Hôm Nay Mèo Con Cũng Cứu Vớt Vai Ác

Chương 5

Trước Sau
Quản gia và người làm dùng ánh mắt đong đầy yêu thương nhìn mèo nhỏ hoạt bát.

Đường Hi bị ánh mắt của bọn họ dọa sợ, cậu ý thức được đây không phải là nơi an toàn để nói chuyện với hệ thống. Vì vậy, cậu hướng chân nhỏ leo lên lầu.

So với mèo nhỏ mà nói thì cầu thang này quả thực có hơi cao, Đường Hi lười đi, đặt hai chân trước lên bậc cầu thang, nôn nóng kêu meo meo với quản gia, hy vọng ông có thể hiểu ý mình.

Quản gia không hổ là người từng trải, liếc mắt một cái đã hiểu ý của mèo con, hài lòng nói với người làm đang che mặt vì sự dễ thương của cậu: "Cô thấy không? Viên Đường nhớ mùi vị của tiên sinh, nó nhớ phòng ngủ đó."

Người làm vẻ mặt đồng tình: "Đúng rồi ạ, nhất định là phòng ngủ có mùi vị của chủ nhân nên mới có thể khiến nó có cảm giác an toàn."

Đường Hi:???

Ngày nay bịa đặt về một con mèo thì không có phạm pháp sao?

Tầng hai có thư phòng và phòng ngủ chính, bình thường người làm không được phép tự tiện đi lên nên quản gia đích thân ôm mèo nhỏ lên lầu.

Đưa Đường Hi vào phòng ngủ xong, quản gia cẩn thận đóng cửa lại.

1551: 【Bây giờ cậu có thể đến trường báo danh nhập học, tôi đã sắp xếp cho cậu rồi, nhưng vẫn còn có chút chuyện rắc rối.】

Đường Hi nghi hoặc:【Rắc rối gì?】

1551 phát điên:【Bây giờ cậu phải làm sao để thần không biết quỷ không hay rời khỏi đây hả?】

【Tôi chính là mèo nha, chuyện này quá đơn giản!】

Nói thì nói vậy nhưng lúc đi đến cửa sổ, thấy khoảng cách rất xa so với mặt đất, cậu có chút choáng váng.

Tai nhỏ lập tức bị ép xuống, biến thành tai máy bay(1).

1551 vô tình cười nhạo:【Thì ra là một con mèo sợ độ cao, cậu không sợ người ta nghĩ cậu là mèo hàng giả à?】

Đường Hi không thể phản bác, đành lựa chọn cách làm nũng:【Hệ thống ơi, giúp tôi đi... Không thể trực tiếp truyền tống tôi qua đó được sao? 】

Đây không phải là thế giới có siêu năng lực, nếu muốn truyền tống thì phải tốn rất nhiều điểm.

1551 không chút nghĩ ngợi từ chối:【Không được, cậu tưởng tôi là Doraemon hả? Truyền tống? Tôi không có cái cửa nào đâu!】

Trong phòng có một cái cửa sổ lớn sát đất, trước khi ra ngoài quản gia đã đóng lại để đảm bảo sự an toàn cho mèo con.

Ngay cả khi không sợ độ cao thì cậu cũng không có biện pháp nào để nhảy từ cửa sổ xuống mà không bị phát hiện.

Nếu không thể đến trường học thì sẽ bỏ lỡ thời gian.

Đường Hi không có biện pháp, đành phải ra đòn sát thủ: 【Nếu nhiệm vụ này thất bại, tôi bị trừng phạt thì cậu cũng sẽ không có điểm phải không?】

1551 nhất thời nghẹn lời: 【Nhưng...】

【Cậu giúp tôi lần cuối đi mà!】

Nghĩ đến việc mình sẽ mất một số điểm lớn để đưa cậu vào trường, 1551 cắn răng đồng ý:【Được rồi, nhưng lần này cậu nợ tôi, khi kết thúc nhiệm vụ nhớ trả cho tôi đó.】

Đường Hi rất cao hứng, cho dù nhiệm vụ đầu tiên đã biến cậu từ một con mèo nghèo hèn thành một con mèo mắc nợ ngập đầu nhưng cậu vẫn rất vui vẻ.

Cậu ở trên giường trực tiếp biến thành hình người, cậu vẫn mặc cái áo sơ mi trắng đêm bị hệ thống bắt được.

【Không lẽ cậu định ăn mặc như vậy đến trường sao?】1551 sai cậu đi tìm quần áo trong tủ đồ của Hạ Vọng.

Nhưng tủ quần áo của Hạ Vọng chỉ có hai màu trắng và đen, nhìn có chút nghiêm túc, hơn nữa kích thước có hơi lớn.

Hắn còn một cái tủ đồ nữa, lớn khủng khiếp.

Đường Hi lẻn vào, tìm được một cái áo cũ, có lẽ hắn đã mua khi còn trẻ.

Tuy rằng nói là quần áo cũ nhưng có vẻ hắn chưa từng mặc, mác áo vẫn còn, kiểu dáng cũng không quá nghiêm túc.

Có một dãy số 0 trên mác áo, nhưng dù sao ở đây nó cũng chỉ là một bộ đồ bị lãng quên.

Cậu vừa thay đồ vừa lên án.

Thật không hiểu tại sao nhân loại lại thích mua nhiều quần áo như vậy, mặc cũng không mặc hết, dùng tiền đó đi mua thịt không được sao?

1551:【Người ta cũng không thiếu chút tiền này.】

Đường Hi: "Thật không thể hiểu nổi hạnh phúc của những kẻ giàu có."

Quần áo mặc vào có hơi rộng, cũng may cậu lớn lên có chút ưa nhìn, một mái tóc đen mềm mượt với đôi mắt mèo to và ẩm ướt, hơn nữa dáng người cậu vô cùng cân xứng, tùy tiện mặc lên lại cho ra cảm giác vô cùng thời thượng, một chút cũng không già, ngược lại còn có cảm giác trẻ hơn.

1551 vui vẻ đưa cho cậu một đôi giày. Tất nhiên đó là giải thưởng miễn phí mà nó rút thăm may mắn trúng được, nhưng đối với hệ thống thì đôi giày này thật vô ích.

Đường Hi một chút cũng không thèm quan tâm đến sự keo kiệt của hệ thống, vô cùng hài lòng nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương rồi nói: "Đi thôi."



1551 đã dùng 500 điểm để nối trường học và phòng ngủ thành một đường hầm không-thời gian mà không ai có thể nhìn thấy hay chạm vào được.

Trong nháy mắt đã nối phòng ngủ đến một góc vắng vẻ của trường học

Đường Hi tán thưởng kêu lên một tiếng.

Đây là lần đầu tiên cậu đến trường học của nhân loại, tuy rằng trước nay cậu vẫn luôn tự học tập kiến thức của con người nhưng vì không có hộ khẩu nên không thể chính thức đi học.

Đây là trường trung học trọng điểm, diện tích không nhỏ, phải đi một lúc lâu mới đến được sân thể dục.

Thật vất vả mới tìm được tòa nhà dạy học, chuông hết tiết đã vang lên.

Một đám học sinh trẻ tuổi xuất hiện ở trên hành lang, lúc nãy hành lang còn vắng tanh không một bóng người nhưng bây giờ đã chật kín.

Tốc độ của Đường Hi chậm lại, cậu có hơi sợ hãi, bởi vì cậu là một con mèo thành tinh, cho nên lúc ở chỗ đông người rất sợ có người phát hiện được bắt cậu đem đi nghiên cứu.

【1551, sao tôi cảm thấy mọi người đều đang nhìn tôi vậy?】

【Bọn họ tò mò thôi, bởi vì cậu là học sinh mới mà.】

Nội tâm 1551 lầm bầm: Đương nhiên là do cậu lớn lên xinh đẹp chứ sao.

Dù không muốn khen ngợi nhan sắc của mèo nhỏ nhưng 1551 vẫn công nhận là cậu rất đẹp.

Bởi vì đôi mắt quá mức long lanh toả sáng, lại có khí chất khó giải thích được, tựa như một loài động vật nhỏ bé có thể khơi dậy khát vọng muốn bảo vệ của mọi người.

Nhưng mà cậu quả thật là một động vật nhỏ.

Đường Hi rõ ràng nghe được xung quanh có người đang bàn luận về mình, bọn họ khe khẽ nói nhỏ:

"Đó là ai vậy?"

"Không phải là học sinh trường chúng ta đúng không?"

"Tất nhiên rồi, nếu trường chúng ta có một học sinh đẹp như vậy thì làm sao tôi có thể không biết được chứ?"

Đường Hi nhìn sang, đám học sinh đang luyên thuyên này nhanh chóng dời tầm mắt, vẻ mặt ngượng ngùng.

Người xưa có câu 'Giữ lấy dũng khí, chết đói kẻ rụt rè'(2), cuối cùng cũng có người chịu không nổi đi đến giúp thiếu niên trông như con vật nhỏ lạc đường.

(2)Giữ lấy dũng khí, chết đói kẻ rụt rè: câu tục ngữ ý chỉ người dám chấp nhận rủi ro thì thu được nhiều lợi ích, người rụt rè, thận trọng không dám chệch nửa bước thường chẳng thu được lợi ích gì.

Một cô gái thắt bím tóc vừa định mở miệng, đáng tiếc bị nam sinh ôm bóng rổ bên cạnh đi trước một bước.

"Bạn học nhỏ, bạn bị lạc đường sao?"

Đường Hi ngơ ngác nhìn sang: "Tôi...tôi muốn đi tìm thầy Hoàng dạy lớp 12-7."

Nam sinh cao lớn trước mắt đột nhiên đỏ mặt, trong lòng dâng lên ý định muốn bảo vệ vật nhỏ đi lạc này, tay phải giấu quả bóng rổ bẩn thỉu, tay trái vỗ vỗ vai Đường Hi: "Đi thôi bạn học nhỏ, tôi chính là cán sự thể dục của lớp 12-7, để tôi dẫn cậu đi."

"Cảm ơn cậu!" Đường Hi nở nụ cười làm lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ bé.

Nam sinh bị sự đáng yêu của cậu làm cho bối rối, thậm chí tay chân có chút luống cuống: "Không, không có gì. Đúng rồi, sao cậu lại muốn tìm giáo viên lớp tôi, cậu là học sinh chuyển trường sao?"

Đường Hi gật đầu: "Ừm, hôm nay tôi đến để báo danh, tại vì trên đường bị kẹt xe nên đến muộn. Còn nữa, tôi không phải bạn học nhỏ, tôi mười tám tuổi rồi, bằng tuổi với cậu."

"À à... Hả? Cậu mười tám tuổi?" Biết cậu muốn đến lớp mình nên nam sinh rất vui vẻ, lúc nãy hắn vẫn còn ngây ngốc gật đầu nhưng vừa nghe cậu nói mình đã mười tám tuổi, hắn nhịn không được dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu.

Nhưng Đường Hi hoàn toàn không nhận thức được gương mặt trẻ con của mình, cậu có chút khó hiểu, không biết tại sao cán sự thể dục lại ngạc nhiên đến vậy.

Nam sinh biết mình vừa nói sai, lập tức xin lỗi: "Xin lỗi bạn học, tôi không có ý nói cậu nhỏ tuổi, chỉ là vừa nhìn tôi tưởng cậu chỉ mới mười sáu tuổi, muốn nhảy lớp học vượt."

Hắn không biết tại sao lúc bình thường hắn có thể cùng bạn học khác tùy tiện nói giỡn, nhưng ở trước mặt Đường Hi hắn sợ mình sẽ nói sai, khiến cậu chán ghét.

Ở ngôi trường ngọa hổ tàng long này, có học sinh nhảy lớp cũng không phải chuyện lạ gì.

Đường Hi lắc đầu: "Không sao, tôi không để ý đâu."

Bọn họ nói chuyện một lúc thì đã tới trước cửa văn phòng.

Bàn làm việc của thầy Hoàng ở hàng đầu tiên, rất dễ thấy.

Cán sự thể dục chen chúc ở cửa không muốn đi, bị thầy Hoàng vô tình phất tay đuổi mới lưu luyến nhích từng bước rời đi.

Thầy Hoàng là một giáo viên trung niên, trông rất dễ nói chuyện, cầm một cái bình giữ nhiệt hỏi Đường Hi một vài vấn đề.

Có 1551 chuẩn bị bản thảo trước, Đường Hi dễ dàng trả lời mấy câu hỏi này.

Thầy Hoàng biết cậu là một học sinh không ba không mẹ, ông hoàn toàn không truy cứu việc cậu đến trường muộn.

"Đúng lúc tiết hai là tiết của thầy, thầy sẽ giới thiệu em với các bạn cùng lớp."

"Em cảm ơn thầy." Đường Hi bày ra dáng vẻ của một học sinh giỏi được giáo viên yêu mến nhất.



Thầy Hoàng uống một ngụm nước trong bình giữ nhiệt, vẻ mặt hài lòng.

Khi tiếng chuông vang lên, Đường Hi ngoan ngoãn bước vào, đứng lên bục giảng của lớp 12-7.

Bởi vì khẩn trương nên lúc giới thiệu, cậu chỉ nói tên và tuổi của mình, nhưng vẫn nhận được những tràng vỗ tay nhiệt liệt của các bạn trong lớp.

Đường Hi lần đầu tiên cảm nhận được sự nhiệt tình của nhân loại, vui vẻ nói với 1551:【Bọn họ thật tốt.】

Đã có kinh nghiệm nhìn thấu bản chất của con người, 1551 lựa chọn mỉm cười, không bàn luận thêm.

"Thầy ơi, cho bạn ấy ngồi với con đi ạ!" Một cô gái có gương mặt tròn trĩnh đẩy bạn cùng bàn của mình ra rồi giơ tay lên.

Cô bạn cùng bàn:??? Cậu bị làm sao vậy hả?

Đương nhiên thầy Hoàng sẽ không đồng ý, đóng nắp bình giữ nhiệt lại, đưa mắt nhìn một vòng quanh lớp, cuối cùng chỉ cho Đường Hi một vị trí ở hàng phía sau cạnh cửa sổ: "Trước tiên em cứ ngồi chung với bạn học Diệp đi, nếu có vấn đề thì điều chỉnh lại. Bạn Diệp là học sinh giỏi nhất lớp mình, có cái gì không hiểu thì em có thể hỏi em ấy."

Đường Hi đưa mắt nhìn theo ngón tay của thầy giáo, lập tức thấy được nhân vật chính của cốt truyện.

Diệp thiếu gia lãnh đạm cầm bút dựa vào cửa sổ, tùy ý để ánh mặt trời chiếu vào người, chậm rãi nở nụ cười lịch sự với Đường Hi.

【Quao quao quao, quả nhiên là nhân vật chính, cậu ấy rất đẹp trai nha.】

1551:【Đương nhiên, đây chính là đứa con của vận mệnh.】

【Nhưng tôi vẫn thích nhan sắc của nhân vật phản diện hơn, khí chất mang nặng tính hormone nam, rất có cốt cách đàn ông!】

1551: Nặng hormone nam? Cốt cách đàn ông? A, mèo con, cậu đang thích những thứ mà bản thân không có đấy!

Đây là sự khác biệt mãi mãi cũng không thể thay đổi được.

Những lời này 1551 chỉ dám nghĩ ở trong lòng, nếu nói ra chắc chắn sẽ bị con người cứng rắn không biết xấu hổ – mèo con, mắng cho một trận.

Mèo nhỏ Đường Hi vui vẻ đi đến chỗ ngồi, chào hỏi với Diệp Kỳ An: "Xin chào."

Diệp Kỳ An nhìn thiếu niên này trong lúc lơ đãng lộ ra răng nanh, tâm tình chợt tốt lên, mỉm cười tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là Diệp Kỳ An."

Cuộc nói chuyện của họ thu hút sự chú ý của cô gái trước mặt, cô lén lút quay đầu lại nhìn thoáng qua thì bắt gặp ánh mắt của hai người bọn họ

Cô nhanh chóng quay lên, lén lút đưa mẩu giấy nhỏ cho bạn cùng bàn:

—— Cậu có thấy Diệp Kỳ An và bạn mới rất có cảm giác CP không?

—— Tôi nghĩ chắc cậu thấy hai người đều đẹp trai nên có cảm giác CP đúng không?

Bạn cùng bàn là fangirl của Diệp Kỳ An, Diệp Kỳ An có tính tình tốt, học rất giỏi, được cả trường công nhận là người đẹp trai nhất, các nam sinh khác đều không thể không phục, fangirl cũng tự động nhiều lên.

Có cô gái nào chưa từng ship CP, không tin ma quỷ, ma quỷ liền ở sau lưng.

—— Mẹ ơi, thật sự rất có cảm giác CP! Hèn gì hôm nay giáo thảo(4) lại ôn nhu như vậy.

(3)Dùng để chỉ những nam sinh đẹp trai nhất được mọi người công nhận.

—— Đúng đúng, tôi cũng cảm thấy vậy!

Tuy rằng ngày thường Diệp Kỳ An luôn lịch sự và thân thiện với các bạn học nhưng trên người cậu ta lại toát ra cảm giác xa cách, mà sự xa cách này bị phá vỡ khi cậu ta đối diện với Đường Hi.

Hai nữ sinh nghĩ cả ngày trời cũng không ra, cuối cùng Trần Vũ quay người lại, bí mật đăng bài lên.

Bởi vì lén lút dùng điện thoại trong giờ học, cô không cẩn thận ấn nhầm, đáng lẽ bài sẽ được đăng lên diễn đàn fangirl, nhưng giờ đây nó đã nằm trên diễn đàn toàn trường.

Tay Trần Vũ run lên, nhìn bài đăng được đẩy lên với tốc độ chóng mặt.

——Thật vậy sao? Tôi không tin, trừ phi cho tôi xem qua!

——Là người của lớp 12-7 đăng bài sao?

——Kakaka, chẳng lẽ là tiểu ca ca đáng yêu mà hôm nay tôi đã thấy ở ngoài hành lang sao? Nói tiếp đi nha, nôn nóng chết tôi rồi!

Bây giờ vẫn đang trong giờ học, chờ đến khi hết tiết, bài đăng này sẽ được nhiều người biết hơn.

Trần Vũ dùng bàn tay run rẩy của mình đưa di động cho bạn cùng bàn, trong tờ giấy hỏi:

——Tớ sẽ ổn mà, đúng không...

Cô bạn cùng bàn liếc nhìn Trần Vũ bằng ánh mắt cảm thương, dùng khẩu hình trả lời: Cậu xong đời rồi.

Chú thích:

(1)Tai máy bay

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau