Hôm Nay Sư Tôn Lại Tự Vả Chăng?
Chương 32: Nỗi lòng hỗn loạn
"Không dám, ta không có ý trách cứ sư tôn." Nam Cung Thiếu Uyên nói.
Đây rõ ràng chính là ý này.
Lãnh Ly Tuyên bất đắc dĩ lắc đầu, "Ngươi đã luyện lô hỏa thuần thanh, không cần ta ở bên cạnh chỉ điểm."
"Vậy sư tôn có hy vọng ta giành được vòng nguyệt quế[1] tại đại hội lần này không?"
[1]Vòng nguyệt quế: nó cũng như kiểu, đứng vinh quang, giành được huy chương vàng, vậy ý.
Nam Cung Thiếu Uyên đột nhiên hỏi như vậy, Lãnh Ly Tuyên lại không thể nào nói ra.
Lấy pháp lực hiện tại của hắn, muốn lấy được vòng nguyệt quế quả thực không dễ dàng, nhưng y cũng không muốn đả kích Nam Cung Thiếu Uyên, ấp úng: "Ta…"
"Cái khác mặc kệ, ta chỉ muốn biết, ở trong lòng sư tôn có muốn ta đoạt được vòng nguyệt quế hay không?" Nam Cung Thiếu Uyên nhìn vào mắt Lãnh Ly Tuyên.
"Đương nhiên là muốn, nhưng…"
"Vậy được, chỉ cần sư tôn muốn, ta liền có thể làm được." Nam Cung Thiếu Uyên chắc chắn nói.
Lãnh Ly Tuyên cầm ngọc thạch tử lơ lửng giữa không trung, giương mắt nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc của Nam Cung Thiếu Uyên, rũ con ngươi, hạ xuống một quân cờ, "Ta sẽ chờ. Nếu ngươi đoạt được vòng nguyệt quế, vi sư liền mời ngươi uống rượu quế hoa để chúc mừng."
"Một lời đã định."
"Một lời đã định."
Đại hội luận võ đến đúng hẹn.
Vân Thủy đài tiếng người huyên náo, khí thế hào hùng. Mọi người từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo đến, chỉ vì ở đại hội luận võ này mà đứng đầu, bày ra thực lực của mình.
Để công bằng công chính khiến người ta tâm phục khẩu phục, chưởng môn quyết định dùng hình thức bốc thăm để quyết định đối thủ của hai bên là ai.
Mọi người không phản đối. Vòng bốc thăm đầu tiên kết thúc.
Nam Cung Thiếu Uyên đấu với Ngôn Dương Băng.
Nhìn thấy kết quả này, trái tim Lãnh Ly Tuyên không khỏi co rút một chút.
Nam Cung Thiếu Uyên chuẩn bị xong, vừa nhấc chân lên đã bị Lãnh Ly Tuyên ngăn lại, "Đây là trận đầu tiên, nên đánh vừa sức, chuẩn bị cho trận sau… Ngôn Dương Băng vô công rỗi nghề, vốn không phải là đối thủ của ngươi… Trên quy tắc viết 'bên nào đánh đối phương ngã xuống Vân Thủy đài là thắng', nói cách khác, đánh vừa đủ là được rồi…" Lãnh Ly Tuyên không đầu không đuôi nói, Nam Cung Thiếu Uyên nhìn Lãnh Ly Tuyên có chút bối rối không biết làm sao.
"Tóm lại, không được đả thương tính mạng của hắn." Lãnh Ly Tuyên nghiêm túc nói.
Nam Cung Thiếu Uyên cười cười, định nói gì đó, chủ sự bên kia đã thúc giục, Nam Cung Thiếu Uyên đành phải gật đầu với Lãnh Ly Tuyên, nhẹ nhàng đi tới Vân Thủy đài.
Đại hội luận võ chính thức bắt đầu.
Ngôn Dương Băng nắm giữ quyền chủ động, vốn định đánh đòn phủ đầu trước, lại không ngờ nhiều lần tiến công của mình đều bị Nam Cung Thiếu Uyên né tránh.
Ngôn Dương Băng không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Đợi đến khi ra tay, trực tiếp bị kiếm của Nam Cung Thiếu Uyên chặn lại, kiếm phong xẹt lên cánh tay Ngôn Dương Băng một cái, đường áo chợt rách ra, trên quần áo chảy ra màu máu nhàn nhạt.
Đây hiển nhiên là điều mà mọi người không lường trước được.
"Tiểu tử này có được không? Ngay cả Nam Cung Thiếu Uyên cũng đánh không lại!"
"Không phải chứ, Ngôn Dương Băng này mặc dù hơi vô dụng chút, nhưng cũng không đến mức bị một tên tiểu tử ngay cả cầm kiếm cũng cầm không vững đánh bại!"
"Ha ha ha, ta thấy rõ rồi. Nói không chừng hai người này đánh một hồi xong tự làm mình ngã ra ngoài mất."
Xung quanh một mảnh tiếng cười vang, đâm vào tai người đau nhức.
Năm đó tin đồn Nam Cung Thiếu Uyên thiếu chút nữa một kiếm đâm phải đạo đồng đưa cơm lan nhanh như bay, cho dù là đệ tử ngoại môn cũng nghe qua, mọi người tất nhiên sẽ xem thường hắn, đều mang theo tâm tình cười nhạo xem trận đấu.
Ngôn Dương Băng vốn không phải là người quan tâm đến thanh danh của mình, nhưng cũng không chịu nổi việc bị đám đông ồn ào chế giễu trước mặt mọi người. Huống chi… ánh mắt Ngôn Dương Băng di chuyển xuống, nhìn về phía Cốc Hàn Yên.
Ánh mắt hai người đối diện, Ngôn Dương Băng khẽ mỉm cười, quay đầu thu lại nụ cười, sắc mặt ngưng trọng mà nghiêm túc.
Nam Cung Thiếu Uyên nhướng mày, xem ra tiểu tử này rốt cục cũng bắt đầu nghiêm túc, mình cũng không thể đùa giỡn người ta như vậy nữa. Để tỏ vẻ tôn trọng, Nam Cung Thiếu Uyên quyết định đấu với hắn một trận.
Lãnh Ly Tuyên ở dưới đài nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Nam Cung Thiếu Uyên, trong lòng thấp thỏm bất an, sợ chuyện cũ lặp lại.
Chỉ thấy thân hình Ngôn Dương Băng chợt thoắt lên, bay ra sau lưng Nam Cung Thiếu Uyên. Hiển nhiên, Nam Cung Thiếu Uyên đã sớm có chuẩn bị, khi Ngôn Dương Băng xuất kiếm, hắn đã né tránh, nhảy đến nơi an toàn.
Nam Cung Thiếu Uyên rút kiếm "Hồi ức" ra, bất thình lình đâm vào tim Ngôn Dương Băng, chuôi kiếm chỉ thẳng vào trái tim Ngôn Dương Băng.
Ngôn Dương Băng kinh ngạc đến cực điểm, hắn chưa bao giờ nghĩ tới tốc độ kiếm ra khỏi vỏ của Nam Cung Thiếu Uyên lại nhanh như vậy, lại hung ác như thế.
Bây giờ dùng kiếm chắn chiêu đã là tuyệt đối không thể, vậy chỉ có thể…
Bàn chân Ngôn Dương Băng khẽ đạp xuống mặt đất, giang hai tay ra, nhanh chóng lui về phía sau, xoay người bước ra khỏi Vân Thủy đài.
Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, loại tình huống này kẻ ngốc mới không bỏ cuộc! Hơn nữa, hắn vốn không có dã tâm muốn đoạt được vị trí đầu bảng, chuồn lẹ là thượng sách.
Ngôn Dương Băng vừa dùng tay xoa ngực vừa thở phào nhẹ nhõm.
Nam Cung Thiếu Uyên vốn không có ý muốn gϊếŧ hắn, làm như vậy cũng chỉ là muốn ép hắn từ bỏ mà thôi.
Nhưng dưới đài lại không vui.
"Cái gì? Chạy nhanh hơn thỏ ấy, thật mất mặt!"
"Thật sự là uổng công để cho tiểu tử Nam Cung Thiếu Uyên kia thăng cấp!"
"…"
Lãnh Ly Tuyên đứng ở một bên, xa xa nhìn Nam Cung Thiếu Uyên, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần.
Không giống, Ngôn Dương Băng không bị Nam Cung Thiếu Uyên đánh đến hơi thở thoi thóp, chính mình cũng không cần hao phí một nửa tu vi giúp hắn mà kéo dài mạng sống.
Kết quả thay đổi, vậy kết cục có phải cũng có thể xoay chuyển hay không? Lãnh Ly Tuyên bất giác hy vọng như vậy.
"Sư tôn, vì sao người một mình ở đây? Ngược lại làm cho ta dễ tìm." Nam Cung Thiếu Uyên đột nhiên xuất hiện phía sau Lãnh Ly Tuyên.
Lãnh Ly Tuyên quay đầu lại: "Không có gì." Nhìn Nam Cung Thiếu Uyên rồi nói, "Chúc mừng ngươi thắng được trận thứ nhất."
"Ta đã nói ta muốn vì người mà đứng đầu." Nam Cung Thiếu Uyên nghiêm túc bảo.
Lãnh Ly Tuyên ngược lại không ngờ tới hắn sẽ nói cái này, cười nhạt hỏi: "Còn nhớ sao?"
"Ước định với sư tôn, sao ta có thể quên." Dừng một chút lại tiếp tục, "Đúng rồi, sư tôn vì sao lại nói như vậy?"
"Hả? Ta đã nói gì?"
"Vừa rồi trước khi ta lên sân đấu, sư tôn nói…"
Lãnh Ly Tuyên hơi ngẩn ra, nghe được Nam Cung Thiếu Uyên nói như vậy, lúc này y mới nhớ tới chuyện khi nãy dặn dò hắn. Chỉ là, chuyện này cũng không phải là một lời giải thích hết được, chỉ đành hàm hồ nói, "À, không có gì."
Lãnh Ly Tuyên sợ Nam Cung Thiếu Uyên lại truy hỏi, nói tiếp: "Ngày mai còn không biết đối thủ là ai, ngươi vừa kết thúc một trận đấu, sớm trở về nghỉ ngơi đi."
"Vậy trận đấu kế tiếp…"
"Trận đấu kế tiếp không liên quan đến ngươi, ngươi chỉ cần nghỉ ngơi là được." Lãnh Ly Tuyên ngắt lời hắn.
"Ồ."
Nam Cung Thiếu Uyên đã đi rất xa, Lãnh Ly Tuyên vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt xuất thần.
Từng đợt vỗ tay trầm trồ tán thưởng, kéo Lãnh Ly Tuyên trở về hiện thực.
Lãnh Ly Tuyên ngẩng đầu, ánh mắt dừng lên người Phương Tử Tầm trên Vân Thủy đài.
"Thật là đã mắt ghê! Hai ba chiêu đã giải quyết được đại đệ tử của La Phong môn! Thật nhanh!"
"Đúng vậy, Phương Tử Tầm của Phong Tông Các này thật sự là hậu sinh khả úy!"
"…"
Phương Tử Tầm đón nhận tiếng tán thưởng của mọi người, lướt qua đám đông, đi thẳng đến một chỗ. Dọc đường đi mọi người chúc mừng hắn, hắn đều mỉm cười đáp lễ.
Cho đến khi Trạch Văn quơ chân múa tay nói với Phương Tử Tầm cái gì đó, hắn mới nở nụ cười chân chính. Lãnh Ly Tuyên thấy được tốt đẹp cùng hy vọng trong mắt các thiếu niên, đó chính là bảo vật hiếm có trên thế gian.
Nhớ tới thương thế của Ngôn Dương Băng, có chút để ý, lấy trong túi càn khôn ra một bình lưu ly chứa kim sang dược, nhấc chân đi ra khỏi đám người.
Ở nơi nhóm người thưa thớt, Cốc Hàn Yên chậm rãi đến gần Ngôn Dương Băng, "Ngôn sư huynh."
Ngôn Dương Băng nghe thấy tiếng của tiểu sư muội, quay đầu hỏi: "Hả?"
"Ừ..." Thần thái Cốc Hàn Yên hơi nhăn nhó cúi đầu, hơi rũ mắt xuống.
Ngôn Dương Băng nở nụ cười, "Sao vậy? Đột nhiên làm ra bộ dạng tiểu cô nương như vậy, cũng không giống muội nha."
Cốc Hàn Yên trừng mắt nhìn hắn một cái, chợt hung hăng nhét một cái bình nhỏ vào trong bàn tay hắn, "Cái này có thể trị vết thương trên cánh tay huynh, nếu để lại vết sẹo, ta sẽ càng ghét bỏ huynh hơn đấy."
Ngôn Dương Băng nhìn cái bình nhỏ trong bàn tay, chỉ lớn bằng hai ngón tay, lại không hiểu sao cảm thấy rất ấm lòng.
Hắn ngẩng đầu, làm bộ nhíu mày, "Cái gì đây, hồng hồng, vừa nhìn đã biết là đồ vật của tiểu cô nương."
"Huynh có cần không, không cần thì trả lại muội!" Cốc Hàn Yên thấy hắn không cảm kích, không hiểu sao có chút tức giận.
Ngôn Dương Băng bật cười, "Đúng vậy, đây mới là tiểu sư muội mà huynh quen biết nè."
"Huynh có ý gì?" Cốc Hàn Yên ngửa mặt nhìn Ngôn Dương Băng, thấy dáng vẻ cợt nhả của Ngôn Dương Băng, chợt cảm thấy mình thật sự là uổng công lo lắng cho người này. Giơ tay lên liền đánh Ngôn Dương Băng.
Ngôn Dương Băng chống đỡ không nổi, vừa chạy vừa hô: "Ôi, muội đánh thật hả, ta còn đang bị thương đó."
Thấy Cốc Hàn Yên bất chấp tất cả, chỉ đuổi theo đánh mình, Ngôn Dương Băng trốn đông trốn tây miệng kêu tha mạng, trên mặt lại vô cùng vui vẻ suиɠ sướиɠ.
Thấy tình hình như vậy, Lãnh Ly Tuyên nhìn thuốc trong tay, cất nó vào trong tay áo càn khôn, yên lặng xoay người rời đi.
Vừa trở về Thanh Tâm Phong, tức thì đối mặt với Nam Cung Thiếu Uyên.
"Sư tôn sao lại về muộn như vậy?" Nam Cung Thiếu Uyên hỏi.
"Đi chậm, đương nhiên trì hoãn một chút thời gian. Ai sẽ chiến đấu với ngươi vào ngày mai?" Lãnh Ly Tuyên đáp.
"Cái này phải đợi bảng xếp hạng ngày mai xuất hiện, mới có thể biết được." Nam Cung Thiếu Uyên nói.
Lãnh Ly Tuyên quên mất chuyện này, cười khẽ, "Là ta hồ đồ, lại quên chuyện như vậy."
"Sư tôn..." Hôm nay làm sao vậy? Có chút bất thường. Nam Cung Thiếu Uyên nghĩ như thế, lại ngậm miệng không nói.
Hơi suy tư, cười nói: "Ta vừa học cách làm một món ăn mới. Mấy ngày nay quá mức bận rộn, không nghỉ ngơi tử tế, chi bằng ta làm mấy món nhắm rượu, thả lỏng tâm tình một chút, thế nào?"
"Ừm, cũng được." Lãnh Ly Tuyên gật đầu.
Chỉ chốc lát sau, Nam Cung Thiếu Uyên xách theo một hộp thức ăn tới, lần lượt lấy đồ ăn bày ra, đều là những món ăn hắn thường ngày nấu cho Lãnh Ly Tuyên.
Nhưng Lãnh Ly Tuyên rõ ràng không cảm thấy, còn thuận tiện khen ngợi đôi câu, "Gần đây tay nghề của Thiếu Uyên càng ngày càng giỏi."
Nam Cung Thiếu Uyên cười cười đáp lại.
Sư tôn hôm nay không đúng lắm, quá là không đúng luôn.
Lãnh Ly Tuyên cầm lấy ly rượu, nói: "Ly này, chúc mừng chiến thắng hôm nay của ngươi." Sau đó uống một hơi cạn sạch.
Nam Cung Thiếu Uyên cũng uống một ly. Lãnh Ly Tuyên lại uống hết ly này đến ly khác.
Ánh mắt Lãnh Ly Tuyên dần dần hỗn loạn, cho đến khi mất đi ý thức, ngã xuống bàn.
Người này lúc nào cũng vậy, uống rượu vào là không biết kiềm chế!
Lúc Nam Cung Thiếu Uyên có chút đau đầu, nhịn không được muốn hỏi Lãnh Ly Tuyên một câu, người cứ say như vậy ngã trước mặt ta, rốt cuộc là tín nhiệm ta bao nhiêu?
_____
Lan: rồi rốt cuộc hai người bao giờ yêu nhau mị mệt quá rồi nè ≧﹏≦
Đây rõ ràng chính là ý này.
Lãnh Ly Tuyên bất đắc dĩ lắc đầu, "Ngươi đã luyện lô hỏa thuần thanh, không cần ta ở bên cạnh chỉ điểm."
"Vậy sư tôn có hy vọng ta giành được vòng nguyệt quế[1] tại đại hội lần này không?"
[1]Vòng nguyệt quế: nó cũng như kiểu, đứng vinh quang, giành được huy chương vàng, vậy ý.
Nam Cung Thiếu Uyên đột nhiên hỏi như vậy, Lãnh Ly Tuyên lại không thể nào nói ra.
Lấy pháp lực hiện tại của hắn, muốn lấy được vòng nguyệt quế quả thực không dễ dàng, nhưng y cũng không muốn đả kích Nam Cung Thiếu Uyên, ấp úng: "Ta…"
"Cái khác mặc kệ, ta chỉ muốn biết, ở trong lòng sư tôn có muốn ta đoạt được vòng nguyệt quế hay không?" Nam Cung Thiếu Uyên nhìn vào mắt Lãnh Ly Tuyên.
"Đương nhiên là muốn, nhưng…"
"Vậy được, chỉ cần sư tôn muốn, ta liền có thể làm được." Nam Cung Thiếu Uyên chắc chắn nói.
Lãnh Ly Tuyên cầm ngọc thạch tử lơ lửng giữa không trung, giương mắt nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc của Nam Cung Thiếu Uyên, rũ con ngươi, hạ xuống một quân cờ, "Ta sẽ chờ. Nếu ngươi đoạt được vòng nguyệt quế, vi sư liền mời ngươi uống rượu quế hoa để chúc mừng."
"Một lời đã định."
"Một lời đã định."
Đại hội luận võ đến đúng hẹn.
Vân Thủy đài tiếng người huyên náo, khí thế hào hùng. Mọi người từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo đến, chỉ vì ở đại hội luận võ này mà đứng đầu, bày ra thực lực của mình.
Để công bằng công chính khiến người ta tâm phục khẩu phục, chưởng môn quyết định dùng hình thức bốc thăm để quyết định đối thủ của hai bên là ai.
Mọi người không phản đối. Vòng bốc thăm đầu tiên kết thúc.
Nam Cung Thiếu Uyên đấu với Ngôn Dương Băng.
Nhìn thấy kết quả này, trái tim Lãnh Ly Tuyên không khỏi co rút một chút.
Nam Cung Thiếu Uyên chuẩn bị xong, vừa nhấc chân lên đã bị Lãnh Ly Tuyên ngăn lại, "Đây là trận đầu tiên, nên đánh vừa sức, chuẩn bị cho trận sau… Ngôn Dương Băng vô công rỗi nghề, vốn không phải là đối thủ của ngươi… Trên quy tắc viết 'bên nào đánh đối phương ngã xuống Vân Thủy đài là thắng', nói cách khác, đánh vừa đủ là được rồi…" Lãnh Ly Tuyên không đầu không đuôi nói, Nam Cung Thiếu Uyên nhìn Lãnh Ly Tuyên có chút bối rối không biết làm sao.
"Tóm lại, không được đả thương tính mạng của hắn." Lãnh Ly Tuyên nghiêm túc nói.
Nam Cung Thiếu Uyên cười cười, định nói gì đó, chủ sự bên kia đã thúc giục, Nam Cung Thiếu Uyên đành phải gật đầu với Lãnh Ly Tuyên, nhẹ nhàng đi tới Vân Thủy đài.
Đại hội luận võ chính thức bắt đầu.
Ngôn Dương Băng nắm giữ quyền chủ động, vốn định đánh đòn phủ đầu trước, lại không ngờ nhiều lần tiến công của mình đều bị Nam Cung Thiếu Uyên né tránh.
Ngôn Dương Băng không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Đợi đến khi ra tay, trực tiếp bị kiếm của Nam Cung Thiếu Uyên chặn lại, kiếm phong xẹt lên cánh tay Ngôn Dương Băng một cái, đường áo chợt rách ra, trên quần áo chảy ra màu máu nhàn nhạt.
Đây hiển nhiên là điều mà mọi người không lường trước được.
"Tiểu tử này có được không? Ngay cả Nam Cung Thiếu Uyên cũng đánh không lại!"
"Không phải chứ, Ngôn Dương Băng này mặc dù hơi vô dụng chút, nhưng cũng không đến mức bị một tên tiểu tử ngay cả cầm kiếm cũng cầm không vững đánh bại!"
"Ha ha ha, ta thấy rõ rồi. Nói không chừng hai người này đánh một hồi xong tự làm mình ngã ra ngoài mất."
Xung quanh một mảnh tiếng cười vang, đâm vào tai người đau nhức.
Năm đó tin đồn Nam Cung Thiếu Uyên thiếu chút nữa một kiếm đâm phải đạo đồng đưa cơm lan nhanh như bay, cho dù là đệ tử ngoại môn cũng nghe qua, mọi người tất nhiên sẽ xem thường hắn, đều mang theo tâm tình cười nhạo xem trận đấu.
Ngôn Dương Băng vốn không phải là người quan tâm đến thanh danh của mình, nhưng cũng không chịu nổi việc bị đám đông ồn ào chế giễu trước mặt mọi người. Huống chi… ánh mắt Ngôn Dương Băng di chuyển xuống, nhìn về phía Cốc Hàn Yên.
Ánh mắt hai người đối diện, Ngôn Dương Băng khẽ mỉm cười, quay đầu thu lại nụ cười, sắc mặt ngưng trọng mà nghiêm túc.
Nam Cung Thiếu Uyên nhướng mày, xem ra tiểu tử này rốt cục cũng bắt đầu nghiêm túc, mình cũng không thể đùa giỡn người ta như vậy nữa. Để tỏ vẻ tôn trọng, Nam Cung Thiếu Uyên quyết định đấu với hắn một trận.
Lãnh Ly Tuyên ở dưới đài nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Nam Cung Thiếu Uyên, trong lòng thấp thỏm bất an, sợ chuyện cũ lặp lại.
Chỉ thấy thân hình Ngôn Dương Băng chợt thoắt lên, bay ra sau lưng Nam Cung Thiếu Uyên. Hiển nhiên, Nam Cung Thiếu Uyên đã sớm có chuẩn bị, khi Ngôn Dương Băng xuất kiếm, hắn đã né tránh, nhảy đến nơi an toàn.
Nam Cung Thiếu Uyên rút kiếm "Hồi ức" ra, bất thình lình đâm vào tim Ngôn Dương Băng, chuôi kiếm chỉ thẳng vào trái tim Ngôn Dương Băng.
Ngôn Dương Băng kinh ngạc đến cực điểm, hắn chưa bao giờ nghĩ tới tốc độ kiếm ra khỏi vỏ của Nam Cung Thiếu Uyên lại nhanh như vậy, lại hung ác như thế.
Bây giờ dùng kiếm chắn chiêu đã là tuyệt đối không thể, vậy chỉ có thể…
Bàn chân Ngôn Dương Băng khẽ đạp xuống mặt đất, giang hai tay ra, nhanh chóng lui về phía sau, xoay người bước ra khỏi Vân Thủy đài.
Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, loại tình huống này kẻ ngốc mới không bỏ cuộc! Hơn nữa, hắn vốn không có dã tâm muốn đoạt được vị trí đầu bảng, chuồn lẹ là thượng sách.
Ngôn Dương Băng vừa dùng tay xoa ngực vừa thở phào nhẹ nhõm.
Nam Cung Thiếu Uyên vốn không có ý muốn gϊếŧ hắn, làm như vậy cũng chỉ là muốn ép hắn từ bỏ mà thôi.
Nhưng dưới đài lại không vui.
"Cái gì? Chạy nhanh hơn thỏ ấy, thật mất mặt!"
"Thật sự là uổng công để cho tiểu tử Nam Cung Thiếu Uyên kia thăng cấp!"
"…"
Lãnh Ly Tuyên đứng ở một bên, xa xa nhìn Nam Cung Thiếu Uyên, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần.
Không giống, Ngôn Dương Băng không bị Nam Cung Thiếu Uyên đánh đến hơi thở thoi thóp, chính mình cũng không cần hao phí một nửa tu vi giúp hắn mà kéo dài mạng sống.
Kết quả thay đổi, vậy kết cục có phải cũng có thể xoay chuyển hay không? Lãnh Ly Tuyên bất giác hy vọng như vậy.
"Sư tôn, vì sao người một mình ở đây? Ngược lại làm cho ta dễ tìm." Nam Cung Thiếu Uyên đột nhiên xuất hiện phía sau Lãnh Ly Tuyên.
Lãnh Ly Tuyên quay đầu lại: "Không có gì." Nhìn Nam Cung Thiếu Uyên rồi nói, "Chúc mừng ngươi thắng được trận thứ nhất."
"Ta đã nói ta muốn vì người mà đứng đầu." Nam Cung Thiếu Uyên nghiêm túc bảo.
Lãnh Ly Tuyên ngược lại không ngờ tới hắn sẽ nói cái này, cười nhạt hỏi: "Còn nhớ sao?"
"Ước định với sư tôn, sao ta có thể quên." Dừng một chút lại tiếp tục, "Đúng rồi, sư tôn vì sao lại nói như vậy?"
"Hả? Ta đã nói gì?"
"Vừa rồi trước khi ta lên sân đấu, sư tôn nói…"
Lãnh Ly Tuyên hơi ngẩn ra, nghe được Nam Cung Thiếu Uyên nói như vậy, lúc này y mới nhớ tới chuyện khi nãy dặn dò hắn. Chỉ là, chuyện này cũng không phải là một lời giải thích hết được, chỉ đành hàm hồ nói, "À, không có gì."
Lãnh Ly Tuyên sợ Nam Cung Thiếu Uyên lại truy hỏi, nói tiếp: "Ngày mai còn không biết đối thủ là ai, ngươi vừa kết thúc một trận đấu, sớm trở về nghỉ ngơi đi."
"Vậy trận đấu kế tiếp…"
"Trận đấu kế tiếp không liên quan đến ngươi, ngươi chỉ cần nghỉ ngơi là được." Lãnh Ly Tuyên ngắt lời hắn.
"Ồ."
Nam Cung Thiếu Uyên đã đi rất xa, Lãnh Ly Tuyên vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt xuất thần.
Từng đợt vỗ tay trầm trồ tán thưởng, kéo Lãnh Ly Tuyên trở về hiện thực.
Lãnh Ly Tuyên ngẩng đầu, ánh mắt dừng lên người Phương Tử Tầm trên Vân Thủy đài.
"Thật là đã mắt ghê! Hai ba chiêu đã giải quyết được đại đệ tử của La Phong môn! Thật nhanh!"
"Đúng vậy, Phương Tử Tầm của Phong Tông Các này thật sự là hậu sinh khả úy!"
"…"
Phương Tử Tầm đón nhận tiếng tán thưởng của mọi người, lướt qua đám đông, đi thẳng đến một chỗ. Dọc đường đi mọi người chúc mừng hắn, hắn đều mỉm cười đáp lễ.
Cho đến khi Trạch Văn quơ chân múa tay nói với Phương Tử Tầm cái gì đó, hắn mới nở nụ cười chân chính. Lãnh Ly Tuyên thấy được tốt đẹp cùng hy vọng trong mắt các thiếu niên, đó chính là bảo vật hiếm có trên thế gian.
Nhớ tới thương thế của Ngôn Dương Băng, có chút để ý, lấy trong túi càn khôn ra một bình lưu ly chứa kim sang dược, nhấc chân đi ra khỏi đám người.
Ở nơi nhóm người thưa thớt, Cốc Hàn Yên chậm rãi đến gần Ngôn Dương Băng, "Ngôn sư huynh."
Ngôn Dương Băng nghe thấy tiếng của tiểu sư muội, quay đầu hỏi: "Hả?"
"Ừ..." Thần thái Cốc Hàn Yên hơi nhăn nhó cúi đầu, hơi rũ mắt xuống.
Ngôn Dương Băng nở nụ cười, "Sao vậy? Đột nhiên làm ra bộ dạng tiểu cô nương như vậy, cũng không giống muội nha."
Cốc Hàn Yên trừng mắt nhìn hắn một cái, chợt hung hăng nhét một cái bình nhỏ vào trong bàn tay hắn, "Cái này có thể trị vết thương trên cánh tay huynh, nếu để lại vết sẹo, ta sẽ càng ghét bỏ huynh hơn đấy."
Ngôn Dương Băng nhìn cái bình nhỏ trong bàn tay, chỉ lớn bằng hai ngón tay, lại không hiểu sao cảm thấy rất ấm lòng.
Hắn ngẩng đầu, làm bộ nhíu mày, "Cái gì đây, hồng hồng, vừa nhìn đã biết là đồ vật của tiểu cô nương."
"Huynh có cần không, không cần thì trả lại muội!" Cốc Hàn Yên thấy hắn không cảm kích, không hiểu sao có chút tức giận.
Ngôn Dương Băng bật cười, "Đúng vậy, đây mới là tiểu sư muội mà huynh quen biết nè."
"Huynh có ý gì?" Cốc Hàn Yên ngửa mặt nhìn Ngôn Dương Băng, thấy dáng vẻ cợt nhả của Ngôn Dương Băng, chợt cảm thấy mình thật sự là uổng công lo lắng cho người này. Giơ tay lên liền đánh Ngôn Dương Băng.
Ngôn Dương Băng chống đỡ không nổi, vừa chạy vừa hô: "Ôi, muội đánh thật hả, ta còn đang bị thương đó."
Thấy Cốc Hàn Yên bất chấp tất cả, chỉ đuổi theo đánh mình, Ngôn Dương Băng trốn đông trốn tây miệng kêu tha mạng, trên mặt lại vô cùng vui vẻ suиɠ sướиɠ.
Thấy tình hình như vậy, Lãnh Ly Tuyên nhìn thuốc trong tay, cất nó vào trong tay áo càn khôn, yên lặng xoay người rời đi.
Vừa trở về Thanh Tâm Phong, tức thì đối mặt với Nam Cung Thiếu Uyên.
"Sư tôn sao lại về muộn như vậy?" Nam Cung Thiếu Uyên hỏi.
"Đi chậm, đương nhiên trì hoãn một chút thời gian. Ai sẽ chiến đấu với ngươi vào ngày mai?" Lãnh Ly Tuyên đáp.
"Cái này phải đợi bảng xếp hạng ngày mai xuất hiện, mới có thể biết được." Nam Cung Thiếu Uyên nói.
Lãnh Ly Tuyên quên mất chuyện này, cười khẽ, "Là ta hồ đồ, lại quên chuyện như vậy."
"Sư tôn..." Hôm nay làm sao vậy? Có chút bất thường. Nam Cung Thiếu Uyên nghĩ như thế, lại ngậm miệng không nói.
Hơi suy tư, cười nói: "Ta vừa học cách làm một món ăn mới. Mấy ngày nay quá mức bận rộn, không nghỉ ngơi tử tế, chi bằng ta làm mấy món nhắm rượu, thả lỏng tâm tình một chút, thế nào?"
"Ừm, cũng được." Lãnh Ly Tuyên gật đầu.
Chỉ chốc lát sau, Nam Cung Thiếu Uyên xách theo một hộp thức ăn tới, lần lượt lấy đồ ăn bày ra, đều là những món ăn hắn thường ngày nấu cho Lãnh Ly Tuyên.
Nhưng Lãnh Ly Tuyên rõ ràng không cảm thấy, còn thuận tiện khen ngợi đôi câu, "Gần đây tay nghề của Thiếu Uyên càng ngày càng giỏi."
Nam Cung Thiếu Uyên cười cười đáp lại.
Sư tôn hôm nay không đúng lắm, quá là không đúng luôn.
Lãnh Ly Tuyên cầm lấy ly rượu, nói: "Ly này, chúc mừng chiến thắng hôm nay của ngươi." Sau đó uống một hơi cạn sạch.
Nam Cung Thiếu Uyên cũng uống một ly. Lãnh Ly Tuyên lại uống hết ly này đến ly khác.
Ánh mắt Lãnh Ly Tuyên dần dần hỗn loạn, cho đến khi mất đi ý thức, ngã xuống bàn.
Người này lúc nào cũng vậy, uống rượu vào là không biết kiềm chế!
Lúc Nam Cung Thiếu Uyên có chút đau đầu, nhịn không được muốn hỏi Lãnh Ly Tuyên một câu, người cứ say như vậy ngã trước mặt ta, rốt cuộc là tín nhiệm ta bao nhiêu?
_____
Lan: rồi rốt cuộc hai người bao giờ yêu nhau mị mệt quá rồi nè ≧﹏≦
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất