Chương 53: Tiêu Gia Gặp Nguy Hiểm
Trong phủ đệ Tiêu gia, khắp ngõ ngách đều đang diễn ra chiến đấu kịch liệt.
Tiếng binh khí va chạm, tiếng võ kỹ bùng nổ vang lên không dứt.
Một phe là người Mộ Dung gia như sói như hổ; một phe là người Tiêu gia ngoan cường chống lại.
Nhưng Tiêu gia hiển nhiên đang ở thế yếu, tình thế thật sự không ổn.
"Đáng chết, Mộ Dung gia lấy đâu ra nhiều vỏ giả như vậy. Cho dù người bên dãy núi Vẫn Tinh trở về thì cũng không thể có nhiều đến vậy."
Một người phụ nữ trung niên kéo tay một thiếu nữ, vừa giết địch vừa tức giận nói.
"Chấp sự Như Ý, có rất nhiều kẻ địch lạ mặt, rõ ràng đó không phải là người Mộ Dung gia..." Một võ giả Tiêu gia nói.
Hắn còn chưa nói xong đã bị kẻ địch bao vây giết chết.
"Vô liêm sỉ." Người phụ nữ trung niên chém ra vài tia kiếm khí đánh chết đám kẻ địch kia.
Vèo, vèo, vèo....
Đếm không hết kẻ địch ập tới bao vây người phụ nữ.
"Tiêu Như Ý, chấp sự số một Tiêu gia quả nhiên lợi hại. Hừ, trước hết giết chết ngươi đi." Đám người lập tức tấn công.
Người phụ nữ trung niên, cũng chính là Tiêu Như Ý bùng nổ chân khí, dùng sức một mình mình ngăn cản vài người nhưng không hề rơi vào thế yếu.
"Hừ, Mộ Dung Thương, chấp sự số một Mộ Dung gia mà cần bắt tay với đám này mới dám chiến đấu với ta sao?" Tiêu Như Ý hừ lạnh một tiếng, một kiếm đẩy lui đám người.
Đám người này đều là chấp sự Mộ Dung gia. Một trong số đó còn là chấp sự số một, võ giả Hậu Thiên bậc chín, Mộ Dung Thương. Mặt khác ba người còn lại cũng là chấp sự tinh anh, võ giả Hậu Thiên bậc tám.
"Bớt nói xàm đi." Mộ Dung Thương cười lạnh: "Thắng làm vua thua làm giặc, hôm nay Tiêu gia bọn ngươi thua cái chắc rồi. Thành Tử Vân này sẽ không còn Tiêu gia các ngươi nữa. Ha ha, hiện giờ ngươi còn dẫn theo một con nhóc, ta xem thử xem ngươi làm sao giữ được mạng khỏi tay bọn ta."
Tiêu Như Ý có thực lực không hề tầm thường, vượt xa những võ giả Hậu Thiên bậc chín khác.
Đáng tiếc cô còn dẫn theo một thiếu nữ nên bị vướn tay vướn chân, chiến đấu dần dần rơi vào thế yếu.
Xoẹt hai tiếng, một thoáng sơ sẩy, cánh tay Tiêu Như Ý bị đâm hai kiếm, máu tươi nhuộm đỏ ống tay áo.
"Chấp sự Như Ý, ngài không cần lo cho ta đâu, toàn lực giết địch đi." Thiếu nữ lo lắng nói.
Thiếu nữ lớn lên thánh khiết động lòng người, xinh đẹp xuất trần, cô chính là Y Y.
"Không được, ta đã hứa với thằng nhóc kia phải chăm sóc tốt cho ngươi, ngươi cứ theo sát ta." Tiêu Như Ý nhanh chóng nói một tiếng, một lần nữa vung kiếm chiến đấu.
Trong phủ đệ Tiêu gia, khắp nơi đều là tình cảnh chiến đấu.
Nhưng phần lớn là võ giả Tiêu gia bị vô số kẻ địch bao vây tấn công, thời gian trôi qua dần xuất hiện thương vong, võ giả Tiêu gia lần lượt ngã xuống, bị loạn kiếm giết chết.
Bên Tiêu Như Ý, cánh tay lại trúng thêm một kiếm nhưng vẫn khó khăn chống đỡ, cực kỳ lo lắng: "Chết tiệt, Đại trưởng lão bị giữ chân, Nhị trưởng lão phải chạy vòng quanh giúp đỡ, nhóm trưởng lão còn lại cũng đều có đối thủ nên không thể giúp được. Cứ tiếp tục như vậy thì Tiêu gia sẽ lâm nguy mất."
Bên kia lại có thêm vài tộc nhân Tiêu gia chết trận.
Trên người Tiêu Như Ý cũng tăng lên rất nhiều vết thương, thương thế ngày càng nặng.
"Chấp sự Như Ý, không cần lo cho ta." Y Y vùng ra khỏi tay Tiêu Như Ý, dự tính liều mạng với kẻ địch.
"Y Y, đứng làm chuyện điên rồ." Tiêu Như Ý khẩn trương.
"Tiêu Như Ý, tự lo cho mình trước đi." Mộ Dung Thương giữ chân Tiêu Như Ý, sau đó cười dữ tợn nói với một chấp sự sau lưng: "Làm thịt con nhóc kia đi."
"Rõ." Một chấp sự cười dữ tợn nhảy tới trước mặt Y Y: "Chết đi."
Y Y hoảng sợ nhắm tịt mắt lại, cô không muốn liên lụy Tiêu Như Ý, chẳng thà chính mình phải chết.
Nhưng ngay khoảnh khắc nguy hiểm này trong lòng Y Y vẫn ngốc nghếch nỉ non: "Thiếu gia, Y Y chết rồi ngài có đau lòng không? Cũng không biết sau này ngài có tự chăm sóc tốt cho mình hay không..."
Đúng lúc này một bàn tay ấm áp mạnh mẽ đặt lên đầu Y Y, cưng chiều vuốt ve.
"Ngươi nói xem?"
Giọng nói quen thuộc truyền vào tai Y Y, cô lập tức mở mắt, là giọng của thiếu gia Tiêu Dật. Cũng chỉ có giọng của Tiêu Dật mới làm cô kích động tới vậy.
"Thiếu gia, ngài đã về rồi sao?" Y Y kích động nói.
"Ừ." Tiêu Dật gật đầu.
Lúc này Y Y mới nhìn về phía trước, vị chấp sự tinh anh của Mộ Dung gia muốn tới giết mình lúc này đã nằm dưới đất, trên cổ có một vết máu bắt mắt.
Tiêu Dật ôm cổ Y Y, sau đó nhảy tới bên cạnh Tiêu Như Ý.
"Chấp sự Như Ý, thay ta bảo vệ tốt Y Y, những chuyện khác giao cho ta." Tiêu Dật đẩy Y Y về phía Tiêu Như Ý, sau đó một mình giao chiến với đám Mộ Dung Thương.
Tiêu Như Ý thấy một bóng người đột nhiên nhảy tới thì kinh hãi, khi thấy là Y Y thì vội vàng đón được.
Sau đó thấy Tiêu Dật xuất hiện thì lập tức khẩn trương: "Tiêu Dật, sao ngươi lại trở lại?"
"Ơ hay, khốn khiến, chỉ một thằng oắt Hậu Thiên bậc một sao lại xúc động như vậy. Tiêu Dật, ngươi mau quay trở lại, hiện giờ Tiêu gia đã lâm nguy, ngươi tuyệt đối không được..."
Nhưng Tiêu Như Ý còn chưa nói xong thì chỉ thấy kiếm lửa trong tay Tiêu Dật xẹt qua, một mũi nhọn đỏ rực chém tới, đám Mộ Dung Thương lần lượt ngã xuống đất, máu trên cổ phun ra như suối.
"Uii." Tiêu Như Ý hít sâu một hơi: "Mộ Dung Thương cộng thêm hai võ giả Hậu Thiên bậc tám cứ vậy chết đi sao? Thằng nhóc này sao lại trở nên mạnh tới vậy."
Sau khi đánh chết ba người, Tiêu Dật nhìn thấy tình huống không mấy lạc quan ở xung quanh thì nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì, sao Mộ Dung gia lại có nhiều võ giả tới vậy."
Tiêu Như Ý chạy tới nói: "Không biết Mộ Dung gia tới đâu xin giúp đỡ mà nhân số vượt xa Tiêu gia chúng ta."
Tiêu Dật truy hỏi: "Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão đâu, có hai người bọn họ ở, cho dù võ giả Mộ Dung gia có nhiều hơn cũng không làm nên chuyện."
Tiêu Như Ý lộ ra vẻ mặt gấp gáp nói: "Tình huống hiện giờ rất nguy cấp, không biết nên giải thích thế nào, nói chung là Đại trưởng lão bị giữ chân, tình huống rất không ổn."
"Nhị trưởng lão thì đang chạy vòng quanh, nếu không phải có Nhị trưởng lão giúp đỡ, trong tình huống số lượng võ giả Tiêu gia chúng ta ít hơn Mộ Dung gia như vậy thì bọn ta đã sớm chết hết rồi."
Tiêu Dật liếc nhìn, quả nhiên trên sân có một bóng người đang không ngừng lướt đi, nhanh chóng đánh chết kẻ địch giảm bớt không ít áp lực cho võ giả Tiêu gia.
Bóng người đó chính là Nhị trưởng lão.
Tiêu Dật nhướng mày, vội nói: "Bảo vệ tốt Y Y, ta đi giết địch."
Tiêu Như Ý nói: "Hay là để ta đi đi, ngươi bảo vệ Y Y, dù sao thì thực lực của ta cũng mạnh hơn."
Tiêu Như Ý còn chưa nói xong thì phát hiện Tiêu Dật đã biến mất.
"Tốc độ nhanh thật." Tiêu Như Ý hoảng sợ, cô vốn là chấp sự số một Tiêu gia nhưng lại hoàn toàn không theo kịp tốc độ của Tiêu Dật.
Tiêu gia lớn như vậy, lúc này đã trở thành một chiến trường đẫm máu.
Mà trên chiến trường này đột nhiên xuất hiện một bóng người đỏ rực.
Nơi bóng dáng đó đi qua, ắt hẳn phải có một kẻ địch ngã xuống, máu tuôn như suối.
Bóng người đỏ rực như một cơn gió táp thiêu rụi kẻ địch thành tro tàn.
Một chấp sự Tiêu gia vốn đang khó khăn chống đỡ, gần như đã sắp không chịu nổi. Nhưng một bóng người đỏ rực xẹt qua, hắn kinh ngạc phát hiện đối thủ của mình đã chết.
"Quá mạnh... là Tiêu Dật, không, là thiếu gia chủ." Vị chấp sự này mừng rỡ không thôi.
"Đi giúp những người khác đi." Tiêu Dật quát một tiếng, một lần nữa giết địch.
"Vâng." Chấp sự đáp.
Theo Tiêu Dật gia nhập cuộc chiến, áp lực của tộc nhân Tiêu gia rõ ràng giảm bớt không ít. Đám kẻ địch lần lượt ngã xuống, nhóm chấp sự Tiêu gia có thể rảnh tay giúp đỡ những tộc nhân khác.
Đây là mối quan hệ liên tiếp, Tiêu Dật giết địch càng nhiều thì lại càng có nhiều tộc nhân đi giúp những người khác.
Không bao lâu sau, hơn mười kẻ địch đã chết dưới kiếm Tiêu Dật.
Nhị trưởng lão cũng phát hiện sự xuất hiện của Tiêu Dật, lập tức mừng rỡ đánh một chưởng đánh gục vô số kẻ địch, sau đó tiến tới bên cạnh Tiêu Dật: "Tiểu tử, ngươi có thể ngăn chặn những kẻ này không?"
"Yên tâm." Tiêu Dật tự tin nói: "Hiện giờ ta đã là vô địch dưới Tiên Thiên, giết Hậu Thiên bậc chín như giết gà."
"Giết Hậu Thiên bậc chín như giết gà? Tốt, rất tốt." Nhị trưởng lão cười lớn nói: "Hiện giờ các trưởng lão đều đang chiến đấu với trưởng lão Mộ Dung gia."
"Bên Đại trưởng lão cũng bị giữ chân rồi, ta phải lập tức tới hỗ trợ hắn."
Tiêu Dật gật đầu nói: "Được, ở đây cứ giao cho ta."
Nhị trưởng lão nháy mắt biến mất tại chỗ, tiến về phía sâu trong gia tộc, nơi đó là chiến trường của võ giả Tiên Thiên.
Ở bên này, Tiêu Dật lại một lần nữa điên cuồng giết địch.
Ở trước mặt hắn, căn bản không có kẻ nào đỡ nổi một hiệp. Không quản là võ giả Phàm Cảnh hay võ giả Hậu Thiên mạnh mẽ, tất cả những kẻ gặp hắn đều bị hạ gục trong một kiếm.
Chấp sự Mộ Dung gia đã chú ý tới Tiêu Dật, cũng đặc biệt coi trọng, bảy tám người lập tức bắt tay.
"Bích Ba Điệp Lãng Chưởng."
Tám người cùng phóng ra võ kỹ, uy thế tận trời.
"Không tốt, thiếu gia chủ cẩn thận." Chấp sự Tiêu gia kinh hãi.
Tiêu Dật không hề sợ hãi, cười lạnh nói: "Tới hay lắm, Băng Sơn Trảm."
Trên thân kiếm lửa, một luồng uy thế như núi sụp đất nứt xuất hiện, một kiếm này chém nát tám làn sóng uy thế ngất trời. Sau đó uy lực còn lại của kiếm lửa không hề suy giảm, trong khoảnh khắc chém chết cả tám người.
Tám võ giả Hậu Thiên ở trước mặt Tiêu Dật nháy mắt bị hạ đo ván.
Hiện giờ Tiêu Dật đã là tu vi Hậu Thiên bậc tám, phối hợp Thăng Long tăng phúc thì chính là thực lực Tiên Thiên, cộng thêm võ kỹ bậc huyền cấp trung Băng Sơn Trảm, muốn giết bọn họ thì thật sự dễ dàng như giết gà.
"Thiếu gia chủ uy vũ." Nhóm tộc nhân bị kích thích ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Sau nửa canh giờ, tình hình chiến đấu hoàn toàn xoay ngược, là bên Tiêu gia chiếm ưu thế.
Cả Tiêu gia to như vậy, khắp nơi đều là xác chết, có người là võ giả Tiêu gia, có người là kẻ địch.
Mùi máu tươi gay mũi tràn ngập trong không khí.
"Xâm phạm người Tiêu gia ta, một tên cũng không được để lại, giết sạch bọn chúng." Tiêu Dật quát lớn một tiếng, giọng nói truyền khắp toàn bộ Tiêu gia.
"Cẩn tuân mệnh lệnh của thiếu gia chủ, giết." Nhóm tộc nhân Tiêu gia thấy chết không sờn, mạnh mẽ đứng dậy phản công.
Một lúc lâu sau, Tiêu Dật thở hồng hộc ngừng chém giết. Hắn gần như đã đi một vòng toàn trường, toàn bộ chấp sự Mộ Dung gia đều đã chết trong tay hắn.
Máu tươi nhuộm đỏ quần áo hắn. Nhưng hắn vẫn như một thanh kiếm nhọn sắc bén, tinh thần phấn chấn không thể nào ngăn cản, sát ý ngập trời.
Trong mắt người Mộ Dung gia, Tiêu Dật hiển nhiên đã trở thành một sát thần, một ác ma làm bọn chúng phải bỏ mạng, một ác mộng mà bọn chúng không thể ngăn cản.
Hiện giờ trên sân đấu võ giả Hậu Thiên chỉ còn lại chấp sự Tiêu gia. Bên Mộ Dung gia, mạnh nhất chỉ còn lại một võ giả Phàm Cảnh bậc chín.
Tuy võ giả Mộ Dung gia nhiều hơn nhưng thất bại chỉ còn là vấn đề thời gian. Đã không còn võ giả Hậu Thiên, nhóm chấp sự Tiêu gia có thể dễ dàng hạ đo ván bọn chúng.
Tiêu Dật đi tới bên cạnh một chấp sự nói: "Nơi này giao cho các ngươi, cố gắng giảm bớt thương vong của tộc nhân, nhanh chóng giết địch, ta tới hỗ trợ các vị trưởng lão."
"Rõ." Chấp sự cung kính trả lời một tiếng, tuy hắn là chấp sự cao quý nhưng ánh mắt nhìn Tiêu Dật lúc này lại tràn đầy tin tưởng và kính trọng.
Tiêu Dật khẽ động, bắt đầu tiến sâu vào trong phủ đệ Tiêu gia: "Tiêu Trọng thúc thúc, ngàn vạn lần đừng có việc gì."
[hết 53]
Tiếng binh khí va chạm, tiếng võ kỹ bùng nổ vang lên không dứt.
Một phe là người Mộ Dung gia như sói như hổ; một phe là người Tiêu gia ngoan cường chống lại.
Nhưng Tiêu gia hiển nhiên đang ở thế yếu, tình thế thật sự không ổn.
"Đáng chết, Mộ Dung gia lấy đâu ra nhiều vỏ giả như vậy. Cho dù người bên dãy núi Vẫn Tinh trở về thì cũng không thể có nhiều đến vậy."
Một người phụ nữ trung niên kéo tay một thiếu nữ, vừa giết địch vừa tức giận nói.
"Chấp sự Như Ý, có rất nhiều kẻ địch lạ mặt, rõ ràng đó không phải là người Mộ Dung gia..." Một võ giả Tiêu gia nói.
Hắn còn chưa nói xong đã bị kẻ địch bao vây giết chết.
"Vô liêm sỉ." Người phụ nữ trung niên chém ra vài tia kiếm khí đánh chết đám kẻ địch kia.
Vèo, vèo, vèo....
Đếm không hết kẻ địch ập tới bao vây người phụ nữ.
"Tiêu Như Ý, chấp sự số một Tiêu gia quả nhiên lợi hại. Hừ, trước hết giết chết ngươi đi." Đám người lập tức tấn công.
Người phụ nữ trung niên, cũng chính là Tiêu Như Ý bùng nổ chân khí, dùng sức một mình mình ngăn cản vài người nhưng không hề rơi vào thế yếu.
"Hừ, Mộ Dung Thương, chấp sự số một Mộ Dung gia mà cần bắt tay với đám này mới dám chiến đấu với ta sao?" Tiêu Như Ý hừ lạnh một tiếng, một kiếm đẩy lui đám người.
Đám người này đều là chấp sự Mộ Dung gia. Một trong số đó còn là chấp sự số một, võ giả Hậu Thiên bậc chín, Mộ Dung Thương. Mặt khác ba người còn lại cũng là chấp sự tinh anh, võ giả Hậu Thiên bậc tám.
"Bớt nói xàm đi." Mộ Dung Thương cười lạnh: "Thắng làm vua thua làm giặc, hôm nay Tiêu gia bọn ngươi thua cái chắc rồi. Thành Tử Vân này sẽ không còn Tiêu gia các ngươi nữa. Ha ha, hiện giờ ngươi còn dẫn theo một con nhóc, ta xem thử xem ngươi làm sao giữ được mạng khỏi tay bọn ta."
Tiêu Như Ý có thực lực không hề tầm thường, vượt xa những võ giả Hậu Thiên bậc chín khác.
Đáng tiếc cô còn dẫn theo một thiếu nữ nên bị vướn tay vướn chân, chiến đấu dần dần rơi vào thế yếu.
Xoẹt hai tiếng, một thoáng sơ sẩy, cánh tay Tiêu Như Ý bị đâm hai kiếm, máu tươi nhuộm đỏ ống tay áo.
"Chấp sự Như Ý, ngài không cần lo cho ta đâu, toàn lực giết địch đi." Thiếu nữ lo lắng nói.
Thiếu nữ lớn lên thánh khiết động lòng người, xinh đẹp xuất trần, cô chính là Y Y.
"Không được, ta đã hứa với thằng nhóc kia phải chăm sóc tốt cho ngươi, ngươi cứ theo sát ta." Tiêu Như Ý nhanh chóng nói một tiếng, một lần nữa vung kiếm chiến đấu.
Trong phủ đệ Tiêu gia, khắp nơi đều là tình cảnh chiến đấu.
Nhưng phần lớn là võ giả Tiêu gia bị vô số kẻ địch bao vây tấn công, thời gian trôi qua dần xuất hiện thương vong, võ giả Tiêu gia lần lượt ngã xuống, bị loạn kiếm giết chết.
Bên Tiêu Như Ý, cánh tay lại trúng thêm một kiếm nhưng vẫn khó khăn chống đỡ, cực kỳ lo lắng: "Chết tiệt, Đại trưởng lão bị giữ chân, Nhị trưởng lão phải chạy vòng quanh giúp đỡ, nhóm trưởng lão còn lại cũng đều có đối thủ nên không thể giúp được. Cứ tiếp tục như vậy thì Tiêu gia sẽ lâm nguy mất."
Bên kia lại có thêm vài tộc nhân Tiêu gia chết trận.
Trên người Tiêu Như Ý cũng tăng lên rất nhiều vết thương, thương thế ngày càng nặng.
"Chấp sự Như Ý, không cần lo cho ta." Y Y vùng ra khỏi tay Tiêu Như Ý, dự tính liều mạng với kẻ địch.
"Y Y, đứng làm chuyện điên rồ." Tiêu Như Ý khẩn trương.
"Tiêu Như Ý, tự lo cho mình trước đi." Mộ Dung Thương giữ chân Tiêu Như Ý, sau đó cười dữ tợn nói với một chấp sự sau lưng: "Làm thịt con nhóc kia đi."
"Rõ." Một chấp sự cười dữ tợn nhảy tới trước mặt Y Y: "Chết đi."
Y Y hoảng sợ nhắm tịt mắt lại, cô không muốn liên lụy Tiêu Như Ý, chẳng thà chính mình phải chết.
Nhưng ngay khoảnh khắc nguy hiểm này trong lòng Y Y vẫn ngốc nghếch nỉ non: "Thiếu gia, Y Y chết rồi ngài có đau lòng không? Cũng không biết sau này ngài có tự chăm sóc tốt cho mình hay không..."
Đúng lúc này một bàn tay ấm áp mạnh mẽ đặt lên đầu Y Y, cưng chiều vuốt ve.
"Ngươi nói xem?"
Giọng nói quen thuộc truyền vào tai Y Y, cô lập tức mở mắt, là giọng của thiếu gia Tiêu Dật. Cũng chỉ có giọng của Tiêu Dật mới làm cô kích động tới vậy.
"Thiếu gia, ngài đã về rồi sao?" Y Y kích động nói.
"Ừ." Tiêu Dật gật đầu.
Lúc này Y Y mới nhìn về phía trước, vị chấp sự tinh anh của Mộ Dung gia muốn tới giết mình lúc này đã nằm dưới đất, trên cổ có một vết máu bắt mắt.
Tiêu Dật ôm cổ Y Y, sau đó nhảy tới bên cạnh Tiêu Như Ý.
"Chấp sự Như Ý, thay ta bảo vệ tốt Y Y, những chuyện khác giao cho ta." Tiêu Dật đẩy Y Y về phía Tiêu Như Ý, sau đó một mình giao chiến với đám Mộ Dung Thương.
Tiêu Như Ý thấy một bóng người đột nhiên nhảy tới thì kinh hãi, khi thấy là Y Y thì vội vàng đón được.
Sau đó thấy Tiêu Dật xuất hiện thì lập tức khẩn trương: "Tiêu Dật, sao ngươi lại trở lại?"
"Ơ hay, khốn khiến, chỉ một thằng oắt Hậu Thiên bậc một sao lại xúc động như vậy. Tiêu Dật, ngươi mau quay trở lại, hiện giờ Tiêu gia đã lâm nguy, ngươi tuyệt đối không được..."
Nhưng Tiêu Như Ý còn chưa nói xong thì chỉ thấy kiếm lửa trong tay Tiêu Dật xẹt qua, một mũi nhọn đỏ rực chém tới, đám Mộ Dung Thương lần lượt ngã xuống đất, máu trên cổ phun ra như suối.
"Uii." Tiêu Như Ý hít sâu một hơi: "Mộ Dung Thương cộng thêm hai võ giả Hậu Thiên bậc tám cứ vậy chết đi sao? Thằng nhóc này sao lại trở nên mạnh tới vậy."
Sau khi đánh chết ba người, Tiêu Dật nhìn thấy tình huống không mấy lạc quan ở xung quanh thì nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì, sao Mộ Dung gia lại có nhiều võ giả tới vậy."
Tiêu Như Ý chạy tới nói: "Không biết Mộ Dung gia tới đâu xin giúp đỡ mà nhân số vượt xa Tiêu gia chúng ta."
Tiêu Dật truy hỏi: "Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão đâu, có hai người bọn họ ở, cho dù võ giả Mộ Dung gia có nhiều hơn cũng không làm nên chuyện."
Tiêu Như Ý lộ ra vẻ mặt gấp gáp nói: "Tình huống hiện giờ rất nguy cấp, không biết nên giải thích thế nào, nói chung là Đại trưởng lão bị giữ chân, tình huống rất không ổn."
"Nhị trưởng lão thì đang chạy vòng quanh, nếu không phải có Nhị trưởng lão giúp đỡ, trong tình huống số lượng võ giả Tiêu gia chúng ta ít hơn Mộ Dung gia như vậy thì bọn ta đã sớm chết hết rồi."
Tiêu Dật liếc nhìn, quả nhiên trên sân có một bóng người đang không ngừng lướt đi, nhanh chóng đánh chết kẻ địch giảm bớt không ít áp lực cho võ giả Tiêu gia.
Bóng người đó chính là Nhị trưởng lão.
Tiêu Dật nhướng mày, vội nói: "Bảo vệ tốt Y Y, ta đi giết địch."
Tiêu Như Ý nói: "Hay là để ta đi đi, ngươi bảo vệ Y Y, dù sao thì thực lực của ta cũng mạnh hơn."
Tiêu Như Ý còn chưa nói xong thì phát hiện Tiêu Dật đã biến mất.
"Tốc độ nhanh thật." Tiêu Như Ý hoảng sợ, cô vốn là chấp sự số một Tiêu gia nhưng lại hoàn toàn không theo kịp tốc độ của Tiêu Dật.
Tiêu gia lớn như vậy, lúc này đã trở thành một chiến trường đẫm máu.
Mà trên chiến trường này đột nhiên xuất hiện một bóng người đỏ rực.
Nơi bóng dáng đó đi qua, ắt hẳn phải có một kẻ địch ngã xuống, máu tuôn như suối.
Bóng người đỏ rực như một cơn gió táp thiêu rụi kẻ địch thành tro tàn.
Một chấp sự Tiêu gia vốn đang khó khăn chống đỡ, gần như đã sắp không chịu nổi. Nhưng một bóng người đỏ rực xẹt qua, hắn kinh ngạc phát hiện đối thủ của mình đã chết.
"Quá mạnh... là Tiêu Dật, không, là thiếu gia chủ." Vị chấp sự này mừng rỡ không thôi.
"Đi giúp những người khác đi." Tiêu Dật quát một tiếng, một lần nữa giết địch.
"Vâng." Chấp sự đáp.
Theo Tiêu Dật gia nhập cuộc chiến, áp lực của tộc nhân Tiêu gia rõ ràng giảm bớt không ít. Đám kẻ địch lần lượt ngã xuống, nhóm chấp sự Tiêu gia có thể rảnh tay giúp đỡ những tộc nhân khác.
Đây là mối quan hệ liên tiếp, Tiêu Dật giết địch càng nhiều thì lại càng có nhiều tộc nhân đi giúp những người khác.
Không bao lâu sau, hơn mười kẻ địch đã chết dưới kiếm Tiêu Dật.
Nhị trưởng lão cũng phát hiện sự xuất hiện của Tiêu Dật, lập tức mừng rỡ đánh một chưởng đánh gục vô số kẻ địch, sau đó tiến tới bên cạnh Tiêu Dật: "Tiểu tử, ngươi có thể ngăn chặn những kẻ này không?"
"Yên tâm." Tiêu Dật tự tin nói: "Hiện giờ ta đã là vô địch dưới Tiên Thiên, giết Hậu Thiên bậc chín như giết gà."
"Giết Hậu Thiên bậc chín như giết gà? Tốt, rất tốt." Nhị trưởng lão cười lớn nói: "Hiện giờ các trưởng lão đều đang chiến đấu với trưởng lão Mộ Dung gia."
"Bên Đại trưởng lão cũng bị giữ chân rồi, ta phải lập tức tới hỗ trợ hắn."
Tiêu Dật gật đầu nói: "Được, ở đây cứ giao cho ta."
Nhị trưởng lão nháy mắt biến mất tại chỗ, tiến về phía sâu trong gia tộc, nơi đó là chiến trường của võ giả Tiên Thiên.
Ở bên này, Tiêu Dật lại một lần nữa điên cuồng giết địch.
Ở trước mặt hắn, căn bản không có kẻ nào đỡ nổi một hiệp. Không quản là võ giả Phàm Cảnh hay võ giả Hậu Thiên mạnh mẽ, tất cả những kẻ gặp hắn đều bị hạ gục trong một kiếm.
Chấp sự Mộ Dung gia đã chú ý tới Tiêu Dật, cũng đặc biệt coi trọng, bảy tám người lập tức bắt tay.
"Bích Ba Điệp Lãng Chưởng."
Tám người cùng phóng ra võ kỹ, uy thế tận trời.
"Không tốt, thiếu gia chủ cẩn thận." Chấp sự Tiêu gia kinh hãi.
Tiêu Dật không hề sợ hãi, cười lạnh nói: "Tới hay lắm, Băng Sơn Trảm."
Trên thân kiếm lửa, một luồng uy thế như núi sụp đất nứt xuất hiện, một kiếm này chém nát tám làn sóng uy thế ngất trời. Sau đó uy lực còn lại của kiếm lửa không hề suy giảm, trong khoảnh khắc chém chết cả tám người.
Tám võ giả Hậu Thiên ở trước mặt Tiêu Dật nháy mắt bị hạ đo ván.
Hiện giờ Tiêu Dật đã là tu vi Hậu Thiên bậc tám, phối hợp Thăng Long tăng phúc thì chính là thực lực Tiên Thiên, cộng thêm võ kỹ bậc huyền cấp trung Băng Sơn Trảm, muốn giết bọn họ thì thật sự dễ dàng như giết gà.
"Thiếu gia chủ uy vũ." Nhóm tộc nhân bị kích thích ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Sau nửa canh giờ, tình hình chiến đấu hoàn toàn xoay ngược, là bên Tiêu gia chiếm ưu thế.
Cả Tiêu gia to như vậy, khắp nơi đều là xác chết, có người là võ giả Tiêu gia, có người là kẻ địch.
Mùi máu tươi gay mũi tràn ngập trong không khí.
"Xâm phạm người Tiêu gia ta, một tên cũng không được để lại, giết sạch bọn chúng." Tiêu Dật quát lớn một tiếng, giọng nói truyền khắp toàn bộ Tiêu gia.
"Cẩn tuân mệnh lệnh của thiếu gia chủ, giết." Nhóm tộc nhân Tiêu gia thấy chết không sờn, mạnh mẽ đứng dậy phản công.
Một lúc lâu sau, Tiêu Dật thở hồng hộc ngừng chém giết. Hắn gần như đã đi một vòng toàn trường, toàn bộ chấp sự Mộ Dung gia đều đã chết trong tay hắn.
Máu tươi nhuộm đỏ quần áo hắn. Nhưng hắn vẫn như một thanh kiếm nhọn sắc bén, tinh thần phấn chấn không thể nào ngăn cản, sát ý ngập trời.
Trong mắt người Mộ Dung gia, Tiêu Dật hiển nhiên đã trở thành một sát thần, một ác ma làm bọn chúng phải bỏ mạng, một ác mộng mà bọn chúng không thể ngăn cản.
Hiện giờ trên sân đấu võ giả Hậu Thiên chỉ còn lại chấp sự Tiêu gia. Bên Mộ Dung gia, mạnh nhất chỉ còn lại một võ giả Phàm Cảnh bậc chín.
Tuy võ giả Mộ Dung gia nhiều hơn nhưng thất bại chỉ còn là vấn đề thời gian. Đã không còn võ giả Hậu Thiên, nhóm chấp sự Tiêu gia có thể dễ dàng hạ đo ván bọn chúng.
Tiêu Dật đi tới bên cạnh một chấp sự nói: "Nơi này giao cho các ngươi, cố gắng giảm bớt thương vong của tộc nhân, nhanh chóng giết địch, ta tới hỗ trợ các vị trưởng lão."
"Rõ." Chấp sự cung kính trả lời một tiếng, tuy hắn là chấp sự cao quý nhưng ánh mắt nhìn Tiêu Dật lúc này lại tràn đầy tin tưởng và kính trọng.
Tiêu Dật khẽ động, bắt đầu tiến sâu vào trong phủ đệ Tiêu gia: "Tiêu Trọng thúc thúc, ngàn vạn lần đừng có việc gì."
[hết 53]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất