Hôm Nay Nhân Cách Chính Vẫn Đang Giám Sát Bọn Tôi
Chương 9: Một người tựa như...
Sáng sớm, Tịch Mộ còn nằm trên giường của mình, anh nằm thành một hình chữ đại ( 大) lộ ra bắp đùi trắng nõn, ở nửa người trên, quần áo vén lên đến rốn. Anh bác sĩ dịu dàng lịch sự ngày thường gãi gãi bụng mình, phát ra tiếng thở dài mà chỉ có những ông chú lớn tuổi mới làm.
Cảm giác không cần phải làm gì thật sự tốt quá.
Anh cảm thấy cuộc sống đại học của anh nên như thế này mới đúng.
Ngay lúc Tịch Mộ đang hưởng thụ khoảnh khắc thoải mái không dễ có, vừa muốn chuẩn bị nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Anh vẫn chưa có dự tính rời giường. Đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên.
Tịch Mộ trực tiếp bấm loa ngoài.
"Sư đệ ơi ~" Giọng của La Trạch nghe vô cùng phấn khởi.
"Sư huynh à, mới sáng sớm, tinh thần anh tốt đấy nhỉ." Tịch Mộ bội phục, La Trạch không hổ danh là chàng nam thần như ánh mặt trời của viện bọn họ, thật sự rạng rỡ quá đi. Đã nhiều lần anh ta làm cho anh có cảm giác muốn kéo rèm cửa sổ, che loại ánh sáng kịch liệt này đi.
"Anh trực ban, chuẩn bị về ngủ nè." La Trạch nói anh nghe tình hình hiện tại,
"Vậy anh đi ngủ đi." Tịch Mộ nói một cách lạnh lùng, sau đó muốn cúp điện thoại.
"Ha ha." La Trạch ở đầu dậy bên kia cười cười, "Hôm qua là ngày đầu tiên em làm viện ở khu đóng, thế nào rồi? Đã quen chưa?"
Tịch Mộ gãi gãi đầu tóc rối bời, thở dài một hơi, "Em muốn đổi bệnh viện." Anh nói ra cảm xúc thật của mình.
"Đừng mà." La Trạch càng cười vui vẻ hơn.
"Sự quan tâm của sư huynh xem như là em biết rồi, em muốn ngủ thêm lát nữa, cúp đây." Anh nói, sau đó đi mò điện thoại di động.
La Trạch phát hiện anh muốn cúp điện thoại thật, vội vàng nói chuyện cho anh biết trước. "Lam Tư Ngộ tự mình yêu cầu rời khỏi phòng giam, viện trưởng phê chuẩn rồi, bây giờ em phải nhanh đến nhìn cậu ta."
"Đậu má!"
Bộ dáng phát điên của Lam Tư Ngộ ngày hôm qua hãy còn chân thực trước mặt anh, Tịch Mộ hoảng hốt bò dậy khỏi giường mặc quần áo vào.
Bầu trời mờ mịt, có mưa nhỏ rơi, bãi cỏ xanh.
Lam Tư Ngộ mặc quần áo mưa màu trắng ngồi xổm dưới gốc cây.
Giọt mưa rơi xuống bãi cỏ, sau đó đọng lại, ốc sên chậm chạp bò qua, nó chăm chú để bản thân không quấy rầy một mảnh mùa xuân này.
Đôi mắt Lam Tư Ngộ dõi theo ốc sên bò.
Sinh vật thật sự là thú vị.
Một loạt tiếng bước chân đang tiến dần về phía nó.
Lam Tư Ngộ cũng không để ý tới. Một mình nó ở đây... Chuyện thế này là không thể nào. Nó không phải ở một mình, xung quanh nó có rất nhiều nhân viên bảo vệ. Một khi nó lại phát bệnh, thì bất cứ lúc nào cũng sẽ có người xông lên chế ngự nó.
Người đến đứng ở bên cạnh nó, sau đó cũng ngồi xổm xuống. Người đó thấy Lam Tư Ngộ, hỏi: "Cậu cũng là nấm à?"
Lam Tư Ngộ nghe thấy câu hỏi của người đó, quay đầu nhìn.
Tịch Mộ cầm một chiếc dù màu nâu. Xuyên qua mảnh kính mắt, nó thấy anh đang cười tủm tỉm nhìn nó.
Dịu dàng hiền hòa, nhưng tiếc là cổ áo chưa sửa xong.
Trải qua thời gian ở chung ngắn ngủi ngày hôm qua, ấn tượng của Lam Tư Ngộ với anh tốt lên không ít. Vì thế nó suy nghĩ một chút, thu lại sắc mặt xấu xí của mình.
"Tôi không phải là nấm." Lam Tư Ngộ nói.
Tịch Mộ nói đùa với cậu ta, "Tôi là nấm."
"Vậy à." Tịch Mộ trả lời qua loa, rõ ràng cũng chẳng có hứng thú nói về đề tài này với anh.
"Cậu có thể nói chuyện với tôi, cậu có thể nghe hiểu nấm nói, cho nên cậu cũng là nấm." Tịch Mộ mở miệng nói bậy, muốn quấn lấy cậu ta để nói chuyện cùng.
Đó là một lời nói dối khiến người ta kinh ngạc.
"Cậu cũng là nấm sao?" Tịch Mộ lần nữa đặt câu hỏi.
Lam Tư Ngộ dùng ánh mắt lo lắng nhìn anh. "Bác sĩ... Anh thế này, có chút vấn đề." Người bình thường sao có thể tự nhận mình là nấm chứ?
"Phụt." Tịch Mộ bị cậu ta làm cho bật cười.
Lam Tư Ngộ nhặt một chiếc lá lên, đặt trước mặt ốc sên.
Ốc sên bị vật cản chắn đường, lập tức đổi hướng. Dựa theo tốc độ của nó, đổi một con đường cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Tịch Mộ nhìn chằm chằm động tác của cậu ta.
"Ốc sên... Ốc sên đó." Lam Tư Ngộ vô cùng phấn chấn chỉ vào ốc sên, nở một nụ cười ngây thơ.
"Cậu nói lắp à?" Tịch Mộ hỏi cậu ta rất tự nhiên.
Lam Tư Ngộ sững sờ, lập tức lắc đầu."Không phải."
"Bởi vì có lúc cậu nói chuyện không rõ ràng."
"Bởi vì... Tôi sợ tôi nói sai."
"Hả?"
"Trước đây chỉ có Lam Tư Ngộ sẽ đáp lời của tôi, tôi chưa từng những người khác nói chuyện lâu." Nó cúi đầu, lo lắng nhổ mấy cây cỏ.
Bởi vì trước đây không có nhiều người nói chuyện với mình, Lam Tư Ngộ chưa từng nghĩ rằng mình là một người có tính thận trọng như thế.
Tịch Mộ nhớ tới viện trưởng lời nói, làm bộ vô ý mà nói rằng: "Cậu không phải là Lam Tư Ngộ."
Lam Tư Ngộ nghe vậy, nở nụ cười."Cũng được, không sao cả."
"Tên của cậu thật kỳ quái." Tịch Mộ hỏi, "Là có ý gì."
Lam Tư Ngộ biết nguồn gốc cái tên của nó, "Một người tựa..."
"Một người tựa như cầu vồng, phải gặp gỡ thì mới biết có." Tịch Mộ cướp lời đáp.
Lam Tư Ngộ suy nghĩ một chút, "Một câu nói tương tự thế." Nhưng có chút không đúng lắm.
*Giải thích ở cuối chương.
"Ừm." Tịch Mộ không nhịn được kích động chửi mắng trong lòng. Anh muốn mắng cậu ta nói chuyện mơ hồ không rõ, một bên muốn mắng cái tên của cậu ta. Phong cách đặt tên của phụ huynh thời bây giờ... đáng lo thật đấy.
Lam Tư Ngộ liếc mắt nhìn Tịch Mộ một cái.
Tịch Mộ phát hiện cậu ta đang nhìn mình.
Lam Tư Ngộ lại liếc mắt nhìn anh.
"Có chuyện gì thì nói đi." Tịch Mộ không chịu được khi bị người làm phiền.
Lam Tư Ngộ nói, "Bác sĩ thích nói ừm."
"Đúng rồi, thích." Tịch Mộ buông tay, "Bởi vì phải ứng phó qua loa với bệnh nhên bọn cậu với cấp trên." Anh lừa một cách đương nhiên.
Nhìn anh buông tay ra, Lam Tư Ngộ đặt tay mình vào lòng bàn tay trống rỗng của anh.
Tịch Mộ sững sờ.
Lam Tư Ngộ ngẩng đầu, nhìn anh, nở nụ cười xán lạn.
Cậu ta gầy quá, nụ cười này nhìn cậu như bộ xương khô. Không làm cho người ta thấy đẹp chỗ nào, chỉ thấy sợ hãi.
Tịch Mộ lặng lẽ thở dài một hơi, sau đó ngón tay anh vỗ vỗ mu bàn tay cậu, an ủi. "Sẽ không sao đâu." Rốt cục cũng chả biết, anh có chuyện gì mà không sao.
Lam Tư Ngộ lúc này mới yêu cầu anh. "Đưa tôi về đi."
"Về đâu?"
"Căn phòng nhỏ của tôi." Ý của nó là, nó không muốn tồn tại như thể nhân cách chính.
"Không thể, xin lỗi." Tịch Mộ từ chối cậu ta.
"Hoặc là, đừng nhốt tôi lại nữa." Lam Tư Ngộ cúi đầu, "Ở đó, tôi không thích."
Nó có thể bị nhốt trong căn phòng có quái vật, không thể bị nhốt trong chiếc hộp nhân tạo.
"Chuyện này có thể có chút vấn đề." Tịch Mộ biết gặp phải loại bệnh nhân này không thể nói dối quá nhiều. "Tất nhiên vấn đề không phải là cậu, mà là nhân cách hôm trước ấy." Nhân cách tối hôm qua là tự mình hại mình, nhân cách hôm trước là chém người.
Lam Tư Ngộ cúi đầu, nhiều lần miết tay Tịch Mộ bàn.
Nó rất bất mãn.
Tịch Mộ nhìn vẻ mặt của cậu, nghiêng dù, dịch dịch chân, để chiếc dù cũng che được cả Lam Tư Ngộ.
Lam Tư Ngộ ngẩng đầu, đến gần anh hơn.
Tịch Mộ giới thiệu mình với cậu ta, "Ngày hôm qua cậu có vẻ không thoải mái lắm, dẫn đến tôi cũng không thể tự giới thiệu mình được. Tôi tên là Tịch Mộ, sau này là một trong những bác sĩ điều trị cho cậu."
Lam Tư Ngộ cười híp mắt, gọi anh, "Nấm."
"Đúng, tôi là nấm." Tịch Mộ xem như đang dỗ trẻ con.
Tiếc là Lam Tư Ngộ cũng chẳng phải đứa nhỏ gì. "Anh muốn tôi làm gì?" Nó chỉ ít tiếp xúc với người khác chứ không phải là không biết thứ gì.
Tịch Mộ nhắm mắt lại, "Tôi là bác sĩ, cậu là bệnh nhân, nhiệm vụ của tôi là chữa bệnh cho cậu, mà cậu thì không cần làm gì cả."
Lam Tư Ngộ dõi theo anh, bởi vì nhìn quá mức chăm chú, đôi mắt hổ phách thế mà sắc bén y như mắt mèo. Gió thổi tới, Tịch Mộ cầm dù đi mưa không chặt. Dù màu nâu cứ thể rơi xuống/ Hai người họ lộ ra giữa đường ranh giới của trời và đất.
Lam Tư Ngộ ngẩng đầu.
Mây đen dày đặc, gió thổi tới tán những đám mây thành sương mù mờ ảo, sau đó tràn xuống bao phủ một góc cảnh vật.
Giọt mưa rơi trên mí mắt của Lam Tư Ngộ.
Xa xa, bên trong màn sương dày có một con quái vật khổng lồ đi ra. Nó như một thân cây, một gốc cây thần đã sống cả ngàn năm. Toàn bộ lá của nó đã héo úa, từng nhánh cây khô héo xấu xí tán ra. Nó bước từng bước ra khỏi làn sương dày, bàn chân cồng kềnh giẫm trên nền đất. Đất rung núi chuyển, trong nháy mắt tiếp theo nó muốn đi ra hủy diệt trái đất.
Tịch Mộ nhặt dù, lúc trở lại nhìn thấy Lam Tư Ngộ đang ngơ ngác nhìn bầu trời, anh không khỏi nhìn về hướng cậu ta đang nhìn. Sau khi nhìn, anh cảm giác mình đã hiểu ra. "Hôm nay lát nữa trời sẽ mưa to." Bên kia là một đám mây màu đen.
Lam Tư Ngộ lấy lại tinh thần, nói, "Vậy à."
Chỉ có quái vật mới có thể nhìn thấy quái vật.
Trên thực tế, bệnh viện này là nơi có rất nhiều quái vật.
Lúc bọn họ trò chuyện, cách đó không xa vẫn có một người bọc áo màu đen đứng cạnh cửa.
Không nhúc nhích, y như tượng điêu khắc. Lam Tư Ngộ nhìn mãi thật lâu, người đó mới ngẩng đầu lên.
Trên mặt của người đó có nhiều mắt đến mức nó đếm không hết, chúng trợn to, căm tức nhìn nó.
Tịch Mộ thuận theo ánh mắt của cậu ta, nhìn thấy nhân viên bảo vệ. Anh không hiểu gì, gãi đầu một cái, tuy rằng ánh mắt nhân viên kia có chút hung ác, thế nhưng cậu ta không nhất thiết phải dùng ánh mắt kinh hoảng như thế mà nhìn chứ.
Ánh mắt này... Như là đang nhìn quái vật.
Lam Tư Ngộ không nhịn được dựa gần Tịch Mộ hơn, ngón tay khô gầy đáp lên cánh tay của anh.
"Trời mưa rồi." Tịch Mộ bung dù cho cậu, "Chúng ta đi về thôi."
Lam Tư Ngộ vỗ vỗ ống quần, đứng lên.
Tịch Mộ dắt cánh tay đặt trên tay mình, bàn tay mảnh khảnh nọ khoác lên tay anh, anh có một loại ảo giác, chỉ cần anh dùng thêm một chút sức, bàn tay này có thể bị bẻ gãy.
Như là đóa hoa bị thú hoang giẫm nát.
"Cậu phải ăn nhiều một chút mới được." Tịch Mộ không nhịn được mà nói.
Lam Tư Ngộ lắc đầu."Để tôi làm đứa nhỏ xấu tiếp đi." Nó rầu rĩ không vui.
"Haiz, cậu thù dai thế."Tịch Mộ không nhịn được cười.
Lam Tư Ngộ lắc đầu.
Tịch Mộ bất đắc dĩ cười cười, sau đó than nhẹ trong lòng, rốt cục anh phải làm sao mới khiến cho người này tin rằng đa phần đồ ăn sẽ không có độc nhỉ.
Hết chương 8.
* Ý Tịch Mộ hỏi ở đây là cái tên Lam Tư Ngộ ấy.
Tư nhân nhược thải hồng, ngộ thương phương tri hữu – Một người tựa như cầu vồng, phải gặp thì mới biết họ tồn tại.
Thực ra đây là dịch nghĩa nhanh của câu trên, còn ý nghĩa nó truyền tải thì khác. Đó là câu tiếng Trung được dịch lại từ câu trích trong cuốn tiểu thuyết "Flipped - Bên kia đường có đứa dở hơi" của tác giả Weidelin Van Draanen, tiểu thuyết này đã được làm thành phim năm 2010.
"Every once in a while, you find someone who's iridescent, and when you do, nothing will ever compare."
"Sẽ có lúc nào đó bạn sẽ tìm được ai đó thật lấp lánh rực rỡ và khi đó bạn sẽ thấy chẳng có gì sánh nổi với họ cả."
Hỏi đáp vui: Sau khi Tịch Mộ giải thích cái tên Tư Ngộ theo ý của anh thì Lam Tư Ngộ có nói rằng: "Một câu nói tương tự thế." Nhưng có chút không đúng lắm.
Vậy theo bạn, cách hiểu của Lam Tư Ngộ về cái tên của mình là thế nào?
Gợi ý 1: Lam Tư Ngộ không có lối suy nghĩ của người bình thường nên không thể dùng thứ bình thường để hình dung.
Cảm giác không cần phải làm gì thật sự tốt quá.
Anh cảm thấy cuộc sống đại học của anh nên như thế này mới đúng.
Ngay lúc Tịch Mộ đang hưởng thụ khoảnh khắc thoải mái không dễ có, vừa muốn chuẩn bị nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Anh vẫn chưa có dự tính rời giường. Đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên.
Tịch Mộ trực tiếp bấm loa ngoài.
"Sư đệ ơi ~" Giọng của La Trạch nghe vô cùng phấn khởi.
"Sư huynh à, mới sáng sớm, tinh thần anh tốt đấy nhỉ." Tịch Mộ bội phục, La Trạch không hổ danh là chàng nam thần như ánh mặt trời của viện bọn họ, thật sự rạng rỡ quá đi. Đã nhiều lần anh ta làm cho anh có cảm giác muốn kéo rèm cửa sổ, che loại ánh sáng kịch liệt này đi.
"Anh trực ban, chuẩn bị về ngủ nè." La Trạch nói anh nghe tình hình hiện tại,
"Vậy anh đi ngủ đi." Tịch Mộ nói một cách lạnh lùng, sau đó muốn cúp điện thoại.
"Ha ha." La Trạch ở đầu dậy bên kia cười cười, "Hôm qua là ngày đầu tiên em làm viện ở khu đóng, thế nào rồi? Đã quen chưa?"
Tịch Mộ gãi gãi đầu tóc rối bời, thở dài một hơi, "Em muốn đổi bệnh viện." Anh nói ra cảm xúc thật của mình.
"Đừng mà." La Trạch càng cười vui vẻ hơn.
"Sự quan tâm của sư huynh xem như là em biết rồi, em muốn ngủ thêm lát nữa, cúp đây." Anh nói, sau đó đi mò điện thoại di động.
La Trạch phát hiện anh muốn cúp điện thoại thật, vội vàng nói chuyện cho anh biết trước. "Lam Tư Ngộ tự mình yêu cầu rời khỏi phòng giam, viện trưởng phê chuẩn rồi, bây giờ em phải nhanh đến nhìn cậu ta."
"Đậu má!"
Bộ dáng phát điên của Lam Tư Ngộ ngày hôm qua hãy còn chân thực trước mặt anh, Tịch Mộ hoảng hốt bò dậy khỏi giường mặc quần áo vào.
Bầu trời mờ mịt, có mưa nhỏ rơi, bãi cỏ xanh.
Lam Tư Ngộ mặc quần áo mưa màu trắng ngồi xổm dưới gốc cây.
Giọt mưa rơi xuống bãi cỏ, sau đó đọng lại, ốc sên chậm chạp bò qua, nó chăm chú để bản thân không quấy rầy một mảnh mùa xuân này.
Đôi mắt Lam Tư Ngộ dõi theo ốc sên bò.
Sinh vật thật sự là thú vị.
Một loạt tiếng bước chân đang tiến dần về phía nó.
Lam Tư Ngộ cũng không để ý tới. Một mình nó ở đây... Chuyện thế này là không thể nào. Nó không phải ở một mình, xung quanh nó có rất nhiều nhân viên bảo vệ. Một khi nó lại phát bệnh, thì bất cứ lúc nào cũng sẽ có người xông lên chế ngự nó.
Người đến đứng ở bên cạnh nó, sau đó cũng ngồi xổm xuống. Người đó thấy Lam Tư Ngộ, hỏi: "Cậu cũng là nấm à?"
Lam Tư Ngộ nghe thấy câu hỏi của người đó, quay đầu nhìn.
Tịch Mộ cầm một chiếc dù màu nâu. Xuyên qua mảnh kính mắt, nó thấy anh đang cười tủm tỉm nhìn nó.
Dịu dàng hiền hòa, nhưng tiếc là cổ áo chưa sửa xong.
Trải qua thời gian ở chung ngắn ngủi ngày hôm qua, ấn tượng của Lam Tư Ngộ với anh tốt lên không ít. Vì thế nó suy nghĩ một chút, thu lại sắc mặt xấu xí của mình.
"Tôi không phải là nấm." Lam Tư Ngộ nói.
Tịch Mộ nói đùa với cậu ta, "Tôi là nấm."
"Vậy à." Tịch Mộ trả lời qua loa, rõ ràng cũng chẳng có hứng thú nói về đề tài này với anh.
"Cậu có thể nói chuyện với tôi, cậu có thể nghe hiểu nấm nói, cho nên cậu cũng là nấm." Tịch Mộ mở miệng nói bậy, muốn quấn lấy cậu ta để nói chuyện cùng.
Đó là một lời nói dối khiến người ta kinh ngạc.
"Cậu cũng là nấm sao?" Tịch Mộ lần nữa đặt câu hỏi.
Lam Tư Ngộ dùng ánh mắt lo lắng nhìn anh. "Bác sĩ... Anh thế này, có chút vấn đề." Người bình thường sao có thể tự nhận mình là nấm chứ?
"Phụt." Tịch Mộ bị cậu ta làm cho bật cười.
Lam Tư Ngộ nhặt một chiếc lá lên, đặt trước mặt ốc sên.
Ốc sên bị vật cản chắn đường, lập tức đổi hướng. Dựa theo tốc độ của nó, đổi một con đường cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Tịch Mộ nhìn chằm chằm động tác của cậu ta.
"Ốc sên... Ốc sên đó." Lam Tư Ngộ vô cùng phấn chấn chỉ vào ốc sên, nở một nụ cười ngây thơ.
"Cậu nói lắp à?" Tịch Mộ hỏi cậu ta rất tự nhiên.
Lam Tư Ngộ sững sờ, lập tức lắc đầu."Không phải."
"Bởi vì có lúc cậu nói chuyện không rõ ràng."
"Bởi vì... Tôi sợ tôi nói sai."
"Hả?"
"Trước đây chỉ có Lam Tư Ngộ sẽ đáp lời của tôi, tôi chưa từng những người khác nói chuyện lâu." Nó cúi đầu, lo lắng nhổ mấy cây cỏ.
Bởi vì trước đây không có nhiều người nói chuyện với mình, Lam Tư Ngộ chưa từng nghĩ rằng mình là một người có tính thận trọng như thế.
Tịch Mộ nhớ tới viện trưởng lời nói, làm bộ vô ý mà nói rằng: "Cậu không phải là Lam Tư Ngộ."
Lam Tư Ngộ nghe vậy, nở nụ cười."Cũng được, không sao cả."
"Tên của cậu thật kỳ quái." Tịch Mộ hỏi, "Là có ý gì."
Lam Tư Ngộ biết nguồn gốc cái tên của nó, "Một người tựa..."
"Một người tựa như cầu vồng, phải gặp gỡ thì mới biết có." Tịch Mộ cướp lời đáp.
Lam Tư Ngộ suy nghĩ một chút, "Một câu nói tương tự thế." Nhưng có chút không đúng lắm.
*Giải thích ở cuối chương.
"Ừm." Tịch Mộ không nhịn được kích động chửi mắng trong lòng. Anh muốn mắng cậu ta nói chuyện mơ hồ không rõ, một bên muốn mắng cái tên của cậu ta. Phong cách đặt tên của phụ huynh thời bây giờ... đáng lo thật đấy.
Lam Tư Ngộ liếc mắt nhìn Tịch Mộ một cái.
Tịch Mộ phát hiện cậu ta đang nhìn mình.
Lam Tư Ngộ lại liếc mắt nhìn anh.
"Có chuyện gì thì nói đi." Tịch Mộ không chịu được khi bị người làm phiền.
Lam Tư Ngộ nói, "Bác sĩ thích nói ừm."
"Đúng rồi, thích." Tịch Mộ buông tay, "Bởi vì phải ứng phó qua loa với bệnh nhên bọn cậu với cấp trên." Anh lừa một cách đương nhiên.
Nhìn anh buông tay ra, Lam Tư Ngộ đặt tay mình vào lòng bàn tay trống rỗng của anh.
Tịch Mộ sững sờ.
Lam Tư Ngộ ngẩng đầu, nhìn anh, nở nụ cười xán lạn.
Cậu ta gầy quá, nụ cười này nhìn cậu như bộ xương khô. Không làm cho người ta thấy đẹp chỗ nào, chỉ thấy sợ hãi.
Tịch Mộ lặng lẽ thở dài một hơi, sau đó ngón tay anh vỗ vỗ mu bàn tay cậu, an ủi. "Sẽ không sao đâu." Rốt cục cũng chả biết, anh có chuyện gì mà không sao.
Lam Tư Ngộ lúc này mới yêu cầu anh. "Đưa tôi về đi."
"Về đâu?"
"Căn phòng nhỏ của tôi." Ý của nó là, nó không muốn tồn tại như thể nhân cách chính.
"Không thể, xin lỗi." Tịch Mộ từ chối cậu ta.
"Hoặc là, đừng nhốt tôi lại nữa." Lam Tư Ngộ cúi đầu, "Ở đó, tôi không thích."
Nó có thể bị nhốt trong căn phòng có quái vật, không thể bị nhốt trong chiếc hộp nhân tạo.
"Chuyện này có thể có chút vấn đề." Tịch Mộ biết gặp phải loại bệnh nhân này không thể nói dối quá nhiều. "Tất nhiên vấn đề không phải là cậu, mà là nhân cách hôm trước ấy." Nhân cách tối hôm qua là tự mình hại mình, nhân cách hôm trước là chém người.
Lam Tư Ngộ cúi đầu, nhiều lần miết tay Tịch Mộ bàn.
Nó rất bất mãn.
Tịch Mộ nhìn vẻ mặt của cậu, nghiêng dù, dịch dịch chân, để chiếc dù cũng che được cả Lam Tư Ngộ.
Lam Tư Ngộ ngẩng đầu, đến gần anh hơn.
Tịch Mộ giới thiệu mình với cậu ta, "Ngày hôm qua cậu có vẻ không thoải mái lắm, dẫn đến tôi cũng không thể tự giới thiệu mình được. Tôi tên là Tịch Mộ, sau này là một trong những bác sĩ điều trị cho cậu."
Lam Tư Ngộ cười híp mắt, gọi anh, "Nấm."
"Đúng, tôi là nấm." Tịch Mộ xem như đang dỗ trẻ con.
Tiếc là Lam Tư Ngộ cũng chẳng phải đứa nhỏ gì. "Anh muốn tôi làm gì?" Nó chỉ ít tiếp xúc với người khác chứ không phải là không biết thứ gì.
Tịch Mộ nhắm mắt lại, "Tôi là bác sĩ, cậu là bệnh nhân, nhiệm vụ của tôi là chữa bệnh cho cậu, mà cậu thì không cần làm gì cả."
Lam Tư Ngộ dõi theo anh, bởi vì nhìn quá mức chăm chú, đôi mắt hổ phách thế mà sắc bén y như mắt mèo. Gió thổi tới, Tịch Mộ cầm dù đi mưa không chặt. Dù màu nâu cứ thể rơi xuống/ Hai người họ lộ ra giữa đường ranh giới của trời và đất.
Lam Tư Ngộ ngẩng đầu.
Mây đen dày đặc, gió thổi tới tán những đám mây thành sương mù mờ ảo, sau đó tràn xuống bao phủ một góc cảnh vật.
Giọt mưa rơi trên mí mắt của Lam Tư Ngộ.
Xa xa, bên trong màn sương dày có một con quái vật khổng lồ đi ra. Nó như một thân cây, một gốc cây thần đã sống cả ngàn năm. Toàn bộ lá của nó đã héo úa, từng nhánh cây khô héo xấu xí tán ra. Nó bước từng bước ra khỏi làn sương dày, bàn chân cồng kềnh giẫm trên nền đất. Đất rung núi chuyển, trong nháy mắt tiếp theo nó muốn đi ra hủy diệt trái đất.
Tịch Mộ nhặt dù, lúc trở lại nhìn thấy Lam Tư Ngộ đang ngơ ngác nhìn bầu trời, anh không khỏi nhìn về hướng cậu ta đang nhìn. Sau khi nhìn, anh cảm giác mình đã hiểu ra. "Hôm nay lát nữa trời sẽ mưa to." Bên kia là một đám mây màu đen.
Lam Tư Ngộ lấy lại tinh thần, nói, "Vậy à."
Chỉ có quái vật mới có thể nhìn thấy quái vật.
Trên thực tế, bệnh viện này là nơi có rất nhiều quái vật.
Lúc bọn họ trò chuyện, cách đó không xa vẫn có một người bọc áo màu đen đứng cạnh cửa.
Không nhúc nhích, y như tượng điêu khắc. Lam Tư Ngộ nhìn mãi thật lâu, người đó mới ngẩng đầu lên.
Trên mặt của người đó có nhiều mắt đến mức nó đếm không hết, chúng trợn to, căm tức nhìn nó.
Tịch Mộ thuận theo ánh mắt của cậu ta, nhìn thấy nhân viên bảo vệ. Anh không hiểu gì, gãi đầu một cái, tuy rằng ánh mắt nhân viên kia có chút hung ác, thế nhưng cậu ta không nhất thiết phải dùng ánh mắt kinh hoảng như thế mà nhìn chứ.
Ánh mắt này... Như là đang nhìn quái vật.
Lam Tư Ngộ không nhịn được dựa gần Tịch Mộ hơn, ngón tay khô gầy đáp lên cánh tay của anh.
"Trời mưa rồi." Tịch Mộ bung dù cho cậu, "Chúng ta đi về thôi."
Lam Tư Ngộ vỗ vỗ ống quần, đứng lên.
Tịch Mộ dắt cánh tay đặt trên tay mình, bàn tay mảnh khảnh nọ khoác lên tay anh, anh có một loại ảo giác, chỉ cần anh dùng thêm một chút sức, bàn tay này có thể bị bẻ gãy.
Như là đóa hoa bị thú hoang giẫm nát.
"Cậu phải ăn nhiều một chút mới được." Tịch Mộ không nhịn được mà nói.
Lam Tư Ngộ lắc đầu."Để tôi làm đứa nhỏ xấu tiếp đi." Nó rầu rĩ không vui.
"Haiz, cậu thù dai thế."Tịch Mộ không nhịn được cười.
Lam Tư Ngộ lắc đầu.
Tịch Mộ bất đắc dĩ cười cười, sau đó than nhẹ trong lòng, rốt cục anh phải làm sao mới khiến cho người này tin rằng đa phần đồ ăn sẽ không có độc nhỉ.
Hết chương 8.
* Ý Tịch Mộ hỏi ở đây là cái tên Lam Tư Ngộ ấy.
Tư nhân nhược thải hồng, ngộ thương phương tri hữu – Một người tựa như cầu vồng, phải gặp thì mới biết họ tồn tại.
Thực ra đây là dịch nghĩa nhanh của câu trên, còn ý nghĩa nó truyền tải thì khác. Đó là câu tiếng Trung được dịch lại từ câu trích trong cuốn tiểu thuyết "Flipped - Bên kia đường có đứa dở hơi" của tác giả Weidelin Van Draanen, tiểu thuyết này đã được làm thành phim năm 2010.
"Every once in a while, you find someone who's iridescent, and when you do, nothing will ever compare."
"Sẽ có lúc nào đó bạn sẽ tìm được ai đó thật lấp lánh rực rỡ và khi đó bạn sẽ thấy chẳng có gì sánh nổi với họ cả."
Hỏi đáp vui: Sau khi Tịch Mộ giải thích cái tên Tư Ngộ theo ý của anh thì Lam Tư Ngộ có nói rằng: "Một câu nói tương tự thế." Nhưng có chút không đúng lắm.
Vậy theo bạn, cách hiểu của Lam Tư Ngộ về cái tên của mình là thế nào?
Gợi ý 1: Lam Tư Ngộ không có lối suy nghĩ của người bình thường nên không thể dùng thứ bình thường để hình dung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất