Hòn Đá Cứng Cỏi

Chương 45

Trước Sau
Thích Thủ Lân nắm lấy di động.

Hai chữ "Trì Diễm" chỉ có 18 nét, nhưng hắn có thể nhìn chằm vào tên danh bạ và miêu tả nó 800 lần bằng mắt của mình.

Quả nhiên là do hắn quá lỗ mãng, với tính khí của Trì Diễm phản ứng như vậy cũng là điều bình thường. Mặc dù rất hối hận vì lúc đó bản thân hắn cứ như thế mà bỏ đi mất, nhưng cho cả hai thời gian bình tĩnh có lẽ là biện pháp tốt nhất trong lúc này.

Xem ra chuyện này vẫn chỉ có thể một mình hắn giải quyết được.

Thích Thủ Lân từ lâu đã quen với việc chiến đấu một mình.

Nhưng mà...... nhưng mà "định mệnh" là kẻ thù của hắn sao?

Khúc Ngọc Thành nhìn người đàn ông trước mặt.

Không phải là anh chưa từng nghe qua thứ gọi "định mệnh", nhưng không ngờ việc này sẽ thật sự xảy ra với mình.

Hơn nữa đối phương còn là một người alpha như vậy.

Đẹp trai, đĩnh đạc, trầm tĩnh, và đáng tin cậy......

Anh không ngần ngại mà dùng những từ mỹ miều, tốt đẹp nhất trên thế gian này để miêu tả về Thích Thủ Lân.

Ngay cả bây giờ khi vẻ mặt của hắn không quá vui vẻ, hay thậm chí còn có thể nói là nhìn có vẻ nghiêm trọng.

"Cảm ơn ngài vì đã mời tôi ăn tối." Khúc Ngọc Thành mở miệng trước, nụ cười có chút ngượng nghịu: "Tôi còn nghĩ rằng ngài không muốn gặp tôi nữa chứ."

"Thành thật xin lỗi, ngài Khúc." Thích Thủ Lân hơi hơi gật đầu. "Trước đây tôi cư xử quá đáng với ngài. Là do lý do cá nhân của tôi, mong ngài không cần phải hoài nghi bản thân......"

"Em đương nhiên phải hoài nghi bản thân chứ." Khúc Ngọc Thành ngẩng đầu nhìn hắn. "Hoài nghi rằng liệu em có rốt cuộc có phải là "định mệnh" của ngài hay không."

Thích Thủ Lân có chút kinh ngạc. Khúc Ngọc Thành vậy mà lại thẳng thắn như thế, một chút cũng không giống với vẻ lịch sự nhã nhặn của anh thường ngày.

"Ngài có biết...... từ ngày đầu gặp gỡ đến nay, mỗi ngày, em đều phải vất vả như thế nào hay không?"

Bàn tay Khúc Ngọc Thành siết lấy thành ly, giọng nói nghẹn ngào.

"Ngài lạnh nhạt như vậy, giống như thể em là hồng thủy mãnh thú (1) vậy......"

(1) Hồng thủy mãnh thú (洪水猛兽): ý chỉ tai hoạ ghê gớm. (từ này mình từng chú thích rồi á nên sau này sẽ không chú thích lại nha)

"Là do em đã làm gì sai hay sao?"

"Nhưng mà, em, rõ ràng em chỉ muốn đến gần ngài hơn một chút mà thôi."

"Tôi đã nói, là do lý do cá nhân của tôi...... cậu không cần phải tự trách bản thân." Thích Thủ Lân nói mà không nhìn anh.



Khúc Ngọc Thành như giẫm phải đinh mềm, vì thế nói ra suy nghĩ ở trong lòng: "Thật ra ngài đã có người mình thích rồi, có đúng không?"

Thích Thủ Lân cũng không giấu giếm: "Đúng vậy."

"Vậy người kia chắc hẳn là một người rất xuất sắc."

Nhắc đến Trì Diễm, giọng nói của Thích Thủ Lân bất giác trở nên dịu dàng: "Nếu dựa theo tiêu chuẩn xã hội mà nói, em ấy cũng thể gọi là một người quá xuất sắc."

"Nhưng mà trong mắt tôi thì em ấy không phải như vậy."

"Tôi cực kỳ thích em ấy."

Giữa hai người im lặng một lúc.

Đột nhiên, có một mùi hương truyền đến.

Con ngươi của Thích Thủ Lân ngay lập tức co lại.

"Ngài từ trước đến nay đều chưa từng hiểu......" Khúc Ngọc Thành nói nhỏ. "Ngài làm sao biết được, ngài sẽ không thích em cơ chứ?"

"Thì ra Trì Diễm cậu ở chỗ này à, còn làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng rằng cậu lạc đâu đó rồi chứ!" Trương Tùy Minh chạy đến, thở hồng hộc.

Trì Diễm thừa nhận lỗi làm như một đứa trẻ bị bố mẹ tìm thấy sau khi chạy lung tung: "Thật xin lỗi sư phụ, tôi...... đây là lần đầu tôi ra nước ngoài, đường ở đây cái nào cũng trông giống nhau cả."

"Haizz, trách tôi thôi. Cũng không biết đây là lần đầu cậu xuất ngoại, nếu biết thì đã bảo cậu chuẩn bị trước rồi. Nếu sớm biết thế này thì trước đó đã bảo cậu đăng ký cuộc gọi quốc tế hoặc là mua sim điện thoại tạm thời rồi, thế thì điện thoại sẽ không vô dụng như bây giờ."

Nhìn dáng vẻ tự trách của Trương Tùy Minh, Trì Diễm vội vàng nói: "Không sao đâu sư phụ, tôi đi sát theo nhóm là được rồi."

Trương Tùy Minh nhìn vết thâm dưới mắt của Trì Diễm, do dự một chút rồi mở miệng nói: "Do lệch múi giờ à? Sao cứ cảm thấy gần đây cậu có chút lơ đễnh, với lại tinh thần cũng rất kém nữa."

Trì Diễm như bị chọc vào chỗ đau, xấu hổ mà nói dối: "Là do đây là lần đầu tôi xuất ngoại mà thôi, có chút hưng phấn, do đó mấy ngày trước không nghỉ ngơi tốt ấy mà."

"Vậy thì tốt rồi......"

Trương Tùy Minh tạm thời tin cậu, nhưng nhưng vẫn dùng giọng điệu của người từng trải mà dặn dò cậu.

"Cậu chỉ mới bước vào xã hội không lâu, sau này sẽ còn gặp nhiều chuyện phiền lòng hơn nữa. Phải tự biết cách điều chỉnh bản thân mình. Hoàn thành tốt công việc là ưu tiên hàng đầu, kỹ năng chuyên nghiệp là chỗ dựa cơ bản của cậu, có được điều này thì mới có cơm ăn, những việc khó khăn khác sẽ từ từ trôi qua thôi."

Trì Diễm gật gật đầu, như nuốt xuống thứ gì đó đắng chát.

Thích Thủ Lân nghiêng ngả loạng choạng mà quay về xe.

Cởi bung bộ âu phục ra, không kiên nhẫn mà tháo tung khuy măng sét, vì vậy hắn dùng sức mà trực tiếp xé toạc chiếc khuy măng sét đi, ba chiếc khuy măng sét cứ thế mà đứt phựt ra bắn vào đâu đó trên xe.

Hắn lấy một cái hộp da nhỏ trong tủ của xe, bên trong là những kim tiêm được xếp một cách ngăn nắp.

Tay hắn run rẩy, đâm kim tiêm nhiều nhát vào trong khuỷu tay trái nhưng lại không đâm trúng vào tĩnh mạch giữa. Khuỷu tay không còn cầm được máu, dòng máu men theo khuỷu tay mà chảy xuống.



Cuối cùng cũng đâm vào, Thích Thủ Lân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đẩy chất lỏng trong suốt vào trong mạch máu.

Thuốc ức chế chia ra thành ba loại là thuốc phun, thuốc uống và kim tiêm. Hiệu quả cứ theo thế mà tăng dần.

Thích Thủ Lân giờ đây đã đến mức phải dùng đến kim tiêm.

Thế giới này cho rằng omega là nhóm người yếu đuối và bị chi phối một cách tuyệt đối. Còn pheromone là thứ xiềng xích ràng buộc giữa alpha và omega. Alpha thường được cho là người nắm giữ sợi xích trên tay, nhưng người ta quên rằng trên cổ của bọn họ cũng bị xiềng xích quấn quanh.

Thích Thủ Lân không dám tiêm tiếp một liều nữa. Tim hắn từng đột ngột ngừng dập do tiêm quá liều thuốc ức chế.

Sau khi hồi phục lại một chút, hắn mới khởi động xe. Chiếc Maybach giống như một mũi tên đen được bắn mạnh ra.

Thành phố A lớn như vậy, hắn cũng có nhiều nơi đứng tên bất động sản, nhưng mà giờ phút này hắn cảm thấy chỉ có duy nhất một nơi mà hắn thuộc về.

"Cái tên điên nào đó?. Trời tôi đen rồi mà còn đập cửa lớn tiếng như thế, có muốn cho người khác ngủ không đấy?!" Bác gái đầu cuốn lô lấy đèn pin mở cửa chống trộm ra. Cách một lớp cửa sắt, bà còn cho rằng mình nhìn thấy quỷ.

Đó là một alpha với gương mặt lạnh lùng, trên ống tay áo của cánh tay trai đang chống lấy bên cửa ở phía đối diện có một vệt máu.

Bác gái đột nhiên run lên, kiềm lại những lời chửi bới, nhanh chóng đóng cửa lại.

"Chờ một chút......"

"Quỷ" mở miệng nói, trong hành lang hẹp dài có thoang thoảng mùi pheromone cay nồng và mát lạnh. Dù đã tiêm thuốc ức chế, nhưng dựa vào cấp bậc của Thích Thủ Lân, khó có thể không khiến vị nữ beta này hoảng sợ.

"Người trong căn hộ này đi đâu rồi?."

"Không biết." Bác gái nơm nớp lo sợ nói.

"Tôi chỉ thấy người thanh niên đó kéo vali đi cách đây vài ngày vào lúc sáng sớm......"

Áp lực pheromone giảm đi trong nháy mắt, bác gái không quan tâm đến hắn nữa, nặng nề mà đóng cửa lại.

Thích Thủ Lân tựa lưng vào cửa phòng của Trì Diễm. Tiêm vào thước ức chế không chỉ ảnh hưởng đến thân thể, mà còn có tác dụng xoa dịu và trấn an tâm lý.

Không chút gợn sóng, nhưng vẫn cảm thấy đau.

Trong bóng đêm, Thích Thủ Lân giống như một dã thú bị thương, kéo lê thân thể đẫm máu đến sào huyệt duy nhất có thể khiến cho hắn yên lòng.

Nơi đó không rộng lắm, không quá sang trọng, cũng không quá thoải mái.

Nhưng lại không rộng mở chào đón hắn nữa rồi.

*

Lão Thích: Sao hòn đá của tôi lại chạy mất rồi 1551

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau