Hòn Đá Cứng Cỏi

Chương 47

Trước Sau
Thích Thủ Lân được trang bị một đội ngũ bác sĩ và y tá chăm sóc chu đáo, thực tế cũng không phải cần đến Trì Diễm.

Nhưng Trì Diễm vẫn kiên trì đến sau khi tan làm. Thậm chí còn cầu xin dì Khâu đưa quần áo của Thích Thủ Lân cho cậu.

Trong khoảng thời gian thang máy chầm chậm đi lên, cậu còn lén lút ngửi mùi hương sạch sẽ còn lưu lại trên quần áo của Thích Thủ Lân. Đây là hắn hiện tại duy nhất có thể tiếp xúc đến cách duy nhất mà cậu có thể tiếp xúc với Thích Thủ Lân lúc này.

Trì Diễm thường xuyên nhìn thấy bố mẹ của Thích Thủ Lân xuất hiện ở bệnh viện. Mẹ của hắn tên là Kiều Lâm, bố tên là Thích Dữ Chiêu. Kiều Lâm đối cậu rất dịu dàng, nhiều lần nói với cậu bảo rằng cậu không cần phải đến dâu, cho dù Thích Thủ Lân có là cấp trên của cậu thì cậu cũng không cần ngày nào cũng đến.

Rốt cuộc thì các cậu cũng không thân không biết.

Không đáng để cậu giành nhiều thời gian riêng như thế này.

Không thân chẳng biết.

Khi nghe những lời này Trì Diễm liền dừng tay đôi chút, nhưng vẫn đem quần áo đưa cho y tá ở bên cạnh.

"Cháu không thấy phiền chút nào ạ. Thích tổng vẫn luôn cổ vũ cháu, dìu dắt cháu. Thích phu nhân, ngài cứ coi như cháu là đang kết cỏ ngậm vành, báo đáp ân tình...... của Thích tổng đi ạ." Đầu óc không mấy sáng sủa của Trì Diễm chỉ có thể nghĩ được vài lời như thế này. Muốn cố gắng tỏ vẻ chân thành tha thiết, nhưng lại không muốn bộc lộ quá nhiều cảm xúc.

Ngay cả khi không nhìn thấy Thích Thủ Lân, cậu cũng không thể bị cướp đi quyền gặp hắn cách một bức tường như thế này được.

Kiều Lâm thở dài một hơi, nguyên nhân nào khiến cho người thanh niên trước mặt này cứ cố chấp như thế chứ: "Không cần gọi ta là bà Thích, nghe kỳ quái quá...... cứ gọi ta là cô Kiều là được rồi."

(cô ở đây là cô giáo á, vì nguyên văn chỗ này là Kiều lão sư nha)

Trì Diễm nghe bà nói thế, vẻ mặt đau khổ mấy ngày nay cuối cùng cũng có chút vui vẻ: "Cảm ơn cô, cô Kiều."

Kiều Lâm có chút bất đắc dĩ mà mỉm cười, nhưng đôi mắt lại nhìn về phía sau Trì Diễm: "Cậu muốn đến thì cứ đến vậy, nhưng mà có người sẽ chăm sóc Thích Thủ Lân cho rồi."

"Đúng không, Ngọc Thành?"

Trì Diễm quay đầu lại, một bóng dáng cao thẳng đập vào trong mắt cậu.

Trì Diễm chỉ có thể dựa vào vẻ ngoài và khí chất để đoán được người này là omega. Bởi vì Khúc Ngọc Thành là người thứ hai ngoài Trì Nghị Lương, khiến cho Trì Diễm cảm thấy thì ra trên đời này lại có người đẹp như vậy.

Mặc dù trên mặc và tay có một ít vết thương chưa lành, nhưng những khuyết điểm đó càng tôn thêm vẻ đẹp mong manh tựa ngọc bích của anh.

"Dì Kiều, chào dì ạ." Khúc Ngọc Thành nhẹ nhàng chào hỏi với Kiều Lâm, con ngươi màu hổ phách tựa như thủy tinh mà quay đến nhìn Trì Diễm.

"Cậu ấy là Tiểu Thạch. Là nhân viên dưới trướng của Thích Thủ Lân, đến để giúp đỡ." Kiều Lâm giới thiệu.

"Chào cậu." Khúc Ngọc Thành gật đầu với Trì Diễm. "Xin lỗi, trên tay tôi có thoa thuốc, sợ sẽ dính lên người cậu nên không tiện bắt tay."

"Ha ha, không có sao cả......" Trì Diễm lắc đầu tỏ vẻ không ngại. "Vết thương của anh ổn chứ, có tiện chiếu cố Thích tổng không?"

Khúc Ngọc Thành nhìn tay của bản thân, cười nói: "Cũng nhanh lành thôi...... Huống chi tôi chăm sóc Thích tổng, không nhất thiết phải dùng tay."

"Phiền con rồi, Ngọc Thành." Kiều Lâm từ ái mà nhìn anh chăm chú. "Cả người của Thích Thủ Lân phải dựa vào pheromone của con mới có thể tỉnh lại khỏi cơn hôn mê."

"Có cháu là "tâm hồn" của nó đúng là tốt quá."

Trì Diễm ngây ngốc đứng ở một bên cạnh, trong đầu đang tiếp thu đoạn hội thoại lúc nãy

"Thích tổng đã...... tỉnh rồi sao?"

"Đã tỉnh." Kiều Lâm giải thích.

"Nhưng mà thời gian tỉnh lại không lâu lắm, cũng không chắc chắn. Có đôi khi một ngày có thể tỉnh một hai lần, có đôi khi hai ngày mới tỉnh một lần...... Dù sao cũng bị thương ở đầu, lúc tỉnh lại đối với xung quanh cũng không phản ứng quá nhanh nhạy."



"Nhưng mà có Ngọc Thành chăm nó, ta tin là nó sẽ sớm khỏe hơn thôi."

Khúc Ngọc Thành nghe vậy thì cúi đầu, trên mặt nổi lên một rặng mây hồng: "Con sẽ chăm sóc cho anh ấy, thưa dì."

"Nếu không phải có kết quả kiểm tra, ta thật sự không thể tin được đó! "tâm hồn" vậy mà thật xuất hiện bên cạnh Thích Thủ Lân......"

Thì ra anh ấy chính là "tâm hồn" của Thích Thủ Lân.

Sự hấp dẫn của bọn họ vượt ra ngoài lĩnh vực sinh học mà khó lý giải về mặt khoa học. Bọn họ sẽ yêu nhau, sẽ đánh dấu nhau. Pheromone sẽ như xiềng xích trói buộc linh hồn của hai người họ, ai cũng đừng hòng trốn thoát, chỉ có thể vui vẻ giao phó linh hồn của mình cho nhau —— cho đến cái chết chia cắt bọn họ.

Trì Diễm đờ đẫn mà nhớ đến lần cậu giúp đỡ bạn sinh viên nữ alpha kia. Cô ấy đối với "tâm hồn" rất sợ hãi, nhưng ngược lại cũng rất mong chờ.

Thích Thủ Lân có phải cũng giống như cô ấy hay không......

Một mối ràng buộc được hình thành từ pheromone giữa alpha và omega. Mà beta chỉ có cảm nhận mà thôi.

Nhưng Trì Diễm thì khác.

Cậu căn bản không biết "Xiềng xích" là thứ gì, cho dù cậu có muốn duỗi tay nắm lấy, muốn lay động nó, nhưng trong tay cậu chỉ có mỗi không khí mà thôi.

Nhưng không thể không nói, tình trạng của Thích Thủ Lân đúng thật đã tốt hơn so với ngày hôm qua, giờ đây có thể ăn một ít thức ăn lỏng. Trì Diễm vẫn như cũ mỗi ngày đem theo cháo hoặc canh mà dì Khâu dì đã nấu đem tới bệnh viện.

Giao cho Khúc Ngọc Thành.

Mỗi lần sau khi Khúc Ngọc Thành đi vào, cậu đều sẽ ở ngồi chờ hành lang. Chờ cho đến khi Khúc Ngọc Thành lại đem hộp giữ nhiệt ra, rồi sau đó thông qua trọng lượng của hộp mà phán đoán rằng hôm nay Thích Thủ Lân ăn nhiều hay ít.

Lúc đầu không phải cậu không có ý định nhìn lén, nhưng mà ở trên cửa sổ nhỏ có treo mành nửa, cậu chỉ có thể nhìn thấy Khúc Ngọc Thành ngồi ở mép giường, trên giường có bóng dáng phồng lên của một người.

Khúc Ngọc Thành ân cần mà nói chuyện với người ở đầu giường, cánh tay bọc lấy băng gạc của anh còn nắm lấy tay của Thích Thủ Lân.

Trì Diễm tham lam mà nhìn chằm chằm cái tay kia —— nhợt nhạt và gầy hơn trước, trên móng tay còn dính chút máu nhàn nhạt. Những mạch máu màu lục lam giống như nhánh cây dựng đứng, như thể khi chạm vào thì máu sẽ chảy ra.

Đây là tất cả những gì mà cậu có thể nhìn thấy.

Sau này cũng không nhìn nữa.

Sự kiên trì đầy đau khổ của Trì Diễm cuối cùng cũng cho cậu một cơ hội.

Hôm nay Khúc Ngọc Thành không xuất hiện vào thời gian đã hẹn trước. Trì Diễm chờ một lúc, thời gian trôi qua, nhịp tim của cậu dần dần tăng lên.

Trạm y tá bây giờ cũng không có ai cả.

Không ai nhìn thấy cậu, cũng không có ai cản cậu cả.

Đây là cơ hội có thể nhìn thấy Thích Thủ Lân.

Trì Diễm mím môi, kiềm chế nội tâm đang kích động, vẻ mặt bình tĩnh mà mở cửa đi vào.

Cậu để ấm giữ nhiệt xuống. Trong phòng bệnh không có nồng nặc mùi thuốc sát trùng như ở bên ngoài, thậm chí còn mùi hoa quả.

Rèm buông xuống, Thích Thủ Lân hẳn là còn chưa tỉnh.

Trì Diễm rón ra rón rén đến gần, muốn kéo rèm ra, nhưng rồi lại sợ hãi.

Sợ hắn khi nhìn thấy dáng vẻ của cậu. Chỉ cần một cánh tay kia cũng có thế xé toạc người của Trì Diễm.

Cậu lặng lẽ hít một hơi, dùng ngón tay vén lên một khe nhỏ.



Nước mắt ứa ra không kiểm soát được.

Thích Thủ Lân đã từng cao lớn, rạng rỡ như vậy. Nhưng giờ đây ngay cả bộ quần áo vừa vặn cũng phải cởi một mảng lớn, vạt áo trước làm lộ ra xương quai xanh. Hai má cũng hơi hóp lại.......

Trì Diễm lặng lẽ nuốt nước mắt vào trong, ngay cả tiếng nức nở cũng kiềm nén trong cổ họng.

Muốn ôm lấy hắn, muốn nói chuyện với hắn...... nhưng lại sợ làm phiền đến hắn.

Sợ rằng Khúc Ngọc Thành sẽ đột ngột trở về.

Trì Diễm lục lọi trong ba lô, lấy ra một quả cam da dẻ xám xịt, không chỉ bề ngoài xấu xí, đến cả mùi hương cũng không có. Nhưng mà đó là loại cam ở Viện khoa học nông nghiệp mà Thích Thủ Lân thích.

Có một cái giỏ trái cây ở cạnh giường của hắn, Trì Diễm chọn hai trai cam tươi ngon nhập khẩu lên trên và giấu hai quả cam của cậu ở bên dưới.

Đây có lẽ là thứ duy nhất mà cậu có thể để lại cho Thích Thủ Lân.

Thật không may, lúc cậu đi ra thì Khúc Ngọc Thành vừa lúc trở về.

"Sao cậu lại......"

"Tôi thấy cậu Khúc lâu quá không đến, nên đặt cháo vào bên trong rồi đi ra." Gần đây Trì Diễm nói dối càng lúc càng thuận miệng.

"Vậy à......" Lông mày đang cau chặt của Khúc Ngọc Thành cũng thả lỏng đôi chút, nhưng vẫn nghiêm túc nói. "Không phải tôi cố tình không cho cậu vào thăm...... Nhưng mà anh ấy, hiện giờ anh Thủ Lân đối với mọi thứ bên ngoài phản ứng rất chậm, tôi vẫn luôn dùng pheromone theo sự giúp đỡ của bác sĩ để chữa bệnh. Tôi sợ người của cậu có lẫn pheromone có thể ảnh hưởng xấu đến anh ấy......"

Trong lòng Trì Diễm thầm cảm thấy may mắn vì bản thân cậu không có pheromone, nhưng rất nhanh sau đó lại cảm thấy đau buồn.

Cậu vĩnh viễn không có cách nào dùng pheromone mà giúp Thích Thủ Lân, an ủi Thích Thủ Lân.

Những người xung quanh cậu đều có pheromone bất kể là alpha, omega hay beta, họ có thể dùng nó như một thứ vũ khí, như tấm khiên hay như một nhành hoa hồng.

(chắc ở đây là ý chỉ dùng pheromone để tấn công, phòng vệ với bày tỏ tấm lòng á)

Còn Trì Diễm thì như một người lính tay không, trên chiến trường chỉ có thể dùng thân xác phàm trần này để đỡ lấy với những viên đạn bắn vào người cậu.

"Cảm ơn cậu đã quan tâm." Khúc Ngọc Thành nhìn vẻ mặt đau buồn của Trì Diễm, khoác lấy vai dìu cậu.

"Trong khoảng thời gian này vẫn luôn mặc kệ gió mưa mà đến đưa cơm. Chờ đến khi tình trạng của anh ấy ổn hơn, thì lúc đó sẽ có cơ hội thăm anh ấy, có được không?"

Đối phương thân thiện như thế, Trì Diễm chỉ có thể gật đầu.

"Xem ra Thủ Lân nhất định có quan hệ rất tốt với cậu, thế nên cậu mới không ngại gian khổ mà đến giúp đỡ thế này." Khúc Ngọc Thành mỉm cười với Trì Diễm: "Chờ đến lúc chúng tôi kết hôn, nhất định sẽ mời cậu đến tham dự."

Trì Diễm sửng sốt một chút, cười toe toét, nhưng trong mắt không có chút vui vẻ nào.

"Cảm ơn anh, không cần đâu. Tôi chẳng qua chỉ là hạng tép riu mà thôi, muốn nằm trong danh sách khách mời đến hôn lễ của Thích tổng thì không đủ tư cách."

Khúc Ngọc Thành kéo màn ra, để cho ánh nắng rực rỡ đi vào.

"Anh nghỉ ngơi tốt chưa?" Anh nhìn đôi mắt mở ra của Thích Thủ Lân, liền quay về ngồi bên mép giường. Đôi mắt màu hổ phách như pha lê chứa đựng vô vàn dịu dàng.

Ngược lại, Thích Thủ Lân thì lại nhìn về phía khác, cực kỳ thờ ơ hỏi: "Vừa nãy...... có người đến à?"

Khúc Ngọc Thành không tự chủ mà nắm lấy tay hắn.

"Không có người nào cả......"

"Chỉ có em mà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau