Chương 7
Bọn họ cũng chưa rời khỏi khu dân cư. Ngược lại, Thích Thủ Lân càng đi sâu vào trong. Trì Diễm đi phía sau ở bên trái hắn cũng im lặng mà đi theo. Cậu không dám nói "Thích tổng, tôi không nên để ngài thanh toán." Kẻ có tiền tính tình thất thường làm cậu không thể nào theo kịp suy nghĩ được. Thích Thủ Lân lại đem chính mình che đến kín mít, hai tay đút vào túi áo khoác, hơi cúi đầu mà bước đi. Sau giờ ăn chiều thì nhiệt độ cũng lạnh dần. Thế nhưng cũng không ngăn được đám nhóc hăng hái chạy ra ngoài đường đùa giỡn. "Chú ơi! Đá giúp cháu trái bóng về đây với ạ!" Trì Diễm không thể tiếp được quả bóng đang lăn nhanh đến, bởi vì Thích Thủ Lân đã duỗi đôi chân dài ra chân dài để ngăn lại trái bóng cũ dính đầy bùn đất kia. Nhưng hắn cũng không lập tức đá về, mà chỉ thấy hắn lăn rồi đá nhẹ quả bóng, quả bóng liền nảy lên trên chân của hắn. Không tí để ý đến giày da cùng chiếc quần tây sang trọng của chính đã bị bụi bẩn cùng bùn bám lấy, hắn cứ như vậy mà tâng bóng. Bọn nhỏ đều chạy đến vây quanh nhìn, hai tay của Thích Thủ Lân vẫn bỏ trong túi, thân trên như chả nhúc nhích gì nhưng quả bóng trên chân lại được tâng lên xuống đều đặn, thậm chí còn có thể làm cho cầu ngừng trên chân một lúc. Bọn nhỏ đều đầy ngưỡng mộ mà hô vang. Thích Thủ Lân đem quả bóng đá về cho bọn nhỏ, bọn nhỏ lại đuổi theo quả bóng mà chạy đi. "Thích tổng, ngài đá bóng tốt thật đó ạ!" Có vẻ như hắn cũng cao cao tại thượng(1) đến vậy, Trì Diễm bất giác mà khen hắn. Thích Thủ Lân tuy rằng chưa nói cái gì, nhưng là Trì Diễm lại cảm thấy khăn quàng cổ hạ gương mặt kia giống như cũng có một tia ý cười —— quanh quẩn ở hắn quanh thân áp suất thấp không biết khi nào tan đi.
(1) Cao coa tại thượng: – 高高在上 – gāo gāo zài shàng (cao cao ở phía trên, chỉ địa vị cao, còn để chỉ lãnh đạo xa rời quần chúng, xa rời thực tế) (Nguồn: hoasinhanhca.wordpress)
Hai người vẫn cứ đi như vậy rồicuối cùng dừng lại ở đỉnh của một đoạn sườn dốc, nhìn xuống vừa vặn có thể nhìn thấy toàn bộ khu dân cư. Nơi này xây một vài thiết bị tập thể dục và có cả xích đu và cầu bập bênh gì đó, nhưng chưa có đứa nhỏ nào chiếm lấy cả. Thích Thủ Lân ngồi lên xích đu giơ chân lên đẩy, bởi vì người hắn cao nên chỉ dao động được với biên độ nho nhỏ mà thôi. Trì Diễm lúc này chắc cũng không nên tiến đến mà hỏi là "Thích tổng, ngài có cần tôi đẩy xích đu giúp hay không ạ?" Vấn đề ngu ngốc như này cậu chỉ có thể đứng cách hắn vài bước mà yên lặng đứng nhìn mà thôi. Từ tiệm tóc nhỏ ở chân núi truyền đến bài hát xưa, không gì khác ngoài những ca từ thẳng thắn như anh yêu em, anh không yêu em, người anh yêu là ai, sao anh lừa dối em như thế.. Trì Diễm nhìn thân hình cao lớn của Thích Thủ Lân nép vào chiếc xích đu nhỏ, nhìn những ngôi nhà dưới núi đã sáng đèn, không khỏi cảm thấy hắn...... có chút cô đơn, có chút...... đáng thương. Không biết là vì sao hắn phải trốn chạy khỏi thế giới của bản thân như vậy, tránh xa sự chú ý của mọi người, trốn chạy khỏi ngai vàng của bản thân, bỏ trốn đến nơi không một ai biết hắn như nơi này, để hưởng thụ một chút không khí yên lặng, làm những chuyện mà người khác cho rằng hắn sẽ không bao giờ làm. Tuy rằng bọn họ cũng chưa từng nói chuyện với nhau nhiều, nhưng nhìn lại những việc hắn đã làm trong hôm nay, thì ra Thích Thủ Lân không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Trong mắt Trì Diễm trong ánh lên chút thương hại, hóa ra kẻ có tiền cũng không hạnh phúc gì, thậm chí còn không có lấy một người để nói chuyện.Ngồi đó một lúc lâu, cậu thấy Thích Thủ Lân lấy điện thoại ra liếc một cái, rồi đột nhiên quay đầu lại nhìn cậu, vươn tay ra: "Điện thoại tôi hết pin rồi." Trì Diễm mới nhận ra hắn muốn mượn điện thoại của cậu, nhanh chóng lấy điện thoại trong túi rồi lau điện thoại vào quần vài cái rồi hai tay dâng lên cho hắn. Thích Thủ Lân lấy điện thoại của Trì Diễm bật lên, màn hình nứt toác ra những dòng như mạng nhện, nếu muốn đọc chữ trên điện thoại cũng rất khó khăn. "Ừm......" Trì Diễm mới nhận ra việc xấu hổ này, nhưng cậu cũng quen với việc này nên cũng không cảm thấy xấu hổ gì cả, "Lần trước lúc ở ' Ô Kim '...... nó bị vỡ, bất quá chờ thời thời gian còn khá dài." Là lúc trước khi cùng Từ tổng đánh nhau thì điện thoại cậu bị rơi xuống đất mà bị hỏng, nếu thay một cái màn hình cũng tốn mất mấy trăm ngàn, dù sao thì màn hình đen kịt cũng không sao cả, vẫn dùng được. Những ngón tay thon dài của Thích Thủ Lân đỏ ửng lên vì lạnh dưới ánh đèn màn hình, hắn hít một hơi thật sâu, tiếp tục bấm điện thoại. "Là tôi đây...... đón tôi ở công ty."
Hai người đi khỏi nhưng con hẻm nhỏ ngoằn nghoèo. Trì Diễm giống như một chú hề vô dụng, trước mặt hoàng đế cực lực suy nghĩ về những câu chuyện hài hước để kể cho ngài. Cậu cũng không biết vì sao một người không giỏi ăn nói như cậu đột nhiên lại muốn trò chuyện với hắn, rõ ràng chỉ cần im lặng —— im lặng mà đi, im lặng mà lái xe, im lặng mà đưa Thích Thủ Lân đến đích đến là được. Chỉ là cậu cảm thấy mình không nên làm vậy, rõ ràng đã "bỏ trốn" thành công như ý nguyện thìnên cảm thấy thỏa mãn, nên cười thật tươi mà quay về uổng phí việc đột nhiên "bỏ trốn" này, mới không uổng phí đoạn đường cũng không tính là im lặng mấy này. Cho dù đây không phải là một "điểm đến" hoàn hảo nhưng ở nơi này có thể làm những điều bản thân thích, không bị người khác quan sát. Thích Thủ Lân vẫn im lặng không nói gì, cũng không hề đáp lời cậu, làm cậu cảm thấy càng áp lực hơn. Trì Diễm cũng dần dần ngậm miệng lại, nghĩ rằng cậu đúng là ngốc mà, Thích tổng là người thích yên tĩnh mà mày lâu như vậy còn không biết hay sao? Tự cậu cảm thấy mình như một con quạ đen, thật ồn ào mà vây quanh hắn nói chuyện này chuyện kia, cậu cũng thức thời mà im miệng lại. Sau khi đi qua một con đường dài và hẹp, phía sau truyền đến tiếng xe điện ba bánh đã qua sử dụng, cả hai người bọn họ đứng cạnh nhau chờ xe chạy qua. "Nhường đường một chút đi! Này nhóc cẩn thận!" Tài xế hét to. Trì Diễm đứng ở trước Thích Thủ Lân, bởi vì ở phía trước còn có người khác, cho nên bọn họ thật sự đứng gần sát nhau. Thích Thủ Lân hơi hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy xoáy tóc ngắn ngắn, thẳng đứng trên đỉnh đầu của Trì Diễm, xuống chút nữa là chiếc cổ gầy...... là nơi có tuyến thể. Tuy rằng không phát triển bằng alpha hay omega, nhưng thật ra nhóm beta cũng có thể tự phát ra tin tức tố. Không cần nhắm mặt lại một alpha trội như Thích Thủ Lân, tập trung toàn bộ vào giác quan, hắn thậm chí vẫn có thể biết rõ nhưng người xung quanh họ như họ thuộc giới tính nào, mùi hương tin tức tố của bọn họ là gì. Nói là "mùi hương" nhưng thật ra để cảm nhận tin tức tố không phải dùng đến khứu giác, cũng không phải là "ngửi" mà là thông qua tuyến sinh dục mà "cảm giác" tin tức tố, từ đó gửi thông tin tương ứng đến não rồi kết luận thông tin. Như vậy gần khoảng cách có thể xem là thân mật như vậy, Thích Thủ Lân có thể cảm giác được tin tức tố của những người xung quanh, có người có mùi như một quyển sách cũ, có người là kim loại, có người có mùi của hoa. Nhưng "Tiểu Thạch", mùi của "Tiểu Thạch"...... chính là......
Ngoài trừ làn da lộ ra có vươn chút mồ hôi lướt qua mắt của Thích Thủ Lân, nhưng cái khác, không hề cảm nhận được.
Không cảm nhận được một cái gì cả.
Đột nhiên Trì Diễm bị Thích Thủ Lân ở phía sau đè vai xuống, còn vươn tay vào tóc mà ấn đầu xuống một chút. Cậu giật mình, cậu thở phào nhẹ nhõm khi thấy kỹ có một chiếc vỏ bìa cứng trên chiếc xe cũ suýt cọ qua người. Khi xe chạy qua, cậu định đi về phía trước thì Thích Thủ Lân vẫn giữ chặt lấy vai cậu. "Thích tổng...... sao vậy ạ?" Trì Diễm nín thở mà chịu đựng cơn đau ở vai. Thích Thủ Lân nghe vậy thì buông cậu ra, tiếp tục đi về phía trước. Trì Diễm đi chậm hơn vài bước, đi theo phía sau mà len lén xoa xoa vai. Khỏe thật đó, hắn nghĩ.
Lần đầu tiên, Trì Diễm mới biết rằng toàn nhà được coi là công trình nổi tiếng ở thành phố A này thì ra là công ty của Thích Thủ Lân—— đó là một tòa nhà phải ngước nhìn lên 90 độ để có thể nhìn toàn cảnh tất cả các tầng, hay là nên gọi là một tòa nhà khổng lồ. Bức tường bên ngoài dường như là một bức tường bằng kính với kết cấu kim loại, và hình dạng tổng thể rất hiện đại và thoáng đãng.. Ban ngày không bị ô nhiễm ánh sáng do phản chiếu, ban đêm không khác gì đèn chùm trang trí. Đứng sừng sững giữa những tòa nhà lộng lẫy xung quanh, tại sân khấu là thành phố A này, những người khác dùng vàng, dùng châu báu, dùng dùng trang sức hoa lệ để tô điểm cho bản thân, dùng sự giàu có để phô bày vẻ đẹp của họ. Nhưng những gì hắn dùng lại giống như là thép, là sắt, là áo giáp.
Xe chầm chậm dừng bền cửa lớn công ty. Trì Diễm bật đèn trong xe lên, hơi hơi gật đầu tiễn khách: "Thích tổng, đến nơi rồi ạ. Ngài đi thong thả...... À, còn có......" Cậu đưa tay sờ túi quần một lúc, như thể sợ rằng Thích Thủ Lân sẽ đợi lâu, liền nhanh chóng liền móc ra hết tât cả —— một nắm những tờ tiền một đồng, năm đồng mười đồng nhàu nhĩ. Cậu lấy tờ mười ngàn nhìn còn tương đối mới trong tay vuốt vuốt thẳng lại, khi nó khá thẳng rồi thì đưa cho Thích Thủ Lân, "Cái này, là tiền cơm ạ......" Thích Thủ Lân có thể mời người khác ăn cơm, nhưng những người này không bao gồm cậu. Cậu không có khả năng trả tiền cho những người khác, nhưng dĩa cơm ớt xanh xào trứng của bản thân cậu phải trả lại. Thích Thủ Lân quay đầu lại nhìn Trì Diễm, không phải để đe dọa cậu phải nói dối, không phải mượn điện thoại di động, cũng không phải vì bất kỳ lý do nào khác, sau đó kéo khăn quàng cổ xuống, nhẹ giọng nói: "Lẩu bò ăn rất ngon. Cảm ơn." Sau đó không nhìn lại mà đi thẳng đến hầm xe.
Đây là lần đầu tiên Trì Diễm nghe được giọng nói của Thích Thủ Lân không thông qua khăn quàng cổ mà trực tiếp nói chuyện với cậu. So với vẻ ngoài của Thích Thủ Lân, giọng của hắn rất đặc biệt. Không phải loại giọng trầm trầm tự nhiên phù hợp với ngoại hình của hắn, mà là âm sắc tương đối cao, khiến khi hắn nhỏ giọng nói, dường như vang lên khe khẽ lẫn với không khí xào xạc. Có phải vì giọng không hợp với vẻ ngoài nên ngài ấy mới không thích nói chuyện hay không nhỉ? Trì Diễm nghĩ thầm.
Trời bắt đầu mưa phùn, gió lạnh thổi qua góc áo của Thích Thủ không ngừng tung bay. Hắn bước lên bậc thang, lại đi được rất chậm, rất nặng nề. Còn chưa đi đến bậc thang cuối cùng, hơn chục người mặc vest từ tòa nhà chạy ra, giơ ô che mưa gió cho hắn, rụt rè chào hỏi hắn nhưng không dám hỏi thăm câu nào đi quá giới hạn.
Trì Diễm nhìn Thích Thủ Lân, được mọi người bao quanh, đi vào tòa nhà sáng rực.
Như vị hoàng đế đã trở về thiên cung của mình.
*
Lời tác giả:
Bản cập nhật thứ hai đột phá của Liver! Quá lâu rồi, tôi gần như quên mất rằng tôi muốn dấn thân vào nền văn học rực rỡ. Mặc dù vẫn còn một chặng đường dài phía trước, nhưng mọi người đều có thể cung cấp meme (xingpi) mà bạn muốn xem (manzu). Người lương thiện thật dễ thương, không ai muốn làm giàu "108 cách ăn thịt người lương thiện" 1551
(1) Cao coa tại thượng: – 高高在上 – gāo gāo zài shàng (cao cao ở phía trên, chỉ địa vị cao, còn để chỉ lãnh đạo xa rời quần chúng, xa rời thực tế) (Nguồn: hoasinhanhca.wordpress)
Hai người vẫn cứ đi như vậy rồicuối cùng dừng lại ở đỉnh của một đoạn sườn dốc, nhìn xuống vừa vặn có thể nhìn thấy toàn bộ khu dân cư. Nơi này xây một vài thiết bị tập thể dục và có cả xích đu và cầu bập bênh gì đó, nhưng chưa có đứa nhỏ nào chiếm lấy cả. Thích Thủ Lân ngồi lên xích đu giơ chân lên đẩy, bởi vì người hắn cao nên chỉ dao động được với biên độ nho nhỏ mà thôi. Trì Diễm lúc này chắc cũng không nên tiến đến mà hỏi là "Thích tổng, ngài có cần tôi đẩy xích đu giúp hay không ạ?" Vấn đề ngu ngốc như này cậu chỉ có thể đứng cách hắn vài bước mà yên lặng đứng nhìn mà thôi. Từ tiệm tóc nhỏ ở chân núi truyền đến bài hát xưa, không gì khác ngoài những ca từ thẳng thắn như anh yêu em, anh không yêu em, người anh yêu là ai, sao anh lừa dối em như thế.. Trì Diễm nhìn thân hình cao lớn của Thích Thủ Lân nép vào chiếc xích đu nhỏ, nhìn những ngôi nhà dưới núi đã sáng đèn, không khỏi cảm thấy hắn...... có chút cô đơn, có chút...... đáng thương. Không biết là vì sao hắn phải trốn chạy khỏi thế giới của bản thân như vậy, tránh xa sự chú ý của mọi người, trốn chạy khỏi ngai vàng của bản thân, bỏ trốn đến nơi không một ai biết hắn như nơi này, để hưởng thụ một chút không khí yên lặng, làm những chuyện mà người khác cho rằng hắn sẽ không bao giờ làm. Tuy rằng bọn họ cũng chưa từng nói chuyện với nhau nhiều, nhưng nhìn lại những việc hắn đã làm trong hôm nay, thì ra Thích Thủ Lân không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Trong mắt Trì Diễm trong ánh lên chút thương hại, hóa ra kẻ có tiền cũng không hạnh phúc gì, thậm chí còn không có lấy một người để nói chuyện.Ngồi đó một lúc lâu, cậu thấy Thích Thủ Lân lấy điện thoại ra liếc một cái, rồi đột nhiên quay đầu lại nhìn cậu, vươn tay ra: "Điện thoại tôi hết pin rồi." Trì Diễm mới nhận ra hắn muốn mượn điện thoại của cậu, nhanh chóng lấy điện thoại trong túi rồi lau điện thoại vào quần vài cái rồi hai tay dâng lên cho hắn. Thích Thủ Lân lấy điện thoại của Trì Diễm bật lên, màn hình nứt toác ra những dòng như mạng nhện, nếu muốn đọc chữ trên điện thoại cũng rất khó khăn. "Ừm......" Trì Diễm mới nhận ra việc xấu hổ này, nhưng cậu cũng quen với việc này nên cũng không cảm thấy xấu hổ gì cả, "Lần trước lúc ở ' Ô Kim '...... nó bị vỡ, bất quá chờ thời thời gian còn khá dài." Là lúc trước khi cùng Từ tổng đánh nhau thì điện thoại cậu bị rơi xuống đất mà bị hỏng, nếu thay một cái màn hình cũng tốn mất mấy trăm ngàn, dù sao thì màn hình đen kịt cũng không sao cả, vẫn dùng được. Những ngón tay thon dài của Thích Thủ Lân đỏ ửng lên vì lạnh dưới ánh đèn màn hình, hắn hít một hơi thật sâu, tiếp tục bấm điện thoại. "Là tôi đây...... đón tôi ở công ty."
Hai người đi khỏi nhưng con hẻm nhỏ ngoằn nghoèo. Trì Diễm giống như một chú hề vô dụng, trước mặt hoàng đế cực lực suy nghĩ về những câu chuyện hài hước để kể cho ngài. Cậu cũng không biết vì sao một người không giỏi ăn nói như cậu đột nhiên lại muốn trò chuyện với hắn, rõ ràng chỉ cần im lặng —— im lặng mà đi, im lặng mà lái xe, im lặng mà đưa Thích Thủ Lân đến đích đến là được. Chỉ là cậu cảm thấy mình không nên làm vậy, rõ ràng đã "bỏ trốn" thành công như ý nguyện thìnên cảm thấy thỏa mãn, nên cười thật tươi mà quay về uổng phí việc đột nhiên "bỏ trốn" này, mới không uổng phí đoạn đường cũng không tính là im lặng mấy này. Cho dù đây không phải là một "điểm đến" hoàn hảo nhưng ở nơi này có thể làm những điều bản thân thích, không bị người khác quan sát. Thích Thủ Lân vẫn im lặng không nói gì, cũng không hề đáp lời cậu, làm cậu cảm thấy càng áp lực hơn. Trì Diễm cũng dần dần ngậm miệng lại, nghĩ rằng cậu đúng là ngốc mà, Thích tổng là người thích yên tĩnh mà mày lâu như vậy còn không biết hay sao? Tự cậu cảm thấy mình như một con quạ đen, thật ồn ào mà vây quanh hắn nói chuyện này chuyện kia, cậu cũng thức thời mà im miệng lại. Sau khi đi qua một con đường dài và hẹp, phía sau truyền đến tiếng xe điện ba bánh đã qua sử dụng, cả hai người bọn họ đứng cạnh nhau chờ xe chạy qua. "Nhường đường một chút đi! Này nhóc cẩn thận!" Tài xế hét to. Trì Diễm đứng ở trước Thích Thủ Lân, bởi vì ở phía trước còn có người khác, cho nên bọn họ thật sự đứng gần sát nhau. Thích Thủ Lân hơi hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy xoáy tóc ngắn ngắn, thẳng đứng trên đỉnh đầu của Trì Diễm, xuống chút nữa là chiếc cổ gầy...... là nơi có tuyến thể. Tuy rằng không phát triển bằng alpha hay omega, nhưng thật ra nhóm beta cũng có thể tự phát ra tin tức tố. Không cần nhắm mặt lại một alpha trội như Thích Thủ Lân, tập trung toàn bộ vào giác quan, hắn thậm chí vẫn có thể biết rõ nhưng người xung quanh họ như họ thuộc giới tính nào, mùi hương tin tức tố của bọn họ là gì. Nói là "mùi hương" nhưng thật ra để cảm nhận tin tức tố không phải dùng đến khứu giác, cũng không phải là "ngửi" mà là thông qua tuyến sinh dục mà "cảm giác" tin tức tố, từ đó gửi thông tin tương ứng đến não rồi kết luận thông tin. Như vậy gần khoảng cách có thể xem là thân mật như vậy, Thích Thủ Lân có thể cảm giác được tin tức tố của những người xung quanh, có người có mùi như một quyển sách cũ, có người là kim loại, có người có mùi của hoa. Nhưng "Tiểu Thạch", mùi của "Tiểu Thạch"...... chính là......
Ngoài trừ làn da lộ ra có vươn chút mồ hôi lướt qua mắt của Thích Thủ Lân, nhưng cái khác, không hề cảm nhận được.
Không cảm nhận được một cái gì cả.
Đột nhiên Trì Diễm bị Thích Thủ Lân ở phía sau đè vai xuống, còn vươn tay vào tóc mà ấn đầu xuống một chút. Cậu giật mình, cậu thở phào nhẹ nhõm khi thấy kỹ có một chiếc vỏ bìa cứng trên chiếc xe cũ suýt cọ qua người. Khi xe chạy qua, cậu định đi về phía trước thì Thích Thủ Lân vẫn giữ chặt lấy vai cậu. "Thích tổng...... sao vậy ạ?" Trì Diễm nín thở mà chịu đựng cơn đau ở vai. Thích Thủ Lân nghe vậy thì buông cậu ra, tiếp tục đi về phía trước. Trì Diễm đi chậm hơn vài bước, đi theo phía sau mà len lén xoa xoa vai. Khỏe thật đó, hắn nghĩ.
Lần đầu tiên, Trì Diễm mới biết rằng toàn nhà được coi là công trình nổi tiếng ở thành phố A này thì ra là công ty của Thích Thủ Lân—— đó là một tòa nhà phải ngước nhìn lên 90 độ để có thể nhìn toàn cảnh tất cả các tầng, hay là nên gọi là một tòa nhà khổng lồ. Bức tường bên ngoài dường như là một bức tường bằng kính với kết cấu kim loại, và hình dạng tổng thể rất hiện đại và thoáng đãng.. Ban ngày không bị ô nhiễm ánh sáng do phản chiếu, ban đêm không khác gì đèn chùm trang trí. Đứng sừng sững giữa những tòa nhà lộng lẫy xung quanh, tại sân khấu là thành phố A này, những người khác dùng vàng, dùng châu báu, dùng dùng trang sức hoa lệ để tô điểm cho bản thân, dùng sự giàu có để phô bày vẻ đẹp của họ. Nhưng những gì hắn dùng lại giống như là thép, là sắt, là áo giáp.
Xe chầm chậm dừng bền cửa lớn công ty. Trì Diễm bật đèn trong xe lên, hơi hơi gật đầu tiễn khách: "Thích tổng, đến nơi rồi ạ. Ngài đi thong thả...... À, còn có......" Cậu đưa tay sờ túi quần một lúc, như thể sợ rằng Thích Thủ Lân sẽ đợi lâu, liền nhanh chóng liền móc ra hết tât cả —— một nắm những tờ tiền một đồng, năm đồng mười đồng nhàu nhĩ. Cậu lấy tờ mười ngàn nhìn còn tương đối mới trong tay vuốt vuốt thẳng lại, khi nó khá thẳng rồi thì đưa cho Thích Thủ Lân, "Cái này, là tiền cơm ạ......" Thích Thủ Lân có thể mời người khác ăn cơm, nhưng những người này không bao gồm cậu. Cậu không có khả năng trả tiền cho những người khác, nhưng dĩa cơm ớt xanh xào trứng của bản thân cậu phải trả lại. Thích Thủ Lân quay đầu lại nhìn Trì Diễm, không phải để đe dọa cậu phải nói dối, không phải mượn điện thoại di động, cũng không phải vì bất kỳ lý do nào khác, sau đó kéo khăn quàng cổ xuống, nhẹ giọng nói: "Lẩu bò ăn rất ngon. Cảm ơn." Sau đó không nhìn lại mà đi thẳng đến hầm xe.
Đây là lần đầu tiên Trì Diễm nghe được giọng nói của Thích Thủ Lân không thông qua khăn quàng cổ mà trực tiếp nói chuyện với cậu. So với vẻ ngoài của Thích Thủ Lân, giọng của hắn rất đặc biệt. Không phải loại giọng trầm trầm tự nhiên phù hợp với ngoại hình của hắn, mà là âm sắc tương đối cao, khiến khi hắn nhỏ giọng nói, dường như vang lên khe khẽ lẫn với không khí xào xạc. Có phải vì giọng không hợp với vẻ ngoài nên ngài ấy mới không thích nói chuyện hay không nhỉ? Trì Diễm nghĩ thầm.
Trời bắt đầu mưa phùn, gió lạnh thổi qua góc áo của Thích Thủ không ngừng tung bay. Hắn bước lên bậc thang, lại đi được rất chậm, rất nặng nề. Còn chưa đi đến bậc thang cuối cùng, hơn chục người mặc vest từ tòa nhà chạy ra, giơ ô che mưa gió cho hắn, rụt rè chào hỏi hắn nhưng không dám hỏi thăm câu nào đi quá giới hạn.
Trì Diễm nhìn Thích Thủ Lân, được mọi người bao quanh, đi vào tòa nhà sáng rực.
Như vị hoàng đế đã trở về thiên cung của mình.
*
Lời tác giả:
Bản cập nhật thứ hai đột phá của Liver! Quá lâu rồi, tôi gần như quên mất rằng tôi muốn dấn thân vào nền văn học rực rỡ. Mặc dù vẫn còn một chặng đường dài phía trước, nhưng mọi người đều có thể cung cấp meme (xingpi) mà bạn muốn xem (manzu). Người lương thiện thật dễ thương, không ai muốn làm giàu "108 cách ăn thịt người lương thiện" 1551
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất