Chương 70: Thì ra nhân vật lớn ở ngay bên cạnh
Đến giữa trưa, họ mới về biệt thự.
Ăn xong, Tô Ngự liền kéo Tống Quân Ngật đi chơi game.
Cậu không hề thấy chán, trái lại, ở bên Tống Quân Ngật, dù một khắc cậu cũng cảm thấy đầy ý nghĩa, kể cả là chơi game.
Họ ngồi trong vườn, thỉnh thoảng gió lại thổi hương hoa bay tới, rất dễ chịu.
Vừa vào game đã được một người quen mời.
Thỏ thỏ đáng yêu như thế tới chào hỏi hai người họ.
Đi cùng Thỏ thỏ đáng yêu như thế còn có Cuồng dã.
Sau khi mọi người đến đủ, trò chơi bắt đầu. Lần này trò chơi đã được cập nhật. Trên bản đồ có thêm một hòn đảo vàng, số rương vàng nhặt được có thể đổi lấy những thứ trong trung tâm mua sắm.
Bản đồ mới này khá mới lạ.
“Này Hâm Điềm, hay là cậu cứ quay lại với vị hôn phu kia của cậu đi nhỉ? Tôi thấy tính tình cậu ta cũng được mà…”
“Có ý gì hả? Lúc cậu nói cậu ta tốt, lúc lại nói không tốt là sao.” Thỏ thỏ đáng yêu như thế rất không vui.
Cuồng dã rầu rĩ, “Cậu mà không quay lại với cậu ta thì thế nào tôi cũng gặp chuyện ấy chứ!”
“Ha.” Thỏ thỏ đáng yêu như thế khinh thường hừ một tiếng, “Cậu ta tìm chú cậu chứ có tìm cậu đâu, cậu thì gặp chuyện cái nỗi gì chứ?”
“Không, tự dưng một tên đàn ông như Trần Thiệu Vũ trở thành thím của mình, tôi nghĩ sao cũng thấy không ổn…” Cậu ta chỉ nghĩ đến thôi đã hoảng hốt rồi.
Trần Thiệu Vũ? Tô Ngự hơi bối rối. Cậu vừa thấy Cuồng dã gọi Thỏ thỏ đáng yêu như thế là Hâm Điềm, hình như cậu đã nghe thấy tên này lúc sinh nhật Ngôn Húc rồi thì phải.
“Chú cậu không đồng ý thì Trần Thiệu Vũ có thể thành thím cậu được chắc?” Thỏ thỏ đáng yêu như thế cạn lời, “Nhà họ Trần giờ đã bung bét tới mức chẳng mang lại được lợi ích gì cho nhà họ Nghiêm. Cậu thực sự nghĩ giờ tôi muốn liên hôn với Trần Thiệu Vũ thì chú cậu sẽ cho phép à? Cậu có bị ngu không thế hả?”
Cuồng dã chẳng muốn nói chuyện, còn đang rầu rĩ nức nở.
Cậu ta từng cười nhạo Hâm Điềm bị vị hôn phu bỏ rơi, nhưng giờ đến lượt cậu ta rồi. Chú ơi, sao chú lại muốn ở bên Trần Thiệu Vũ cơ chứ!
Nghĩ mà rầu không chịu được nà.
Tô Ngự vốn không muốn nghe, nhưng mic trong game vẫn bật, không nghe cũng phải nghe…
Ván game kết thúc với nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Chơi xong chuẩn bị off rồi, Thỏ thỏ đáng yêu như thế và Cuồng dã cùng xin WeChat của cậu.
Tô Ngự nghĩ nghĩ, rồi cho họ WeChat.
Hai người này quá tin tưởng cậu, nói chuyện phiếm trong game thôi mà khiến cậu gần như đoán được thân phận của họ rồi.
Sau khi thêm WeChat, cũng đúng lúc người hầu mang một đĩa trái cây tươi tới, màu sắc tươi sáng đẹp mắt.
Cậu nhìn Tống Quân Ngật, sau đó cẩn thận cầm một quả nho đưa lên miệng anh, “Em, em đút anh nhé.”
Cậu từng thấy trên mạng có một câu: “Anh cuốn quả nho vào miệng, đầu lưỡi dễ dàng liếm đầu ngón tay”.
Nhìn bờ môi đẹp đẽ của Tống Quân Ngật, mặt cậu đỏ bừng.
Tống Quân Ngật lại tưởng nhóc này đỏ mặt vì muốn đút nho cho anh. Anh cảm giác nhóc đáng yêu vô cùng, liền nắm tay nhóc rồi cắn lên quả nho.
Ngón tay có cảm giác ấm áp, môi Tống Quân Ngật chạm vào đầu ngón tay Tô Ngự, nhưng chỉ chút xíu đã rời ra, lưỡi không hề liếm, nhưng Tô Ngự vẫn cảm thấy ấm áp.
Ui… Tô Ngự cảm thấy mình chẳng cứng cỏi chút nào, Tống Quân Ngật chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng là toàn thân cậu đã mềm nhũn.
“Anh, anh ăn nữa không?” Tô Ngự mong chờ nhìn Tống Quân Ngật.
Tống Quân Ngật luôn uống dịch dinh dưỡng, không quá thích ăn mấy thứ này, nhưng lại không muốn phụ lòng cậu nhóc.
“Ăn.” Anh đáp.
Anh thấy mắt Tô Ngự sáng rực lên, sau đó lại từ từ đút cho anh ăn.
Mọi thứ dường như đều được cậu hứng khởi đút cho anh, hết cái này xong lại đến cái kia.
Càng ăn, anh càng thấy đói. Không phải đói bụng mà là một nơi khác, đặc biệt là tay cậu nhóc cứ luôn cố ý vô tình chạm vào môi anh…
Tô Ngự vui lắm, sau khi đút toàn bộ trái cây cho Tống Quân Ngật, cậu mới nhận ra là đã hết rồi.
Cậu hơi tiếc nuối.
Liền chụp cái đĩa không đăng lên vòng bạn bè.
Caption: [Niềm vui khi đút ăn.]
Đây là moment mà chẳng ai trong vòng bạn bè xem hiểu, trừ cậu và Tống Quân Ngật.
Tóm lại là show ân ái kín đáo thôi.
Nghiêm Trạch Hi và Hứa Hâm Điềm vừa thêm WeChat của Tô Ngự, thấy ảnh đại diện của cậu thì đều sửng sốt.
Nhìn người trong ảnh đại diện, Nghiêm Trạch Hi cứ thấy quen quen.
Còn Hứa Hâm Điềm là bởi vì người trong ảnh rất đẹp trai.
Đây là bạn trai của “Cá” hả?
Hai người sốc toàn tập.
Nghiêm Trạch Hi nhớ tới hôm đi dự sinh nhật Ngôn Húc, nhớ người đàn ông đi cùng ba Ngôn trông như thế nào, còn nhớ cả cái cách người đàn ông đó nhìn mình…
Cá sẽ không phải chính là người mà cậu ta tưởng cố ý nhào vào ngực mình chứ?
Nghiêm Trạch Hi luống cuống.
Hứa Hâm Điềm cũng luống cuống.
Thỏ thỏ đáng yêu như thế: [Ảnh]ư
Thỏ thỏ đáng yêu như thế: [555… Sao lại có người đẹp trai thế chứ!?]
Cô đã gặp vô số người đẹp trai xinh gái, nhưng chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy.
Nghiêm Trạch Hi thấy tin nhắn này trong nhóm, cảm xúc lập tức phức tạp. Hôm đó Hứa Hâm Điềm bỏ về giữa chừng, không biết chuyện gì đã xảy ra cũng là bình thường.
Tiểu đội ăn gà: [Đây là ai thế?]
Đã lâu không chơi game, đương nhiên Hà Dục Ninh không biết “Cá” mà họ vừa thêm vào nhóm là ai.
Cuồng dã: [Nay mới thêm “Cá” đấy.]
Tiểu đội ăn gà: [!!!?]
Tiểu đội ăn gà: [Đẹp trai thế nhở? P à?]
Cuồng dã: [Đó không phải cậu ấy đâu, bạn trai cậu ấy đó.]
Cuồng dã: [Với lại cậu ấy không phải P đâu…]
Hứa Hâm Điềm cảm thấy có gì đó mờ ám.
Thỏ thỏ đáng yêu như thế: [Sao cậu biết?]
Cuồng dã: [Tôi đã gặp… ở tiệc sinh nhật Ngôn Húc…]
Cuồng dã: [Nhân vật lớn trong truyền thuyết kia chính là anh ta…]
Thỏ thỏ đáng yêu như thế: [!!]
Tiểu đội ăn gà: [!!]
Thực ra hôm đó các cô có đến tiệc sinh nhật, nhưng sau khi thấy Trần Thiệu Vũ, Hứa Hâm Điềm đã kéo cô về luôn.
Cha mẹ họ cũng đi, nguyên nhân chính là vì muốn gặp nhân vật lớn kia.
Mà giờ nhân vật lớn kia lại ở ngay bên cạnh bọn họ!? Chuyện gì ảo ma thế này?
Hứa Hâm Điềm thậm chí còn hối hận vì hôm đó mình đã bỏ về! Nếu biết nhân vật lớn kia đẹp trai thế thì hôm đó đã ở lại ngắm rồi! Hối hận quá đi mất!
Thỏ thỏ đáng yêu như thế: [Hận không thể bóp chết bản thân.jpg]
Tiểu đội ăn gà: [Rơi lệ đầy mặt.jpg]
Thỏ thỏ đáng yêu như thế: [Biết thế đã không bỏ về…]
Tiểu đội ăn gà: [@Thỏ thỏ đáng yêu như thế – Tại cậu hết đấy.]
Cuồng dã: [Đây mà là vấn đề sao?]
Nghiêm Trạch Hi luôn cảm thấy mình không đủ điên, cho nên không hợp với các cô nàng này, chẳng lẽ vấn đề ở đây không phải chuyện nhân vật lớn kia lại chính là bạn trai của Cá sao?
Nói cách khác, người cùng Tô Ngự chơi game với họ có lẽ là nhân vật lớn, và họ thực sự đã chơi game với nhân vật lớn sao!?
Ôi trời, nếu chú mình mà biết chuyện này, nhất định sẽ cho rằng mình có tương lai cho xem!
Nghĩ tới đó, tay cậu ta khẽ run lên, đặc biệt là khi nhớ tới ánh mắt nhân vật lớn nhìn mình hôm đó, cậu ta cảm thấy toàn thân mình nhũn hết cả ra.
Ăn xong, Tô Ngự liền kéo Tống Quân Ngật đi chơi game.
Cậu không hề thấy chán, trái lại, ở bên Tống Quân Ngật, dù một khắc cậu cũng cảm thấy đầy ý nghĩa, kể cả là chơi game.
Họ ngồi trong vườn, thỉnh thoảng gió lại thổi hương hoa bay tới, rất dễ chịu.
Vừa vào game đã được một người quen mời.
Thỏ thỏ đáng yêu như thế tới chào hỏi hai người họ.
Đi cùng Thỏ thỏ đáng yêu như thế còn có Cuồng dã.
Sau khi mọi người đến đủ, trò chơi bắt đầu. Lần này trò chơi đã được cập nhật. Trên bản đồ có thêm một hòn đảo vàng, số rương vàng nhặt được có thể đổi lấy những thứ trong trung tâm mua sắm.
Bản đồ mới này khá mới lạ.
“Này Hâm Điềm, hay là cậu cứ quay lại với vị hôn phu kia của cậu đi nhỉ? Tôi thấy tính tình cậu ta cũng được mà…”
“Có ý gì hả? Lúc cậu nói cậu ta tốt, lúc lại nói không tốt là sao.” Thỏ thỏ đáng yêu như thế rất không vui.
Cuồng dã rầu rĩ, “Cậu mà không quay lại với cậu ta thì thế nào tôi cũng gặp chuyện ấy chứ!”
“Ha.” Thỏ thỏ đáng yêu như thế khinh thường hừ một tiếng, “Cậu ta tìm chú cậu chứ có tìm cậu đâu, cậu thì gặp chuyện cái nỗi gì chứ?”
“Không, tự dưng một tên đàn ông như Trần Thiệu Vũ trở thành thím của mình, tôi nghĩ sao cũng thấy không ổn…” Cậu ta chỉ nghĩ đến thôi đã hoảng hốt rồi.
Trần Thiệu Vũ? Tô Ngự hơi bối rối. Cậu vừa thấy Cuồng dã gọi Thỏ thỏ đáng yêu như thế là Hâm Điềm, hình như cậu đã nghe thấy tên này lúc sinh nhật Ngôn Húc rồi thì phải.
“Chú cậu không đồng ý thì Trần Thiệu Vũ có thể thành thím cậu được chắc?” Thỏ thỏ đáng yêu như thế cạn lời, “Nhà họ Trần giờ đã bung bét tới mức chẳng mang lại được lợi ích gì cho nhà họ Nghiêm. Cậu thực sự nghĩ giờ tôi muốn liên hôn với Trần Thiệu Vũ thì chú cậu sẽ cho phép à? Cậu có bị ngu không thế hả?”
Cuồng dã chẳng muốn nói chuyện, còn đang rầu rĩ nức nở.
Cậu ta từng cười nhạo Hâm Điềm bị vị hôn phu bỏ rơi, nhưng giờ đến lượt cậu ta rồi. Chú ơi, sao chú lại muốn ở bên Trần Thiệu Vũ cơ chứ!
Nghĩ mà rầu không chịu được nà.
Tô Ngự vốn không muốn nghe, nhưng mic trong game vẫn bật, không nghe cũng phải nghe…
Ván game kết thúc với nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Chơi xong chuẩn bị off rồi, Thỏ thỏ đáng yêu như thế và Cuồng dã cùng xin WeChat của cậu.
Tô Ngự nghĩ nghĩ, rồi cho họ WeChat.
Hai người này quá tin tưởng cậu, nói chuyện phiếm trong game thôi mà khiến cậu gần như đoán được thân phận của họ rồi.
Sau khi thêm WeChat, cũng đúng lúc người hầu mang một đĩa trái cây tươi tới, màu sắc tươi sáng đẹp mắt.
Cậu nhìn Tống Quân Ngật, sau đó cẩn thận cầm một quả nho đưa lên miệng anh, “Em, em đút anh nhé.”
Cậu từng thấy trên mạng có một câu: “Anh cuốn quả nho vào miệng, đầu lưỡi dễ dàng liếm đầu ngón tay”.
Nhìn bờ môi đẹp đẽ của Tống Quân Ngật, mặt cậu đỏ bừng.
Tống Quân Ngật lại tưởng nhóc này đỏ mặt vì muốn đút nho cho anh. Anh cảm giác nhóc đáng yêu vô cùng, liền nắm tay nhóc rồi cắn lên quả nho.
Ngón tay có cảm giác ấm áp, môi Tống Quân Ngật chạm vào đầu ngón tay Tô Ngự, nhưng chỉ chút xíu đã rời ra, lưỡi không hề liếm, nhưng Tô Ngự vẫn cảm thấy ấm áp.
Ui… Tô Ngự cảm thấy mình chẳng cứng cỏi chút nào, Tống Quân Ngật chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng là toàn thân cậu đã mềm nhũn.
“Anh, anh ăn nữa không?” Tô Ngự mong chờ nhìn Tống Quân Ngật.
Tống Quân Ngật luôn uống dịch dinh dưỡng, không quá thích ăn mấy thứ này, nhưng lại không muốn phụ lòng cậu nhóc.
“Ăn.” Anh đáp.
Anh thấy mắt Tô Ngự sáng rực lên, sau đó lại từ từ đút cho anh ăn.
Mọi thứ dường như đều được cậu hứng khởi đút cho anh, hết cái này xong lại đến cái kia.
Càng ăn, anh càng thấy đói. Không phải đói bụng mà là một nơi khác, đặc biệt là tay cậu nhóc cứ luôn cố ý vô tình chạm vào môi anh…
Tô Ngự vui lắm, sau khi đút toàn bộ trái cây cho Tống Quân Ngật, cậu mới nhận ra là đã hết rồi.
Cậu hơi tiếc nuối.
Liền chụp cái đĩa không đăng lên vòng bạn bè.
Caption: [Niềm vui khi đút ăn.]
Đây là moment mà chẳng ai trong vòng bạn bè xem hiểu, trừ cậu và Tống Quân Ngật.
Tóm lại là show ân ái kín đáo thôi.
Nghiêm Trạch Hi và Hứa Hâm Điềm vừa thêm WeChat của Tô Ngự, thấy ảnh đại diện của cậu thì đều sửng sốt.
Nhìn người trong ảnh đại diện, Nghiêm Trạch Hi cứ thấy quen quen.
Còn Hứa Hâm Điềm là bởi vì người trong ảnh rất đẹp trai.
Đây là bạn trai của “Cá” hả?
Hai người sốc toàn tập.
Nghiêm Trạch Hi nhớ tới hôm đi dự sinh nhật Ngôn Húc, nhớ người đàn ông đi cùng ba Ngôn trông như thế nào, còn nhớ cả cái cách người đàn ông đó nhìn mình…
Cá sẽ không phải chính là người mà cậu ta tưởng cố ý nhào vào ngực mình chứ?
Nghiêm Trạch Hi luống cuống.
Hứa Hâm Điềm cũng luống cuống.
Thỏ thỏ đáng yêu như thế: [Ảnh]ư
Thỏ thỏ đáng yêu như thế: [555… Sao lại có người đẹp trai thế chứ!?]
Cô đã gặp vô số người đẹp trai xinh gái, nhưng chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy.
Nghiêm Trạch Hi thấy tin nhắn này trong nhóm, cảm xúc lập tức phức tạp. Hôm đó Hứa Hâm Điềm bỏ về giữa chừng, không biết chuyện gì đã xảy ra cũng là bình thường.
Tiểu đội ăn gà: [Đây là ai thế?]
Đã lâu không chơi game, đương nhiên Hà Dục Ninh không biết “Cá” mà họ vừa thêm vào nhóm là ai.
Cuồng dã: [Nay mới thêm “Cá” đấy.]
Tiểu đội ăn gà: [!!!?]
Tiểu đội ăn gà: [Đẹp trai thế nhở? P à?]
Cuồng dã: [Đó không phải cậu ấy đâu, bạn trai cậu ấy đó.]
Cuồng dã: [Với lại cậu ấy không phải P đâu…]
Hứa Hâm Điềm cảm thấy có gì đó mờ ám.
Thỏ thỏ đáng yêu như thế: [Sao cậu biết?]
Cuồng dã: [Tôi đã gặp… ở tiệc sinh nhật Ngôn Húc…]
Cuồng dã: [Nhân vật lớn trong truyền thuyết kia chính là anh ta…]
Thỏ thỏ đáng yêu như thế: [!!]
Tiểu đội ăn gà: [!!]
Thực ra hôm đó các cô có đến tiệc sinh nhật, nhưng sau khi thấy Trần Thiệu Vũ, Hứa Hâm Điềm đã kéo cô về luôn.
Cha mẹ họ cũng đi, nguyên nhân chính là vì muốn gặp nhân vật lớn kia.
Mà giờ nhân vật lớn kia lại ở ngay bên cạnh bọn họ!? Chuyện gì ảo ma thế này?
Hứa Hâm Điềm thậm chí còn hối hận vì hôm đó mình đã bỏ về! Nếu biết nhân vật lớn kia đẹp trai thế thì hôm đó đã ở lại ngắm rồi! Hối hận quá đi mất!
Thỏ thỏ đáng yêu như thế: [Hận không thể bóp chết bản thân.jpg]
Tiểu đội ăn gà: [Rơi lệ đầy mặt.jpg]
Thỏ thỏ đáng yêu như thế: [Biết thế đã không bỏ về…]
Tiểu đội ăn gà: [@Thỏ thỏ đáng yêu như thế – Tại cậu hết đấy.]
Cuồng dã: [Đây mà là vấn đề sao?]
Nghiêm Trạch Hi luôn cảm thấy mình không đủ điên, cho nên không hợp với các cô nàng này, chẳng lẽ vấn đề ở đây không phải chuyện nhân vật lớn kia lại chính là bạn trai của Cá sao?
Nói cách khác, người cùng Tô Ngự chơi game với họ có lẽ là nhân vật lớn, và họ thực sự đã chơi game với nhân vật lớn sao!?
Ôi trời, nếu chú mình mà biết chuyện này, nhất định sẽ cho rằng mình có tương lai cho xem!
Nghĩ tới đó, tay cậu ta khẽ run lên, đặc biệt là khi nhớ tới ánh mắt nhân vật lớn nhìn mình hôm đó, cậu ta cảm thấy toàn thân mình nhũn hết cả ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất