Hôm Qua Như Chết Rồi

Chương 51

Trước Sau
Edit: Ling_, OhHarry

***

Triệu Tình Nhã nhìn tôi chằm chằm, nghẹn ngào không nói được nữa.

Tôi gục mặt vào lòng bàn tay, những suy nghĩ rối ráo trong lòng và năng lực ngôn ngữ hạn chế trở thành hai thái cực trái ngược nhau.

Tất nhiên, đây không thể là trò đùa của Triệu Tình Nhã được, có cho mười lá gan thì cô ấy cũng không dám gài Dung Thân thế này đâu.

“Em, em không biết gì hết……” Mắt Triệu Tình Nhã đỏ dừ như sắp khóc, dù sao cô ấy cũng chỉ là một cô bé mới ngoài đôi mươi chưa trải sự đời.

Tôi muốn an ủi, nhưng không biết phải mở lời thế nào.

Nói gì bây giờ nhỉ? Giờ nói gì cũng không ổn.

Người bối rối nhất lúc này nên là tôi mới phải, tự dưng lại thêm một người cha. Cố Nguyên Lễ đểu cáng, mà Dung Thân cũng chẳng khá hơn là bao, tôi không thể chấp nhận được việc ai trong hai người này trở thành cha mình.

“Tiểu Nhã, em phải giữ kín chuyện này nghe chưa, không được để cho ai biết đấy.” Tôi dặn dò Triệu Tình Nhã: “Với cả lấy máy nghe lén về mau đi, nhỡ Dung Thân biết chuyện em nghe trộm ông ta thì ông ta sẽ không bỏ qua cho em đâu.”

Triệu Tình Nhã rùng mình, vội vàng xóa ngay app khỏi điện thoại.

“Xóa đây xóa đây, em không biết gì hết nhé!” Cô ấy giơ ba ngón tay lên trời, thề rằng: “Nếu em tiết lộ chuyện này cho người thứ ba biết thì em sẽ bị sét đánh.”

Kế đó, bầu không khí giữa chúng tôi lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng.

Tôi thẫn thờ, trân trân nhìn mặt bàn. Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, tôi chợt nghe Triệu Tình Nhã nói với vẻ rụt rè: “Đường Đường……. Anh tính sao?”

Máu hóng hớt trong người Triệu Tình Nhã khiến tôi hơi nôn nao. Đầu óc tôi bây giờ đang rối tung hết cả lên, tất cả đều xoay quanh giữa chuyện tình yêu, hận thù của Dung Thân, Cố Nguyên Lễ và mẹ tôi. Thành thật mà nói, tôi nghĩ chúng ta hoàn toàn có thể sáng tác nên một cuốn tiểu thuyết dài bảy mươi chương dựa trên câu chuyện này.

Tuy nữ chính đã mất nhưng hai nam chính vẫn tiếp tục giày vò nhau.

“Coi như không biết thôi.” Cuối cùng, tôi đáp.

Không quan trọng tôi là con của ai, miễn sao tôi hiểu rõ mình là được rồi.

Sau khi Triệu Tình Nhã rời đi, Cố Nghê bất ngờ gọi điện thoại đến cho tôi — tôi đoán là bởi giữa hai anh em chúng tôi tồn tại phương thức thần giao cách cảm với nhau — con bé hỏi thăm tình hình dạo này của tôi, và hỏi thêm rằng Cố Nguyên Lễ còn đến làm phiền tôi nữa không.

“Không, chắc lại vất vưởng chỗ nào rồi.” Tôi không muốn con bé dính dáng vào những chuyện không hay kia, vả lại, tôi cũng không biết mình nên mở lời như nào nên đành giấu nhẹm đi: “Kệ lão đi, tốt nhất là lão đừng về nữa.”

“Thế còn anh và Tịch Tông Hạc? Tình hình hai anh thế nào rồi?”

Chuyện này cũng hơi phức tạp.

“Khả năng anh…… Khả năng bọn anh sẽ quay lại bên nhau.”

Thoạt đầu, tôi định đáp rằng có thể mình và anh ấy sẽ ở bên nhau, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ, giữa chừng, tôi lại quyết định thay đổi lời nói của mình. Nghe “quay lại” xốn xang hơn chứ nhỉ.

Cố Nghê trầm ngâm, hỏi: “Không kí hợp đồng nữa đúng không?”

Tôi cười khẽ: “Ừ, không kí nữa.”

Cố Nghê tiếp tục suy tư, tôi còn đang băn khoăn vì không biết có phải do con bé không vui khi nghe tin tôi và Tịch Tông Hạc sắp quay lại với nhau hay không thì chợt nghe nó nói: “Nếu lần này anh ta còn dám chia tay anh nữa thì em sẽ táng vỡ sọ anh ta đấy.”

“Cho góp một tay nhé.” Tôi nói đùa với con bé.

Cúp máy, tôi nằm ềnh xuống giường, thả lỏng cơ thể và ngửa mặt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Trước mắt, tôi cứ chú tâm vào chuyện của Tịch Tông Hạc trước đã, những thứ khác, tôi chẳng còn hơi đâu mà kham nổi nữa.

Cố Nguyên Lễ ư, tự cầu nguyện đi……

Đệch mẹ nó chứ, đéo hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa?

Tôi trở mình, vùi mặt vào gối.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Vì mối quan hệ giữa tôi và Tịch Tông Hạc đang dần hòa dịu trở lại nên cả hai có nhiều cơ hội gặp gỡ hơn, tương tác trên show cũng tự nhiên lên hẳn.



Khí hậu trên đảo dễ chịu, thích hợp trồng nhiều loại cây ăn quả khác nhau, chương trình lên kế hoạch, giao nhiệm vụ thu hoạch nho ở nhà kính giúp các cụ cao tuổi trong thôn cho chúng tôi.

Ngoài những chùm nho căng mọng, trĩu quả ra thì muỗi chính là sinh vật có số lượng cá thể đông thứ hai trong nhà kính.

Những con muỗi vằn khổng lồ cứ lần lượt kéo đến, hết con này đến con khác.

Giữa làn hơi nóng chói chang của một ngày nắng gắt, An Hân Lam quyết định mặc quần dài, áo dài, bịt khăn che kín mặt, và xịt gần hết chai dung dịch chống muỗi lên người để bảo vệ bản thân khỏi bị đốt.

Tôi cũng muốn được “trang bị vũ khí” giống cô ấy lắm, khốn nỗi lại sợ khán giả chê mình là thằng ủy mị.

Thật ra, tôi thuộc tuýp người dễ bị muỗi đốt. Vào mùa hè, chỉ cần tôi có mặt trong phòng thì những người khác sẽ may mắn nhận được vé an toàn, ai bảo đám muỗi cứ thích túm tụm xung quanh tôi làm gì. Hồi còn sống trên núi Hành Nhạc, vì cây cối ở đó um tùm nên tạo điều kiện thuận lợi cho đám muỗi sinh sôi, phát triển. Cứ đến hè là tôi lại đau đầu rồi không muốn ra khỏi nhà, mà kể cả có trốn rịt trong nhà đi chăng nữa thì cũng sẽ có cả đàn muỗi vằn lừ lừ chạy ra vo ve bên cạnh tai tôi, chẳng hiểu bay ra từ chỗ nào. Tệ hơn nữa, đôi khi tôi còn bị di ứng nặng sau khi bị đốt, vết đốt sưng tấy khá nghiêm trọng.

Trước khi bước vào vườn trái cây, An Hân Lam đã xịt thuốc chống muỗi cho chúng tôi một cách nhiệt tình, nhất là với Tịch Tông Hạc. Nào ngờ, đám muỗi trong nhà kính toàn bọn biến dị, chúng nó đâu biết dung dịch xua muỗi là cái gì, chúng nó chỉ trực kéo bè kéo lũ lao tới, dập tan lớp phòng thủ của “con mồi”.

Tôi khua tay liên tục để xua đuổi chúng, nhưng chẳng có mấy tác dụng. Có vẻ như để hút máu, chúng nó chẳng còn biết sợ hãi là gì nữa.

Tôi cầm giỏ trái cây bằng một tay, tay kia thì cầm cây kéo, thỉnh thoảng còn phải ngưng làm việc để chiến đấu với đám muỗi, bận tối mắt tối mũi.

“Chát!” Tôi vả một phát lên cổ, đập chết luôn cả đôi muỗi.

Bỗng dưng, một bàn tay quệt qua má tôi, lần xuống dưới rồi cướp mất cái giỏ tôi đang ôm trong lòng.

Tôi kinh ngạc, ngoái đầu lại nhìn thì thấy Tịch Tông Hạc đang đứng ngay ở phía sau mình, anh hất cằm về phía lối ra của nhà kính: “Anh ra ngoài chờ đi, tôi sẽ hái nho hộ anh.”

Tôi giương mắt ngó quanh, thấy ai cũng đang làm việc chăm chỉ, đến An Hân Lam còn không than mệt nữa là, giờ tôi mà đi thì kỳ lắm.

Tôi với tay, định đòi lại cái giỏ thì bị Tịch Tông Hạc bặm môi, trợn trừng cho một phát, cứ như thể anh đang mãn vì tôi không chịu nghe lời vậy.

“Ra ngoài hay bị đột chết, chọn một cái đi.”

Hết gãi tay, tôi lại gãi ra sau lưng, người ngợm ngứa râm ran hết cả lên.

“Không có lựa chọn thứ ba à?”

Lũ muỗi này thành tinh rồi hay sao ấy, chúng nó ngoan độc đến mức chui hẳn vào áo phông của tôi để hút máu!

“Không.” Tịch Tông Hạc trả lời một cách dứt khoát.

Nhỡ mặt mà bị muỗi đốt rồi dị ứng thì quá trình lộ diện trên camera của tôi sẽ bị ảnh hưởng mất. Suy đi tính lại, tôi thở dài, đành thỏa hiệp: “Làm phiền cậu rồi.”

Nhờ ra ngoài kịp thời nên tôi không còn bị đám muỗi quấy rối nữa, nhưng điều tệ nhất đã xảy ra rồi — Tôi bị dị ứng nặng ở lưng và vai. Nãy về đến trang trại thì tình trạng vẫn ổn, các vết đốt chỉ bé như vết đốt ở loài muỗi thông thường, chẳng qua ngứa hơn chút xíu thôi, nhưng đến tối, cảm giác ngứa ngáy vẫn không thuyên giảm, hai chỗ bị đốt thì phù lên.

Cởi áo ra để chuẩn bị đi tắm, tôi quay lưng lại soi gương thì thấy một cái nốt đỏ khá to, bị sưng nghiêm trọng mọc ngay chỗ sống lưng. Lúc tắm, nước từ vòi hoa sen xả xuống, chạm vào vùng da sưng tấy khiến tôi cảm thấy khó chịu kinh khủng.

Mấy con muỗi này độc quá…….

Tắm rửa xong, cả vai lẫn lưng đã tôi gãi cho trầy xước hết cả.

Tôi đang sấy tóc thì có người gõ cửa phòng tắm, Tịch Tông Hạc nói vọng vào, kể hồi nãy Đỗ Vũ mang thuốc trị muỗi đốt đến, dặn tôi tắm xong thì bôi.

“Em không với đước nốt ở lưng, anh vào bôi giúp em với.” Tôi hé cửa rồi lại bật máy sấy tóc lên.

Tịch Tông Hạc bước vào, đóng cửa bằng tay trái.

Không một ai trong chúng tôi lên tiếng, chỉ còn mỗi âm thanh ồn ã của chiếc máy sấy vang lên trong phòng tắm nhỏ và ngột ngạt.

Tôi đứng sấy tóc trước bồn rửa tay, phần thân dưới được quấn chặt bằng khăn tắm, trên người còn sót một vài hạt trai nước chưa được lau khô. Nhìn vào trong gương, tôi vừa hay thấy được hình ảnh Tịch Tông Hạc đang đứng phía sau mình.

Anh vặn mở nắp lọ, quệt ngón tay, lấy cả một đống kem rồi trét lên lưng cho tôi.

Chắc trong thuốc mỡ có chứa thành phần bạc hà nên khi tiếp xúc với chỗ da bị tôi gãi cho choe choét, nó mới gây ra những cơn đau nhói như bị kim châm kiểu đấy. Mà chuyển động nhẹ nhàng trên những đầu ngón tay anh lại khiến tôi ngứa râm ran.

Tôi chống tay ở hai bên bệ sứ, máy sấy tóc vẫn chưa được tắt đi. Vai tôi run run, vì ngứa, và cũng vì đau.

Trong gương, đôi mắt ranh mãnh ấy ngước lên, giao với tầm mắt tôi. Đuôi mắt tôi đỏ hoe như thể để đang van vỉ, xin anh hãy âu yếm mình. Nếu không nhờ tiếng ồn kéo dài liên tục, chắc chắn anh đã nghe tiếng tiếng thở hổn hển mà tôi đang cố nín nhịn.

Anh cụp mắt xuống, đứng áp sát vào lưng tôi, sau đó thổi một hơi thật nhẹ lên đôi vai bị sưng tấy.



Tôi không thể phân biệt được tình trạng ngứa ngáy tột độ này là do dị ứng hay do ham muốn tình dục.

“Gãi xước hết cả rồi.” Anh ghé vào tai tôi, chậm rãi nói: “Đau lắm phải không anh?”

Anh vốn chẳng đợi tôi trả lời, hoặc là chẳng cần câu trả lời của tôi, ngay khi vừa dứt tiếng, cặp môi mau lẹ kia đã lướt xuống, mơn trớn men theo cần cổ của tôi, và chạm đế bờ vai sưng đỏ.

Anh liếm láp, miêu tả nơi đó bằng đầu lưỡi mềm mại của mình, dường như cơ thể tôi đã nhẹ đi nhiều so với lúc được bôi thuốc mỡ, nhưng cảm giác thèm khát kia vẫn chưa từng nguôi ngoai.

Chẳng những gây ngứa ngáy mà còn khiến tôi cương cứng lên.

Anh nhướn mày, mang theo vẻ xấu xa lẫn cố ý, lẳng lặng hỏi tôi bằng cách ra khẩu hình: “Anh đau à?”

Tôi há miệng thở dốc, bị anh trêu chọc đến mức không kìm giữ nổi nữa, tôi vươn tay ra, ấn lấy gáy anh, rồi nghiêng đầu, chà mạnh môi mình lên đôi môi mật ngọt ấy.

Chúng tôi âu yếm hôn nhau với một độ nôn nóng và sảng loạn, nước bọt tràn ra từ khóe môi, chảy dọc xuống cằm. Tôi và anh nhìn nhau như thể đang chiêm ngưỡng thứ món ngon tuyệt đích nhất trần đời, những mong sao có thể nuốt thẳng người kia vào bụng.

Máy sấy tóc vẫn chạy ù ù, lấn át đi biết bao tiếng động.

Hai tay tôi mềm oặt, run lẩy bẩy, gần như đã mất hết sức chống đỡ. Cảnh tượng phản chiếu trong gương vừa khiến huyết quản rần rật, vừa khiến tôi xấu hổ vô cùng.

Da dẻ từ từ ửng hổng, đôi mắt him him, ậng nước vì cảm giác khoan khoái, thậm chí còn có thể trông thấy đoạn lưỡi đỏ đang thưỡi ra qua khe hở he hé giữa môi răng.

“Tiểu Hạc…” Cơ thể như sắp bốc cháy, tôi lưu luyến gọi tên Tịch Tông Hạc, áp trán lên mặt gương lạnh lẽo, cố gắng giảm bớt hơi nóng trên mặt.

Anh cắn mút vành tai tôi, hai cánh tay rắn chắc ghìm chặt lấy eo tôi.

“Tôi thích Cố Đường vừa khóc vừa gọi tên tôi.”

Dứt lời, anh xộc thẳng hạ bộ mình vào nơi sâu nhất trong tôi, tôi trợn trừng mắt vì sung sướng, tay chân mềm nhũn ra, nói không ra hơi.

Tôi thở hổn hển, mình run bần bật, chân loạng choạng, suýt thì khuỵu xuống mặt sàn.

Trong số tất cả những địa điểm mà tôi và Tịch Tông Hạc từng làm tình, có lẽ đây là nơi mạo hiểm nhất để chúng tôi âu yếm nhau, sướng thì sướng thật, nhưng hơi khó thỏa mãn, tại phải kìm nén giọng mình.

Nửa tiếng sau, cuối cùng máy sấy tóc cũng được cho nghỉ xả sau một hồi chạy hết công suất. Tắm xong, Tịch Tông Hạc bôi thuốc lại từ đầu cho tôi, sau khi thay quần áo xong và ra ngoài, tôi vô ý ngước mắt lên, phát hiện camera đặt trong góc phòng đã tắt.

“Anh……” Tôi quay đầu lại nhìn Tịch Tông Hạc, sốt sắng hỏi: “Anh tắt camera à?”

Anh ngẩng đầu nhìn camera, vẻ mặt lạnh tanh như không, thậm chí còn hơi vô tội: “Đâu ra, chắc là tự tắt rồi.”

Bị ngu mới tin ý!

Chỉ vì để thỏa mãn ham muốn xác thịt mà giờ anh ấy còn học cả nói dối nữa. Càng ngày càng suy đồi đạo đức.

Chân tay nhũn nhão, tôi nằm đổ nhào lên giường mình, quần áo cọ xát vào mấy vết đốt trên người, thấy ngưa ngứa nên lại muốn gãi.

Anh vén quần áo tôi lên: “Không mặc, cởi ra đi.”

Camera tắt rồi thì mặc hay không cũng chẳng khác nhau mấy.

Tôi ngồi dậy để cởi áo ra, vừa lẳng quần áo sang một bên thì Tịch Tông Hạc lại sờ mó bụng tôi.

Tôi tưởng anh muốn làm tiếp nên nhích người đi, nhắc nhở: “Mai còn phải quay nữa.”

Anh liếc tôi rồi thu tay về: “Đã tập thể hình như tôi dặn chưa?”

Hóa ra anh ấy đang kiểm tra cơ bắp tôi à, nhỡ hiểu lầm anh rồi.

Tôi sờ sờ mũi: “Tập rồi. Thuê cả huấn luyện viên, dạo này em đang điều chỉnh chế độ ăn uống, anh không thấy người em săn chắc hơn chút ư?”

Anh ngồi gác chân trên giường: “Ổn hơn trước đấy.” Anh chống khuỷu tay lên đầu gối, chẳng biết đang nghĩ đến gì mà một bên khóe miệng cong rướn lên: “Lên cơ ngực rồi này.”

Cái tên này thật là…… có thể bỏ ngay cái kiểu cười tà dâm đó đi được không?

Tôi liếc anh rồi thu lại tầm mắt, xoay người nằm sấp xuống giường, nhắm mắt, nói: “Ngủ đi, mai còn phải dậy sớm đấy.”

Tôi có cảm giác như anh phải nhìn mình thêm một lúc thì mới chịu đứng dậy, lát sau, đèn tắt dụi và chúng tôi lần lượt chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau