Chương 4: Cảnh Giới Võ Đạo
Mới vừa về phòng.
'Ui', Tiêu Dật hít một hơi khí lạnh, cắn răng.
"Thiếu gia, ngài làm sao vậy?" Y Y lo lắng hỏi.
"Không có gì." Tiêu Dật lắc đầu, trong lòng thầm mắng: "Thân thể này cũng quá yếu đuối rồi, chỉ mới dùng hai loại Hình Ý Quyền thì đã chịu không nổi."
Hình Ý Quyền, đặc biệt là Hình Ý Ngũ Tuyệt, chiêu thức thoạt nhìn đơn giản nhưng kỳ thực mỗi chiêu đều có yêu cầu rất lớn về cơ thể.
Giống như Báo hình, trong khoảng thời gian ngắn bộc phát tộc độ thì phải dựa vào cơ bắp nháy mắt bùng nổ.
Giống như Xà hình, cũng là chiêu thức Tiêu Dật dùng để tránh né Dây Leo Lửa trước đó, trông như rắn múa loạn, người như sợi tơ, nhanh chóng di chuyển, này cũng có yêu cầu cực cao đối với sự dẻo dai của cơ thể.
Nếu là bậc thầy Tiêu Dật trước kia, cho dù chiến đấu ba ngày ba đêm cũng không có chuyện gì.
Nhưng với thân thể phế vật hiện giờ của Tiêu Dật thì căn bản không đạt yêu cầu.
Trước đó trông Tiêu Dật có vẻ rất dễ dàng đánh bại Tiêu Kiệt và Tiêu Thạch, thế nhưng thật ra hắn vẫn luôn cố chịu đựng đau nhức trong cơ thể mà thôi.
'Răng rắc' Tiêu Dật vặn cổ phát ra âm thanh.
Cảm giác eo mỏi lưng đau tay chân không còn chút sức lực nào làm hắn rất khó chịu.
Thân thể này mặc dù có tu vi Phàm Cảnh bậc một nhưng thực tế chỉ là tu vi không quan trọng chút nào mà thôi, so với người bình thường không mạnh hơn bao nhiêu.
"Ôi." Y Y đột nhiên kêu một tiếng, nói: "Thuốc sắp nguội mất rồi, thiếu gia mau tranh thủ độ ấm vừa phải uống đi."
Tiêu Dật nhận lấy chén thuốc, nhìn nước thuốc đen ngòm bên trong, hơi nhấp một ngụm.
Cơ hồ là nháy mắt nước thuốc chảy vào trong bụng, đau đớn trên người cũng giảm đi không ít.
"Hiệu quả mạnh thật, đây là thuốc bồi bổ cơ thể, ôn dưỡng cơ thể đúng không?" Tiêu Dật cười nói.
"Vâng, đây là lục chuyển dưỡng mạch dịch, là Tam trưởng lão cầu Đại trưởng lão tự mình luyện cho thiếu gia, rất quý." Y Y gật đầu.
Tiêu Dật 'ừ' một tiếng, nhìn nước thuốc đầy trong chén, hắn đẩy chén tới trước mặt Y Y.
"Ngươi uống đi." Tiêu Dật nhàn nhạt nói một câu.
"A?" Y Y ngẩn người.
"A cái gì mà a, bảo ngươi uống thì uống đi."
"Không được." Y Y quật cường lắc đầu, nói: "Đây là thuốc cứu mạng của thiếu gia, ta không thể..."
"Ta sợ có độc, ngươi uống trước đi."
"Thiếu gia yên tâm, Y Y sẽ thử trước." Y Y lập tức uống một ngụm.
Sau đó Y Y mới nhớ ra khi nãy không phải Tiêu Dật thiếu gia đã uống thử một ngụm rồi sao.
"Thiếu gia, ngài..."
"Uống hết đi, ta không quen uống đồ người khác đã uống. Nếu ngươi không muốn uống thì cứ đổ đi cũng được."
Dứt lời, Tiêu Dật tự mình đi tới một bên, bày ra một tư thế kỳ quái, cổ ngửa lên, một gối co lại, hai tay đưa lên không.
Một trong các chiêu thức của Hình Ý Ngũ Tuyệt, Hạc hình.
Hạc hình không có công dụng khi chiến đấu nhưng có khả năng kéo dài tuổi thọ, dưỡng thần chữa thương.
Trước kia khi còn ở địa cầu, Tiêu Dật đã có nhiều lần cửu tử nhất sinh, trở mình trong đường cùng, sau mỗi trận đại chiến, thi triển Hạc hình, phối hợp với nội lực thì có thể dễ dàng chữa thương.
Không thể không nói, Hình Ý Quyền quả nhiên là bác đại tinh thâm, Hình Ý Ngũ Tuyệt lại càng sâu sắc hơn.
Muốn điều trị cơ thể mệt nhọc là chuyện quá dễ dàng.
Y Y ở bên cạnh nhìn Tiêu Dật làm ra động tác kỳ quái, không dám quấy nhiễu, nàng thực nghi hoặc.
Nghi hoặc vì sao ngày hôm nay thiếu gia nhà mình không chỉ không đánh mình mà còn đánh bại Tiêu Kiệt và Tiêu Thạch.
Nghi hoặc vì sao hôm nay Tiêu Dật thiếu gia không mang mình ra xả giận, không đánh mình.
Nghi hoặc vì sao hôm nay Tiêu Dật thiếu gia lại tốt với mình như vậy, đưa nước thuốc quý giá cho mình uống.
Y Y có chút ngây thơ nhưng không phải ngu ngốc, đương nhiên hiểu được Tiêu Dật cố ý muốn để mình uống thuốc.
Y Y nghĩ mãi mà không rõ, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ nghe lời uống hết số nước thuốc kia.
Uống không chừa một giọt nào.
Thứ Tiêu Dật cho nàng, nàng trân trọng như bảo bối.
Cơ hồ là tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, gương mặt vốn tái nhợt của Y Y thoáng khôi phục chút hồng hào, vết bằm xanh tím trên mặt cũng tan bớt một chút.
Tiêu Dật ở bên cạnh vừa duy trì Hạc hình vừa liếc nhìn Y Y, cười nhạt.
Ánh mắt Tiêu Dật nhìn Y Y có chút yêu thương.
Hình dáng gương mặt Y Y rất tinh xảo, hoàn mỹ giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, rõ ràng là mỹ nhân bại hoại. Nếu không phải vì bị ngược đãi đánh mắng một thời gian dài thì hiện giờ chắc chắn đã là mỹ nhân tuyệt thế.
Cộng thêm tính tình ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại càng làm người ta cảm thấy yêu thương hơn.
"Lần sau gặp nguy hiểm thì đừng chắn trước mặt ta." Tiêu Dật nhớ tới hành động của Y Y trước đó, dặn dò một câu.
Nếu không phải khi đó hắn đúng lúc ra tay, với cơ thể gầy yếu của Y Y, với sức mạnh của Tiêu Kiệt, cánh tay của Y Y khẳng định sẽ bị thương rất nghiêm trọng.
"Mạng của Y Y là của thiếu gia, Y Y..."
"Ta không cần sự bảo vệ của người khác." Tiêu Dật lạnh lùng ngắt lời.
"Còn nữa, đừng nói mạng của ngươi là của ta nữa, ta không quen gánh mạng người khác trên lưng."
Được xem là một sát thủ, Tiêu Dật đã quen với cô độc, đối với sinh mạng thì hắn chỉ có hai khái niệm, là mạng của mình, hoặc là mạng của người khác; hoặc là mạng có thể giết, hoặc là mạng không có chút liên quan gì tới mình.
"Vâng." Y Y ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Mạng của Y Y là của thiếu gia, tất cả đều nghe theo thiếu gia."
"Ngươi..." Tiêu Dật nhíu mày.
"Cái gì cũng nghe theo ta đúng không?" Tiêu Dật cười cười.
"Vâng." Y Y gật đầu.
"Tốt lắm." Tiêu Dật nói: "Hoặc là sau này đừng để ta nghe thấy câu nói ngu xuẩn 'mạng của ngươi là của ta' này nữa, hoặc là trước câu này ngươi phải thêm Tiêu Dật thiếu gia phong lưu phóng khoáng tuấn tú tiêu sái ngọc thụ lâm phong tuyệt thế vô song soái ngất trời, cái gì Y Y cũng nghe thiếu gia cả."
"Hiểu chưa?" Tiêu Dật làm khó Tiêu Dật.
"Ui." Y Y ngẩn người, nói: "Y Y nghe theo thiếu gia, chỉ là thiếu gia có thể nói lại một lần nữa không, nói chậm một chút, Y Y không nhớ được."
"Không nhớ được là chuyện của ngươi." Tiêu Dật thản nhiên nói.
"Nhưng mà...."
"Thế nào, không nghe lời ta à?" Tiêu Dật cau mày nói.
"Nghe." Y Y gật đầu, sau đó cúi đầu, tựa hồ cảm thấy thực khó khăn.
Tiêu Dật không để ý tới Y Y, thuận tay cầm lấy cái túi Tam trưởng lão lưu lại trước đó.
Trong túi chính là tài nguyên tu luyện tháng này của Tiêu Dật.
Tiêu Dật mở ra xem, bên trong có hai mươi lượng bạc lẻ, còn có một cái bình ngọc.
Mở bình ngọc ra, nhất thời mùi thơm của đan dược đập vào mặt.
Trong bình có ba viên đan dược óng ánh trong suốt.
Đây là Tôi Thể Đan, đan dược nhất phẩm.
Võ giả Phàm Cảnh chủ yếu vẫn là rèn luyện cơ thể, tạo cơ sở tốt, sau này mới có thể theo đuổi cảnh giới cao hơn.
Mà nói tới đan dược thì không thể không nói tới luyện dược sư.
Đây là một cái nghề kỳ lạ lại tôn quý ở đại lục Viêm Long này.
Muốn trở thành luyện dược sư thì tư chất và thiên phú của võ giả phải là cực cao, tiếp đó những yêu cầu khác cũng rất nghiêm khắc.
Có thể nói trong một trăm võ giả cũng khó tìm được một luyện dược sư.
Mà luyện dược sư tôn quý bởi vì bọn họ có thể luyện ra những loại đan dược thần kỳ. Đan dược tu luyện, đan dược chữa thương, đan dược luyện thể...
Mà luyện dược sư thì phân ra thành chín cấp bậc. Từ thấp đến cao, theo tứ tự là luyện dược dư nhất phẩm, luyện dược sư nhị phẩm... luyện dược sư cửu phẩm.
Theo truyền thuyết thì trên cửu phẩm còn có luyện dược sư hoàng phẩm, chỉ có điều chưa ai từng thấy qua cả.
Đại trưởng lão Tiêu gia, Tiêu Ly Hỏa, ngoại trừ là một vị võ giả Tiên Thiên Cảnh mạnh mẽ thì còn là một vị luyện dược sư tam phẩm tôn quý.
Phần lớn đan dược trong gia tộc là do hắn luyện ra.
Toàn bộ Tử Vân Thành này cũng chỉ có ba vị luyện dược sư tam phẩm mà thôi, phân biệt ở Tiêu gia, Mộ Dung gia và Giang gia, có thể thấy được luyện dược sư rất hiếm thấy.
"Tôi Thể Đan." Tiêu Dật cầm lấy một viên, nuốt vào trong miệng.
Đồng thời kích hoạt võ hồn Khống Hỏa Thú trong cơ thể.
Nhất thời đan dược hóa thành từng trận dược lực tinh thuần lan ra khắp toàn thân, một phần rèn luyện cơ thể, một phần bị hấp thu ở đan điền.
Chỉ có điều, tốc độ rất chậm.
Theo tốc độ này thì ít nhất cũng phải tốn một ngày mới có thể hấp thu hoàn bộ dược lực của viên Tôi Thể Đan này.
"Võ hồn Khống Hỏa Thú qua nhiên rất rác rưởi." Tiêu Dật bất đắc dĩ lắc đầu.
Cấp bậc võ hồn khác biệt chính là ở tốc độ hấp thu linh khí thiên địa và hấp thu đan dược. Loại tốc độ này tạo thành tốc độ tu luyện của võ giả, từ đó mà có thiên tài và rác rưởi.
Cũng như nhóm con cháu có cấp bậc võ hồn màu cam trong gia tộc thì chỉ cần nửa ngày là có thể hấp thu xong Tôi Thể Đan.
Bỏ qua đan dược, chỉ dựa vào tu luyện bình thường thì sở hữu võ hồn cấp bậc màu cam sẽ tu luyện năm ngày tương đương với võ hồn cấp bậc màu đỏ tu luyện mười ngày.
Chênh lệch tới gấp hai.
Tiêu Dật không chút do dự ngừng võ hồn Khống Hỏa Thú lại, chuyển sang sử dụng võ hồn Băng Loan Kiếm.
Vèo, cơ hồ là nháy mắt võ hồn kích hoạt, Tôi Thể Đan chỉ trong thoáng tốc đã tan rã, toàn bộ dược lực chuyển hóa thành chân khí trong cơ thể.
"Tốc độ thật khủng khiếp, không hổ là võ hồn màu tím đứng đầu." Tiêu Dật thầm kinh hãi trong lòng.
Với phương pháp tương tự, Tiêu Dật cũng nuốt luôn hai viên Tôi Thể Đan còn lại.
Vài giây sau, cơ thể 'teng' một tiếng, một luồng sức mạnh không rõ bùng nổ dữ dội.
Đây là biểu hiện đột phá.
"Đột phá lên Phàm Cảnh bậc hai rồi." Tiêu Dật lộ ra ý cười.
Đồng thời, Tiêu Dật có thể rõ ràng cảm giác được đan điền trong cơ thể đã có thể điều động ra chân khí.
Chân khí là sức mạnh trong cơ thể võ giả, võ giả muốn phát động tấn công thì không thể nào thiếu chân khí.
Tiêu Dật thử kích hoạt chân khí, nhất thời một luồng sức mạnh bùng nổ ngưng tụ ở nắm tay.
"Thật mạnh, chân khí có lẽ còn mạnh hơn nội lực ở địa cầu một chút." Tiêu Dật đưa ra phán đoán.
"Đáng tiếc, dù sao cũng chỉ có Phàm Cảnh bậc hai, số lượng chân khí quá ít." Tiêu Dật lắc đầu.
Võ giả tu luyện có chín cảnh giới, từ thấp đến cao theo thứ tự là Phàm Cảnh, Hậu Thiên, Tiên Thiên, Động Huyền, Phá Huyền, Địa Nguyên, Thiên Nguyên, Địa Cực, Thiên Cực.
Theo truyền thuyết thì sau khi đạp qua Thiên Cực thì chính là cảnh giới Võ Thần.
Võ Thần chính là cảnh giới cao nhất của võ giả. Dạo chơi thái hư, khống chế trời đất, không gì không làm được.
Phát tay một cái là nghiền nát sơn hà; đạp chân một cái, trời long đất lở; với sức của một mình mình có thể thống trị hàng tỉ sinh linh.
Đương nhiên, khoảng cách của Tiêu Dật hiện giờ và Võ Thần và quá xa vời.
Cho dù toàn bộ Tiêu gia thì người mạnh nhất chẳng qua cũng chỉ là trưởng lão Tiên Thiên Cảnh bậc chín.
Sau Tiên Thiên, võ giả Động Huyền Cảnh đã có thể bay lên trời chui xuống đất, bản lĩnh khó lường. Võ giả ở cấp bậc này vẫn giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, toàn bộ Tử Vân Thành này cũng không tồn tại.
"Hiện giờ nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, vẫn là chăm chỉ luyện tập thì hơn." Tiêu Dật lắc đầu, vứt bỏ đi tạp niệm trong lòng.
Lúc võ hồn Băng Loan Kiếm màu tím khởi động, linh khí trời đất giống như sông đổ vào biển rộng, cuồn cuộn vọt vào trong cơ thể Tiêu Dật.
Chân khí trong cơ thể ngày càng nhiều hơn, đan điền cũng ngưng thực càng mạnh mẽ hơn.
[hết 4]
'Ui', Tiêu Dật hít một hơi khí lạnh, cắn răng.
"Thiếu gia, ngài làm sao vậy?" Y Y lo lắng hỏi.
"Không có gì." Tiêu Dật lắc đầu, trong lòng thầm mắng: "Thân thể này cũng quá yếu đuối rồi, chỉ mới dùng hai loại Hình Ý Quyền thì đã chịu không nổi."
Hình Ý Quyền, đặc biệt là Hình Ý Ngũ Tuyệt, chiêu thức thoạt nhìn đơn giản nhưng kỳ thực mỗi chiêu đều có yêu cầu rất lớn về cơ thể.
Giống như Báo hình, trong khoảng thời gian ngắn bộc phát tộc độ thì phải dựa vào cơ bắp nháy mắt bùng nổ.
Giống như Xà hình, cũng là chiêu thức Tiêu Dật dùng để tránh né Dây Leo Lửa trước đó, trông như rắn múa loạn, người như sợi tơ, nhanh chóng di chuyển, này cũng có yêu cầu cực cao đối với sự dẻo dai của cơ thể.
Nếu là bậc thầy Tiêu Dật trước kia, cho dù chiến đấu ba ngày ba đêm cũng không có chuyện gì.
Nhưng với thân thể phế vật hiện giờ của Tiêu Dật thì căn bản không đạt yêu cầu.
Trước đó trông Tiêu Dật có vẻ rất dễ dàng đánh bại Tiêu Kiệt và Tiêu Thạch, thế nhưng thật ra hắn vẫn luôn cố chịu đựng đau nhức trong cơ thể mà thôi.
'Răng rắc' Tiêu Dật vặn cổ phát ra âm thanh.
Cảm giác eo mỏi lưng đau tay chân không còn chút sức lực nào làm hắn rất khó chịu.
Thân thể này mặc dù có tu vi Phàm Cảnh bậc một nhưng thực tế chỉ là tu vi không quan trọng chút nào mà thôi, so với người bình thường không mạnh hơn bao nhiêu.
"Ôi." Y Y đột nhiên kêu một tiếng, nói: "Thuốc sắp nguội mất rồi, thiếu gia mau tranh thủ độ ấm vừa phải uống đi."
Tiêu Dật nhận lấy chén thuốc, nhìn nước thuốc đen ngòm bên trong, hơi nhấp một ngụm.
Cơ hồ là nháy mắt nước thuốc chảy vào trong bụng, đau đớn trên người cũng giảm đi không ít.
"Hiệu quả mạnh thật, đây là thuốc bồi bổ cơ thể, ôn dưỡng cơ thể đúng không?" Tiêu Dật cười nói.
"Vâng, đây là lục chuyển dưỡng mạch dịch, là Tam trưởng lão cầu Đại trưởng lão tự mình luyện cho thiếu gia, rất quý." Y Y gật đầu.
Tiêu Dật 'ừ' một tiếng, nhìn nước thuốc đầy trong chén, hắn đẩy chén tới trước mặt Y Y.
"Ngươi uống đi." Tiêu Dật nhàn nhạt nói một câu.
"A?" Y Y ngẩn người.
"A cái gì mà a, bảo ngươi uống thì uống đi."
"Không được." Y Y quật cường lắc đầu, nói: "Đây là thuốc cứu mạng của thiếu gia, ta không thể..."
"Ta sợ có độc, ngươi uống trước đi."
"Thiếu gia yên tâm, Y Y sẽ thử trước." Y Y lập tức uống một ngụm.
Sau đó Y Y mới nhớ ra khi nãy không phải Tiêu Dật thiếu gia đã uống thử một ngụm rồi sao.
"Thiếu gia, ngài..."
"Uống hết đi, ta không quen uống đồ người khác đã uống. Nếu ngươi không muốn uống thì cứ đổ đi cũng được."
Dứt lời, Tiêu Dật tự mình đi tới một bên, bày ra một tư thế kỳ quái, cổ ngửa lên, một gối co lại, hai tay đưa lên không.
Một trong các chiêu thức của Hình Ý Ngũ Tuyệt, Hạc hình.
Hạc hình không có công dụng khi chiến đấu nhưng có khả năng kéo dài tuổi thọ, dưỡng thần chữa thương.
Trước kia khi còn ở địa cầu, Tiêu Dật đã có nhiều lần cửu tử nhất sinh, trở mình trong đường cùng, sau mỗi trận đại chiến, thi triển Hạc hình, phối hợp với nội lực thì có thể dễ dàng chữa thương.
Không thể không nói, Hình Ý Quyền quả nhiên là bác đại tinh thâm, Hình Ý Ngũ Tuyệt lại càng sâu sắc hơn.
Muốn điều trị cơ thể mệt nhọc là chuyện quá dễ dàng.
Y Y ở bên cạnh nhìn Tiêu Dật làm ra động tác kỳ quái, không dám quấy nhiễu, nàng thực nghi hoặc.
Nghi hoặc vì sao ngày hôm nay thiếu gia nhà mình không chỉ không đánh mình mà còn đánh bại Tiêu Kiệt và Tiêu Thạch.
Nghi hoặc vì sao hôm nay Tiêu Dật thiếu gia không mang mình ra xả giận, không đánh mình.
Nghi hoặc vì sao hôm nay Tiêu Dật thiếu gia lại tốt với mình như vậy, đưa nước thuốc quý giá cho mình uống.
Y Y có chút ngây thơ nhưng không phải ngu ngốc, đương nhiên hiểu được Tiêu Dật cố ý muốn để mình uống thuốc.
Y Y nghĩ mãi mà không rõ, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ nghe lời uống hết số nước thuốc kia.
Uống không chừa một giọt nào.
Thứ Tiêu Dật cho nàng, nàng trân trọng như bảo bối.
Cơ hồ là tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, gương mặt vốn tái nhợt của Y Y thoáng khôi phục chút hồng hào, vết bằm xanh tím trên mặt cũng tan bớt một chút.
Tiêu Dật ở bên cạnh vừa duy trì Hạc hình vừa liếc nhìn Y Y, cười nhạt.
Ánh mắt Tiêu Dật nhìn Y Y có chút yêu thương.
Hình dáng gương mặt Y Y rất tinh xảo, hoàn mỹ giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, rõ ràng là mỹ nhân bại hoại. Nếu không phải vì bị ngược đãi đánh mắng một thời gian dài thì hiện giờ chắc chắn đã là mỹ nhân tuyệt thế.
Cộng thêm tính tình ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại càng làm người ta cảm thấy yêu thương hơn.
"Lần sau gặp nguy hiểm thì đừng chắn trước mặt ta." Tiêu Dật nhớ tới hành động của Y Y trước đó, dặn dò một câu.
Nếu không phải khi đó hắn đúng lúc ra tay, với cơ thể gầy yếu của Y Y, với sức mạnh của Tiêu Kiệt, cánh tay của Y Y khẳng định sẽ bị thương rất nghiêm trọng.
"Mạng của Y Y là của thiếu gia, Y Y..."
"Ta không cần sự bảo vệ của người khác." Tiêu Dật lạnh lùng ngắt lời.
"Còn nữa, đừng nói mạng của ngươi là của ta nữa, ta không quen gánh mạng người khác trên lưng."
Được xem là một sát thủ, Tiêu Dật đã quen với cô độc, đối với sinh mạng thì hắn chỉ có hai khái niệm, là mạng của mình, hoặc là mạng của người khác; hoặc là mạng có thể giết, hoặc là mạng không có chút liên quan gì tới mình.
"Vâng." Y Y ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Mạng của Y Y là của thiếu gia, tất cả đều nghe theo thiếu gia."
"Ngươi..." Tiêu Dật nhíu mày.
"Cái gì cũng nghe theo ta đúng không?" Tiêu Dật cười cười.
"Vâng." Y Y gật đầu.
"Tốt lắm." Tiêu Dật nói: "Hoặc là sau này đừng để ta nghe thấy câu nói ngu xuẩn 'mạng của ngươi là của ta' này nữa, hoặc là trước câu này ngươi phải thêm Tiêu Dật thiếu gia phong lưu phóng khoáng tuấn tú tiêu sái ngọc thụ lâm phong tuyệt thế vô song soái ngất trời, cái gì Y Y cũng nghe thiếu gia cả."
"Hiểu chưa?" Tiêu Dật làm khó Tiêu Dật.
"Ui." Y Y ngẩn người, nói: "Y Y nghe theo thiếu gia, chỉ là thiếu gia có thể nói lại một lần nữa không, nói chậm một chút, Y Y không nhớ được."
"Không nhớ được là chuyện của ngươi." Tiêu Dật thản nhiên nói.
"Nhưng mà...."
"Thế nào, không nghe lời ta à?" Tiêu Dật cau mày nói.
"Nghe." Y Y gật đầu, sau đó cúi đầu, tựa hồ cảm thấy thực khó khăn.
Tiêu Dật không để ý tới Y Y, thuận tay cầm lấy cái túi Tam trưởng lão lưu lại trước đó.
Trong túi chính là tài nguyên tu luyện tháng này của Tiêu Dật.
Tiêu Dật mở ra xem, bên trong có hai mươi lượng bạc lẻ, còn có một cái bình ngọc.
Mở bình ngọc ra, nhất thời mùi thơm của đan dược đập vào mặt.
Trong bình có ba viên đan dược óng ánh trong suốt.
Đây là Tôi Thể Đan, đan dược nhất phẩm.
Võ giả Phàm Cảnh chủ yếu vẫn là rèn luyện cơ thể, tạo cơ sở tốt, sau này mới có thể theo đuổi cảnh giới cao hơn.
Mà nói tới đan dược thì không thể không nói tới luyện dược sư.
Đây là một cái nghề kỳ lạ lại tôn quý ở đại lục Viêm Long này.
Muốn trở thành luyện dược sư thì tư chất và thiên phú của võ giả phải là cực cao, tiếp đó những yêu cầu khác cũng rất nghiêm khắc.
Có thể nói trong một trăm võ giả cũng khó tìm được một luyện dược sư.
Mà luyện dược sư tôn quý bởi vì bọn họ có thể luyện ra những loại đan dược thần kỳ. Đan dược tu luyện, đan dược chữa thương, đan dược luyện thể...
Mà luyện dược sư thì phân ra thành chín cấp bậc. Từ thấp đến cao, theo tứ tự là luyện dược dư nhất phẩm, luyện dược sư nhị phẩm... luyện dược sư cửu phẩm.
Theo truyền thuyết thì trên cửu phẩm còn có luyện dược sư hoàng phẩm, chỉ có điều chưa ai từng thấy qua cả.
Đại trưởng lão Tiêu gia, Tiêu Ly Hỏa, ngoại trừ là một vị võ giả Tiên Thiên Cảnh mạnh mẽ thì còn là một vị luyện dược sư tam phẩm tôn quý.
Phần lớn đan dược trong gia tộc là do hắn luyện ra.
Toàn bộ Tử Vân Thành này cũng chỉ có ba vị luyện dược sư tam phẩm mà thôi, phân biệt ở Tiêu gia, Mộ Dung gia và Giang gia, có thể thấy được luyện dược sư rất hiếm thấy.
"Tôi Thể Đan." Tiêu Dật cầm lấy một viên, nuốt vào trong miệng.
Đồng thời kích hoạt võ hồn Khống Hỏa Thú trong cơ thể.
Nhất thời đan dược hóa thành từng trận dược lực tinh thuần lan ra khắp toàn thân, một phần rèn luyện cơ thể, một phần bị hấp thu ở đan điền.
Chỉ có điều, tốc độ rất chậm.
Theo tốc độ này thì ít nhất cũng phải tốn một ngày mới có thể hấp thu hoàn bộ dược lực của viên Tôi Thể Đan này.
"Võ hồn Khống Hỏa Thú qua nhiên rất rác rưởi." Tiêu Dật bất đắc dĩ lắc đầu.
Cấp bậc võ hồn khác biệt chính là ở tốc độ hấp thu linh khí thiên địa và hấp thu đan dược. Loại tốc độ này tạo thành tốc độ tu luyện của võ giả, từ đó mà có thiên tài và rác rưởi.
Cũng như nhóm con cháu có cấp bậc võ hồn màu cam trong gia tộc thì chỉ cần nửa ngày là có thể hấp thu xong Tôi Thể Đan.
Bỏ qua đan dược, chỉ dựa vào tu luyện bình thường thì sở hữu võ hồn cấp bậc màu cam sẽ tu luyện năm ngày tương đương với võ hồn cấp bậc màu đỏ tu luyện mười ngày.
Chênh lệch tới gấp hai.
Tiêu Dật không chút do dự ngừng võ hồn Khống Hỏa Thú lại, chuyển sang sử dụng võ hồn Băng Loan Kiếm.
Vèo, cơ hồ là nháy mắt võ hồn kích hoạt, Tôi Thể Đan chỉ trong thoáng tốc đã tan rã, toàn bộ dược lực chuyển hóa thành chân khí trong cơ thể.
"Tốc độ thật khủng khiếp, không hổ là võ hồn màu tím đứng đầu." Tiêu Dật thầm kinh hãi trong lòng.
Với phương pháp tương tự, Tiêu Dật cũng nuốt luôn hai viên Tôi Thể Đan còn lại.
Vài giây sau, cơ thể 'teng' một tiếng, một luồng sức mạnh không rõ bùng nổ dữ dội.
Đây là biểu hiện đột phá.
"Đột phá lên Phàm Cảnh bậc hai rồi." Tiêu Dật lộ ra ý cười.
Đồng thời, Tiêu Dật có thể rõ ràng cảm giác được đan điền trong cơ thể đã có thể điều động ra chân khí.
Chân khí là sức mạnh trong cơ thể võ giả, võ giả muốn phát động tấn công thì không thể nào thiếu chân khí.
Tiêu Dật thử kích hoạt chân khí, nhất thời một luồng sức mạnh bùng nổ ngưng tụ ở nắm tay.
"Thật mạnh, chân khí có lẽ còn mạnh hơn nội lực ở địa cầu một chút." Tiêu Dật đưa ra phán đoán.
"Đáng tiếc, dù sao cũng chỉ có Phàm Cảnh bậc hai, số lượng chân khí quá ít." Tiêu Dật lắc đầu.
Võ giả tu luyện có chín cảnh giới, từ thấp đến cao theo thứ tự là Phàm Cảnh, Hậu Thiên, Tiên Thiên, Động Huyền, Phá Huyền, Địa Nguyên, Thiên Nguyên, Địa Cực, Thiên Cực.
Theo truyền thuyết thì sau khi đạp qua Thiên Cực thì chính là cảnh giới Võ Thần.
Võ Thần chính là cảnh giới cao nhất của võ giả. Dạo chơi thái hư, khống chế trời đất, không gì không làm được.
Phát tay một cái là nghiền nát sơn hà; đạp chân một cái, trời long đất lở; với sức của một mình mình có thể thống trị hàng tỉ sinh linh.
Đương nhiên, khoảng cách của Tiêu Dật hiện giờ và Võ Thần và quá xa vời.
Cho dù toàn bộ Tiêu gia thì người mạnh nhất chẳng qua cũng chỉ là trưởng lão Tiên Thiên Cảnh bậc chín.
Sau Tiên Thiên, võ giả Động Huyền Cảnh đã có thể bay lên trời chui xuống đất, bản lĩnh khó lường. Võ giả ở cấp bậc này vẫn giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, toàn bộ Tử Vân Thành này cũng không tồn tại.
"Hiện giờ nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, vẫn là chăm chỉ luyện tập thì hơn." Tiêu Dật lắc đầu, vứt bỏ đi tạp niệm trong lòng.
Lúc võ hồn Băng Loan Kiếm màu tím khởi động, linh khí trời đất giống như sông đổ vào biển rộng, cuồn cuộn vọt vào trong cơ thể Tiêu Dật.
Chân khí trong cơ thể ngày càng nhiều hơn, đan điền cũng ngưng thực càng mạnh mẽ hơn.
[hết 4]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất