Hôm Nay Vương Gia Lại Đi Bán Đậu Phụ
Chương 5: Chia ly
Vài ngày sau, trước cửa quán trọ Tịch Lai…
- Ca ca!
Như đã hẹn, Trác Thụy sớm đứng chờ Hạo Hiên ở trước cửa. Nhìn thấy cậu nhóc từ trên xe ngựa nhảy xuống, lần này có thêm hai cận vệ đi cùng.
Tiểu công tử hẳn là thích đi hội lắm. Dù mấy ngày nay đều đi chơi cũng không thấy cậu nhóc ăn diện như vậy.Một thân lam y thêu hoa chìm, trên ngực áo còn cài một bông sen bằng vàng kiểu dáng thanh nhã tinh xảo. Vừa đến đã hớn hở chạy tới cầm tay Trác Thụy kéo đi.
Hội hoa đăng ở Ngạo Thiên thành mỗi năm chỉ tổ chức một lần vào ngày đầu hạ. Cũng có một vài lễ hội nhỏ trong năm thả hoa đăng nhưng quy mô không lớn bằng ngày này.
Hai đứa nhỏ dắt nhau chen vào dòng người, nhìn ngắm những tiệm đèn lồng, hoa đăng bày bán rực rỡ hai bên phố. Những đám xiếc lộn nhào thổi lửa, những tiệm tranh chữ, mặt nạ, gánh hoa hàng kẹo nhộn nhịp trên đường.
Dừng lại ở trước tiệm mặt nạ. Hạo Hiên chọn một chiếc mặt hổ màu đỏ, Trác Thụy chọn một chiếc mặt nạ nửa mặt vẽ hình hồ ly. Sang hàng hoa đăng bên cạnh lại chọn mua mỗi người một chiếc liên đăng. Hai đứa trẻ vừa đeo mặt nạ vừa cầm hoa đăng, dắt tay nhau đi đến bến sông thả đèn.
- Trác Thụy ca ca, mau viết lời cầu nguyện của huynh lên hoa đăng rồi mới được thả đó.
- Được, ca ca hiểu rồi.
Thiếu niên cười khẽ nhận lấy bút trong tay cậu nhóc, chậm rãi viết lời cầu nguyện. Sau đó cùng nhau thả xuống mặt nước, hoà theo những ngọn hoa đăng đang trôi lững lờ.
Dưới mặt sông kia sớm đã quây quần từng đám, từng hàng, từng cụm hoa đăng đủ màu sắc tụ hợp lung linh toả sáng. Chúng theo sóng nước tách dần rồi tản ra giữa sông, hằng hà sa số ngọn hoa đăng dập dềnh trôi nổi như ngân hà chốn trần gian.
Hoa đăng hoa đăng, cầu cho mưa thuận gió hoà.
Hoa đăng hoa đăng, cầu cho thiên hạ thái bình. Nhà nhà ấm no.
Cầu cho gia đạo hạnh phúc.
Cầu cho người đã khuất sớm ngày siêu sinh…
Dập dìu theo sóng nước, trên mỗi cánh hoa đăng mang theo những lời cầu nguyện của muôn người dần trôi xa…
"Hoa đăng hoa đăng, cầu cho cha sớm trở về, cầu cho Trác Thụy ca ca sớm quay lại gặp ta..."
"Cha, nương, Trác Thụy đã trưởng thành rồi. Cha nương có thể yên tâm rồi.
Cầu cho Hạo Hiên em ấy cả đời bình an hạnh phúc."
Bỗng có một tràng tiếng bụp bụp nổ lên phía xa, Hạo Hiên phấn khích giật tay áo Trác Thụy, chỉ lên trời.
- Ca ca xem kìa. Là pháo hoa!
Đây là lần đầu thiếu niên nhìn thấy pháo hoa. Muôn tia lửa đủ màu sắc rực cháy trên màn trời tối đen. Khói và những đốm tàn sáng lách tách rơi rụng trong không khí, đẹp đến ngây ngẩn.
Trời đã về khuya, dòng người cũng vãn dần, ai nấy lục tục trở về nhà. Sương lạnh bắt đầu giăng mắc trên vai áo, dưới đất vương vãi vụn giấy hoa.
Hàng quán bên đường tiệm còn mở cửa, quán đã dọn hàng. Xa xa vẫn còn một đoàn mãi nghệ đang biểu diễn xiếc lửa. Không khí nồng đậm mùi khói dầu khét lẹt lẫn trong sương.
Đêm nay là đêm cuối cùng bọn họ được đi chơi với nhau. Hạo Hiên luyến tiếc nắm lấy tay thiếu niên, vành mắt đỏ ửng.
- Ca ca, sáng mai phải rời đi thật sao?
- Ừm, ca ca phải trở về học tập. Hạo Hiên cũng thế, đệ không được trốn học nhiều nữa đâu đấy?
- Đệ không muốn đâu... Ca ca có thể không đi nữa không?
Nhìn nhóc con bên cạnh đã khóc đến giàn giụa nước mắt từ bao giờ, mũi nhỏ phập phồng ửng đỏ, hai má cũng đỏ lên như trái đào. Thật khiến người khác đau lòng, Trác Thụy cũng không ngoại lệ. Họ đều là những đứa trẻ cô đơn, lớn lên thiếu thốn tình thương ruột thịt. Sớm chiều bên cạnh nhau như vậy, quãng thời gian nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài. Giờ phút sắp phải tách ra, ai cũng không nhịn được xúc động. Trác Thụy dịu dàng cúi người bế Hạo Hiên lên lau mi, nhẹ nhàng an ủi.
- Không được đâu, nếu ca ca không trở về, sư môn cũng sẽ lo lắng. Ta hứa khi đệ trưởng thành, sẽ trở lại tìm đệ có được không?
- Ca ca phải hứa đó... Không được lừa đệ…
- Được, ca ca hứa. Hạo Hiên ngoan không khóc.
Thiếu niên mỉm cười ôn hoà như gió xuân, chậm rãi tháo mặt nạ hồ ly xuống đeo lên cho cậu nhóc khóc nhè. Đoạn móc tay hứa hẹn trên cây cầu nhỏ bắc ngang nhánh sông trôi đầy những ngọn hoa đăng sáng bập bùng...
…
Xe ngựa đưa Trác Thụy về đến quán trọ. Bịn rịn chia tay mãi Hạo Hiên mới ngoan ngoãn lên xe trở về, trước khi đi còn ngoái lại vén rèm xe hét lớn.
- Ca ca! Sáng mai đệ sẽ đến tiễn huynh đó!
…
Dương phủ…
Xe ngựa về đến nhà, Hạo Hiên phát hiện đêm nay đặc biệt có nhiều người lạ tới đây. Vừa bước xuống xe thấy quân sĩ đứng nghiêm cúi đầu bên ngoài cậu nhóc đã rất vui mừng, háo hức nghĩ cha đã về. Nhảy xuống xe ngựa nhìn toàn cảnh mới giật mình. Tấm mặt nạ hồ ly trên tay rơi cộp xuống đất.
Bên trong và ngoài phủ từ lúc nào đều đã giăng đèn lồng trắng. Các quý tộc nghe tiếng cũng có vài người đã chạy tới. Tiếng khóc văng vẳng từ bên trong vọng ra. Hạo Hiên cắm đầu một mạch chạy thẳng vào trong, linh đường cũng đã được dựng. Ở giữa đặt một cỗ quan tài đen lạnh ngắt.
"Cha ơi!"
Tiếng khóc xé lòng vang lên trong đêm lạnh. Lao xao có tiếng người hầu xung quanh cũng khóc theo, còn có Vương quản gia đau lòng đem cậu ôm lại tránh nhìn cảnh tang thương…
- Ca ca!
Như đã hẹn, Trác Thụy sớm đứng chờ Hạo Hiên ở trước cửa. Nhìn thấy cậu nhóc từ trên xe ngựa nhảy xuống, lần này có thêm hai cận vệ đi cùng.
Tiểu công tử hẳn là thích đi hội lắm. Dù mấy ngày nay đều đi chơi cũng không thấy cậu nhóc ăn diện như vậy.Một thân lam y thêu hoa chìm, trên ngực áo còn cài một bông sen bằng vàng kiểu dáng thanh nhã tinh xảo. Vừa đến đã hớn hở chạy tới cầm tay Trác Thụy kéo đi.
Hội hoa đăng ở Ngạo Thiên thành mỗi năm chỉ tổ chức một lần vào ngày đầu hạ. Cũng có một vài lễ hội nhỏ trong năm thả hoa đăng nhưng quy mô không lớn bằng ngày này.
Hai đứa nhỏ dắt nhau chen vào dòng người, nhìn ngắm những tiệm đèn lồng, hoa đăng bày bán rực rỡ hai bên phố. Những đám xiếc lộn nhào thổi lửa, những tiệm tranh chữ, mặt nạ, gánh hoa hàng kẹo nhộn nhịp trên đường.
Dừng lại ở trước tiệm mặt nạ. Hạo Hiên chọn một chiếc mặt hổ màu đỏ, Trác Thụy chọn một chiếc mặt nạ nửa mặt vẽ hình hồ ly. Sang hàng hoa đăng bên cạnh lại chọn mua mỗi người một chiếc liên đăng. Hai đứa trẻ vừa đeo mặt nạ vừa cầm hoa đăng, dắt tay nhau đi đến bến sông thả đèn.
- Trác Thụy ca ca, mau viết lời cầu nguyện của huynh lên hoa đăng rồi mới được thả đó.
- Được, ca ca hiểu rồi.
Thiếu niên cười khẽ nhận lấy bút trong tay cậu nhóc, chậm rãi viết lời cầu nguyện. Sau đó cùng nhau thả xuống mặt nước, hoà theo những ngọn hoa đăng đang trôi lững lờ.
Dưới mặt sông kia sớm đã quây quần từng đám, từng hàng, từng cụm hoa đăng đủ màu sắc tụ hợp lung linh toả sáng. Chúng theo sóng nước tách dần rồi tản ra giữa sông, hằng hà sa số ngọn hoa đăng dập dềnh trôi nổi như ngân hà chốn trần gian.
Hoa đăng hoa đăng, cầu cho mưa thuận gió hoà.
Hoa đăng hoa đăng, cầu cho thiên hạ thái bình. Nhà nhà ấm no.
Cầu cho gia đạo hạnh phúc.
Cầu cho người đã khuất sớm ngày siêu sinh…
Dập dìu theo sóng nước, trên mỗi cánh hoa đăng mang theo những lời cầu nguyện của muôn người dần trôi xa…
"Hoa đăng hoa đăng, cầu cho cha sớm trở về, cầu cho Trác Thụy ca ca sớm quay lại gặp ta..."
"Cha, nương, Trác Thụy đã trưởng thành rồi. Cha nương có thể yên tâm rồi.
Cầu cho Hạo Hiên em ấy cả đời bình an hạnh phúc."
Bỗng có một tràng tiếng bụp bụp nổ lên phía xa, Hạo Hiên phấn khích giật tay áo Trác Thụy, chỉ lên trời.
- Ca ca xem kìa. Là pháo hoa!
Đây là lần đầu thiếu niên nhìn thấy pháo hoa. Muôn tia lửa đủ màu sắc rực cháy trên màn trời tối đen. Khói và những đốm tàn sáng lách tách rơi rụng trong không khí, đẹp đến ngây ngẩn.
Trời đã về khuya, dòng người cũng vãn dần, ai nấy lục tục trở về nhà. Sương lạnh bắt đầu giăng mắc trên vai áo, dưới đất vương vãi vụn giấy hoa.
Hàng quán bên đường tiệm còn mở cửa, quán đã dọn hàng. Xa xa vẫn còn một đoàn mãi nghệ đang biểu diễn xiếc lửa. Không khí nồng đậm mùi khói dầu khét lẹt lẫn trong sương.
Đêm nay là đêm cuối cùng bọn họ được đi chơi với nhau. Hạo Hiên luyến tiếc nắm lấy tay thiếu niên, vành mắt đỏ ửng.
- Ca ca, sáng mai phải rời đi thật sao?
- Ừm, ca ca phải trở về học tập. Hạo Hiên cũng thế, đệ không được trốn học nhiều nữa đâu đấy?
- Đệ không muốn đâu... Ca ca có thể không đi nữa không?
Nhìn nhóc con bên cạnh đã khóc đến giàn giụa nước mắt từ bao giờ, mũi nhỏ phập phồng ửng đỏ, hai má cũng đỏ lên như trái đào. Thật khiến người khác đau lòng, Trác Thụy cũng không ngoại lệ. Họ đều là những đứa trẻ cô đơn, lớn lên thiếu thốn tình thương ruột thịt. Sớm chiều bên cạnh nhau như vậy, quãng thời gian nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài. Giờ phút sắp phải tách ra, ai cũng không nhịn được xúc động. Trác Thụy dịu dàng cúi người bế Hạo Hiên lên lau mi, nhẹ nhàng an ủi.
- Không được đâu, nếu ca ca không trở về, sư môn cũng sẽ lo lắng. Ta hứa khi đệ trưởng thành, sẽ trở lại tìm đệ có được không?
- Ca ca phải hứa đó... Không được lừa đệ…
- Được, ca ca hứa. Hạo Hiên ngoan không khóc.
Thiếu niên mỉm cười ôn hoà như gió xuân, chậm rãi tháo mặt nạ hồ ly xuống đeo lên cho cậu nhóc khóc nhè. Đoạn móc tay hứa hẹn trên cây cầu nhỏ bắc ngang nhánh sông trôi đầy những ngọn hoa đăng sáng bập bùng...
…
Xe ngựa đưa Trác Thụy về đến quán trọ. Bịn rịn chia tay mãi Hạo Hiên mới ngoan ngoãn lên xe trở về, trước khi đi còn ngoái lại vén rèm xe hét lớn.
- Ca ca! Sáng mai đệ sẽ đến tiễn huynh đó!
…
Dương phủ…
Xe ngựa về đến nhà, Hạo Hiên phát hiện đêm nay đặc biệt có nhiều người lạ tới đây. Vừa bước xuống xe thấy quân sĩ đứng nghiêm cúi đầu bên ngoài cậu nhóc đã rất vui mừng, háo hức nghĩ cha đã về. Nhảy xuống xe ngựa nhìn toàn cảnh mới giật mình. Tấm mặt nạ hồ ly trên tay rơi cộp xuống đất.
Bên trong và ngoài phủ từ lúc nào đều đã giăng đèn lồng trắng. Các quý tộc nghe tiếng cũng có vài người đã chạy tới. Tiếng khóc văng vẳng từ bên trong vọng ra. Hạo Hiên cắm đầu một mạch chạy thẳng vào trong, linh đường cũng đã được dựng. Ở giữa đặt một cỗ quan tài đen lạnh ngắt.
"Cha ơi!"
Tiếng khóc xé lòng vang lên trong đêm lạnh. Lao xao có tiếng người hầu xung quanh cũng khóc theo, còn có Vương quản gia đau lòng đem cậu ôm lại tránh nhìn cảnh tang thương…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất