Hôm Nay Học Huynh Cởi Áo Choàng Chưa
Chương 5
Thời gian vẫn luân phiên từng ngày như cũ, cùng ở một cái viện rồi lại không quen biết như trước. Giống như cuộc trò chuyện tan rã trong không vui dưới tàng cây hoa đào vào đêm xuân sấm nổ chưa bao giờ xảy ra.
Nhưng ai cũng biết rõ đây là chuyện không thể nào.
Trên lý thuyết mà nói, theo tu dưỡng của Mộc Cảnh Tự, y nên xin lỗi Kha Hồng Tuyết.
Vì ấn tượng ban đầu của y là chính, vì y không biết giữ mồm giữ miệng, vì y vô duyên vô cớ, vì y không biết nảy sinh ác ý từ đâu, cuối cùng lây tới một bộ xương trắng đã qua đời nhiều năm.
Nhưng y lại thật sự...... Không mở miệng được.
Nói xin lỗi cơ hồ sẽ ngầm thừa nhận thân phận “vị vong nhân” trong miệng A Tuyết, nhưng trên đời này không có ai có thể biết rõ hơn y rằng, quan hệ giữa Kha Hồng Tuyết và Thịnh Phù Trạch hoàn toàn trong sạch.
Nhiều năm tu dưỡng cuối cùng lại trở thành kẻ tiểu nhân trong chuyện này, Mộc Cảnh Tự hiếm khi tự nhận là “Phẩm hạnh không đoan chính“.
Vì thế cùng ở dưới một mái hiên, y chịu đựng những thứ nhỏ bé mà một khi đóng cửa lại sẽ không bị bất luận kẻ nào biết làm khó dễ.
Ánh sáng lướt qua kẽ tay, cây đào kết ra quả xanh khéo léo.
Chương trình học của Lâm Uyên học phủ nặng nề, nơi có người đọc sách luôn có một loại bình yên như thế ngoại đào nguyên.
Ba cấp bậc của học phủ cũng không phải là phân theo tuổi tác, mà là học thức hàm dưỡng, Đại Ngu sùng văn, người đọc sách trong thiên hạ rất nhiều, mỗi người đều mang theo kỳ vọng có thể thi đậu công danh chỉ đứng dưới một người.
Từng gia đoạn của học phủ lấy tuế hàn tam hữu, trúc, tùng, mai* tượng trưng cho phẩm hạnh quân tử mà phân chia, ý là học sinh cố gắng học tập phải nghiêm cẩn, học tập phải khắc khổ, lúc tuyển sinh sẽ căn cứ vào thành tích thi cử mà phân phối cấp bậc ban đầu, sau đó thành tích thi cuối năm hàng năm lại làm tiêu chuẩn học sinh có thể thăng cấp hay không.
(nghĩa đen là ba người bạn mùa lạnh, là một mô-típ nghệ thuật bao gồm Tùng (松), Trúc (竹) và Mai (梅).[1] Ba giống cây vẫn xanh tươi khi mùa rét tới, là biểu trưng cho khí tiết thanh cao.)
Chỉ có học sinh ở giai đoạn Tùng mới có thể đi tham gia khoa thi, nếu không đi cũng uổng công.
Trước Mộc Cảnh Tự, Lâm Uyên học phủ chỉ có một ngoại lệ, đó chính là Kha Hồng Tuyết.
Rõ ràng nhiều lần thi đứng đầu, rõ ràng văn chương ngay cả Thiên Tử cũng trầm trồ khen ngợi, hết lần này tới lần khác ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác vẫn chỉ ở giai đoạn Trúc, hỏi liền khiêm tốn chắp tay, nói ra lời nói dối mà đứa trẻ ba tuổi đều có thể nghe ra: “Hàn Anh tự biết tài học hèn mọn, năng lực còn kém, học vấn trong sách giáo khoa còn chưa hiểu rõ, thật là không dám tự cho mình quá cao, đốt cháy giai đoạn, lại đi tới giai đoạn Tùng học tập.”
Nhưng rõ ràng ngay cả bài thi giai đoạn Tùng y cũng nhiều lần đoạt hạng nhất.
Nếu chưởng viện lại hỏi, hắn liền cười nói: “Tính tình ta tản mạn phóng đãng, e sợ làm hư bầu không khí học tập, chậm trễ tiến trình học tập của các học huynh. Nếu tiên sinh không sợ khoa khảo năm sau thí sinh trong học phủ rớt hết, thì cũng không phải con không thể đi.”
Chưởng viện: “......”
Rất tức giận, muốn đánh người.
Nói tới nói lui chính là không chuyển ổ, hết cách, cấp bậc của Kha Hồng Tuyết cũng giống như xá viện của hắn, tất cả đều trở thành “phi tự nhiên” theo quy tắc của Lâm Uyên học phủ.
Nhưng Mộc Cảnh Tự nhập học, Lý Văn Hòa gọi y là học huynh, Kha Hồng Tuyết bất giác cho rằng y nên là học sinh của giai đoạn Tùng. Kỳ thực không phải, người này tài học xuất chúng nhưng chỉ tới giai đoạn Trúc, nếu không phải chưởng viện an bài, hơn phân nửa chính là lựa chọn của chính y.
Chọn thế nào cũng không sao cả, Kha Hồng Tuyết sẽ không quan tâm, trên phương diện học vấn có người có thể áp chế bản thân, đó là chuyện may mắn, cũng là chuyện thú vị, nhưng phần thú vị này có thể kéo dài bao lâu hắn thực tế cũng không rõ ràng lắm.
Một người bạn chuyển vào trong viện, hắn cũng chỉ coi là tầm thường, dù sao ở trong nhận thức của Kha đại thiếu gia. Hơn phân nửa học sinh tới học phủ đều là vì khoa cử làm quan, còn lại non nửa cũng là thiếu gia trong thế gia môn phiệt, có phụ huynh đi đường tắt vào quan trường xong mới tới bổ túc học vấn.
Tìm cả học phủ cũng không tìm người thứ hai, không có lý tưởng, sống tạm bợ được ngày nào qua ngày nấy như hắn.
Chậm nhất là cuối năm nay, tất nhiên Mộc Cảnh Tự sẽ thăng lên giai đoạn Tùng để chuẩn bị khoa cử năm sau. Đến lúc đó đương nhiên y sẽ dọn đến xá đàn của học sinh giai đoạn Tùng.
Giữa bọn họ ước chừng chỉ có duyên phận một năm này, nguyên nhân là Mộc Cảnh Tự thức thời, an tĩnh, Kha Hồng Tuyết cũng không nghĩ có khúc mắc gì, chỉ sống cuộc sống bình thường, nhưng hôm nay lại kết thúc.
Ngay cả Lý Văn Hòa cũng nhạy bén nhận ra, khi hắn nhắc tới Mộc Cảnh Tự trước mặt Kha Hồng Tuyết, thái độ Kha đại thiếu gia có chút thay đổi vi diệu.
Học phủ không có chuyện gì mới mẻ, nhiều nhất là mọi người sau kỳ nghỉ hàng tháng mang về học viện tin tức liên quan đến tiền triều và hậu cung, luôn có một số bí mật mà người bình thường không thể nghe được sẽ được tiết lộ ở Lâm Uyên học phủ.
Tiếp theo chính là bản thân có một ít tranh đấu trong sáng ngoài tối.
Cũng không vì cái gì khác, hơn phân nửa vẫn là về học vấn, ai ghen tị ai, ai bị đối xử tệ, ai phẩm hạnh không đoan chính, ai tiến bộ vượt bậc…
Cuộc trò chuyện nhiều nhất thường ngày đều là Kha Hàn Anh, mà nay có một Mộc Cảnh Tự tiến vào, lần đầu tiên thi liền chiếm ngôi đầu, nếu là khéo léo mọi việc đều thuận lợi tính tình dễ đối phó thì không nói, hết lần này tới lần khác lại lạnh tình lạnh tính, đối xử bình đẳng với ai cũng không có nửa phần thiên vị.
Đây vốn là chuyện tốt, quân tử đoan chính, công bằng chính trực.
Tuy nhiên, nguồn lực giáo dục luôn tập trung ở thượng tầng, trong học phủ có học sinh hàn môn nhưng cùng lắm chỉ mấy chục người, so ra thì còn kém số lượng quý công tử cả đời có trưởng bối gia tộc lót đường.
Cả đám đều tâm cao khí ngạo, Kha Hồng Tuyết có bản lĩnh có tài học, còn có bối cảnh thủ đoạn, không thể không bội phục.
Mộc Cảnh Tự cùng lắm cũng chỉ là con của một thầy giáo, dựa vào cái gì khinh thường bọn họ cơ chứ?
Bọn họ đương nhiên coi loại xa cách này lý giải thành khinh thường, khinh thường không muốn kết giao.
Ngày xưa bởi vì y và Kha Hồng Tuyết ở một cái viện nên còn có vài phần cố kỵ, nhưng vài lần ngầm dùng thủ đoạn nhỏ, cũng không thấy Kha Hàn Anh ra mặt thay người ta, đám công tử bột liền yên tâm.
Hôm nay trên lớp học đâm thọt báo cáo nói y lén đọc thoại bản với phu tử, ngày mai cắt đứt dây cung của y trước khi ra sân huấn luyện.
Trong lúc nhất thời người biết rõ ràng Mộc Cảnh Tự bị người ta nhằm vào, người không biết nội tình còn tưởng rằng vị học huynh này lạnh lùng như trong lời đồn thật, thế cho nên vẫn độc lai độc vãng, bên người chưa từng có bóng dáng người bên ngoài.
Theo tính tình Lý Văn Hòa, sẽ khinh thường không tham gia mấy chuyện nhỏ nhặt không thể đặt lên bàn này, nhưng sẽ vui tươi hớn hở kể chuyện thú vị này cho Kha Hồng Tuyết nghe.
Cũng không biết là bởi vì hắn vẫn luôn cảm thấy Mộc Cảnh Tự là tiên nhân học huynh đẹp, hay là vì con trai thương nhân tâm tư dù sao cũng tinh tế tỉ mỉ, có một loại dự cảm trời sinh nói cho hắn biết tốt nhất vẫn là không nên lấy thái độ vui sướng khi người gặp họa đứng ngoài nhìn rồi kể cho Kha Hồng Tuyết nghe.
Giống như một khi làm như vậy, tương lai sẽ có nguy hiểm không cách nào đoán trước được chờ đợi hắn.
Lý Văn Hòa cân nhắc nhiều lần, thử hỏi: “Gần đây ngươi và Mộc học huynh ở chung thế nào?”
Tay Kha Hồng Tuyết thu dọn sách vở dừng lại, quay đầu như cười như không cười trả lời: “Thế nào? Nếu Lý huynh thật sự có hứng thú với vị học huynh này, không bằng chúng ta đổi một gian xá viện đi nhé?”
Hắn hỏi đến ấm áp, ngữ điệu cũng ấm áp, Lý Văn Hòa đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân lạnh buốt, trong nháy mắt, sợ hãi và hoảng sợ quét qua toàn thân, hắn nhanh chóng xua tay, cười nói: “Không dám, không dám, sao ta có thể có ý như vậy? Chỉ là tò mò mà thôi.”
Kha Hồng Tuyết liếc hắn một cái, còn chưa kịp nói chuyện, Lý Văn Hòa đã bổ sung: “Không hỏi nữa, ta không hỏi nữa, Kha huynh vòng qua ta đi.”
Thật ra hắn cũng chẳng nói gì, sao lại giống như chọc tổ ong vò vẽ vậy?
Trước đó vài ngày không phải còn gọi người ta là tiên nhân học huynh giống hắn hay sao?
Thay lòng đổi dạ nhanh quá.
Lý Văn Hòa thầm oán thầm, nhưng một câu cũng không dám nói đến trước mặt Kha Hồng Tuyết. Về phần những chuyện bẩn thỉu xảy trong một lớp học khác cách một bức tường, cũng sẽ không nói cho Kha Hồng Tuyết nghe.
Hắn sợ Kha đại thiếu gia nhất thời cao hứng gia nhập vào đó, vậy Mộc Cảnh Tự không thể ở nổi trong Lâm Uyên học phủ nữa.
Ngay cả hắn cũng không nói với Kha Hồng Tuyết, những người khác lại càng không tự tìm mất mặt nói những chuyện này trước mặt hắn.
Chủ đề trò chuyện như thường lệ vẫn là danh hoa Ngu Kinh, rượu ngon Giang Nam, cái tên Mộc Cảnh Tự, ngoại trừ thỉnh thoảng phu tử sẽ đọc đến, cũng chính là mỗi ngày trở lại xá viện, Kha Hồng Tuyết mới nhớ tới còn có một người như vậy ở sát vách hắn.
Sức khoẻ Mộc Cảnh Tự kém đến cực hạn. Lúc mới dọn vào còn tốt, mấy ngày gần đây không biết là đổi mùa mưa nhiều hơn, hay là lặn lội đường xa rốt cục không quen khí hậu nên phát tác, ban đêm Kha Hồng Tuyết thường xuyên nghe thấy từng đợt ho khan ở phía tây sương phòng.
Nặng nề mà áp lực, ước chừng đã khắc chế bản thân không phát ra âm thanh quá lớn quấy nhiễu người bên ngoài, nhưng bởi vì là vào ban đêm, học phủ yên tĩnh, một chút động tĩnh rất nhỏ ở trong viện xá cũng sẽ bị phóng đến vô hạn, làm cho người khó có thể ngủ.
Chạng vạng một ngày, Kha Hồng Tuyết ra ngoài xuống núi, vừa vặn bắt gặp Mộc Cảnh Tự học trở về, sắc trời sáng choang, mây lửa đang chậm rãi tụ tập, muốn trải tán về phía tây, người trước mặt này lại ướt sũng như là mắc một trận mưa to, từ đầu đến chân gần như không khô một chỗ nào.
Mộc Cảnh Tự rũ mắt đi đường, rõ ràng một thân chật vật, lại giống như mặc cẩm y hoa phục, đi trên đường Cẩm Tú, ngay cả bước chân cũng không có nửa phần hoảng loạn, chứ đừng nói là vội vàng.
Da trắng như ngọc, dưới ánh tà dương lộ ra ánh sáng trong suốt, bọt nước điểm xuyết ở lông mi và tóc, chật vật tới cực điểm, ngược lại có một loại mỹ cảm phá lệ kinh tâm động phách.
Mộc Cảnh Tự vô tri vô giác, nhưng mỗi một học sinh đi qua bên cạnh, đều đang vô thức đánh giá y, ánh mắt có thể nói rõ ràng.
Kha Hồng Tuyết bất giác nhíu nhíu mày, bước chân hơi chậm, người đi tới trước mặt rốt cục phát hiện ra hắn, lông mi hơi hơi nâng lên, một giọt nước liền theo lông mi rơi xuống, rơi vào trên đường nhỏ trong núi.
Kha Hồng Tuyết vô duyên vô cớ nghĩ đến con bướm ngày xuân hắn muốn bắt nhưng không bắt được.
Cũng bay về phía hắn như vậy, rồi lại đột nhiên rời đi, chui vào bụi hoa, ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy.
Đầu óc hắn không hiểu sao lại lơ đãng, không chú ý tới người đối diện vừa nhìn thấy mình, bước chân của y nhất thời dừng lại.
Mỗi người đều không nói gì, Mộc Cảnh Tự đi qua bên cạnh hắn, Kha Hồng Tuyết nhìn mảnh bùn đất có dấu trên mặt đất kia, thật lâu không bước ra bước tiếp theo.
Đêm đó rượu trong Dương Hoa lâu không ngon lắm, vị hơi chát, vào miệng có chút đắng. Kha Hồng Tuyết uống hai chén cảm thấy không thú vị, bỏ lại chén đi thẳng ra cửa, chỉ để lại một đám người hai mặt nhìn nhau không biết chọc vào đâu khiến vị đại thiếu gia này không vui.
Lý Văn Hòa bối rối nửa ngày, tự rót cho mình một ly rượu, chép chép miệng, khó hiểu lẩm bẩm: “Rượu giống như trước kia...”
-
Lúc Kha Hồng Tuyết về viện, đèn tây sương đã tắt.
Một đường trở về tâm tình đều có chút phiền não khó hiểu, lúc này yên tĩnh, hắn thậm chí có lòng dạ thanh thản nhớ trước kia học phủ có xây mấy gian nhà tắm, có cung ứng nước nóng mỗi ngày, cho dù không có ngày nghỉ, các học sinh cũng có thể đi vào tắm rửa thay quần áo.
Không đến mức đông lạnh.
Trong nháy mắt khi ý nghĩ này xuất hiện, Kha Hồng Tuyết sửng sốt một hồi, bước chân dừng lại, cảm giác mình cư xử hoàn toàn khác.
Hắn không muốn lại hao tâm tổn trí nhớ tới những thứ này, nhưng đến sau nửa đêm, lại nghe thấy từng tiếng ho khan không áp chế được.
m thanh chói tan xen lẫn tiếng người hỗn loạn xuống giường bước chân không vững, tựa như đụng lệch cái bàn lại cẩn thận chỉnh lại, nhưng sau đó âm thanh lại một lần nữa nhỏ xuống.
Rõ ràng là cố gắng nghẹn trở về.
Kha Hồng Tuyết không nhìn thấy, lại có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ma ốm ở đối diện ho đến gần chết, một thân da trắng như tuyết, đại khái cũng sẽ bởi vì động tác kịch liệt mà hiện ra màu hồng nhạt bệnh hoạn.
Thật ra hắn không muốn quản, ho chết thì sao? Chẳng liên quan gì tới hắn.
……
Nhưng thật là phiền.
Có lẽ là bởi vì ngày đó Mộc Cảnh Tự thất lễ so sánh xương sọ của Thịnh Phù Trạch với người chết khám nghiệm tử thi trong nha môn, cũng có thể là dáng vẻ lạnh đến cực hạn này của y luôn có thể làm cho Kha Hồng Tuyết nhớ tới bản thân năm đó, hắn nhìn thấy người này thì tự dưng cảm thấy phiền muộn.
Kha Hồng Tuyết trở mình ở trên giường, cuối cùng ngồi dậy.
Hắn nghĩ, Mộc Cảnh Tự quá ồn ào, làm cho hắn không ngủ được.
Lý do này không thể chọn ra một chút sai lầm nào.
Hắn phủ thêm một bộ ngoại bào, đi tới cửa phòng Mộc Cảnh Tự, gõ cửa, âm dương quái khí nói: “Học huynh nếu là bị bệnh lao vẫn là sớm ngày xuất phủ khám bệnh thì tốt hơn, bằng không ngày sau chết thảm trong viện, ta còn phải tự chứng minh trong sạch khám nghiệm tử thi thay huynh, để tránh người ta truyền huynh là do ta độc chết.”
Ánh trăng ấm áp, trong ánh mắt Kha Hồng Tuyết cuốn theo vài tia buồn ngủ không biết là thật hay giả, ngôn ngữ đùa cợt, lười biếng ngáp một cái: “Chỉ là chương trình khám nghiệm tử thi này ta cũng học không thông, đến lúc đó hạ sai đao bẻ sai xương, học huynh sợ là dưới cửu tuyền cũng không thể sống yên ổn đầu vào một cái tốt.”
Ác độc đến tựa hồ là đang nguyền rủa y hiện tại đi tìm chết, không rõ tần suất tim đập mất cân bằng từ chạng vạng tối đến tột cùng vì sao mà lên.
••••••••
Tác giả để lại lời nhắn:
A Tuyết ngươi... Quên đi, mẹ không cứu được ngươi, ngươi quỳ đi.” (Tiếng thở dài.Jpg)
Nhưng ai cũng biết rõ đây là chuyện không thể nào.
Trên lý thuyết mà nói, theo tu dưỡng của Mộc Cảnh Tự, y nên xin lỗi Kha Hồng Tuyết.
Vì ấn tượng ban đầu của y là chính, vì y không biết giữ mồm giữ miệng, vì y vô duyên vô cớ, vì y không biết nảy sinh ác ý từ đâu, cuối cùng lây tới một bộ xương trắng đã qua đời nhiều năm.
Nhưng y lại thật sự...... Không mở miệng được.
Nói xin lỗi cơ hồ sẽ ngầm thừa nhận thân phận “vị vong nhân” trong miệng A Tuyết, nhưng trên đời này không có ai có thể biết rõ hơn y rằng, quan hệ giữa Kha Hồng Tuyết và Thịnh Phù Trạch hoàn toàn trong sạch.
Nhiều năm tu dưỡng cuối cùng lại trở thành kẻ tiểu nhân trong chuyện này, Mộc Cảnh Tự hiếm khi tự nhận là “Phẩm hạnh không đoan chính“.
Vì thế cùng ở dưới một mái hiên, y chịu đựng những thứ nhỏ bé mà một khi đóng cửa lại sẽ không bị bất luận kẻ nào biết làm khó dễ.
Ánh sáng lướt qua kẽ tay, cây đào kết ra quả xanh khéo léo.
Chương trình học của Lâm Uyên học phủ nặng nề, nơi có người đọc sách luôn có một loại bình yên như thế ngoại đào nguyên.
Ba cấp bậc của học phủ cũng không phải là phân theo tuổi tác, mà là học thức hàm dưỡng, Đại Ngu sùng văn, người đọc sách trong thiên hạ rất nhiều, mỗi người đều mang theo kỳ vọng có thể thi đậu công danh chỉ đứng dưới một người.
Từng gia đoạn của học phủ lấy tuế hàn tam hữu, trúc, tùng, mai* tượng trưng cho phẩm hạnh quân tử mà phân chia, ý là học sinh cố gắng học tập phải nghiêm cẩn, học tập phải khắc khổ, lúc tuyển sinh sẽ căn cứ vào thành tích thi cử mà phân phối cấp bậc ban đầu, sau đó thành tích thi cuối năm hàng năm lại làm tiêu chuẩn học sinh có thể thăng cấp hay không.
(nghĩa đen là ba người bạn mùa lạnh, là một mô-típ nghệ thuật bao gồm Tùng (松), Trúc (竹) và Mai (梅).[1] Ba giống cây vẫn xanh tươi khi mùa rét tới, là biểu trưng cho khí tiết thanh cao.)
Chỉ có học sinh ở giai đoạn Tùng mới có thể đi tham gia khoa thi, nếu không đi cũng uổng công.
Trước Mộc Cảnh Tự, Lâm Uyên học phủ chỉ có một ngoại lệ, đó chính là Kha Hồng Tuyết.
Rõ ràng nhiều lần thi đứng đầu, rõ ràng văn chương ngay cả Thiên Tử cũng trầm trồ khen ngợi, hết lần này tới lần khác ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác vẫn chỉ ở giai đoạn Trúc, hỏi liền khiêm tốn chắp tay, nói ra lời nói dối mà đứa trẻ ba tuổi đều có thể nghe ra: “Hàn Anh tự biết tài học hèn mọn, năng lực còn kém, học vấn trong sách giáo khoa còn chưa hiểu rõ, thật là không dám tự cho mình quá cao, đốt cháy giai đoạn, lại đi tới giai đoạn Tùng học tập.”
Nhưng rõ ràng ngay cả bài thi giai đoạn Tùng y cũng nhiều lần đoạt hạng nhất.
Nếu chưởng viện lại hỏi, hắn liền cười nói: “Tính tình ta tản mạn phóng đãng, e sợ làm hư bầu không khí học tập, chậm trễ tiến trình học tập của các học huynh. Nếu tiên sinh không sợ khoa khảo năm sau thí sinh trong học phủ rớt hết, thì cũng không phải con không thể đi.”
Chưởng viện: “......”
Rất tức giận, muốn đánh người.
Nói tới nói lui chính là không chuyển ổ, hết cách, cấp bậc của Kha Hồng Tuyết cũng giống như xá viện của hắn, tất cả đều trở thành “phi tự nhiên” theo quy tắc của Lâm Uyên học phủ.
Nhưng Mộc Cảnh Tự nhập học, Lý Văn Hòa gọi y là học huynh, Kha Hồng Tuyết bất giác cho rằng y nên là học sinh của giai đoạn Tùng. Kỳ thực không phải, người này tài học xuất chúng nhưng chỉ tới giai đoạn Trúc, nếu không phải chưởng viện an bài, hơn phân nửa chính là lựa chọn của chính y.
Chọn thế nào cũng không sao cả, Kha Hồng Tuyết sẽ không quan tâm, trên phương diện học vấn có người có thể áp chế bản thân, đó là chuyện may mắn, cũng là chuyện thú vị, nhưng phần thú vị này có thể kéo dài bao lâu hắn thực tế cũng không rõ ràng lắm.
Một người bạn chuyển vào trong viện, hắn cũng chỉ coi là tầm thường, dù sao ở trong nhận thức của Kha đại thiếu gia. Hơn phân nửa học sinh tới học phủ đều là vì khoa cử làm quan, còn lại non nửa cũng là thiếu gia trong thế gia môn phiệt, có phụ huynh đi đường tắt vào quan trường xong mới tới bổ túc học vấn.
Tìm cả học phủ cũng không tìm người thứ hai, không có lý tưởng, sống tạm bợ được ngày nào qua ngày nấy như hắn.
Chậm nhất là cuối năm nay, tất nhiên Mộc Cảnh Tự sẽ thăng lên giai đoạn Tùng để chuẩn bị khoa cử năm sau. Đến lúc đó đương nhiên y sẽ dọn đến xá đàn của học sinh giai đoạn Tùng.
Giữa bọn họ ước chừng chỉ có duyên phận một năm này, nguyên nhân là Mộc Cảnh Tự thức thời, an tĩnh, Kha Hồng Tuyết cũng không nghĩ có khúc mắc gì, chỉ sống cuộc sống bình thường, nhưng hôm nay lại kết thúc.
Ngay cả Lý Văn Hòa cũng nhạy bén nhận ra, khi hắn nhắc tới Mộc Cảnh Tự trước mặt Kha Hồng Tuyết, thái độ Kha đại thiếu gia có chút thay đổi vi diệu.
Học phủ không có chuyện gì mới mẻ, nhiều nhất là mọi người sau kỳ nghỉ hàng tháng mang về học viện tin tức liên quan đến tiền triều và hậu cung, luôn có một số bí mật mà người bình thường không thể nghe được sẽ được tiết lộ ở Lâm Uyên học phủ.
Tiếp theo chính là bản thân có một ít tranh đấu trong sáng ngoài tối.
Cũng không vì cái gì khác, hơn phân nửa vẫn là về học vấn, ai ghen tị ai, ai bị đối xử tệ, ai phẩm hạnh không đoan chính, ai tiến bộ vượt bậc…
Cuộc trò chuyện nhiều nhất thường ngày đều là Kha Hàn Anh, mà nay có một Mộc Cảnh Tự tiến vào, lần đầu tiên thi liền chiếm ngôi đầu, nếu là khéo léo mọi việc đều thuận lợi tính tình dễ đối phó thì không nói, hết lần này tới lần khác lại lạnh tình lạnh tính, đối xử bình đẳng với ai cũng không có nửa phần thiên vị.
Đây vốn là chuyện tốt, quân tử đoan chính, công bằng chính trực.
Tuy nhiên, nguồn lực giáo dục luôn tập trung ở thượng tầng, trong học phủ có học sinh hàn môn nhưng cùng lắm chỉ mấy chục người, so ra thì còn kém số lượng quý công tử cả đời có trưởng bối gia tộc lót đường.
Cả đám đều tâm cao khí ngạo, Kha Hồng Tuyết có bản lĩnh có tài học, còn có bối cảnh thủ đoạn, không thể không bội phục.
Mộc Cảnh Tự cùng lắm cũng chỉ là con của một thầy giáo, dựa vào cái gì khinh thường bọn họ cơ chứ?
Bọn họ đương nhiên coi loại xa cách này lý giải thành khinh thường, khinh thường không muốn kết giao.
Ngày xưa bởi vì y và Kha Hồng Tuyết ở một cái viện nên còn có vài phần cố kỵ, nhưng vài lần ngầm dùng thủ đoạn nhỏ, cũng không thấy Kha Hàn Anh ra mặt thay người ta, đám công tử bột liền yên tâm.
Hôm nay trên lớp học đâm thọt báo cáo nói y lén đọc thoại bản với phu tử, ngày mai cắt đứt dây cung của y trước khi ra sân huấn luyện.
Trong lúc nhất thời người biết rõ ràng Mộc Cảnh Tự bị người ta nhằm vào, người không biết nội tình còn tưởng rằng vị học huynh này lạnh lùng như trong lời đồn thật, thế cho nên vẫn độc lai độc vãng, bên người chưa từng có bóng dáng người bên ngoài.
Theo tính tình Lý Văn Hòa, sẽ khinh thường không tham gia mấy chuyện nhỏ nhặt không thể đặt lên bàn này, nhưng sẽ vui tươi hớn hở kể chuyện thú vị này cho Kha Hồng Tuyết nghe.
Cũng không biết là bởi vì hắn vẫn luôn cảm thấy Mộc Cảnh Tự là tiên nhân học huynh đẹp, hay là vì con trai thương nhân tâm tư dù sao cũng tinh tế tỉ mỉ, có một loại dự cảm trời sinh nói cho hắn biết tốt nhất vẫn là không nên lấy thái độ vui sướng khi người gặp họa đứng ngoài nhìn rồi kể cho Kha Hồng Tuyết nghe.
Giống như một khi làm như vậy, tương lai sẽ có nguy hiểm không cách nào đoán trước được chờ đợi hắn.
Lý Văn Hòa cân nhắc nhiều lần, thử hỏi: “Gần đây ngươi và Mộc học huynh ở chung thế nào?”
Tay Kha Hồng Tuyết thu dọn sách vở dừng lại, quay đầu như cười như không cười trả lời: “Thế nào? Nếu Lý huynh thật sự có hứng thú với vị học huynh này, không bằng chúng ta đổi một gian xá viện đi nhé?”
Hắn hỏi đến ấm áp, ngữ điệu cũng ấm áp, Lý Văn Hòa đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân lạnh buốt, trong nháy mắt, sợ hãi và hoảng sợ quét qua toàn thân, hắn nhanh chóng xua tay, cười nói: “Không dám, không dám, sao ta có thể có ý như vậy? Chỉ là tò mò mà thôi.”
Kha Hồng Tuyết liếc hắn một cái, còn chưa kịp nói chuyện, Lý Văn Hòa đã bổ sung: “Không hỏi nữa, ta không hỏi nữa, Kha huynh vòng qua ta đi.”
Thật ra hắn cũng chẳng nói gì, sao lại giống như chọc tổ ong vò vẽ vậy?
Trước đó vài ngày không phải còn gọi người ta là tiên nhân học huynh giống hắn hay sao?
Thay lòng đổi dạ nhanh quá.
Lý Văn Hòa thầm oán thầm, nhưng một câu cũng không dám nói đến trước mặt Kha Hồng Tuyết. Về phần những chuyện bẩn thỉu xảy trong một lớp học khác cách một bức tường, cũng sẽ không nói cho Kha Hồng Tuyết nghe.
Hắn sợ Kha đại thiếu gia nhất thời cao hứng gia nhập vào đó, vậy Mộc Cảnh Tự không thể ở nổi trong Lâm Uyên học phủ nữa.
Ngay cả hắn cũng không nói với Kha Hồng Tuyết, những người khác lại càng không tự tìm mất mặt nói những chuyện này trước mặt hắn.
Chủ đề trò chuyện như thường lệ vẫn là danh hoa Ngu Kinh, rượu ngon Giang Nam, cái tên Mộc Cảnh Tự, ngoại trừ thỉnh thoảng phu tử sẽ đọc đến, cũng chính là mỗi ngày trở lại xá viện, Kha Hồng Tuyết mới nhớ tới còn có một người như vậy ở sát vách hắn.
Sức khoẻ Mộc Cảnh Tự kém đến cực hạn. Lúc mới dọn vào còn tốt, mấy ngày gần đây không biết là đổi mùa mưa nhiều hơn, hay là lặn lội đường xa rốt cục không quen khí hậu nên phát tác, ban đêm Kha Hồng Tuyết thường xuyên nghe thấy từng đợt ho khan ở phía tây sương phòng.
Nặng nề mà áp lực, ước chừng đã khắc chế bản thân không phát ra âm thanh quá lớn quấy nhiễu người bên ngoài, nhưng bởi vì là vào ban đêm, học phủ yên tĩnh, một chút động tĩnh rất nhỏ ở trong viện xá cũng sẽ bị phóng đến vô hạn, làm cho người khó có thể ngủ.
Chạng vạng một ngày, Kha Hồng Tuyết ra ngoài xuống núi, vừa vặn bắt gặp Mộc Cảnh Tự học trở về, sắc trời sáng choang, mây lửa đang chậm rãi tụ tập, muốn trải tán về phía tây, người trước mặt này lại ướt sũng như là mắc một trận mưa to, từ đầu đến chân gần như không khô một chỗ nào.
Mộc Cảnh Tự rũ mắt đi đường, rõ ràng một thân chật vật, lại giống như mặc cẩm y hoa phục, đi trên đường Cẩm Tú, ngay cả bước chân cũng không có nửa phần hoảng loạn, chứ đừng nói là vội vàng.
Da trắng như ngọc, dưới ánh tà dương lộ ra ánh sáng trong suốt, bọt nước điểm xuyết ở lông mi và tóc, chật vật tới cực điểm, ngược lại có một loại mỹ cảm phá lệ kinh tâm động phách.
Mộc Cảnh Tự vô tri vô giác, nhưng mỗi một học sinh đi qua bên cạnh, đều đang vô thức đánh giá y, ánh mắt có thể nói rõ ràng.
Kha Hồng Tuyết bất giác nhíu nhíu mày, bước chân hơi chậm, người đi tới trước mặt rốt cục phát hiện ra hắn, lông mi hơi hơi nâng lên, một giọt nước liền theo lông mi rơi xuống, rơi vào trên đường nhỏ trong núi.
Kha Hồng Tuyết vô duyên vô cớ nghĩ đến con bướm ngày xuân hắn muốn bắt nhưng không bắt được.
Cũng bay về phía hắn như vậy, rồi lại đột nhiên rời đi, chui vào bụi hoa, ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy.
Đầu óc hắn không hiểu sao lại lơ đãng, không chú ý tới người đối diện vừa nhìn thấy mình, bước chân của y nhất thời dừng lại.
Mỗi người đều không nói gì, Mộc Cảnh Tự đi qua bên cạnh hắn, Kha Hồng Tuyết nhìn mảnh bùn đất có dấu trên mặt đất kia, thật lâu không bước ra bước tiếp theo.
Đêm đó rượu trong Dương Hoa lâu không ngon lắm, vị hơi chát, vào miệng có chút đắng. Kha Hồng Tuyết uống hai chén cảm thấy không thú vị, bỏ lại chén đi thẳng ra cửa, chỉ để lại một đám người hai mặt nhìn nhau không biết chọc vào đâu khiến vị đại thiếu gia này không vui.
Lý Văn Hòa bối rối nửa ngày, tự rót cho mình một ly rượu, chép chép miệng, khó hiểu lẩm bẩm: “Rượu giống như trước kia...”
-
Lúc Kha Hồng Tuyết về viện, đèn tây sương đã tắt.
Một đường trở về tâm tình đều có chút phiền não khó hiểu, lúc này yên tĩnh, hắn thậm chí có lòng dạ thanh thản nhớ trước kia học phủ có xây mấy gian nhà tắm, có cung ứng nước nóng mỗi ngày, cho dù không có ngày nghỉ, các học sinh cũng có thể đi vào tắm rửa thay quần áo.
Không đến mức đông lạnh.
Trong nháy mắt khi ý nghĩ này xuất hiện, Kha Hồng Tuyết sửng sốt một hồi, bước chân dừng lại, cảm giác mình cư xử hoàn toàn khác.
Hắn không muốn lại hao tâm tổn trí nhớ tới những thứ này, nhưng đến sau nửa đêm, lại nghe thấy từng tiếng ho khan không áp chế được.
m thanh chói tan xen lẫn tiếng người hỗn loạn xuống giường bước chân không vững, tựa như đụng lệch cái bàn lại cẩn thận chỉnh lại, nhưng sau đó âm thanh lại một lần nữa nhỏ xuống.
Rõ ràng là cố gắng nghẹn trở về.
Kha Hồng Tuyết không nhìn thấy, lại có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ma ốm ở đối diện ho đến gần chết, một thân da trắng như tuyết, đại khái cũng sẽ bởi vì động tác kịch liệt mà hiện ra màu hồng nhạt bệnh hoạn.
Thật ra hắn không muốn quản, ho chết thì sao? Chẳng liên quan gì tới hắn.
……
Nhưng thật là phiền.
Có lẽ là bởi vì ngày đó Mộc Cảnh Tự thất lễ so sánh xương sọ của Thịnh Phù Trạch với người chết khám nghiệm tử thi trong nha môn, cũng có thể là dáng vẻ lạnh đến cực hạn này của y luôn có thể làm cho Kha Hồng Tuyết nhớ tới bản thân năm đó, hắn nhìn thấy người này thì tự dưng cảm thấy phiền muộn.
Kha Hồng Tuyết trở mình ở trên giường, cuối cùng ngồi dậy.
Hắn nghĩ, Mộc Cảnh Tự quá ồn ào, làm cho hắn không ngủ được.
Lý do này không thể chọn ra một chút sai lầm nào.
Hắn phủ thêm một bộ ngoại bào, đi tới cửa phòng Mộc Cảnh Tự, gõ cửa, âm dương quái khí nói: “Học huynh nếu là bị bệnh lao vẫn là sớm ngày xuất phủ khám bệnh thì tốt hơn, bằng không ngày sau chết thảm trong viện, ta còn phải tự chứng minh trong sạch khám nghiệm tử thi thay huynh, để tránh người ta truyền huynh là do ta độc chết.”
Ánh trăng ấm áp, trong ánh mắt Kha Hồng Tuyết cuốn theo vài tia buồn ngủ không biết là thật hay giả, ngôn ngữ đùa cợt, lười biếng ngáp một cái: “Chỉ là chương trình khám nghiệm tử thi này ta cũng học không thông, đến lúc đó hạ sai đao bẻ sai xương, học huynh sợ là dưới cửu tuyền cũng không thể sống yên ổn đầu vào một cái tốt.”
Ác độc đến tựa hồ là đang nguyền rủa y hiện tại đi tìm chết, không rõ tần suất tim đập mất cân bằng từ chạng vạng tối đến tột cùng vì sao mà lên.
••••••••
Tác giả để lại lời nhắn:
A Tuyết ngươi... Quên đi, mẹ không cứu được ngươi, ngươi quỳ đi.” (Tiếng thở dài.Jpg)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất