Chương 53
Tô Ngự nói có đủ cơm chó thì đúng là đủ thật.
Một ván game thôi mà Tô Ngự đã thể hiện vai trò bảo vệ anh xã vô cùng sống động.
Tô Ngự mới biết chơi game thôi, còn chơi không tốt lắm, nhưng có Tống Quân Ngật bên cạnh, cậu vô cùng có tinh thần.
Chỉ cần Tống Quân Ngật bị ai đó đánh gục, cậu sẽ chiến đấu đến chết với người đã đánh gục Tống Quân Ngật, tư thế rõ ràng là muốn trả thù cho chồng mình.
Thậm chí còn trở thành MVP của trò chơi này.
Thỏ thỏ đáng yêu như thế cảm thán: “Đây là kì tích của tình yêu sao?”
Chơi mấy ván game thì đã khuya rồi, nên rửa mặt đi ngủ, lúc này Tô Ngự mới miễn cưỡng nói lời tạm biệt với Tống Quân Ngật và hai người bạn trong game.
Còn hai ngày nữa thì hoạt động này mới kết thúc, một ngày hoạt động tự do, một ngày đi về.
Ngày mai Tô Ngự đã có kế hoạch rồi, cậu chẳng làm gì hết, chỉ chơi với Tống Quân Ngật thôi.
Có lẽ đây chính là người đang yêu cuồng nhiệt đấy. Họ không muốn xa nhau một giây phút nào, dù phải cách một cái màn hình cũng cảm thấy rất mãn nguyện.
Hoạt động kéo dài bảy ngày của lễ Quốc Khánh đã kết thúc.
Tô Ngự lên xe buýt và quay lại trường học.
Chỉ mới bảy ngày mà cậu đã xảy ra rất nhiều chuyện, điều này cũng cho thấy cậu không thích hợp ra ngoài, may là cậu cũng chỉ thích ở nhà thôi, nếu không mọi chuyện sẽ thực rắc rối.
Bởi vì vẫn còn hai ngày nghỉ phép, cho nên ngay khi vừa đến trường, Tô Ngự đã định về biệt thự. Tài xế mới thuê đã lái xe đến đón cậu ở một khu vực khá vắng vẻ trong trường.
Sở Mạn đang muốn rời đi cùng Trần Thiệu Vũ cũng trông thấy Tô Ngự đang lên chiếc siêu xe kia.
Nghĩ đến Tô Ngự những ngày này, cô ta cảm thấy hơi khó tin. Sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Tô, cuộc sống của cậu còn tốt hơn ở đó, Tô Ngự đã lấy được bao nhiêu tiền từ nhà họ Tô vậy? Nếu Tô Ngự sớm nói với cô ta là không phải mình không có tiền thì cô ta đã không chặn số cậu rồi chia tay.
Điều kiện gia đình cô ta không tốt, không thể đi theo Tô Ngự chịu khổ được, nhưng dù vậy thì cô ta vẫn thích Tô Ngự.
“Muốn qua chỗ nó à?” Một thanh âm nghiến răng nghiến lợi vang lên trên đầu Sở Mạn.
Sở Mạn kinh ngạc ngẩng đầu, thấy ánh mắt Trần Thiệu Vũ hung dữ như muốn ăn thịt cô ta.
“Em,” Thấy ánh mắt Trần Thiệu Vũ, Sở Mạn không nói nên lời. Cô ta muốn đi tìm Tô Ngự, nhưng cũng không muốn buông tay Trần Thiệu Vũ. Cô ta cũng không biết phải làm gì bây giờ! Cô ta bối rối, đôi mắt chợt đỏ hoe, nước mắt trào ra, nhưng cô ta vẫn cố gắng mạnh mẽ, không muốn để nước mắt rơi.
Thấy chỉ giây tiếp theo là cô ta sẽ khóc, Trần Thiệu Vũ nắm chặt tay, trong lòng khó chịu không chỗ trút. Cậu ta nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng không để cơn tức giận của mình truyền đến Sở Mạn.
“Xin lỗi Thiệu Vũ.” Sở Mạn nghẹn ngào.
Trần Thiệu Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời, nhưng sự khó chịu và ghen tị trong lòng gần như nuốt chửng lý trí cậu ta.
Khi cậu trở về biệt thự, ăn bữa ăn do đầu bếp chuẩn bị, tin nhắn của người ấy vẫn lưu trong điện thoại, cuộc sống này rất không chân thực, giống như năm năm ấy của cậu và cuộc sống ở nhà họ Tô đều là ảo ảnh.
Đôi khi Tô Ngự vẫn tự hỏi, liệu mọi chuyện xảy ra bây giờ có phải là do cậu tưởng tượng sau khi bản thân đã chết hay không.
Nhưng dù vậy, Tô Ngự cũng cảm thấy rất hài lòng.
Mỗi khi ăn được món gì ngon, cậu đều sẽ gửi tin nhắn cho Tống Quân Ngật.
Cá: [Ảnh.]
Cá: [Sườn heo này ngon quá!]
Cá: [Ảnh.]
Cá: [Tôm này cũng ngon quá!]
Tống Quân Ngật không quá chú trọng đồ ăn, đế quốc trước nay chỉ dùng dịch dinh dưỡng.
Anh cảm thấy ăn uống là không cần thiết, miễn không bị đói là được, nhưng nhìn những bức ảnh Tô Ngự gửi và cậu bé đang ăn uống vui vẻ trong trò chơi, anh thực sự muốn thử một lần.
Anh cười khẽ.
Hoá ra anh cũng không thực sự nghĩ mình có thể bỏ qua mọi thứ.
Ít nhất hiện tại là vậy.
Tô Ngự cảm giác được điện thoại rung lên, lập tức cầm lên xem.
Đó là tin nhắn của Tống Quân Ngật.
Tống Quân Ngật: [Đã ghi lại.]
Tống Quân Ngật: [Sau này mình cùng ăn.]
Thế có nghĩa là anh ấy sẽ tới gặp cậu sao? Cậu biết đối phương là ác quỷ, có thể có một số điều cấm kỵ ngăn cản anh gặp mình, nên cậu đã dự định cả đời sẽ chỉ yêu qua chiếc điện thoại di động.
Nhưng nhìn tin nhắn của đối phương, dường như sau này họ thực sự có thể gặp nhau, Tô Ngự vẫn không khỏi mong chờ.
Tô Ngự: [Anh sẽ tới gặp em ư?]
Tống Quân Ngật: [Ừm.]
Tống Quân Ngật: [Một thời gian nữa.]
Tô Ngự nhìn hai câu này, niềm vui trong lòng lan ra, khóe miệng nhếch lên, tâm tình tốt đến mức chỉ nhìn thoáng qua là có thể biết được.
Bạn trai nói muốn đến gặp cậu, không có chuyện gì vui hơn chuyện này rồi.
Cậu tưởng tượng ra một ác quỷ truyền thống trong ấn tượng của mình trông như thế nào, chắc là sẽ hung dữ và đáng sợ, nhưng nếu là Tống Quân Ngật, cậu sẽ không cảm thấy sợ hãi chút nào, ngược lại còn thấy đáng yêu.
Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao trên báo lại có nhiều người tuyên bố kết hôn với mấy thứ kỳ lạ như vậy. Thì ra tình yêu thật sự không thể kìm nén được, cũng giống như cậu, dù là tình yêu khác chủng tộc nhưng cậu vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Cậu lại và mấy miếng cơm, hình như còn ngon hơn trước.
Tống Quân Ngật ngẩng đầu lên khỏi quang não, nhìn người đàn ông trung niên không dám lên tiếng đứng bên cạnh, nói: “Ngồi.”
Sau khi nhận được mệnh lệnh, người đàn ông trung niên mới run rẩy ngồi trên ghế sofa đối diện với anh.
“Nguyên soái có điểm nào không hài lòng với trò chơi không?” Ông lo lắng hỏi.
“Ta muốn nạp hết tiền vào đó.” Tống Quân Ngật nhìn người đàn ông trung niên, nói.
Người đàn ông trung niên nghe vậy liền sửng sốt: “Ngài muốn bỏ hết tiền vào đó á!?”
Nhìn vẻ hoảng hốt của ông, Tống Quân Ngật chỉ nhíu mày, “Không được à?”
“Đây không phải là vấn đề có được hay không, tài sản của ngài ở thế giới đó quá nhiều, chúng tôi không có cách nào nạp hết được!” Là người phát triển trò chơi này, ông rất vui mừng vì Nguyên soái thích nó, nhưng mức độ nghiện này lại khiến ông cảm thấy hoảng sợ, sợ Nguyên soái sẽ muốn tới đó luôn.
Tống Quân Ngật cúi đầu trầm tư: “Vậy nạp một nửa trước, dùng xong thì ông nạp nốt nửa còn lại cho ta.”
“Nguyên soái, ngài nạp nhiều tiền như vậy là muốn làm gì?” Người đàn ông trung niên thận trọng hỏi.
“Ta định đi đến thế giới đó.” Tống Quân Ngật nhìn người đàn ông trung niên, vẻ mặt không hề giống đang nói đùa.
Suy nghĩ xấu nhất đã thành hiện thực, sắc mặt người đàn ông trung niên đột nhiên tối sầm.
“Nguyên soái, ngài không trêu chọc tôi chứ?” Ông tuyệt vọng hỏi.
“Không.” Tống Quân Ngật nhìn ông.
Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng không thay đổi, người đàn ông trung niên thật muốn xỉu luôn cho rồi.
“Nhưng Nguyên soái, đó chỉ là một thế giới nhỏ bé ở một chiều không gian thấp, ngài đi đến đó thật”, thật lãng phí. Người đàn ông trung niên nhìn vẻ mặt vô cảm của Tống Quân Ngật, không dám nói mấy lời cuối cùng.
“Không làm được?” Tống Quân Ngật lạnh giọng hỏi.
“Cũng không phải là không thể, nhưng bệ hạ có biết không?”
Tống Quân Ngật mở quang não gửi tin nhắn cho Khương Mặc Bạch, sau đó nhìn người đàn ông trung niên: “Giờ thì biết rồi.”
Người đàn ông trung niên: “…”
Ông có thể nói gì đây? Ông chỉ có thể hy vọng Bệ hạ có thể thuyết phục Nguyên soái đừng xúc động như vậy.
Đó thực sự chỉ là một thế giới nhỏ bé ở một chiều không gian thấp mà thôi.
Một ván game thôi mà Tô Ngự đã thể hiện vai trò bảo vệ anh xã vô cùng sống động.
Tô Ngự mới biết chơi game thôi, còn chơi không tốt lắm, nhưng có Tống Quân Ngật bên cạnh, cậu vô cùng có tinh thần.
Chỉ cần Tống Quân Ngật bị ai đó đánh gục, cậu sẽ chiến đấu đến chết với người đã đánh gục Tống Quân Ngật, tư thế rõ ràng là muốn trả thù cho chồng mình.
Thậm chí còn trở thành MVP của trò chơi này.
Thỏ thỏ đáng yêu như thế cảm thán: “Đây là kì tích của tình yêu sao?”
Chơi mấy ván game thì đã khuya rồi, nên rửa mặt đi ngủ, lúc này Tô Ngự mới miễn cưỡng nói lời tạm biệt với Tống Quân Ngật và hai người bạn trong game.
Còn hai ngày nữa thì hoạt động này mới kết thúc, một ngày hoạt động tự do, một ngày đi về.
Ngày mai Tô Ngự đã có kế hoạch rồi, cậu chẳng làm gì hết, chỉ chơi với Tống Quân Ngật thôi.
Có lẽ đây chính là người đang yêu cuồng nhiệt đấy. Họ không muốn xa nhau một giây phút nào, dù phải cách một cái màn hình cũng cảm thấy rất mãn nguyện.
Hoạt động kéo dài bảy ngày của lễ Quốc Khánh đã kết thúc.
Tô Ngự lên xe buýt và quay lại trường học.
Chỉ mới bảy ngày mà cậu đã xảy ra rất nhiều chuyện, điều này cũng cho thấy cậu không thích hợp ra ngoài, may là cậu cũng chỉ thích ở nhà thôi, nếu không mọi chuyện sẽ thực rắc rối.
Bởi vì vẫn còn hai ngày nghỉ phép, cho nên ngay khi vừa đến trường, Tô Ngự đã định về biệt thự. Tài xế mới thuê đã lái xe đến đón cậu ở một khu vực khá vắng vẻ trong trường.
Sở Mạn đang muốn rời đi cùng Trần Thiệu Vũ cũng trông thấy Tô Ngự đang lên chiếc siêu xe kia.
Nghĩ đến Tô Ngự những ngày này, cô ta cảm thấy hơi khó tin. Sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Tô, cuộc sống của cậu còn tốt hơn ở đó, Tô Ngự đã lấy được bao nhiêu tiền từ nhà họ Tô vậy? Nếu Tô Ngự sớm nói với cô ta là không phải mình không có tiền thì cô ta đã không chặn số cậu rồi chia tay.
Điều kiện gia đình cô ta không tốt, không thể đi theo Tô Ngự chịu khổ được, nhưng dù vậy thì cô ta vẫn thích Tô Ngự.
“Muốn qua chỗ nó à?” Một thanh âm nghiến răng nghiến lợi vang lên trên đầu Sở Mạn.
Sở Mạn kinh ngạc ngẩng đầu, thấy ánh mắt Trần Thiệu Vũ hung dữ như muốn ăn thịt cô ta.
“Em,” Thấy ánh mắt Trần Thiệu Vũ, Sở Mạn không nói nên lời. Cô ta muốn đi tìm Tô Ngự, nhưng cũng không muốn buông tay Trần Thiệu Vũ. Cô ta cũng không biết phải làm gì bây giờ! Cô ta bối rối, đôi mắt chợt đỏ hoe, nước mắt trào ra, nhưng cô ta vẫn cố gắng mạnh mẽ, không muốn để nước mắt rơi.
Thấy chỉ giây tiếp theo là cô ta sẽ khóc, Trần Thiệu Vũ nắm chặt tay, trong lòng khó chịu không chỗ trút. Cậu ta nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng không để cơn tức giận của mình truyền đến Sở Mạn.
“Xin lỗi Thiệu Vũ.” Sở Mạn nghẹn ngào.
Trần Thiệu Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời, nhưng sự khó chịu và ghen tị trong lòng gần như nuốt chửng lý trí cậu ta.
Khi cậu trở về biệt thự, ăn bữa ăn do đầu bếp chuẩn bị, tin nhắn của người ấy vẫn lưu trong điện thoại, cuộc sống này rất không chân thực, giống như năm năm ấy của cậu và cuộc sống ở nhà họ Tô đều là ảo ảnh.
Đôi khi Tô Ngự vẫn tự hỏi, liệu mọi chuyện xảy ra bây giờ có phải là do cậu tưởng tượng sau khi bản thân đã chết hay không.
Nhưng dù vậy, Tô Ngự cũng cảm thấy rất hài lòng.
Mỗi khi ăn được món gì ngon, cậu đều sẽ gửi tin nhắn cho Tống Quân Ngật.
Cá: [Ảnh.]
Cá: [Sườn heo này ngon quá!]
Cá: [Ảnh.]
Cá: [Tôm này cũng ngon quá!]
Tống Quân Ngật không quá chú trọng đồ ăn, đế quốc trước nay chỉ dùng dịch dinh dưỡng.
Anh cảm thấy ăn uống là không cần thiết, miễn không bị đói là được, nhưng nhìn những bức ảnh Tô Ngự gửi và cậu bé đang ăn uống vui vẻ trong trò chơi, anh thực sự muốn thử một lần.
Anh cười khẽ.
Hoá ra anh cũng không thực sự nghĩ mình có thể bỏ qua mọi thứ.
Ít nhất hiện tại là vậy.
Tô Ngự cảm giác được điện thoại rung lên, lập tức cầm lên xem.
Đó là tin nhắn của Tống Quân Ngật.
Tống Quân Ngật: [Đã ghi lại.]
Tống Quân Ngật: [Sau này mình cùng ăn.]
Thế có nghĩa là anh ấy sẽ tới gặp cậu sao? Cậu biết đối phương là ác quỷ, có thể có một số điều cấm kỵ ngăn cản anh gặp mình, nên cậu đã dự định cả đời sẽ chỉ yêu qua chiếc điện thoại di động.
Nhưng nhìn tin nhắn của đối phương, dường như sau này họ thực sự có thể gặp nhau, Tô Ngự vẫn không khỏi mong chờ.
Tô Ngự: [Anh sẽ tới gặp em ư?]
Tống Quân Ngật: [Ừm.]
Tống Quân Ngật: [Một thời gian nữa.]
Tô Ngự nhìn hai câu này, niềm vui trong lòng lan ra, khóe miệng nhếch lên, tâm tình tốt đến mức chỉ nhìn thoáng qua là có thể biết được.
Bạn trai nói muốn đến gặp cậu, không có chuyện gì vui hơn chuyện này rồi.
Cậu tưởng tượng ra một ác quỷ truyền thống trong ấn tượng của mình trông như thế nào, chắc là sẽ hung dữ và đáng sợ, nhưng nếu là Tống Quân Ngật, cậu sẽ không cảm thấy sợ hãi chút nào, ngược lại còn thấy đáng yêu.
Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao trên báo lại có nhiều người tuyên bố kết hôn với mấy thứ kỳ lạ như vậy. Thì ra tình yêu thật sự không thể kìm nén được, cũng giống như cậu, dù là tình yêu khác chủng tộc nhưng cậu vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Cậu lại và mấy miếng cơm, hình như còn ngon hơn trước.
Tống Quân Ngật ngẩng đầu lên khỏi quang não, nhìn người đàn ông trung niên không dám lên tiếng đứng bên cạnh, nói: “Ngồi.”
Sau khi nhận được mệnh lệnh, người đàn ông trung niên mới run rẩy ngồi trên ghế sofa đối diện với anh.
“Nguyên soái có điểm nào không hài lòng với trò chơi không?” Ông lo lắng hỏi.
“Ta muốn nạp hết tiền vào đó.” Tống Quân Ngật nhìn người đàn ông trung niên, nói.
Người đàn ông trung niên nghe vậy liền sửng sốt: “Ngài muốn bỏ hết tiền vào đó á!?”
Nhìn vẻ hoảng hốt của ông, Tống Quân Ngật chỉ nhíu mày, “Không được à?”
“Đây không phải là vấn đề có được hay không, tài sản của ngài ở thế giới đó quá nhiều, chúng tôi không có cách nào nạp hết được!” Là người phát triển trò chơi này, ông rất vui mừng vì Nguyên soái thích nó, nhưng mức độ nghiện này lại khiến ông cảm thấy hoảng sợ, sợ Nguyên soái sẽ muốn tới đó luôn.
Tống Quân Ngật cúi đầu trầm tư: “Vậy nạp một nửa trước, dùng xong thì ông nạp nốt nửa còn lại cho ta.”
“Nguyên soái, ngài nạp nhiều tiền như vậy là muốn làm gì?” Người đàn ông trung niên thận trọng hỏi.
“Ta định đi đến thế giới đó.” Tống Quân Ngật nhìn người đàn ông trung niên, vẻ mặt không hề giống đang nói đùa.
Suy nghĩ xấu nhất đã thành hiện thực, sắc mặt người đàn ông trung niên đột nhiên tối sầm.
“Nguyên soái, ngài không trêu chọc tôi chứ?” Ông tuyệt vọng hỏi.
“Không.” Tống Quân Ngật nhìn ông.
Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng không thay đổi, người đàn ông trung niên thật muốn xỉu luôn cho rồi.
“Nhưng Nguyên soái, đó chỉ là một thế giới nhỏ bé ở một chiều không gian thấp, ngài đi đến đó thật”, thật lãng phí. Người đàn ông trung niên nhìn vẻ mặt vô cảm của Tống Quân Ngật, không dám nói mấy lời cuối cùng.
“Không làm được?” Tống Quân Ngật lạnh giọng hỏi.
“Cũng không phải là không thể, nhưng bệ hạ có biết không?”
Tống Quân Ngật mở quang não gửi tin nhắn cho Khương Mặc Bạch, sau đó nhìn người đàn ông trung niên: “Giờ thì biết rồi.”
Người đàn ông trung niên: “…”
Ông có thể nói gì đây? Ông chỉ có thể hy vọng Bệ hạ có thể thuyết phục Nguyên soái đừng xúc động như vậy.
Đó thực sự chỉ là một thế giới nhỏ bé ở một chiều không gian thấp mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất