Chương 38
Tần Thâm dẫn Miểu Miểu và Tiểu Ngư về thăm trường.
Trước đây Tần Thâm quyên tặng một tòa thư viện cho trường học, lần này anh được mời đến, nhân dịp lễ kỷ niệm, trường học bày tỏ một chút lòng biết ơn đối với anh.
Ban đầu anh không hứng thú lắm, nhưng Miểu Miểu và Tiểu Ngư rất muốn đi ngắm trường cũ của bố mẹ, vậy nên anh đã đưa hai bé đi.
Trần Mộc Tình đi công tác ở thủ đô, lúc gọi điện thoại cho anh, cô vô cùng tiếc nuối: “Em cũng muốn về trường cùng anh.”
Tần Thâm cảm thấy buồn cười: “Ở ngay cửa nhà, ngày nào em đi ngang qua mà không thấy em muốn về.”
Dù đã lớn tuổi nhưng Trần Mộc Tình vẫn rất trẻ trâu: “Bình thường không có người em quen, nhưng lễ kỷ niệm có rất nhiều cựu sinh viên nổi danh về dự, em cũng muốn nghe người khác gọi em một tiếng sếp Trần.”
Tần Thâm im lặng không nói gì, hồi lâu anh mới lên tiếng: “Sếp Trần vất vả rồi, lần sau anh sẽ đi cùng em.”
Trần Mộc Tình không nhịn được cười, lần nào Tần Thâm cũng có thể chọc cười cô một cách nghiêm túc.
“Sếp Tần khách sáo rồi.”
Trường trung học trực thuộc đại học Lâm vẫn như cũ, tuy nhiên diện tích bề mặt đã lớn hơn trước kia, có thêm một căng tin mới, hai tòa nhà giảng dạy mới, và một tòa thư viện mới.
Thư viện cũ đổi thành phòng tài liệu, xây dựng thêm hội trường, gần như gấp hai lần trước đây.
Năm nay hai bạn nhỏ bảy tuổi, học lớp hai tiểu học.
Hôm nay Miểu Miểu mặc quần yếm denim, bên trong mặc một chiếc áo thun màu hồng nhạt, đeo một chiếc balo màu xanh da trời, búi tóc củ tỏi, dùng dây buộc tóc màu tím huỳnh quang, toàn thân đều lộ ra đủ màu sắc tươi sáng, nếu Trần Mộc Tình nhìn thấy, có lẽ sẽ ngạc nhiên thốt ra một câu: “Wow, cô nhóc khay pha màu.”
Con cái lớn, có gu của riêng mình, cô bé không thích quần áo Tần Thâm chuẩn bị, váy đẹp mà Trần Mộc Tình chuẩn bị cũng không.
Miểu Miểu bắt đầu tự chọn quần áo và phối đồ cho mình, rõ ràng quần áo đều không tồi, nhưng cô bé luôn có thể phối ra hiệu quả ngoài dự đoán của mọi người.
Có lẽ điểm này được thừa hưởng từ Trần Mộc Tình, khi còn nhỏ gu thẩm mỹ của cô cũng rất kỳ lạ, thích đồ đủ mọi màu sắc, thích phối màu hồng với màu xanh lá, màu tím phối với vàng tươi, cam sáng kết hợp cùng màu xanh da trời, tóm lại mỗi lần ra ngoài đều là người chói mắt nhất.
Nhưng bà Tưởng không dễ nói chuyện như vậy, mỗi lần thấy cô tham gia tụ tập với bạn bè, bà đều bắt cô mặc một số quần áo giản dị dễ nhìn, Trần Mộc Tình thường cảm thấy khó chịu vì mẹ chuẩn bị quần áo quá xấu.
Tần Thâm không quản Miểu Miểu, làm đẹp là một chuyện rất chủ quan, cô bé có khao khát tìm hiểu cái đẹp, cho nên anh càng mong cô bé có thể tận hưởng quá trình này.
Trong ấn tượng, lúc lên cấp hai, thẩm mỹ của Trần Mộc Tình cũng dần dần thay đổi, nhưng quần áo cô mặc luôn táo bạo hơn người khác một chút.
Trần Mộc Tình rất yêu cái đẹp, từ đầu đến chân đều phải tút tát đẹp đẽ ổn thỏa, dù đi ngủ muộn đến thế nào thì cô cũng sẽ chăm chút làn da và mái tóc của mình. Bởi vì điều này, bạn ngồi cùng bàn của cô hiểu lầm rằng cô thích cậu ta, do khi đó nhóm của hai người học và chơi cùng nhau, thứ sáu tuần nào cũng gặp nhau ngoài trường học. Trường không cho phép trang điểm, mặc quần áo riêng, cho nên chủ nhật Trần Mộc Tình sẽ ăn mặc rất lộng lẫy. Người ngồi cùng bàn cho rằng cô thích cậu ta nên mới cố tình trang điểm, quãng thời gian ấy thường xuyên làm một vài chuyện mập mờ kỳ quái. Lúc biết Trần Mộc Tình hoàn toàn không có ý định này, sau khi lòng tự trọng bị tổn thương, cậu ta đã đánh giá cô trang điểm xấu một cách rất gay gắt.
Kết cục chính là Trần Mộc Tình phê bình cậu ta từ đầu đến chân, cậu ta bị chọc giận đến phát khóc vì không nói được lời nào, lúc này cô mới ngừng lại.
Ngày hôm đó anh và bạn tình cờ đi ngang qua, đứng ở đó nhìn cô hồi lâu, người bên cạnh nhận xét cô một câu: “Trần Mộc Tình hung dữ thật! Đáng sợ quá.”
Khi ấy anh không nói chuyện mà chỉ đi qua, đưa cho cô một chai sữa, để làm dịu cổ họng cô và để cô nguôi giận.
Trần Mộc Tình thấy anh, lập tức có chút uất ức, tựa như sợ anh hiểu lầm: “Cậu ta mỉa tớ trước.”
Anh “Ừ” một tiếng: “Mình nghe thấy rồi, cậu ta không nên nói như vậy.”
Cô gật đầu, cảm thấy hài lòng khi nhận được sự đồng tình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô theo anh về nhà, trên đường nhớ tới chuyện khác, khuôn mặt cô lại hớn hở hẳn lên, dường như cô rất dễ đạt được niềm vui. Điểm này cả đời anh cũng không học được, hơn nữa anh còn cực kỳ ngưỡng mộ nó.
Hôm nay Tiểu Ngư mặc một bộ vest nhỏ, cậu bé hoàn toàn trái ngược với Miểu Miểu.
Lúc ở nhà Tiểu Ngư cũng ăn mặc rất qua loa, nhưng tham gia một ít hoạt động hoặc những dịp đông người, tất nhiên cậu bé sẽ mặc ngay ngắn chỉnh tề, tuổi còn nhỏ nhưng đã rất có gánh nặng hình tượng.
Trần Mộc Tình nói Tiểu Ngư cực kỳ giống Tần Thâm hồi bé, Tần Thâm lại không hề cảm thấy như vậy, anh thường hỏi cô: “Thật ư?”
Hồi bé Tần Thâm nhàm chán hơn nhiều, trông như một bé ngoan biết điều, thay quần áo chỉn chu khi tham dự những dịp trang trọng có vẻ là một loại lịch sự, nhưng Trần Mộc Tình phát hiện, chẳng qua là anh có gánh nặng mà thôi.
Trần Mộc Tình đưa cho anh một chiếc áo thun hoạt hình, anh rất đắn đo, nhưng dường như để làm cô vui, cuối cùng anh vẫn mặc chiếc áo ấy. Hôm đó Trần Mộc Tình vô cùng vui vẻ, cô xoay tới xoay lui quanh người anh, họ cùng đi dạo hiệu sách, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người anh, làm anh có vẻ tươi sáng như ánh mặt trời.
Cô nhịn không được gọi anh một tiếng: “Tần Thâm...”
Anh quay đầu lại, hoang mang nhướng mày.
Cô chỉ cười rồi tránh ra.
Có lẽ là rất lâu sau này, Trần Mộc Tình nhớ lại mới nhận ra, cô rất vui, vui vì anh mặc đồ mình sẽ không mặc vì cô, cũng vui vì nhìn thấy một Tần Thâm khác.
Đối với cô mà nói, anh luôn là một sự tồn tại rất đặc biệt, chẳng qua cô vẫn luôn không phát hiện ra điều đó.
*
Lễ kỷ niệm trường được tổ chức rất hoành tráng, hiệu trưởng mời Tần Thâm đến hội trường tùy tiện nói vài câu với các bạn học.
Tần Thâm không từ chối được, đành phải giao con cho Trần Mộc Dương đi cùng, đi theo nhóm người hiệu trưởng vào hội trường, lúc anh đứng trên bục phát biểu đã nhìn thấy phía dưới có đầy người ngồi.
Anh vừa lên sân khấu đã có một tràng pháo tay vang lên, những cái vỗ tay ấy có lịch sự, nhưng càng có nhiều sự kinh ngạc hơn, bởi vì không ngờ lại là một chàng trai trẻ đẹp trai, còn mặc âu phục, đeo một chiếc mắt kính gọng vàng, do khí chất lạnh lùng nên có vẻ đặc biệt đáng chú ý.
“Chào các bạn học, chào các thầy cô giáo...”
Tần Thâm mỉm cười về phía khán đài, vẫn mở đầu bằng chữ tuổi tác, anh đã từng làm đại diện học sinh đứng ở đây phát biểu vô số lần, anh vô cùng quen thuộc với quá trình này. Hầu như lần nào anh cũng sẽ chuẩn bị bản thảo, nhưng phần lớn thời điểm không dùng được, tuy nhiên gần như anh không bao giờ bị nhầm lẫn, chỉ có một lần. Lần đó là học kỳ hai của năm lớp mười một, lúc mới vừa khai giảng vẫn còn rất lạnh, trường học tổ chức hội nghị khen thưởng, anh là học sinh lớp mười một đại diện cho học sinh xuất sắc.
Khi ấy anh cũng chuẩn bị bản thảo, nhưng lại không dùng mà chỉ đặt ở đó để trưng bày.
Lần đó Trần Mộc Tình ngồi ở vị trí đối diện với khán đài, cạnh bục diễn thuyết, dưới cầu thang chính là chỗ ngồi, cô ở ngay dưới mí mắt anh, khoảng cách không đến hai mét, gần đến nỗi tầm mắt anh toàn là cô.
Chỗ ngồi được sắp xếp theo lớp học, chỉ là trùng hợp, cho nên cô cũng rất bất ngờ, thậm chí còn có phần phấn khích, không ngừng làm mấy trò mờ ám về phía anh.
Cô cảm thấy thú vị, càng thấy con người anh luôn có nề nếp, rất ít bị ảnh hưởng bởi những thứ bên ngoài, do vậy anh cũng không cảm thấy cô sẽ phiền đến anh.
Nhưng lần đó anh thực sự hoảng loạn, rõ ràng đây là một dịp rất quen thuộc, bài thuyết trình na ná như nhau, thuần thục đến nỗi gần như có thể buột miệng thốt ra, nhưng chỉ vài cái chớp mắt trong chốc lát, đầu óc anh gần như trống rỗng, vì thế anh liên tục cúi đầu đọc bản thảo.
Tần Thâm vẫn nhớ rõ ngày ấy cô mặc áo lông đỏ bên trong áo đồng phục, đi một đôi tất màu đỏ, đeo găng tay màu đỏ...
Bởi vì lúc chúc Tết mấy đứa nhóc đánh bài, trẻ con đánh bài không có chip, tất cả đều là để chơi khăm nhau. Vận may của cô rất tốt, lần nào cũng thắng, cuối cùng thua anh một lần. Trần Mộc Dương và một em họ khác nhờ anh báo thù hộ hai đứa, anh im lặng hồi lâu rồi mới bảo cô mặc đồ đỏ một tháng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Có lẽ khi còn bé mặc rất nhiều quần áo xanh đỏ lòe loẹt, lớn lên lại ghét, nên đây là hình phạt tàn nhẫn nhất mà anh có thể nghĩ đến.
Trần Mộc Dương và em học khóc thét, nói anh thiên vị.
Trần Mộc Tình cũng cười, cô kéo tay áo anh rồi nói: “Anh tốt nhất.”
Do đó anh chột dạ đến mức cả người toàn là mồ hôi, anh ném bài, nói với giọng khàn khàn: “Mình hơi mệt, ra ngoài hít thở không khí.”
Tần Thâm đứng trên ban công, không bật đèn, anh nương theo ánh trăng và một chút ánh sáng mơ hồ phía xa nhìn những ngôi sao, nhìn chằm chằm chòm sao Gấu Lớn một hồi, lâu đến nỗi quên mất mình muốn làm gì, suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra mình chỉ ra đây để hít thở không khí, vì thế anh cười tự giễu.
Lúc trở về, Trần Mộc Tình đang ngồi đó chơi trò chơi, cô và Trần Mộc Dương mỗi người cầm một máy chơi game, chơi rất vui vẻ, anh đứng bên cạnh nhìn một lát, cuối cùng anh nhặt dây buộc tóc của cô lên rồi buộc vào chỗ đuôi ngựa.
Cô quay đầu nhìn anh, mỉm cười, đôi mắt cũng tỏa sáng: “Tần Thâm, chơi cùng không?”
Anh lắc đầu: “Không chơi.”
Chuyện cũ hiện rõ ràng trước mắt, nghĩ kỹ lại thì chẳng qua đó cũng chỉ là chuyện vụn vặt bình thường, nhưng không biết tại sao anh vẫn luôn ghi nhớ.
Anh chia sẻ một số kinh nghiệm học tập của mình, dưới khán đài vỗ tay như sấm rền, không khí sôi động, có người ồn ào xin anh nói thêm.
Anh suy nghĩ một lát rồi cúi người: “Tạm thời không nghĩ được gì cả.”
Có một người bạn học cũ cũng tới tham dự lễ kỷ niệm, lát nữa cũng sẽ lên phát biểu, người bạn ấy ngồi ngay hàng đầu, thấy không khí sôi nổi bèn nói đùa một câu: “Biết vậy đã gọi vợ cậu tới, cô ấy có thể nói ba ngày ba đêm.”
Tần Thâm mỉm cười: “Đúng vậy, cô ấy khá quen với dịp như thế này.”
Khi anh rời khỏi hội trường, cả người đã toát đầy mồ hôi, anh cởi áo khoác âu phục vắt lên cánh tay, vừa gọi điện thoại, vừa đi tìm con trai và con gái.
Điện thoại không gọi được, anh không khỏi nhíu mày, khuôn viên trường to như vậy, cũng không biết phải tìm ở đâu, anh cứ vô định bước về phía trước, đi đến sân thể dục, anh nhìn thấy rất nhiều người đang chơi bóng rổ.
Lúc đi học anh chuyên tâm học tập, không quá quan tâm đến hầu hết các hoạt động, duy chỉ hăng hái hơn một chút khi Lý Úc gọi anh đi chơi bóng.
Anh thích bóng rổ và bóng đá, vì Trần Mộc Tình thích chơi ở sân thể dục nhất, cô thường đi dạo dọc sân thể dục, dựa vào hàng rào sắt nhìn mọi người chơi bóng, thỉnh thoảng thì ngắm mấy anh đẹp trai, nhưng thực ra cô cũng thích bóng rổ, có điều trường cấp hai trực thuộc lại không có đội bóng rổ nữ, cô ngứa tay, thi thoảng sẽ tìm nam sinh chơi cùng mình, lúc không chơi được thì ngồi đó xem một lát.
Anh chỉ đánh bóng cùng Trần Mộc Tình một lần, cô làm một động tác giả với anh, tiếp đó ném quả hai điểm, rồi quay đầu lại hếch cằm cười với anh, khuôn mặt đầy kiêu hãnh.
Bởi vậy anh nhịn không được cười một cái, giơ ngón cái về phía cô.
Cô lập tức vui vẻ hẳn lên.
Tần Thâm tìm được bọn họ ở căng tin, cách đám người không nhìn rõ, đến gần mới thấy một bóng người màu trắng. Trần Mộc Tình đang tranh một miếng sườn heo với Miểu Miểu, cuối cùng cô cướp được, chọc cô bé khóc, rồi trả lại cho cô bé.
Tần Thâm bước tới gần, giữ đầu cô: “Sao em lại ở đây?”
Giọng điệu rất bình thường, nhưng trong lòng lại lâng lâng, tựa như nghĩ đến cô, cô lập tức xuất hiện, như thể là ma thuật kỳ diệu nào đó.
Trần Mộc Tình nghiêng đầu nhìn anh cười: “Trước đó em lừa anh đấy, em về trước vì cảm thấy chắc chắn anh sẽ nhớ em.”
Tần Thâm bật cười: “Ừ.”
Trần Mộc Tình đột nhiên nhích lại gần anh, cô nhỏ giọng bảo: “Anh thật sự nhớ em hả!?”
Tần Thâm hơi quay đầu đi, đánh trống lảng: “Trước kia em ghét ăn ở căng tin nhất.”
Trần Mộc Tình không vui, cô kéo anh: “Tần Thâm…”
Tần Thâm quay đầu lại, nhìn vẻ mặt hơi thất vọng của cô, anh khẽ nói một câu: “Đúng vậy, anh rất nhớ em.”
Dường như Trần Mộc Tình không ngờ anh sẽ thực sự thừa nhận, giọng điệu cô lắp bắp: “Em biết, biết ngay mà.”
Miểu Miểu che miệng cười trộm, Tiểu Ngư thở dài lắc đầu, Trần Mộc Dương suýt nữa đập bàn: “Đủ rồi đủ rồi, em nổi hết cả da gà luôn này.”
Trước đây Tần Thâm quyên tặng một tòa thư viện cho trường học, lần này anh được mời đến, nhân dịp lễ kỷ niệm, trường học bày tỏ một chút lòng biết ơn đối với anh.
Ban đầu anh không hứng thú lắm, nhưng Miểu Miểu và Tiểu Ngư rất muốn đi ngắm trường cũ của bố mẹ, vậy nên anh đã đưa hai bé đi.
Trần Mộc Tình đi công tác ở thủ đô, lúc gọi điện thoại cho anh, cô vô cùng tiếc nuối: “Em cũng muốn về trường cùng anh.”
Tần Thâm cảm thấy buồn cười: “Ở ngay cửa nhà, ngày nào em đi ngang qua mà không thấy em muốn về.”
Dù đã lớn tuổi nhưng Trần Mộc Tình vẫn rất trẻ trâu: “Bình thường không có người em quen, nhưng lễ kỷ niệm có rất nhiều cựu sinh viên nổi danh về dự, em cũng muốn nghe người khác gọi em một tiếng sếp Trần.”
Tần Thâm im lặng không nói gì, hồi lâu anh mới lên tiếng: “Sếp Trần vất vả rồi, lần sau anh sẽ đi cùng em.”
Trần Mộc Tình không nhịn được cười, lần nào Tần Thâm cũng có thể chọc cười cô một cách nghiêm túc.
“Sếp Tần khách sáo rồi.”
Trường trung học trực thuộc đại học Lâm vẫn như cũ, tuy nhiên diện tích bề mặt đã lớn hơn trước kia, có thêm một căng tin mới, hai tòa nhà giảng dạy mới, và một tòa thư viện mới.
Thư viện cũ đổi thành phòng tài liệu, xây dựng thêm hội trường, gần như gấp hai lần trước đây.
Năm nay hai bạn nhỏ bảy tuổi, học lớp hai tiểu học.
Hôm nay Miểu Miểu mặc quần yếm denim, bên trong mặc một chiếc áo thun màu hồng nhạt, đeo một chiếc balo màu xanh da trời, búi tóc củ tỏi, dùng dây buộc tóc màu tím huỳnh quang, toàn thân đều lộ ra đủ màu sắc tươi sáng, nếu Trần Mộc Tình nhìn thấy, có lẽ sẽ ngạc nhiên thốt ra một câu: “Wow, cô nhóc khay pha màu.”
Con cái lớn, có gu của riêng mình, cô bé không thích quần áo Tần Thâm chuẩn bị, váy đẹp mà Trần Mộc Tình chuẩn bị cũng không.
Miểu Miểu bắt đầu tự chọn quần áo và phối đồ cho mình, rõ ràng quần áo đều không tồi, nhưng cô bé luôn có thể phối ra hiệu quả ngoài dự đoán của mọi người.
Có lẽ điểm này được thừa hưởng từ Trần Mộc Tình, khi còn nhỏ gu thẩm mỹ của cô cũng rất kỳ lạ, thích đồ đủ mọi màu sắc, thích phối màu hồng với màu xanh lá, màu tím phối với vàng tươi, cam sáng kết hợp cùng màu xanh da trời, tóm lại mỗi lần ra ngoài đều là người chói mắt nhất.
Nhưng bà Tưởng không dễ nói chuyện như vậy, mỗi lần thấy cô tham gia tụ tập với bạn bè, bà đều bắt cô mặc một số quần áo giản dị dễ nhìn, Trần Mộc Tình thường cảm thấy khó chịu vì mẹ chuẩn bị quần áo quá xấu.
Tần Thâm không quản Miểu Miểu, làm đẹp là một chuyện rất chủ quan, cô bé có khao khát tìm hiểu cái đẹp, cho nên anh càng mong cô bé có thể tận hưởng quá trình này.
Trong ấn tượng, lúc lên cấp hai, thẩm mỹ của Trần Mộc Tình cũng dần dần thay đổi, nhưng quần áo cô mặc luôn táo bạo hơn người khác một chút.
Trần Mộc Tình rất yêu cái đẹp, từ đầu đến chân đều phải tút tát đẹp đẽ ổn thỏa, dù đi ngủ muộn đến thế nào thì cô cũng sẽ chăm chút làn da và mái tóc của mình. Bởi vì điều này, bạn ngồi cùng bàn của cô hiểu lầm rằng cô thích cậu ta, do khi đó nhóm của hai người học và chơi cùng nhau, thứ sáu tuần nào cũng gặp nhau ngoài trường học. Trường không cho phép trang điểm, mặc quần áo riêng, cho nên chủ nhật Trần Mộc Tình sẽ ăn mặc rất lộng lẫy. Người ngồi cùng bàn cho rằng cô thích cậu ta nên mới cố tình trang điểm, quãng thời gian ấy thường xuyên làm một vài chuyện mập mờ kỳ quái. Lúc biết Trần Mộc Tình hoàn toàn không có ý định này, sau khi lòng tự trọng bị tổn thương, cậu ta đã đánh giá cô trang điểm xấu một cách rất gay gắt.
Kết cục chính là Trần Mộc Tình phê bình cậu ta từ đầu đến chân, cậu ta bị chọc giận đến phát khóc vì không nói được lời nào, lúc này cô mới ngừng lại.
Ngày hôm đó anh và bạn tình cờ đi ngang qua, đứng ở đó nhìn cô hồi lâu, người bên cạnh nhận xét cô một câu: “Trần Mộc Tình hung dữ thật! Đáng sợ quá.”
Khi ấy anh không nói chuyện mà chỉ đi qua, đưa cho cô một chai sữa, để làm dịu cổ họng cô và để cô nguôi giận.
Trần Mộc Tình thấy anh, lập tức có chút uất ức, tựa như sợ anh hiểu lầm: “Cậu ta mỉa tớ trước.”
Anh “Ừ” một tiếng: “Mình nghe thấy rồi, cậu ta không nên nói như vậy.”
Cô gật đầu, cảm thấy hài lòng khi nhận được sự đồng tình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô theo anh về nhà, trên đường nhớ tới chuyện khác, khuôn mặt cô lại hớn hở hẳn lên, dường như cô rất dễ đạt được niềm vui. Điểm này cả đời anh cũng không học được, hơn nữa anh còn cực kỳ ngưỡng mộ nó.
Hôm nay Tiểu Ngư mặc một bộ vest nhỏ, cậu bé hoàn toàn trái ngược với Miểu Miểu.
Lúc ở nhà Tiểu Ngư cũng ăn mặc rất qua loa, nhưng tham gia một ít hoạt động hoặc những dịp đông người, tất nhiên cậu bé sẽ mặc ngay ngắn chỉnh tề, tuổi còn nhỏ nhưng đã rất có gánh nặng hình tượng.
Trần Mộc Tình nói Tiểu Ngư cực kỳ giống Tần Thâm hồi bé, Tần Thâm lại không hề cảm thấy như vậy, anh thường hỏi cô: “Thật ư?”
Hồi bé Tần Thâm nhàm chán hơn nhiều, trông như một bé ngoan biết điều, thay quần áo chỉn chu khi tham dự những dịp trang trọng có vẻ là một loại lịch sự, nhưng Trần Mộc Tình phát hiện, chẳng qua là anh có gánh nặng mà thôi.
Trần Mộc Tình đưa cho anh một chiếc áo thun hoạt hình, anh rất đắn đo, nhưng dường như để làm cô vui, cuối cùng anh vẫn mặc chiếc áo ấy. Hôm đó Trần Mộc Tình vô cùng vui vẻ, cô xoay tới xoay lui quanh người anh, họ cùng đi dạo hiệu sách, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người anh, làm anh có vẻ tươi sáng như ánh mặt trời.
Cô nhịn không được gọi anh một tiếng: “Tần Thâm...”
Anh quay đầu lại, hoang mang nhướng mày.
Cô chỉ cười rồi tránh ra.
Có lẽ là rất lâu sau này, Trần Mộc Tình nhớ lại mới nhận ra, cô rất vui, vui vì anh mặc đồ mình sẽ không mặc vì cô, cũng vui vì nhìn thấy một Tần Thâm khác.
Đối với cô mà nói, anh luôn là một sự tồn tại rất đặc biệt, chẳng qua cô vẫn luôn không phát hiện ra điều đó.
*
Lễ kỷ niệm trường được tổ chức rất hoành tráng, hiệu trưởng mời Tần Thâm đến hội trường tùy tiện nói vài câu với các bạn học.
Tần Thâm không từ chối được, đành phải giao con cho Trần Mộc Dương đi cùng, đi theo nhóm người hiệu trưởng vào hội trường, lúc anh đứng trên bục phát biểu đã nhìn thấy phía dưới có đầy người ngồi.
Anh vừa lên sân khấu đã có một tràng pháo tay vang lên, những cái vỗ tay ấy có lịch sự, nhưng càng có nhiều sự kinh ngạc hơn, bởi vì không ngờ lại là một chàng trai trẻ đẹp trai, còn mặc âu phục, đeo một chiếc mắt kính gọng vàng, do khí chất lạnh lùng nên có vẻ đặc biệt đáng chú ý.
“Chào các bạn học, chào các thầy cô giáo...”
Tần Thâm mỉm cười về phía khán đài, vẫn mở đầu bằng chữ tuổi tác, anh đã từng làm đại diện học sinh đứng ở đây phát biểu vô số lần, anh vô cùng quen thuộc với quá trình này. Hầu như lần nào anh cũng sẽ chuẩn bị bản thảo, nhưng phần lớn thời điểm không dùng được, tuy nhiên gần như anh không bao giờ bị nhầm lẫn, chỉ có một lần. Lần đó là học kỳ hai của năm lớp mười một, lúc mới vừa khai giảng vẫn còn rất lạnh, trường học tổ chức hội nghị khen thưởng, anh là học sinh lớp mười một đại diện cho học sinh xuất sắc.
Khi ấy anh cũng chuẩn bị bản thảo, nhưng lại không dùng mà chỉ đặt ở đó để trưng bày.
Lần đó Trần Mộc Tình ngồi ở vị trí đối diện với khán đài, cạnh bục diễn thuyết, dưới cầu thang chính là chỗ ngồi, cô ở ngay dưới mí mắt anh, khoảng cách không đến hai mét, gần đến nỗi tầm mắt anh toàn là cô.
Chỗ ngồi được sắp xếp theo lớp học, chỉ là trùng hợp, cho nên cô cũng rất bất ngờ, thậm chí còn có phần phấn khích, không ngừng làm mấy trò mờ ám về phía anh.
Cô cảm thấy thú vị, càng thấy con người anh luôn có nề nếp, rất ít bị ảnh hưởng bởi những thứ bên ngoài, do vậy anh cũng không cảm thấy cô sẽ phiền đến anh.
Nhưng lần đó anh thực sự hoảng loạn, rõ ràng đây là một dịp rất quen thuộc, bài thuyết trình na ná như nhau, thuần thục đến nỗi gần như có thể buột miệng thốt ra, nhưng chỉ vài cái chớp mắt trong chốc lát, đầu óc anh gần như trống rỗng, vì thế anh liên tục cúi đầu đọc bản thảo.
Tần Thâm vẫn nhớ rõ ngày ấy cô mặc áo lông đỏ bên trong áo đồng phục, đi một đôi tất màu đỏ, đeo găng tay màu đỏ...
Bởi vì lúc chúc Tết mấy đứa nhóc đánh bài, trẻ con đánh bài không có chip, tất cả đều là để chơi khăm nhau. Vận may của cô rất tốt, lần nào cũng thắng, cuối cùng thua anh một lần. Trần Mộc Dương và một em họ khác nhờ anh báo thù hộ hai đứa, anh im lặng hồi lâu rồi mới bảo cô mặc đồ đỏ một tháng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Có lẽ khi còn bé mặc rất nhiều quần áo xanh đỏ lòe loẹt, lớn lên lại ghét, nên đây là hình phạt tàn nhẫn nhất mà anh có thể nghĩ đến.
Trần Mộc Dương và em học khóc thét, nói anh thiên vị.
Trần Mộc Tình cũng cười, cô kéo tay áo anh rồi nói: “Anh tốt nhất.”
Do đó anh chột dạ đến mức cả người toàn là mồ hôi, anh ném bài, nói với giọng khàn khàn: “Mình hơi mệt, ra ngoài hít thở không khí.”
Tần Thâm đứng trên ban công, không bật đèn, anh nương theo ánh trăng và một chút ánh sáng mơ hồ phía xa nhìn những ngôi sao, nhìn chằm chằm chòm sao Gấu Lớn một hồi, lâu đến nỗi quên mất mình muốn làm gì, suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra mình chỉ ra đây để hít thở không khí, vì thế anh cười tự giễu.
Lúc trở về, Trần Mộc Tình đang ngồi đó chơi trò chơi, cô và Trần Mộc Dương mỗi người cầm một máy chơi game, chơi rất vui vẻ, anh đứng bên cạnh nhìn một lát, cuối cùng anh nhặt dây buộc tóc của cô lên rồi buộc vào chỗ đuôi ngựa.
Cô quay đầu nhìn anh, mỉm cười, đôi mắt cũng tỏa sáng: “Tần Thâm, chơi cùng không?”
Anh lắc đầu: “Không chơi.”
Chuyện cũ hiện rõ ràng trước mắt, nghĩ kỹ lại thì chẳng qua đó cũng chỉ là chuyện vụn vặt bình thường, nhưng không biết tại sao anh vẫn luôn ghi nhớ.
Anh chia sẻ một số kinh nghiệm học tập của mình, dưới khán đài vỗ tay như sấm rền, không khí sôi động, có người ồn ào xin anh nói thêm.
Anh suy nghĩ một lát rồi cúi người: “Tạm thời không nghĩ được gì cả.”
Có một người bạn học cũ cũng tới tham dự lễ kỷ niệm, lát nữa cũng sẽ lên phát biểu, người bạn ấy ngồi ngay hàng đầu, thấy không khí sôi nổi bèn nói đùa một câu: “Biết vậy đã gọi vợ cậu tới, cô ấy có thể nói ba ngày ba đêm.”
Tần Thâm mỉm cười: “Đúng vậy, cô ấy khá quen với dịp như thế này.”
Khi anh rời khỏi hội trường, cả người đã toát đầy mồ hôi, anh cởi áo khoác âu phục vắt lên cánh tay, vừa gọi điện thoại, vừa đi tìm con trai và con gái.
Điện thoại không gọi được, anh không khỏi nhíu mày, khuôn viên trường to như vậy, cũng không biết phải tìm ở đâu, anh cứ vô định bước về phía trước, đi đến sân thể dục, anh nhìn thấy rất nhiều người đang chơi bóng rổ.
Lúc đi học anh chuyên tâm học tập, không quá quan tâm đến hầu hết các hoạt động, duy chỉ hăng hái hơn một chút khi Lý Úc gọi anh đi chơi bóng.
Anh thích bóng rổ và bóng đá, vì Trần Mộc Tình thích chơi ở sân thể dục nhất, cô thường đi dạo dọc sân thể dục, dựa vào hàng rào sắt nhìn mọi người chơi bóng, thỉnh thoảng thì ngắm mấy anh đẹp trai, nhưng thực ra cô cũng thích bóng rổ, có điều trường cấp hai trực thuộc lại không có đội bóng rổ nữ, cô ngứa tay, thi thoảng sẽ tìm nam sinh chơi cùng mình, lúc không chơi được thì ngồi đó xem một lát.
Anh chỉ đánh bóng cùng Trần Mộc Tình một lần, cô làm một động tác giả với anh, tiếp đó ném quả hai điểm, rồi quay đầu lại hếch cằm cười với anh, khuôn mặt đầy kiêu hãnh.
Bởi vậy anh nhịn không được cười một cái, giơ ngón cái về phía cô.
Cô lập tức vui vẻ hẳn lên.
Tần Thâm tìm được bọn họ ở căng tin, cách đám người không nhìn rõ, đến gần mới thấy một bóng người màu trắng. Trần Mộc Tình đang tranh một miếng sườn heo với Miểu Miểu, cuối cùng cô cướp được, chọc cô bé khóc, rồi trả lại cho cô bé.
Tần Thâm bước tới gần, giữ đầu cô: “Sao em lại ở đây?”
Giọng điệu rất bình thường, nhưng trong lòng lại lâng lâng, tựa như nghĩ đến cô, cô lập tức xuất hiện, như thể là ma thuật kỳ diệu nào đó.
Trần Mộc Tình nghiêng đầu nhìn anh cười: “Trước đó em lừa anh đấy, em về trước vì cảm thấy chắc chắn anh sẽ nhớ em.”
Tần Thâm bật cười: “Ừ.”
Trần Mộc Tình đột nhiên nhích lại gần anh, cô nhỏ giọng bảo: “Anh thật sự nhớ em hả!?”
Tần Thâm hơi quay đầu đi, đánh trống lảng: “Trước kia em ghét ăn ở căng tin nhất.”
Trần Mộc Tình không vui, cô kéo anh: “Tần Thâm…”
Tần Thâm quay đầu lại, nhìn vẻ mặt hơi thất vọng của cô, anh khẽ nói một câu: “Đúng vậy, anh rất nhớ em.”
Dường như Trần Mộc Tình không ngờ anh sẽ thực sự thừa nhận, giọng điệu cô lắp bắp: “Em biết, biết ngay mà.”
Miểu Miểu che miệng cười trộm, Tiểu Ngư thở dài lắc đầu, Trần Mộc Dương suýt nữa đập bàn: “Đủ rồi đủ rồi, em nổi hết cả da gà luôn này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất