Hôm Qua Như Chết Rồi

Chương 50

Trước Sau
Edit: OhHarry

***

Trước khi chuẩn bị quay lại nghiệp diễn xuất, Tịch Tông Hạc nói mình muốn tới một vùng núi phủ đầy tuyết trắng để ngắm cảnh mặt trời mọc. Tôi tưởng chỉ cần lái xe địa hình lên núi, thong thả ngồi đợi bình minh lên, ngắm tầm chừng ba mươi phút rồi xuống bình nguyên luôn là được. Nào ngờ, anh lại đưa tôi đến Nepal, và mất mười lăm ngày để chúng tôi có thể leo lên ngọn núi cao thứ mười thế giới.

Suốt nửa tháng ấy, chúng tôi leo từ ngọn núi này sang ngọn núi khác, di chuyển từ nơi có địa hình thấp đến nơi có địa hình cao, cuối cùng dừng chân tại đỉnh núi cao hơn tám nghìn mét so với mực nước biển. Để đảm bảo cho sự an toàn và sức khỏe của Tịch Tông Hạc, chúng tôi đã thuê thêm một hướng dẫn viên và một người khuân vác đi cùng.

Hồi ấy, vốn tiếng Anh của tôi còn rất kém, vì chỉ nghe hiểu được một số từ đơn giản nên việc giao tiếp với người khác được giao thẳng cho Tịch Tông Hạc. Cũng chính bởi lí do này mà chẳng ai trong số họ chịu nghe theo lời tôi nói mỗi khi tôi đưa ra ý kiến rằng đã đến lúc cần xuống núi.

Chân của Tịch Tông Hạc đã lành và có thể đi đứng được, bác sĩ cho biết tình trạng hồi phục chấn thương của anh rất tốt. Nhưng leo núi là một bài tập đòi hỏi thể lực cực kỳ cao, thậm chí còn gây tổn thương nghiêm trọng cho đầu gối, đó là còn chưa kể đến việc phải leo lên vị trí nằm ở độ cao tám nghìn mét.

Chúng tôi hoàn thành chặng sáu kilomet vào ngày thứ mười, tôi không gặp vấn đề gì về sức khỏe, nhưng cơ thể của Tịch Tông Hạc lại đang phản ứng kịch liệt do bị thiếu oxy.

“Cậu Tịch à, leo được sáu nghìn mét đã là khá lắm rồi, chúng mình quay lại nhé?”

Anh ngồi nghỉ trên một tảng đá lớn, miệng và mũi được trùm kín bởi chiếc mặt nạ thở của bình oxy di động do hướng dẫn viên đưa cho, giọng anh khàn đi.

“Tôi muốn leo tiếp.” Anh cụp mắt xuống và trả lời tôi.

Sau hai năm chăm sóc cho Tịch Tông Hạc, tôi đã dần hình dung ra được những nét tính cách của anh, anh nói mỗi thế thôi là tôi đủ hiểu rồi.

Tôi ngồi xổm trước mặt anh, á khẩu mất một lúc, giá như có thể đánh ngất anh ấy rồi khiêng xuống núi thì hay phải biết. Ngắm bình minh ở đâu mà chẳng được, sao phải đến tận đây để chịu khổ cơ chứ?

“Nếu anh kiên trì thì cứ leo tiếp vậy.” Anh trả tiền, anh là chủ, tôi chỉ cần làm theo lệnh là được, không có khoảng thừa để chõ miệng vào, “Nhưng nếu cảm thấy khó chịu ở đâu thì cậu Tịch phải nói đấy nhé.”

Anh gật đầu, nói rằng anh biết rồi.

Tốt nhất là nên thế. Tôi vẫn lo lắng không thôi, sau khi anh dùng hết bình oxy kia, tôi lại đưa tiếp bình của mình cho anh ấy.

Đối với một bông hoa mỏng manh như Tịch Tông Hạc, môi trường các khắc nghiệt thì anh càng dễ bị tổn thương. Trái lại, cọng cỏ đuôi chó mọc nơi ngược gió như tôi lại có khả năng thích nghi nhanh hơn hẳn, gió táp mưa sa thế nào cũng chẳng sợ.

Chúng tôi đặt chân lên địa điểm dựng trại cuối cùng vào tối ngày thứ mười bốn.

Ở độ cao tám nghìn mét so với mực nước biển, vì rất khó để có thể nấu chín thức ăn nên chúng tôi đành lót dạ bằng đồ chay. Tịch Tông Hạc không thích ăn lắm, anh chỉ và đối phó mấy miếng rồi đặt thìa xuống ngay. Ban đêm, gió núi rần rật thét gào khiến đầu óc ong ong vì lạnh. Hai chúng tôi ở chung lều, mỗi người có một túi ngủ riêng. Có lẽ do lạ địa hình nên tôi mới bị mất ngủ, tôi ngoảnh mặt về phía Tịch Tông Hạc, lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt anh.

Tôi thấy anh đang trằn trọc không yên giấc, ấn đường nhăn chặt lại và cơ thể hẵng còn run rẩy.

Tại sao lại phải tới tận đây để ngắm bình minh chứ? Với tình trạng sức khỏe như bây giờ, đáng ra anh không nên nghĩ tới việc leo núi mới phải. Người giàu có đúng là khó hiểu thật nhỉ, bỏ tiền ra để mua tội vào thân.

Tôi xáp tới bên anh với hy vọng có thể truyền nhiệt độ cơ thể mình sang. Không biết có phải do phương pháp này của tôi đang phát huy hiệu quả hay không mà dần dần, người anh không còn run rẩy nữa, ấn đường cũng thả lỏng ra.

Tôi ngủ chập chờn, sang ngày hôm sau, khi căn lều chỉ mới vừa vật vờ hảnh sáng, tôi đã mở choàng mắt, tỉnh rụi như không. Tôi chui ra khỏi túi ngủ, lo Tịch Tông Hạc bị lạnh, tôi còn đắp thêm túi ngủ của mình lên người cho anh.

Phía ngoài lều, bầu không khí trong lành nhưng cũng không kém phần giá buốt. Vầng đông đương nẩy hồng từ trong rặng sương mù ở đằng xa, nắng xối trên những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng tạo thành hiệu ứng đổ bóng từa tựa một bức tranh sơn dầu.

Nóng lòng quay trở về lều để gọi Tịch Tông Hạc, tôi vừa kéo khóa lên thì thấy anh cũng đã đứng dậy.

“Nhanh nào!” Tôi đưa tay về phía anh.

Anh nhìn tay tôi rồi lại nhìn tôi, ngay khi tôi định mở lời thúc giục, rốt cuộc anh cũng chịu đưa tay mình ra cho tôi nắm lấy.

Tôi hào hứng kéo anh ra khỏi lều, chỉ tay về phía mặt trời đang lên cao và nói: “Bình minh mà cậu Tịch muốn ngắm này.” Ngay lúc này đây, mọi sự phàn nàn và bực dọc đã biến mất, tôi không khỏi thốt lên: “Đẹp quá.”

Một quang cảnh chân thực đẹp đến xé lòng. Sự kỳ vĩ của thiên nhiên khiến tôi phải khuất phục.

“Thật sự rất đẹp.” Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng tôi.

Nghe vậy, tôi ngoái lại, nhìn thẳng vào mắt Tịch Tông Hạc.

Anh buông tay tôi ra, tiến lên trước vài bước và phóng tầm mắt về phía những rặng núi ở đằng xa.

Tôi thấy anh như đang bừng sáng dưới cái áng lung linh óng ả của ánh triêu dương.



“Tôi sẽ lấy lại những gì mà bản thân đã đánh mất.” Anh nhìn xuống lòng bàn tay mình rồi đột nhiên siết chặt lại, sau đó nhìn tôi chằm chặp với vẻ chắc nịch, “Tôi ngã như thế nào thì sẽ leo lên như thế đó.”

Vỏn vẹn trong thoáng chốc, tôi chợt hiểu ra ý nghĩa của chuyến đi này, anh ấy muốn nói cho cả thế giới biết rằng — mình sẽ quay lại và chinh phục đỉnh cao thêm một lần nữa.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

“Này, dậy đi!”

Tôi mơ màng cảm thấy có người đang vỗ vào mặt mình nên quơ tay lên chặn lại. Him him đôi mắt vì còn ngái ngủ, tôi thấy Tịch Tông Hạc đang ngồi bên cạnh nhìn với vẻ thản nhiên, vạt áo cổ cồn phanh ra và phéc-mơ-tuya quần còn chưa được kéo.

“Chiều em mới đi quay, sáng nay không cần dậy sớm……” Nói rồi, tôi trở mình, nằm đưa lưng về phía anh.

“Ai hỏi anh chuyện này chứ.” Tịch Tông Hạc nóng nảy “xì” một tiếng, anh nắm vai tôi, kéo lại nhưng tôi vẫn lì lợm ôm gối, không chịu quay ra.

Hết cách, anh đành buông tay.

Tôi tưởng anh đã bỏ cuộc, đang định chợp mắt thêm lát nữa thì phần gáy bất ngờ bị chộp lấy, day day.

Tối qua tôi lại bị Tịch Tông Hạc cắn, cứ để cho gáy tôi yên thì sẽ chẳng có vấn đề gì, nhưng nếu chạm vào thì sẽ lại rất rát.

Không những đang dần lấy lại được kí ức, mà ngay cả sở thích tình dục của anh cũng thay đổi theo, có vẻ anh ấy rất hứng thú với tư thế giao phối của động vật. Ngoạm lấy gáy, để lại mùi và ký hiệu của bản thân như thể đang tuyên thệ chủ quyền.

Tôi khó chịu, khịt mũi, đẩy anh ra: “Đừng day nữa……”

Anh gạt tay tôi ra bằng cánh tay còn lại rồi đè cổ tay tôi xuống giường, đồng thời đè người lên khiến tôi nằm bất động trên giường.

“Tranh của tôi đâu?” Anh nằm đè lên tôi, tiếng tim đập thình thình truyền qua nơi da thịt tiếp xúc làm xáo động lòng người.

“Tranh nào của anh?”

“Cái bức anh tặng tôi ấy, đóa hướng dương anh tặng tôi vào ngày sinh nhật ấy.” Anh riết chặt cổ tay tôi, “Lúc đó tôi còn trả lại anh mà.”

Tôi bừng tỉnh khi nghe anh nói vậy.

“Trả lại” cơ đấy, nghe nhẹ nhàng nhỉ, nếu tôi nhớ không lầm thì hôm ấy anh đã “quăng” nó đi.

“Bị hỏng nên em vứt rồi.”

“Anh vứt ư?” Đột nhiên, anh cao giọng, hỏi với điệu không dám tin, “Anh vứt tranh của tôi đi ư?”

Lực bóp trên cổ tay tăng lên một cách đột ngột khiến tôi không khỏi than rít, thấy vậy, anh lập tức thả tôi ra.

Giường nệm khẽ rùng rình, cảm thấy xiềng xích quấn trên người đã rời đi, tôi quay đầu lại nhìn. Tôi thấy anh đang lẳng lặng mặc quần áo, mặt mày lạnh tanh, toàn thân được bao bọc bởi vùng khí áp suất thấp.

Tôi dán chặt mắt vào Tịch Tông Hạc cho đến khi quần áo trên người anh đã được chỉnh trang gọn gẽ, anh đã trở lại với hình tượng sáng lóa của một siêu sao.

“Em có thể vẽ cho anh một bức tranh khác……”

Anh thoáng khựng lại (với cử chỉ khó mà nhận ra) khi nghe thấy lời tôi nói, sau đó lại làm như mình chẳng để tâm.

Tôi nằm trên giường, chống tay lên đầu: “Nhưng anh phải cho em nhìn con của chúng mình, ít nhất là mười phút trở lên chứ không phải liếc thoáng qua là xong.”

Anh nhướn mày nhìn tôi: “Thế thôi đúng không?”

“Thế thôi.”

Chẳng nói chẳng rằng, anh chỉ nhìn tôi chằm chằm suốt hồi lâu rồi xoay người rời đi luôn, đáp lại tôi chỉ có một tiếng sập cửa thật mạnh. Tôi tự hỏi, ý anh là anh đã chấp nhận thỏa hiệp rồi…… Nhỉ?

Triệu Tình Nhã xin nghỉ phép suốt một tuần, không biết là do bận đi củng cố “địa vị” hay do vướng lịch trình cá nhân nữa, một ngày trước khi tôi phải bay ra đảo để ghi hình, cô ấy mới quay trở lại trường quay.

Triệu Tình Nhã chẳng thèm tẩy trang đã vội vội vàng vàng quay trở lại khách sạn, cô ấy xộc thẳng lên phòng tôi và yêu cầu tôi phải khóa cửa lại ngay khi bước vào, nói rằng mình cần kể chuyện này cho tôi nghe.

Cô ấy coi tôi là bạn tri kỷ thật rồi.

“Người ngoài mà thấy em đi ra từ phòng anh thì không hay chút nào đâu……”



Cô ấy chỉ tay ngắt lời tôi: “Đây chẳng quan tâm nhé, cây ngay không sợ chết đứng, chẳng gì có thể ngăn em tán dóc với anh cả.”

Khí thế thật đấy, tôi ngồi xuống ghế sô pha, hỏi rằng tin tức lần này sốt dẻo thế nào mà có thể khiến cô ấy thích thú đến vậy.

Cô liếm môi, lấy điện thoại ra khỏi túi rồi nhấp vào phần mềm nào đó với vẻ hơi căng thẳng.

“Em cài thiết bị nghe trộm lên quần áo lão Dung.”

Mới đầu tôi còn chẳng hiểu cô ấy đang nói gì, đến khi phản ứng lại, tôi đã khiếp hãi đến mức suýt thì đứng bật dậy khỏi ghế sô pha.

“Em điên à? Làm thế là…… phạm pháp đấy.”

Triệu Tình Nhã vội vàng xua tay: “Này! Người yêu của nhau thì sao gọi là nghe lén được, em đang kiểm tra thôi.” Nói rồi, cô nhấn nút lệnh “nghe từ xa” và làm động tác “suỵt”, “Em không ghi âm nên ông ấy sẽ không phát hiện đâu. Nay em hỏi trợ lý của lão Dung rồi, rõ ràng tối nay không có kế hoạch gì thế mà ổng lại bảo em là bận đi ăn với tổng giám đốc của Phương Thịnh, nhất định là có chuyện mờ ám.”

Tôi đang định nhắc nhở rằng cả mình và cô ấy đều đã trở thành đồng phạm trong vụ này. Đột nhiên, âm thanh của một cuộc hội thoại vang lên, và đã quá muộn để tôi bịt tai lại.

“Không ngờ mày với cô ấy lại giấu tao lâu như thế……”

Là giọng của Dung Thân, kèm theo đó là một số âm thanh quái gở khác, nghe như tiếng rên rỉ của đàn ông.

“Đệt, thằng yêu tinh này!” Triệu Tình Nhã nghiến răng nghiến lợi chửi bới.

Sao giọng này nghe quen thế nhỉ?

Tôi chưa kịp nghĩ ra thì Dung Thân đã nói tiếp.

“Mày mà không lỡ miệng nói ra thì tao đã chẳng biết rằng mình còn có một đứa con trai. Thảo nào mày ghét tao đến vậy, lần đầu tiên của cô ấy là của tao, đứa con đầu lòng cũng là của tao nốt, mày điên tiết lắm chứ gì?”

Tiếng nước nhớp nháp vang lên với tần suất thấp, lần nhấp nào cũng khiến người đàn ông kia rên lên vì khó chịu.

“***…… mẹ mày!”

“Cứng mồm cứng miệng nhỉ.” Có vẻ Dung Thân đã làm làm gì đó khiến cho người kia đau đến nỗi phải thét lên, “Chẳng những dồn Chiếu Tuyết vào đường chết mà mày còn bắt con tao nhận giặc làm cha, bắt thằng bé nuôi con gái hộ mày. Tao nên xử mày thế nào cho phải nhỉ, mày nói thử tao nghe xem nào?”

“A…… Mày cho tao…… ngửi cái đéo gì thế này? Nóng quá…… Ngứa…… Cứu…… Cứu với!”

Giọng Dung Thân hơi nặng: “Một chút RUSH cũng có thế biến mày trở thành một con đĩ chỉ muốn được đàn ông *** đến chết đấy. Nhìn kìa, nước của mày làm giường ướt hết rồi!”

“Thằng chó…… Chúng mày là lũ chó chết!” Gã đàn ông gào thét như thể đã bị ham muốn tình dục làm cho phát điên.

Tiếng vả mạnh vang lên một cách dữ dội, Dung Thân nói với điệu bình tĩnh nhưng cũng đầy ác ý: “Bây giờ thằng chó chết nhất đang cắn *** tao đây này!”

“Cố Nguyên Lễ, mày sẽ phải trả cái giá nặng gấp bội lần nỗi nhục mà mày đã bắt tao và người nhà họ Dung chúng tao phải gánh chịu!”

“Mày là cái đéo gì mà con tao phải gọi mày là cha?”

Dường như gã đàn ông đã không còn tỉnh táo, ông ta chỉ lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại một câu: “Thằng chó…… Tất cả chúng mày là…… A…… lũ chó……”

Tiếng cót két ngày càng dồn dập, mọi lời chửi rủa thô tục đã bị thay thế bởi tiếng thở hổn hển và tiếng gầm gừ sặc sụa mùi tình dục.

Tôi và Triệu Tình Nhã ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đặt trước mặt, thẫn thờ vì những thứ mình vừa nghe được.

Triệu Tình Nhã vội vàng tắt máy, chấm dứt toàn bộ những tiếng gào thét lẳng lơ, phóng đãng phát ra từ loa điện thoại.

“Đường…… Đường Đường……” Triệu Tình Nhã tái nhợt mặt.

Tôi quay sang nhìn cô ấy, giọng đặc sệt lại: “Chắc…… đây chỉ là trò đùa của em thôi nhỉ?”

Cho dù Cố Nguyên Lễ có bị Dung Thân giam giữ và cưỡng hiếp đi chăng nữa thì chuyện Dung Thân trở thành bố ruột của tôi là sao đây, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

***

Lão cặn bã và Dung Thân không phải CP, không yêu đương, chỉ nhục mạ play, SM giống kiểu Giang Mộ với ông CEO kia thôi. Trong bộ truyện này, ngoài CP chính thuộc phong cách Trường Bội ra thì còn lại đều thuộc phong cách của bên Hải Đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau