Chương 5: Võ Hồn Độc Chủy
Xuyên qua bệ cửa sổ nhìn bầu trời đầy sao và mặt trăng ở phía chân trời.
Sao trời và mặt trăng cũng không khác gì địa cầu.
Điểm khác biệt duy nhất chính là linh hồn của mình.
Có thể, còn một thứ nữa. Tiêu Dật nhìn Y Y bưng cơm nước trong tay đẩy cửa tiến vào, mỉm cười.
"Thiếu gia, ăn cơm thôi." Y Y mỉm cười ngọt ngào nói.
"Ừm." Tiêu Dật gật đầu.
Trải qua một ngày tu luyện, chân khí trong cơ thể lại càng nồng đậm hơn, có điều vẫn chưa đột phá Phàm Cảnh bậc ba.
Tu luyện võ đạo cực kỳ gian nan.
Võ giả có tư chất không tốt, cuối cùng cả đồi khó có thể đột phá tới Hậu Thiên.
Ngay cả Tiêu gia cũng có rất nhiều tộc nhân trưởng thành vẫn còn nằm ở Phàm Cảnh.
Một khi đột phá tới Hậu Thiên thì sẽ tự động thăng lên làm chấp sự gia tộc, có quyền nói chuyện nhất định trong gia tộc, đứng dưới trưởng lão.
Mà chấp sự, cả Tiêu gia to như thế cũng chỉ có hơn mười người mà thôi.
Nếu hôm nay không phải có ba viên Tôi Thể Đan, chỉ sợ Tiêu Dật muốn thăng cấp lên Phàm Cảnh bậc hai phải tốn nhiều thời gian hơn.
Tuy Tiêu Dật có được võ hồn màu tím nhưng linh khí trong trời đất dù sao cũng rất mỏng manh, kém xa tốc hấp thu sức mạnh từ đan dược.
"Nếu có nhiều Tôi Thể Đan hơn thì tốt rồi." Tiêu Dật thầm nghĩ.
Đương nhiên chỉ là nghĩ mà thôi, Tôi Thể Đan mặc dù chỉ là đan dược nhất phẩm nhưng giá cả cũng không rẻ, một viên có giá mười lượng.
Một gia đình bình thường có ba người, tiền sinh hoạt một tháng cũng không tới năm lượng bạc.
Cho dù ngay cả con cháu gia tộc lớn như Tiêu gia, tiền tiêu vặt một tháng cũng chỉ có hai mươi lượng mà thôi.
Nói cách khác, nếu dùng tiền của mình thì một tháng cũng không mua được hai viên Tôi Thể Đan.
"Với tốc độ này, muốn đột phá Phàm Cảnh bậc ba thì cần ít nhất bốn năm ngày nữa." Tiêu Dật có chút rầu rĩ.
Nếu để nhóm con cháu Tiêu gia khác nghe thấy ý tưởng này của Tiêu Dật thì thể nào cũng bị mắng là biến thái.
Phải biết, cho dù là con cháu Tiêu gia, muốn đột phá một bậc trong Phàm Cảnh cũng cần ít nhất là mấy tháng trời, thậm chí là thời gian càng lâu hơn nữa.
Cho dù là thiên tài nổi danh của Tiêu gia là Tiêu Nhược Hàn từ Phàm Cảnh bậc hai đột phá đến bậc ba cũng phải dùng cả một tháng trời.
Sở dĩ võ hồn quyết định tương lai của võ giả chủ yếu là vì tốc độ hấp thu linh khí trời đất, từ đó ảnh hưởng tới tốc độ tu luyện.
Võ hồn càng cao cấp thì tốc độ tu luyện càng nhanh.
"Y Y, ngươi làm gì thế?" Tiêu Dật chợt thấy Y Y xoay người rời đi, liền gọi một tiếng.
"Thiếu gia, ta về phòng bếp ăn cơm." Y Y nhút nhát đáp.
Trước kia Tiêu Dật không cho phép Y Y cùng ăn cơm với mình. Hơn nữa chỉ chừa lại chút cơm canh thừa trong nhà bếp cho Y Y mà thôi.
Y Y vẫn luôn ăn không đủ no.
"Ngồi xuống, ăn chung." Tiêu Dật nói.
"Nhưng mà thiếu gia đã nói Y Y xấu xí, ăn cơm chung sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của ngài, vì thế..."
"Bảo ngươi ngồi thì cứ ngồi đi, nói vớ vẩn làm gì." Tiêu Dật la rầy một câu.
Y Y nhút nhát ngồi xuống, trên mặt là biểu cảm bất an.
"Gắp đồ ăn ăn đi." Tiêu Dật thấy Y Y chỉ cắm đầu ăn cơm trắng thì nói.
"Vâng." Y Y sợ sệt liếc nhìn Tiêu Dật, phát hiện Tiêu Dật không nhìn mình mới dè dặt gắp chút thức ăn.
"Gắp cả thịt nữa." Tiêu Dật suýt chút nữa đã tức chết, Y Y chỉ dám gắp rau mà ăn.
Y Y mặc dù có chút khờ khạo nhưng cũng không phải trì độn.
Ngược lại khi còn bé Y Y rất thông minh, thông minh tới động lòng người.
Chỉ có điều ở trước mặt Tiêu Dật, nàng vẫn luôn dè dặt mà thôi.
Đột nhiên Tiêu Dật đặt bát đũa trong tay xuống, nhàn nhạt liếc nhìn Y Y nói: "Cho ngươi mười giây, ăn hết sạch số thức ăn còn lại."
"A?" Y Y ngẩn người, không chút suy nghĩ lập tức ăn ngấu nghiến.
Mười giây vừa qua, cơm trắng trong chén đã hết sạch, thế nhưng thức ăn trên bàn thì không thiếu chút nào.
"Số còn dư lại bỏ đi, dọn xuống bếp đi." Trong giọng của Tiêu Dật có chút tính mệnh lệnh.
"Vâng." Trong miệng Y Y vẫn còn một ngụm cơm lớn chưa kịp nuốt xuống, chỉ có thể hàm hồ ậm ừ một tiếng, sau đó nhanh chóng thu dọn chén đũa.
Lúc rời đi, nàng có chút đau buồn.
"Bị thiếu gia đuổi ra ngoài, là ta đã ảnh hưởng tới tâm tình của thiếu gia sao, thiếu gia vẫn chưa ăn được bao nhiêu cơm cả, đêm nay thiếu gia sẽ đói bụng mất." Tuy trong lòng Y Y có chút khổ sở nhưng vẫn nghĩ tới ấm no của Tiêu Dật trước.
...
Trong phòng, Tiêu Dật đột nhiên đứng dậy, giãn người một chút.
"Người cùng nghề trong thế giới này, đây là lần đầu tiên gặp phải, chỉ có điều phương pháp thoạt nhìn khá tệ." Khóe miệng Tiêu Dật lộ ra nụ cười lạnh.
"Ra đi, ở trên nóc nhà nhìn lâu như vậy ngươi không mệt à?" Tiêu Dật trông như đang lầm bầm lầu bầu.
Vèo một tiếng, một bóng người từ trên nóc nhà nhảy xuống. Là một người đàn ông trung niên mặc một bộ quần áo dạ hành, trên mặt có một vết sẹo dữ, vẻ mặt đầy sát ý.
"Ngươi phát hiện ra ta?" Nam tử trung niên nghi ngờ hỏi, có chút kinh ngạc.
Tiêu Dật không trả lời, trực tiếp hỏi: "Ngươi là ai?"
Nam tử trung niên cười lạnh một tiếng, nói: "Một tên phế vật Phàm Cảnh bậc hai mà thôi, lão tử từ bi nói cho ngươi biết, tránh cho ngươi chết mà không biết mình chết trong tay ai, lão tử tên là Dương Phục."
"Dương Phục?" Trong trí nhớ của Tiêu Dật có tên của người này.
Dương Phục, biệt danh 'Độc Chủy', võ giả Phàm Cảnh bậc chín, sát thủ nổi danh của Tử Vân Thành.
Người này hành tung quỷ dị, thủ đoạn tàn nhẫn, vì tiền hắn có thể vì cố chủ ám sát bất cứ ai, tính mệnh chất chồng trong tay.
"Thì ra là Độc Chủy, với bản lĩnh ẩn núp này của ngươi mà lại có thể trở thành sát thủ nổi danh, chậc chậc." Tiêu Dật khinh thường nói.
Quả thực ở trong mắt một người từng là vua của giới sát thủ như Tiêu Dật thì bản lĩnh ẩn núp của Dương Phục quá bất cẩn.
Lúc ăn cơm, cũng chính là lúc Dương Phục vừa nhảy lên nóc nhà mai phục thì Tiêu Dật đã phát hiện ra hắn, vì thế Tiêu Dật mới tìm cớ bảo Y Y rời đi.
Nếu đổi lại là trước kia, Tiêu Dật chỉ cần tát một cái là có thể giết chết loại sát thủ kém cỏi này. Nhưng bây giờ thì khá phiền phức.
"Ai đã mời ngươi ra tay?" Tiêu Dật nỏi.
"Người đã chết, cần chi phải hỏi nhiều." Dương Phục cười lạnh một tiếng.
"Ngươi không nói ta cũng biết, người muốn mạng ta cũng chỉ có vài người mà thôi. Mà người chi nổi tiền để mời sát thủ nổi danh như ngươi thì cũng chỉ có mỗi mình Tiêu Nhược Hàn." Tiêu Dật nói.
Dương Phục nhíu mày, có chút giật mình nói: "Xem ra phế vật nổi danh của Tiêu gia không hề đơn giản như biểu hiện."
Mặc dù Dương Phục không nói rõ, nhưng kỳ thực đã ngầm xác nhận.
"Có điều, cũng chỉ thế mà thôi. Nhận tiền của người, trừ họa cho người. Nếu đã nhận tiền thì ta không thể để ngươi sống mà nhìn thấy mặt trời ngày mai." Vừa dứt lời, Dương Phục đã từng bước tiến về phía Tiêu Dật.
Dương Phục không muốn gây ra thêm rắc rối, dù sao thì nơi này cũng là Tiêu gia, một trong ba gia tộc lớn của Tử Vân Thành, trong gia tộc có đủ võ giả Tiên Thiên Cảnh, Hậu Thiên Cảnh.
Tiêu Dật nheo nheo mắt nhìn Dương Phục chầm chậm tới gần, trong lòng cũng không hoảng sợ.
Chênh lệch của Phàm Cảnh bậc hai và bậc chín là rất lớn.
Phàm Cảnh bậc hai, trong cơ thể chỉ có một chút ít chân khí, cao lắm chỉ là có thể làm võ giả đánh ra một lực mạnh cỡ trăm cân mà thôi.
Nhưng Phàm Cảnh bậc chín thì chính là suýt chút nữa đã có thể bước vào cường giả Hậu Thiên Cảnh, có thể thoải mái đánh ra lực mạnh mấy ngàn cân, thậm chí là càng nhiều hơn.
Nếu đổi lại là người khác, lúc này khẳng định đã sớm bị dọa tới không biết phải làm sao.
Nhưng Tiêu Dật đã quen nhìn sóng to gió lớn, đương nhiên sẽ không sợ.
Không có năng lực chống lại thì chỉ có thể dùng trí. Dựa vào Hình Ý Ngũ Tuyệt và kinh nghiệm chiến đấu của bản thân, cộng thêm vài thủ đoạn mới có thể tạm thời bảo vệ tính mạng và kéo dài thời gian.
Một khi động tĩnh ở nơi này nháo lớn, trưởng lão Tiên Thiên Cảnh trong gia tộc sẽ lập tức cảm giác được mà chạy tới.
"Hây." Tiêu Dật quát khẽ một tiếng, lộ ra tư thế chiến đấu.
"Xùy." Dương Phục khinh thường bật cười một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một con dao găm đen như mực.
Đây chính là võ hồn của hắn, 'Độc Chủy', cấp bậc là màu vàng.
Võ giả có võ hồn vũ khí có thể tiêu hao chân khí trong cơ thể tạm thời ngưng tụ hình chiếu của võ hồn để sử dụng, phát huy ra lực chiến cực mạnh.
"Dương Phục, nơi này chính là Tiêu gia, ta là thiếu gia chủ, ngươi giết ta, không sợ bị Tiêu gia trả thù sao?" Tiêu Dật lạnh giọng hỏi, ánh mắt tìm kiếm sơ hở của Dương Phục.
"Trả thù? Ha ha, đám con cháu gia tộc lớn như bọn ngươi vừa sinh ra đã có gia tộc che chở, có cả bó lớn tài nguyên tu luyện, tu luyện cũng nhanh."
"Mà loại võ giả bình thường như lão tử thì mỗi ngày đều phải liều sống liều chết, thậm chí mang mạng đi liều mạng mới kiếm được tài nguyên tu luyện."
"Bằng không, với cấp bậc võ hồn màu vàng như ta thì lúc này đã sớm đột phá tới Hậu Thiên Cảnh rồi, thậm chí là Tiên Thiên Cảnh, sao lại ở Phàm Cảnh bậc chín như thế này."
"Hừ, mạng của ngươi đáng giá không ít tiền. Có được phần thù lao này, ta có thể mua được rất nhiều đan dược, rất nhanh có thể đột phá Hậu Thiên. Đến khi đó bỏ trốn mất dạng, Tiêu gia ngươi cũng không có cách nào bắt giữ ta."
Tâm lý của Dương Phục sớm đã vặn vẹo, tràn đầy lòng căm thù với loại con cháu gia tộc như Tiêu Dật.
"Yên tâm, Độc Chủy của ta có độc tính rất mạnh. Chỉ cần dính một chút thì ngươi sẽ chết rất nhanh, sẽ không đau nhức quá lâu đâu." Dương Phục cười âm trầm.
Hắn đã tiến tới trước Tiêu Dật một mét, hắn vẫn luôn rất tự tin, đối với hắn thì giết một Phàm Cảnh bậc hai là một chuyện rất dễ dàng.
"Đi chết đi." Dao găm của Dương Phục hung hăng đâm về phía Tiêu Dật.
Ánh mắt Tiêu Dật chấn động, cơ thể uốn éo quỷ dị, khó khăn né tránh đòn đâm tới.
Một chiêu trong Hình Ý Ngũ Tuyệt, xà hình.
[hết 5]
Sao trời và mặt trăng cũng không khác gì địa cầu.
Điểm khác biệt duy nhất chính là linh hồn của mình.
Có thể, còn một thứ nữa. Tiêu Dật nhìn Y Y bưng cơm nước trong tay đẩy cửa tiến vào, mỉm cười.
"Thiếu gia, ăn cơm thôi." Y Y mỉm cười ngọt ngào nói.
"Ừm." Tiêu Dật gật đầu.
Trải qua một ngày tu luyện, chân khí trong cơ thể lại càng nồng đậm hơn, có điều vẫn chưa đột phá Phàm Cảnh bậc ba.
Tu luyện võ đạo cực kỳ gian nan.
Võ giả có tư chất không tốt, cuối cùng cả đồi khó có thể đột phá tới Hậu Thiên.
Ngay cả Tiêu gia cũng có rất nhiều tộc nhân trưởng thành vẫn còn nằm ở Phàm Cảnh.
Một khi đột phá tới Hậu Thiên thì sẽ tự động thăng lên làm chấp sự gia tộc, có quyền nói chuyện nhất định trong gia tộc, đứng dưới trưởng lão.
Mà chấp sự, cả Tiêu gia to như thế cũng chỉ có hơn mười người mà thôi.
Nếu hôm nay không phải có ba viên Tôi Thể Đan, chỉ sợ Tiêu Dật muốn thăng cấp lên Phàm Cảnh bậc hai phải tốn nhiều thời gian hơn.
Tuy Tiêu Dật có được võ hồn màu tím nhưng linh khí trong trời đất dù sao cũng rất mỏng manh, kém xa tốc hấp thu sức mạnh từ đan dược.
"Nếu có nhiều Tôi Thể Đan hơn thì tốt rồi." Tiêu Dật thầm nghĩ.
Đương nhiên chỉ là nghĩ mà thôi, Tôi Thể Đan mặc dù chỉ là đan dược nhất phẩm nhưng giá cả cũng không rẻ, một viên có giá mười lượng.
Một gia đình bình thường có ba người, tiền sinh hoạt một tháng cũng không tới năm lượng bạc.
Cho dù ngay cả con cháu gia tộc lớn như Tiêu gia, tiền tiêu vặt một tháng cũng chỉ có hai mươi lượng mà thôi.
Nói cách khác, nếu dùng tiền của mình thì một tháng cũng không mua được hai viên Tôi Thể Đan.
"Với tốc độ này, muốn đột phá Phàm Cảnh bậc ba thì cần ít nhất bốn năm ngày nữa." Tiêu Dật có chút rầu rĩ.
Nếu để nhóm con cháu Tiêu gia khác nghe thấy ý tưởng này của Tiêu Dật thì thể nào cũng bị mắng là biến thái.
Phải biết, cho dù là con cháu Tiêu gia, muốn đột phá một bậc trong Phàm Cảnh cũng cần ít nhất là mấy tháng trời, thậm chí là thời gian càng lâu hơn nữa.
Cho dù là thiên tài nổi danh của Tiêu gia là Tiêu Nhược Hàn từ Phàm Cảnh bậc hai đột phá đến bậc ba cũng phải dùng cả một tháng trời.
Sở dĩ võ hồn quyết định tương lai của võ giả chủ yếu là vì tốc độ hấp thu linh khí trời đất, từ đó ảnh hưởng tới tốc độ tu luyện.
Võ hồn càng cao cấp thì tốc độ tu luyện càng nhanh.
"Y Y, ngươi làm gì thế?" Tiêu Dật chợt thấy Y Y xoay người rời đi, liền gọi một tiếng.
"Thiếu gia, ta về phòng bếp ăn cơm." Y Y nhút nhát đáp.
Trước kia Tiêu Dật không cho phép Y Y cùng ăn cơm với mình. Hơn nữa chỉ chừa lại chút cơm canh thừa trong nhà bếp cho Y Y mà thôi.
Y Y vẫn luôn ăn không đủ no.
"Ngồi xuống, ăn chung." Tiêu Dật nói.
"Nhưng mà thiếu gia đã nói Y Y xấu xí, ăn cơm chung sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của ngài, vì thế..."
"Bảo ngươi ngồi thì cứ ngồi đi, nói vớ vẩn làm gì." Tiêu Dật la rầy một câu.
Y Y nhút nhát ngồi xuống, trên mặt là biểu cảm bất an.
"Gắp đồ ăn ăn đi." Tiêu Dật thấy Y Y chỉ cắm đầu ăn cơm trắng thì nói.
"Vâng." Y Y sợ sệt liếc nhìn Tiêu Dật, phát hiện Tiêu Dật không nhìn mình mới dè dặt gắp chút thức ăn.
"Gắp cả thịt nữa." Tiêu Dật suýt chút nữa đã tức chết, Y Y chỉ dám gắp rau mà ăn.
Y Y mặc dù có chút khờ khạo nhưng cũng không phải trì độn.
Ngược lại khi còn bé Y Y rất thông minh, thông minh tới động lòng người.
Chỉ có điều ở trước mặt Tiêu Dật, nàng vẫn luôn dè dặt mà thôi.
Đột nhiên Tiêu Dật đặt bát đũa trong tay xuống, nhàn nhạt liếc nhìn Y Y nói: "Cho ngươi mười giây, ăn hết sạch số thức ăn còn lại."
"A?" Y Y ngẩn người, không chút suy nghĩ lập tức ăn ngấu nghiến.
Mười giây vừa qua, cơm trắng trong chén đã hết sạch, thế nhưng thức ăn trên bàn thì không thiếu chút nào.
"Số còn dư lại bỏ đi, dọn xuống bếp đi." Trong giọng của Tiêu Dật có chút tính mệnh lệnh.
"Vâng." Trong miệng Y Y vẫn còn một ngụm cơm lớn chưa kịp nuốt xuống, chỉ có thể hàm hồ ậm ừ một tiếng, sau đó nhanh chóng thu dọn chén đũa.
Lúc rời đi, nàng có chút đau buồn.
"Bị thiếu gia đuổi ra ngoài, là ta đã ảnh hưởng tới tâm tình của thiếu gia sao, thiếu gia vẫn chưa ăn được bao nhiêu cơm cả, đêm nay thiếu gia sẽ đói bụng mất." Tuy trong lòng Y Y có chút khổ sở nhưng vẫn nghĩ tới ấm no của Tiêu Dật trước.
...
Trong phòng, Tiêu Dật đột nhiên đứng dậy, giãn người một chút.
"Người cùng nghề trong thế giới này, đây là lần đầu tiên gặp phải, chỉ có điều phương pháp thoạt nhìn khá tệ." Khóe miệng Tiêu Dật lộ ra nụ cười lạnh.
"Ra đi, ở trên nóc nhà nhìn lâu như vậy ngươi không mệt à?" Tiêu Dật trông như đang lầm bầm lầu bầu.
Vèo một tiếng, một bóng người từ trên nóc nhà nhảy xuống. Là một người đàn ông trung niên mặc một bộ quần áo dạ hành, trên mặt có một vết sẹo dữ, vẻ mặt đầy sát ý.
"Ngươi phát hiện ra ta?" Nam tử trung niên nghi ngờ hỏi, có chút kinh ngạc.
Tiêu Dật không trả lời, trực tiếp hỏi: "Ngươi là ai?"
Nam tử trung niên cười lạnh một tiếng, nói: "Một tên phế vật Phàm Cảnh bậc hai mà thôi, lão tử từ bi nói cho ngươi biết, tránh cho ngươi chết mà không biết mình chết trong tay ai, lão tử tên là Dương Phục."
"Dương Phục?" Trong trí nhớ của Tiêu Dật có tên của người này.
Dương Phục, biệt danh 'Độc Chủy', võ giả Phàm Cảnh bậc chín, sát thủ nổi danh của Tử Vân Thành.
Người này hành tung quỷ dị, thủ đoạn tàn nhẫn, vì tiền hắn có thể vì cố chủ ám sát bất cứ ai, tính mệnh chất chồng trong tay.
"Thì ra là Độc Chủy, với bản lĩnh ẩn núp này của ngươi mà lại có thể trở thành sát thủ nổi danh, chậc chậc." Tiêu Dật khinh thường nói.
Quả thực ở trong mắt một người từng là vua của giới sát thủ như Tiêu Dật thì bản lĩnh ẩn núp của Dương Phục quá bất cẩn.
Lúc ăn cơm, cũng chính là lúc Dương Phục vừa nhảy lên nóc nhà mai phục thì Tiêu Dật đã phát hiện ra hắn, vì thế Tiêu Dật mới tìm cớ bảo Y Y rời đi.
Nếu đổi lại là trước kia, Tiêu Dật chỉ cần tát một cái là có thể giết chết loại sát thủ kém cỏi này. Nhưng bây giờ thì khá phiền phức.
"Ai đã mời ngươi ra tay?" Tiêu Dật nỏi.
"Người đã chết, cần chi phải hỏi nhiều." Dương Phục cười lạnh một tiếng.
"Ngươi không nói ta cũng biết, người muốn mạng ta cũng chỉ có vài người mà thôi. Mà người chi nổi tiền để mời sát thủ nổi danh như ngươi thì cũng chỉ có mỗi mình Tiêu Nhược Hàn." Tiêu Dật nói.
Dương Phục nhíu mày, có chút giật mình nói: "Xem ra phế vật nổi danh của Tiêu gia không hề đơn giản như biểu hiện."
Mặc dù Dương Phục không nói rõ, nhưng kỳ thực đã ngầm xác nhận.
"Có điều, cũng chỉ thế mà thôi. Nhận tiền của người, trừ họa cho người. Nếu đã nhận tiền thì ta không thể để ngươi sống mà nhìn thấy mặt trời ngày mai." Vừa dứt lời, Dương Phục đã từng bước tiến về phía Tiêu Dật.
Dương Phục không muốn gây ra thêm rắc rối, dù sao thì nơi này cũng là Tiêu gia, một trong ba gia tộc lớn của Tử Vân Thành, trong gia tộc có đủ võ giả Tiên Thiên Cảnh, Hậu Thiên Cảnh.
Tiêu Dật nheo nheo mắt nhìn Dương Phục chầm chậm tới gần, trong lòng cũng không hoảng sợ.
Chênh lệch của Phàm Cảnh bậc hai và bậc chín là rất lớn.
Phàm Cảnh bậc hai, trong cơ thể chỉ có một chút ít chân khí, cao lắm chỉ là có thể làm võ giả đánh ra một lực mạnh cỡ trăm cân mà thôi.
Nhưng Phàm Cảnh bậc chín thì chính là suýt chút nữa đã có thể bước vào cường giả Hậu Thiên Cảnh, có thể thoải mái đánh ra lực mạnh mấy ngàn cân, thậm chí là càng nhiều hơn.
Nếu đổi lại là người khác, lúc này khẳng định đã sớm bị dọa tới không biết phải làm sao.
Nhưng Tiêu Dật đã quen nhìn sóng to gió lớn, đương nhiên sẽ không sợ.
Không có năng lực chống lại thì chỉ có thể dùng trí. Dựa vào Hình Ý Ngũ Tuyệt và kinh nghiệm chiến đấu của bản thân, cộng thêm vài thủ đoạn mới có thể tạm thời bảo vệ tính mạng và kéo dài thời gian.
Một khi động tĩnh ở nơi này nháo lớn, trưởng lão Tiên Thiên Cảnh trong gia tộc sẽ lập tức cảm giác được mà chạy tới.
"Hây." Tiêu Dật quát khẽ một tiếng, lộ ra tư thế chiến đấu.
"Xùy." Dương Phục khinh thường bật cười một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một con dao găm đen như mực.
Đây chính là võ hồn của hắn, 'Độc Chủy', cấp bậc là màu vàng.
Võ giả có võ hồn vũ khí có thể tiêu hao chân khí trong cơ thể tạm thời ngưng tụ hình chiếu của võ hồn để sử dụng, phát huy ra lực chiến cực mạnh.
"Dương Phục, nơi này chính là Tiêu gia, ta là thiếu gia chủ, ngươi giết ta, không sợ bị Tiêu gia trả thù sao?" Tiêu Dật lạnh giọng hỏi, ánh mắt tìm kiếm sơ hở của Dương Phục.
"Trả thù? Ha ha, đám con cháu gia tộc lớn như bọn ngươi vừa sinh ra đã có gia tộc che chở, có cả bó lớn tài nguyên tu luyện, tu luyện cũng nhanh."
"Mà loại võ giả bình thường như lão tử thì mỗi ngày đều phải liều sống liều chết, thậm chí mang mạng đi liều mạng mới kiếm được tài nguyên tu luyện."
"Bằng không, với cấp bậc võ hồn màu vàng như ta thì lúc này đã sớm đột phá tới Hậu Thiên Cảnh rồi, thậm chí là Tiên Thiên Cảnh, sao lại ở Phàm Cảnh bậc chín như thế này."
"Hừ, mạng của ngươi đáng giá không ít tiền. Có được phần thù lao này, ta có thể mua được rất nhiều đan dược, rất nhanh có thể đột phá Hậu Thiên. Đến khi đó bỏ trốn mất dạng, Tiêu gia ngươi cũng không có cách nào bắt giữ ta."
Tâm lý của Dương Phục sớm đã vặn vẹo, tràn đầy lòng căm thù với loại con cháu gia tộc như Tiêu Dật.
"Yên tâm, Độc Chủy của ta có độc tính rất mạnh. Chỉ cần dính một chút thì ngươi sẽ chết rất nhanh, sẽ không đau nhức quá lâu đâu." Dương Phục cười âm trầm.
Hắn đã tiến tới trước Tiêu Dật một mét, hắn vẫn luôn rất tự tin, đối với hắn thì giết một Phàm Cảnh bậc hai là một chuyện rất dễ dàng.
"Đi chết đi." Dao găm của Dương Phục hung hăng đâm về phía Tiêu Dật.
Ánh mắt Tiêu Dật chấn động, cơ thể uốn éo quỷ dị, khó khăn né tránh đòn đâm tới.
Một chiêu trong Hình Ý Ngũ Tuyệt, xà hình.
[hết 5]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất