Hôm Nay Học Huynh Cởi Áo Choàng Chưa

Chương 15

Trước Sau
Lý tiểu công tử đáng thương vô cùng, nước mắt ở trong hốc mắt rưng rưng sắp đổ, giả bộ tủi thân nhìn chằm chằm Kha Hồng Tuyết một lúc lâu, cẩn thận mở miệng: “Cha, người thay đổi rồi.”

Kha Hồng Tuyết mặc kệ hắn, liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: “Trước kia cha quá nhân từ với ngươi.”

Lý Văn Hòa nghe vậy run cả người, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, một tiếng cũng không dám nói nữa, chỉ lấy một đôi mắt liếc Kha Hồng Tuyết và Mộc Cảnh Tự, không rõ sao không khí giữa hai người này lại đột nhiên thay đổi như vậy.

Rõ ràng lúc trước Kha Hàn Anh còn tránh Mộc Cảnh Tự rất nghiêm túc kia mà.

Xa phu lái xe rất ổn định, tốc độ bằng phẳng, kéo xe là một con ngựa tốt, bánh xe và tấm ván gỗ đều được bao bọc bởi tơ tằm, đi ở trên đường lớn bằng phẳng, cơ hồ không cảm nhận được xóc nảy nữa, Mộc Cảnh Tự không còn cảm giác bỏng rát trong dạ dày như lúc trước nữa.

Kha Hồng Tuyết ngồi bên cạnh y, hơi nhắm mắt, thờ ơ cúi đầu, nhìn một đoạn cổ tay lộ ra bên ngoài vì động tác của y.

Lúc mới quen Thịnh Phù Trạch thì mới còn trẻ con.

Thuở nhỏ sức khoẻ Kha Hồng Tuyết không tốt, được cha mẹ nuôi ở Giang Nam, cơ thể yếu ớt, lớn lên cũng có vẻ hơi nhỏ, mười hai tuổi mà trông còn chưa tới bảy tám tuổi.

Thịnh Phù Trạch thì khác, các hoàng tử vừa biết chữ, phải học công phu cưỡi ngựa bắn cung. Lúc Tam điện hạ mười ba tuổi, đã có thể tự mình săn được một con cáo núi.

Lúc hai người đứng chung một chỗ, khác biệt hình thể tương đối rõ ràng, chỉ kém một tuổi nhưng lại giống như là cách bốn năm tuổi.

Kha Hồng Tuyết ngày đông bị bệnh, Thịnh Phù Trạch cõng hắn cũng giống như chơi đùa, không tốn chút sức lực là có thể cõng lên lầu các ngắm tuyết.

Chính là những năm sau đó, cho dù Kha Hồng Tuyết lớn lên từng ngày, dáng người nở nang thì ở trước mặt Thịnh Phù Trạch vẫn giống như một đứa trẻ.

Đặc biệt là người này không biết tới hoa lâu nào uống rượu trở về, không dám hồi cung, len lén lẻn vào cửa sau Kha phủ tiến vào trong phòng hắn, áo bào vừa cởi liền xoay người đến trên giường. Lúc ôm hắn vào trong lòng ngủ, Kha Hồng Tuyết luôn luôn có một loại cảm giác thật ra mình là một con thỏ, là một con hồ ly, là một con cáo núi bị Thịnh Phù Trạch nuôi dưỡng như thú cưng.

Điện hạ cao hắn một cái đầu, cười rộ lên hoạt bát cực kỳ, là thiếu niên lang xinh đẹp động lòng người nhất trong Ngu kinh. Lúc Kha Hồng Tuyết nhìn y phải hơi ngẩng đầu, mới có thể nhìn thấy ánh sao vụn vặt chói mắt trong mắt y.

Mà nay năm năm không gặp, Kha Hồng Tuyết cao lên rất nhiều, Mộc Cảnh Tự lại thấp hơn hắn một chút.

Kha Hồng Tuyết không cúi đầu, cũng đã có thể nhìn thấy trán của y.Mà sau khi hắn cúi đầu, thoáng nhìn lại là cổ tay nhỏ bé của Mộc Cảnh Tự.

Khác biệt quá lớn so với đôi tay có thể cưỡi ngựa bắn cung trong trí nhớ của hắn, thậm chí hắn còn mạo phạm nghĩ, cổ tay gầy gò như vậy nếu hắn cầm nhẹ trong tay liệu có gãy không?

Y thật sự có thể cầm bút sao?

Lúc đôi tay này ôm lấy mình từ phía sau cũng sẽ làm cho hắn không thể giãy thoát, chỉ có thể càng dựa càng gần sao?

Gầy quá rồi......

Tầm mắt Kha Hồng Tuyết buông xuống, ánh mắt tối tăm không rõ, yết hầu nhẹ nhàng nhúc nhích, gần như là ép buộc mình dời ánh mắt đi.

Hắn nâng chén trà lên nhấp nhẹ một ngụm, đặt ly xuống rồi lập tức nhìn thấy Lý Văn Hòa ở đối diện đáng thương nhìn mình, động tác dừng lại một giây, tức cười: “Ly ở dưới, tự rót đi.”

“Ha!” Lý Văn Hòa vui mừng đáp ứng, vội vàng thuận theo, vô cùng mãnh liệt rót cho mình chén trà, uống vào một ngụm còn chép miệng, tán thưởng nói: “Đây là Kim Tuấn Mi nhỉ, chẳng trách ngươi nói đắt, năm ngoái lễ mừng năm mới có người đưa cho nhà ta một chút, cha ta cũng không nỡ lấy ra cho ta uống, bản thân vẫn cất giấu đấy.”

Kha Hồng Tuyết giàu có no đủ đã quen, từ trước đến nay vẫn không hề quan tâm tới giá trị vật phẩm, vật tận dụng là tốt rồi.

Mộc Cảnh Tự từ nhỏ đã sống ở nơi quý giá nhất thiên hạ, năng lực đánh giá rất tốt, không đến mức ngạc nhiên.

Huống hồ lá trà quý giá hơn nữa, loại tốt nhất vĩnh viễn phải làm cống phẩm đưa vào cung, y đã sớm uống quen rồi, vừa rồi nước trà vào miệng, chỉ cảm thấy tư vị không tệ, hồi cam thanh ngọt, tương đối thoải mái.

Một giây sau lại nghe Lý Văn Hòa “A” một tiếng, hỏi: “Nhưng không phải ngươi nói hồng trà quá dịu nhẹ, uống không quen sao? Sao hôm nay lại ngâm trà thế?”

Dừng một chút sắc mặt hắn có chút khó xử cúi đầu, liếc mắt nhìn bụng Kha Hồng Tuyết, nhỏ giọng hỏi: “Không phải do ngày nào ngươi cũng ăn chơi đàng điếm, uống tới hỏng cả bụng nên muốn hồi phục đó chứ?”



Người nói vô tâm, sau khi Mộc Cảnh Tự nghe thấy sắc mặt lại hơi đổi, nghiêm túc nhìn về phía ấm trà trên bàn, lại chuyển sang hướng bánh ngọt, môi mỏng khẽ mím.

Trong nháy mắt, Kha Hồng Tuyết thật sự rất muốn đạp cho Lý Văn Hòa một cước. Nhưng đang lúc hắn do dự có nên sát sinh trước mặt học huynh hay không, người này lại nói thầm một câu: “Người trẻ tuổi không chú ý, già thì phải làm sao bây giờ.”

Kha Hồng Tuyết: “......”

Hắn cắn răng, vén rèm xe lên: “Dừng xe.”

Lý Văn Hòa lập tức đưa tay che miệng mình, nháy mắt nhìn Kha Hồng Tuyết, cố gắng tạo ra một biểu hiện giả dối như hắn chưa nói gì.

Kha Hồng Tuyết nhếch môi, ôn hòa nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Cút xuống.”

Lý Văn Hòa: “Cha.”

“Cút.”

“...... Được rồi! “Lý tiểu công tử vô cùng nhanh nhẹn nhảy xuống xe.

Dù sao xe ngựa nhà hắn cũng đi theo phía sau, cùng lắm thì chen chúc với phu xe một chút, ít nhất không phải lo đến tính mạng. Chỉ là khổ cho học huynh, phải ở cùng một chỗ với tên điên vui buồn bất định kia.

Sau khi người đi rồi, thấy Mộc Cảnh Tự như có điều suy nghĩ nhìn mình, Kha Hồng Tuyết thở dài trong lòng, khom lưng chắp tay hành lễ với y.

“Hàn Anh vốn định chính thức xin lỗi học huynh, nhưng từ đó đến nay không lên tiếng, kính xin học huynh chớ trách.”

Đây thật sự là chuyện kỳ lạ.Mộc Cảnh Tự hỏi: “Nói xin lỗi cái gì?”

Kha Hồng Tuyết vẫn duy trì tư thế hai tay ôm quyền như cũ, đầu cúi thấp, tư thái đặc biệt khiêm tốn kính trọng: “ Cùng lắm chỉ là học huynh nhất thời nhanh mồm nhanh miệng vô tâm, ta lại tính toán chi li bụng dạ hẹp hòi, bởi vì một chút tranh giành miệng lưỡi nhằm vào huynh hơn một tháng, càng không hợp quy củ lấy quyền mưu tư, lấy lợi tổn quy tắc, đuổi huynh ra khỏi viện.”

“Cho dù học huynh có một phần sai lầm, Hàn Anh cũng có phần không đúng, hành vi này quân tử không nên làm, lại càng không phải là thái độ nên có đối với bạn học“. Lưng hắn lại cong xuống, gần như không cho Mộc Cảnh Tự thời cơ suy nghĩ và đáp lời: “Tháng trước học phủ nghỉ học, ta trở về nhà một chuyến, tổ phụ nghe chưởng viện tiên sinh nói chuyện này với ông nên đã giáo huấn ta hồi lâu, giao trách nhiệm cho ta nhất định phải xin lỗi học huynh. Kính xin học huynh đại nhân đại lượng không nhớ kẻ tiểu nhân, tha thứ cho ta nhất thời hỗn trướng hồ đồ, về sau nếu có chỗ hữu dụng với ta, Hàn Anh tất nhiên xông pha khói lửa sẽ không từ chối.”

“……”

Thật ra hoàn cảnh không được tốt lắm, xe ngựa còn đang chạy, bên đường có tiếng rao hàng rong buôn bán buổi tối, mùi thức ăn khói lửa bay bổng trên không trung, trẻ con đầu hẻm vui đùa ầm ĩ.

Ngoại trừ hương hoa quế ngọt ngào lại nở rộ ở Ngu kinh, cùng ánh nắng chiều hoàng hôn nơi chân trời sắp lặn, thật là không có một chỗ nào là hợp tâm ý Kha Hồng Tuyết.

Nhưng người đối diện có trái tim mỏng manh, hành vi lại không bình thường, sau khi Lý Văn Hòa nói ra lời kia, nếu Mộc Cảnh Tự không nghi ngờ, y cũng sẽ không phải là Trạch tiên sinh năm ấy mới mười tuổi đã kinh diễm thiên hạ.

Cho nên thay vì làm cho y hoài nghi, tiến tới suy đoán mình có biết thân phận của y hay không, chẳng bằng Kha Hồng Tuyết tự mình đưa ra một nguyên do hợp tình hợp lý trước, để cho y tạm hoãn suy nghĩ một chút.

Kha Hồng Tuyết không trông cậy vào Mộc Cảnh Tự có thể hoàn toàn tin lời nói ma quỷ này của hắn, nhưng dù là ba bốn phần cũng đã đủ để hắn trêu đùa Càn Khôn.

Chỉ sợ Mộc Cảnh Tự một chữ cũng không tin hắn.

Kha Hồng Tuyết cúi đầu, không nhìn thấy vẻ mặt của người đối diện, liếc mắt chỉ nhìn ngón tay y buông xuống bên người, trong đầu nghĩ nếu học huynh không tin, câu tiếp theo hắn nên nói cái gì.

Nhưng trong xe yên tĩnh hồi lâu, ngay cả hương trong lư hương cũng sắp cháy hết, Kha Hồng Tuyết mới nghe thấy Mộc Cảnh Tự hỏi: “Thái phó răn dạy ngươi sao?”

Kha Hồng Tuyết lập tức sửng sốt, gần như không thể kiềm chế được cảm giác muốn ngước lên nhìn y, nặng nề nhắm hai mắt lại, lúc mở ra đã chứa đầy ý cười.

Nhưng hắn mở miệng, âm sắc lại vô duyên vô cớ mang theo vài phần đáng thương và ẩn nhẫn: “Cũng không tính là răn dạy, cùng lắm chỉ là gia pháp bình thường, để cho ta nhớ lâu mà thôi.”

“Gia pháp? “ Rõ ràng Mộc Cảnh Tự luống cuống, âm sắc có chút bất ổn.

Kha Hồng Tuyết giống như uống nước mật ong, trong lòng ngọt ngào, len lén thưởng thức phần quan tâm này, rồi lại không nỡ để cho y quá mức lo lắng, nói: “Chỉ chép một quyển sách, đã là xử phạt đơn giản nhất.”

Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Mộc Cảnh Tự, trong mắt toát ra vài phần thần thái đáng thương vừa mới học được ở chỗ Lý Văn Hòa.



Tiểu Lý thích ra vẻ ngây thơ, cho dù đáng thương cũng giống như diễn kịch, rất khó làm cho người ta thương. Kha Hồng Tuyết thì khác, đuôi mắt hoa đào đè xuống, trong mắt hàm chứa ý cười bất đắc dĩ, rõ ràng biểu cảm thong dong, lại làm cho người ta cảm thấy hắn đang giả bộ, cố gắng chống đỡ tự nhiên, thật ra là chịu uất ức to lớn chỉ là không muốn lên tiếng mà thôi.

Trái tim Mộc Cảnh Tự bất giác cảm thấy hơi đau.

Sao chép sách ở Kha phủ đúng là xử phạt đơn giản nhất, nhưng mọi hành động chỉ cần mang theo ý trừng phạt, đều là đánh nát lòng tự trọng của một người, nghiền nát nó, khiến người ta liên tục nhìn thẳng vào lỗi lầm của mình, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy nhục nhã.

Từ khi y biết Kha Hồng Tuyết tới nay, cũng chỉ có mấy lần A Tuyết chép sách, còn đều là bởi vì y chọc phụ hoàng mẫu hậu tức giận, để thái phó trách phạt, y lười biếng, quấn quít lấy A Tuyết giúp y chép.

Kha Hồng Tuyết lớn lên đến mười sáu mười bảy tuổi, tính tình đã trầm ổn tới mức phụ hoàng phải khen ngợi, ai đã từng thấy hắn phạm sai lầm, ai từng phạt hắn chứ?

Mà nay bởi vì y nên liên lụy đến A Tuyết.

Mộc Cảnh Tự vô thức sinh ra cảm xúc tự trách, y mím môi, trầm giọng nói: “Là sai lầm của ta, liên lụy đến ngươi.”

Kha Hồng Tuyết: “Học huynh đừng như vậy, không liên quan đến huynh, là ta tự rơi vào ngõ cụt làm ra cử chỉ điên rồ. Người chết nên nhập thổ vi an, ta vì cầu an tâm nhất thời của bản thân mà giữ chặt y ở bên người chậm chạp không chịu an táng. Nghĩ đến nếu có âm tào địa phủ, y cũng không thể chuyển thế đầu thai, ngược lại là ta hại y. Nếu không phải lời nói kia của học huynh đánh thức ta, nghĩ đến bây giờ ta vẫn còn khăng khăng không đi ra được, Hàn Anh tạ ơn học huynh.”

Mộc Cảnh Tự hơi giật mình, trong mắt hiện lên một tia kinh dị.

Nghĩ đến...... Đến bây giờ...... Không đi ra được......

Y trầm mặc một lát, hỏi: “Ngươi đem... đầu lâu kia đi chôn?”

Kha Hồng Tuyết nghe vậy nở ra một nụ cười, gật đầu: “Chôn, người chết không thể sống lại, ta giữ y ở bên người thì có thể làm sao đây? Chỉ là một sự an ủi mà thôi, nghĩ đến hẳn là y cũng rất hy vọng nhìn thấy ta thoát khỏi nỗi đau tang chồng.”

Mộc Cảnh Tự gật đầu.

Y ép buộc bản thân bỏ qua cảm xúc chua xót kỳ lạ không nói nên lời khi nghe Kha Hồng Tuyết nói ra, lý trí đồng ý lời này của hắn: “Cũng đúng.*

……

Nhưng vừa dứt lời, Mộc Cảnh Tự lập tức phản ứng lại.

Chờ đã!

Không đúng!

Nỗi đau nào? Mất cái gì?

Y cưới A Tuyết lúc nào?!

Mộc Cảnh Tự ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn Kha Hồng Tuyết, lộ ra biểu tình đầu tiên được xưng tụng hoàn toàn xuất phát từ bản năng, sống động kể từ khi gặp lại tới nay.

Kha Hồng Tuyết rốt cuộc không nhịn được, cúi đầu cười ra tiếng.

Điện hạ đáng yêu quá.

Trước kia hắn mù mắt hay sao, làm sao có thể cảm thấy điện hạ cao lãnh như trăng ở chân trời, chỉ có thể nhìn mà không thể với tới.

Rõ ràng đáng yêu đến mức làm cho người ta nhịn không kìm được muốn ôm kia mà.

••••••••

Tác giả để lại lời nhắn:

Điện hạ ngài đừng tin hắn!!! Con cờ hó này trong miệng không có một câu nói thật a a a!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau