Hôm Nay Sư Tôn Lại Tự Vả Chăng?
Chương 16: Hết thảy như lúc ban đầu
Tay Lưu Huỳnh chợt dừng lại giữa không trung, nói: "Nhanh như vậy đã tìm tới rồi sao?" Ngữ khí không nhẹ không nặng, dường như đã dự đoán được, chỉ là có cảm giác không nỡ.
Rồi sau đó đặt cờ xuống, đứng dậy.
Chỉ chốc lát sau, Nam Cung Thiếu Uyên hùng hổ xông vào, trực tiếp lướt qua Lưu Huỳnh, đôi mắt nhìn Lãnh Ly Tuyên thật sâu, thấy y bình yên vô sự, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt thoáng nhìn Lưu Huỳnh đứng ở một bên, lạnh lùng nói: "Quả nhiên là ngươi đang giở trò quỷ."
Tay cầm kiếm, lúc trừng mắt gân xanh nổi lên, đột nhiên đâm kiếm về phía gã, Lưu Huỳnh né tránh, chỉ trong nháy mắt hai người liền lâm vào hỗn chiến.
Lãnh Ly Tuyên buông quân cờ trong tay xuống, đứng lên, nói: "Thiếu Uyên dừng tay, đừng làm hại tính mạng của hắn."
Theo âm cuối của Lãnh Ly Tuyên, kiếm của Nam Cung Thiếu Uyên khó khăn lắm mới dừng lại trước cổ họng Lưu Huỳnh, chỉ cách đó vài bước, hàn khí của kiếm khiến Lưu Huỳnh liên tục lui về phía sau mấy bước.
Nam Cung Thiếu Uyên bỗng dưng dừng tay, thu kiếm lại, nghiêng mắt nhìn Lưu Huỳnh một cái.
Lưu Huỳnh vốn không muốn đánh, gã ghét nhất là đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, thấy hắn dừng tay, chính mình cũng dừng tay, đứng sang một bên.
Nam Cung Thiếu Uyên khí thế hung mãnh, chỉ trong chốc lát, Lưu Huỳnh liền tự giác chống đỡ không nổi, lúc này đứng một bên hơi thở hổn hển.
Chỉ nghe Lãnh Ly Tuyên khẽ mở môi nói: "Lưu Huỳnh, cởi linh căn trên tay ta xuống."
Lưu Huỳnh giương mắt bình tĩnh nhìn Lãnh Ly Tuyên, linh căn này một khi vào tay người khác thì không cởi được, trừ phi…
Lưu Huỳnh hơi rũ mắt, thấy thái độ vô cùng nghiêm túc của Lãnh Ly Tuyên, thật lâu sau, gã gật đầu.
Gã chậm rãi nhắm mắt lại, đem linh lực bản thân tập trung ở lòng bàn tay, hình thành một vật thể hình cầu ánh sáng vàng lấp lánh. Đợi ánh sáng không lưu động, năm ngón tay bỗng dưng dùng sức, một hạt châu màu vàng bị Lưu Huỳnh bóp nát bấy, mảnh vụn mang theo ánh sáng bắn ra bốn phía, trong nháy mắt từ kẽ ngón tay của gã bay ra, ánh sáng dần dần tiêu tán.
Gã vậy mà tự tán linh lực!
Lúc này, linh căn màu vàng trên cổ tay Lãnh Ly Tuyên cũng theo đó biến mất.
Mà không có linh lực chống đỡ, thân thể Lưu Huỳnh càng ngày càng suy yếu, dần dần hình thành trạng thái trong suốt, mơ hồ có ý chống đỡ không nổi.
Linh căn không còn, linh lực của Lãnh Ly Tuyên liền không bị cản trở. Y chỉ muốn linh lực của mình, cũng không muốn mạng Lưu Huỳnh, liền nói với Nam Cung Thiếu Uyên: "Đỡ lấy hắn, để cho hắn ngồi vững vàng."
Nam Cung Thiếu Uyên đỡ Lưu Huỳnh ngồi xuống, lập tức rút tay ra, dường như một giây cũng không muốn chạm vào gã.
Thấy Lãnh Ly Tuyên đang vận chuyển linh lực, hắn liền biết y muốn làm cái gì, lúc này nói: "Sư tôn, để ta."
Lãnh Ly Tuyên nhàn nhạt nói: "Ngươi không đủ."
Sau đó tay dán vào lưng Lưu Huỳnh, hơi dùng sức, bắt đầu đưa linh lực vào.
Nam Cung Thiếu Uyên nhìn chằm chằm tay Lãnh Ly Tuyên, khẽ nhíu mày.
Dừng một chút, Lưu Huỳnh nói: "Vì sao lại cứu ta?"
Lãnh Ly Tuyên chỉ nói: "Linh lực của ngươi đã tan biến hết, từ nay về sau sẽ không bị vây khốn nữa, có thể tùy ý đi lại."
Lưu Huỳnh cười cười, nói: "Mỗi lần ngươi đều hỏi một đằng trả lời một nẻo."
Lãnh Ly Tuyên không đáp.
Một lát sau, thấy thân thể Lưu Huỳnh dần dần khôi phục thành thực thể, Lãnh Ly Tuyên mới chậm rãi thu tay lại: "Nếu ngươi cảm thấy cô đơn, có thể đi nhìn ngắm thế giới bên ngoài, không cần bắt người khắp nơi nữa."
Lưu Huỳnh cười cười, khẽ gật đầu: "Ừm." Thấy Lãnh Ly Tuyên đi ra ngoài thì mở miệng nói, "Ngươi muốn đi sao?"
Lãnh Ly Tuyên chân dừng lại một chút, nói: "Ừm. Ngươi và ta bèo nước gặp nhau, gặp nhau tức là hữu duyên, nhưng bước chân của ta sẽ không dừng lại ở đây. Ta tin rằng ngươi sẽ tìm thấy những người có thể đi cùng ngươi cả đời."
Lưu Huỳnh chỉ cười.
Cho đến khi bóng dáng Lãnh Ly Tuyên biến mất trong tầm mắt của mình, Lưu Huỳnh mới chậm rãi xoay người ngồi xuống.
"Có thể sao?" Ngay sau đó lại nói, "…Sẽ không."
Suy nghĩ: Trái tim đã đầy, không nơi nào cô đơn. Tuy rằng ngươi và ta bèo nước gặp nhau, chỉ quen biết hai ngày, nhưng ta vĩnh viễn sẽ không quên ngươi, Lãnh Ly Tuyên.
Lưu Huỳnh một mình chia làm hai góc, tiếp tục đánh ván cờ vừa rồi còn chưa xong.
"Cũng không biết lần này, ta có thể thắng hay không." Gã nói.
Sau khi ra ngoài, một con đường được tự động sắp xếp ở giữa rừng. Xem ra là lúc trước Lưu Huỳnh vì vây khốn bọn họ mới che dấu con đường này, cho nên mặc cho bọn họ đi như thế nào cũng đều chỉ quanh quẩn tại chỗ. Hiện giờ linh lực Lưu Huỳnh đã mất, kết giới đã phá, con đường đương nhiên cũng hiện ra.
Đi một lát, chỉ nghe Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Sư tôn vì sao lại bị người có chút linh lực cỏn con kia bắt đi?"
Lãnh Ly Tuyên ngẩn người, đây cũng không phải là chuyện hay ho gì, nếu là bình thường, tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại chuyện này, chỉ là…
Lãnh Ly Tuyên nhàn nhạt nói: "…Ta nhất thời không phòng bị thôi." Cũng không có nói chuyện Lưu Huỳnh rải thuốc trên không trung.
Tiếp theo, liền nghe Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Sư tôn cũng quá không cẩn thận, cũng may ta gặp được người qua đường chạy tán loạn xung quanh, hỏi thăm một chút, lúc này mới tìm được nơi quỷ quái này."
Lãnh Ly Tuyên nói: "Ngươi gặp được bọn họ?"
Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Ừ. Không nghĩ tới tiểu tử kia sẽ thả bọn họ ra."
"Tiểu tử kia" trong miệng hắn tất nhiên là chỉ Lưu Huỳnh.
Nghe vậy, Lãnh Ly Tuyên sửa lại: "Hắn có tên, gọi là Lưu Huỳnh."
Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Đều giống nhau cả." Ngữ khí tràn ngập sự khinh thường.
Lãnh Ly Tuyên thở dài, không nói gì nữa.
Giây lát, Nam Cung Thiếu Uyên hỏi: "Sư tôn ổn chứ, có chỗ nào không thoải mái không?"
Có lẽ là bởi vì vừa rồi y truyền linh lực cho Lưu Huỳnh nên mới có câu hỏi này. Y quả thật là tiêu hao không ít linh lực, nhưng đối với y mà nói, chút linh lực này vẫn là không tính là gì.
Thế nên y lắc đầu: "Không có gì đáng ngại."
Ai ngờ, vừa dứt lời, Lãnh Ly Tuyên chợt lảo đảo một cái, Nam Cung Thiếu Uyên ở phía sau vững vàng đỡ lấy y, nói: "Vẫn nên tìm một chỗ tu dưỡng một chút đi." Còn lo lắng nhìn y một cái.
Nghĩ là bởi vì lúc trước linh lực vẫn bị phong ấn, vừa rồi lại vì Lưu Huỳnh sử dụng không ít linh lực, lúc này mới dẫn đến linh lực bất ổn.
Lãnh Ly Tuyên cảm thấy chuyện này không có gì, muốn đi tiếp, liền bị Nam Cung Thiếu Uyên từ phía sau ôm lấy, Nam Cung Thiếu Uyên dán vào lỗ tai y, thấp giọng mà hữu lực, nói: "Không được, vẫn nên nghỉ ngơi một chút là tốt nhất."
Lãnh Ly Tuyên bỗng nhiên cảm thấy bàn chân mềm nhũn, một trận choáng váng, thầm nghĩ: Có lẽ thật sự mệt mỏi rồi, xem ra đúng là nên nghỉ ngơi thật tốt thôi.
Lãnh Ly Tuyên gật gật đầu, nói: "Cũng được."
Lúc này Nam Cung Thiếu Uyên mới buông y ra, sóng vai đi về phía trước với y.
Xuyên qua rừng cây này đập vào mắt là từng ngọn núi được cỏ cây xanh tươi tốt rậm rạp che chở, mênh mông vô bờ.
Vốn tưởng rằng đây là một nơi hoang vắng không có người, không nghĩ tới dưới cỏ cây tươi tốt lại còn có một căn nhà, không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Nam Cung Thiếu Uyên chỉ vào một căn nhà thình lình nằm giữa núi, nói: "Sư tôn, có nhà, chúng ta đến đó nghỉ ngơi hồi phục đi."
Vừa rồi khi ra khỏi rừng cây bên này, Lãnh Ly Tuyên liếc mắt một cái đã nhìn thấy căn nhà kia. Lông mày bất giác nhíu lại, ánh mắt hơi lóe lên.
Dừng một chút, y gật gật đầu: "Ừm."
Hai người đi tới trước cửa, Nam Cung Thiếu Uyên thấy xung quanh không có người, hướng về phía cửa lớn khẽ đóng lại, hô một tiếng: "Xin hỏi có người ở đây không?"
Lẳng lặng đợi một lát, không người trả lời.
Chỉ cần một cái, Nam Cung Thiếu Uyên khẽ nhíu mày, nói: "Đây không phải là nhà bỏ hoang chứ?"
Căn nhà này thật sự là quá rách nát, phòng ốc là dùng cỏ gom dựng lên, bên ngoài có một hàng rào trúc vây quanh, cửa lớn chỉ là dùng dây thừng và ván gỗ buộc lại với nhau, thoạt nhìn lúc nào cũng có thể bị gió thổi ngã xuống.
Nam Cung Thiếu Uyên nói xong muốn đi vào, lại nghe Lãnh Ly Tuyên nói: "Đừng đường đột, bên trong có người ở."
Chân Nam Cung Thiếu Uyên dừng lại, bỗng dưng thu bàn tay vừa chạm tới cửa, sau đó cười nói: "Thật sự có người, may mà sư tôn kịp thời ngăn cản ta, bằng không, ta sợ là đã bị coi như tên trộm mất."
Cái này cũng không trách hắn lỗ mãng, thật sự là căn nhà này không hề có sinh khí[1]. Hơn nữa còn được xây dựng ở nơi hoang vắng không có người ở này, cửa lại giống như không hề khóa, rất dễ khiến người ta cho rằng đây là điểm dừng chân mà người đi đường vội vàng dựng lên.
Lãnh Ly Tuyên thản nhiên nói: "Chờ một chút, chờ người trở về."
Nam Cung Thiếu Uyên nhìn thoáng qua dãy núi phía sau chậc một tiếng, nói: "Con đường này xa xôi, trên đường đi cũng không thấy tung tích người, thật đúng là không biết phải đợi đến khi nào."
Lãnh Ly Tuyên nói: "Không vội, trời sắp tối sẽ về thôi."
Nam Cung Thiếu Uyên nhìn trời: "Thật đúng là mặt trời đã xuống núi rồi." Sau đó cười cười, nói, "Sư tôn có mệt hay không, có muốn…"
Lãnh Ly Tuyên lúc này cắt ngang lời hắn: "Ta tốt xấu gì cũng là một tông sư, nào có nhu nhược như vậy, thế nào ở chỗ ngươi lại trở thành trẻ con cần người chăm sóc."
Nam Cung Thiếu Uyên mỉm cười, nói: "Sư tôn đương nhiên không phải trẻ con, nhưng đồ đệ chăm sóc sư tôn, cũng là thiên kinh địa nghĩa, không mâu thuẫn."
Lãnh Ly Tuyên không để ý tới hắn, ngược lại càng đứng ngay ngắn, thấy thế, khóe miệng Nam Cung Thiếu Uyên khẽ nhếch lên, cũng thành thành thật thật chờ.
Nhưng đợi một lát, vẫn không đợi được người, trời dần dần từ màu vàng ấm, biến thành màu xám đậm. Nam Cung Thiếu Uyên muốn hô thêm một tiếng nữa, một âm thanh đột nhiên từ phía sau truyền tới.
"Các vị là ai? Có chuyện gì sao?"
Nam Cung Thiếu Uyên quay đầu lại, thấy là một nữ tử tuổi xuân, trong tay cầm một cái giỏ bên trong còn chứa đầy các loại thảo dược khác nhau, bất giác hơi kinh hãi.
Vừa rồi vẫn không có người, cô ta tới từ khi nào? Bản thân lại không phát hiện.
Sau đó, hắn nói: "Chúng ta đi ngang qua nơi này, muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng nhìn một vòng gần đây cũng chỉ có nhà cô, không biết có tiện không?"
Nữ tử nhìn hai người, cười đáp: "Không có gì bất tiện, trong nhà ta chỉ có ta và mẹ ở, chỉ là phòng không đủ, phải thiệt thòi các vị đêm nay ở chung phòng."
Nghe được "ở chung phòng", vành tai Nam Cung Thiếu Uyên hơi phiếm hồng.
Lãnh Ly Tuyên: "Đa tạ."
Nam Cung Thiếu Uyên cũng vội vàng nói lời cảm tạ.
Nữ tử kia thong thả mở cửa, cửa "két" một tiếng mở ra, nhưng cho dù là thong thả như vậy, động tác lại cẩn thận, cánh cửa kia vẫn không chịu thua kém rớt xuống. Vũ Vi liền chậm rãi để cánh cửa tựa vào hàng rào bên cạnh, dường như đã quen, rất bình thản. Sau đó cười hì hì dẫn bọn họ tiến vào trong nhà.
"Là Vũ Vi đã về sao?"
.
[1]Sinh khí: thiếu sức sống. vì là cổ đại nên để sinh khí đi hén nghe hay.
Rồi sau đó đặt cờ xuống, đứng dậy.
Chỉ chốc lát sau, Nam Cung Thiếu Uyên hùng hổ xông vào, trực tiếp lướt qua Lưu Huỳnh, đôi mắt nhìn Lãnh Ly Tuyên thật sâu, thấy y bình yên vô sự, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt thoáng nhìn Lưu Huỳnh đứng ở một bên, lạnh lùng nói: "Quả nhiên là ngươi đang giở trò quỷ."
Tay cầm kiếm, lúc trừng mắt gân xanh nổi lên, đột nhiên đâm kiếm về phía gã, Lưu Huỳnh né tránh, chỉ trong nháy mắt hai người liền lâm vào hỗn chiến.
Lãnh Ly Tuyên buông quân cờ trong tay xuống, đứng lên, nói: "Thiếu Uyên dừng tay, đừng làm hại tính mạng của hắn."
Theo âm cuối của Lãnh Ly Tuyên, kiếm của Nam Cung Thiếu Uyên khó khăn lắm mới dừng lại trước cổ họng Lưu Huỳnh, chỉ cách đó vài bước, hàn khí của kiếm khiến Lưu Huỳnh liên tục lui về phía sau mấy bước.
Nam Cung Thiếu Uyên bỗng dưng dừng tay, thu kiếm lại, nghiêng mắt nhìn Lưu Huỳnh một cái.
Lưu Huỳnh vốn không muốn đánh, gã ghét nhất là đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, thấy hắn dừng tay, chính mình cũng dừng tay, đứng sang một bên.
Nam Cung Thiếu Uyên khí thế hung mãnh, chỉ trong chốc lát, Lưu Huỳnh liền tự giác chống đỡ không nổi, lúc này đứng một bên hơi thở hổn hển.
Chỉ nghe Lãnh Ly Tuyên khẽ mở môi nói: "Lưu Huỳnh, cởi linh căn trên tay ta xuống."
Lưu Huỳnh giương mắt bình tĩnh nhìn Lãnh Ly Tuyên, linh căn này một khi vào tay người khác thì không cởi được, trừ phi…
Lưu Huỳnh hơi rũ mắt, thấy thái độ vô cùng nghiêm túc của Lãnh Ly Tuyên, thật lâu sau, gã gật đầu.
Gã chậm rãi nhắm mắt lại, đem linh lực bản thân tập trung ở lòng bàn tay, hình thành một vật thể hình cầu ánh sáng vàng lấp lánh. Đợi ánh sáng không lưu động, năm ngón tay bỗng dưng dùng sức, một hạt châu màu vàng bị Lưu Huỳnh bóp nát bấy, mảnh vụn mang theo ánh sáng bắn ra bốn phía, trong nháy mắt từ kẽ ngón tay của gã bay ra, ánh sáng dần dần tiêu tán.
Gã vậy mà tự tán linh lực!
Lúc này, linh căn màu vàng trên cổ tay Lãnh Ly Tuyên cũng theo đó biến mất.
Mà không có linh lực chống đỡ, thân thể Lưu Huỳnh càng ngày càng suy yếu, dần dần hình thành trạng thái trong suốt, mơ hồ có ý chống đỡ không nổi.
Linh căn không còn, linh lực của Lãnh Ly Tuyên liền không bị cản trở. Y chỉ muốn linh lực của mình, cũng không muốn mạng Lưu Huỳnh, liền nói với Nam Cung Thiếu Uyên: "Đỡ lấy hắn, để cho hắn ngồi vững vàng."
Nam Cung Thiếu Uyên đỡ Lưu Huỳnh ngồi xuống, lập tức rút tay ra, dường như một giây cũng không muốn chạm vào gã.
Thấy Lãnh Ly Tuyên đang vận chuyển linh lực, hắn liền biết y muốn làm cái gì, lúc này nói: "Sư tôn, để ta."
Lãnh Ly Tuyên nhàn nhạt nói: "Ngươi không đủ."
Sau đó tay dán vào lưng Lưu Huỳnh, hơi dùng sức, bắt đầu đưa linh lực vào.
Nam Cung Thiếu Uyên nhìn chằm chằm tay Lãnh Ly Tuyên, khẽ nhíu mày.
Dừng một chút, Lưu Huỳnh nói: "Vì sao lại cứu ta?"
Lãnh Ly Tuyên chỉ nói: "Linh lực của ngươi đã tan biến hết, từ nay về sau sẽ không bị vây khốn nữa, có thể tùy ý đi lại."
Lưu Huỳnh cười cười, nói: "Mỗi lần ngươi đều hỏi một đằng trả lời một nẻo."
Lãnh Ly Tuyên không đáp.
Một lát sau, thấy thân thể Lưu Huỳnh dần dần khôi phục thành thực thể, Lãnh Ly Tuyên mới chậm rãi thu tay lại: "Nếu ngươi cảm thấy cô đơn, có thể đi nhìn ngắm thế giới bên ngoài, không cần bắt người khắp nơi nữa."
Lưu Huỳnh cười cười, khẽ gật đầu: "Ừm." Thấy Lãnh Ly Tuyên đi ra ngoài thì mở miệng nói, "Ngươi muốn đi sao?"
Lãnh Ly Tuyên chân dừng lại một chút, nói: "Ừm. Ngươi và ta bèo nước gặp nhau, gặp nhau tức là hữu duyên, nhưng bước chân của ta sẽ không dừng lại ở đây. Ta tin rằng ngươi sẽ tìm thấy những người có thể đi cùng ngươi cả đời."
Lưu Huỳnh chỉ cười.
Cho đến khi bóng dáng Lãnh Ly Tuyên biến mất trong tầm mắt của mình, Lưu Huỳnh mới chậm rãi xoay người ngồi xuống.
"Có thể sao?" Ngay sau đó lại nói, "…Sẽ không."
Suy nghĩ: Trái tim đã đầy, không nơi nào cô đơn. Tuy rằng ngươi và ta bèo nước gặp nhau, chỉ quen biết hai ngày, nhưng ta vĩnh viễn sẽ không quên ngươi, Lãnh Ly Tuyên.
Lưu Huỳnh một mình chia làm hai góc, tiếp tục đánh ván cờ vừa rồi còn chưa xong.
"Cũng không biết lần này, ta có thể thắng hay không." Gã nói.
Sau khi ra ngoài, một con đường được tự động sắp xếp ở giữa rừng. Xem ra là lúc trước Lưu Huỳnh vì vây khốn bọn họ mới che dấu con đường này, cho nên mặc cho bọn họ đi như thế nào cũng đều chỉ quanh quẩn tại chỗ. Hiện giờ linh lực Lưu Huỳnh đã mất, kết giới đã phá, con đường đương nhiên cũng hiện ra.
Đi một lát, chỉ nghe Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Sư tôn vì sao lại bị người có chút linh lực cỏn con kia bắt đi?"
Lãnh Ly Tuyên ngẩn người, đây cũng không phải là chuyện hay ho gì, nếu là bình thường, tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại chuyện này, chỉ là…
Lãnh Ly Tuyên nhàn nhạt nói: "…Ta nhất thời không phòng bị thôi." Cũng không có nói chuyện Lưu Huỳnh rải thuốc trên không trung.
Tiếp theo, liền nghe Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Sư tôn cũng quá không cẩn thận, cũng may ta gặp được người qua đường chạy tán loạn xung quanh, hỏi thăm một chút, lúc này mới tìm được nơi quỷ quái này."
Lãnh Ly Tuyên nói: "Ngươi gặp được bọn họ?"
Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Ừ. Không nghĩ tới tiểu tử kia sẽ thả bọn họ ra."
"Tiểu tử kia" trong miệng hắn tất nhiên là chỉ Lưu Huỳnh.
Nghe vậy, Lãnh Ly Tuyên sửa lại: "Hắn có tên, gọi là Lưu Huỳnh."
Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Đều giống nhau cả." Ngữ khí tràn ngập sự khinh thường.
Lãnh Ly Tuyên thở dài, không nói gì nữa.
Giây lát, Nam Cung Thiếu Uyên hỏi: "Sư tôn ổn chứ, có chỗ nào không thoải mái không?"
Có lẽ là bởi vì vừa rồi y truyền linh lực cho Lưu Huỳnh nên mới có câu hỏi này. Y quả thật là tiêu hao không ít linh lực, nhưng đối với y mà nói, chút linh lực này vẫn là không tính là gì.
Thế nên y lắc đầu: "Không có gì đáng ngại."
Ai ngờ, vừa dứt lời, Lãnh Ly Tuyên chợt lảo đảo một cái, Nam Cung Thiếu Uyên ở phía sau vững vàng đỡ lấy y, nói: "Vẫn nên tìm một chỗ tu dưỡng một chút đi." Còn lo lắng nhìn y một cái.
Nghĩ là bởi vì lúc trước linh lực vẫn bị phong ấn, vừa rồi lại vì Lưu Huỳnh sử dụng không ít linh lực, lúc này mới dẫn đến linh lực bất ổn.
Lãnh Ly Tuyên cảm thấy chuyện này không có gì, muốn đi tiếp, liền bị Nam Cung Thiếu Uyên từ phía sau ôm lấy, Nam Cung Thiếu Uyên dán vào lỗ tai y, thấp giọng mà hữu lực, nói: "Không được, vẫn nên nghỉ ngơi một chút là tốt nhất."
Lãnh Ly Tuyên bỗng nhiên cảm thấy bàn chân mềm nhũn, một trận choáng váng, thầm nghĩ: Có lẽ thật sự mệt mỏi rồi, xem ra đúng là nên nghỉ ngơi thật tốt thôi.
Lãnh Ly Tuyên gật gật đầu, nói: "Cũng được."
Lúc này Nam Cung Thiếu Uyên mới buông y ra, sóng vai đi về phía trước với y.
Xuyên qua rừng cây này đập vào mắt là từng ngọn núi được cỏ cây xanh tươi tốt rậm rạp che chở, mênh mông vô bờ.
Vốn tưởng rằng đây là một nơi hoang vắng không có người, không nghĩ tới dưới cỏ cây tươi tốt lại còn có một căn nhà, không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Nam Cung Thiếu Uyên chỉ vào một căn nhà thình lình nằm giữa núi, nói: "Sư tôn, có nhà, chúng ta đến đó nghỉ ngơi hồi phục đi."
Vừa rồi khi ra khỏi rừng cây bên này, Lãnh Ly Tuyên liếc mắt một cái đã nhìn thấy căn nhà kia. Lông mày bất giác nhíu lại, ánh mắt hơi lóe lên.
Dừng một chút, y gật gật đầu: "Ừm."
Hai người đi tới trước cửa, Nam Cung Thiếu Uyên thấy xung quanh không có người, hướng về phía cửa lớn khẽ đóng lại, hô một tiếng: "Xin hỏi có người ở đây không?"
Lẳng lặng đợi một lát, không người trả lời.
Chỉ cần một cái, Nam Cung Thiếu Uyên khẽ nhíu mày, nói: "Đây không phải là nhà bỏ hoang chứ?"
Căn nhà này thật sự là quá rách nát, phòng ốc là dùng cỏ gom dựng lên, bên ngoài có một hàng rào trúc vây quanh, cửa lớn chỉ là dùng dây thừng và ván gỗ buộc lại với nhau, thoạt nhìn lúc nào cũng có thể bị gió thổi ngã xuống.
Nam Cung Thiếu Uyên nói xong muốn đi vào, lại nghe Lãnh Ly Tuyên nói: "Đừng đường đột, bên trong có người ở."
Chân Nam Cung Thiếu Uyên dừng lại, bỗng dưng thu bàn tay vừa chạm tới cửa, sau đó cười nói: "Thật sự có người, may mà sư tôn kịp thời ngăn cản ta, bằng không, ta sợ là đã bị coi như tên trộm mất."
Cái này cũng không trách hắn lỗ mãng, thật sự là căn nhà này không hề có sinh khí[1]. Hơn nữa còn được xây dựng ở nơi hoang vắng không có người ở này, cửa lại giống như không hề khóa, rất dễ khiến người ta cho rằng đây là điểm dừng chân mà người đi đường vội vàng dựng lên.
Lãnh Ly Tuyên thản nhiên nói: "Chờ một chút, chờ người trở về."
Nam Cung Thiếu Uyên nhìn thoáng qua dãy núi phía sau chậc một tiếng, nói: "Con đường này xa xôi, trên đường đi cũng không thấy tung tích người, thật đúng là không biết phải đợi đến khi nào."
Lãnh Ly Tuyên nói: "Không vội, trời sắp tối sẽ về thôi."
Nam Cung Thiếu Uyên nhìn trời: "Thật đúng là mặt trời đã xuống núi rồi." Sau đó cười cười, nói, "Sư tôn có mệt hay không, có muốn…"
Lãnh Ly Tuyên lúc này cắt ngang lời hắn: "Ta tốt xấu gì cũng là một tông sư, nào có nhu nhược như vậy, thế nào ở chỗ ngươi lại trở thành trẻ con cần người chăm sóc."
Nam Cung Thiếu Uyên mỉm cười, nói: "Sư tôn đương nhiên không phải trẻ con, nhưng đồ đệ chăm sóc sư tôn, cũng là thiên kinh địa nghĩa, không mâu thuẫn."
Lãnh Ly Tuyên không để ý tới hắn, ngược lại càng đứng ngay ngắn, thấy thế, khóe miệng Nam Cung Thiếu Uyên khẽ nhếch lên, cũng thành thành thật thật chờ.
Nhưng đợi một lát, vẫn không đợi được người, trời dần dần từ màu vàng ấm, biến thành màu xám đậm. Nam Cung Thiếu Uyên muốn hô thêm một tiếng nữa, một âm thanh đột nhiên từ phía sau truyền tới.
"Các vị là ai? Có chuyện gì sao?"
Nam Cung Thiếu Uyên quay đầu lại, thấy là một nữ tử tuổi xuân, trong tay cầm một cái giỏ bên trong còn chứa đầy các loại thảo dược khác nhau, bất giác hơi kinh hãi.
Vừa rồi vẫn không có người, cô ta tới từ khi nào? Bản thân lại không phát hiện.
Sau đó, hắn nói: "Chúng ta đi ngang qua nơi này, muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng nhìn một vòng gần đây cũng chỉ có nhà cô, không biết có tiện không?"
Nữ tử nhìn hai người, cười đáp: "Không có gì bất tiện, trong nhà ta chỉ có ta và mẹ ở, chỉ là phòng không đủ, phải thiệt thòi các vị đêm nay ở chung phòng."
Nghe được "ở chung phòng", vành tai Nam Cung Thiếu Uyên hơi phiếm hồng.
Lãnh Ly Tuyên: "Đa tạ."
Nam Cung Thiếu Uyên cũng vội vàng nói lời cảm tạ.
Nữ tử kia thong thả mở cửa, cửa "két" một tiếng mở ra, nhưng cho dù là thong thả như vậy, động tác lại cẩn thận, cánh cửa kia vẫn không chịu thua kém rớt xuống. Vũ Vi liền chậm rãi để cánh cửa tựa vào hàng rào bên cạnh, dường như đã quen, rất bình thản. Sau đó cười hì hì dẫn bọn họ tiến vào trong nhà.
"Là Vũ Vi đã về sao?"
.
[1]Sinh khí: thiếu sức sống. vì là cổ đại nên để sinh khí đi hén nghe hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất