Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?

Chương 76: Em có thể thêm WeChat của anh không?

Trước Sau
Lâm Gia Hân đi học chỉ luôn chú ý đến thời gian tan học, còn chú ý xem mình có đủ xinh đẹp hay không.

Khi còn khoảng nửa tiếng nữa là tan học, cô ta lặng lẽ lẻn ra khỏi lớp. Cô ta không thích học, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta ngu ngốc. Cô ta có rất nhiều bạn trai nên tất nhiên biết tan học tới đón thì sẽ chờ ở cổng trường, trừ khi có lý do cần thiết nào đó nên mới chậm trễ. Nếu không, cô ta chỉ có thể nói là người đàn ông này không yêu Tô Ngự.

Cô ta ra ngoài sớm để tránh xấu hổ khi gặp Tô Ngự, đồng thời cũng có thể trao đổi thông tin liên lạc khi Tô Ngự không có mặt.

Tô Ngự vẫn luôn chờ tới khi tan học.

Khi chuông vang lên, cậu là người đầu tiên chạy ra khỏi lớp.

Khoảnh khắc chuông reo, trước khi bọn Phạm Thư Thuỵ kịp phản ứng, Tô Ngự đã biến mất rồi.

Cậu rời khỏi phòng học, đi thẳng tới cổng trường.

Bước chân nện từng nhịp lên bậc thang, giống như sự mong đợi đang đập thình thịch trong lòng.

Khoảng cách từ cổng trường đến lớp học không xa, dãy nhà hôm nay họ học còn là nơi gần cổng trường nhất, thế mà Tô Ngự lại cảm thấy xa quá.

Đến gần cổng trường, cậu chạy chậm lại, tay vuốt lại tóc và mím đôi môi khô khốc vì gió bắc khi chạy bộ.

Vừa bước tới cổng trường.

Lâm Gia Hân đợi ở cổng trường và chú ý đến những chiếc xe xung quanh, cho đến khoảng hai mươi phút sau, cô ta thấy một chiếc Bentley màu trắng đậu cách cổng trường không xa. Hai mắt cô ta sáng lên.

Cô ta chỉnh lại quần áo, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy đen, rất thon gọn, khoe ra làn da trắng nõn.

Cô ta lấy son môi ra tô lại lớp trang điểm rồi lại nhìn vào gương.

Sau khi chắc chắn rằng mình đã hoàn hảo, cô ta bước về phía chiếc xe.

Xe không có dán phim kín nên khi cô ta bước vào liền nhìn thấy một người ngồi ở ghế lái và một người khác ngồi ở ghế sau. Cô ta dừng lại, tưởng là Tô Ngự đã tới, nhưng rõ ràng cô ta chưa thấy Tô Ngự ra mà…

Lại nhìn kỹ hơn, người ngồi ở ghế lái có đường nét bình thường, trong khi người ngồi ở ghế sau có đường nét cương nghị lại hoàn mỹ.

Vì họ là một cặp nên không có lý do gì mà một người ngồi ở ghế lái còn một người ngồi phía sau, có vẻ như người lái chiếc xe này là tài xế chứ không phải người kia.

Nghĩ tới đây, cô ta mỉm cười bước tới cửa kính ghế sau rồi gõ nhẹ.

Cửa sổ từ từ hạ xuống, bóng dáng người bên trong dần hiện rõ. Khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, cô ta nghe thấy tiếng bản thân động tâm rồi.

—Một khuôn mặt còn hoàn hảo hơn cả trên hình đại diện, mọi bộ phận dường như đều được chạm khắc cẩn thận. Người như vậy có thật không?

Lâm Gia Hân muốn đưa tay chạm vào để xem gương mặt đó có nhiệt độ cơ thể và có phải là người thật hay không, nhưng khi trông thấy một đôi đồng tử lạnh lẽo, cô ta khựng lại.



Một giọng nói lạnh như băng vang lên: “Có chuyện gì?”

Cô ta gần như đã quên hết những lời bản thân đã chuẩn bị, lại có thể cảm nhận được cực kỳ rõ ràng, người đàn ông này khiến cô ta muốn chinh phục, cô ta có thể cảm nhận được từng tế bào trong cơ thể mình đang kêu gào.

——Cô ta muốn một người đàn ông như vậy!

Mà người như vậy thì không thể dùng những thủ đoạn như cũ được.

Cô ta lại mỉm cười ấm áp: “Chào anh, em là bạn cùng lớp của Tô Ngự. Em tình cờ đi ngang qua, muốn xem bạn Tô Ngự có đó không thì tới chào hỏi.”

Sử dụng cảm xúc hiện tại của đối phương làm điểm khởi đầu để không có vẻ như quá cố ý và sẽ có nhiều chủ đề hơn để bắt đầu cuộc trò chuyện.

Cô ta im lặng chờ đợi câu trả lời của người đàn ông.

Tuy nhiên, cô ta thấy vẻ mặt của người đàn ông sau khi mình nói ra những lời đó vẫn không hề thay đổi, chỉ thấy đôi môi mỏng của người đàn ông hơi hé ra: “Không chào hỏi trong lớp mà lại ra cổng trường?”

Lâm Gia Hân bị chặn họng, tất cả những lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng.

Cô ta đến cổng trường từ trước, có lẽ giờ mới là lúc tan học. Người đàn ông hỏi câu này rất ngắn gọn và rõ ràng, anh cũng đoán được cô ta đang nghĩ gì.

Nhưng hầu hết mọi người dù đoán được suy nghĩ của cô ta thì cũng nên tiếp tục chủ đề, và dù tệ đến đâu thì cũng không nên huỵch toẹt ra như vậy.

Khi Tô Ngự bước ra khỏi cổng trường, cậu thấy một chiếc Bentley màu trắng đậu cách đó không xa, còn cả một cô gái.

Cậu khẽ cau mày, mím môi rồi bước về phía trước.

Lúc này, Lâm Gia Hân vẫn chưa nhận ra sự xuất hiện của Tô Ngự.

Cô ta không có nhiều kinh nghiệm với những người đàn ông như vậy. Hầu hết đàn ông đều sẽ bắt đầu lên kế hoạch sẽ qua đêm với cô ta như thế nào khi cô ta tiết lộ ý định của mình.

Dù không nói gì thì cũng sẽ đợi cô ta chủ động.

Nhưng người đàn ông trước mặt đã hoàn toàn cắt đứt mọi lựa chọn của cô ta.

Phải sắp xếp một lúc lâu, cô ta mới lại có thể nói ra những gì mình muốn nói.

Người đàn ông này quá thông minh, những lời gợi ý xiên xẹo sẽ chỉ khiến cô ta trông như một tên hề, cho nên cô ta muốn đánh bạo nói thẳng.

“Lần đầu tiên nhìn thấy em đã rất thích anh. Em có thể thêm WeChat của anh không?” Cô ta hỏi thẳng.

Tô Ngự cũng tình cờ nghe được những lời này. Cậu mím môi nhìn chằm chằm Tống Quân Ngật.



Nếu Tống Quân Ngật dám đưa thì cậu, sẽ, đánh, anh!

Tống Quân Ngật nhìn thấy Tô Ngự, khóe môi hơi nhếch lên.

Lâm Gia Hân quay lưng về phía Tô Ngự nên không nhìn thấy Tô Ngự ở phía sau, thấy Tống Quân Ngật hơi nhếch môi, cô ta càng cảm thấy mình hỏi thẳng là đúng.

Cô ta nhìn người đàn ông bằng ánh mắt đầy mong đợi và đã lên kế hoạch tán tỉnh anh sau khi thêm WeChat, tốt nhất cứ nên trực tiếp bày tỏ cảm xúc của mình.

Tuy nhiên, cô ta không ngờ Tống Quân Ngật lại đáp lại chỉ bằng hai chữ.

“Không thể.”

Hai chữ, không còn gì nữa cả.

Cô ta vẫn chưa phản ứng lại.

Sau lưng cô ta vang lên một giọng nói: “Tránh ra, cậu đang cản đường tôi.”

Lâm Gia Hân ngạc nhiên quay lại, và nhìn thấy Tô Ngự đang đứng sau lưng mình.

Cô ta vốn tưởng mình có thể thuận lợi lấy được thông tin liên lạc của người đàn ông, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến khả năng sẽ chạm mặt Tô Ngự. Lúc này, cô ta cảm thấy xấu hổ đến mức ngón chân muốn đào xuống ba thước đất.

Cô ta cắn môi dưới, cúi đầu và rời đi.

Nhưng ánh mắt vẫn đang nhìn Tống Quân Ngật trong xe.

Tống Quân Ngật mở cửa xe bước xuống.

Anh xuống xe trông còn đẹp trai hơn, chiều cao và dáng người hoàn hảo như người mẫu, không, có lẽ ngay cả người mẫu cũng không thể so sánh được với anh…

Cô ta nhìn vẻ dịu dàng trong mắt người đàn ông khi anh nhìn Tô Ngự, hoàn toàn khác với khi anh nhìn cô ta, thậm chí anh còn ân cần đứng cạnh cửa xe, còn đặt tay lên đầu Tô Ngự để tránh cậu bị đụng vào nóc xe.

Cô ta cảm thấy không cam lòng.

Đàn ông thì có gì tốt, gần như ngoắc tay là có thể có rồi. Cô ta không tin có người đàn ông nào lại từ chối con mồi dâng lên tận miệng, cho dù anh ta có phải là người đồng tính hay không.

Huống chi, thoạt nhìn người đàn ông như vậy chính là người ở trên. Nếu là người ở dưới thì từ chối cô ta còn có lý, nhưng người ở trên thì nam nữ đều được mới đúng chứ, phải không?

Trong trường hợp này lại càng không có lý do gì để từ chối thức ăn được dâng tận miệng mới đúng.

Cô ta cảm thấy chính sự xuất hiện không đúng lúc của Tô Ngự đã khiến Tống Quân Ngật từ chối mình.

Cô ta nhìn Tống Quân Ngật tỉ mỉ săn sóc Tô Ngự, không hề có ý định từ bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau