Chương 32: Từ chối
"Ý tốt của đại bá mẫu Quân Dật đã biết, nhưng nha đầu gì đó vẫn quên đi ạ, tại đây Quân Dật tạ ơn đại bá mẫu đã nhớ đến." Khuôn mặt Sở Quân Dật hờ hững, ngữ khí lãnh đạm, nhưng bên trong lời nói lại chẳng cảm nhận được chút biết ơn nào.
Trong mắt Sở đại thái thái hiện lên một tia tàn khốc, vẫn cười nói: "Xem ngươi nói gì kìa, đều là con cháu trong nhà, sao đại bá mẫu không suy nghĩ cho ngươi được. Chỉ hai nha đầu thôi, không tính là gì cả, hai người đại bá mẫu chọn cho ngươi đều rất tốt, lát nữa ngươi mang bọn họ về viện là được."
"Phiền đại bá mẫu đã suy nghĩ cho Quân Dật, nhưng nha đầu kia xin thứ cho ta không nhận." Giọng nói của Sở Quân Dật lại lạnh thêm vài phần.
"Trưởng bối ban thưởng không thể từ chối, những quy củ ngươi đã học đâu, quăng đi đâu hết cả rồi?!" Sở đại thái thái sắc mặt trầm xuống.
"Đây là do Quân Dật hiểu quy củ, cho nên ta mới không nhận." Sở Quân Dật vừa nói chuyện vừa dùng liếc mắt nhìn những người khác.
Sở lão thái thái mặt mày vẫn nghiêm nghị, nghe thấy y từ chối Sở đại thái thái thì lộ ra vẻ mặt không được vui lắm, hẳn đã dự đoán được diễn biến của việc này.
Sở nhị thái thái và Sở tứ thái thái đều có hơi kinh ngạc, nhưng sau khi kinh ngạc qua đi thì trên mặt lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa.
Sở ngũ thái thái có chút đồng tình nhìn y, bất quá mấy người trong nhà này chỉ xem nàng như không khí, còn nàng đã cquá quen với nó rồi, vì thế nàng chỉ nhìn Sở Quân Dật thêm một chút liền cúi đầu xuống.
Bốn vị nãi nãi ở trước mặt trưởng bối đều làm bộ đoan trang hiền thục, trên mặt không có tí cảm xúc nào, Sở Quân Dật không có tâm tư cẩn thận quan sát xem các nàng ấy đang nghĩ cái gì, dù sao ánh mắt thỉnh thoảng rơi vào người mình đều không có thân thiện chút xíu nào.
"Tam đệ và tam đệ muội chỉ có một đứa con là ngươi, còn ngươi lại tìm mọi cách trốn tránh, nghĩa là ngươi không chịu vì bọn họ kế thừa hương khói, nối dõi tông đường! Ngươi đây là bất hiếu! Thật tội nghiệp tam đệ và tam đệ muội, tại sao sinh ra một đứa con bất hiếu như ngươi, lương tâm của ngươi đâu?! Ngươi không xứng là con của bọn họ! Ngươi không xứng là con cháu của Sở gia!" Sở đại thái thái có thể nói thù mới hận cũ đều đem ra tính cùng nhau, lửa giận trong mắt của bà như muốn phun trào khi nhìn Sở Quân Dật. o(TヘTo)
Sắc mặt Sở Quân Dật trở nên lạnh lẽo, y biết Sở đại thái thái bởi vì vấn đề con nối dõi của con trai luôn không thích mình, vì thế từ trước đến giờ y không hề để ý đến sự mỉa mai của Sở đại thái thái. Cơ mà bà ta muốn nói mình thế nào cũng được, chỉ không được phép đụng vào phụ mẫu của y.
Sở Quân Dật nhìn về phía Sở đại thái thái ánh mắt lạnh như băng, trừng mắt với bà ta vài giây rồi bật cười, bên trong tiếng cười không hề có chút độ ấm nào, khi y nói chuyện giọng điệu rất nhẹ nhàng, "Nghe nói Tôn thái y của Thái Y viện điều trị bệnh về mắt rất hay, còn có Lý thái y đối với chứng bệnh thần kinh cực kỳ có kinh nghiệm. Nếu đại bá mẫu không bận việc gì liền mời bọn họ tới xem bệnh cho người đi, đỡ phải... A." Nói xong y mím môi cười khúc khích. (^ω^)
"Ngươi ăn nói mất dạy gì đấy!" Sở lão thái thái vỗ bàn cả giận nói.
"Tất nhiên nói lời thật lòng." Sở Quân Dật mỉm cười trả lời, nhưng trong lời nói còn mang theo mười phần châm chọc, "Ta vẫn chưa cởi áo tang trên ngươi đâu, bây giờ ta đang đứng ở đây mà đại bá mẫu còn không nhìn thấy, vậy không phải nên để Thái y đến bắt mạch xem một chút sao?" Nói xong đôi mắt liếc xéo Sở đại thái thái một cái.
Khuôn mặt Sở đại thái thái đỏ bừng, bà ta bị tức đến nói không ra lời.
Những người còn lại cũng nhớ tới Sở Quân Dật vẫn còn để tang, hay nói cho chính xác hơn Cố Thành Chi vẫn còn giữ hiếu kỳ, còn y là theo Cố Thành Chi giữ hiếu kỳ thôi.
"Cố Thành Chi cần giữ chín tháng hiếu kỳ, nhưng ngươi chỉ cần giữ mãn sáu tháng là được. Nhận vào một hai thông phòng cũng chẳng phải nạp thiếp, ngươi nhiều lời như vậy làm chi?!" Sở lão thái thái oán hận nói, nhìn bộ dáng này của Sở Quân Dật làm bà ấy nhớ tới Sở tam lão gia. Vì một nữ nhân mà Sở tam lão gia có thể cãi lời mẫu thân là bà. Còn chỉ sủng ái duy nhất nữ nhân đó trong nhiều năm, thậm chí ngay cả một thiếp thất cũng không nạp!
Sở Quân Dật thu lại nụ cười trên mặt, hai mắt rũ xuống nhẹ nhàng nói: "Đại bá của đương nhiệm Hoài Viễn hầu chính là Dương Đại lão thái gia của Dương gia, ông ta đã từng là Hoài Viễn hầu. Bởi vì vào tháng thứ tám hiếu kỳ của nhạc phụ, ông ta lại nạp một cô nương làm thiếp, sau đó Dương Đại lão thái gia liền bị Hoàng thượng đoạt tước, còn tước vị Hoài Viễn hầu cũng giao lại cho đệ đệ của ông ta. Nguyên nhân là do phẩm hạnh của ông ta không tốt, vị nhạc phụ kia từ nhỏ đã dạy dỗ cho Dương Đại lão thái gia, hơn nữa còn gả ái nữ cho ông ta, vậy mà ông ta lại không thể giữ mãn chín tháng hiếu kỹ. Dương Đại lão thái gia đã từng dâng chiết tử nhắc tới việc thời hạn con rể giữ mãn hiếu kỳ chỉ cần sáu tháng, nhưng Hoàng thượng nói tình cảm giữa ông ta với thê tộc không phải tầm thường, tất nhiên ông ta phải giữ mãn chín tháng hiếu kỳ."
Nhìn sắc mặt thay đổi của những người trong phòng, Sở Quân Dật khẽ cười nói: "Cố nhị lão gia mấy năm nay đối với ta thế nào, ta tin rằng người có mắt đều nhìn ra. Chín tháng hiếu kỳ này, ta nhất định sẽ giữ mãn. Thật ra, ta muốn hỏi Đại bá mẫu một chút, người đâm sau lưng ta như vậy thì người có được lợi ích gì không? Ta bị người khác chỉ trỏ thì Sở gia có được lợi ích gì không?"
Sở Quân Dật đều thu hết phản ứng của các nàng phản ứng vào trong mắt, vì thế tựa tiếu phi tiếu hỏi: "Nếu ta gánh lấy tội danh ngỗ nghịch bất hiếu này, thanh danh và phẩm hạnh của ta đều huỷ, chẳng lẽ thể diện của các ngươi sẽ tốt lắm à? Hay là nói các ngươi định liên thủ với người ngoài dạy dỗ ta, Sở gia chỉ có một mình ta là phẩm hạnh không tốt, vậy những người khác của Sở gia một chút vấn đề cũng không có?" (HAY.... 〜(꒪꒳꒪)〜)
Sở lão thái thái bị y nói cho nghẹn cứng họng không biết nên phản bác lại thế nào, chỉ giận dữ hét: "Ai dạy ngươi nói chuyện với trưởng bối như vậy?!"
"Chính Tổ mẫu dạy dỗ." Sở Quân Dật mỉm cười cúi người thi lễ, nhưng sắc mặt lại không hề thay đổi.
Sở đại thái thái đã sớm không giữ được nụ cười trên mặt, tuy rằng bà ta luôn luôn duy trì độ cung ở khóe miệng, nhưng thoạt nhìn lại càng lộ ra sự dữ tợn hơn, "Hai nha đầu thôi mà, xem ngươi nói kìa, ngay cả chuyện của Dương gia cũng nhắc đến. Ngươi chỉ mang về hai nha đầu theo hầu hạ bên người, cũng chẳng phải vấn đề lớn."
"Đúng là không phải chuyện to tát gì." Sở Quân Dật gật gật đầu, thấy sắc mặt của các nàng dịu đi một chút, mới nói: "Chỉ là Đại bá mẫu chuẩn bị hai thông phòng cho ta, sau đó ta đều mang mọi người về, chuyện này đúng là không lớn."
Bầu không khí trong phòng chớp mắt liền đóng băng, Sở nhị thái thái ở bên nghe nửa ngày, vẫn nhịn không được nói: "Đứa nhỏ như ngươi thật không khiến người ta bớt lo mà, thông phòng hay không thông phòng, chỉ là hai nha đầu, cho ngươi thì ngươi nhận, hơn nữa chuyện trong nhà sao có thể tùy tiện nói ra ngoài!"
"Nhị bá mẫu nói đều đúng." Sở Quân Dật mỉm cười gật đầu.
Lần này các nàng cũng biết Sở Quân Dật còn đang muốn nói tiếp nữa, một đám người đều trở nên căng thẳng.
Sở Quân Dật thầm nghĩ đáng tiếc, sing vẫn nói: "Hai nha đầu xác thực không tính là gì, hơn nữa còn do Đại bá mẫu cho." Y nhìn liếc qua nhìn Sở đại thái thái, ý cười ở khóe môi lại tăng thêm vài phần, "Ta hiểu, Cố Thành Chi cũng hiểu, về phần người ở ngoài hẳn sẽ hiểu, còn có Hoàng thượng, đại đa số lão nhân gia cũng hiểu."
Sở lão thái thái chỉ vào hắn "Ngươi... ngươi... ngươi... " nửa ngày vẫn chưa nói ra được chữ tiếp theo, cuối cùng vỗ bàn quát: "Cút!"
"Dạ, tôn nhi cáo lui." Sở Quân Dật hơi cúi người, sau khi thi lễ xong liền xoay người rời đi, toàn bộ động tác uyển chuyển như hành vân lưu thủy (như nước chảy mây trôi) không chút chần chờ.
Đợi cho Sở lão thái thái muốn gọi người trở lại, Sở Quân Dật sớm đã đi ra khỏi cửa viện, bà nhấc tay gạt tách trà trên bàn nhỏ xuống, sau đó còn chưa hết giận bà muốn hất luôn cả cái bàn nhỏ* xuống luôn.
*炕桌: Bàn lò; bàn nhỏ đặt trên giường.
"Mẫu thân (Tổ mẫu)! Xin người bớt giận!" Vài đứa con dâu và tôn tức thay phiên nhau khuyên giải an ủi mới dập tắt được lửa giận của Sở lão thái thái.
"Lúc trước ta nên bóp chết y, ta nên bóp chết y!" Sở lão thái thái lửa giận khó tắt, vừa nghĩ tới bộ dáng vừa rồi của Sở Quân Dật liền hận không thể bóp chết y.
"Mẫu thân, xin người bớt giận, tuy rằng Tiểu Lục... Nhưng y đã nhắc nhở chúng ta, Hoàng thượng còn nhìn chằm chằm Sở gia." Sở đại thái thái có chút lo lắng nói.
Các nàng từng cho rằng Sở Quân Dật là người của Sở gia, còn Cố Thành Chi thì các nàng không thể động vào, vì vậy mới định tăng thêm chút rắc rối cho Sở Quân Dật. Thế nhưng vấn đề bên trong viện không đơn giản chỉ là nhiều người nhiều chuyện là xong, lỡ như Cố Thành Chi để lộ ra ngoài...
"Cho dù là Hoàng thượng cũng không thể quản chuyện trong nhà người khác!" Sở lão thái thái tức giận đến sắp đổ bệnh.
Nhưng những người khác đều thở dài, Hoàng thượng không quản chuyện trong nhà người khác, nhưng Hoàng thượng chỉ quản chuyện của Cố Thành Chi thôi.
Cố Thành Chi nghe được tiếng đẩy cửa vang lên, ngẩng đầu nhìn qua, từ lúc Sở Quân Dật đi vào viện hắn đã nghe được tiếng bước chân rồi, song hắn phát hiện tiếng bước chân của y nặng nề hơn thường ngày nhiều lắm, nghĩ lại chỗ Sở Quân Dật đi hắn có thể đoán được tâm tình của y không tốt.
Sở Quân Dật bộ dáng trầm ổn đi tới, ngồi vào bên cạnh bàn không nói gì.
Cố Thành Chi rót chung nước đưa cho y, Sở Quân Dật nhận lấy liền uống một ngụm.
Nước ấm không quá nóng, sau khi Sở Quân Duật được uống một chút nước thì thần sắc Sở Quân Dật đã dịu đi chút ít, y nghịch cái chung trong tay một chút, sau đó lại bỏ cái chung lên trên bàn.
"Bọn họ lại làm chuyện gì?" Cố Thành Chi hỏi.
Sở Quân Dật hừ lạnh hai tiếng mới nói: "Đại bá mẫu chuẩn bị hai nha đầu cho ta, muốn ta mang về làm thông phòng."
"Vậy ngươi nói như thế nào?" Cố Thành Chi dừng động tác lại, hai mắt rũ xuống hỏi.
"Đương nhiên là từ chới, nếu không còn có thể nói thế nào." Sở Quân Dật cười lạnh nói.
"Không nghĩ tới nhận lấy sao?" Cố Thành Chi liếc mắt nhìn y.
Sở Quân Dật nhìn hắn chậm rãi nói: "Ta nói rồi, ta chán ghét thiếp thất... Tuyệt đối chán ghét hơn cả trong tưởng tượng của ngươi."
Cố Thành Chi gật gật đầu, hắn cũng không thích thiếp thất, nhưng còn chưa tới mức chán ghét.
Sở Quân Dật kể lại hết những chuyện vừa rồi cho hắn nghe, bao gồm tất cả phản ứng của những người y nhìn thấy, cùng với những lời y đã nói với các nàng ấy.
"Làm tốt lắm." Cố Thành Chi cảm thấy với tính cách của y nói ra những lời này quả thật không dễ dàng.
Sở Quân Dật nhún vai, lúc ấy bản thân rất tức giận, hiện tại ngẫm lại cảm thấy không cần thiết, chẳng qua có thể chọc tức nói kháy các nàng thật quá đã nghiện.
"Tôn gia đã đồng ý cho Tôn cô nương vào cửa, Đại bá mẫu giống như đã cho Tôn gia rất nhiều thứ tốt, dù sao trong bụng của Tôn cô nương chính là đứa nhỏ mà Sở gia khan hiếm nhất." Sở Quân Dật hời hợt nói: "Mặc kệ bây giờ Đại bá mẫu có hận Tôn cô nương đến mức nào, vẫn phải nể nang đứa nhỏ trong bụng của nàng ta. Cơ mà Tôn cô nương sợ đứa nhỏ xảy ra chuyện đã đến cầu xin Đại bá mẫu hãy trông chừng nàng ta thật kỹ lưỡng. Chẳng qua ta không ngờ tới Đại bá mẫu lại bày ra chuyện đưa thông phòng cho ta."
Hiện giờ, các nam nhân của Sở gia đều cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân họ, sợ thu hút sự chú ý của Hoàng đế, ai ngờ trong đám đồng đội heo trong hậu viện liều mạng gây rắc rối cho y và Cố Thành Chi.
Sở Quân Dật thật muốn được nhìn thấy biểu tình của đám nam nhân khi biết chuyện xảy ra hôm nay.
"Ngươi đối với cũng tương đối quen thuộc với hoàn cảnh của Sở gia rổi, vậy thử cái này xem." Cố Thành Chi đứng dậy đi tới cái giá sách bên cạnh, mở cửa lấy ra nhiều tập sách nhỏ, sau đó đều đưa hết cho Sở Quân Dật.
"Đây là?" Sở Quân Dật nhận lấy tập sách nhỏ hỏi.
"Công báo*, ngươi cứ từ từ xem, bởi vì ta còn có rất nhiều." Cố Thành Chi khoanh tay khẽ cười nói.
*Để báo cũng gọi là "Triêu báo", "Điều sao". là một loại báo bản tin dùng để thông báo ở Trung Quốc thời cổ đại, chuyên dùng để sao chép chỉ dụ của hoàng đế, tấu nghị của quan liêu và bản sao tình báo chính trị. Kể từ đời nhà Tống phát triển thành một ấn phẩm tương tự như tờ báo sao chép tay, cuối đời nhà Minh bắt đầu phát hành phiên bản in sắp chữ, vào thới nhà Thanh nó được gọi là "Tin Tức Bắc Kinh". Vì Công Báo ban đầu là do triều đình sao chép, nên nó được dán ở cửa cung và công khai, “Cũng truyền tai nhau để thiên hạ biết chính sự." Nay còn được gọi là công báo.
"..." Sở Quân Dật mặt có chút tê liệt, thẫn thờ hỏi: "Không xem có được không?"
"Không được." Cố Thành Chi đi tới xoa xoa đầu của y, ngữ khí có chút trêu chọc nói: "Ngươi rất thông minh, đừng nản lòng."
Sở Quân Dật tỏ vẻ bản thân vô cùng muốn đập một đống công báo vào mặt Cố Thành Chi, mấy thứ chính trị này y không thể nhớ nổi! Mỗi ngày bắt y phải đọc báo chính trị rốt cuộc chuyện quỷ quái gì đang xảy ra vậy!
Y biết công báo này là ghi chép chỉ dụ của Hoàng đế, tấu sớ của đại thần dâng lên, còn có mấy cái gì như điều động quan viên linh tinh, phàm là sự tình có liên quan đến triều đình đều có viết vào đó.
Nhưng, đúng vậy, y đối với những thứ này là thật sự, một, chút, hứng, thú, cũng, không, có!
Trong mắt Sở đại thái thái hiện lên một tia tàn khốc, vẫn cười nói: "Xem ngươi nói gì kìa, đều là con cháu trong nhà, sao đại bá mẫu không suy nghĩ cho ngươi được. Chỉ hai nha đầu thôi, không tính là gì cả, hai người đại bá mẫu chọn cho ngươi đều rất tốt, lát nữa ngươi mang bọn họ về viện là được."
"Phiền đại bá mẫu đã suy nghĩ cho Quân Dật, nhưng nha đầu kia xin thứ cho ta không nhận." Giọng nói của Sở Quân Dật lại lạnh thêm vài phần.
"Trưởng bối ban thưởng không thể từ chối, những quy củ ngươi đã học đâu, quăng đi đâu hết cả rồi?!" Sở đại thái thái sắc mặt trầm xuống.
"Đây là do Quân Dật hiểu quy củ, cho nên ta mới không nhận." Sở Quân Dật vừa nói chuyện vừa dùng liếc mắt nhìn những người khác.
Sở lão thái thái mặt mày vẫn nghiêm nghị, nghe thấy y từ chối Sở đại thái thái thì lộ ra vẻ mặt không được vui lắm, hẳn đã dự đoán được diễn biến của việc này.
Sở nhị thái thái và Sở tứ thái thái đều có hơi kinh ngạc, nhưng sau khi kinh ngạc qua đi thì trên mặt lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa.
Sở ngũ thái thái có chút đồng tình nhìn y, bất quá mấy người trong nhà này chỉ xem nàng như không khí, còn nàng đã cquá quen với nó rồi, vì thế nàng chỉ nhìn Sở Quân Dật thêm một chút liền cúi đầu xuống.
Bốn vị nãi nãi ở trước mặt trưởng bối đều làm bộ đoan trang hiền thục, trên mặt không có tí cảm xúc nào, Sở Quân Dật không có tâm tư cẩn thận quan sát xem các nàng ấy đang nghĩ cái gì, dù sao ánh mắt thỉnh thoảng rơi vào người mình đều không có thân thiện chút xíu nào.
"Tam đệ và tam đệ muội chỉ có một đứa con là ngươi, còn ngươi lại tìm mọi cách trốn tránh, nghĩa là ngươi không chịu vì bọn họ kế thừa hương khói, nối dõi tông đường! Ngươi đây là bất hiếu! Thật tội nghiệp tam đệ và tam đệ muội, tại sao sinh ra một đứa con bất hiếu như ngươi, lương tâm của ngươi đâu?! Ngươi không xứng là con của bọn họ! Ngươi không xứng là con cháu của Sở gia!" Sở đại thái thái có thể nói thù mới hận cũ đều đem ra tính cùng nhau, lửa giận trong mắt của bà như muốn phun trào khi nhìn Sở Quân Dật. o(TヘTo)
Sắc mặt Sở Quân Dật trở nên lạnh lẽo, y biết Sở đại thái thái bởi vì vấn đề con nối dõi của con trai luôn không thích mình, vì thế từ trước đến giờ y không hề để ý đến sự mỉa mai của Sở đại thái thái. Cơ mà bà ta muốn nói mình thế nào cũng được, chỉ không được phép đụng vào phụ mẫu của y.
Sở Quân Dật nhìn về phía Sở đại thái thái ánh mắt lạnh như băng, trừng mắt với bà ta vài giây rồi bật cười, bên trong tiếng cười không hề có chút độ ấm nào, khi y nói chuyện giọng điệu rất nhẹ nhàng, "Nghe nói Tôn thái y của Thái Y viện điều trị bệnh về mắt rất hay, còn có Lý thái y đối với chứng bệnh thần kinh cực kỳ có kinh nghiệm. Nếu đại bá mẫu không bận việc gì liền mời bọn họ tới xem bệnh cho người đi, đỡ phải... A." Nói xong y mím môi cười khúc khích. (^ω^)
"Ngươi ăn nói mất dạy gì đấy!" Sở lão thái thái vỗ bàn cả giận nói.
"Tất nhiên nói lời thật lòng." Sở Quân Dật mỉm cười trả lời, nhưng trong lời nói còn mang theo mười phần châm chọc, "Ta vẫn chưa cởi áo tang trên ngươi đâu, bây giờ ta đang đứng ở đây mà đại bá mẫu còn không nhìn thấy, vậy không phải nên để Thái y đến bắt mạch xem một chút sao?" Nói xong đôi mắt liếc xéo Sở đại thái thái một cái.
Khuôn mặt Sở đại thái thái đỏ bừng, bà ta bị tức đến nói không ra lời.
Những người còn lại cũng nhớ tới Sở Quân Dật vẫn còn để tang, hay nói cho chính xác hơn Cố Thành Chi vẫn còn giữ hiếu kỳ, còn y là theo Cố Thành Chi giữ hiếu kỳ thôi.
"Cố Thành Chi cần giữ chín tháng hiếu kỳ, nhưng ngươi chỉ cần giữ mãn sáu tháng là được. Nhận vào một hai thông phòng cũng chẳng phải nạp thiếp, ngươi nhiều lời như vậy làm chi?!" Sở lão thái thái oán hận nói, nhìn bộ dáng này của Sở Quân Dật làm bà ấy nhớ tới Sở tam lão gia. Vì một nữ nhân mà Sở tam lão gia có thể cãi lời mẫu thân là bà. Còn chỉ sủng ái duy nhất nữ nhân đó trong nhiều năm, thậm chí ngay cả một thiếp thất cũng không nạp!
Sở Quân Dật thu lại nụ cười trên mặt, hai mắt rũ xuống nhẹ nhàng nói: "Đại bá của đương nhiệm Hoài Viễn hầu chính là Dương Đại lão thái gia của Dương gia, ông ta đã từng là Hoài Viễn hầu. Bởi vì vào tháng thứ tám hiếu kỳ của nhạc phụ, ông ta lại nạp một cô nương làm thiếp, sau đó Dương Đại lão thái gia liền bị Hoàng thượng đoạt tước, còn tước vị Hoài Viễn hầu cũng giao lại cho đệ đệ của ông ta. Nguyên nhân là do phẩm hạnh của ông ta không tốt, vị nhạc phụ kia từ nhỏ đã dạy dỗ cho Dương Đại lão thái gia, hơn nữa còn gả ái nữ cho ông ta, vậy mà ông ta lại không thể giữ mãn chín tháng hiếu kỹ. Dương Đại lão thái gia đã từng dâng chiết tử nhắc tới việc thời hạn con rể giữ mãn hiếu kỳ chỉ cần sáu tháng, nhưng Hoàng thượng nói tình cảm giữa ông ta với thê tộc không phải tầm thường, tất nhiên ông ta phải giữ mãn chín tháng hiếu kỳ."
Nhìn sắc mặt thay đổi của những người trong phòng, Sở Quân Dật khẽ cười nói: "Cố nhị lão gia mấy năm nay đối với ta thế nào, ta tin rằng người có mắt đều nhìn ra. Chín tháng hiếu kỳ này, ta nhất định sẽ giữ mãn. Thật ra, ta muốn hỏi Đại bá mẫu một chút, người đâm sau lưng ta như vậy thì người có được lợi ích gì không? Ta bị người khác chỉ trỏ thì Sở gia có được lợi ích gì không?"
Sở Quân Dật đều thu hết phản ứng của các nàng phản ứng vào trong mắt, vì thế tựa tiếu phi tiếu hỏi: "Nếu ta gánh lấy tội danh ngỗ nghịch bất hiếu này, thanh danh và phẩm hạnh của ta đều huỷ, chẳng lẽ thể diện của các ngươi sẽ tốt lắm à? Hay là nói các ngươi định liên thủ với người ngoài dạy dỗ ta, Sở gia chỉ có một mình ta là phẩm hạnh không tốt, vậy những người khác của Sở gia một chút vấn đề cũng không có?" (HAY.... 〜(꒪꒳꒪)〜)
Sở lão thái thái bị y nói cho nghẹn cứng họng không biết nên phản bác lại thế nào, chỉ giận dữ hét: "Ai dạy ngươi nói chuyện với trưởng bối như vậy?!"
"Chính Tổ mẫu dạy dỗ." Sở Quân Dật mỉm cười cúi người thi lễ, nhưng sắc mặt lại không hề thay đổi.
Sở đại thái thái đã sớm không giữ được nụ cười trên mặt, tuy rằng bà ta luôn luôn duy trì độ cung ở khóe miệng, nhưng thoạt nhìn lại càng lộ ra sự dữ tợn hơn, "Hai nha đầu thôi mà, xem ngươi nói kìa, ngay cả chuyện của Dương gia cũng nhắc đến. Ngươi chỉ mang về hai nha đầu theo hầu hạ bên người, cũng chẳng phải vấn đề lớn."
"Đúng là không phải chuyện to tát gì." Sở Quân Dật gật gật đầu, thấy sắc mặt của các nàng dịu đi một chút, mới nói: "Chỉ là Đại bá mẫu chuẩn bị hai thông phòng cho ta, sau đó ta đều mang mọi người về, chuyện này đúng là không lớn."
Bầu không khí trong phòng chớp mắt liền đóng băng, Sở nhị thái thái ở bên nghe nửa ngày, vẫn nhịn không được nói: "Đứa nhỏ như ngươi thật không khiến người ta bớt lo mà, thông phòng hay không thông phòng, chỉ là hai nha đầu, cho ngươi thì ngươi nhận, hơn nữa chuyện trong nhà sao có thể tùy tiện nói ra ngoài!"
"Nhị bá mẫu nói đều đúng." Sở Quân Dật mỉm cười gật đầu.
Lần này các nàng cũng biết Sở Quân Dật còn đang muốn nói tiếp nữa, một đám người đều trở nên căng thẳng.
Sở Quân Dật thầm nghĩ đáng tiếc, sing vẫn nói: "Hai nha đầu xác thực không tính là gì, hơn nữa còn do Đại bá mẫu cho." Y nhìn liếc qua nhìn Sở đại thái thái, ý cười ở khóe môi lại tăng thêm vài phần, "Ta hiểu, Cố Thành Chi cũng hiểu, về phần người ở ngoài hẳn sẽ hiểu, còn có Hoàng thượng, đại đa số lão nhân gia cũng hiểu."
Sở lão thái thái chỉ vào hắn "Ngươi... ngươi... ngươi... " nửa ngày vẫn chưa nói ra được chữ tiếp theo, cuối cùng vỗ bàn quát: "Cút!"
"Dạ, tôn nhi cáo lui." Sở Quân Dật hơi cúi người, sau khi thi lễ xong liền xoay người rời đi, toàn bộ động tác uyển chuyển như hành vân lưu thủy (như nước chảy mây trôi) không chút chần chờ.
Đợi cho Sở lão thái thái muốn gọi người trở lại, Sở Quân Dật sớm đã đi ra khỏi cửa viện, bà nhấc tay gạt tách trà trên bàn nhỏ xuống, sau đó còn chưa hết giận bà muốn hất luôn cả cái bàn nhỏ* xuống luôn.
*炕桌: Bàn lò; bàn nhỏ đặt trên giường.
"Mẫu thân (Tổ mẫu)! Xin người bớt giận!" Vài đứa con dâu và tôn tức thay phiên nhau khuyên giải an ủi mới dập tắt được lửa giận của Sở lão thái thái.
"Lúc trước ta nên bóp chết y, ta nên bóp chết y!" Sở lão thái thái lửa giận khó tắt, vừa nghĩ tới bộ dáng vừa rồi của Sở Quân Dật liền hận không thể bóp chết y.
"Mẫu thân, xin người bớt giận, tuy rằng Tiểu Lục... Nhưng y đã nhắc nhở chúng ta, Hoàng thượng còn nhìn chằm chằm Sở gia." Sở đại thái thái có chút lo lắng nói.
Các nàng từng cho rằng Sở Quân Dật là người của Sở gia, còn Cố Thành Chi thì các nàng không thể động vào, vì vậy mới định tăng thêm chút rắc rối cho Sở Quân Dật. Thế nhưng vấn đề bên trong viện không đơn giản chỉ là nhiều người nhiều chuyện là xong, lỡ như Cố Thành Chi để lộ ra ngoài...
"Cho dù là Hoàng thượng cũng không thể quản chuyện trong nhà người khác!" Sở lão thái thái tức giận đến sắp đổ bệnh.
Nhưng những người khác đều thở dài, Hoàng thượng không quản chuyện trong nhà người khác, nhưng Hoàng thượng chỉ quản chuyện của Cố Thành Chi thôi.
Cố Thành Chi nghe được tiếng đẩy cửa vang lên, ngẩng đầu nhìn qua, từ lúc Sở Quân Dật đi vào viện hắn đã nghe được tiếng bước chân rồi, song hắn phát hiện tiếng bước chân của y nặng nề hơn thường ngày nhiều lắm, nghĩ lại chỗ Sở Quân Dật đi hắn có thể đoán được tâm tình của y không tốt.
Sở Quân Dật bộ dáng trầm ổn đi tới, ngồi vào bên cạnh bàn không nói gì.
Cố Thành Chi rót chung nước đưa cho y, Sở Quân Dật nhận lấy liền uống một ngụm.
Nước ấm không quá nóng, sau khi Sở Quân Duật được uống một chút nước thì thần sắc Sở Quân Dật đã dịu đi chút ít, y nghịch cái chung trong tay một chút, sau đó lại bỏ cái chung lên trên bàn.
"Bọn họ lại làm chuyện gì?" Cố Thành Chi hỏi.
Sở Quân Dật hừ lạnh hai tiếng mới nói: "Đại bá mẫu chuẩn bị hai nha đầu cho ta, muốn ta mang về làm thông phòng."
"Vậy ngươi nói như thế nào?" Cố Thành Chi dừng động tác lại, hai mắt rũ xuống hỏi.
"Đương nhiên là từ chới, nếu không còn có thể nói thế nào." Sở Quân Dật cười lạnh nói.
"Không nghĩ tới nhận lấy sao?" Cố Thành Chi liếc mắt nhìn y.
Sở Quân Dật nhìn hắn chậm rãi nói: "Ta nói rồi, ta chán ghét thiếp thất... Tuyệt đối chán ghét hơn cả trong tưởng tượng của ngươi."
Cố Thành Chi gật gật đầu, hắn cũng không thích thiếp thất, nhưng còn chưa tới mức chán ghét.
Sở Quân Dật kể lại hết những chuyện vừa rồi cho hắn nghe, bao gồm tất cả phản ứng của những người y nhìn thấy, cùng với những lời y đã nói với các nàng ấy.
"Làm tốt lắm." Cố Thành Chi cảm thấy với tính cách của y nói ra những lời này quả thật không dễ dàng.
Sở Quân Dật nhún vai, lúc ấy bản thân rất tức giận, hiện tại ngẫm lại cảm thấy không cần thiết, chẳng qua có thể chọc tức nói kháy các nàng thật quá đã nghiện.
"Tôn gia đã đồng ý cho Tôn cô nương vào cửa, Đại bá mẫu giống như đã cho Tôn gia rất nhiều thứ tốt, dù sao trong bụng của Tôn cô nương chính là đứa nhỏ mà Sở gia khan hiếm nhất." Sở Quân Dật hời hợt nói: "Mặc kệ bây giờ Đại bá mẫu có hận Tôn cô nương đến mức nào, vẫn phải nể nang đứa nhỏ trong bụng của nàng ta. Cơ mà Tôn cô nương sợ đứa nhỏ xảy ra chuyện đã đến cầu xin Đại bá mẫu hãy trông chừng nàng ta thật kỹ lưỡng. Chẳng qua ta không ngờ tới Đại bá mẫu lại bày ra chuyện đưa thông phòng cho ta."
Hiện giờ, các nam nhân của Sở gia đều cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân họ, sợ thu hút sự chú ý của Hoàng đế, ai ngờ trong đám đồng đội heo trong hậu viện liều mạng gây rắc rối cho y và Cố Thành Chi.
Sở Quân Dật thật muốn được nhìn thấy biểu tình của đám nam nhân khi biết chuyện xảy ra hôm nay.
"Ngươi đối với cũng tương đối quen thuộc với hoàn cảnh của Sở gia rổi, vậy thử cái này xem." Cố Thành Chi đứng dậy đi tới cái giá sách bên cạnh, mở cửa lấy ra nhiều tập sách nhỏ, sau đó đều đưa hết cho Sở Quân Dật.
"Đây là?" Sở Quân Dật nhận lấy tập sách nhỏ hỏi.
"Công báo*, ngươi cứ từ từ xem, bởi vì ta còn có rất nhiều." Cố Thành Chi khoanh tay khẽ cười nói.
*Để báo cũng gọi là "Triêu báo", "Điều sao". là một loại báo bản tin dùng để thông báo ở Trung Quốc thời cổ đại, chuyên dùng để sao chép chỉ dụ của hoàng đế, tấu nghị của quan liêu và bản sao tình báo chính trị. Kể từ đời nhà Tống phát triển thành một ấn phẩm tương tự như tờ báo sao chép tay, cuối đời nhà Minh bắt đầu phát hành phiên bản in sắp chữ, vào thới nhà Thanh nó được gọi là "Tin Tức Bắc Kinh". Vì Công Báo ban đầu là do triều đình sao chép, nên nó được dán ở cửa cung và công khai, “Cũng truyền tai nhau để thiên hạ biết chính sự." Nay còn được gọi là công báo.
"..." Sở Quân Dật mặt có chút tê liệt, thẫn thờ hỏi: "Không xem có được không?"
"Không được." Cố Thành Chi đi tới xoa xoa đầu của y, ngữ khí có chút trêu chọc nói: "Ngươi rất thông minh, đừng nản lòng."
Sở Quân Dật tỏ vẻ bản thân vô cùng muốn đập một đống công báo vào mặt Cố Thành Chi, mấy thứ chính trị này y không thể nhớ nổi! Mỗi ngày bắt y phải đọc báo chính trị rốt cuộc chuyện quỷ quái gì đang xảy ra vậy!
Y biết công báo này là ghi chép chỉ dụ của Hoàng đế, tấu sớ của đại thần dâng lên, còn có mấy cái gì như điều động quan viên linh tinh, phàm là sự tình có liên quan đến triều đình đều có viết vào đó.
Nhưng, đúng vậy, y đối với những thứ này là thật sự, một, chút, hứng, thú, cũng, không, có!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất