Hôm Nay Vương Gia Lại Đi Bán Đậu Phụ

Chương 53: Khách không mời mà tới

Trước
Tuy rằng Hạo Hiên để lại cho Quan Sơn Quân và Chu Tử Dụ tất cả số cửa hàng kinh doanh đang ăn nên làm ra nhưng Chu Tử Dụ vẫn để cho Quan Sơn Quân quản lý hết toàn bộ.

Gia cảnh Chu Tử Dụ vốn nghèo khó, thuở nhỏ không mấy khi được ăn no đừng nói đến chuyện đến trường. Bởi vậy đến tận khi nhập ngũ, ở chung dưới trướng Quan Sơn Quân học võ. Rồi cũng chính hắn là người dạy chữ cho y, tuy không thể học một hiểu mười, xuất khẩu thành thơ như học trò đọc sách từ bé. Chu Tử Dụ còn may không đến mức mù chữ.

Bởi vì Tử Dụ không rành chuyện tính toán sổ sách, có xem cũng chẳng hiểu gì, thế nên trước nay việc điều hành những cửa hàng tơ lụa, trang sức, văn phòng tứ bảo,… được hoạt động trơn tru đều do một tay Quan Sơn Quân xử lý gọn ghẽ.

Cho dù không có duyên với sách vở, về phương diện võ thuật y lại thực sự có tài năng. Cộng thêm việc rèn luyện khổ sở trong quân ngũ, kinh nghiệm làm ảnh vệ lâu năm cũng không phải vứt đi. Hiện tại Tử Dụ đã tự thân mở một võ đường, nhờ sự ủng hộ của các huynh đệ ảnh vệ đã từng vào sinh ra tử đến gia nhập làm thầy dạy võ. Lại thêm danh tiếng phó tướng trên sa trường từng vào sinh ra tử với Đức Vương đánh đuổi giặc thù. Ngày chiêu sinh, số lượng đệ tử đến với võ đường của y đăng ký nhiều đến nỗi ghi danh mỏi tay ba ngày không hết.

Mỗi ngày giờ Mão thức dậy Tử Dụ sẽ xuống bếp nấu ăn sáng cho cả hai người. Giờ Thìn y bắt đầu đi đến võ đường cùng với các huynh đệ dạy võ cho các đệ tử. Quan Sơn Quân cũng đi cùng y tới tập luyện thể lực khoảng nửa canh giờ rồi đi xem xét công việc kinh doanh ở cửa hàng.

Giờ Ngọ Sơn Quân về nhà nấu cơm chờ Tử Dụ về cùng ăn. Giờ Mùi cả hai nghỉ trưa xong Tử Dụ lại tiếp tục đến võ đường lên lớp. Quan Sơn Quân cũng ngồi tính toán sổ sách thu nhập buổi sáng.

Giờ Dậu về nhà cùng nhau nấu cơm, ăn xong lại cùng phụ giúp Quan Sơn Quân mài mực kết thúc sổ sách của một ngày. Giờ Hợi lên giường đi ngủ. Sinh hoạt của cả hai cứ như vậy trôi qua bình bình đạm đạm.

Ba năm trôi qua yên ả, lại vì lời thím Lý mai mối lúc sáng khiến cho Chu Tử Dụ cả đêm trằn trọc ngủ không yên.

Y biết rằng sẽ có một ngày Quan Sơn Quân phải tách riêng với mình để thành gia lập thất. Nhưng cảm giác mất mát khó chịu này là gì, bản thân y cũng không thể giải thích.

Đáng thương cho Quan Sơn Quân, theo đuổi người trong lòng bao nhiêu năm, tất cả huynh đệ thân thiết của bọn họ đều hiểu rõ. Chỉ có kẻ ngốc nằm bên gối đang chằm chặp ngắm hắn ngủ là không hiểu.



Chu Tử Dụ từ trước đến nay chỉ đơn thuần nghĩ rằng Quan Sơn Quân cho y là đệ đệ trong nhà, hoặc là trách nhiệm của sư phụ đối với đệ tử. Quan đại nhân trong mắt y là một nam tử đầu đội trời chân đạp đất, lại có tài văn thao võ lược. Người hoàn hảo như thế, y nào dám có ý nghĩ khác về hắn đây?

Cho dù có, bản thân y cũng không cách nào thừa nhận mình lại có tâm tư không đứng đắn với người thầy, người ca ca tốt với mình như vậy.

Thức trọn một đêm, còn chưa tới giờ Mão y đã vội vàng xuống bếp làm cơm. Nhìn sắc trời còn quá sớm cũng không nỡ gọi Sơn Quân dậy. Tử Dụ vội ăn qua loa một bát mì, quét dọn lá rơi trong sân nhà rồi mới đi pha nước ấm, đựng trong thau rửa mặt mang đến bên giường đánh thức người đang ngái ngủ.

Quan Sơn Quân nhận lấy khăn lau mặt, súc miệng vệ sinh buổi sáng xong mới hỏi Tử Dụ đã nai nịt gọn gàng ngồi bên cạnh.

- Hôm nay là giỗ mẫu thân đệ, chúng ta cùng đi chợ được không?

- Huynh không đi xem cửa hàng sao…?

- Ngày nào chưởng quỹ cũng ghi chép sổ sách, không xem lại một buổi cũng không sao.

Bình thường Tử Dụ sẽ nghỉ dạy võ một ngày này để đi chợ nấu cơm làm giỗ cho mẹ. Bởi vì lần trước y không có nói trước cho Quan Sơn Quân khiến hắn xong việc về nhà liền cảm thấy có lỗi.

Tử Dụ lại cho rằng không sao cả, dù sao công việc của Quan Sơn Quân rất bận rộn còn giúp y trông coi cả cửa hàng của mình. Hơn nữa hai người chỉ là bằng hữu sống chung nhà, Sơn Quân cũng không có trách nhiệm gì phải lo lắng cả ngày giỗ của mẹ y.

Tất nhiên Quan Sơn Quân không cho là như thế, hắn sớm ghi nhớ hôm nay là ngày giỗ của mẹ Tử Dụ liền muốn đi chợ cùng y làm cơm.



Chu Tử Dụ hiển nhiên cũng rất cảm động, tự thấy hổ thẹn bản thân mình chưa chắc đã chu đáo với huynh đệ bằng Sơn Quân. Đối với lòng nhiệt tình của Sơn Quân, y chẳng có lý do gì từ chối bèn đồng ý dẫn hắn đi chợ.

Dân chúng ở kinh thành tất nhiên rất yêu quý hai người họ, bởi vì dung mạo đều tuấn tú lại chưa có thê tử, đi trên đường liền thu hút không ít cô nương. Đến chợ mua thức ăn không được tặng thêm thì cũng được giảm giá. Chẳng mấy chốc trên tay cả hai đã đầy ắp các loại thực phẩm được các hán tử và mấy dì bán hàng nhồi nhét cho, muốn từ chối cũng không xuể.

Thường ngày cả hai cũng ngại đi chợ, vì cuối tuần họ có thói quen lên núi săn bắn. Nhiều khi thú rừng bắt được cả tuần ăn không hết. Chỉ có hôm nay Tử Dụ cần mua nhang đèn, sẵn tiện mua thêm ít gia vị gạo dầu mới đến chợ.

Mua đủ đồ rồi cảm thấy vẫn còn sớm, cả hai bèn ghé qua mấy cửa hàng của mình dạo một vòng. Lúc đi tới cửa hàng trang sức liền nghe thấy tiếng mắng nhiếc chanh chua từ bên trong vọng ra.

- Các ngươi bị mù rồi đúng không? Tiểu thư của Tô phủ chúng ta chính là hôn thê của Quan tướng quân nhà các ngươi đó?

Người đang lớn giọng tự phụ chính là nha hoàn của đại tiểu thư Tô gia - Tô Anh Tử. Tô đại tiểu thư là con gái của lễ bộ thượng thư Tô Thần, cũng là vị hôn thê cũ mà Quan Sơn Quân đã từ hôn.

Nghe nói sau khi Quan Sơn Quân bị cha từ mặt đuổi khỏi nhà rồi gia nhập quân ngũ. Tô Anh Tử cũng không chịu gả cho người khác, tuy vậy mấy năm nay cả hai người cũng chưa từng gặp lại. Hiện tại nàng ta cùng nha hoàn xuất hiện ở đây lớn giọng là có ý gì?

- Có chuyện gì vậy?

Nghe tiếng Quan Sơn Quân, chưởng quỹ liền mừng rỡ như chết đuối vớ được cọc. Ông không muốn đắc tội với bà cô trước mắt này một chút nào đâu. Riêng về phần nha hoàn của Tô đại tiểu thư trông thấy hắn liền im bặt lùi về. Chỉ có Tô Anh Tử đỏ mặt thẹn thùng, nàng ta nâng đôi mắt to tròn lấp lánh như thu thủy nhìn lên, nhẹ giọng nhún chân chào hỏi Quan Sơn Quân.

- Quân ca ca, lâu ngày không gặp huynh có khoẻ không…?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước