Hôm Nay Sư Tôn Lại Tự Vả Chăng?

Chương 62: Trở lại nơi mới gặp. 

Trước Sau
Lúc này hắn mới biết được, vừa rồi Lãnh Ly Tuyên hỏi hắn đóa hoa kia tên là gì.

Hoa này tên là Triều Dương Lan, mặt dương mà sinh, có công hiệu dưỡng phổi; còn có thể pha trà uống, có tác dụng thư phong thanh nhiệt. Chỉ là hình dáng nó có chút giống như một kèn nhỏ mà thôi, hai cái này cũng không hề liên quan.

Nam Cung Thiếu Uyên cẩn thận nghe kỹ mới hiểu được, thì ra ở phía sau Thanh Tâm Phong này lại có rất nhiều dược thảo như vậy.

Vậy Lãnh Ly Tuyên vì sao còn phải đồng ý cùng đi núi Đà Thúy nhỉ? Là muốn thải một ít dược thảo hiếm lạ khó thấy sao? Nhưng y cũng không cần như thế mà, lại tưởng tượng: Cũng có khả năng là sau khi trẹo chân, không có cơ hội tiếp tục hái thuốc.

Nam Cung Thiếu Uyên cười cười, suy nghĩ: Không sao, sau này còn rất nhiều cơ hội.

Lúc từ núi Đà Thúy trở về, dĩ nhiên là buổi chiều, vừa rồi Lãnh Ly Tuyên lại giảng giải hai lần hoa hoa thảo thảo sau núi, trước mắt mặt trời đã lặn, ánh mặt trời rực rỡ cũng dần dần phai nhạt, ban đêm sắp đến.

Hai người liền quay về phòng.

Lãnh Ly Tuyên từ từ uống trà, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ra cửa một cái, khóe miệng khẽ nhếch, dường như rất kiên nhẫn.

Đợi một lát, thấy một nam tử cao gầy mặc huyền y đi tới, trong tay còn cầm theo một hộp thức ăn, chính là người Lãnh Ly Tuyên muốn chờ.

Nam Cung Thiếu Uyên ngồi xuống đặt thức ăn lên bàn, cộng thêm một đĩa bánh hoa hòe.

Lãnh Ly Tuyên nhìn lướt qua, cảm giác thèm ăn tăng lên, cầm một miếng bánh hoa hòe lên ăn.

Lãnh Ly Tuyên âm thầm thở dài: Hôm nay vẫn là bánh hoa hòe ngon nhất.

Nam Cung Thiếu Uyên lau vụn bánh trên khóe miệng Lãnh Ly Tuyên, mỉm cười.

Chợt nhớ tới một chuyện, liền nói: “Ly Tuyên, ngày mai ta muốn đi ra ngoài một chuyến.”

Lãnh Ly Tuyên nghe vậy ngẩn ra: “Ngươi… lại muốn ra ngoài sao?”

“Ừm.” Hắn chỉ đáp một chữ này, không nói nhiều. Nhưng gương mặt sáng sủa vừa rồi đột nhiên trở nên lạnh như băng, dường như nghĩ tới hồi ức bi thương gì đó.

Lãnh Ly Tuyên từ lúc hắn nói muốn đi ra ngoài, vẫn cúi đầu, yên lặng nhìn cái ly trước mặt, không thấy được biểu cảm của Nam Cung Thiếu Uyên.

Sửng sốt một lát, Lãnh Ly Tuyên nhỏ giọng nói: “Có thể mang theo ta không?” Y không biết ngày mai Nam Cung Thiếu Uyên sẽ đi làm gì, cũng không biết có tiện mang theo y không, nhưng y không muốn một mình, ngồi trước cửa vắng vẻ chờ đợi.

Nam Cung Thiếu Uyên nghe vậy thì ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn y một cái, cũng không phải do dự mà càng kinh ngạc hơn, hắn không ngờ Lãnh Ly Tuyên lại hỏi như vậy.

Ngay sau đó, hắn mỉm cười: “Tất nhiên có thể, nếu người muốn đi, chúng ta sẽ cùng đi.”

Dừng một chút, lại nói: “Chỉ là đường xá có chút xa xôi thôi.”

Lãnh Ly Tuyên cười nhẹ, đáp: “Không sao.”

Nam Cung Thiếu Uyên chợt nhìn y thật sâu, ánh mắt có kỳ vọng lại xen lẫn bi thương, cực kỳ phức tạp, nói không rõ.

Ngày hôm sau, sau khi Nam Cung Thiếu Uyên giúp Lãnh Ly Tuyên độ chút tu vi xong, hai người tức tốc ngự kiếm xuất phát.

Đi đến trước một mảnh rừng trúc, bởi vì nơi này có kết giới, liền đổi thành đi bộ.

Khu rừng trúc này rất rộng lớn, cây trúc cũng thô to hơn bình thường rất nhiều, nơi này không có đường, nhưng cũng may khoảng cách cây trúc đủ rộng, đủ để hai người đi lại.

Chỉ là loanh quanh lòng vòng có rất nhiều bất tiện, sau khi vào rừng trúc, Nam Cung Thiếu Uyên vươn tay, nói: “Nơi này nhiều góc rẽ, người nắm tay ta, ta dẫn người đi.”

Lãnh Ly Tuyên không nói hai lời lập tức đặt tay lên.

Đi được một đoạn, Lãnh Ly Tuyên hỏi: “Nơi này là nơi nào?”

Nam Cung Thiếu Uyên nghe vậy nói: “Nơi này là núi Thương Phong, người đã tới qua.” Lời vừa nói ra, hắn liền ngẩn người.



Lần đầu tiên hai người gặp nhau chính là trên ngọn núi này, lúc ấy Nam Cung Thiếu Uyên còn là thiếu niên, đang ác chiến với nhện tím ngàn năm, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, là Lãnh Ly Tuyên cứu hắn, hắn vẫn nhớ rõ.

Chỉ là, Lãnh Ly Tuyên trước mắt không nhớ ra.

Quả nhiên, Lãnh Ly Tuyên ngơ ngác: “Ta cũng không nhớ là đã đến đây khi nào.”

Nam Cung Thiếu Uyên cúi đầu cười một chút: “Là chuyện sau này của người.”

Lãnh Ly Tuyên chỉ nói: “Xem ra, ta quả thật đã quên rất nhiều chuyện.” Còn quên một ít chuyện không nên quên. Nhưng mà câu sau y không nói ra.

Nam Cung Thiếu Uyên nói: “Ta nhớ là được. Yên tâm, sớm muộn gì cũng nhớ ra thôi.”

Ừm sẽ nhớ lại thôi, ta phải nhớ ra ngươi. Lãnh Ly Tuyên âm thầm nói trong lòng.

Càng đi vào bên trong, khoảng cách cây trúc càng ngày càng hẹp, hẹp đến mức chỉ có thể cho một người đi qua.

Đột nhiên, Nam Cung Thiếu Uyên nửa quỳ xuống đất, ngồi xổm trước mặt Lãnh Ly Tuyên: “Lên đi.”

Lãnh Ly Tuyên vừa định nói, mình có thể đi.

Liền nghe Nam Cung Thiếu Uyên nói: “Chân của người vừa mới khỏi, đừng có cố sức.”

Cũng đúng, núi sâu rừng già này, nếu mình lại trật chân, cũng sẽ không có chỗ cho mình nghỉ ngơi. Huống hồ, chuyến đi này là có việc phải làm, nếu mình cứ dừng ở đây vậy cũng không tốt.

Nghĩ như vậy, Lãnh Ly Tuyên liền ngoan ngoãn, nằm úp lên lưng hắn.

Nam Cung Thiếu Uyên cõng y, đi cực kỳ thoải mái, nhàn nhã như lúc đến, đi xa như vậy cũng hoàn toàn không cảm thấy mệt, xem ra thể lực rất tốt. Lãnh Ly Tuyên coi như thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, mở miệng hỏi: “Đúng rồi, chúng ta đến núi Thương Phong này làm cái gì?”

Chỉ nghe Nam Cung Thiếu Uyên nói: “Hôm nay là ngày giỗ của mẹ ta, ta chôn bà ấy ở trên ngọn núi này, đến thăm bà thôi.”

Nghe giọng điệu của hắn không vội không vàng, chậm rãi nói, phảng phất như đang nói hôm nay thời tiết không tệ, bình thản không có gì lạ.

Nhưng Lãnh Ly Tuyên nghe xong, trong lòng không khỏi chua xót, nếu giọng điệu hắn lộ ra chút bi thương, cho dù một chút cũng tốt, cũng sẽ không làm cho người ta nghe xong đau lòng.

Hắn cậy mạnh như vậy càng làm cho người ta đau lòng.

Bởi vì được cõng, Lãnh Ly Tuyên thời khắc này cũng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.

Y không biết nên nói cái gì mới có thể an ủi hắn, chỉ yên lặng vùi đầu vào vai hắn.

Nam Cung Thiếu Uyên nghiêng đầu nhìn y, khóe môi khẽ nhếch lên.

Đi một lát, một túp lều tranh dần dần hiện ra hình dáng, nhìn túp lều rách nát kia có lẽ là nhiều năm rồi chưa từng có người ở.

Nam Cung Thiếu Uyên đến gần, thả Lãnh Ly Tuyên xuống, từ trong nhà lấy ra một cái ghế dệt bằng tre, thổi bụi, lại cẩn thận lau chùi, lúc này mới đặt trước người Lãnh Ly Tuyên, nói: “Trong nhà đã lâu chưa quét dọn, bụi bặm nhiều, ngồi tạm ở đây chút nhé.”

Lãnh Ly Tuyên chỉ cười, rồi cầm lấy ngồi xuống.

“Vậy người ở đây chờ ta.” Nam Cung Thiếu Uyên nói xong, xoay người định rời đi.

Lãnh Ly Tuyên bên này vừa đặt mông ngồi xuống ghế, đột nhiên đứng lên, y giữ chặt tay Nam Cung Thiếu Uyên, nói: “Ta cũng muốn đi.”

Thấy Nam Cung Thiếu Uyên có chút chần chờ, y tiếp tục: “Ta đứng ở phía sau ngươi, từ xa nhìn sẽ không quấy rầy ngươi.”

Nam Cung Thiếu Uyên ngẩn ra, cười nói: “Làm sao lại quấy rầy, nếu người muốn đi, chúng ta sẽ cùng đi, người không cần đứng xa, đứng bên cạnh ta là được.”

Nói xong, hắn trở tay nắm chặt Lãnh Ly Tuyên, bước đi.

Đi tới trước một bãi cỏ, Nam Cung Thiếu Uyên chợt dừng lại, hái một nắm hoa, đóa hoa kia, cây nhỏ xinh xắn, hoa sắc diễm lệ hài hòa, nói: “Hoa này là hoa cúc mà mẹ ta thích nhất khi còn sống, hàng năm đến, ta đều hái một ít tặng cho bà.”



Lãnh Ly Tuyên nghe xong, cũng hái một cái nắm nhỏ, nói: “Năm nay ta cũng đến thăm bà ấy, tặng bà ấy một nắm hoa cúc nhỏ, hy vọng bà ấy sẽ thích.”

Nam Cung Thiếu Uyên đáp: “Nhất định sẽ thích.”

Hai người không đi được bao lâu, liền nhìn thấy một ngôi mộ, phía trên viết rành mạch: Nam Cung Vân Thiển chi mộ. Có lẽ là ở đây.

Quả nhiên, Nam Cung Thiếu Uyên đến gần đặt hoa cúc nhỏ lên trước mộ, nói: “Mẹ, con đến thăm người.”

Nhìn Lãnh Ly Tuyên một cái, sau đó, lại nói: “Còn có Ly Tuyên, con đã nói qua với mẹ.”

Lãnh Ly Tuyên cũng đặt hoa cúc trong tay trước mộ bà, hai người đứng sát nhau: “Hy vọng người thích.”

Thêm những bông hoa rực rỡ này làm nền, cho không gian trống đơn điệu, thêm một chút màu sắc. Có những bông hoa này đi cùng, dường như sẽ không cảm thấy quạnh quẽ.

Chỉ chốc lát sau, Nam Cung Thiếu Uyên chợt lấy ra một đóa hoa cúc, đặt ở trước ngôi mộ bên cạnh.

Lãnh Ly Tuyên lúc này mới chú ý tới, nơi đó còn có một ngôi mộ, chỉ là đất kia còn chưa khô hết, nhìn ra được là vừa mới đắp không lâu.

Y nhìn lướt qua, mặt trên viết rành mạch: Khương Sách chi mộ.

Khương Sách là ai? Nếu đã chôn ở đây, ắt hẳn là thân nhân của Nam Cung Thiếu Uyên, y cũng không muốn gợi lên hồi ức bi thương của Nam Cung Thiếu Uyên, cũng không mở miệng hỏi.

Chỉ là học theo dáng vẻ Nam Cung Thiếu Uyên, cũng cầm một đóa hoa cúc, đặt ở trước ngôi mộ của ông.

Nam Cung Thiếu Uyên chợt kinh ngạc nhìn y một cái. Trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc cùng khó hiểu.

Lãnh Ly Tuyên nói: “Sao vậy?”

Nam Cung Thiếu Uyên thu hồi ánh mắt, lắc đầu, nói: “Không có gì.”

Lãnh Ly Tuyên liền không hỏi nhiều.

Chốc lát sau, liền nghe Nam Cung Thiếu Uyên nói: “Đó… đó là mộ của cha ta. Từ lúc ta sinh ra, cũng chưa từng gặp ông ấy, mẹ ta cũng chưa bao giờ nhắc tới ông ấy, ta vẫn cho rằng ông ấy đã sớm chết…”

Nam Cung Thiếu Uyên hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra: “Việc ta có thể làm cũng chỉ là giúp ông ấy nhặt xác. Mặc dù ta chưa bao giờ gặp ông ấy, nhưng ta trên người rốt cuộc vẫn mang dòng máu của ông ấy… Mặc dù ta không muốn thừa nhận nó.”

Lãnh Ly Tuyên nghe vậy, nói: “Ngươi chôn họ cùng một chỗ, cũng đã thừa nhận. Huống hồ, không ai có thể tự quyết định mình sinh ra thế nào, không nên quá chấp nhất.”

Nam Cung Thiếu Uyên bỗng ngẩn ra, trong mắt hiện lên một tia sáng, lông mi khẽ run lên, đã thừa nhận sao…

Rồi sau đó hắn cúi đầu cười mỉm, “Ừm.”

Thời gian không còn sớm, Nam Cung Thiếu Uyên kéo Lãnh Ly Tuyên chuẩn bị rời đi.

Trong nháy mắt quay đầu lại, đồng tử Lãnh Ly Tuyên chợt co rút lại.

Không biết từ khi nào, phía sau bọn họ cách đó không xa, một nam tử áo đen lẳng lặng đứng ở đó.

Nam Cung Thiếu Uyên thì sửng sốt một chút, tầm mắt rơi xuống hoa cúc trong tay người nọ, mơ hồ cảm thấy không ổn, kéo Lãnh Ly Tuyên muốn rời đi.

Lời nói vừa rồi của hai người hắn đều nghe vào trong tai nam tử áo đen kia, mắt rưng rưng, tay khẽ run rẩy, chính là Hề Vinh.

Thấy hai người vội vàng rời đi, Hề Vinh nhịn rồi lại nhịn, vẫn không khống chế được kêu lên một tiếng: “Thiếu chủ!”

Nam Cung Thiếu Uyên dừng chân một chút, nhàn nhạt nói: “Ngươi nhận nhầm người rồi.” Liền vội vàng rời đi, bỏ lại người nọ ở xa phía sau.

Lãnh Ly Tuyên quay đầu lại nhìn lướt qua, thấy nam tử áo đen kia mặt hướng bên này, cúi đầu thật sâu, quỳ trên mặt đất, không nhúc nhích.

Lại nhìn Nam Cung Thiếu Uyên một cái, thấy hắn thời khắc này mặt không chút thay đổi, nghĩ thầm: Đại khái người nọ thật sự, đã nhận nhầm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau