Hôm Nay Sư Tôn Lại Tự Vả Chăng?

Chương 10: Vứt đồ bừa bãi

Trước Sau
Đỗ Tưu nghe vậy, cười nói: "Lãnh tông sư cũng thường xuyên quên đồ sao?"

Lãnh Ly Tuyên buột miệng thốt ra: "Không có."

Rồi sau đó, lại bổ sung nói: "Cũng không, không... không thường."

Đỗ Tưu nghe xong cũng chỉ nhoẻn miệng cười.

Tiếp theo liền lẩm bẩm nói: "Ta nhớ rõ còn mà, rốt cuộc đặt ở đâu rồi?"

Lãnh Ly Tuyên thấy hắn tìm đông tìm tây vẫn không thấy, cũng không muốn phiền toái người khác, nói: "Nếu tìm không thấy thì thôi, ta cũng chỉ muốn lấy một lọ, định để dự phòng."

Đỗ Tưu kiên trì nói: "Không không không, huynh chờ chút, ta nhất định có thể tìm được."

Lãnh Ly Tuyên nhất thời cũng không biết phải làm gì cho đúng.

"Đỗ đại ca, ta mang theo chút điểm tâm tới cho huynh, thuận tiện đến đổi thuốc."

Một tiếng nói thanh thúy đánh vỡ cục diện bế tắc.

Chỉ thấy một nữ tử duyên dáng yêu kiều, tươi cười xán lạn đi đến. Vừa bước vào liền cắm hoa đào vào bình hoa, đặt hộp thức ăn lên bàn, động tác vô cùng lưu loát tự nhiên.

"Lâm Thải, muội tới rồi." Đỗ Tưu từ trong tủ bên cạnh thò đầu ra, cười cười, lại nói, "Thương thế sao rồi, có bất thường gì không?"

Lâm Thải cười lắc đầu, vừa định nói, liền nhìn thấy Lãnh Ly Tuyên và Nam Cung Thiếu Uyên ở một bên, kinh hỉ nói: "Lãnh tông sư!" Dừng một chút, khẩn trương hỏi: "... Các vị đến khám bệnh à? Bị thương ở đâu?"

Thấy Nam Cung Thiếu Uyên lắc lắc đầu.

Rồi sau đó ánh mắt Lâm Thải chuyển dời qua người Lãnh Ly Tuyên.

Lãnh Ly Tuyên nói: "Cũng không có bị thương, chỉ là tới đây lấy thuốc trị thương để phòng hờ mà thôi."

Lúc này, Đỗ Tưu ngại ngùng, gãi gãi đầu, nói: "Nhưng mà... ta đã quên thuốc để ở đâu rồi."

Lâm Thải cười than thở: "Đỗ đại ca, tật xấu lạc đông lạc tây của huynh khi nào mới sửa đây hả."

Nghe vậy, Đỗ Tưu gãi gãi đầu, cảm thấy xấu hổ cười cười.

Lãnh Ly Tuyên thấy thế liền nói: "Không bằng Đỗ đại phu trước tiên giúp muội ấy xem một chút đi. Ta không vội, có lẽ khi huynh đang bận rộn sẽ nghĩ ra thì sao." Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì, chờ thêm một chút cũng không sao.

Thấy y nói như thế, Đỗ Tưu đành phải xin lỗi cười cười, đóng ngăn kéo lại.

Nam Cung Thiếu Uyên ngược lại không khách khí, vẫn rót chén trà, uống một ngụm, dường như rất hài lòng cười một tiếng, sau đó rót thêm một chén, đưa cho Lãnh Ly Tuyên.

Dù sao cũng không có việc gì, Lãnh Ly Tuyên liền nhận lấy chậm rãi uống. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên người Lãnh Ly Tuyên, in ra ánh sáng loang lổ, nửa khuôn mặt ẩn trong ánh mặt trời, hàm dưới lộ ra độ cong đẹp mắt. Nam Cung Thiếu Uyên phảng phất như hóa đá, ngơ ngác nhìn y.

Lãnh Ly Tuyên cảm thấy tầm mắt của Nam Cung Thiếu Uyên vẫn rơi trên người mình, nghi hoặc hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

Nam Cung Thiếu Uyên khẽ nhếch khóe môi, dời tầm mắt, lắc đầu, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cúi đầu nhấp một ngụm trà.

Lúc này, Đỗ Tưu từ tủ bên đi ra, một bên giúp Lâm Thải tháo băng vải, một bên hỏi: "Hai ngày nay cảm giác thế nào?"

Lâm Thải bị hắn nắm tay như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn bất giác đỏ lên, hơi cúi đầu, nói: "Không có gì, chỉ là có chút ngứa, muốn gãi vài cái..."

Đỗ Tưu đột nhiên dùng sức nắm cổ tay cô, nhìn chằm chằm vết thương kia, khẩn trương nói: "Ngứa? Sao lại ngứa! Lúc trước không phải vẫn tốt sao!"

Lãnh Ly Tuyên nghe tiếng nhìn qua.

Thấy cổ tay Lâm Thải bị Đỗ Tưu hung hăng nắm chặt, da thịt trắng như tuyết trong nháy mắt lưu lại từng mấy dấu vết đỏ thẫm. Lâm Thải hình như rất đau, rút tay về phía sau, khẽ nhíu mày, nói: "Đỗ đại ca, huynh làm ta đau quá."

Đỗ Tưu vội buông tay, trên mặt hiện ra thần sắc áy náy, nói: "À, thật ngại quá, là ta quá khẩn trương."

Lãnh Ly Tuyên hỏi: "Sao vậy?"

Lâm Thải quay đầu lại, nhìn y mỉm cười, nói: "Không có gì, là Đỗ đại ca chuyện bé xé ra to."



Tiếp theo liền nghe Đỗ Tưu lẩm bẩm tự nói, "Sao lại ngứa chứ..."

Hắn lục lọi, cầm hơn mười loại dược liệu, đóng gói xong đưa cho Lâm Thải, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Sau khi trở về, đem những thứ này dùng lửa nhỏ nấu từ từ ba canh giờ, rồi uống."

Lâm Thải nhìn thoáng qua thuốc, nhất thời kinh hãi thất sắc, nói: "Những thứ này đều phải uống hả! Ta ghét uống thuốc nhất."

Đỗ Tưu nghiêm túc nhìn Lâm Thải, nói: "Đây là "Thanh Diện thú" để lại, không thể qua loa đều phải uống hết!"

Lâm Thải ngẩng đầu thấy vẻ mặt của hắn vô cùng nghiêm túc, không phản kháng nữa, đáp: "Được. Đều nghe lời huynh."

Biểu cảm Đỗ Tưu lúc này mới thả lỏng.

"Thanh Diện thú? Cô gặp qua Thanh Diện thú sao?" Nam Cung Thiếu Uyên nghe đối thoại của hai người này, vết thương kia hình như là Thanh Diện thú để lại, liền mở miệng hỏi.

Đỗ Tưu như sửng sốt một chút, sắc mặt thay đổi, cũng không nói lời nào.

Tiếp theo liền nghe Lâm Thải nói: "Ừm. Tháng trước ca ta... ca ta nói muốn diệt trừ Thanh Diện thú tận gốc, nhưng huynh ấy là phàm phu tục tử, sao có thể đánh thắng được một con quái vật to lớn như vậy. Ta rất lo lắng liền len lén đi theo phía sau huynh ấy..."

Lâm Thải dường như nhớ tới một ít hồi ức thương tâm, mặt lộ ra vẻ u buồn, nói: "Huynh ấy biết lưu huỳnh đối với Thanh Diện thú có tác dụng nhất định, liền muốn nhân cơ hội này diệt trừ nó, không ngờ trên đường đi, Thanh Diện thú đột nhiên phát cuồng, nóng nảy. Ta lo lắng ca ca, muốn kéo huynh ấy cùng nhau chạy, trong quá trình chạy thì bị Thanh Diện thú cào xước."

Dừng một chút, cô lại nói: "Ca ca thấy tình thế không tốt, ném ta ra ngoài, một mình đối kháng với nó, ta lúc ấy ngất đi, chờ khi ta tỉnh lại thì thấy ca ca máu me đầm đìa, nằm trên mặt đất, Thanh Diện thú cũng không biết tung tích..."

Nghe vậy, sắc mặt Đỗ Tưu sắc mặt khó coi vô cùng, hơi cúi đầu, mặt lộ ra áy náy nói: "Xin lỗi, đều do ta. Là ta phát hiện lưu huỳnh đối với nó có tác dụng nhất định, mới kiêu ngạo nói cho các người biết, dẫn đến ca ca muội chết thảm." Âm thanh của hắn khẽ run rẩy, dường như rất hối hận, rất tự trách.

Lâm Thải chỉ cười nhìn hắn: "Huynh cũng là có lòng tốt, ta trách ai cũng sẽ không trách huynh, đừng nghĩ nhiều."

Đỗ Tưu nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, cúi đầu sâu hơn một chút, sau đó quay mặt đi.

Nam Cung Thiếu Uyên hơi nhíu mày, hỏi: "Lưu huỳnh đối với Thanh Diện thú kia thật sự hữu dụng sao?"

Đỗ Tưu nói: "Ừm, hoặc nhiều hoặc ít, vẫn là có chút tác dụng."

Nam Cung Thiếu Uyên khẽ gật đầu, nói: "Vậy phiền Đỗ đại phu, ngày mai chuẩn bị một ít lưu huỳnh, ta dùng nó để đối phó với Thanh Diện thú."

Đỗ Tưu nói: "Ồ, được." Lập tức ngẩn người, hỏi, "Huynh đến đối phó với nó?" Sau đó nhìn Lãnh Ly Tuyên một chút, nói, "Không phải Lãnh tông sư tới đối phó với nó sao?"

Chỉ nghe Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Ta hỏi huynh, Thanh Diện thú mà người người đồn đãi, là hình dáng ra sao?"

Đỗ Tưu nói: "Mặt mũi hung tợn, lực lớn vô cùng, gϊếŧ người không chớp mắt."

Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Thanh Diện thú kia có lợi hại không?"

Đỗ Tưu gật gật đầu.

Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Vậy, có nguy hiểm hay không?"

Đỗ Tưu lại gật đầu hai cái.

Nam Cung Thiếu Uyên lại nói: "Vậy tác dụng của đồ đệ là để làm gì?"

Đỗ Tưu sửng sốt một chút, nghi hoặc nhìn hắn.

Nam Cung Thiếu Uyên khẽ mỉm cười, nói: "Làm bia chắn. Cho dù là núi đao biển lửa, ta cũng sẽ thay y đi." Mặc dù hắn cười, nhưng ngữ khí trong lời nói lại cực kỳ nghiêm túc.

Đỗ Tưu mới vừa gật đầu hai cái, lập tức lại lắc đầu lia lịa. Hình như không thể chấp nhận.

Lãnh Ly Tuyên dường như không ngờ tới, hắn sẽ nghĩ như vậy, nói: "Vậy sao?"

Nam Cung Thiếu Uyên nhìn y, chỉ cười, nói: "Đúng vậy."

Ngay sau đó, liền nghe Đỗ Tưu nói: "Đương nhiên đồ đệ Lãnh tông sư nói vậy nhất định rất lợi hại, là ta nhiều lời."

"Không sao." Lãnh Ly Tuyên nghe xong, trong lòng mừng thầm, cách làm như vậy quả là gãi đúng chỗ ngứa.

Lúc này, Tiểu Phong từ trong phòng đi ra, cười hì hì nói: "Lâm tỷ tỷ, tỷ đến rồi."



Lâm Thải cười hỏi: "Tiểu Phong hôm nay có ngoan hay không."

"Tiểu Phong rất ngoan, đệ còn giúp Đỗ ca ca sửa sang lại thật nhiều dược liệu đó." Vẻ mặt kia rất có ý tứ tranh công.

Điều này ngược lại nhắc nhở Đỗ Tưu, nói không chừng nó biết thuốc trị thương để đâu. Nghĩ vậy, Đỗ Tưu kinh hỉ hỏi: "Tiểu Phong, đệ có biết thuốc trị thương đặt ở nơi nào không? Huynh tìm nửa ngày cũng không tìm được, thực sự hao tổn tâm trí."

"Trông như thế nào ạ?" Tiểu Phong từ trước đến nay chỉ có thể nhớ kỹ hình dạng bình thuốc, tuổi tác nó còn nhỏ, không biết chữ.

Đỗ Tưu nghĩ nghĩ, nói: "Một cái bình nhỏ hình hồ lô, màu trắng, đã thấy qua chưa?"

Tiểu Phong vui vẻ nói: "Đệ biết, là Tiểu Phong cất đấy, Tiểu Phong tìm giúp Đỗ ca ca."

Ngay sau đó Tiểu Phong liền vui vẻ chạy qua. Nhón chân, mở ra một ngăn kéo nhỏ, tìm kiếm bên trong một lúc, sau đó cười nói: "Tìm thấy rồi."

Nó giơ cái bình lên cao, Đỗ Tưu thấy cười nói: "Đúng vậy, chính là nó."

Tiểu Phong liền vui mừng chạy tới, đưa cái bình cho Đỗ Tưu.

Đỗ Tưu cầm cái bình đi đến trước mặt Lãnh Ly Tuyên, nói: "Thật ngại quá, đầu óc của ta không tốt lắm, lại để cho huynh chờ lâu như vậy."

Lãnh Ly Tuyên nói: "Không sao, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm."

Đỗ Tưu vẫn cười nói xin lỗi.

Đợi sau khi Lãnh Ly Tuyên rời đi, liếc mắt nhìn trời một cái, lúc này mới phát giác, thật đúng là không còn sớm, mặt trời cũng đã xuống núi.

Hai người nói lời từ biệt xong, cũng từng người về phòng nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Nam Cung Thiếu Uyên thừa dịp Đỗ Tưu còn chưa ra cửa, đi đến trước thôn hái một cành hoa đào.

Khi trở về đi ngang qua đại sảnh, chợt cả kinh.

Chỉ thấy ở đại sảnh, trong ngoài đứng rất nhiều người, đội hình đều là hàng cong mới miễn cưỡng đứng hết.

Trong tay mọi người không ngoại lệ đều cầm một cành hoa đào.

Ngoài ra hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, nhiều người như vậy, xếp hàng dài như vậy, tất nhiên là sớm đã tới chờ, nhưng trong đại sảnh này, thế mà rất hài hòa, không hề có tiếng ồn ào, đều an tĩnh chờ Đỗ Tưu.

Nam Cung Thiếu Uyên mỉm cười, bước nhanh hơn.

"Cốc cốc cốc", Nam Cung Thiếu Uyên gõ lên cửa vài cái, tiếp theo bên trong liền truyền đến tiếng Đỗ Tưu đáp lại. Giây lát, Đỗ Tưu mở cửa ý bảo hắn đi vào, nói: "Nam Cung tiền bối dậy sớm thật... À, hoa đào đặt ở trên bàn là được."

Nam Cung Thiếu Uyên theo lời đặt hoa đào lên trên bàn.

Đỗ Tưu xoay người một trận bận rộn.

Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Ta e là sẽ trì hoãn huynh chốc lát, nếu để những thôn dân đó chờ huynh mà biết, sợ là sẽ oán trách ta mất."

Đỗ Tưu cười cười, nói: "Tiền bối không cần giễu cợt ta. Huynh đây chính là đại sự hàng đầu, họ nếu biết được, nhất định là rất vui mừng."

Lúc Nam Cung Thiếu Uyên đặt hoa đào vừa vặn liếc thấy trên bàn đặt một quyển sách rất kỳ lạ, liền tiện tay cầm lên.

Thấy thế, Đỗ Tưu vội buông dược liệu trong tay xuống, hai bước tiến lên đoạt lấy sách, dán chặt sách vào trong ngực mình, vẻ mặt khẩn trương, dường như rất để ý.

Quyển sách kia chỉ nằm trong tay Nam Cung Thiếu Uyên dừng lại trong khoảnh khắc còn chưa cảm nhận được nhiệt độ chính xác, đã bị Đỗ Tưu cướp đi.

Chỉ là một quyển sách thôi mà, hắn lại khẩn trương như thế, Nam Cung Thiếu Uyên nghi hoặc đánh giá hắn một cái.

Đỗ Tưu dường như cảm thấy mình phản ứng quá độ, ngay sau đó ra vẻ nhẹ nhàng giải thích nói: "À, ta ngày thường rất thích cất chứa loại kỳ nhân này, rảnh rỗi không có việc gì, dùng để gϊếŧ thời gian."

"Vậy à? Bên trong nói về gì?" Nam Cung Thiếu Uyên nhìn hắn, mặt không biểu cảm, ánh mắt lại phóng ra một loại áp lực vô hình.

_____

Lan: tôi khuyên mọi người nếu như có thích Đỗ Tưu thì hãy dừng ngay đi, để mình tôi thích và đau lòng được rồi (╯︵╰)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau