữa, thở dài: “Việc này cũng không phải do ta định đoạt.”

Côn Luân kiếm phái có quy định rõ ràng, nếu đệ tử trong phái muốn thu đồ đệ thì tu vi phải đạt tới một cảnh giới nhất định, được sư tôn đáp ứng, sau đó làm lễ xuất sư mới có thể thu đệ tử.

Nói trắng ra là phải được sư tôn nhà mình gật đầu.

Điều kiện này đối với người khác có lẽ không quá khó, nhưng mấy ngày trước Kỳ Thù đã thử dò hỏi sư tôn, đối phương có vẻ không vui.



Cũng không biết lại ăn dấm cái gì.

Thấy cậu do dự, bánh bao sữa lại bẹp miệng muốn khóc tiếp, Kỳ Thù vội trấn an nó: “Được nha, ta sẽ cố gắng, đừng khóc nữa……”

Nhạc Vân Thanh: “Vậy, vậy phải hứa nha…..”

Kỳ Thù: “Ừ, ta hứa.”

Khó khăn lắm mới dỗ được nhóc, Kỳ Thù đứng dậy, nhìn thấy Tống An cũng tới tiễn mình.

Hốc mắt thiếu niên cũng đỏ bừng, Kỳ Thù bật cười: “Khó khăn lắm mới dỗ được nó, không cần phải tiếp tục dỗ sang ngươi chứ?”

“Không, không dám…..” Tống An vội lau mắt, “Tiên trưởng thuận buồm xuôi gió.”

Kỳ Thù nhìn xung quanh, thấy không ai để ý mới lặng lẽ đến gần Tống An: “Lúc ta từ biệt tri phủ đã đề xuất với ông ta chuyện của ngươi.”

Tống An ngẩn ra.

Kỳ Thù nói: “Căn cốt của ngươi không kém, chờ Vân Thanh lên núi bái sư, ngươi có thể theo nó lên núi. Nhưng ta cũng nói việc tu đạo tùy thuộc vào năng lực và sở cầu của cá nhân ngươi. Cho nên nếu ngươi không muốn, tri phủ cũng sẽ không ép ngươi.”

Ánh mắt Tống An tức khắc lại dâng đầy hơi nước: “Tiên trưởng, ta……”

Kỳ Thù vỗ vỗ vai hắn: “Xem như cảm tạ ngươi thời gian này đã chăm sóc ta.”

Cậu lùi lại nửa bước, sau đó cúi đầu chạm vào đầu Nhạc Vân Thanh: "Vậy thì... hẹn gặp lại ở núi Côn Luân."

Khi Cố Hàn Giang rót cho mình tách trà thứ ba, một bàn tay đột nhiên duỗi ra, rất tự nhiên cầm lấy ấm trà trong tay hắn.

“Sư tôn, mời dùng trà.” Kỳ Thù rót cho hắn một tách trà rồi ngồi xuống bên cạnh.

Cố Hàn Giang nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói: "Em đến muộn nửa canh giờ."

Sáng sớm Kỳ Thù đã truyền tin cho hắn, hẹn gặp ở quán trà này. Cố Hàn Giang đã đến đúng giờ, nhưng Kỳ Thù lại bị Nhạc gia tiểu thiếu gia quấn lấy đến tận giờ mới thoát thân.

Hơn nữa vì không muốn để hai người đó thấy cậu vừa ra cửa đã đi gặp sư tôn nên Kỳ Thù chỉ đành ngự kiếm lượn một vòng rồi mới quay trở lại đây.

“Còn không phải tại sư tôn sao.” Kỳ Thù cũng tự rót cho mình một ly trà, “Nếu không phải tại sư tôn không cho em thu đồ đệ, sao nhóc con kia có thể túm lấy em như thể sinh ly tử biệt thế chứ.”

Cố Hàn Giang hỏi: “Em thực sự thích đứa bé kia sao?”

“Không thích nha.” Kỳ Thù chớp chớp mắt, “Em chỉ thích sư tôn.”

Cố Hàn Giang: “…….”

“Được rồi, em không đùa nữa.” Kỳ Thù thu lại dáng vẻ đùa giỡn, nghiêm túc nói, “Đứa bé đó căn cốt không tồi, ngộ tính cũng tốt, trừ việc hơi dính người ra thì rất được.”

Cậu dừng một chút rồi bổ sung: “Em cũng không phải muốn thu nó làm đồ đệ, chỉ cảm thấy nó cũng coi như một nhân tài, nếu thật sự gia nhập Côn Luân sẽ rất có lợi cho môn phái.”

“Em quả thực rất biết suy nghĩ cho sư môn.”

Vẻ mặt Cố Hàn Giang vẫn thờ ơ, không hề biểu lộ mình có đồng ý hay không. Hắn trầm mặc một lát mới hỏi: “Vậy còn tên gia phó ở Nhạc phủ kia thì sao, hắn căn cốt thường thường, tại sao em lại giúp hắn?”

“Hắn…….”

Vừa rồi quả thực Kỳ Thù đã không nói thật. Tuy căn cốt của Tống An không kém, nhưng còn lâu mới tính là tốt.

Cậu đáp: “Vì mỗi lần Tống An thấy em dạy nhóc kia tiên thuật đều có vẻ rất có hứng thú, chắc hắn cũng có suy nghĩ này. Nhưng hắn chỉ là một người hầu, dù có ý đó thì gia chủ cũng sẽ không chủ động đưa hắn lên tiên sơn, cho nên em……”

Cho nên mới cố ý nói thêm một câu trước mặt tri phủ.

Triều đại này rất trọng tiên đạo, không hiếm các công tử thế gia lên tiên sơn cầu đạo. Nếu Nhạc Vân Thanh muốn lên tiên sơn, chắc chắn tri phủ sẽ phái theo một vài tôi tớ chăm sóc nó.

Đằng nào chả phái tôi tớ theo cùng, vậy cứ thuận tay giúp Tống An một lần đi.

“Em đúng là hay mềm lòng.” Cố Hàn Giang mặt vô biểu tình, “Thiếu niên kia nào phải yêu thích tiên thuật, rõ ràng là……”

Hắn muốn nói lại thôi.

Kỳ Thù như suy tư gì mà nhìn hắn: “Sư tôn, có phải người lại….ghen không?”

“………..” Cố Hàn Giang, “Không. Nhưng giờ em gieo nhân này, đối phương vì vậy mà nhớ mãi không quên em, vậy ngày sau em làm sao trả lại quả?”

Kỳ Thù gật đầu: “Tóm lại là người ghen chứ gì.”

“Đã bảo không là không.” Cố Hàn Giang đặt chén trà lên bàn rồi đứng dậy rời đi, “Đi thôi, không phải em nói muốn đưa ta đi nơi khác sao?”

“Sư tôn, người chờ em!”

Kỳ Thù vội vàng đuổi theo, trước khi đi còn không quên đặt tiền trà lên bàn.



“Sư tôn, vừa rồi tai người đỏ lên đúng không, em thấy rồi nha.”

“Ấy sư tôn, em không nói nữa, người đừng ngự kiếm, em không đuổi kịp!”

Trời đã ngả về tây, hai bóng kiếm xẹt qua phía chân trời, đáp xuống một khu rừng.

Trong rừng ý thu nồng đậm, lá cây bạch quả rơi rụng đầy đất,

Kỳ Thù nhìn nhìn rồi chỉ bên phải: “Sư tôn, bên này.”

Hai người đạp trên lá rụng bước về phía trước.

“Đây là đâu?” Cố Hàn Giang hỏi.

“Ba năm trước, lần đầu tiên em xuống núi du lịch đã từng ở đây một thời gian ngắn.” Kỳ Thù quả thực đã lâu không tới đây, cậu không quá quen đường, vừa đi vừa nhìn xung quanh, “Lúc ấy tu vi không tinh, lại quá xúc động nên em đã bị thương trong lúc đấu pháp với một con hồ ly, cho nên đã tạm trú ở nơi này.”

Ánh mắt Cố Hàn Giang tối sầm lại: “Em bị thương? Tại sao chưa từng nói với ta?”

“Xuống núi du lịch, hàng yêu trừ ma sao có thể không bị thương.” Kỳ Thù không nghĩ nhiều, “Em xuống núi đã từng gặp rất nhiều chuyện, còn chưa nói với sư tôn đâu.”

Hai người đi trong chốc lát, rồi tới một gian nhà gỗ nằm sâu trong rừng cây.

Cửa nhà gỗ vừa vặn mở, một nam nhân trung niên, nhìn có vẻ là thợ săn từ trong nhà bước ra.

“Cát thúc!” Kỳ Thù gọi một tiếng.

Nam nhân ngẩng đầu nhìn qua, mắt bỗng sáng ngời. Ông vẫy vẫy tay với Kỳ Thù, nhưng không nói chuyện, trong miệng chỉ phát ra mấy tiếng a a không rõ.

“Cát thúc bẩm sinh không thể nói chuyện, ông ấy sống một mình, là thợ săn.” Kỳ Thù giải thích với Cố Hàn Giang, “Lúc trước em bị hồ yêu đánh rơi xuống vách núi, chính ông ấy đã vớt được em ở bờ sông, còn thu lưu, dưỡng thương cho em.”

Cố Hàn Giang gật gật đầu, hành lễ với ông: “Đa tạ tôn giá đã cứu A Thù một mạng.”

Nam nhân ê ê a a, lại khoa tay múa chân một lúc lâu. Cố Hàn Giang không hiểu liền quay đầu nhìn Kỳ Thù.

Kỳ Thù cười đáp: “Đúng là đã lâu không tới, thời gian này ta cũng nhàn rỗi nên tới thăm Cát thúc. Gần đây Cát thúc có khỏe không, dược liệu ta gửi cho ngươi có hiệu quả không?”

Nam nhân tiếp tục khoa tay múa chân.

Hai người giao lưu đơn giản một chút, rồi bỗng dưng không biết nam nhân hỏi chuyện gì, vẻ mặt Kỳ Thù bỗng hơi chần chờ.

Cậu nhìn Cố Hàn Giang bên cạnh, ấp úng nói: “Người ấy là…….”

Ông ta đang hỏi người này có quan hệ thế nào với Kỳ Thù.

Sư tôn không muốn người khác biết mối quan hệ sư đồ giữa hai người họ, nhất thời Kỳ Thù cũng không biết phải giới thiệu ra sao. Nhưng Cố Hàn Giang nhìn Kỳ Thù do dự cũng đoán được đại ý.

Hắn nắm lấy tay Kỳ Thù, bình tĩnh trả lời: “Là người trong lòng.”

Lúc trước Kỳ Thù bị thương lưu lạc tới đây, Cát thúc đã cứu cậu về, hơn nữa còn để cậu ở gian nhà gỗ trên sườn núi để vận công chữa thương.

Gian nhà gỗ đó là nơi Cát thúc nghỉ chân khi lên núi săn thú, nhưng giờ đã chuẩn bị sang đông, mấy ngày nữa sẽ đổ tuyết, tuyết sẽ bao phủ cả ngọn núi này, chẳng thể đi săn được nữa, nhà gỗ đương nhiên cũng không còn tác dụng.

Lần này Kỳ Thù tới đây là muốn mượn tạm gian nhà gỗ đó để ở cùng sư tôn một thời gian.

Phạm vi vài dặm quanh nhà gỗ đều không có dân cư, cực kỳ yên tĩnh, không lo bị người khác quấy rầy, cũng thuận tiện để…..song tu.

Đương nhiên Kỳ Thù không nói với bất cứ ai ý định này.

Cậu lấy cớ nói muốn cho sư tôn xem nơi trước kia mình từng ở, Cố Hàn Giang cũng không hoài nghi.

Lúc trước Kỳ Thù đã ở trong gian nhà gỗ đó hơn một tháng, không cần Cát thúc dẫn đường, chỉ cần đối phương đồng ý là có thể mang sư tôn lên núi.

Hai người không ngự kiếm, cũng không sử dụng thuật pháp, chỉ chậm rãi đi từng bước lên núi.

Lên tới nhà gỗ thì trời đã tối.

Căn nhà do thợ săn dựng thì cũng không quá đẹp, nhưng dọn dẹp một chút thì vẫn ở được. Vốn dĩ Kỳ Thù nghĩ vậy, nhưng khi đẩy cửa, cậu vẫn cứ chấn kinh.

Nhà gỗ này không hiểu đã bao lâu không có người ở rồi, mặt sàn đầy lá rụng, còn cả cỏ dại với bùn đất nữa, thậm chí đã bốc mùi.

Cửa sổ cũng bị gió thổi hỏng mất một cánh, lung lay như sắp đổ, gió thổi qua là rung kẽo kẹt.

Nơi này sao có thể để Lăng Tiêu tiên tôn ở được.

Kỳ Thù dại ra một lúc, rồi thở dài: “Xin lỗi sư tôn, lần trước em tới đây nó cũng không như vậy, chúng ta……chúng ta tìm chỗ khác ở thôi.”

“Không cần.” Cố Hàn Giang lướt qua cậu, bước thẳng vào.

Nơi hắn bước qua, bụi đất cùng lá khô đều được quét sạch sẽ, ngôi nhà gỗ cũ nát như được sửa sang lại toàn bộ, thậm chí hàng rào gỗ kia cũng đang nảy mầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau