Chương 5
Trì Diễm lái xe chở Thích Thủ Lân đi lang thang mà không có điểm đến. Trong xe máy sưởi bật thật sư rất cao, trời sinh nhiệt độ cơ thể của cậu so với người khác cao một chút, lúc nàyngười cậu đã chảy ra một lớp mồ hôi mỏng. Nhưng cậu không dám hạ thấp nhiệt độ, bởi vì Thích Thủ Lân còn đang che bản thân kín mít. Hiện tại vừa đúng là giờ cao điểm tan làm, hai người bọn họ cũng không thể khỏi việc bị kẹt ở trên đường. Từ lúc lên xe đến giờ, Thích Thủ Lân ngắt không dưới mười cái cuộc gọi, không nói một lời mà nhìn ngoài cửa sổ. Tuy rằng nhìn cũng không giống như đang tức giận, nhưng áp suất quanh người thực sự rất thấp. Cảnh sát giao thông gọi quản lý một bên vừa nói tình hình giao thông, một bên chê cười một chút tuyến đường cũ ở gần cầu. Làm cho Trì Diễm không khỏi nhớ đến lúc Văn Yển vừa mới bắt đầu đi theo Thích Thủ Lân, cậu còn phải vì hắn mà mua bao cao su. Bởi vì Văn Yển vô cùng lo lắng nên chỉ nói vào câu liền ngắt máy, cũng không nói kích cỡ hay hãng của bao cao su. Làm cho cậu chỉ có thể căng da đầu mà hốt hết những bao cao su có trên kệ, bỏ vào một cái túi lớn. Lúc tính tiền thu ngân và những người xếp hàng ở đằng sau đề nhìn cậu, lúc đó Trì Diễm chỉ muốn chết đi cho rồi. Hiện tại thì cậu chỉ nghĩ làm cách nào để an toàn tiễn vị "Đức Phật" nàyđi.
"Thích tổng, à thì...... trời cũng không còn sớm nữa, ngài cũng chưa có ăn cơm chiều đúng không ạ. Ngài nghĩ xem ngài muốn đi đâu đi ạ, tôi đưa ngài đến nơi đó." Trì Diễm thật cẩn thận hỏi. "Cậu tự sắp xếp đi." Thích Thủ Lân vẫn duy trì áp suất cực thấp quanh người, lập tức liền đem vấn đề này ném trở về. Cơ mặt của Trì Diễm không tự giác mà nhíu một chút, đây là ý gì vậy chứ? Cậu tự sắp xếp á, chính là cậu biết sắp xếp đi nơi nào chứ? Hải sâm hay bào ngư cậu đều ăn không nổi. "À...... Ừm," Trì Diễm xấu hổ mà cười, "Điều này cũng không thích hợp lắm, người như ngài...... Chúng ta......" "Cậu tự sắp xếp." Thích Thủ Lân như mất kiên nhẫn mà nhắm mắt lại. Trì Diễm lập tức ngậm miệng, nhìn nhìn xung thân, xác định xem rốt cuộc bọn họ đã chạy đến nơi nào rồi, sau đó đơn giản mà vòng lại, tay lái vừa đánh, rời khỏiđại lộ kẹt cứng này.
"Thích tổng, chúng ta đến nơi rồi ạ. Phiềnngài xuống xe đi bộ vào một chút, xe không thể đi vào được ạ." Thích Thủ Lân trợn mắt, nhìn quanh bốn phía, là nơi mà hắn hoàn toàn không biết đến—— cách đó không xa là một tòa nhà cũ kĩ như sắp đổ, san sát nối tiếp nhau, ở giữa có những con hẻm băng ngang qua. Thích Thủ Lân xuống xe đứng yên đấy, Trì Diễm đứng ở một bên chân tay có chút luống cuống: "À...... à thì, chính là, ưm, nơi này có một quán ăn gia đình nhỏ, trước kia tôi thường đến ăn...... Canh thịt bò của quán bọn họ ăn rất ngon! Chỉ cần...... Chỉ cần đi vào trong một đoạn thôi ạ. À thì...... nếu ngài nếu cảm thấy không được, vậy thì chúng ta......" Không đợi cậu nói xong, Thích Thủ Lân đã đi về phía trước rồi. Trì Diễm ở đằng sau cũng bước nhanh mà đi theo hắn. Kỳ thật Thích Thủ Lân cũng không tính là đi nhanh, chẳng qua là người hắn cao, chân lại dài nênTrì Diễm nếu muốn đuổi kịp hắn phải bước nhiều hơn hắn nửa bước.
Đã là thời gian ăn chiều rồi, từ trong cánh cửa không rộng lắm của tòa nhà tràn ngập mùi đồ ăn, tiếng nồi va chạm với nồi, còn có tiếng la bao con đừng chỉ nhìn mà nhanh ăn cơm đi, còn có tiếng va chạm khi xào của mạt chược chơi đến mất ăn mất ngủ...... Trì Diễm cảm thấy Thích Thủ Lân chắc là có chút tò mò với cuộc sống của những con người bình thường, do vậy nên bước chân mới lúc nhanh lúc chậm. Hắn chắc là chưa từng thấy phòng bếp trong nhà lộ thiên, hay nhiều người trong nhà cùng nhau nấu cơm; cũng chưa từng nhìn qua người dân ở lầu 4 do không muốn xuống lầu nên dùng rổ có đựng tiền treo bằng dây thừng thả xuống, người bán ở lầu chọn hay bó rau xanh rồi treo vào...... Người như hắn mà đi tới nơi này, giống như một người hoàng đế cải trang vi hành vậy. "Đến rồi, chính là nơi này." Trì Diễm giành trước một bước mà tiến lên vén lên tấm màng làm bằng plastic ở cửa, máy sưởi cùng mùi đồ ăn nồng nặc cứ như vậy mà xông vào mũi. "Ông chủ......" "Ai đó? Nhóc con, là con à?!" Ông chủ tính tiền xong liền nhiệt tình tiếp đón cậu. Trì Diễm thuận taynhận lấy giẻ ướt trong tay ông chủ, ra sức mà lau lau cái bàn đầy dầu mỡ, sau đó dùng khăn giấy lau khô vệt nước đi. "Ngài ngồi đây đi ạ." Thích Thủ Lân ngồi xuống, nhìn chằm chằm cái thực đơn dính đầy dầu mỡ. "Lâu rồi không thấy con ha, nay đi ăn với bạn à?" Lão bản cầm lấy giấy bút đúng ởcạnh bàn chờ bọn họ gọi món. Lúc này trong quán đã hơi đông khách, Thích Thủ Lân vừa vào trong, vóc dáng cao lớn như thế kia, mọi người ít nhiều gì cũng sẽ nhìn hắn một chút. Thích Thủ Lân không nhanh không chậm mà tháo khăn quàng cổ xuống, đứng lên cởi áo khoác, lộ ra bên trong một bộ vest ba lớp đầy nghiêm túc. Thì ra còn có người mặc loại quần áo này đến quán ăn nhỏ trong khu dân cư à, ông chủ cũng có chút cảm thấy quái lạ. Đã qua kinh nghiệm phục vụ nên Trì Diễm theo bản năng đi đến nhận lấy áo khoác và khăn quàng cổ của Thích Thủ Lân, vắt ở trong tay. "Ông chủ, chỗ này có nơi treo quần áo không ạ?" Trì Diễm cẳm thấy vắt trên tay mình như là châu báo vậy. "Có chứ," ông chủ cười nói, "Sau bếp có nơi treo tạp dề ấy."
Quần áo của Thích Thủ Lân đương nhiên là không thể treo cùng tạp dề rồi. Trì Diễm chớp chớp mắt cẩn thận nói nhỏ, ông chủ liền đem ghế đến cho cậu đặt. Nhìn dáng vẻ của Thích Thủ Lân chắc cũng khó mở miệng nên Trì Diễm liền ý gọi một phần best seller là lẩu bò với cùng với nhiều món ăn kèm, thêm một dĩa cơmxào trứng và ớt xanh đơn giản. Nồi lẩu là gọi cho Thích Thủ Lân, dĩa cơm là phần cậu. Sao cậu có thể cùng Thích Thủ Lân ăn chung một phần ăn được chứ? Ông chủ cũng nhìn ra được hai người họ cũng không phải là mối quan hệ bạn bè gì,cũng không nói gì thêm nữa, chỉ hỏi sao Trì Diễm không làm việc ở siêu thĩ trong khu dân cư này nữa. Trì Diễm vốn cũng không muốn nói nhiều vệ chuyện của bản thân ở trước mặt Thích Thủ Lân, nhưng ngại ông chủ trước giờ luôn giúp đỡ cậu nên đã trả lời là do việc học bận quá, không đến được nữa. Trên thực tế là cậu không muốn làm công ở cạnhtrường học bị bạn học nhìn thấy nên mới chạy siêu thị ở khu dân cư xa như vậy để làm làm thu ngân, sau có công việc ở "Ô Kim" có bao luôn ăn uống nên cũng không đến nữa. Lẩu bò rất nhanh đã được đem lên, đặt ở trên bếp điện từ, nước lẩu sôi sùng sục, thoảng thoảng mùi thịt đầy hấp dẫn. Trì Diễm dùng nước sôi trụng qua chén, đũa và muỗng cho Thích Thủ Lân, sau đó múc cho hắn một chén canh thật đầy, "Đầu tiên thì không nên bỏ đồ ăn vào, nên ăn thử nước lèo nguyên bản trước ạ." Cậu ân cần giới thiệu, như thể đây là quán ăn nhà mình mở vậy. "Anh trai ơi!" Đột nhiên có một người từ phía sau ôm lấy eo cậu, làm cậu sợ tới mức lập tức đem giá canh trong tay đặt ngay xuống vì sợ bắn lên người Thích Thủ Lân. "Vân Vân!" Trì Diễm quay đầu lại nhìn bé gái mặc váy dài, hai bím tóc thắt cao vảnh lên như sừng dê, nhe hàm răng mất một cái răng cửa mà cười với cậu. "Ông chủ! Cho một nồi lẩu bò ạ!" Một người phụ nữ cùng cả nhà vén rèm bước vào. "Mẹ ơi mẹ ơi! Mẹ nhanh nhìn kìa! Ai đấy ạ!" Vân vân vui vẻ đến mức la to. "Chị Trần." Trì Diễm đứng dậy đi đến chỗ người phụ nữ đó để chào hỏi. "Ấy chà! Em trai, lâu rồi không gặp em ha?" Chị Trần đẩy cậu bé ở bên cạnh một cái, "Còn không nhanh chào hỏi đi con!" Một cậu bé khoảng 13-14 tuổi lạnh lùng nói, "Chào anh ạ."
Người được gòi là "chị Trần" đương nhiên là một danh nhân ở vùng này, cô vừa bước vào liền cũng mỗi người ở mổi bàn chào hỏi, lại cùng cha mẹ với con gái và con trai ngồi xuống bàn, lúc này mới bắt đầu quan tâm đến Trì Diễm. "Ngồi ăn cùng nhau nha!" "Không, không được......" Trì Diễm quay lại chỗ ngồi, tuy rằng không thể cùng Thích Thủ Lân ăn chung một phần cơm, nhưng tuyệt đối không thể bỏ hắn một mình không nói chuyện được. "Ra là đi chung với bạn à, không sao cả, lại đây ngồi chung là được rồi! Hôm nay là sinh nhật của Vân Vân, mọi người cũng nhau đi ăn vui vẻ một bữa!" Chị Trầnvẫn tiếp tục mời cậu. Trì Diễm đưa lưng về phía Thích Thủ Lân mà e ngại cười. "Ai chà chà, sao vậy, bạn trai à? Muốn thế giới hai người tình chàng ý thiếp à." Chị Trần trêu chọc nói. Lời vừa nói ra, giống như một cái búa, không thương tiếc đánh Trì Diễm quỳ rạp trên mặt đất. "A...... Không phải, em, bạn, bạn em thích nơi im lặng một chút." Cậu liếc nhìn ngó ngó Thích Thủ Lân, sợ kim chủ đại nhân có cái gì không thoải mái. Thích Thủ Lân như thể là không nghe thấy, tập trung đối phó với đống đồ ăn trước mắt. Trì Diễm trộm thở phào nhẹ nhõm một cái. Đồ ăn trên bàn của chị Trần chưa có được mang lên, do đó Vân Vân vẫn còn ăn vạ cậu màkhông chịu đi. "Vân Vân năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Trì Diễm hỏi, "6 tuổi ạ!" Bé gái vươn sáu tay ngón tay ra, ngây ngô nói, "Năm nay em vào học Tiểu học rồi đấy ạ! Sẽ tự mình làm bài tập, chứ không giống anh ngốc như vậy, bị mẹ em mắng không biết làm bài liền bỏ nhà đi!" Mọi người ở tiệm cơm nghe bé gái nói vậy thì cười vang. Anh trai bé hung dữ trừng mắt nhìn em gái một cái, mặt không biết không biết là do máy sưởi quá nóng hay do tức giận mà đỏ bừng cả mặt. Trì Diễm cũng cười, lúc đó đúng thật là anh trai của bé gái này bỏ nhà đi, nhưng cũng chỉ đi tới cửa siêu thị của khu dân cư này thì tủi thân mà bật khóc nức nở. Trì Diễm bé trai là sao vậy, sau đó dẫn bé vào siêu thị chờ phụ huynh đến đón, trong tay bé trai siết chặt vở bài tập toán lớp 6 đã thấm đẫm mồ hôi. Cả nhà chị Trần phát hiện không thấy con trai đâu thì điên cuồng chạy đi tìm, cuối cùng thì tìm thấy bé trai ở siêu thị, cả nhà ôm nhau khóc lớn. "Vân Vân...... xin lỗi em, do đường đột quá nên anh không có chuẩn bị quà để tặng cho em. Như vậy đi, anh thắt tóc cho em có được không?" Trì Diễm xoa xoa bím tóc có chút rối của Vân Vân. "Được ạ được ạ! mẹ em mỗi lần thắt tóc đều rất đau ạ!" Vân Vân khe khẽ nói, trong mắt tràn ngập chờ mong. Trì Diễm xin ông chủ cái lược, tháo bím tóc sừng dê trên đầu bé xuống, nhẹ nhàng chải cho thẳng, lại đem phần tóc mềm mềm chia thành nhiều phần, đầu ngón tay nhanh nhẹn mà thắt lên. Thích Thủ Lân tuy rằng đang thong thả, ung dung mà ăn lẩu, nhưng ánh mắt lại bị dáng vẻ tập trung thắt tóc của Trì Diễm hấp dẫn nhìn qua. Tuy rằng người thoạt nhìn qua không quá ân cần, nhưng mấy việc như may vá quần áo, chi đầu cho con nít lại rất thành thạo "Được rồi!" Trì Diễm lại xin ông chủ cái gương để cho bé gái nhìn xem. Mái tóc đen mềm giờ giống như vương miện bao xung quanh đầu, sau đó lại được thắt lại ở phía sau đầu. "Vân Vân hôm nay là công chúa nhỏ, chúc công chúa sinh nhật vui vẻ, hy vọng là em thích kiểu tóc này." Trì Diễm cười nói. "A a a!" Vân vân hưng phấn mà khua tay múa chân, chạy đến khoe với mẹ, cùng mẹ thì thầm vài câu rồi chạy về, ngửa đầu nhìn Trì Diễm cậu vẫy vậy tay, muốn cậucúi người xuống, sau đó nhẹ nhàng mà hôn lên gò má của Trì Diễm một cái. "Anh trai ơi, em có xin phép mẹ rồi, mẹ em nói nói Vân Vân có thể hôn anh một cái ạ." Trì Diễm có chút kinh ngạc, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Thật lòng cũng đã lâu rồi cậu không có cùng người khác thân mật qua nữa, em gái cậu từ 5 năm trước ghét bỏ việc cậu tết tóc cho nó, nó bảo là kiểu tóc cậu thắt rất quê mùa. Cho nên lúc đó cậu mỗi lần đi cắt tóc đều âm thầm xem tạp chí của tiệm cắt tóc rồihọc cái kiểu tết vương miệng thịnh hành này, nhìn qua giống như thiếu nữ Đông Âu, nhìn rất tây. Có điều em gái cậu cũng không cho cậu thắt tóc cho nó nữa.
"Thích tổng, à thì...... trời cũng không còn sớm nữa, ngài cũng chưa có ăn cơm chiều đúng không ạ. Ngài nghĩ xem ngài muốn đi đâu đi ạ, tôi đưa ngài đến nơi đó." Trì Diễm thật cẩn thận hỏi. "Cậu tự sắp xếp đi." Thích Thủ Lân vẫn duy trì áp suất cực thấp quanh người, lập tức liền đem vấn đề này ném trở về. Cơ mặt của Trì Diễm không tự giác mà nhíu một chút, đây là ý gì vậy chứ? Cậu tự sắp xếp á, chính là cậu biết sắp xếp đi nơi nào chứ? Hải sâm hay bào ngư cậu đều ăn không nổi. "À...... Ừm," Trì Diễm xấu hổ mà cười, "Điều này cũng không thích hợp lắm, người như ngài...... Chúng ta......" "Cậu tự sắp xếp." Thích Thủ Lân như mất kiên nhẫn mà nhắm mắt lại. Trì Diễm lập tức ngậm miệng, nhìn nhìn xung thân, xác định xem rốt cuộc bọn họ đã chạy đến nơi nào rồi, sau đó đơn giản mà vòng lại, tay lái vừa đánh, rời khỏiđại lộ kẹt cứng này.
"Thích tổng, chúng ta đến nơi rồi ạ. Phiềnngài xuống xe đi bộ vào một chút, xe không thể đi vào được ạ." Thích Thủ Lân trợn mắt, nhìn quanh bốn phía, là nơi mà hắn hoàn toàn không biết đến—— cách đó không xa là một tòa nhà cũ kĩ như sắp đổ, san sát nối tiếp nhau, ở giữa có những con hẻm băng ngang qua. Thích Thủ Lân xuống xe đứng yên đấy, Trì Diễm đứng ở một bên chân tay có chút luống cuống: "À...... à thì, chính là, ưm, nơi này có một quán ăn gia đình nhỏ, trước kia tôi thường đến ăn...... Canh thịt bò của quán bọn họ ăn rất ngon! Chỉ cần...... Chỉ cần đi vào trong một đoạn thôi ạ. À thì...... nếu ngài nếu cảm thấy không được, vậy thì chúng ta......" Không đợi cậu nói xong, Thích Thủ Lân đã đi về phía trước rồi. Trì Diễm ở đằng sau cũng bước nhanh mà đi theo hắn. Kỳ thật Thích Thủ Lân cũng không tính là đi nhanh, chẳng qua là người hắn cao, chân lại dài nênTrì Diễm nếu muốn đuổi kịp hắn phải bước nhiều hơn hắn nửa bước.
Đã là thời gian ăn chiều rồi, từ trong cánh cửa không rộng lắm của tòa nhà tràn ngập mùi đồ ăn, tiếng nồi va chạm với nồi, còn có tiếng la bao con đừng chỉ nhìn mà nhanh ăn cơm đi, còn có tiếng va chạm khi xào của mạt chược chơi đến mất ăn mất ngủ...... Trì Diễm cảm thấy Thích Thủ Lân chắc là có chút tò mò với cuộc sống của những con người bình thường, do vậy nên bước chân mới lúc nhanh lúc chậm. Hắn chắc là chưa từng thấy phòng bếp trong nhà lộ thiên, hay nhiều người trong nhà cùng nhau nấu cơm; cũng chưa từng nhìn qua người dân ở lầu 4 do không muốn xuống lầu nên dùng rổ có đựng tiền treo bằng dây thừng thả xuống, người bán ở lầu chọn hay bó rau xanh rồi treo vào...... Người như hắn mà đi tới nơi này, giống như một người hoàng đế cải trang vi hành vậy. "Đến rồi, chính là nơi này." Trì Diễm giành trước một bước mà tiến lên vén lên tấm màng làm bằng plastic ở cửa, máy sưởi cùng mùi đồ ăn nồng nặc cứ như vậy mà xông vào mũi. "Ông chủ......" "Ai đó? Nhóc con, là con à?!" Ông chủ tính tiền xong liền nhiệt tình tiếp đón cậu. Trì Diễm thuận taynhận lấy giẻ ướt trong tay ông chủ, ra sức mà lau lau cái bàn đầy dầu mỡ, sau đó dùng khăn giấy lau khô vệt nước đi. "Ngài ngồi đây đi ạ." Thích Thủ Lân ngồi xuống, nhìn chằm chằm cái thực đơn dính đầy dầu mỡ. "Lâu rồi không thấy con ha, nay đi ăn với bạn à?" Lão bản cầm lấy giấy bút đúng ởcạnh bàn chờ bọn họ gọi món. Lúc này trong quán đã hơi đông khách, Thích Thủ Lân vừa vào trong, vóc dáng cao lớn như thế kia, mọi người ít nhiều gì cũng sẽ nhìn hắn một chút. Thích Thủ Lân không nhanh không chậm mà tháo khăn quàng cổ xuống, đứng lên cởi áo khoác, lộ ra bên trong một bộ vest ba lớp đầy nghiêm túc. Thì ra còn có người mặc loại quần áo này đến quán ăn nhỏ trong khu dân cư à, ông chủ cũng có chút cảm thấy quái lạ. Đã qua kinh nghiệm phục vụ nên Trì Diễm theo bản năng đi đến nhận lấy áo khoác và khăn quàng cổ của Thích Thủ Lân, vắt ở trong tay. "Ông chủ, chỗ này có nơi treo quần áo không ạ?" Trì Diễm cẳm thấy vắt trên tay mình như là châu báo vậy. "Có chứ," ông chủ cười nói, "Sau bếp có nơi treo tạp dề ấy."
Quần áo của Thích Thủ Lân đương nhiên là không thể treo cùng tạp dề rồi. Trì Diễm chớp chớp mắt cẩn thận nói nhỏ, ông chủ liền đem ghế đến cho cậu đặt. Nhìn dáng vẻ của Thích Thủ Lân chắc cũng khó mở miệng nên Trì Diễm liền ý gọi một phần best seller là lẩu bò với cùng với nhiều món ăn kèm, thêm một dĩa cơmxào trứng và ớt xanh đơn giản. Nồi lẩu là gọi cho Thích Thủ Lân, dĩa cơm là phần cậu. Sao cậu có thể cùng Thích Thủ Lân ăn chung một phần ăn được chứ? Ông chủ cũng nhìn ra được hai người họ cũng không phải là mối quan hệ bạn bè gì,cũng không nói gì thêm nữa, chỉ hỏi sao Trì Diễm không làm việc ở siêu thĩ trong khu dân cư này nữa. Trì Diễm vốn cũng không muốn nói nhiều vệ chuyện của bản thân ở trước mặt Thích Thủ Lân, nhưng ngại ông chủ trước giờ luôn giúp đỡ cậu nên đã trả lời là do việc học bận quá, không đến được nữa. Trên thực tế là cậu không muốn làm công ở cạnhtrường học bị bạn học nhìn thấy nên mới chạy siêu thị ở khu dân cư xa như vậy để làm làm thu ngân, sau có công việc ở "Ô Kim" có bao luôn ăn uống nên cũng không đến nữa. Lẩu bò rất nhanh đã được đem lên, đặt ở trên bếp điện từ, nước lẩu sôi sùng sục, thoảng thoảng mùi thịt đầy hấp dẫn. Trì Diễm dùng nước sôi trụng qua chén, đũa và muỗng cho Thích Thủ Lân, sau đó múc cho hắn một chén canh thật đầy, "Đầu tiên thì không nên bỏ đồ ăn vào, nên ăn thử nước lèo nguyên bản trước ạ." Cậu ân cần giới thiệu, như thể đây là quán ăn nhà mình mở vậy. "Anh trai ơi!" Đột nhiên có một người từ phía sau ôm lấy eo cậu, làm cậu sợ tới mức lập tức đem giá canh trong tay đặt ngay xuống vì sợ bắn lên người Thích Thủ Lân. "Vân Vân!" Trì Diễm quay đầu lại nhìn bé gái mặc váy dài, hai bím tóc thắt cao vảnh lên như sừng dê, nhe hàm răng mất một cái răng cửa mà cười với cậu. "Ông chủ! Cho một nồi lẩu bò ạ!" Một người phụ nữ cùng cả nhà vén rèm bước vào. "Mẹ ơi mẹ ơi! Mẹ nhanh nhìn kìa! Ai đấy ạ!" Vân vân vui vẻ đến mức la to. "Chị Trần." Trì Diễm đứng dậy đi đến chỗ người phụ nữ đó để chào hỏi. "Ấy chà! Em trai, lâu rồi không gặp em ha?" Chị Trần đẩy cậu bé ở bên cạnh một cái, "Còn không nhanh chào hỏi đi con!" Một cậu bé khoảng 13-14 tuổi lạnh lùng nói, "Chào anh ạ."
Người được gòi là "chị Trần" đương nhiên là một danh nhân ở vùng này, cô vừa bước vào liền cũng mỗi người ở mổi bàn chào hỏi, lại cùng cha mẹ với con gái và con trai ngồi xuống bàn, lúc này mới bắt đầu quan tâm đến Trì Diễm. "Ngồi ăn cùng nhau nha!" "Không, không được......" Trì Diễm quay lại chỗ ngồi, tuy rằng không thể cùng Thích Thủ Lân ăn chung một phần cơm, nhưng tuyệt đối không thể bỏ hắn một mình không nói chuyện được. "Ra là đi chung với bạn à, không sao cả, lại đây ngồi chung là được rồi! Hôm nay là sinh nhật của Vân Vân, mọi người cũng nhau đi ăn vui vẻ một bữa!" Chị Trầnvẫn tiếp tục mời cậu. Trì Diễm đưa lưng về phía Thích Thủ Lân mà e ngại cười. "Ai chà chà, sao vậy, bạn trai à? Muốn thế giới hai người tình chàng ý thiếp à." Chị Trần trêu chọc nói. Lời vừa nói ra, giống như một cái búa, không thương tiếc đánh Trì Diễm quỳ rạp trên mặt đất. "A...... Không phải, em, bạn, bạn em thích nơi im lặng một chút." Cậu liếc nhìn ngó ngó Thích Thủ Lân, sợ kim chủ đại nhân có cái gì không thoải mái. Thích Thủ Lân như thể là không nghe thấy, tập trung đối phó với đống đồ ăn trước mắt. Trì Diễm trộm thở phào nhẹ nhõm một cái. Đồ ăn trên bàn của chị Trần chưa có được mang lên, do đó Vân Vân vẫn còn ăn vạ cậu màkhông chịu đi. "Vân Vân năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Trì Diễm hỏi, "6 tuổi ạ!" Bé gái vươn sáu tay ngón tay ra, ngây ngô nói, "Năm nay em vào học Tiểu học rồi đấy ạ! Sẽ tự mình làm bài tập, chứ không giống anh ngốc như vậy, bị mẹ em mắng không biết làm bài liền bỏ nhà đi!" Mọi người ở tiệm cơm nghe bé gái nói vậy thì cười vang. Anh trai bé hung dữ trừng mắt nhìn em gái một cái, mặt không biết không biết là do máy sưởi quá nóng hay do tức giận mà đỏ bừng cả mặt. Trì Diễm cũng cười, lúc đó đúng thật là anh trai của bé gái này bỏ nhà đi, nhưng cũng chỉ đi tới cửa siêu thị của khu dân cư này thì tủi thân mà bật khóc nức nở. Trì Diễm bé trai là sao vậy, sau đó dẫn bé vào siêu thị chờ phụ huynh đến đón, trong tay bé trai siết chặt vở bài tập toán lớp 6 đã thấm đẫm mồ hôi. Cả nhà chị Trần phát hiện không thấy con trai đâu thì điên cuồng chạy đi tìm, cuối cùng thì tìm thấy bé trai ở siêu thị, cả nhà ôm nhau khóc lớn. "Vân Vân...... xin lỗi em, do đường đột quá nên anh không có chuẩn bị quà để tặng cho em. Như vậy đi, anh thắt tóc cho em có được không?" Trì Diễm xoa xoa bím tóc có chút rối của Vân Vân. "Được ạ được ạ! mẹ em mỗi lần thắt tóc đều rất đau ạ!" Vân Vân khe khẽ nói, trong mắt tràn ngập chờ mong. Trì Diễm xin ông chủ cái lược, tháo bím tóc sừng dê trên đầu bé xuống, nhẹ nhàng chải cho thẳng, lại đem phần tóc mềm mềm chia thành nhiều phần, đầu ngón tay nhanh nhẹn mà thắt lên. Thích Thủ Lân tuy rằng đang thong thả, ung dung mà ăn lẩu, nhưng ánh mắt lại bị dáng vẻ tập trung thắt tóc của Trì Diễm hấp dẫn nhìn qua. Tuy rằng người thoạt nhìn qua không quá ân cần, nhưng mấy việc như may vá quần áo, chi đầu cho con nít lại rất thành thạo "Được rồi!" Trì Diễm lại xin ông chủ cái gương để cho bé gái nhìn xem. Mái tóc đen mềm giờ giống như vương miện bao xung quanh đầu, sau đó lại được thắt lại ở phía sau đầu. "Vân Vân hôm nay là công chúa nhỏ, chúc công chúa sinh nhật vui vẻ, hy vọng là em thích kiểu tóc này." Trì Diễm cười nói. "A a a!" Vân vân hưng phấn mà khua tay múa chân, chạy đến khoe với mẹ, cùng mẹ thì thầm vài câu rồi chạy về, ngửa đầu nhìn Trì Diễm cậu vẫy vậy tay, muốn cậucúi người xuống, sau đó nhẹ nhàng mà hôn lên gò má của Trì Diễm một cái. "Anh trai ơi, em có xin phép mẹ rồi, mẹ em nói nói Vân Vân có thể hôn anh một cái ạ." Trì Diễm có chút kinh ngạc, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Thật lòng cũng đã lâu rồi cậu không có cùng người khác thân mật qua nữa, em gái cậu từ 5 năm trước ghét bỏ việc cậu tết tóc cho nó, nó bảo là kiểu tóc cậu thắt rất quê mùa. Cho nên lúc đó cậu mỗi lần đi cắt tóc đều âm thầm xem tạp chí của tiệm cắt tóc rồihọc cái kiểu tết vương miệng thịnh hành này, nhìn qua giống như thiếu nữ Đông Âu, nhìn rất tây. Có điều em gái cậu cũng không cho cậu thắt tóc cho nó nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất