Hôm Nay Sư Tôn Lại Tự Vả Chăng?

Chương 7: Câu đố

Trước Sau
"Ngày mai giúp muội yểm hộ, nếu sư tôn hỏi tới muội, huynh cứ nói… nói muội đến Tàng Thư Các." Cốc Hàn Yên vẻ mặt đắc ý nói.

Ngôn Dương Băng nhìn vẻ mặt này của nàng, khuôn mặt huynh hiểu rồi nhìn nàng, chậc một tiếng, nói: "Ồ… Lại muốn đi tìm Nam Cung sư huynh của muội chứ gì?" 

"Huynh quản muội?" Trên tay tiểu sư muội hơi dùng sức, nói, "Huynh mau nói, huynh có đồng ý hay không?" 

Ngôn Dương Băng che lại lỗ tai bị nhéo, nhìn Cốc Hàn Yên tươi cười, chợt dời tầm mắt, nói: "Được thì được, có điều muội về sớm một chút. Nếu bị sư tôn phát hiện, muội và huynh đều bị phạt luôn đấy." 

Cốc Hàn Yên buông lỗ tai hắn ra, hai ngón tay nhỏ chống cằm, mặt mày hớn hở mà xoay người rời đi. 

Ngôn Dương Băng mắt nhìn chằm chằm bóng dáng tiểu sư muội, rồi lại thở dài, thật lâu sau mới xoay người rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Nam Cung Thiếu Uyên nhìn thấy Lãnh Ly Tuyên từ đầu kia hành lang đi tới, liền sải bước nghênh đón, nói: "Sư tôn, ta nghiên cứu một đêm, nghĩ cũng có chút thành công, chúng ta đánh cờ một ván nhé?"

"Vậy sao? Vậy…" Tầm mắt Lãnh Ly Tuyên di chuyển về phía sau Nam Cung Thiếu Uyên, dừng trên người một nữ tử mặc đạo phục xanh trắng, ngừng một lát, nói, "Cũng không vội, có khách tới, chắc là tới tìm ngươi." 

Nam Cung Thiếu Uyên ngẩn người, không rõ nguyên do nhìn theo tầm mắt Lãnh Ly Tuyên.

Chỉ thấy đôi mắt Cốc Hàn Yên như chứa cả hồ nước xuân, chắp tay sau lưng đứng đó, hơi hơi cúi đầu, đôi mắt chớp chớp, chậm rãi đến gần, gật đầu nói: "Lãnh tông sư, Nam Cung sư huynh." 

Lãnh Ly Tuyên gật đầu lên tiếng, thoáng nhìn vật phía sau nàng, ra vẻ ta hiểu, nói: "Ta còn có việc, các ngươi tán gẫu đi." 

Nam Cung Thiếu Uyên nhìn vẻ mặt Lãnh Ly Tuyên mang theo ý cười, khẽ nhíu mày, đáy mắt trầm xuống.

Cốc Hàn Yên mỉm cười với hắn, đợi Lãnh Ly Tuyên rời đi, ngượng ngùng từ phía sau lấy ra một hộp thức ăn đưa tới trước mặt Nam Cung Thiếu Uyên, một đôi mắt to trong suốt nhìn hắn, ngượng ngùng mang theo xấu hổ nói: "Nam Cung sư huynh, muội không hiểu khẩu vị của huynh lắm, tự tiện làm chút điểm tâm, hy vọng huynh thích." 

Nam Cung Thiếu Uyên mặt không chút thay đổi, làm như không nghe thấy có người đang nói chuyện, đáy mắt loáng thoáng, lộ ra biểu cảm lạnh lùng. Tầm mắt vẫn luôn dừng lại phương hướng Lãnh Ly Tuyên rời đi, giây lát, nhàn nhạt nói: "Cảm ơn… Có điều lần sau đừng làm nữa, ta không cần." Sau đó đẩy hộp thức ăn trở lại.

"Muội làm rất lâu, tuy rằng sẽ không đặc biệt ngon, nhưng hương vị vẫn không tệ lắm đâu, huynh nếm thử xem?" Cốc Hàn Yên trực tiếp nhét hộp thức ăn vào lòng Nam Cung Thiếu Uyên, không cẩn thận đụng vào cánh tay hắn một cái.

Nam Cung Thiếu Uyên lạnh lùng mà nhìn Cốc Hàn Yên, không có ý muốn tiếp nhận, nghiêm mặt nói: "Ta thật sự không cần. Còn nữa, về sau không có việc gì thì đừng đến Thanh Tâm Phong." 

Không đợi Cốc Hàn Yên nói lời nào, lại nói: "Đi ra ngoài." 

Rõ ràng không mang theo bất kì ngữ khí gì, chỉ ngắn ngủn hai chữ, lại như tảng băng tỏa ra hàn khí.

Nghe vậy, Cốc Hàn Yên hơi ngẩn ra, chân không tự giác về sau lùi một bước, xấu hổ nói: "Muội biết rồi… Vậy… Nam Cung sư huynh, muội đi trước." 

"Ờ." Nam Cung Thiếu Uyên nửa ánh mắt cũng chẳng cho nàng, chỉ luôn nhìn về một hướng khác. 

Một chút ảo tưởng cũng không để lại cho nàng, tiểu sư muội cho dù có trì độn đến đâu cũng sẽ hiểu được ý của Nam Cung Thiếu Uyên, vội vàng chạy trốn.



Vừa xoay người, nước mắt tựa như nước mưa không ngừng chảy xuống.

Nàng ôm hộp đồ ăn, đi nhanh ra ngoài. 

Lúc này, Ngôn Dương Băng đang trốn ở một cây đại thụ to lớn. Hắn vẫn nhịn không được mà đi theo Cốc Hàn Yên đến đây, thỉnh thoảng thò đầu ra nhìn một cái, thoáng nhìn thấy tiểu sư muội đi ra, vội vàng rụt đầu lại, sống lưng dán chặt vào thân cây.

Lại lặng lẽ nhìn, thì thấy tiểu sư muội ngồi xổm ở cửa Thanh Tâm Phong, vùi mặt vào đầu gối hai tay vòng quanh bắp chân, bả vai hơi run rẩy.

Nhìn tình hình này, trực giác mách bảo với Ngôn Dương Băng không ổn, vội chạy qua la lên: "Sao vậy? Sao lại khóc? Có phải tiểu tử Nam Cung Thiếu Uyên kia ức hϊếp muội không?" Luống cuống tay chân không biết là đỡ nàng dậy hay là an ủi nàng, ở bên cạnh nàng loay hoay dáng vẻ không biết làm sao.

"Ai cần huynh lo! Ai bảo huynh theo dõi muội!" Cốc Hàn Yên vừa nói, vừa trộm lau nước mắt.

"Huynh… Huynh…" Ngôn Dương Băng nhìn nàng rơi nước mắt, liền hoảng sợ lời nói chợt nghẹn ở cổ họng, huynh nửa ngày cái gì cũng chưa nói mà. 

"Huynh ấy chỉ kiếm cớ cự tuyệt ta mà thôi… Là ta tự mình không biết cố gắng, không chỉ có bộ dạng bình thường, pháp lực bình thường, cơm canh nấu cũng bình thường… Cái gì cũng không tốt… Một người tầm thường như ta, dựa vào cái gì mà yêu cầu huynh ấy thích mình!" Tiểu sư muội vừa nức nở vừa kể ra.

Ngôn Dương Băng nghe Cốc Hàn Yên hạ thấp mình như vậy, lập tức nóng nảy, buột miệng thốt ra, "Ai nói muội cái gì cũng bình thường… dù cho muội không biết làm bất cứ điều gì, huynh cũng thích muội!" 

Nghe vậy, Cốc Hàn Yên bỗng dưng ngẩn người, ngẩng đầu một đôi ướŧ áŧ hiện ra vẻ đáng thương, nhìn Ngôn Dương Băng, âm thanh hơi nghẹn ngào nghi hoặc nói: "Huynh nói cái gì?" 

Ngôn Dương Băng đột nhiên quay mặt đi, ra vẻ thoải mái nhìn quanh bốn phía, cúi đầu nhìn thấy hộp thức ăn trên mặt đất, nuốt nuốt nước miếng nói: "Ai nói trù nghệ muội tầm thường, huynh… thích. Tiểu tử kia không cần, là hắn không phúc khí." Nói rồi, hắn cầm lấy hộp đồ ăn lên, lại nói, "Huynh rất thích, lần tới muội có thể nấu cho huynh ăn." 

Cốc Hàn Yên nhìn hắn một cái, nói: "Ai muốn nấu cho huynh ăn chứ!" Giơ tay lau nước mắt ở khóe mắt, cũng không quay đầu lại bước đi.

Ngôn Dương Băng xách hộp đồ ăn lên, vội vàng đi theo, không biết nàng có nghe rõ lời nói vừa rồi của hắn trong tình thế cấp bách hay không, chỉ ở phía sau nàng rống lên một tiếng, "Đi nhanh như vậy làm gì... Chờ huynh với." 

Lãnh Ly Tuyên chứng kiến hết thảy, khẽ nhíu mày, đầy bụng nghi hoặc, việc này khác xa với những gì y biết, tin tức ở tất cả các phương diện đều khác nhau.

Nam Cung Thiếu Uyên lại không thích tiểu sư muội, vậy hắn thích ai?

…Quên đi, mặc kệ nó, dù sao cũng không liên quan đến ta, suy nghĩ nhiều vô ích.

Vung tay áo lên, đi về phía Xuyên Vân Phong.

"Chưởng môn."  Lãnh Ly Tuyên gật đầu nói.

"Ngươi xuất quan, thế nào rồi?" Ngôn Thời Mão buông quyển sách trong tay xuống, nhìn Lãnh Ly Tuyên hỏi.

Lãnh Ly Tuyên cười, nói: "Tăng tiến không ít." 

Nghe vậy, Ngôn Thời Mão vui mừng cười cười, nói: "Vậy là tốt." 

Hai người lại hàn huyên vài câu, Lãnh Ly Tuyên đi thẳng vào chủ đề nói: "Nghe nói thôn Thiên Vân xuất hiện một con quái vật thân người mặt thú, cứ mỗi đêm lại hiện ra, gϊếŧ không ít người." 



Trước khi sống lại y đã biết việc này, lúc ấy y đang làm nhiệm vụ khác, chỉ là nghe nói thú nhân kia vô cùng hung mãnh, sức lực lớn vô cùng, là thứ rất khó đối phó.

Nghĩ vừa hay lấy cớ này ra dùng, liền chủ động xin ra trận.

Ngôn Thời Mão lộ vẻ kinh ngạc, hỏi: "Ngươi vừa mới xuất quan, đã nghe nói chuyện này?" 

Lãnh Ly Tuyên chỉ hơi sửng sốt một chút, lập tức nói: "Ồ, là Du Đồng Phương nói với ta." Nhẹ nhàng thoải mái, ném khoai nóng cho Du Đồng Phương.

Ngôn Thời Mão nói: "Hắn đến tìm ngươi?" 

"Ừm. Tới tìm ta chơi cờ, thuận tiện nói đến." Lãnh Ly Tuyên mặt không đổi sắc nói.

"Thì ra là thế." Dừng một chút, Ngôn Thời Mão lại nói, "Thư thôn bọn họ ủy thác hôm nay mới gửi tới, ta vừa rồi còn đang suy nghĩ nên để ai đi đây, mà ngươi lại chủ động nhắc tới việc này, là muốn đi sao?" 

Lãnh Ly Tuyên thần sắc không thay đổi, nói: "Đúng vậy. Mang đồ đệ đi học hỏi kinh nghiệm." 

Y nói vân đạm phong khinh, dường như không nói ra.

Ngôn Thời Mão gật gật đầu, nói: "Cũng được, ngươi lâu không xuất quan, không người chỉ điểm nó, cũng đã đến lúc đi rèn luyện một chút. Vậy thì ngươi đi đi, khởi hành ngay trong ngày." 

"Vâng." Lãnh Ly Tuyên chắp tay nói.

Sau khi cáo từ Ngôn Thời Mão, Lãnh Ly Tuyên liền vòng ra sau núi tìm Nam Cung Thiếu Uyên.

Y chậm rãi đi tới, chỉ thấy Nam Cung Thiếu Uyên đang hết sức chuyên chú luyện kiếm. Thấy y đến liền ngừng lại thu hồi kiếm, nói: "Sư tôn." 

Lãnh Ly Tuyên đáp một tiếng, ánh mắt lại nhìn hắn, nghĩ thầm: Vừa rồi mới cự tuyệt người khác, thế mà giờ lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, tâm bình khí hòa luyện kiếm. Xem ra đích thật là không thích Cốc Hàn Yên. Vậy tại sao hắn lại đánh Ngôn Dương Băng nặng như vậy tại đại hội luận võ?

Lãnh Ly Tuyên bên này còn đang nghi hoặc, liền nghe Nam Cung Thiếu Uyên nhẹ giọng gọi: "Sư tôn?" 

Không có gì, chỉ là bởi vì lúc Lãnh Ly Tuyên xuất thần, vẫn nhíu mày nhìn chằm chằm Nam Cung Thiếu Uyên, cho nên hắn mới lên tiếng gọi.

Rồi sau đó, dường như đang do dự cái gì đó, nói: "Là kiếm pháp của ta có gì không đúng sao?" 

Lãnh Ly Tuyên hoàn hồn lại, nói: "Cũng không phải." 

Nghe vậy, Nam Cung Thiếu Uyên thở phào, nhẹ đến khó phát hiện. 

_____

Lan: Wp đăng trước truyenwk.com nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau