Hôm Nay Học Huynh Cởi Áo Choàng Chưa
Chương 41
Về mục đích Mộc Cảnh Tự trở lại kinh thành, Kha Hồng Tuyết vẫn ôm thái độ y không nói, bản thân cũng không hỏi.
Những việc đó đều là chuyện vụn vặt không quan trọng, điều quan trọng là hiện tại học huynh đang ở bên cạnh hắn, hắn đã lên thuyền của Mộc Cảnh Tự; họ là những con châu chấu buộc cùng một sợi dây, Mộc Cảnh Tự vĩnh viễn cũng đừng mong vứt bỏ hắn, chỉ cần hiểu điều này là đủ.
Kha Hồng Tuyết chưa bao giờ nghi ngờ sự chán ghét của Mộc Cảnh Tự đối với hoàng tộc, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy rằng cung điện lộng lẫy đó thực chất chỉ là một đống bẩn thỉu, chẳng qua chỉ là nơi tụ tập của rắn rết, chuột bọ mà thôi.
Vậy Mộc Cảnh Tự thì sao?
Vì hoàng đế hiện tại mà rơi vào cảnh nhà tan cửa nát, buộc phải thay hình đổi dạng để trở lại triều đình vốn là của tam hoàng tử của tiền triều sao? Người như thế ai mà không căm ghét, suy cho cùng thì nhiều khi, người báo ân bằng đức độ lại bị gọi là kẻ ngốc
Nhìn từ mọi góc độ, Mộc Cảnh Tự cũng không phải là một kẻ ngốc.
Cho đến khi vị ngũ hoàng tử không được sủng ái trong lãnh cung xuất hiện trước mặt họ, Kha Hồng Tuyết mới phát hiện, học huynh của mình, ở một mức độ nào đó, có lẽ thực sự có phần quá đỗi hiền đức, đến mức khiến người ta cảm thấy ngây thơ.
Trong số các hoàng tử của hoàng đế hiện tại, đại hoàng tử đã mất sớm, nhị hoàng tử ngu đần, tam hoàng tử ích kỷ, tứ hoàng tử tầm thường, lục hoàng tử còn nhỏ tuổi, chẳng ai trong số đó có thể xứng đáng bước vào đại điện.
Nếu để cho bọn họ kế thừa ngôi vị hoàng đế thống trị Đại Ngu, không đến mười năm, cơ nghiệp tổ tông sẽ bị phá sạch.
Về phần Ngũ hoàng tử?
Từ nhỏ đã được an trí ở lãnh cung, không được đế vương sủng ái, không có thế lực ngoại tổ, ngay cả mẫu phi cũng đã chết vì thị phi hậu cung từ lâu... Kha Hồng Tuyết chưa bao giờ đặt gã vào bàn cờ.
Nhưng Mộc Cảnh Tự sau khi biến mất trong yến tiệc trạng nguyên một thời gian, trở về liền nói với hắn rằng mình đã nhận một đồ đệ.
Trong một khoảnh khắc, Kha Hồng Tuyết nghĩ rằng có lẽ do đêm nay vui vẻ, uống quá chén nên nghe nhầm.
Kha đại thiếu gia thậm chí vẫn duy trì nụ cười, chỉ hơi nghiêng đầu, nhướng mày nhẹ nhàng hỏi: “Học huynh vừa nói gì?”
Nếu là ảo giác, chắc chắn sẽ không có hai lần nói giống nhau, trong tích tắc Kha Hồng Tuyết nghĩ lại từ tài học đến nhân phẩm của các hoàng tử trong hậu cung, rồi đến thế lực nhà mẹ đẻ, cũng không thấy ai xứng đáng làm đồ đệ của Mộc Cảnh Tự.
Nhưng người hắn hỏi lại quay người, nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ giọng nhưng nghiêm túc nói: “Ta dự định phò trợ ngũ hoàng tử lên ngôi.”
Lúc ấy đã là mùa hè, nhiệt độ ban đêm mới dễ chịu hơn chút, ếch kêu dưới tường thành, Kha Hồng Tuyết nghe vậy như bị một chậu nước lạnh dội thẳng vào mặt, chút hơi men còn lại cũng tỉnh hết.
Hắn chậm rãi đứng thẳng người, khóe môi cong lên san bằng, ý cười ẩn chứa trong mắt chậm rãi tiêu tán.
Gió đêm lướt qua khuôn mặt, Kha Hồng Tuyết nhìn Mộc Cảnh Tự một lát rồi nhẹ giọng nói: “Học huynh, ta coi như huynh nói trong cơn say, đợi sáng mai tỉnh rượu rồi hãy nói.”
Mộc Cảnh Tự nhíu mày: “Ta- -”
Kha Hồng Tuyết ngắt lời y: “Về nhà trước đi.”
Nói xong hắn lên xe ngựa Kha phủ trước, lần đầu tiên không chờ Mộc Cảnh Tự phía sau.
Mã phu ở chờ trước xe, Trạng Nguyên lang xuân phong đắc ý đứng ở ngoài tường cung, môi mỏng nhếch lên, trong đôi mắt rũ xuống không thấy rõ cảm xúc.
A Tuyết đang tức giận, đây là cảm giác rất rõ ràng. Nhưng thời điểm không phù hợp, hôm nay là ngày tốt của Mộc Cảnh Tự, cả hai lại đều uống rượu, khả năng ngồi xuống nói chuyện một cách bình tĩnh là rất thấp, vì vậy Kha Hàn Anh quyết định tạm gác lại chủ đề này.
Nhưng mà......
Hầu kết Mộc Cảnh Tự lăn một cái, rốt cuộc vẫn lên xe ngựa.
Kha Hồng Tuyết nhắm mắt giả vờ ngủ, đôi mắt thường ngày luôn mang nụ cười khi nhắm lại, khóe môi cong kéo thẳng, công tử phong lưu đa tình lập tức trở nên lạnh lùng và xa cách không thể với tới như thời niên thiếu.
Nhưng khi nghe tiếng động, do dự vài giây, hắn lại mở mắt, không nói không rằng rót cho Mộc Cảnh Tự một tách trà nóng giải rượu.
Mặc dù đang tức giận, nhưng vẫn nhớ rằng học huynh không khỏe.
Mộc Cảnh Tự cúi đầu, nhìn chén trà kia, nhất thời không biết nói gì cho phải.
“Hàn Anh—” Y mở miệng.
Giọng điệu Kha Hồng Tuyết rất nhẹ, thậm chí còn không bằng tiếng vó ngựa ngoài cửa sổ, dường như không để tâm, lại giống như đã hiểu rõ: “Học huynh, hoặc là huynh bây giờ nói cho ta tất cả những kế hoạch của huynh, thẳng thắn không giấu giếm chút nào; hoặc là đợi đến ngày mai rồi tìm lý do để lừa ta..”
Bằng lương tâm mà nói, Mộc Cảnh Tự thật sự lừa hắn rất nhiều, cho dù cho đến hôm nay, y vẫn khoác một cái áo khoác tên là “Con trai của Mộc phu tử“.
Cái gọi là thẳng thắn giữa hai người họ thực sự không tồn tại, chỉ là cả hai đều biết rõ ý nghĩa đằng sau lời nói thật và lời nói dối, vì vậy tạm thời không ai có nhu cầu nhất định phải lôi ra nói rõ ràng.
Mà hôm nay thì khác.
Hắn tận mắt chứng kiến cảnh Mộc Cảnh Tự suýt ngã xuống vách đá dưới ánh nắng ban ngày; hắn đã bí mật đến Đà Lan tự thờ phụng cho hàng chục bài vị; hắn đã nghe thấy tiếng ho nặng nề như muốn nôn ra máu của người bên cạnh trong những ngày mưa gió, mùa đông lạnh giá, thậm chí là lúc thời tiết thay đổi.
Kha Hồng Tuyết quá hiểu y, nên rất rõ ràng người này đối với những yêu ma quỷ quái trong hoàng cung đều mang sự chán ghét.
Nhưng cũng chính vì sự hiểu biết này, hắn càng nhận ra rằng một khi Mộc Cảnh Tự đã nhắc đi nhắc lại hai lần dưới tường thành thì thực sự có ý định này.
Bất kể vì lý do gì, hay nhằm đạt được mục đích gì.
Một khi y đã nói ra miệng, nghĩa là y đã quyết tâm làm điều này.
- - Mang theo sự chán ghét, hận thù, đau đớn trong lòng, nơm nớp lo sợ, gắng sức phò trợ con trai của kẻ thù, một đứa trẻ bị bỏ rơi trong lãnh cung lên ngôi hoàng đế, quản lý giang sơn do tiên đế để lại.
Chỉ nghĩ thôi cũng khiến Kha Hồng Tuyết cảm thấy tim mình đau nhói.
Hắn cúi người đặt ấm trà xuống, ngước mắt nhìn vào mắt Mộc Cảnh Tự, nhẹ giọng nói: “Học huynh, hiện tại ta đang tức giận, nhưng không phải tức giận với huynh. Nếu huynh không chắc rằng những lời sắp nói có thể làm ta nguôi giận, thì tốt nhất nên đợi đến ngày mai, nếu không ta rất nghi ngờ mình có thể làm ra chuyện gì hay nói ra lời hỗn hào nào đó.”
“Hôm nay là ngày huynh được ghi tên lên bảng vàng, tôi không muốn vì những người không liên quan mà giữa chúng ta lại có khoảng cách.” Kha Hồng Tuyết nói vậy, giọng điệu đã trở lại bình thường.
Bên trong xe rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ ràng sự buồn bực và tức giận trong giọng nói của Kha Hồng Tuyết, Mộc Cảnh Tự im lặng một lúc, uống một ngụm trà, khi nói lại đã ngầm bỏ qua những điều không vui vừa rồi: “Ngày mai giúp ta chuyển nhà nhé?”
Khoa cử xong rồi, vào triều làm quan, y không thể tiếp tục ở trong Kha phủ nữa.
Viện đã mua từ trước, chỉ là Kha Hồng Tuyết không muốn để người đi, Mộc Cảnh Tự cũng không nhất thiết muốn chuyển đi, nên mới kéo dài đến bây giờ.
Y nói xong ngừng lại một chút, không rõ là dỗ dành hay có qua có lại, tựa như vô tình nói một câu: “Ta đã chừa sẵn một phòng cho ngươi.”
Chừa sẵn một phòng, nên chuyển nhà Kha Hồng Tuyết phải tự mình đi.
Trình độ tinh quý của Kha đại thiếu gia, bài trí trong phòng phải do chính hắn chuẩn bị.
Gió mát đêm hè thỉnh thoảng lùa qua cửa sổ xe, trăng sáng treo cao, Kha Hồng Tuyết nghe vậy trong giây lát không biết nên thở dài hay cười. Im lặng hồi lâu, cuối cùng Kha Hồng Tuyết vẫn lắc đầu, nhẹ thở dài đáp một tiếng: “Được.”
……
Chuyển nhà rất thuận lợi, tôi tớ Kha phủ đông đảo, tất nhiên không có gì cần hai người họ phải đích thân ra tay.
Thư phòng đã sớm được sắp xếp xong, sáng hôm sau tỉnh rượu, Kha Hồng Tuyết ngồi đối diện Mộc Cảnh Tự, nghe y bịa ra những lý do đã nghĩ suốt đêm.
Nhiều lần hắn đều nghĩ: Thôi cứ vạch trần y đi, nhiều lỗ hổng như vậy, lừa người khác còn được, lừa hắn thì quá đáng quá.
Nhưng Mộc Cảnh Tự nhìn hắn, cuối cùng nói một câu: “Dân chúng thiên hạ vô tội.”
Nếu muốn phát động chính biến, nhất định sẽ có cảnh sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông, không có cuộc thay ngôi đổi vị nào là không đẫm máu, họ đều hiểu rõ điều này hơn ai khác.
Kha Hồng Tuyết lẳng lặng nhìn y thật lâu, lời phản bác đều nuốt vào trong bụng.
Ve sầu kêu trên ngọn cây, Kha Hồng Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ánh nắng nhuộm trắng đỉnh cây không thể nhìn thẳng.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, không vạch trần bàn tay đang nắm chặt đầy lo lắng của người đối diện.
“Huynh biết đấy, ta sẽ không bao giờ trái ý huynh.” Hắn nhẹ giọng nói, như thể những cơn giận dữ vô cớ tối qua đều đã bị hắn nuốt trôi.
Cho dù hắn thật sự... Rất chướng mắt hoàng tử trong hoàng cung.
Hắn đã thấy châu ngọc của Kinh thành, cũng đã ngắm nhìn mặt trời và trăng sáng.
Trước những thiếu niên rực rỡ chỉ nghe tên đã sáng chói của tiền triều, Kha Hồng Tuyết thực sự không thể nói dối rằng học huynh đã chọn đúng người.
Chỉ là — trong đám lùn chọn người cao mà thôi.
Toàn là một lũ vô dụng, cũng không cần thiết phải so ai kém cỏi hơn, học huynh nhất định phải chọn một người, thì cứ để huynh ấy làm thôi.
-
Những tân khoa tiến sĩ đều phải vào Hàn Lâm viện trước, sau đó mới sắp xếp vị trí cụ thể.
Từ Minh Duệ và Lý Văn Hòa, người trước được điều về địa phương, người sau vì chơi bời nhiều năm mà không đỗ tiến sĩ, quyết định tiếp tục học vài năm nữa.
Còn Mộc Cảnh Tự vào Đại Lý Tự, Kha Hồng Tuyết vào Quốc Tử Giám.
Một là hắn không cần tranh đấu trên triều đình, hai là chức thiếu phó không nhiều việc, hắn có thể dành thời gian giúp đỡ Mộc Cảnh Tự, ba là... dù không muốn, hắn cũng phải giúp học huynh trông nom vị ngũ hoàng tử kia.
Khánh Chính năm thứ bảy, khoa cử; Khánh Chính năm thứ tám, nhập sĩ.
Nhiều lần Kha Hồng Tuyết đến Đại Lý Tự tìm Mộc Cảnh Tự vào giữa đêm, thấy y vẫn vùi đầu vào hồ sơ điều tra vụ án, bận đến mức gần như không biết mệt mỏi.
Hắn mắt thấy Mộc Cảnh Tự càng ngày càng gầy gò, mày càng ngày càng nhíu chặt.
Càng dấn sâu vào vòng xoáy triều đình, càng phát hiện ra những chuyện năm xưa toàn là những món nợ mờ mịt, mỗi món đều lộ rõ sự phi lý và nực cười.
Kha Hồng Tuyết nhiều lần muốn nói với y: chúng ta hãy rời đi, còn cả cuộc đời trước mắt, chẳng lẽ thực sự muốn giam mình trong nhà tù là kinh thành này sao? Nhưng lời đến miệng, cuối cùng lại nuốt xuống.
Tại Lâm Uyên học phủ đã không khuyên, bây giờ đi đến bước này, giờ khuyên bảo thì quá muộn, ngay cả học huynh cũng sẽ không cam lòng. Thế nên hắn quyết định thôi, chỉ có thể hết sức giúp y chia sẻ một số lao khổ.
Họ như con quay bận rộn suốt hai năm trời, cho đến mùa xuân năm Khánh Chính thứ chín, ở kinh thành xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.
Lúc đó vừa qua năm mới, còn đang trong tháng giêng, Kha Hồng Tuyết đi qua mấy bữa tiệc, lười về nhà, xe ngựa rẽ vào trong phủ Mộc Cảnh Tự.
Thiếu khanh Đại Lý Tự là người thanh tĩnh, ngay cả Tết, đồng liêu qua lại cũng ít. So với những gia đình náo nhiệt ngoài phố, ngôi nhà này có vẻ đặc biệt vắng lặng, nếu không phải có đèn lồng và câu đối xuân mới thay trước cửa, thật khó mà nhận ra đang đón Tết.
Kha Hồng Tuyết quen thuộc đẩy cửa phòng ngủ, tháo giày leo lên giường nhỏ của Mộc Cảnh Tự, vừa giúp y xử lý vụ án chưa xong trước Tết, vừa tiện miệng trò chuyện: “Nghe nói vị thế tử kia đã khỏe lại.”
Mộc Cảnh Tự sững sờ, nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Kha Hồng Tuyết: “Ninh Tuyên Vương thế tử, Dung Đường. Đêm Giao Thừa rơi xuống sông, tưởng chừng không qua khỏi, kết quả lại khỏi bệnh.”
Giọng hắn nhẹ nhàng, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng lật giấy, như một cuộc trò chuyện bình thường: “Nghe nói bị sốt cao, đi qua cửa Quỷ Môn Quan, tỉnh lại thì hết bệnh ngốc nghếch những năm qua. Giờ ngoài thân thể yếu một chút, không khác gì người bình thường, cũng coi như may mắn.”
Mộc Cảnh Tự nghe vậy, không biết đang nghĩ gì, chỉ lẩm bẩm lặp lại một câu: “Giao Thừa sao?”
Kha Hồng Tuyết đang viết chữ dừng lại, kiềm chế không ngẩng đầu, mặt không biến sắc đáp: “Ừ.”
Giao Thừa, ngày hắn từ ác mộng tỉnh lại, hoảng loạn chạy từ phố Tùng Lâm tới bên này mà không để ý kiêng kỵ.
Trong mộng thực sự như thật, tim hắn đè nén gần như muốn nổ tung, nhưng một khi tỉnh dậy, không nhớ gì, chỉ mơ hồ thấy tuyết bay đầy trời, tiền giấy khắp đất.
Sợ hãi đến phát điên, mắt dường như không phải của mình, rõ ràng không có gió thổi, cũng cay xè khó chịu, như đã khóc cạn nước mắt cả đời trong mộng, nhìn cái gì cũng đau nhói. Trong lòng chỉ còn một ý niệm, điên cuồng kêu gào nhất định phải đến bên học huynh.
Nhanh lên, nhanh hơn nữa.
Và khi hắn thấy Mộc Cảnh Tự đứng sống sờ sờ trước mặt mình, ngay cả cảnh cuối cùng trong mộng cũng quên, chỉ vô cớ rơi vài giọt nước mắt, như đau đến không chịu nổi, lại như bắt đầu lại từ đầu.
Những việc đó đều là chuyện vụn vặt không quan trọng, điều quan trọng là hiện tại học huynh đang ở bên cạnh hắn, hắn đã lên thuyền của Mộc Cảnh Tự; họ là những con châu chấu buộc cùng một sợi dây, Mộc Cảnh Tự vĩnh viễn cũng đừng mong vứt bỏ hắn, chỉ cần hiểu điều này là đủ.
Kha Hồng Tuyết chưa bao giờ nghi ngờ sự chán ghét của Mộc Cảnh Tự đối với hoàng tộc, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy rằng cung điện lộng lẫy đó thực chất chỉ là một đống bẩn thỉu, chẳng qua chỉ là nơi tụ tập của rắn rết, chuột bọ mà thôi.
Vậy Mộc Cảnh Tự thì sao?
Vì hoàng đế hiện tại mà rơi vào cảnh nhà tan cửa nát, buộc phải thay hình đổi dạng để trở lại triều đình vốn là của tam hoàng tử của tiền triều sao? Người như thế ai mà không căm ghét, suy cho cùng thì nhiều khi, người báo ân bằng đức độ lại bị gọi là kẻ ngốc
Nhìn từ mọi góc độ, Mộc Cảnh Tự cũng không phải là một kẻ ngốc.
Cho đến khi vị ngũ hoàng tử không được sủng ái trong lãnh cung xuất hiện trước mặt họ, Kha Hồng Tuyết mới phát hiện, học huynh của mình, ở một mức độ nào đó, có lẽ thực sự có phần quá đỗi hiền đức, đến mức khiến người ta cảm thấy ngây thơ.
Trong số các hoàng tử của hoàng đế hiện tại, đại hoàng tử đã mất sớm, nhị hoàng tử ngu đần, tam hoàng tử ích kỷ, tứ hoàng tử tầm thường, lục hoàng tử còn nhỏ tuổi, chẳng ai trong số đó có thể xứng đáng bước vào đại điện.
Nếu để cho bọn họ kế thừa ngôi vị hoàng đế thống trị Đại Ngu, không đến mười năm, cơ nghiệp tổ tông sẽ bị phá sạch.
Về phần Ngũ hoàng tử?
Từ nhỏ đã được an trí ở lãnh cung, không được đế vương sủng ái, không có thế lực ngoại tổ, ngay cả mẫu phi cũng đã chết vì thị phi hậu cung từ lâu... Kha Hồng Tuyết chưa bao giờ đặt gã vào bàn cờ.
Nhưng Mộc Cảnh Tự sau khi biến mất trong yến tiệc trạng nguyên một thời gian, trở về liền nói với hắn rằng mình đã nhận một đồ đệ.
Trong một khoảnh khắc, Kha Hồng Tuyết nghĩ rằng có lẽ do đêm nay vui vẻ, uống quá chén nên nghe nhầm.
Kha đại thiếu gia thậm chí vẫn duy trì nụ cười, chỉ hơi nghiêng đầu, nhướng mày nhẹ nhàng hỏi: “Học huynh vừa nói gì?”
Nếu là ảo giác, chắc chắn sẽ không có hai lần nói giống nhau, trong tích tắc Kha Hồng Tuyết nghĩ lại từ tài học đến nhân phẩm của các hoàng tử trong hậu cung, rồi đến thế lực nhà mẹ đẻ, cũng không thấy ai xứng đáng làm đồ đệ của Mộc Cảnh Tự.
Nhưng người hắn hỏi lại quay người, nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ giọng nhưng nghiêm túc nói: “Ta dự định phò trợ ngũ hoàng tử lên ngôi.”
Lúc ấy đã là mùa hè, nhiệt độ ban đêm mới dễ chịu hơn chút, ếch kêu dưới tường thành, Kha Hồng Tuyết nghe vậy như bị một chậu nước lạnh dội thẳng vào mặt, chút hơi men còn lại cũng tỉnh hết.
Hắn chậm rãi đứng thẳng người, khóe môi cong lên san bằng, ý cười ẩn chứa trong mắt chậm rãi tiêu tán.
Gió đêm lướt qua khuôn mặt, Kha Hồng Tuyết nhìn Mộc Cảnh Tự một lát rồi nhẹ giọng nói: “Học huynh, ta coi như huynh nói trong cơn say, đợi sáng mai tỉnh rượu rồi hãy nói.”
Mộc Cảnh Tự nhíu mày: “Ta- -”
Kha Hồng Tuyết ngắt lời y: “Về nhà trước đi.”
Nói xong hắn lên xe ngựa Kha phủ trước, lần đầu tiên không chờ Mộc Cảnh Tự phía sau.
Mã phu ở chờ trước xe, Trạng Nguyên lang xuân phong đắc ý đứng ở ngoài tường cung, môi mỏng nhếch lên, trong đôi mắt rũ xuống không thấy rõ cảm xúc.
A Tuyết đang tức giận, đây là cảm giác rất rõ ràng. Nhưng thời điểm không phù hợp, hôm nay là ngày tốt của Mộc Cảnh Tự, cả hai lại đều uống rượu, khả năng ngồi xuống nói chuyện một cách bình tĩnh là rất thấp, vì vậy Kha Hàn Anh quyết định tạm gác lại chủ đề này.
Nhưng mà......
Hầu kết Mộc Cảnh Tự lăn một cái, rốt cuộc vẫn lên xe ngựa.
Kha Hồng Tuyết nhắm mắt giả vờ ngủ, đôi mắt thường ngày luôn mang nụ cười khi nhắm lại, khóe môi cong kéo thẳng, công tử phong lưu đa tình lập tức trở nên lạnh lùng và xa cách không thể với tới như thời niên thiếu.
Nhưng khi nghe tiếng động, do dự vài giây, hắn lại mở mắt, không nói không rằng rót cho Mộc Cảnh Tự một tách trà nóng giải rượu.
Mặc dù đang tức giận, nhưng vẫn nhớ rằng học huynh không khỏe.
Mộc Cảnh Tự cúi đầu, nhìn chén trà kia, nhất thời không biết nói gì cho phải.
“Hàn Anh—” Y mở miệng.
Giọng điệu Kha Hồng Tuyết rất nhẹ, thậm chí còn không bằng tiếng vó ngựa ngoài cửa sổ, dường như không để tâm, lại giống như đã hiểu rõ: “Học huynh, hoặc là huynh bây giờ nói cho ta tất cả những kế hoạch của huynh, thẳng thắn không giấu giếm chút nào; hoặc là đợi đến ngày mai rồi tìm lý do để lừa ta..”
Bằng lương tâm mà nói, Mộc Cảnh Tự thật sự lừa hắn rất nhiều, cho dù cho đến hôm nay, y vẫn khoác một cái áo khoác tên là “Con trai của Mộc phu tử“.
Cái gọi là thẳng thắn giữa hai người họ thực sự không tồn tại, chỉ là cả hai đều biết rõ ý nghĩa đằng sau lời nói thật và lời nói dối, vì vậy tạm thời không ai có nhu cầu nhất định phải lôi ra nói rõ ràng.
Mà hôm nay thì khác.
Hắn tận mắt chứng kiến cảnh Mộc Cảnh Tự suýt ngã xuống vách đá dưới ánh nắng ban ngày; hắn đã bí mật đến Đà Lan tự thờ phụng cho hàng chục bài vị; hắn đã nghe thấy tiếng ho nặng nề như muốn nôn ra máu của người bên cạnh trong những ngày mưa gió, mùa đông lạnh giá, thậm chí là lúc thời tiết thay đổi.
Kha Hồng Tuyết quá hiểu y, nên rất rõ ràng người này đối với những yêu ma quỷ quái trong hoàng cung đều mang sự chán ghét.
Nhưng cũng chính vì sự hiểu biết này, hắn càng nhận ra rằng một khi Mộc Cảnh Tự đã nhắc đi nhắc lại hai lần dưới tường thành thì thực sự có ý định này.
Bất kể vì lý do gì, hay nhằm đạt được mục đích gì.
Một khi y đã nói ra miệng, nghĩa là y đã quyết tâm làm điều này.
- - Mang theo sự chán ghét, hận thù, đau đớn trong lòng, nơm nớp lo sợ, gắng sức phò trợ con trai của kẻ thù, một đứa trẻ bị bỏ rơi trong lãnh cung lên ngôi hoàng đế, quản lý giang sơn do tiên đế để lại.
Chỉ nghĩ thôi cũng khiến Kha Hồng Tuyết cảm thấy tim mình đau nhói.
Hắn cúi người đặt ấm trà xuống, ngước mắt nhìn vào mắt Mộc Cảnh Tự, nhẹ giọng nói: “Học huynh, hiện tại ta đang tức giận, nhưng không phải tức giận với huynh. Nếu huynh không chắc rằng những lời sắp nói có thể làm ta nguôi giận, thì tốt nhất nên đợi đến ngày mai, nếu không ta rất nghi ngờ mình có thể làm ra chuyện gì hay nói ra lời hỗn hào nào đó.”
“Hôm nay là ngày huynh được ghi tên lên bảng vàng, tôi không muốn vì những người không liên quan mà giữa chúng ta lại có khoảng cách.” Kha Hồng Tuyết nói vậy, giọng điệu đã trở lại bình thường.
Bên trong xe rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ ràng sự buồn bực và tức giận trong giọng nói của Kha Hồng Tuyết, Mộc Cảnh Tự im lặng một lúc, uống một ngụm trà, khi nói lại đã ngầm bỏ qua những điều không vui vừa rồi: “Ngày mai giúp ta chuyển nhà nhé?”
Khoa cử xong rồi, vào triều làm quan, y không thể tiếp tục ở trong Kha phủ nữa.
Viện đã mua từ trước, chỉ là Kha Hồng Tuyết không muốn để người đi, Mộc Cảnh Tự cũng không nhất thiết muốn chuyển đi, nên mới kéo dài đến bây giờ.
Y nói xong ngừng lại một chút, không rõ là dỗ dành hay có qua có lại, tựa như vô tình nói một câu: “Ta đã chừa sẵn một phòng cho ngươi.”
Chừa sẵn một phòng, nên chuyển nhà Kha Hồng Tuyết phải tự mình đi.
Trình độ tinh quý của Kha đại thiếu gia, bài trí trong phòng phải do chính hắn chuẩn bị.
Gió mát đêm hè thỉnh thoảng lùa qua cửa sổ xe, trăng sáng treo cao, Kha Hồng Tuyết nghe vậy trong giây lát không biết nên thở dài hay cười. Im lặng hồi lâu, cuối cùng Kha Hồng Tuyết vẫn lắc đầu, nhẹ thở dài đáp một tiếng: “Được.”
……
Chuyển nhà rất thuận lợi, tôi tớ Kha phủ đông đảo, tất nhiên không có gì cần hai người họ phải đích thân ra tay.
Thư phòng đã sớm được sắp xếp xong, sáng hôm sau tỉnh rượu, Kha Hồng Tuyết ngồi đối diện Mộc Cảnh Tự, nghe y bịa ra những lý do đã nghĩ suốt đêm.
Nhiều lần hắn đều nghĩ: Thôi cứ vạch trần y đi, nhiều lỗ hổng như vậy, lừa người khác còn được, lừa hắn thì quá đáng quá.
Nhưng Mộc Cảnh Tự nhìn hắn, cuối cùng nói một câu: “Dân chúng thiên hạ vô tội.”
Nếu muốn phát động chính biến, nhất định sẽ có cảnh sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông, không có cuộc thay ngôi đổi vị nào là không đẫm máu, họ đều hiểu rõ điều này hơn ai khác.
Kha Hồng Tuyết lẳng lặng nhìn y thật lâu, lời phản bác đều nuốt vào trong bụng.
Ve sầu kêu trên ngọn cây, Kha Hồng Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ánh nắng nhuộm trắng đỉnh cây không thể nhìn thẳng.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, không vạch trần bàn tay đang nắm chặt đầy lo lắng của người đối diện.
“Huynh biết đấy, ta sẽ không bao giờ trái ý huynh.” Hắn nhẹ giọng nói, như thể những cơn giận dữ vô cớ tối qua đều đã bị hắn nuốt trôi.
Cho dù hắn thật sự... Rất chướng mắt hoàng tử trong hoàng cung.
Hắn đã thấy châu ngọc của Kinh thành, cũng đã ngắm nhìn mặt trời và trăng sáng.
Trước những thiếu niên rực rỡ chỉ nghe tên đã sáng chói của tiền triều, Kha Hồng Tuyết thực sự không thể nói dối rằng học huynh đã chọn đúng người.
Chỉ là — trong đám lùn chọn người cao mà thôi.
Toàn là một lũ vô dụng, cũng không cần thiết phải so ai kém cỏi hơn, học huynh nhất định phải chọn một người, thì cứ để huynh ấy làm thôi.
-
Những tân khoa tiến sĩ đều phải vào Hàn Lâm viện trước, sau đó mới sắp xếp vị trí cụ thể.
Từ Minh Duệ và Lý Văn Hòa, người trước được điều về địa phương, người sau vì chơi bời nhiều năm mà không đỗ tiến sĩ, quyết định tiếp tục học vài năm nữa.
Còn Mộc Cảnh Tự vào Đại Lý Tự, Kha Hồng Tuyết vào Quốc Tử Giám.
Một là hắn không cần tranh đấu trên triều đình, hai là chức thiếu phó không nhiều việc, hắn có thể dành thời gian giúp đỡ Mộc Cảnh Tự, ba là... dù không muốn, hắn cũng phải giúp học huynh trông nom vị ngũ hoàng tử kia.
Khánh Chính năm thứ bảy, khoa cử; Khánh Chính năm thứ tám, nhập sĩ.
Nhiều lần Kha Hồng Tuyết đến Đại Lý Tự tìm Mộc Cảnh Tự vào giữa đêm, thấy y vẫn vùi đầu vào hồ sơ điều tra vụ án, bận đến mức gần như không biết mệt mỏi.
Hắn mắt thấy Mộc Cảnh Tự càng ngày càng gầy gò, mày càng ngày càng nhíu chặt.
Càng dấn sâu vào vòng xoáy triều đình, càng phát hiện ra những chuyện năm xưa toàn là những món nợ mờ mịt, mỗi món đều lộ rõ sự phi lý và nực cười.
Kha Hồng Tuyết nhiều lần muốn nói với y: chúng ta hãy rời đi, còn cả cuộc đời trước mắt, chẳng lẽ thực sự muốn giam mình trong nhà tù là kinh thành này sao? Nhưng lời đến miệng, cuối cùng lại nuốt xuống.
Tại Lâm Uyên học phủ đã không khuyên, bây giờ đi đến bước này, giờ khuyên bảo thì quá muộn, ngay cả học huynh cũng sẽ không cam lòng. Thế nên hắn quyết định thôi, chỉ có thể hết sức giúp y chia sẻ một số lao khổ.
Họ như con quay bận rộn suốt hai năm trời, cho đến mùa xuân năm Khánh Chính thứ chín, ở kinh thành xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.
Lúc đó vừa qua năm mới, còn đang trong tháng giêng, Kha Hồng Tuyết đi qua mấy bữa tiệc, lười về nhà, xe ngựa rẽ vào trong phủ Mộc Cảnh Tự.
Thiếu khanh Đại Lý Tự là người thanh tĩnh, ngay cả Tết, đồng liêu qua lại cũng ít. So với những gia đình náo nhiệt ngoài phố, ngôi nhà này có vẻ đặc biệt vắng lặng, nếu không phải có đèn lồng và câu đối xuân mới thay trước cửa, thật khó mà nhận ra đang đón Tết.
Kha Hồng Tuyết quen thuộc đẩy cửa phòng ngủ, tháo giày leo lên giường nhỏ của Mộc Cảnh Tự, vừa giúp y xử lý vụ án chưa xong trước Tết, vừa tiện miệng trò chuyện: “Nghe nói vị thế tử kia đã khỏe lại.”
Mộc Cảnh Tự sững sờ, nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Kha Hồng Tuyết: “Ninh Tuyên Vương thế tử, Dung Đường. Đêm Giao Thừa rơi xuống sông, tưởng chừng không qua khỏi, kết quả lại khỏi bệnh.”
Giọng hắn nhẹ nhàng, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng lật giấy, như một cuộc trò chuyện bình thường: “Nghe nói bị sốt cao, đi qua cửa Quỷ Môn Quan, tỉnh lại thì hết bệnh ngốc nghếch những năm qua. Giờ ngoài thân thể yếu một chút, không khác gì người bình thường, cũng coi như may mắn.”
Mộc Cảnh Tự nghe vậy, không biết đang nghĩ gì, chỉ lẩm bẩm lặp lại một câu: “Giao Thừa sao?”
Kha Hồng Tuyết đang viết chữ dừng lại, kiềm chế không ngẩng đầu, mặt không biến sắc đáp: “Ừ.”
Giao Thừa, ngày hắn từ ác mộng tỉnh lại, hoảng loạn chạy từ phố Tùng Lâm tới bên này mà không để ý kiêng kỵ.
Trong mộng thực sự như thật, tim hắn đè nén gần như muốn nổ tung, nhưng một khi tỉnh dậy, không nhớ gì, chỉ mơ hồ thấy tuyết bay đầy trời, tiền giấy khắp đất.
Sợ hãi đến phát điên, mắt dường như không phải của mình, rõ ràng không có gió thổi, cũng cay xè khó chịu, như đã khóc cạn nước mắt cả đời trong mộng, nhìn cái gì cũng đau nhói. Trong lòng chỉ còn một ý niệm, điên cuồng kêu gào nhất định phải đến bên học huynh.
Nhanh lên, nhanh hơn nữa.
Và khi hắn thấy Mộc Cảnh Tự đứng sống sờ sờ trước mặt mình, ngay cả cảnh cuối cùng trong mộng cũng quên, chỉ vô cớ rơi vài giọt nước mắt, như đau đến không chịu nổi, lại như bắt đầu lại từ đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất