Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng
Chương 16
Edit: Shin | Beta: Mina
_
Hứa Nặc có chút sửng sốt, hơi mím mím môi, khom lưng cởi giày, thành thành thật thật mà leo lên giường. Chiến Thần nhìn sườn mặt của cậu, đầu mũi hơi động.
“Mùi của em… nhạt thật.”
Hứa Nặc không tự chủ mà sờ sờ sau cổ, sắc mặt có chút ủ dột: “Ừm, gần đây không khỏe lắm nên mùi cũng nhạt đi nhiều.”
“Không sao.” Chiến Việt nhìn chằm chằm đôi mắt Hứa Nặc, nghiêm trang mà nói: “Tuy rằng không nồng như mấy Omega khác nhưng được cái rất dễ chịu.”
Hứa Nặc: “…” Cậu dở khóc dở cười mà lắc đầu, “Anh đang khen tôi sao?”
“Ừ.” Chiến Thần vuốt ve tay cậu, sắc mặt có một chút mất tự nhiên: “Tôi đương nhiên là đang khen em, nhưng mà em cũng đừng quá đắc ý, rốt cuộc trong nhà vẫn là tôi làm chủ, em… em cố gắng chăm sóc thân thể là được, tôi sẽ bù đắp lại cho em. Nói đi, em muốn được khen thưởng cái gì?”
“Được rồi.” Hứa Nặc nhìn lỗ tai đỏ rực của hắn, nhịn không được cười cong cả mắt: “Anh hiện tại nghèo rớt mồng tơi*, có thể có cái gì mà khen thưởng.”
*Nguyên văn一穷二白 (nhất cùng nhị bạch):
1. Chỉ nền tảng yếu kém; công – nông nghiệp, sản xuất lạc hậu; trình độ văn hóa, khoa học thấp.
2. Chỉ cực nghèo; nghèo rớt mồng tơi; hai bàn tay trắng; không xu dính túi
Ở đây Hứa Nặc dùng với nghĩa thứ 2 nhé.
“Con người em sao lại vật chất như vậy!” Chiến Thần bất mãn mà nói: “Khen thưởng cũng không nhất định là mua cái này cái kia cho em, cũng có thể là hôn một cái chẳng hạn… Khụ, nếu là yêu cầu của em, tôi sẽ đồng ý.”
“Vậy thì không cần, anh trả tiền cho tôi là được.” Hứa Nặc dừng một chút, lại ngượng ngùng mà bổ sung một câu: “Túi tiền của tôi bị đào rỗng hết rồi, đó đều là tiền riêng tôi tích cóp đã lâu… Thượng tướng, anh trừng tôi làm gì?”
Chiến Thần trừng mắt nhìn Hứa Nặc một hồi lâu, đột nhiên đẩy tay cậu ra, tức muốn hộc máu mà nói: “Tôi lại để ý đến chút tiền này của em đấy à?! Chờ quân bộ cấp tiền thưởng xong tôi sẽ trả lại!”
“… Sao đột nhiên lại tức giận?” Hứa Nặc xoa xoa mu bàn tay bị niết đau, có chút nhìn không thấu suy nghĩ của Chiến Thần.
Chiến Thần lạnh mặt không thèm để ý đến cậu, bắt đầu nằm xuống, nhắm hai mắt như là đang buồn ngủ.
Hứa Nặc nhìn khuôn mặt của hắn, ánh mắt lại chuyển đến các chỗ quấn băng gạc trên người hắn, cuối cùng nhìn đến nửa cái chân đang đặt ở buồng nuôi cấy mà có chút đau lòng. Cậu thở dài, đứng dậy chuẩn bị xuống giường. Bỗng nhiên cổ tay bị nắm lấy. Chiến Thần vẫn nhắm mắt như cũ, ra mệnh lệnh: “Cùng nhau ngủ.”
“Tôi không buồn ngủ…”
“Nhanh lên.”
Hứa Nặc không có cách nào chỉ đàng phải chui lại vào ổ chăn. Bên cạnh tràn đầy hơi thở mạnh mẽ mà dụ hoặc của Alpha nhưng lại không hề khiến người khác chán ghét. Hứa Nặc nhìn trần nhà, hơi thở dần dần chậm lại. Gánh nặng trên người toàn bộ biến mất làm cậu cảm thấy nhẹ nhàng vô cùng, cơn buồn ngủ rất nhanh đánh úp tới, chốc lát sau đã ngủ rồi.
Chiến Thần đột nhiên mở mắt, trộm ngắm Hứa Nặc một cái, hơi dịch thân mình ôm người vào trong lòng ngực, thấp giọng nói: “Thật là một Omega hay thẹn thùng, tôi sớm nhìn ra em muốn hôn tôi, lúc em hôn Chiến Việt tôi đã nhìn ra rồi… Nhãi ranh kia đúng là thiếu đòn.”
Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Hứa Nặc một lát, thăm dò hôn trán cậu một cái, lại cảm thấy không đã ghiền mà hôn một cái ở hai má luôn. Cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở cánh môi ửng đỏ. Chiến Thần nhìn xung quanh, lại nhằm cái miệng chụt một cái thật nhanh.
“Ngủ đi, Nặc Nặc.”
Vì thế, lúc Bạch Tuệ cùng Chiến Việt đi vào phòng, chỉ thấy hai người ôm nhau mà ngủ ngon lành.
……
Về vấn đề nằm viện của Chiến Thần, mấy người bọn họ nổ ra một cuộc tranh chấp thật lớn. Chiến Thần vững vàng tin rằng thân thể mình đã khỏe mạnh, ăn gì cũng ngon, hoàn toàn không cần ở lại nằm viện. Miệng vết thương trên người cũng không đáng sợ mấy, về phần cái chân bị gãy chỉ cần đặt trong buồng nuôi cấy là tốt rồi. Chiến Việt tỏ vẻ đồng ý với anh hai mình, nguyên nhân không có gì khác ngoài việc nó không muốn bị Chiến Thần chế nhạo mỗi lần đi chăm bệnh. Hứa Nặc với Bạch Tuệ lại cho rằng cần phải ở lại bệnh viện cho đến khi miệng vết thương hoàn toàn lành lại.
Hai bên tranh chấp một hồi, cuối cùng chủ ý của Bạch Tuệ lấy được thắng lợi tuyệt đối...
Chiến Thần lại phải thành thật mà nằm viện. Chiến Thần không tình nguyện mà nói: “Vậy con cũng không muốn người máy y tế đến chăm sóc, ngốc chết đi được.” Vừa nói hắn vừa nhìn hai mắt Hứa Nặc.
Hứa Nặc do dự một chút, nói: “Nếu không tôi để Tiểu Mỹ tới?”
“Không cần! Nó càng ngốc!”
Hứa Nặc có chút khó xử mà nhìn Bạch Tuệ: “Nếu không để con ở lại chăm sóc cho thượng tướng vậy?”
Không chờ Bạch Tuệ nói chuyện, Chiến Thần dùng sức hừ một tiếng: “Em là O… Dù sao em yếu ớt như vậy có khi tôi còn phải chăm sóc em ấy, chẳng qua chúng ta…”
“Vậy quên đi.” Bạch Tuệ rất nhanh đánh gãy hắn nói, liếc Chiến Thần một cái, nói: “Vậy con không cần người chăm sóc nữa, một mình ở chỗ này đi, chúng ta thỉnh thoảng sẽ đến thăm con.”
“Không được,” Chiến Thần có chút nóng nảy, đột nhiên ngồi thẳng dậy “Ái……”
“Ấy con đừng nhúc nhích!”
“Cẩn thận miệng vết thương!”
Hứa Nặc vội chạy đến kiểm tra một chút, cũng may không miệng vết thương không bị nứt ra.
Chiến Thần nhân cơ hội bắt được tay cậu, nói: “Thân thể Nặc Nặc chẳng phải cũng không tốt đó sao, vừa lúc ở lại bệnh viện cùng với con, con miễn cưỡng đồng ý chăm sóc em ấy một chút.”
Bạch Tuệ đối với đề nghị của con trai không có phản ứng gì, chỉ là cười như không cười mà nhìn hắn: “Bây giờ sửa miệng gọi Nặc Nặc rồi sao?” Bà nhìn mặt Chiến Thần đỏ lên, không thèm để ý mà vẫy vẫy tay: “Lúc này mới có dáng vẻ của vợ chồng này. Thôi được, Nặc Nặc, con vừa lúc ở lại đây nghỉ ngơi thêm, mọi việc trong nhà có mẹ lo rồi, con không cần lo lắng đâu.”
Trong lòng Hứa Nặc kỳ thật muốn từ chối, cậu quay đầu lại nhìn Chiến Thần, lại bắt gặp ánh mắt vừa căng thẳng vừa chờ mong của Chiến Thần, bỗng nhiên mềm lòng mà đồng ý: “Dạ.”
Tuy nhiên trong lòng Chiến Thần có loại cảm giác khó hiểu rằng hai người ở chung sẽ không quá vui vẻ.
- Hết chương 16 -
Editor: Tui thực lòng muốn nói với anh công một câu: Não bổ là bệnh, cần phải trị:vvv
_
Hứa Nặc có chút sửng sốt, hơi mím mím môi, khom lưng cởi giày, thành thành thật thật mà leo lên giường. Chiến Thần nhìn sườn mặt của cậu, đầu mũi hơi động.
“Mùi của em… nhạt thật.”
Hứa Nặc không tự chủ mà sờ sờ sau cổ, sắc mặt có chút ủ dột: “Ừm, gần đây không khỏe lắm nên mùi cũng nhạt đi nhiều.”
“Không sao.” Chiến Việt nhìn chằm chằm đôi mắt Hứa Nặc, nghiêm trang mà nói: “Tuy rằng không nồng như mấy Omega khác nhưng được cái rất dễ chịu.”
Hứa Nặc: “…” Cậu dở khóc dở cười mà lắc đầu, “Anh đang khen tôi sao?”
“Ừ.” Chiến Thần vuốt ve tay cậu, sắc mặt có một chút mất tự nhiên: “Tôi đương nhiên là đang khen em, nhưng mà em cũng đừng quá đắc ý, rốt cuộc trong nhà vẫn là tôi làm chủ, em… em cố gắng chăm sóc thân thể là được, tôi sẽ bù đắp lại cho em. Nói đi, em muốn được khen thưởng cái gì?”
“Được rồi.” Hứa Nặc nhìn lỗ tai đỏ rực của hắn, nhịn không được cười cong cả mắt: “Anh hiện tại nghèo rớt mồng tơi*, có thể có cái gì mà khen thưởng.”
*Nguyên văn一穷二白 (nhất cùng nhị bạch):
1. Chỉ nền tảng yếu kém; công – nông nghiệp, sản xuất lạc hậu; trình độ văn hóa, khoa học thấp.
2. Chỉ cực nghèo; nghèo rớt mồng tơi; hai bàn tay trắng; không xu dính túi
Ở đây Hứa Nặc dùng với nghĩa thứ 2 nhé.
“Con người em sao lại vật chất như vậy!” Chiến Thần bất mãn mà nói: “Khen thưởng cũng không nhất định là mua cái này cái kia cho em, cũng có thể là hôn một cái chẳng hạn… Khụ, nếu là yêu cầu của em, tôi sẽ đồng ý.”
“Vậy thì không cần, anh trả tiền cho tôi là được.” Hứa Nặc dừng một chút, lại ngượng ngùng mà bổ sung một câu: “Túi tiền của tôi bị đào rỗng hết rồi, đó đều là tiền riêng tôi tích cóp đã lâu… Thượng tướng, anh trừng tôi làm gì?”
Chiến Thần trừng mắt nhìn Hứa Nặc một hồi lâu, đột nhiên đẩy tay cậu ra, tức muốn hộc máu mà nói: “Tôi lại để ý đến chút tiền này của em đấy à?! Chờ quân bộ cấp tiền thưởng xong tôi sẽ trả lại!”
“… Sao đột nhiên lại tức giận?” Hứa Nặc xoa xoa mu bàn tay bị niết đau, có chút nhìn không thấu suy nghĩ của Chiến Thần.
Chiến Thần lạnh mặt không thèm để ý đến cậu, bắt đầu nằm xuống, nhắm hai mắt như là đang buồn ngủ.
Hứa Nặc nhìn khuôn mặt của hắn, ánh mắt lại chuyển đến các chỗ quấn băng gạc trên người hắn, cuối cùng nhìn đến nửa cái chân đang đặt ở buồng nuôi cấy mà có chút đau lòng. Cậu thở dài, đứng dậy chuẩn bị xuống giường. Bỗng nhiên cổ tay bị nắm lấy. Chiến Thần vẫn nhắm mắt như cũ, ra mệnh lệnh: “Cùng nhau ngủ.”
“Tôi không buồn ngủ…”
“Nhanh lên.”
Hứa Nặc không có cách nào chỉ đàng phải chui lại vào ổ chăn. Bên cạnh tràn đầy hơi thở mạnh mẽ mà dụ hoặc của Alpha nhưng lại không hề khiến người khác chán ghét. Hứa Nặc nhìn trần nhà, hơi thở dần dần chậm lại. Gánh nặng trên người toàn bộ biến mất làm cậu cảm thấy nhẹ nhàng vô cùng, cơn buồn ngủ rất nhanh đánh úp tới, chốc lát sau đã ngủ rồi.
Chiến Thần đột nhiên mở mắt, trộm ngắm Hứa Nặc một cái, hơi dịch thân mình ôm người vào trong lòng ngực, thấp giọng nói: “Thật là một Omega hay thẹn thùng, tôi sớm nhìn ra em muốn hôn tôi, lúc em hôn Chiến Việt tôi đã nhìn ra rồi… Nhãi ranh kia đúng là thiếu đòn.”
Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Hứa Nặc một lát, thăm dò hôn trán cậu một cái, lại cảm thấy không đã ghiền mà hôn một cái ở hai má luôn. Cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở cánh môi ửng đỏ. Chiến Thần nhìn xung quanh, lại nhằm cái miệng chụt một cái thật nhanh.
“Ngủ đi, Nặc Nặc.”
Vì thế, lúc Bạch Tuệ cùng Chiến Việt đi vào phòng, chỉ thấy hai người ôm nhau mà ngủ ngon lành.
……
Về vấn đề nằm viện của Chiến Thần, mấy người bọn họ nổ ra một cuộc tranh chấp thật lớn. Chiến Thần vững vàng tin rằng thân thể mình đã khỏe mạnh, ăn gì cũng ngon, hoàn toàn không cần ở lại nằm viện. Miệng vết thương trên người cũng không đáng sợ mấy, về phần cái chân bị gãy chỉ cần đặt trong buồng nuôi cấy là tốt rồi. Chiến Việt tỏ vẻ đồng ý với anh hai mình, nguyên nhân không có gì khác ngoài việc nó không muốn bị Chiến Thần chế nhạo mỗi lần đi chăm bệnh. Hứa Nặc với Bạch Tuệ lại cho rằng cần phải ở lại bệnh viện cho đến khi miệng vết thương hoàn toàn lành lại.
Hai bên tranh chấp một hồi, cuối cùng chủ ý của Bạch Tuệ lấy được thắng lợi tuyệt đối...
Chiến Thần lại phải thành thật mà nằm viện. Chiến Thần không tình nguyện mà nói: “Vậy con cũng không muốn người máy y tế đến chăm sóc, ngốc chết đi được.” Vừa nói hắn vừa nhìn hai mắt Hứa Nặc.
Hứa Nặc do dự một chút, nói: “Nếu không tôi để Tiểu Mỹ tới?”
“Không cần! Nó càng ngốc!”
Hứa Nặc có chút khó xử mà nhìn Bạch Tuệ: “Nếu không để con ở lại chăm sóc cho thượng tướng vậy?”
Không chờ Bạch Tuệ nói chuyện, Chiến Thần dùng sức hừ một tiếng: “Em là O… Dù sao em yếu ớt như vậy có khi tôi còn phải chăm sóc em ấy, chẳng qua chúng ta…”
“Vậy quên đi.” Bạch Tuệ rất nhanh đánh gãy hắn nói, liếc Chiến Thần một cái, nói: “Vậy con không cần người chăm sóc nữa, một mình ở chỗ này đi, chúng ta thỉnh thoảng sẽ đến thăm con.”
“Không được,” Chiến Thần có chút nóng nảy, đột nhiên ngồi thẳng dậy “Ái……”
“Ấy con đừng nhúc nhích!”
“Cẩn thận miệng vết thương!”
Hứa Nặc vội chạy đến kiểm tra một chút, cũng may không miệng vết thương không bị nứt ra.
Chiến Thần nhân cơ hội bắt được tay cậu, nói: “Thân thể Nặc Nặc chẳng phải cũng không tốt đó sao, vừa lúc ở lại bệnh viện cùng với con, con miễn cưỡng đồng ý chăm sóc em ấy một chút.”
Bạch Tuệ đối với đề nghị của con trai không có phản ứng gì, chỉ là cười như không cười mà nhìn hắn: “Bây giờ sửa miệng gọi Nặc Nặc rồi sao?” Bà nhìn mặt Chiến Thần đỏ lên, không thèm để ý mà vẫy vẫy tay: “Lúc này mới có dáng vẻ của vợ chồng này. Thôi được, Nặc Nặc, con vừa lúc ở lại đây nghỉ ngơi thêm, mọi việc trong nhà có mẹ lo rồi, con không cần lo lắng đâu.”
Trong lòng Hứa Nặc kỳ thật muốn từ chối, cậu quay đầu lại nhìn Chiến Thần, lại bắt gặp ánh mắt vừa căng thẳng vừa chờ mong của Chiến Thần, bỗng nhiên mềm lòng mà đồng ý: “Dạ.”
Tuy nhiên trong lòng Chiến Thần có loại cảm giác khó hiểu rằng hai người ở chung sẽ không quá vui vẻ.
- Hết chương 16 -
Editor: Tui thực lòng muốn nói với anh công một câu: Não bổ là bệnh, cần phải trị:vvv
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất