Chương 4: Chương 22
Buổi chìu Cố Trường An vớ cái bình chứa lời nói dói hôm qua câu được đi tìm đương sự.
Dựa theo thông tin lời nói dói, cậu không biết Hà Kiến ở đâu, là sống hay chết, là người hay quỷ, mà đương sự là một điểm đột phá duy nhất, chỉ có thể từ hắn xuống tay, hắn là chủ nhân của lời nói dói này, sau lưng chắc chắn có dấu động cơ nào đó không muốn cho người khác biết.
Cố Trường An mấy năm nay đều sử lý mấy lời nói dói tương tự như vậy, trước mắt không nên báo án, bởi vì cảnh sát cũng phán đoán có phải có người ác ý báo án giả hay không, nhất định sẽ đề ra nghi vấn, rồi đi xác minh.
Như vậy sẽ đả thảo kinh xà( đánh cỏ động rắn), đương sự sẽ phát giác được mà bỏ chạy, một khi khoãng cách kéo xa ra, lời nói dói trong bình sẽ không có cách nào định vị rõ vị trí cụ thể của hắn ta, đến lúc đó lại rất phiền phức.
Chỉ có thể âm thầm điều tra, tùy thời mà hành động, nghĩ cách tìm được Hà Kiến trước.
Mưa nhỏ tí tách, không khí ẩm ướt.
Cố Trường An tâm tình không tốt, dọc theo đường đi đều lạnh mặt.
Ngô Đại Bệnh hỏi cậu có muốn ăn gì không.
Cố Trường An lắc đầu, lời nói ra miệng lại là: " Có gì ăn sao?"
Ngô Đại Bệnh đưa cho Cố Trường An một cái túi đựng đầy màn thầu.
Cố Trường An liếc liếc màn thầu, vẻ mặt chắp vá mở túi: "Cái bình đâu? Tôi xem xem."
Ngô Đại Bệnh đem cái bình lấy ra tới.
Cố Trường An nhìn lướt qua, cái bình chấn động nhẹ, đương sự đang ở gần đây.
Mưa bắt đầu to hơn, Cố Trường An và Ngô Đại Bệnh cầm dù xuyên qua đường lớn tiến thẳng về trước, lời nói dói dẫn bọn họ đến trước cửa một cái nhà xưởng.
Phạm vi đã khoanh vùng, tiếp đến là ôm cây đợi thỏ.
Hơn sáu giờ, công nhân tan làm.
Cố Trường An giả vờ đứng một bên chờ người, công nhân từng tớp lướt qua bên người cậu, quả cầu thủy tinh vẫn chưa có động tĩnh gì.
Ngô Đại Bệnh nói: " Trường An, người đó hôm nay có phải xin nghỉ không đi làm? Hoặc là cái nhà xưởng này còn có cái cửa nào khác không.....?"
Cố Trường An làm động tác sụt với cậu ta.
Ngô Đại Bệnh liền đóng lại miệng.
Cố Trường An rũ mí mắt, kiên nhẫn chờ con mồi của mình.
Gần hai mươi phút sau, mục tiêu cũng xuất hiện.
Khoảnh khắc đó, Cố Trường An dưới dù ngẩng đầu, tầm mắt nhìn người đàn ông vừa đi vừa nhắn tin nhắn đi ngang bên cạnh cậu một hai giây, đem diện mạo người này nhớ rõ.
Kỹ năng theo dõi của Cố Trường An rất hoàn hảo, cậu đã theo dõi nơi ở của người đàn ông kia một cách suôn sẻ.
Nhà cho thuê, có mấy căn nhà trệt quay xung quanh một cái sân, ổ khóa là loại thông thường rất phổ biến, không cần dùng sức gì cậy mở là nó mở ra ngay, hệ số an toàn không cao.
Cố Trường An nhanh chóng đem hoàn cảnh xung quanh trước hết nắm rõ, cái phòng phía tây chủ hộ mới chuyển đi, cậu rủ tay xuống rõ rõ đùi, tính toán cái gì đó.
" Các cậu làm gì ở đây?"
Trước cửa bỗng có tiếng gọi lại, Cố Trường An quay đầu, thấy một bác gái tay cầm đồ ăn bước vào, nhìn về Ngô Đại Bệnh đứng bên cạnh cậu, vẻ mặt phòng bị
Cố Trường An lịch sự đáp:
" Gì à, bọn cháu đến tìm phòng ở, thấy bên ngoài trên bức tường có dán quảng cáo, nên vào trong xem xem."
Bác gái trừng Ngô Đại Bệnh hỏi: " Các cậu đi cùng nhau?"
" Vâng, là đi cùng nhau" Cố Trường An cười nói, " Chúng cháu là anh em."
Bác gái vẫn chưa bỏ phòng bị: " Cậu ta làm nghề gì?"
Cố Trường An nhìn về Ngô Đại Bệnh: " Gì hỏi anh làm nghề gì, mau nói"
Ngô Đại Bệnh nhìn lại Cố Trường An
Cố Trường An hai cánh môi nhấp nhấp động.
Ngô Đại Bệnh theo khẩu hình miệng của cậu nói: " Đầu bếp."
" À à thì ra là đầu bếp sao." Bác gái thở nhẹ một hơi, là một nghề chính đáng, bác gái nhìn nhìn Cố Trường An, ánh mắt lại nhìn về phía Ngô Đại Bệnh.
" Nói chớ thân hình anh cậu rất được," lớn lên có chút....... Bưu hãn
Cố Trường An là cái dạng bệnh tật yếu ớt lấy ra so với Ngô Đại Bệnh thì càng thêm vạm vỡ, Như thể cậu ta có thể bóp chết một con bò bằng tay không.
Bác gái là người nhiệt tình, bác chỉ chỉ cái phòng phía tây:
" Hai ngày trước chủ nhà mới chuyển đi, vẫn chưa có người thuê, cậu nếu muốn thuê, tôi có thể giúp cậu liên hệ với bên chủ nhà."
Cố Trường An khách khí nói " Cảm ơn"
" Buổi sáng có một đôi tình nhân đến xem nhà, ôi giời, hai người họ ngay trong sân hôn hít nhau, còn mò tới mò lui, cuộc sống đời tư không tốt." bác gái ghét bỏ lắc lắc đầu, xong lại nhìn Cố Trường An với biểu tình như mẹ chồng xem con rễ tương lai, giơ tay đập lên vai cậu,
" Tôi thích hàng xóm giống như cậu, nhìn ra được là một đứa trẻ tốt."
Cố Trường An thấy thế liền hiện ra nụ cười của đứa trẻ tốt.
Chủ nhà vừa đến, Cố Trường An dựa vào vẻ ngoài ngây thơ, vô hại của mình, và bộ dạng lớn lên man nữ đều không chê, cùng với năng lực chỉ hưu nói ngựa* cuối cùng cũng thương lượng trước tiên sẽ thuê một tháng ở đây.
*Chỉ hưu nói ngựa : một điện tích nói về Triệu Cao muốn làm loạn (chiếm đoạt quyền lực của nhà Tần), sợ các quan đại thần không nghe lời, bèn gài bẫy, bày mưu thử thách. Ông đem con hưu ra và nói nó là ngựa, có người thuận theo ông nói là ngưạ, có người chê cười ông nói nó vốn dĩ là hưu.Xong ông đã thầm lặng thủ tiêu những người chống đối ông nói nó là hưu. Từ đấy ai ai cũng sợ Triệu Cao
(Nghĩa ẩn dụ của nó là cố ý đảo lộn trắng đen,làm xáo trộn phải trái đúng sai.)
Cậu đến tối lại tra ra một tin, chủ nhân lời nói dói gọi là Trương Vĩ, làm việc ở nhà xưởng Phúc Tân, là đồng nghiệp của Hà Tiến.
Sau khi dọn đến, Cố Trường An bắt đầu mỗi ngày theo dõi Trương Vĩ đi đi về về, phát hiện hắn mặc dù nghèo, quần áo tuy cũ, nhưng con người hắn trên dưới rất sạch sẽ, nút áo sơ mi đóng từ hàng dưới lên tận trên cùng kín không kẻ hở, không một chút cẩu thả nào.
Những người công nhân khác thì tay áo sắn cao, lôi thôi lếch thếch, sợ người khác không biết chính mình là cái điếu ti*, chỉ có hắn ta mỗi ngày đều chỉnh chỉnh tề tề thắt nút áo đoan chính, như một học sinh gương mẫu trong đám học sinh, rất chói mắt.
*Điếu ti : ngôn ngữ mạng thịnh hành, mang ý châm biếm(kẻ tầm thường / người thua cuộc)người nghèo không nhà không xe không ước mơ.Nó cũng đề cập đến phép ẩn dụ về sự tự ti.
Trương Vĩ lớn lên có khuôn mặt sạch sẽ ưa nhìn.
Theo dõi đến ngày thứ ba, Trương Vĩ sau tan làm ra thì đi siêu thị
Cố Trường An cũng đi vào theo, thấy Trương Vĩ mua giá treo quần áo, đợi hắn đi khỏi, cậu phát hiện hắn chọn mặt hàng giá cao nhất trong đó.
Bất quá chỉ là cái giá treo quần áo, kẻ quê mùa sao có thể chú ý như vậy, không phải chỉ cần gấp gấp gọn gàng là được rồi sao, xem ra về chất lượng cuộc sống Trương Vĩ cũng có yêu cầu nhất định.
Trương Vĩ sau khi rời khỏi siêu thị thì đi ăn một bát mì, sau đó lại đi về nhà chính mình, không một chút khác thường.
Buổi tối Cố Trường An đi ra đi vệ sinh, láng máng nghe thấy tiếng "khúc khích", nghe như tiếng sắp nghẹt thở tới nơi truyền đến, cậu nhướn mày, cuối người tiến gần lại tiếng động.
Bây giờ là một giờ sáng, trong sân có ba căn phòng đang sáng đèn, phòng Trương Vĩ là một trong số đó
Cố Trường An đứng ngoài cửa phòng, từ kẻ hở cánh cửa nhìn vào trong, cậu nhìn thấy một đôi chân trần, là chân của Trương Vĩ, nhưng đôi chân đó không đứng trên mặt đất mà nó đang lơ lửng trên không.
Nhìn thấy tình hình trước mắt, Cố Trường An đồng tử co rụt lại, tầm mắt nhanh chóng hướng lên trên, một màn trước mắt làm cho cơ bắp trên mặt cậu kịch liệt co rút.
Trên trần nhà có một cái móc sắt, thường ngày dùng để treo đồ lên đó.
Trương Vĩ lúc này đem những cái giá treo đồ đều móc hết lên phía trên, sau đó hắn đem cổ của mình treo vào trong cái giá treo đồ, như treo một cái xác chết, treo lơ lửng trên trần nhà.
Cố Trường An nhìn, bây giờ Trương Vĩ nhìn như một bộ quần áo được treo trên giá treo đồ, ở trên không trung lắc lư trái phải.
Phấn khích, là nghẹt thở đến hưng phấn.
Trương Vĩ là một người yêu thích cảm giác nghẹt thở, khuôn mặt đỏ bừng phát tím, hai mắt trừng ra, trong miệng chảy nước miếng và không ngừng phát ra giọng cười khúc khích, giống như rên rỉ, càng giống như đang cười, tràn đầy khoái cảm muốn ngừng mà không được.
Không lâu sau, Trương Vĩ từ từ đem cổ dời khỏi giá treo đồ, trên cổ có một vết bầm tím, có cả vết mới lẫn vết cũ.
Cố Trường An bây giờ mới biết tại sao Trương Vĩ hằng ngày đều thắt nút lên tới cổ rồi, cậu nhíu chặt mày, trong lòng có một cảm giác buồn nôn đến rợn người.
" Khúc khích"
Chỉ nghỉ một vài phút, Trương Vĩ lại mặt mày hưng phấn đem chính mình treo lại trên giá treo đồ trên trần nhà, như một bộ quần áo lắc qua lắc lại.
- ----
Trời má đáng sợ quá, có cả yếu tố kinh dị à huhuhu.
????????????????????????????????????????????????????
Dựa theo thông tin lời nói dói, cậu không biết Hà Kiến ở đâu, là sống hay chết, là người hay quỷ, mà đương sự là một điểm đột phá duy nhất, chỉ có thể từ hắn xuống tay, hắn là chủ nhân của lời nói dói này, sau lưng chắc chắn có dấu động cơ nào đó không muốn cho người khác biết.
Cố Trường An mấy năm nay đều sử lý mấy lời nói dói tương tự như vậy, trước mắt không nên báo án, bởi vì cảnh sát cũng phán đoán có phải có người ác ý báo án giả hay không, nhất định sẽ đề ra nghi vấn, rồi đi xác minh.
Như vậy sẽ đả thảo kinh xà( đánh cỏ động rắn), đương sự sẽ phát giác được mà bỏ chạy, một khi khoãng cách kéo xa ra, lời nói dói trong bình sẽ không có cách nào định vị rõ vị trí cụ thể của hắn ta, đến lúc đó lại rất phiền phức.
Chỉ có thể âm thầm điều tra, tùy thời mà hành động, nghĩ cách tìm được Hà Kiến trước.
Mưa nhỏ tí tách, không khí ẩm ướt.
Cố Trường An tâm tình không tốt, dọc theo đường đi đều lạnh mặt.
Ngô Đại Bệnh hỏi cậu có muốn ăn gì không.
Cố Trường An lắc đầu, lời nói ra miệng lại là: " Có gì ăn sao?"
Ngô Đại Bệnh đưa cho Cố Trường An một cái túi đựng đầy màn thầu.
Cố Trường An liếc liếc màn thầu, vẻ mặt chắp vá mở túi: "Cái bình đâu? Tôi xem xem."
Ngô Đại Bệnh đem cái bình lấy ra tới.
Cố Trường An nhìn lướt qua, cái bình chấn động nhẹ, đương sự đang ở gần đây.
Mưa bắt đầu to hơn, Cố Trường An và Ngô Đại Bệnh cầm dù xuyên qua đường lớn tiến thẳng về trước, lời nói dói dẫn bọn họ đến trước cửa một cái nhà xưởng.
Phạm vi đã khoanh vùng, tiếp đến là ôm cây đợi thỏ.
Hơn sáu giờ, công nhân tan làm.
Cố Trường An giả vờ đứng một bên chờ người, công nhân từng tớp lướt qua bên người cậu, quả cầu thủy tinh vẫn chưa có động tĩnh gì.
Ngô Đại Bệnh nói: " Trường An, người đó hôm nay có phải xin nghỉ không đi làm? Hoặc là cái nhà xưởng này còn có cái cửa nào khác không.....?"
Cố Trường An làm động tác sụt với cậu ta.
Ngô Đại Bệnh liền đóng lại miệng.
Cố Trường An rũ mí mắt, kiên nhẫn chờ con mồi của mình.
Gần hai mươi phút sau, mục tiêu cũng xuất hiện.
Khoảnh khắc đó, Cố Trường An dưới dù ngẩng đầu, tầm mắt nhìn người đàn ông vừa đi vừa nhắn tin nhắn đi ngang bên cạnh cậu một hai giây, đem diện mạo người này nhớ rõ.
Kỹ năng theo dõi của Cố Trường An rất hoàn hảo, cậu đã theo dõi nơi ở của người đàn ông kia một cách suôn sẻ.
Nhà cho thuê, có mấy căn nhà trệt quay xung quanh một cái sân, ổ khóa là loại thông thường rất phổ biến, không cần dùng sức gì cậy mở là nó mở ra ngay, hệ số an toàn không cao.
Cố Trường An nhanh chóng đem hoàn cảnh xung quanh trước hết nắm rõ, cái phòng phía tây chủ hộ mới chuyển đi, cậu rủ tay xuống rõ rõ đùi, tính toán cái gì đó.
" Các cậu làm gì ở đây?"
Trước cửa bỗng có tiếng gọi lại, Cố Trường An quay đầu, thấy một bác gái tay cầm đồ ăn bước vào, nhìn về Ngô Đại Bệnh đứng bên cạnh cậu, vẻ mặt phòng bị
Cố Trường An lịch sự đáp:
" Gì à, bọn cháu đến tìm phòng ở, thấy bên ngoài trên bức tường có dán quảng cáo, nên vào trong xem xem."
Bác gái trừng Ngô Đại Bệnh hỏi: " Các cậu đi cùng nhau?"
" Vâng, là đi cùng nhau" Cố Trường An cười nói, " Chúng cháu là anh em."
Bác gái vẫn chưa bỏ phòng bị: " Cậu ta làm nghề gì?"
Cố Trường An nhìn về Ngô Đại Bệnh: " Gì hỏi anh làm nghề gì, mau nói"
Ngô Đại Bệnh nhìn lại Cố Trường An
Cố Trường An hai cánh môi nhấp nhấp động.
Ngô Đại Bệnh theo khẩu hình miệng của cậu nói: " Đầu bếp."
" À à thì ra là đầu bếp sao." Bác gái thở nhẹ một hơi, là một nghề chính đáng, bác gái nhìn nhìn Cố Trường An, ánh mắt lại nhìn về phía Ngô Đại Bệnh.
" Nói chớ thân hình anh cậu rất được," lớn lên có chút....... Bưu hãn
Cố Trường An là cái dạng bệnh tật yếu ớt lấy ra so với Ngô Đại Bệnh thì càng thêm vạm vỡ, Như thể cậu ta có thể bóp chết một con bò bằng tay không.
Bác gái là người nhiệt tình, bác chỉ chỉ cái phòng phía tây:
" Hai ngày trước chủ nhà mới chuyển đi, vẫn chưa có người thuê, cậu nếu muốn thuê, tôi có thể giúp cậu liên hệ với bên chủ nhà."
Cố Trường An khách khí nói " Cảm ơn"
" Buổi sáng có một đôi tình nhân đến xem nhà, ôi giời, hai người họ ngay trong sân hôn hít nhau, còn mò tới mò lui, cuộc sống đời tư không tốt." bác gái ghét bỏ lắc lắc đầu, xong lại nhìn Cố Trường An với biểu tình như mẹ chồng xem con rễ tương lai, giơ tay đập lên vai cậu,
" Tôi thích hàng xóm giống như cậu, nhìn ra được là một đứa trẻ tốt."
Cố Trường An thấy thế liền hiện ra nụ cười của đứa trẻ tốt.
Chủ nhà vừa đến, Cố Trường An dựa vào vẻ ngoài ngây thơ, vô hại của mình, và bộ dạng lớn lên man nữ đều không chê, cùng với năng lực chỉ hưu nói ngựa* cuối cùng cũng thương lượng trước tiên sẽ thuê một tháng ở đây.
*Chỉ hưu nói ngựa : một điện tích nói về Triệu Cao muốn làm loạn (chiếm đoạt quyền lực của nhà Tần), sợ các quan đại thần không nghe lời, bèn gài bẫy, bày mưu thử thách. Ông đem con hưu ra và nói nó là ngựa, có người thuận theo ông nói là ngưạ, có người chê cười ông nói nó vốn dĩ là hưu.Xong ông đã thầm lặng thủ tiêu những người chống đối ông nói nó là hưu. Từ đấy ai ai cũng sợ Triệu Cao
(Nghĩa ẩn dụ của nó là cố ý đảo lộn trắng đen,làm xáo trộn phải trái đúng sai.)
Cậu đến tối lại tra ra một tin, chủ nhân lời nói dói gọi là Trương Vĩ, làm việc ở nhà xưởng Phúc Tân, là đồng nghiệp của Hà Tiến.
Sau khi dọn đến, Cố Trường An bắt đầu mỗi ngày theo dõi Trương Vĩ đi đi về về, phát hiện hắn mặc dù nghèo, quần áo tuy cũ, nhưng con người hắn trên dưới rất sạch sẽ, nút áo sơ mi đóng từ hàng dưới lên tận trên cùng kín không kẻ hở, không một chút cẩu thả nào.
Những người công nhân khác thì tay áo sắn cao, lôi thôi lếch thếch, sợ người khác không biết chính mình là cái điếu ti*, chỉ có hắn ta mỗi ngày đều chỉnh chỉnh tề tề thắt nút áo đoan chính, như một học sinh gương mẫu trong đám học sinh, rất chói mắt.
*Điếu ti : ngôn ngữ mạng thịnh hành, mang ý châm biếm(kẻ tầm thường / người thua cuộc)người nghèo không nhà không xe không ước mơ.Nó cũng đề cập đến phép ẩn dụ về sự tự ti.
Trương Vĩ lớn lên có khuôn mặt sạch sẽ ưa nhìn.
Theo dõi đến ngày thứ ba, Trương Vĩ sau tan làm ra thì đi siêu thị
Cố Trường An cũng đi vào theo, thấy Trương Vĩ mua giá treo quần áo, đợi hắn đi khỏi, cậu phát hiện hắn chọn mặt hàng giá cao nhất trong đó.
Bất quá chỉ là cái giá treo quần áo, kẻ quê mùa sao có thể chú ý như vậy, không phải chỉ cần gấp gấp gọn gàng là được rồi sao, xem ra về chất lượng cuộc sống Trương Vĩ cũng có yêu cầu nhất định.
Trương Vĩ sau khi rời khỏi siêu thị thì đi ăn một bát mì, sau đó lại đi về nhà chính mình, không một chút khác thường.
Buổi tối Cố Trường An đi ra đi vệ sinh, láng máng nghe thấy tiếng "khúc khích", nghe như tiếng sắp nghẹt thở tới nơi truyền đến, cậu nhướn mày, cuối người tiến gần lại tiếng động.
Bây giờ là một giờ sáng, trong sân có ba căn phòng đang sáng đèn, phòng Trương Vĩ là một trong số đó
Cố Trường An đứng ngoài cửa phòng, từ kẻ hở cánh cửa nhìn vào trong, cậu nhìn thấy một đôi chân trần, là chân của Trương Vĩ, nhưng đôi chân đó không đứng trên mặt đất mà nó đang lơ lửng trên không.
Nhìn thấy tình hình trước mắt, Cố Trường An đồng tử co rụt lại, tầm mắt nhanh chóng hướng lên trên, một màn trước mắt làm cho cơ bắp trên mặt cậu kịch liệt co rút.
Trên trần nhà có một cái móc sắt, thường ngày dùng để treo đồ lên đó.
Trương Vĩ lúc này đem những cái giá treo đồ đều móc hết lên phía trên, sau đó hắn đem cổ của mình treo vào trong cái giá treo đồ, như treo một cái xác chết, treo lơ lửng trên trần nhà.
Cố Trường An nhìn, bây giờ Trương Vĩ nhìn như một bộ quần áo được treo trên giá treo đồ, ở trên không trung lắc lư trái phải.
Phấn khích, là nghẹt thở đến hưng phấn.
Trương Vĩ là một người yêu thích cảm giác nghẹt thở, khuôn mặt đỏ bừng phát tím, hai mắt trừng ra, trong miệng chảy nước miếng và không ngừng phát ra giọng cười khúc khích, giống như rên rỉ, càng giống như đang cười, tràn đầy khoái cảm muốn ngừng mà không được.
Không lâu sau, Trương Vĩ từ từ đem cổ dời khỏi giá treo đồ, trên cổ có một vết bầm tím, có cả vết mới lẫn vết cũ.
Cố Trường An bây giờ mới biết tại sao Trương Vĩ hằng ngày đều thắt nút lên tới cổ rồi, cậu nhíu chặt mày, trong lòng có một cảm giác buồn nôn đến rợn người.
" Khúc khích"
Chỉ nghỉ một vài phút, Trương Vĩ lại mặt mày hưng phấn đem chính mình treo lại trên giá treo đồ trên trần nhà, như một bộ quần áo lắc qua lắc lại.
- ----
Trời má đáng sợ quá, có cả yếu tố kinh dị à huhuhu.
????????????????????????????????????????????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất