Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng
Chương 19
Edit: Shin | Beta: Mina
–
Vết thương của Chiến Thần lành rất nhanh, vốn dĩ hắn không muốn nhanh như vậy, nhưng với thể chất cơ thể quá tốt và chế độ dinh dưỡng theo chuẩn làm ý muốn tiếp tục nằm viện rơi vào vô vọng. Đầu tiên là miệng vết thương ở ngực ngứa kinh khủng, một hôm một bác sĩ tới, hai ba cái là tháo xong băng gạc lộ ra vết sẹo màu hồng phấn, tiếp theo là cái chân gãy sau một đoạn thời gian chăm sóc trong khoang nuôi cấy, sinh ra một cái thịt mầm nhỏ, chống gậy đi xuống đất cũng không thành vấn đề. Mỗi ngày còn được Hứa Nặc hầu hạ ăn ngon uống ngon, tâm trạng thoải mái thân thể khỏe mạnh, muốn giả bộ yếu đuối cũng không được.
"Tóm lại, cậu có thể xuất viện rồi." Liễu Liên Thiên đóng quang não lại, đút tay vào túi áo rồi nói với Chiến Thần: "Ở nhà ăn uống cần chú ý một chút, mỗi ngày nhớ kỹ phải bỏ chân vào khoang nuôi cấy hai tiếng, không còn lại gì nữa."
Trong lòng Chiến Thần lại không muốn, mấy ngày này hắn luôn chọc cho Hứa Nặc tức giận, còn chưa hiểu rõ cảm xúc thất thường của Omega này.
Về đến nhà lại có thêm hai người, đặc biệt là Chiến Việt hay nghịch ngợm gây sự kia, nghĩ tới đã thấy toàn thân khó chịu. Nghĩ tới thì hắn nhịn không được nói ra.
"À... như vậy..." Liễu Liên Thiên lập tức híp mắt cười, giơ tay sờ sờ cằm, nói: "Tôi làm bác sĩ chuyên về tuyến thể của Omega nhiều năm như vậy, gặp không ít Omega rồi nhưng tôi cũng không hiểu hết được tính nết của họ, cậu nói xem bọn họ có phải rất kì lạ không?"
"Đúng" Chiến Thần tràn đầy đồng cảm.
"Không thì như vậy đi, một Omega lúc ở nhà là thư thái nhất, cậu chú ý chút, cố gắng để ý xem người kia ở nhà làm cái gì, thông qua những hành động kia mà xác định tính cách, đối với tướng quân thân kinh bách chiến* như cậu mà nói hẳn là không khó."
(*Thân kinh bách chiến: thân trải qua trăm trận đánh.)
Chiến Thần khịt mũi mà hừ một tiếng: "Đương nhiên không khó." Sau đó, hắn cúi đầu bắt đầu suy nghĩ về tính khả thi của phương án này.
Liễu Liên Thiên cười cười rồi xoay người đi ra ngoài.
Hắn chân trước mới vừa đi, Hứa Nặc sau lưng đã bước vào phòng bệnh.
"Liễu bác sĩ tới hả?"
"Ừ" Chiến Thần hít hít cái mũi, hỏi: "Em mua gì đấy, thơm quá."
"Đối diện có một cửa hàng bánh kem, hôm qua lúc nói chuyện Việt Việt có nhắc tới, nói là ngon lắm, nên tôi mua về ăn thử xem sao, tranh thủ hai ngày sau có thể làm xem thử." Cậu cắt một miếng đưa tới bên miệng Chiến Thần: "Ăn khá ngon, anh nếm thử đi."
Nhưng sự chú ý của Chiến Thần hoàn toàn không nằm ở miếng bánh, hắn dùng vẻ mặt lạnh lùng như mọi ngày với một chút ngạc nhiên nói với Hứa Nặc: "Em nói chuyện với Chiến Việt? Lúc nào, sao tôi không biết?"
"Ừm, khi đó hình như anh đang... tức giận," Hứa Nặc trong mắt mang theo một chút ý cười, đưa tay chọc miếng bánh lên miệng Chiến Thần: "Ăn ngon không?"
Chiến Thần nhai nhau hai cái: "Ăn ngon... Từ từ, tôi tức giận khi nào, rõ ràng là em vẫn luôn tức giận."
"Vâng vâng vâng, là tôi giận." Hứa Nặc lười so đo với hắn, cúi đầu lo ăn bánh kem của mình.
Chiến Thần đứng thẳng người đợi hồi lâu cũng không thấy có nĩa đưa lại đây, trong lòng có chút không vui.
Hắn vừa bực mình vừa thầm nghĩ lúc trở về nên cố gắng quan sát Hứa Nặc kĩ chút.
Cuối cùng Chiến Thần cũng chảnh chọe mà hất cầm một cái đồng ý xuất viện, bệnh viện lập tức cấp giấy xuất viện, còn tốt bụng mà giúp gọi xe... Chăm sóc một sát thần như vậy trong bệnh viện, không nói đến phải lo lắng hầu hạ không tốt, chỉ riêng khí thế Alpha kia cũng đủ làm cho bác sĩ chủ trị mất ăn mất ngủ mấy ngày, trên dưới bệnh viện đều ước gì hắn đi nhanh nhanh giùm cái.
Một đường về thẳng tới nhà, Chiến Thần nhìn ngôi nhà quen thuộc và Bạch Tuệ với Chiến Việt đứng bên cửa, nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Như này mới chân chính là về tới nhà.
"Cuối cùng vết thương cũng lành rồi!" Bạch Tuệ vui vẻ chào đón, hai mắt cứ nhìn vào ống quần trống không.
Chiến Thần chỉ tay: "Chỉ còn cái thịt mầm thôi, phải từ từ mới có thể mọc hết ra được."
"Được, vậy là được." Bạch Tuệ vui vẻ, "Xem con còn có thể lăn lộn được không, thành thành thật thật mà ngốc trong nhà đi."
Chiến Thần buồn bực mà quay đầu đi, lúc lâu sau nói: "Chiến Việt, em lại đây."
Chiến Việt cũng không muốn làm nơi trút giận của anh hai, nhếch miệng một cái, nhìn cũng không thèm nhìn đến hắn, cộp cộp cộp chạy đến trước mặt Hứa Nặc, ôm lấy cánh tay cậu: "Anh Hứa Nặc, chúng ta nhanh vô nhà đi, chẳng phải anh nói ngày mai sẽ làm bánh kem cho em sao."
"Đúng đấy, mau đi vào đi, mấy mẹ con chúng ta đứng ở cửa có nói gì đâu." Bạch Tuệ lau lau khóe mắt, cười cười đón mấy người đi vào.
Chiến Thần không muốn ngồi xe lăn, chống gậy khập khiễng mà đi vào, tuy rằng không quá ổn nhưng bước đi vô cùng chắc chắn. Cũng không biết có phải cố ý hay không, Chiến Việt ở trước mặt Chiến Thần chạy tới chạy lui, hết duỗi cánh lại đá chân, bị Chiến Thần một gậy đánh ngã ra đất mới chịu ngồi yên.
"Nhãi ranh, mày khoe khoang cái gì?"
Chiến Việt cũng không khóc, xoay người bò dậy, chạy đến bên cạnh Hứa Nặc, duỗi tay ra úp mặt vào lòng ngực Hứa Nặc, vô cùng ủy khuất.
Chiến Thần: "..." Bà nội nó, học ai đây hả!
Hứa Nặc vội ôm lấy Chiến Việt nhẹ giọng an ủi vài câu, thỉnh thoảng ngẩng đầu trừng Chiến Thần một cái.
Đến Bạch Tuệ cũng nói hắn vài câu: "Mấy tháng con chưa gặp em trai, thế nào mà vừa về đã gây sự, con không thể ra dáng anh hai một chút hả."
Chiến Thần: "..."
Hắn nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt Chiến Việt, nhân lúc Hứa Nặc không thấy mà làm một động tác cắt cổ với nhóc: Nhóc con, mày chờ đó!
Chiến Việt không chút khách khí mà quay đầu đi, cố ý cọ cọ Hứa Nặc.
Hứa Nặc bị đứa nhóc cọ có chút ngứa, nhịn không được rụt rụt cổ, cười nói: "Được rồi, đừng nghịch nữa, anh đi dọn phòng một chút, đêm nay thượng tướng muốn ở phòng ngủ chính sao?"
Chiến Thần hợp tình hợp lí mà nói: "Này còn cần phải hỏi sao? Tôi đương nhiên là ngủ ở đó."
Hứa Nặc xoa đầu Chiến Việt, thả nhóc xuống đất, lắc đầu cười, trong lòng lại mắng một câu, lúc trước không biết ai luôn miệng nói tuyệt đối sẽ không vào phòng ngủ chính đâu.
Cậu đi lên lầu, dặn dò Tiểu Mỹ đi lấy khăn trải giường với vỏ chăn mới.
Hứa Nặc duỗi tay xuống dưới gối lấy ra một tờ giấy nhăn nhó.
Cậu hơi nheo mắt, khóe miệng gợi lên một đường cong trào phúng.
...
Về đến nhà rốt cuộc cũng được thả lỏng, Chiến Thần nằm trên cái giường mềm mại, thoải mái mà thở dài.
Hứa Nặc lau tóc từ trong phòng tắm đi ra, khuôn mặt bị hơi nóng xông đến hơi đỏ: "Thượng tướng, ngài muốn đi ngủ sao?"
Chiến Thần nhìn cậu, bỗng nhiên cảm giác có chút miệng khô lưỡi nóng, yết hầu không tự giác chuyển động một chút, gật gật đầu.
"Được, vậy tôi sấy tóc cho khô rồi ngủ."
"Ừm" Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng dáng của Hứa Nặc, đi cùng với mái tóc đen nhánh là cần cổ trắng như tuyết.
Mấy ngày nay, Hứa Nặc cuối cùng cũng dưỡng ra một chút thịt, khí sắc cũng tốt lên rất nhiều. Trong không khí thoang thoảng hơi thở ngọt ngào của Omega, làm bụng dưới của Chiến Thần từng đợt nóng lên.
Hắn nhắm mắt lại nằm ườn trên giường. Mặc kệ Hứa Nặc là cố ý hay chỉ vô tình, có thể khẳng định một điều... cậu đang quyến rũ hắn. Mặc kệ dáng vẻ hay là hơi thở, hay là bộ dạng không hề phòng bị từ phòng tắm đi ra, đều có thể làm bất kì Alpha nào phát điên.
Chiến Thần tự giác biết rằng bây giờ không phải lúc, huống chi cơ thể của mình cũng chưa hoàn toàn khôi phục, không thể làm Omega đói khát kia được vui thích. Lại chờ một chút... Hắn tự tin tươi cười, ép buộc chính mình không cần nghĩ đến chuyện khác... Lại nghĩ tới đứa em trai lại muốn đá tung chăn!
Đúng rồi, vẫn còn ngày mai, ngày mai lại quan sát cho kĩ một chút...
Cứ nghĩ như vậy, hắn không biết khi nào lại ngủ mất tiêu.
– Hết chương 19 –
–
Vết thương của Chiến Thần lành rất nhanh, vốn dĩ hắn không muốn nhanh như vậy, nhưng với thể chất cơ thể quá tốt và chế độ dinh dưỡng theo chuẩn làm ý muốn tiếp tục nằm viện rơi vào vô vọng. Đầu tiên là miệng vết thương ở ngực ngứa kinh khủng, một hôm một bác sĩ tới, hai ba cái là tháo xong băng gạc lộ ra vết sẹo màu hồng phấn, tiếp theo là cái chân gãy sau một đoạn thời gian chăm sóc trong khoang nuôi cấy, sinh ra một cái thịt mầm nhỏ, chống gậy đi xuống đất cũng không thành vấn đề. Mỗi ngày còn được Hứa Nặc hầu hạ ăn ngon uống ngon, tâm trạng thoải mái thân thể khỏe mạnh, muốn giả bộ yếu đuối cũng không được.
"Tóm lại, cậu có thể xuất viện rồi." Liễu Liên Thiên đóng quang não lại, đút tay vào túi áo rồi nói với Chiến Thần: "Ở nhà ăn uống cần chú ý một chút, mỗi ngày nhớ kỹ phải bỏ chân vào khoang nuôi cấy hai tiếng, không còn lại gì nữa."
Trong lòng Chiến Thần lại không muốn, mấy ngày này hắn luôn chọc cho Hứa Nặc tức giận, còn chưa hiểu rõ cảm xúc thất thường của Omega này.
Về đến nhà lại có thêm hai người, đặc biệt là Chiến Việt hay nghịch ngợm gây sự kia, nghĩ tới đã thấy toàn thân khó chịu. Nghĩ tới thì hắn nhịn không được nói ra.
"À... như vậy..." Liễu Liên Thiên lập tức híp mắt cười, giơ tay sờ sờ cằm, nói: "Tôi làm bác sĩ chuyên về tuyến thể của Omega nhiều năm như vậy, gặp không ít Omega rồi nhưng tôi cũng không hiểu hết được tính nết của họ, cậu nói xem bọn họ có phải rất kì lạ không?"
"Đúng" Chiến Thần tràn đầy đồng cảm.
"Không thì như vậy đi, một Omega lúc ở nhà là thư thái nhất, cậu chú ý chút, cố gắng để ý xem người kia ở nhà làm cái gì, thông qua những hành động kia mà xác định tính cách, đối với tướng quân thân kinh bách chiến* như cậu mà nói hẳn là không khó."
(*Thân kinh bách chiến: thân trải qua trăm trận đánh.)
Chiến Thần khịt mũi mà hừ một tiếng: "Đương nhiên không khó." Sau đó, hắn cúi đầu bắt đầu suy nghĩ về tính khả thi của phương án này.
Liễu Liên Thiên cười cười rồi xoay người đi ra ngoài.
Hắn chân trước mới vừa đi, Hứa Nặc sau lưng đã bước vào phòng bệnh.
"Liễu bác sĩ tới hả?"
"Ừ" Chiến Thần hít hít cái mũi, hỏi: "Em mua gì đấy, thơm quá."
"Đối diện có một cửa hàng bánh kem, hôm qua lúc nói chuyện Việt Việt có nhắc tới, nói là ngon lắm, nên tôi mua về ăn thử xem sao, tranh thủ hai ngày sau có thể làm xem thử." Cậu cắt một miếng đưa tới bên miệng Chiến Thần: "Ăn khá ngon, anh nếm thử đi."
Nhưng sự chú ý của Chiến Thần hoàn toàn không nằm ở miếng bánh, hắn dùng vẻ mặt lạnh lùng như mọi ngày với một chút ngạc nhiên nói với Hứa Nặc: "Em nói chuyện với Chiến Việt? Lúc nào, sao tôi không biết?"
"Ừm, khi đó hình như anh đang... tức giận," Hứa Nặc trong mắt mang theo một chút ý cười, đưa tay chọc miếng bánh lên miệng Chiến Thần: "Ăn ngon không?"
Chiến Thần nhai nhau hai cái: "Ăn ngon... Từ từ, tôi tức giận khi nào, rõ ràng là em vẫn luôn tức giận."
"Vâng vâng vâng, là tôi giận." Hứa Nặc lười so đo với hắn, cúi đầu lo ăn bánh kem của mình.
Chiến Thần đứng thẳng người đợi hồi lâu cũng không thấy có nĩa đưa lại đây, trong lòng có chút không vui.
Hắn vừa bực mình vừa thầm nghĩ lúc trở về nên cố gắng quan sát Hứa Nặc kĩ chút.
Cuối cùng Chiến Thần cũng chảnh chọe mà hất cầm một cái đồng ý xuất viện, bệnh viện lập tức cấp giấy xuất viện, còn tốt bụng mà giúp gọi xe... Chăm sóc một sát thần như vậy trong bệnh viện, không nói đến phải lo lắng hầu hạ không tốt, chỉ riêng khí thế Alpha kia cũng đủ làm cho bác sĩ chủ trị mất ăn mất ngủ mấy ngày, trên dưới bệnh viện đều ước gì hắn đi nhanh nhanh giùm cái.
Một đường về thẳng tới nhà, Chiến Thần nhìn ngôi nhà quen thuộc và Bạch Tuệ với Chiến Việt đứng bên cửa, nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Như này mới chân chính là về tới nhà.
"Cuối cùng vết thương cũng lành rồi!" Bạch Tuệ vui vẻ chào đón, hai mắt cứ nhìn vào ống quần trống không.
Chiến Thần chỉ tay: "Chỉ còn cái thịt mầm thôi, phải từ từ mới có thể mọc hết ra được."
"Được, vậy là được." Bạch Tuệ vui vẻ, "Xem con còn có thể lăn lộn được không, thành thành thật thật mà ngốc trong nhà đi."
Chiến Thần buồn bực mà quay đầu đi, lúc lâu sau nói: "Chiến Việt, em lại đây."
Chiến Việt cũng không muốn làm nơi trút giận của anh hai, nhếch miệng một cái, nhìn cũng không thèm nhìn đến hắn, cộp cộp cộp chạy đến trước mặt Hứa Nặc, ôm lấy cánh tay cậu: "Anh Hứa Nặc, chúng ta nhanh vô nhà đi, chẳng phải anh nói ngày mai sẽ làm bánh kem cho em sao."
"Đúng đấy, mau đi vào đi, mấy mẹ con chúng ta đứng ở cửa có nói gì đâu." Bạch Tuệ lau lau khóe mắt, cười cười đón mấy người đi vào.
Chiến Thần không muốn ngồi xe lăn, chống gậy khập khiễng mà đi vào, tuy rằng không quá ổn nhưng bước đi vô cùng chắc chắn. Cũng không biết có phải cố ý hay không, Chiến Việt ở trước mặt Chiến Thần chạy tới chạy lui, hết duỗi cánh lại đá chân, bị Chiến Thần một gậy đánh ngã ra đất mới chịu ngồi yên.
"Nhãi ranh, mày khoe khoang cái gì?"
Chiến Việt cũng không khóc, xoay người bò dậy, chạy đến bên cạnh Hứa Nặc, duỗi tay ra úp mặt vào lòng ngực Hứa Nặc, vô cùng ủy khuất.
Chiến Thần: "..." Bà nội nó, học ai đây hả!
Hứa Nặc vội ôm lấy Chiến Việt nhẹ giọng an ủi vài câu, thỉnh thoảng ngẩng đầu trừng Chiến Thần một cái.
Đến Bạch Tuệ cũng nói hắn vài câu: "Mấy tháng con chưa gặp em trai, thế nào mà vừa về đã gây sự, con không thể ra dáng anh hai một chút hả."
Chiến Thần: "..."
Hắn nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt Chiến Việt, nhân lúc Hứa Nặc không thấy mà làm một động tác cắt cổ với nhóc: Nhóc con, mày chờ đó!
Chiến Việt không chút khách khí mà quay đầu đi, cố ý cọ cọ Hứa Nặc.
Hứa Nặc bị đứa nhóc cọ có chút ngứa, nhịn không được rụt rụt cổ, cười nói: "Được rồi, đừng nghịch nữa, anh đi dọn phòng một chút, đêm nay thượng tướng muốn ở phòng ngủ chính sao?"
Chiến Thần hợp tình hợp lí mà nói: "Này còn cần phải hỏi sao? Tôi đương nhiên là ngủ ở đó."
Hứa Nặc xoa đầu Chiến Việt, thả nhóc xuống đất, lắc đầu cười, trong lòng lại mắng một câu, lúc trước không biết ai luôn miệng nói tuyệt đối sẽ không vào phòng ngủ chính đâu.
Cậu đi lên lầu, dặn dò Tiểu Mỹ đi lấy khăn trải giường với vỏ chăn mới.
Hứa Nặc duỗi tay xuống dưới gối lấy ra một tờ giấy nhăn nhó.
Cậu hơi nheo mắt, khóe miệng gợi lên một đường cong trào phúng.
...
Về đến nhà rốt cuộc cũng được thả lỏng, Chiến Thần nằm trên cái giường mềm mại, thoải mái mà thở dài.
Hứa Nặc lau tóc từ trong phòng tắm đi ra, khuôn mặt bị hơi nóng xông đến hơi đỏ: "Thượng tướng, ngài muốn đi ngủ sao?"
Chiến Thần nhìn cậu, bỗng nhiên cảm giác có chút miệng khô lưỡi nóng, yết hầu không tự giác chuyển động một chút, gật gật đầu.
"Được, vậy tôi sấy tóc cho khô rồi ngủ."
"Ừm" Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng dáng của Hứa Nặc, đi cùng với mái tóc đen nhánh là cần cổ trắng như tuyết.
Mấy ngày nay, Hứa Nặc cuối cùng cũng dưỡng ra một chút thịt, khí sắc cũng tốt lên rất nhiều. Trong không khí thoang thoảng hơi thở ngọt ngào của Omega, làm bụng dưới của Chiến Thần từng đợt nóng lên.
Hắn nhắm mắt lại nằm ườn trên giường. Mặc kệ Hứa Nặc là cố ý hay chỉ vô tình, có thể khẳng định một điều... cậu đang quyến rũ hắn. Mặc kệ dáng vẻ hay là hơi thở, hay là bộ dạng không hề phòng bị từ phòng tắm đi ra, đều có thể làm bất kì Alpha nào phát điên.
Chiến Thần tự giác biết rằng bây giờ không phải lúc, huống chi cơ thể của mình cũng chưa hoàn toàn khôi phục, không thể làm Omega đói khát kia được vui thích. Lại chờ một chút... Hắn tự tin tươi cười, ép buộc chính mình không cần nghĩ đến chuyện khác... Lại nghĩ tới đứa em trai lại muốn đá tung chăn!
Đúng rồi, vẫn còn ngày mai, ngày mai lại quan sát cho kĩ một chút...
Cứ nghĩ như vậy, hắn không biết khi nào lại ngủ mất tiêu.
– Hết chương 19 –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất