Hôm Nay Tổng Tài Có Cập Nhật Chương Mới Không?

Chương 12: Tóm lại chính là đi hẹn hò đấy (/ ω\)

Trước Sau
Tô Triều thầm cười trộm, sau liền nghe tiếng Mạnh Tinh Trì đặt hộp xuống, nhìn sang đã thấy vét sạch sành sanh.

Có vẻ là rất đói!

"Ngài đói?" Tô Triều nói, "Trên xe còn có đồ ăn vặt, không dầu không béo, ngài có muốn ăn không?

Mạnh Trinh Trì xua tay, anh sợ mình cao hứng mà ăn vô tội vạ, bụng đâu để nhét thêm cơm tối?

"Tới rồi." Trợ lý đậu xe bên đường, cách đó không xa có một cửa hàng bán dụng cụ âm nhạc.

Tô Triều lại đeo ba lô, kính râm, quay đầu hỏi: "Mạnh tổng, ngài muốn ở trong xe đợi hay đi vào cùng tôi?"

Mạnh Tinh Trì đương nhiên muốn vào, được dạo phố cùng thần tượng nhỏ, cơ hội ngàn năm có một.

Tóm lại chính là đi hẹn hò đấy (/ ω\)

"Vậy thì vào thôi." Tô Triều sải bước đi về phía trước, lo lắng bị chụp lén, liền kéo cánh tay anh về phía trước.

Sau đó, Mạnh Tinh Trì liền lon ton chạy theo, như thể có kẻ đứng sau đòi nợ, chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác.

Tô Triều: "..." Càng làm vậy không phải càng gây chú ý hơn sao?

Cũng may, cửa hàng cách đó không xa người qua đường chỉ nghĩ hai thằng đàn ông chân dài đang lướt qua như một cơn gió, chư thấy bóng dáng đã biến mất trong tầm mẳt.

Nhân viên niềm nở chào họ: "Xin hỏi vị đây muốn chọn loại nhạc cụ nào?"

Này là đang hỏi Mạnh Tinh Trì đang đứng gần cô nhất, Mạnh Tinh Trì thờ ơ, lặng lẽ đi vòng qua phía bên kia của Tô Triều.

Nhân viên: "..." Hiểu rồi, sợ miệng lưỡi tôi làm đau ví ngài đúng không.

Tô Triều đang ngó xung quanh trong cửa hàng, không để ý đến hành vi của anh, liền trả lời: "Tôi muốn tìm một cây guitar thích hợp cho người mới học."

"Bên này." Nhân viên dẫn họ qua hành lang, đi vào gian guitar. Định cầm một cây đàn guitar lên định giới thiệu, Tô Triều đã bước qua khéo léo từ chối, "Cảm ơn, chúng tôi tự xem."

Nhân viên bán hàng sửng sốt: "Được."

Tô Triều thuần thục gảy dây đàn nghe thử âm sắc, chơi vài lần rồi đặt xuống, sau lại thử thêm vài cây khác nhưng không ưng ý lắm, bèn hỏi: "Có loại nào đắt hơn không?".

"Dạ có." Người bán hàng sáng mắt, ngay lập tức chỉ vào những cây đàn đắt tiền nhất, "Những cây đàn ở đây đều có chất lượng tuyệt hảo, âm thanh đặc biệt tốt".

Tô Triều thử liên tiếp, thuận tiện chơi một chút.

Đàn được một nửa đột nhiên dừng lại.

Mạnh Tinh Trì vốn đang lầm lì rốt cuộc không nhịn được lên tiếng: "Nghe rất hay, tại sao không tiếp tục?"

"Hay thật?" Tô Triều chờ mong nhìn hắn, "Ngài sẽ không đối với tôi khách khí đấy chứ?

"Không tệ, hơn nữa trước đây tôi cũng chưa từng nghe qua." Mạnh Tinh Trì nói.

"Bởi vì nó mới là bán thành phẩm, tôi còn chưa hoàn thiện liền không làm nổi nữa." Tô Triều mím môi, tâm trạng trùng xuống.

Mạnh Tinh Trì hỏi lại: "Tại sao lại không làm được?"

"Thưa ngài, ngài thấy cây đàn này thế nào?" Nhân viên đầy mong chờ nhìn cậu.

"Không tệ." Tô Triều rối rắm, "Có bớt được không?

Nhân viên sửng sốt, không ngờ hai vị nhìn vẻ rất giàu lại tới đây hét lên đòi mặc cả?

Nhân viên bán hàng cười nói: "Thân ái, giá đã mặc định, không bớt được đâu ạ."

Vừa dứt lời, nhân viên cảm nhận có một ánh mắt oán hận truyền đến từ người đàn ông luôn im lặng từ đầu đến cuối, nhìn cô đầy sát khí.

"?" Sao đây, cô nói gì sai sao?

Mạnh Tinh Trì: Cô dám nói yêu em ấy! (kiểu này nghe chữ tác thành chữ tộ rồi anh ơi!)

"Hơi đắt quá rồi." Tô Triều bất lực cười, quay sang với Mạnh Tinh Trì thương lượng, "Hay sang cửa hàng đối diện, tiết kiệm hơn một chút."

Mạnh Tinh Trì:?

Đúng là có một cửa hàng ở đối diện, hình như chưa vào?

Nhân viên: ! !

Cửa hàng đối diện năm mươi mét chính là đối thủ truyền kiếp của họ!

"Ngài chờ một chút, để tôi hỏi lại xem có giảm giá được không." Nhân viên bán hàng lập tức chạy vào văn phòng bên trong hỏi.

Mạnh Tinh Trì liếc cậu một cái, lấy điện thoại di động ra: "Tôi hỏi cho anh."

"Đừng." Tô Triều lập tức nắm tay kéo anh sang một bên, "Tin tưởng tôi, khẳng định có thể bớt, đây chỉ là diễn kịch."

Mạnh Tinh Trì nhìn chằm chằm tay mình, suýt chút nữa rụt lại, chân cẳng mềm nhũn lùi mấy bước, nửa dựa vào bàn phía sau mới có thể đứng vững.

Tô Triều bước tới hỏi: "Sao vậy? Ngài không khoẻ?"

Mạnh Tinh Trì ngập ngừng: "Không ..." Ngược lại rất thoải mái!



Sau đó, cô nhân viên chạy ra, nói chuyện một cách rất hào phóng: "Ông chủ nói rằng có thể giảm cho anh đẹp trai thêm 5% ạ."

"Giảm 5% ..." Tô Triều suy nghĩ hồi lâu, chọn lúc nhân viên khẩn trương nhất, cậu nói, "Có sách hướng dẫn không? Cái này là cho em gái tôi, cô bé vừa mới đi học đại học. Tiền sinh hoạt cũng không nhiều, nếu con bé học hành tốt có thể đưa thêm bạn bè đến ủng hộ ".

"..." Nhân viên suy nghĩ một chút, sinh viên một miệng truyền mười người, thậm chí có thể lên đến hàng trăm, một ngọn cỏ rất tốt: "Được được, ngài nhớ nói với cô ấy nếu được có thể đem theo bạn học giới thiệu tới đây, chất lượng hàng của chúng tôi không tệ đâu ạ. "

"Không thành vấn đề."

Tô Triều thanh toán tiền và rời đi, đưa guitar và sách hướng dẫn cho trợ lý, nhờ anh ta gửi chúng cho Tô Tịch.

Xe nhanh tróng rời đi, Tô Triều liếc nhìn thời gian đã gần đến giờ ăn tối, nếu để lúc nữa thì nhà hàng sẽ rất đông, cậu đề nghị: "Phía trước có một nhà hàng, hương vị không tệ, Mạnh tổng, ngài muốn ăn thử không? "

"Được."

Trên đường, Mạnh Tinh Trì nhớ lại cảnh vừa rồi trong cửa hàng, không khỏi quan tâm đến tình hình tài chính của cậu: "Công ty cắt xén thù lao của các anh sao?"

"Không." Tô Triều cười đến cong mắt, "Chỉ là thói quen thôi. Tiêu tiền cần tiêu đúng mực, đúng chỗ."

"Tiêu đúng chỗ?"

"Phải, kiểu như ... mời ngài đi ăn tối."

Mạnh Tinh Trì:!

Một mũi tên bắn xuyên tim!

Anh luôn mang tâm lí của mọt fans hâm mộ, lại quên mất chính mình mới là ông chủ, lại ấp úng không dám nhìn thẳng đối phương, chỉ có thể mừng thầm.

Tô Triều đang đi thì phát hiện Mạnh Tinh Trì đã tụt lại phía sau mình từ lúc nào, liền dẫn đường: "Còn một đoạn nữa thôi."

Điểm đến là một nhà hàng tư nhân cổ kính, có hòn non bộ* thác nước ở sảnh tầng 1. Bàn ghế, bình phong đều được chạm khắc bằng gỗ.

(*Hòn non bộ thác nước: Là một loại đá thường được sử dụng trong chế tác đá mỹ nghệ, trang trí cảnh quan nói chung và hòn non bộ nói riêng. Sự diện diện của chúng mang nhiều hàm ý phong thủy may mắn, tài lộc và thịnh vượng. Được dùng phổ biến trong các thiết kế cảnh quan, sân vườn, hòn non bộ thác nước, hồ cá koi...Mng chịu khó tra gg nha :)).)

An ninh tốt và có nhiều phòng riêng, rất thuận tiện cho người nổi tiếng dùng bữa tối riêng tư.

Thường thì KDL cũng hay đến đây ăn, quản lý nhà hàng cũng quen mặt, vừa thấy Tô Triều liền niềm nở tiếp đón, đưa lên phòng riêng trong cùng trên tầng 2. Quen thuộc hỏi: "Hôm nay không đi cùng nhóm sao?"

"Uh, tôi mang bạn tới, cứ dọn đồ ăn lên trước đi." Tô Triều cười.

Mạnh Tinh Trì ngồi đối diện nhìn cậu với quản lý trò chuyện một lúc, anh không khỏi ngưỡng mộ, một kiểu người vui vẻ, với ai cũng có thể hoà đồng.

"Quý ngài đẹp trai này có kiêng ăn gì không?" Người quản lý đột nhiên hỏi Mạnh Tinh Trì.

Trong đầu Mạnh Tinh Trì đã : Không hành thái, không hành tây, không cay, ít mặn và ít béo, rau và trứng phải mềm, thịt phải tươi nhất, tráng miệng phải ngọt một chút.

Quản lý không đợi câu trả lời, nói tiếp: "Thịt bò xào hành tây có được không?"

Mạnh Tinh Trì: "..." Đã bảo không bỏ hành tây mà!

"Thịt bò xào hành tây là đặc sản của đầu bếp chúng tôi. Ngài đừng chê nó quê mùa, hương vi của nó rất đặc biệt ..."

Người quản lý bắt đầu nói không ngừng, Mạnh Tinh Trì nhanh tróng gật đầu ngăn anh ta tiếp tục: "Rồi, rồi."

"Được." Quản lý đóng cửa lại cho bọn họ, "Vậy tôi sẽ xuống bếp đặt món cho hai vị."

Tô Triều rót hai tách trà, đưa một chén cho Mạnh Tinh Trì.

Mạnh Tinh Trì thụ sủng nhược kinh nhận lấy, ngoan ngoãn uống vài ngụm rồi uống cạn mà không thèm để ý.

Mạnh Tinh Trì: "..." Thật xấu hổ.

"Ngài khát sao." Tô Triều cười cười, lại rót cho anh, sau đó tháo kính râm ra nhìn đối phương, thấy anh còn có vẻ do dự trong việc tháo kính ra, còn tưởng mắt anh sưng hay bị linh tinh gì đó, không nhịn được nhìn chằm chằm nhìn vài lần.

Mạnh Tinh Trì không thể tiếp nhận ánh mắt không chút nao núng như vậy, liền bắt đầu uống trà, chậm rãi cúi đầu, hồi lâu không dám ngẩng lên.

Thẹn thùng.jpg

Cho đến khi hết trà.

Tô Triều rót đầy một ly khác cho anh: "Ngài có muốn gọi đồ uống không?"

"Không cần." Mạnh Tinh Trì đặt chén trà xuống, đặt hai tay lên đùi, véo nhẹ, sau đó tiếp tục chủ đề còn dang dở: "Tại sao anh không tiếp tục sáng tác?

Dù là từ vị trí fan hay ông chủ, anh đều muốn biết toàn bộ sự tình, nếu ai đó dám ngăn cản thần tượng nhỏ cất tiếng hát thì nhất định phải cho người đó biết thế nào là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ*.

"Bởi vì ..." Tô Triều do dự một chút, đối diện chính là sếp mới nhận chức, giao tình không sâu đến mức có thể tuỳ tiện nói chuyện, chuyện này cũng có chút khó nói, chủ yếu vẫn là do vấn đề đó... nói ra có hơi hổ thẹn.

Lúc này, Mạnh Tinh Trì cuối cùng cũng tháo kính râm ra, nhìn thẳng vào mắt cậu, nhẹ nhàng nói: "Nếu anh không muốn nói gì thì đừng nói. Tôi chỉ thấy có hơi tiếc, đoạn vừa nãy rất hay."

Tô Triều hai mắt khẽ run, gương mặt hơi đỏ, hai tay đặt ở dưới bàn, lo lắng xoa xoa, lần đầu tiên thú nhận thất bại của mình với người khác: "Tôi gặp phải nút thắt cổ chai, nói đúng thì tôi đã quá đề cao chính mình, quá khó khăn để tôi tự sáng tác một tác phẩm hoàn chỉnh. "

"Là lần đầu?"

"Phải." Tô Triều thở dài, như thể xấu hổ.

"Anh có sao lưu không? Cho tôi nghe thử?"



"Có." Tô Triều bấm vào file trên điện thoại, đặt lên bàn, âm thanh vang lên.

Cẩn thận lắng nghe, Mạnh Tinh Trì nhấn nghe lại thêm một lần nữa.

Tô Triều căng thẳng nhìn anh, nhưng người bên kia vẫn bất động, hoàn toàn không nhận thấy bất kỳ chuyển biến cảm xúc nào.

Lúc này, người phục vụ gõ cửa đến giao đồ ăn. Đặt thức ăn lên bàn định rời đi, nhưng lại nghe tiếng người đàn ông gọi lại: "Chờ đã."

"Còn gì nữa không ạ?" Người phục vụ hỏi.

Tô Triều cũng nhìn Mạnh Tinh Trình đầy khó hiểu.

Lúc này, Mạnh Tinh Trì thái độ làm việc chuyên nghiệp hướng người phục vụ: "Nghe một chút."

"Vâng?" Người phục vụ bối rối, sau liền nghe thấy một đoạn nhạc kéo dài hơn 1 phút, còn chưa kịp nghe thấy cái gì đã kết thúc, "Chỉ vậy thôi ạ? Có phải ngài muốn trả thêm phí hội viên không?

Mạnh Tinh Trì hỏi: "Nghe có hay không?"

"Rất hay."

"Cảm ơn."

Người phục vụ ngơ ngác rời đi, Mạnh Tinh Trì trả điện thoại: "Anh có nghe thấy không? Mọi người đều nói là nghe rất hay."

"Tất cả mọi người?"

"Hừm ... tôi nữa."

Mặt Tô Triều có chút nóng ran, cầm điều khiển điều hòa hạ nhiệt độ xuống rồi mới hỏi: "Thật không?"

Mạnh Tinh Trì gật đầu, không biết đang nghĩ gì, nhìn xuống màn hình rồi đột nhiên nói: "Lúc mới tiếp quản công ty, tôi còn chưa tốt nghiệp."

Tô Triều không biết tại sao anh lại nhắc tới vấn đề này, im lặng lắng nghe.

"Bố tôi tôi bị xuất huyết não rồi đột ngột qua đời. Đám cổ đông lớn trong công ty bắt đầu ngo ngoe rục rịch, đối thủ thì như cá gặp nước. Tôi đã rất lo lắng vì không thể kiểm soát được tình hình. Tôi muốn chu toàn mọi thứ, chiếu cố cho lợi ích của đôi bên, hy vọng mỗi người đều có thể hài lòng. "

Mạnh Tinh Trì dừng lại một lúc rồi tiếp tục: "Có một vài cổ đông đã quyết định rút lui, cũng có những người rút vốn đầu tư, đám kĩ thuật viên thì bị cướp đi từng người một. Tôi mới hiểu cho dù có cố gắng đến đâu, đều không thể khiến tất cả vừa lòng. "

Nhìn anh bình thản nói về quá khứ, Tô Triều không khỏi cảm thán, tình huống lúc đó khó mà kiểm soát được.

"Không ai có thể làm hài lòng tất cả mọi người. Tất cả những gì chúng ta có thể làm có được sự ủng hộ của mọi người." Mạnh Tinh Trì ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cậu nói, "Âm nhạc cũng vậy."

Con ngươi của Tô Triều khẽ run lên, tựa hồ hiểu được ý tứ sâu xa của anh.

"Âm nhạc có khán giả." Mạnh Tinh Trì nói, "Khúc nhạc vừa rồi, tôi nghe thấy có sự chuyển đổi giữa các loại nhạc cụ, không chỉ có chất riêng của nhạc đồng quê, mà còn kết hợp của nhạc cổ điển... Tôi hiểu quyết tâm của anh muốn làm ra một tác phẩm để đời, nhưng tại sao anh không suy xét đến khán giả, nghĩ đến lí do thực sự anh muốn tạo ra thứ âm nhạc chân chính? "

Tô Triều giống như tỉnh ngộ, rốt cục nhận ra được vấn đề của mình, thầy nói không sai, cậu chưa nếm mùi đời, nhưng lại ham muốn quá nhiều.

Kể từ mới ra mắt, bản thân đã được đồng đội cùng các fans đánh giá là kẻ có một thiên phú âm nhạc, nhưng áp lực đằng sau niềm vinh dự này là không tưởng.

Lần đầu sáng tác, cậu chỉ chăm chăm vào giọng hát, cách nhảy của nhóm để thoả mãn nhu cầu của fans, nhưng lại muốn nâng cao nhận thức của con người thế nào là âm nhạc chân chính.

Cậu vẫn luôn tìm kiếm một loại nhạc cụ thích hợp, tham khảo những loại nhạc cụ ít được ưa chuộng, cũng đã từng nghĩ sẽ dùng chính giọng hát của mình để thay thế.

Xét cho cùng, đều chỉ là ảo tưởng viển vông. Đến cùng vẫn chỉ muốn người nghe thấy à ca sĩ kia thật lợi hại.

Muốn làm hài lòng tất cả , không muốn phụ lòng những người đặt nhiều hy vọng vào cái mác "thiên phú".

Bằng cách này, không chỉ làm mất đi ý nghĩa việc sáng tác, thẳng đến cao trào sẽ bị đình đốn.

"Tôi hiểu rồi, cảm ơn Mạnh Tổng! Tối nay tôi sẽ về làm lại!" Tô Triều đã thông suốt, giống như là cùng đường rồi bỗng nhiên nhìn thấy được ánh sáng, cậu cảm kích đến nỗi gặp đầy đồ ăn vào trong chén Mạnh Tinh Trì, "Mạnh tổng mau dùng bữa đi, để nguội không ngon...... còn có, ngài có cảm thấy tôi rất vô dụng không?"

"Không, ngược lại khá chân thật."

Không có ánh đèn sân khấu, thần tượng nhỏ đời thật chính là đang mang bộ dạng buồn rầu có chút mất mát này, thật quá không chân thực, Mạnh Tinh Trì cảm giác khoảng cách ấy chỉ tốn 1 bước chân!

Không bao lâu, bát của anh đã chất đầy đồ ăn như một ngọn núi nhỏ, Mạnh Tinh Trì nói, "Fans của anh vẫn đang chờ đợi bài hát mới, bao gồm cả tôi."

"Được, nhất định tôi sẽ làm tốt!"

Mạnh Tinh Trì liếc nhìn cậu, thấy nụ cười đầy tự tin nở trên khuôn mặt kia, anh bất giác cong miệng.

Tô Triều sững sờ một chút, lập tức vui vẻ nở nụ cười: "Mạnh tổng, ngài đã nói rất nhiều suốt từ nãy giờ."

Mạnh Tinh Trì: Vậy sao!

Phải lấy tư cách là ông chủ thì mới có thể bình tĩnh đối mặt với Tô Triều?

Tô Triều đặt tay lên bàn, chống cằm, cúi người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt anh, trong lòng thở dài, thật đẹp, quá đẹp, cười hỏi: "Mạnh tổng, vì lí do gì ngài lại thu mua công ty của chúng tôi? "

Đối diện với ánh mắt chân thành và nóng bỏng như vậy, Mạnh Tinh Trì có chút không chịu nổi, lại lấy kính râm ra đeo lên.

Tô Triều: .....?

"Vì anh....."

Tô Triều ngẩn ra, quên mất mình phải phản ứng như thế nào, tiếng tim đập có chút không đúng.

"Mọi người đều xứng đáng!" Mạnh Tinh Trì gian khổ bổ sung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau