Hôm Nay Học Huynh Cởi Áo Choàng Chưa
Chương 36
Việc hưởng lạc đúng lúc thì đương nhiên là không thể rồi, Kha Hồng Tuyết nói câu đó thực chất cũng không mong chờ gì từ Mộc Cảnh Tự.
- - Nếu quả thật muốn nói, hắn thậm chí chờ mong có thể nghe được một tiếng trách móc, một câu quở trách từ học huynh.
Yêu cầu này của Kha đại thiếu gia nói ra sợ không ai tin, hắn cong mắt, khóe môi vẫn có chút vụn bánh hoa quế, đôi mắt xinh đẹp mê người, nụ cười bên môi khẽ nhếch.
Phối hợp với mùi thơm ngát tỏa ra trong lúc nói chuyện, quả thực......
Như là hoa khôi quyến rũ nhất trong Phong Nguyệt lâu.
Mộc Cảnh Tự cúi đầu nhìn hắn, trong mắt như có một hồ sâu không thấy đáy, lạnh lùng và cô lập mọi sự tò mò.
Kha Hồng Tuyết cứ thế nhìn y, bên ngoài là gió bắc thường thổi vào đêm đông, bên trong lò sưởi tỏa nhiệt ấm áp dưới chân.
Thời gian trôi qua lâu đến mức Kha Hồng Tuyết tưởng rằng Mộc Cảnh Tự định im lặng nhìn hắn để ép hắn rút lại lời nói ngông cuồng, chuẩn bị giả vờ như không có gì mà lui về sau thì người này lại đột ngột lên tiếng, ngăn chặn hành động của hắn.
Y hỏi: “Bánh hoa quế có ngon không?”
Kha Hồng Tuyết lập tức ngẩn người, đồng tử mở to, gần như dại ra đối diện với y.
Nhưng trạng thái này cũng chỉ kéo dài vài giây ngắn ngủi, Kha Hồng Tuyết nhanh chóng phản ứng lại, khẽ cười một tiếng, cằm ngẩng lên, giọng điệu thân mật và mờ ám: “ Học huynh nếm thử xem?”
Một đêm tháng Chạp rất bình thường, đêm giao thừa đang tới gần, trong thành yên bình, trong phủ cũng không ai đi lại trong đêm lạnh.
Mộc Cảnh Tự rũ mắt nhìn hắn một lát, chậm rãi cúi người xuống, một người từ nhỏ đã cao ngạo cúi đầu, hôn lên đôi môi diễm lệ như tuyết tinh khôi.
Không mang theo sắc tình, cũng không có sự ấm áp.
Như thể đương nhiên, như chỉ để nếm thử vị vụn bánh ở khóe môi hắn.
Bên ngoài đột ngột đổ tuyết, ngọn nến lay động trên khung cửa sổ giấy, bóng người lắc lư, cái bóng ngửa đầu bỗng nhiên đưa tay ra kéo cổ người kia xuống, buộc y phải cúi xuống, buộc y dính lấy sự phàm tục, cũng buộc y…
Làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Cho đến khi mùi máu tươi lan tràn trong miệng, yết hầu Kha Hồng Tuyết lăn mạnh một cái, buông tay ra lui về phía sau.
Hắn chỉnh lại cổ áo hơi lộn xộn, ngẩng đầu, trên môi có một vết rách rõ ràng, máu vẫn không ngừng chảy ra.
Hắn liếm môi, đầu lưỡi đỏ tươi cuốn đi giọt máu, nếm thử hương vị rồi chậm rãi cười, ngây thơ nhưng mê hoặc.
Kha Hồng Tuyết ngước mắt, nhìn Mộc Cảnh Tự: “Học huynh, huynh vừa quyến rũ ta lại cắn ta là sao đây?”
Hắn vốn không muốn buông tay.
Đêm tốt như vậy, bầu không khí hợp như thế này, mở màn gây kinh ngạc như vậy, nếu không tiếp tục thì thật là mất mát.
Chỉ tiếc... Mộc Cảnh Tự cắn hắn một cái thật mạnh.
Đó gần như là một lời từ chối rõ ràng, mắt Kha Hồng Tuyết trầm xuống rất lâu, cuối cùng cưỡng lại bản năng, buông tay y ra.
Nhưng vẫn không cam tâm, muốn hỏi y một lời giải thích.
Trên giường có một chiếc bàn nhỏ, nâng lên một độ cao vừa phải, đêm đông quần áo dày, dưới sự che chắn của bàn gỗ và áo bào, Kha Hồng Tuyết không thấy bàn tay Mộc Cảnh Tự siết chặt bên người.
Mộc Cảnh Tự gần như không có biểu hiện khác thường trên mặt, ánh nến đủ mờ để che giấu những dục vọng không thể lộ ra trong mắt y.
Đâu chỉ là cắn…
Thậm chí vừa rồi y còn…
Muốn trói A Tuyết lại.
Dải lụa xanh biếc thích hợp để bịt mắt, dây thắt lưng đỏ rực hợp với cổ tay trắng ngần.
Còn chân thì hợp nhất với màu gỗ mộc mạc và nặng nề ở đuôi giường, quả thật là tạo vật đẹp nhất.
Ánh nến vẫn lung lay, vết thương trên môi Kha Hồng Tuyết lại rỉ ra một giọt máu, chỉ là lần này chủ nhân không để ý, để mặc màu đỏ tươi ấy tràn ra làm bẩn khuôn mặt thanh tú, như vết nhơ trên ngọc bích.
Mộc Cảnh Tự nhắm mắt lại, yết hầu lăn một vòng, khi mở mắt ra thì nắm tay cũng buông lỏng.
Mặt y không đổi sắc, vẫn là giọng nói lạnh lùng, không nghe ra chút trầm luân hay dục vọng nào, chỉ là cơ thể căng cứng: “Phần thưởng mà ngươi đã yêu cầu ở Đà Lan tự.”
Kha Hồng Tuyết bối rối, hồi lâu nhận ra y đang nói gì.
Ở Đà Lan tự, khi hắn đưa người này từ vách đá trở về từng đùa rằng có phải y đang chơi trốn tìm không, mà Mộc Cảnh Tự cũng thuận thế hứa cho hắn một phần thưởng.
Khi ấy Kha Hồng Tuyết nào muốn phần thưởng gì, chỉ muốn mau chóng đưa y xuống núi cùng về nhà, nghe vậy liền tùy tiện đưa ra một yêu cầu vừa táo bạo vừa lạ lùng, biết rõ Mộc Cảnh Tự sẽ không bao giờ đồng ý, hy vọng đánh thức y.
Hắn nói: “Nghe nói môi răng của mỹ nhân đều thơm, học huynh hôn ta một cái cho ta nếm thử xem.”
Hiệu quả tương đối khá, Mộc Cảnh Tự không chỉ hoàn hồn, thậm chí còn thưởng cho hắn một cái xem thường.
Mà giờ trong tình cảnh mờ ám thế này, Mộc Cảnh Tự nói vậy, nếu hắn là một kẻ ngốc hẳn sẽ thấy rất hợp lý.
Kha Hồng Tuyết khựng lại, trong lòng dâng lên một cảm giác buồn cười vì quá hoang đường.
Cảm giác ướt át trượt xuống cằm, hắn cười thật lòng, vốn định liếm đi những giọt máu ấy lần nữa, nhưng vừa định hành động thì cảm giác không cam tâm đến cực độ khiến hắn vốn muốn có chút bù đắp trỗi dậy.
Hắn rất ít khi ra lệnh cho Mộc Cảnh Tự, chỉ muốn hết sức dỗ dành y đổi lấy một nụ cười của y.
Nhưng lúc này hắn dứt khoát to gan, đưa ngón trỏ ra, lau vết máu từ khóe môi xuống cằm, rồi đưa ngón tay đến bên miệng Mộc Cảnh Tự, khóe mắt lóe lên một nụ cười mang theo ác ý: “ Học huynh, huynh cắn đau ta rồi.”
“Nhất định phải bù đắp cho ta.”
Khi máu bị liếm đi, Kha Hồng Tuyết rũ mắt nhìn đỉnh đầu Mộc Cảnh Tự, nhẹ giọng nói mang theo nụ cười: “Nhất định phải bù đắp, ít nhất cũng phải làm dịu bớt oán hận của ta.”
Mộc Cảnh Tự cúi đầu, tự mình liếm đi vết nhơ do y tạo ra, không thấy rõ bất kỳ cảm xúc nào trong mắt.
Thân thể và bàn tay dần thả lỏng nhưng lại như đang nói rằng hắn đang được an ủi, được khuyên giải, được cho cơ hội bù đắp, để xóa bỏ những vết thương do những ác ý khó kiểm soát gây ra.
Cho đến khi Kha Hồng Tuyết cười nói: “ Học huynh, hóa ra truyền thuyết là thật.”
Mộc Cảnh Tự khựng lại, buông môi ra, chậm rãi ngồi thẳng dậy, lấy một chiếc khăn lau miệng.
Kha Hàn Anh cười như một con hồ ly, rõ ràng chưa thỏa mãn, nhưng vẫn phải chiếm chút lợi thế: “Môi lưỡi của mỹ nhân đúng là thơm.”
Mộc Cảnh Tự không đáp lại, chỉ đặt khăn xuống, đứng dậy khỏi chiếc giường nhỏ.
So với những nếp áo xộc xệch, vết thương trên môi, đôi mắt đỏ hoe và mái tóc rối bời của người đối diện, Mộc Cảnh Tự trông giống như vừa từ thư viện trở về sau khi đọc xong một cuốn sách cổ, vừa chỉnh tề vừa sạch sẽ, không vương một chút bụi trần.
Y đứng dậy, rời khỏi gian phòng này: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Kha Hồng Tuyết không giữ y lại, nhưng khi y sắp bước ra khỏi cửa, vẫn nói: “Cầm ô đi, đang có tuyết rơi.”
Mộc Cảnh Tự khựng lại, gật đầu, cúi người nhấc chiếc ô giấy dầu ở cạnh cửa bước ra ngoài.
Cho đến khi bóng dáng trắng như tuyết ấy hoàn toàn biến mất sau khung cửa sổ nhỏ, Kha Hồng Tuyết mới thu lại ánh nhìn, thở ra một hơi dài.
Hắn cúi đầu nhìn đầu ngón tay mình, im lặng rất lâu, rồi cắn chặt răng, cắn thêm lần nữa lên vết thương rách trên môi, để mặc máu chảy ra.
Đầu ngón tay vẫn còn hơi ấm lướt qua môi, tựa như cái vuốt ve nhẹ nhàng giữa những người tình.
Kha Hồng Tuyết khe khẽ thở dài một tiếng.
Học huynh ơi học huynh.
Điện hạ ơi điện hạ.
Ta nên làm gì với ngài đây...
-
Ngày hôm sau trời nắng, kinh thành đã có một đêm tuyết rơi, khu vườn phủ một lớp áo bạc, đẹp vô cùng.
Sáng sớm Kha Hồng Tuyết đã mang theo vết thương trên môi càng thêm sưng đỏ sau một đêm, háo hức chạy đến viện Thần Hi, kéo Mộc Cảnh Tự nói: “Học huynh học huynh, chúng ta đi làm tượng băng đi!”
Vẻ mặt tự nhiên như thể đêm qua chẳng có chuyện gì xảy ra.
Mộc Cảnh Tự khẽ nhíu mày một cái, Kha Hồng Tuyết nói: “Làm hai cái, đặt ở cổng viện, đợi đến đêm giao thừa cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, coi như cha mẹ ta cũng đã trở về, được không?”
“……”
Vì vậy Mộc Cảnh Tự đành theo ý hắn, tạc băng cả buổi sáng, tạc được một nửa Kha đại thiếu gia lại nói ngoài trời lạnh, bảo y vào nhà nghỉ ngơi. Đến hôm sau giao thừa, Mộc Cảnh Tự ra ngoài nhìn thấy tác phẩm cuối cùng, mới phát hiện đâu phải là vợ chồng Kha gia.
Kha Hàn Anh vẽ rất đẹp, khắc băng điêu khắc cũng có mũi có mắt xinh đẹp vô cùng.
Mộc Cảnh Tự trơ mắt nhìn khuôn mặt mình quen thuộc nhưng lại có chút lạ lẫm, nhất thời không biết có nên phá hủy nó hay không.
Nhưng y còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, phố lớn ngõ nhỏ kinh thành đã vang lên pháo mừng năm mới.
Kha Hồng Tuyết xoa đôi mắt mơ màng bước từ con đường lát đá cuội đến, nhìn thấy y, đầu óc chưa kịp phản ứng, người đã nở nụ cười, bước nhanh hai bước chạy tới, trực tiếp nói: “Học huynh, chúc mừng năm mới!”
Có vẻ như lúc này hắn mới phát hiện Mộc Cảnh Tự đang ngẩn người trước tượng băng, vừa nhận ra liền “à” một tiếng, mặt thản nhiên quay sang nhìn hai tượng băng ở cổng, cười nói: “Giới thiệu một chút, đây là phu quân đã mất của ta.”
Mộc Cảnh Tự: “......”
“Ban đầu định tạc cha mẹ ta, sau làm được một nửa lại nghĩ cha mẹ ta ở phía Nam không biết vui sướng tự tại bao nhiêu, nên không muốn tạc nữa. Ngược lại phu quân bất hạnh của ta mất sớm, tết đến cũng không biết có ai ở dưới cùng không, nên tạc một bức y ở bên ta.”
Kha Hồng Tuyết giả vờ nói, còn chỉ vào bức băng điêu khắc bên cạnh “phu quân đã mất”: “À đúng, cái huynh làm ta tạc thành hình dáng của mình, cũng để huynh ấy cùng ta đón năm mới, học huynh không phiền chứ?”
Kha Hồng Tuyết chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Mộc Cảnh Tự, mắt vẫn cười như mọi khi, rõ ràng đang hỏi nhưng không nghe ra chút chân thành nào.
Mộc Cảnh Tự nhìn vào vết thương sưng đỏ trên môi hắn, bỗng rất muốn hỏi hắn: Phu quân của ngươi biết vết thương này từ đâu mà có không?
Ngươi mang theo vết thương do người khác cắn ra này rồi điêu khắc phu quân đã mất của ngươi?
Nếu phu quân của ngươi linh thiêng liệu có bị giận mà sống lại không, hay sẽ vui mừng vì ngươi còn nhớ đến y vào ngày tết?
Y nhịn mãi, cuối cùng không nói lời nào, quay về viện Thần Hi.
Kha Hồng Tuyết cười rạng rỡ, hắng giọng gọi y một tiếng, nghe như dặn dò, nhưng hoàn toàn không phải vậy.
Nói cho cùng, giống như đứa trẻ cố ý trả thù, cuối cùng cũng đạt được mục đích.
Rõ ràng không có gì lớn, nhưng khiến người ta giận đến nghiến răng, lại không làm gì được hắn.
“Học huynh! Tết nhất không được phá đồ! Hai ngày này chú ý một chút, đừng để va đụng phá vỡ cái gì, phạm điều cấm kỵ!”
Mộc Cảnh Tự: “......”
Ngươi cũng biết ta muốn đập nó sao?
Rốt cuộc cắn nhẹ quá rồi, y đột nhiên nghĩ.
- - Nếu quả thật muốn nói, hắn thậm chí chờ mong có thể nghe được một tiếng trách móc, một câu quở trách từ học huynh.
Yêu cầu này của Kha đại thiếu gia nói ra sợ không ai tin, hắn cong mắt, khóe môi vẫn có chút vụn bánh hoa quế, đôi mắt xinh đẹp mê người, nụ cười bên môi khẽ nhếch.
Phối hợp với mùi thơm ngát tỏa ra trong lúc nói chuyện, quả thực......
Như là hoa khôi quyến rũ nhất trong Phong Nguyệt lâu.
Mộc Cảnh Tự cúi đầu nhìn hắn, trong mắt như có một hồ sâu không thấy đáy, lạnh lùng và cô lập mọi sự tò mò.
Kha Hồng Tuyết cứ thế nhìn y, bên ngoài là gió bắc thường thổi vào đêm đông, bên trong lò sưởi tỏa nhiệt ấm áp dưới chân.
Thời gian trôi qua lâu đến mức Kha Hồng Tuyết tưởng rằng Mộc Cảnh Tự định im lặng nhìn hắn để ép hắn rút lại lời nói ngông cuồng, chuẩn bị giả vờ như không có gì mà lui về sau thì người này lại đột ngột lên tiếng, ngăn chặn hành động của hắn.
Y hỏi: “Bánh hoa quế có ngon không?”
Kha Hồng Tuyết lập tức ngẩn người, đồng tử mở to, gần như dại ra đối diện với y.
Nhưng trạng thái này cũng chỉ kéo dài vài giây ngắn ngủi, Kha Hồng Tuyết nhanh chóng phản ứng lại, khẽ cười một tiếng, cằm ngẩng lên, giọng điệu thân mật và mờ ám: “ Học huynh nếm thử xem?”
Một đêm tháng Chạp rất bình thường, đêm giao thừa đang tới gần, trong thành yên bình, trong phủ cũng không ai đi lại trong đêm lạnh.
Mộc Cảnh Tự rũ mắt nhìn hắn một lát, chậm rãi cúi người xuống, một người từ nhỏ đã cao ngạo cúi đầu, hôn lên đôi môi diễm lệ như tuyết tinh khôi.
Không mang theo sắc tình, cũng không có sự ấm áp.
Như thể đương nhiên, như chỉ để nếm thử vị vụn bánh ở khóe môi hắn.
Bên ngoài đột ngột đổ tuyết, ngọn nến lay động trên khung cửa sổ giấy, bóng người lắc lư, cái bóng ngửa đầu bỗng nhiên đưa tay ra kéo cổ người kia xuống, buộc y phải cúi xuống, buộc y dính lấy sự phàm tục, cũng buộc y…
Làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Cho đến khi mùi máu tươi lan tràn trong miệng, yết hầu Kha Hồng Tuyết lăn mạnh một cái, buông tay ra lui về phía sau.
Hắn chỉnh lại cổ áo hơi lộn xộn, ngẩng đầu, trên môi có một vết rách rõ ràng, máu vẫn không ngừng chảy ra.
Hắn liếm môi, đầu lưỡi đỏ tươi cuốn đi giọt máu, nếm thử hương vị rồi chậm rãi cười, ngây thơ nhưng mê hoặc.
Kha Hồng Tuyết ngước mắt, nhìn Mộc Cảnh Tự: “Học huynh, huynh vừa quyến rũ ta lại cắn ta là sao đây?”
Hắn vốn không muốn buông tay.
Đêm tốt như vậy, bầu không khí hợp như thế này, mở màn gây kinh ngạc như vậy, nếu không tiếp tục thì thật là mất mát.
Chỉ tiếc... Mộc Cảnh Tự cắn hắn một cái thật mạnh.
Đó gần như là một lời từ chối rõ ràng, mắt Kha Hồng Tuyết trầm xuống rất lâu, cuối cùng cưỡng lại bản năng, buông tay y ra.
Nhưng vẫn không cam tâm, muốn hỏi y một lời giải thích.
Trên giường có một chiếc bàn nhỏ, nâng lên một độ cao vừa phải, đêm đông quần áo dày, dưới sự che chắn của bàn gỗ và áo bào, Kha Hồng Tuyết không thấy bàn tay Mộc Cảnh Tự siết chặt bên người.
Mộc Cảnh Tự gần như không có biểu hiện khác thường trên mặt, ánh nến đủ mờ để che giấu những dục vọng không thể lộ ra trong mắt y.
Đâu chỉ là cắn…
Thậm chí vừa rồi y còn…
Muốn trói A Tuyết lại.
Dải lụa xanh biếc thích hợp để bịt mắt, dây thắt lưng đỏ rực hợp với cổ tay trắng ngần.
Còn chân thì hợp nhất với màu gỗ mộc mạc và nặng nề ở đuôi giường, quả thật là tạo vật đẹp nhất.
Ánh nến vẫn lung lay, vết thương trên môi Kha Hồng Tuyết lại rỉ ra một giọt máu, chỉ là lần này chủ nhân không để ý, để mặc màu đỏ tươi ấy tràn ra làm bẩn khuôn mặt thanh tú, như vết nhơ trên ngọc bích.
Mộc Cảnh Tự nhắm mắt lại, yết hầu lăn một vòng, khi mở mắt ra thì nắm tay cũng buông lỏng.
Mặt y không đổi sắc, vẫn là giọng nói lạnh lùng, không nghe ra chút trầm luân hay dục vọng nào, chỉ là cơ thể căng cứng: “Phần thưởng mà ngươi đã yêu cầu ở Đà Lan tự.”
Kha Hồng Tuyết bối rối, hồi lâu nhận ra y đang nói gì.
Ở Đà Lan tự, khi hắn đưa người này từ vách đá trở về từng đùa rằng có phải y đang chơi trốn tìm không, mà Mộc Cảnh Tự cũng thuận thế hứa cho hắn một phần thưởng.
Khi ấy Kha Hồng Tuyết nào muốn phần thưởng gì, chỉ muốn mau chóng đưa y xuống núi cùng về nhà, nghe vậy liền tùy tiện đưa ra một yêu cầu vừa táo bạo vừa lạ lùng, biết rõ Mộc Cảnh Tự sẽ không bao giờ đồng ý, hy vọng đánh thức y.
Hắn nói: “Nghe nói môi răng của mỹ nhân đều thơm, học huynh hôn ta một cái cho ta nếm thử xem.”
Hiệu quả tương đối khá, Mộc Cảnh Tự không chỉ hoàn hồn, thậm chí còn thưởng cho hắn một cái xem thường.
Mà giờ trong tình cảnh mờ ám thế này, Mộc Cảnh Tự nói vậy, nếu hắn là một kẻ ngốc hẳn sẽ thấy rất hợp lý.
Kha Hồng Tuyết khựng lại, trong lòng dâng lên một cảm giác buồn cười vì quá hoang đường.
Cảm giác ướt át trượt xuống cằm, hắn cười thật lòng, vốn định liếm đi những giọt máu ấy lần nữa, nhưng vừa định hành động thì cảm giác không cam tâm đến cực độ khiến hắn vốn muốn có chút bù đắp trỗi dậy.
Hắn rất ít khi ra lệnh cho Mộc Cảnh Tự, chỉ muốn hết sức dỗ dành y đổi lấy một nụ cười của y.
Nhưng lúc này hắn dứt khoát to gan, đưa ngón trỏ ra, lau vết máu từ khóe môi xuống cằm, rồi đưa ngón tay đến bên miệng Mộc Cảnh Tự, khóe mắt lóe lên một nụ cười mang theo ác ý: “ Học huynh, huynh cắn đau ta rồi.”
“Nhất định phải bù đắp cho ta.”
Khi máu bị liếm đi, Kha Hồng Tuyết rũ mắt nhìn đỉnh đầu Mộc Cảnh Tự, nhẹ giọng nói mang theo nụ cười: “Nhất định phải bù đắp, ít nhất cũng phải làm dịu bớt oán hận của ta.”
Mộc Cảnh Tự cúi đầu, tự mình liếm đi vết nhơ do y tạo ra, không thấy rõ bất kỳ cảm xúc nào trong mắt.
Thân thể và bàn tay dần thả lỏng nhưng lại như đang nói rằng hắn đang được an ủi, được khuyên giải, được cho cơ hội bù đắp, để xóa bỏ những vết thương do những ác ý khó kiểm soát gây ra.
Cho đến khi Kha Hồng Tuyết cười nói: “ Học huynh, hóa ra truyền thuyết là thật.”
Mộc Cảnh Tự khựng lại, buông môi ra, chậm rãi ngồi thẳng dậy, lấy một chiếc khăn lau miệng.
Kha Hàn Anh cười như một con hồ ly, rõ ràng chưa thỏa mãn, nhưng vẫn phải chiếm chút lợi thế: “Môi lưỡi của mỹ nhân đúng là thơm.”
Mộc Cảnh Tự không đáp lại, chỉ đặt khăn xuống, đứng dậy khỏi chiếc giường nhỏ.
So với những nếp áo xộc xệch, vết thương trên môi, đôi mắt đỏ hoe và mái tóc rối bời của người đối diện, Mộc Cảnh Tự trông giống như vừa từ thư viện trở về sau khi đọc xong một cuốn sách cổ, vừa chỉnh tề vừa sạch sẽ, không vương một chút bụi trần.
Y đứng dậy, rời khỏi gian phòng này: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Kha Hồng Tuyết không giữ y lại, nhưng khi y sắp bước ra khỏi cửa, vẫn nói: “Cầm ô đi, đang có tuyết rơi.”
Mộc Cảnh Tự khựng lại, gật đầu, cúi người nhấc chiếc ô giấy dầu ở cạnh cửa bước ra ngoài.
Cho đến khi bóng dáng trắng như tuyết ấy hoàn toàn biến mất sau khung cửa sổ nhỏ, Kha Hồng Tuyết mới thu lại ánh nhìn, thở ra một hơi dài.
Hắn cúi đầu nhìn đầu ngón tay mình, im lặng rất lâu, rồi cắn chặt răng, cắn thêm lần nữa lên vết thương rách trên môi, để mặc máu chảy ra.
Đầu ngón tay vẫn còn hơi ấm lướt qua môi, tựa như cái vuốt ve nhẹ nhàng giữa những người tình.
Kha Hồng Tuyết khe khẽ thở dài một tiếng.
Học huynh ơi học huynh.
Điện hạ ơi điện hạ.
Ta nên làm gì với ngài đây...
-
Ngày hôm sau trời nắng, kinh thành đã có một đêm tuyết rơi, khu vườn phủ một lớp áo bạc, đẹp vô cùng.
Sáng sớm Kha Hồng Tuyết đã mang theo vết thương trên môi càng thêm sưng đỏ sau một đêm, háo hức chạy đến viện Thần Hi, kéo Mộc Cảnh Tự nói: “Học huynh học huynh, chúng ta đi làm tượng băng đi!”
Vẻ mặt tự nhiên như thể đêm qua chẳng có chuyện gì xảy ra.
Mộc Cảnh Tự khẽ nhíu mày một cái, Kha Hồng Tuyết nói: “Làm hai cái, đặt ở cổng viện, đợi đến đêm giao thừa cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, coi như cha mẹ ta cũng đã trở về, được không?”
“……”
Vì vậy Mộc Cảnh Tự đành theo ý hắn, tạc băng cả buổi sáng, tạc được một nửa Kha đại thiếu gia lại nói ngoài trời lạnh, bảo y vào nhà nghỉ ngơi. Đến hôm sau giao thừa, Mộc Cảnh Tự ra ngoài nhìn thấy tác phẩm cuối cùng, mới phát hiện đâu phải là vợ chồng Kha gia.
Kha Hàn Anh vẽ rất đẹp, khắc băng điêu khắc cũng có mũi có mắt xinh đẹp vô cùng.
Mộc Cảnh Tự trơ mắt nhìn khuôn mặt mình quen thuộc nhưng lại có chút lạ lẫm, nhất thời không biết có nên phá hủy nó hay không.
Nhưng y còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, phố lớn ngõ nhỏ kinh thành đã vang lên pháo mừng năm mới.
Kha Hồng Tuyết xoa đôi mắt mơ màng bước từ con đường lát đá cuội đến, nhìn thấy y, đầu óc chưa kịp phản ứng, người đã nở nụ cười, bước nhanh hai bước chạy tới, trực tiếp nói: “Học huynh, chúc mừng năm mới!”
Có vẻ như lúc này hắn mới phát hiện Mộc Cảnh Tự đang ngẩn người trước tượng băng, vừa nhận ra liền “à” một tiếng, mặt thản nhiên quay sang nhìn hai tượng băng ở cổng, cười nói: “Giới thiệu một chút, đây là phu quân đã mất của ta.”
Mộc Cảnh Tự: “......”
“Ban đầu định tạc cha mẹ ta, sau làm được một nửa lại nghĩ cha mẹ ta ở phía Nam không biết vui sướng tự tại bao nhiêu, nên không muốn tạc nữa. Ngược lại phu quân bất hạnh của ta mất sớm, tết đến cũng không biết có ai ở dưới cùng không, nên tạc một bức y ở bên ta.”
Kha Hồng Tuyết giả vờ nói, còn chỉ vào bức băng điêu khắc bên cạnh “phu quân đã mất”: “À đúng, cái huynh làm ta tạc thành hình dáng của mình, cũng để huynh ấy cùng ta đón năm mới, học huynh không phiền chứ?”
Kha Hồng Tuyết chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Mộc Cảnh Tự, mắt vẫn cười như mọi khi, rõ ràng đang hỏi nhưng không nghe ra chút chân thành nào.
Mộc Cảnh Tự nhìn vào vết thương sưng đỏ trên môi hắn, bỗng rất muốn hỏi hắn: Phu quân của ngươi biết vết thương này từ đâu mà có không?
Ngươi mang theo vết thương do người khác cắn ra này rồi điêu khắc phu quân đã mất của ngươi?
Nếu phu quân của ngươi linh thiêng liệu có bị giận mà sống lại không, hay sẽ vui mừng vì ngươi còn nhớ đến y vào ngày tết?
Y nhịn mãi, cuối cùng không nói lời nào, quay về viện Thần Hi.
Kha Hồng Tuyết cười rạng rỡ, hắng giọng gọi y một tiếng, nghe như dặn dò, nhưng hoàn toàn không phải vậy.
Nói cho cùng, giống như đứa trẻ cố ý trả thù, cuối cùng cũng đạt được mục đích.
Rõ ràng không có gì lớn, nhưng khiến người ta giận đến nghiến răng, lại không làm gì được hắn.
“Học huynh! Tết nhất không được phá đồ! Hai ngày này chú ý một chút, đừng để va đụng phá vỡ cái gì, phạm điều cấm kỵ!”
Mộc Cảnh Tự: “......”
Ngươi cũng biết ta muốn đập nó sao?
Rốt cuộc cắn nhẹ quá rồi, y đột nhiên nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất