Chương 9: Cơm tối
Cuối cùng cô ấy cũng đã đánh dấu được chủ quyền của mình, tuy "chủ quyền" này vẫn chưa hề nhận ra tình cảm của cô ấy. Cậu ta chỉ thầm hạnh phúc trong lòng, cầu mong rằng cô gái ấy sẽ nhận ra tình cảm của mình nhưng lại không hề nhận ra cô ấy cũng đang bật đèn xanh về phía cậu.
Về đến nhà Lưu Viễn lấy từ trong cặp ra 1 lon soda vị quýt đưa cho An Hy, cậu ấy nắm rõ từng sở thích của An Hy. Dù chỉ là nhỏ nhất cậu ấy cũng chẳng bỏ qua, nhưng lại không hiểu tình cảm của cô.
- Này nhóc! Cho cậu...
Tay đưa, mặt lại nhìn sang chỗ khác, tay gãi đầu ngại ngùng.
- Ừm, cảm ơn cậu..A...Lưu Viễn à. Buổi tối vui vẻ sáng mai cùng đi học nhé!
Lưu Viễn mặt ửng đỏ, ngại ngùng đưa tay chào cô ấy rồi nói:
- Mai gặp!
Nghĩ thầm: "sao hôm nay mình cứ ngại ngại là thế nào chứ!"
An Hy Bước vào nhà, một giọng nam ấm áp pha chút hài hước cất lên. Ông bố ngồi đọc báo, tay vẫy vẫy An Hy đến ngồi cạnh ông.
- Con gái yêu của bố về rồi kìa! Mẹ nó à mau đem trái cây cho con bé đi bà.
- Con gái của bố, mấy bữa nay học hành thế nào rồi, ở trường có chuyện gì vui không kể bố nghe nào, Lưu Viễn thế nào rồi? Thằng bé có ăn uống đầy đủ không? Vẫn đứng top đầu chứ?
Mặc dù ông biết con gái sẽ chẳng trả lời và chỉ xem ông như một người bố phiền phức, nhưng mỗi khi về nhà ông luôn hỏi thăm cô ấy. Bố của An Hy đi công tác 2 tháng mới về nhà. Vì thế ông rất nhớ con gái mình.
- Cái ông này, hỏi từ từ thôi nó mới đi học về đấy để cho nó thở tí đã nào!
- Hahaaha tôi quên mất, cũng lâu rồi tôi mới gặp con gái rượu mà!
- Bố à, hình như Lưu Viễn mới là con ruột của bố nhỉ
Cô con gái phồng má hờn dỗi.
- Ấy ấy, nó chỉ là con rể thôi chỉ là con rể thôi hahhahaa đúng không con gái rượu của bố! Bố hóng hai đứa lắm rồi!
- Bố à!!!!
Không đợi con gái nói hết câu ông bố đã ôm cô vào lòng, lắc lư đung đưa qua lại.
- Ôi con gái vàng, con gái bạc quả trứng kim cương của bố. Nhớ con gái chết đi được.
- Bố...Bố ơi khó thở khó thở quá. Con gái cũng nhớ bố lắm luôn í!
Hai bố con ôm nhau khóc nức nở. An Hy nguyên tác chưa bao giờ thân thiết với bố như vậy kể từ lúc dậy thì liền thay tính đổi nết. Lúc nào cũng nghĩ ông ấy rất phiền phức. An Hy tôi bây giờ sẽ yêu thương và trân trọng ông ấy cho cậu xem. An Hy à cảm ơn cậu đã tặng cho tôi một gia đình tuyệt vời như vậy. Kiếp này nhất định phải trân trọng thật kĩ.
Từ trong phòng anh trai Lục Triết Vũ đi ra, với phong thái ông nội người ta. Bây giờ ổng đã là sinh viên đại học Trường Bắc Thành. Sắp nghĩ lễ nên anh ấy về nhà chơi. Triết Vũ tựa vào tường nói với giọng điệu chua chát.
- Nó là con gái vàng, con gái bạc, quả trứng kim cương. Vậy con là gì của bố??
- Là chủ nợ của bố!
Lật mặt như lật bánh tráng.
- Anh...Anh về hồi nào thế? Trường cho nghĩ lễ sớm ạ??
Nghĩ thầm: "anh ấy là Triết Vũ là anh trai của An Hy. Cái gia đình gì thế này sao ai cũng có nhan sắc tuyệt phẩm hết vậy chói mắt quá đi mất!"
- Anh mày về mà phải báo cho mày à, bữa nay làm bộ quan tâm anh hai sao? Chắc mai lại mưa to còn có thêm bão cho coi.
- Hê hê làm gì có chứ, em luôn thương anh hai nhất mà đúng không bố?
Mẹ từ trong bếp nói vọng ra:
- Tiểu Vũ mau đến giúp mẹ nướng con gà đi!!
PHÒNG BẾP:
- Sao lại là con mà không phải nó? Rồi cuối cùng không biết con có phải là con ruột của bố mẹ không nữa.
Triết Vũ nghi ngờ nhân sinh, miệng than vãn nhưng tay làm rất thành thạo.
- Này tiểu Heo! Lúc chuẩn bị lên xe anh có mua quà cho nhóc đấy, mở tủ ra mà xem.
Tuy lạnh lùng thế thôi nhưng thương thì không bỏ được.
- Cho em á??
An Hy hớn hở mở tủ lạnh ra.
- Woaaa là bánh Macaron!!! Đầu gà cảm ơn anh nha!
Bánh Macaron đủ màu sắc được để trong một chiếc hộp rất xinh xắn. được bọc và gói rất cẩn thận.
- Mẹ ơi! Mẹ ơi!! Tiểu Heo nó bị ấm đầu rồi , bị ấm đầu thật rồi! Bây giờ còn biết nói cảm ơn nữa kìa mẹ. Hộp thuốc nhà mình để đâu thế, để con cho nó uống!! Để vậy là nặng thêm nữa đó!
Miệng vừa la, tay phải vừa chỉ trỏ, tay trái đặt lên tráng An Hy.
An Hy vì không được cao nên cứ bị ông anh đè đầu mãi, hai tay quơ loạn xạ, ánh mắt căm thù nhìn anh hai nhưng chưa bao giờ đánh lại nổi.
An Hy nghĩ thầm: "cái ông anh này muốn thương cũng không thương không nổi mà. Toàn chọc ghẹo mình...Đáng ghét!"
- Thôi thôi hai cái đứa này nhanh đi rửa tay ăn cơm nào. Mau gọi bố vào ăn luôn đi!!
Hai anh em tuy chả hợp nhau nhưng trong khoảng này thì hợp đến kì lạ.
- Vâng ạ!!
Trong bàn ăn.
- Tiểu Vũ, mẹ nghe nói con được học bổng gì à?
- Có thì nhường cho bạn con bớt đi, ôm nhiều làm gì chứ !! con đâu có thiếu tiền.
Bố vừa nói vừa nói vừa gắp đồ ăn cho con trai.
- Mấy cái học bổng tháng thôi. Nó còn không bằng tiền ăn của con một tuần nữa.
- Vậy thì cho em đi, anh hai giàu rồi mà, tiền nhiều thế anh xài sao hết.Nhoăm nhoăm cơm ngon quá đi mẹ ơi!!
Hai má cô nhóc ăn cơm phồng như con sóc chuột. Triết Vũ lườm An Hy, mở miệng ra là muốn cãi nhau:
- Tao còn khuya mới cho mày nhé!
- Cái đồ đầu heo keo kiệt!!!!
An Hy lè lưỡi trêu ghẹo không muốn nhường nhịn anh trai dù chỉ một chút. Rồi hai đứa giành nhau cái đùi gà.
- Của em, anh ăn nhiều thế còn gì!
- Mày ăn mới nhiều ấy! Đưa đây coiii....
Và thế là bố gắp cái đùi gà bỏ vào chén mình. Ăn một cách rất ngon lành.
- Hai đứa đừng ăn nữa bố ăn phụ cho, đỡ phải cãi nhau.
Về đến nhà Lưu Viễn lấy từ trong cặp ra 1 lon soda vị quýt đưa cho An Hy, cậu ấy nắm rõ từng sở thích của An Hy. Dù chỉ là nhỏ nhất cậu ấy cũng chẳng bỏ qua, nhưng lại không hiểu tình cảm của cô.
- Này nhóc! Cho cậu...
Tay đưa, mặt lại nhìn sang chỗ khác, tay gãi đầu ngại ngùng.
- Ừm, cảm ơn cậu..A...Lưu Viễn à. Buổi tối vui vẻ sáng mai cùng đi học nhé!
Lưu Viễn mặt ửng đỏ, ngại ngùng đưa tay chào cô ấy rồi nói:
- Mai gặp!
Nghĩ thầm: "sao hôm nay mình cứ ngại ngại là thế nào chứ!"
An Hy Bước vào nhà, một giọng nam ấm áp pha chút hài hước cất lên. Ông bố ngồi đọc báo, tay vẫy vẫy An Hy đến ngồi cạnh ông.
- Con gái yêu của bố về rồi kìa! Mẹ nó à mau đem trái cây cho con bé đi bà.
- Con gái của bố, mấy bữa nay học hành thế nào rồi, ở trường có chuyện gì vui không kể bố nghe nào, Lưu Viễn thế nào rồi? Thằng bé có ăn uống đầy đủ không? Vẫn đứng top đầu chứ?
Mặc dù ông biết con gái sẽ chẳng trả lời và chỉ xem ông như một người bố phiền phức, nhưng mỗi khi về nhà ông luôn hỏi thăm cô ấy. Bố của An Hy đi công tác 2 tháng mới về nhà. Vì thế ông rất nhớ con gái mình.
- Cái ông này, hỏi từ từ thôi nó mới đi học về đấy để cho nó thở tí đã nào!
- Hahaaha tôi quên mất, cũng lâu rồi tôi mới gặp con gái rượu mà!
- Bố à, hình như Lưu Viễn mới là con ruột của bố nhỉ
Cô con gái phồng má hờn dỗi.
- Ấy ấy, nó chỉ là con rể thôi chỉ là con rể thôi hahhahaa đúng không con gái rượu của bố! Bố hóng hai đứa lắm rồi!
- Bố à!!!!
Không đợi con gái nói hết câu ông bố đã ôm cô vào lòng, lắc lư đung đưa qua lại.
- Ôi con gái vàng, con gái bạc quả trứng kim cương của bố. Nhớ con gái chết đi được.
- Bố...Bố ơi khó thở khó thở quá. Con gái cũng nhớ bố lắm luôn í!
Hai bố con ôm nhau khóc nức nở. An Hy nguyên tác chưa bao giờ thân thiết với bố như vậy kể từ lúc dậy thì liền thay tính đổi nết. Lúc nào cũng nghĩ ông ấy rất phiền phức. An Hy tôi bây giờ sẽ yêu thương và trân trọng ông ấy cho cậu xem. An Hy à cảm ơn cậu đã tặng cho tôi một gia đình tuyệt vời như vậy. Kiếp này nhất định phải trân trọng thật kĩ.
Từ trong phòng anh trai Lục Triết Vũ đi ra, với phong thái ông nội người ta. Bây giờ ổng đã là sinh viên đại học Trường Bắc Thành. Sắp nghĩ lễ nên anh ấy về nhà chơi. Triết Vũ tựa vào tường nói với giọng điệu chua chát.
- Nó là con gái vàng, con gái bạc, quả trứng kim cương. Vậy con là gì của bố??
- Là chủ nợ của bố!
Lật mặt như lật bánh tráng.
- Anh...Anh về hồi nào thế? Trường cho nghĩ lễ sớm ạ??
Nghĩ thầm: "anh ấy là Triết Vũ là anh trai của An Hy. Cái gia đình gì thế này sao ai cũng có nhan sắc tuyệt phẩm hết vậy chói mắt quá đi mất!"
- Anh mày về mà phải báo cho mày à, bữa nay làm bộ quan tâm anh hai sao? Chắc mai lại mưa to còn có thêm bão cho coi.
- Hê hê làm gì có chứ, em luôn thương anh hai nhất mà đúng không bố?
Mẹ từ trong bếp nói vọng ra:
- Tiểu Vũ mau đến giúp mẹ nướng con gà đi!!
PHÒNG BẾP:
- Sao lại là con mà không phải nó? Rồi cuối cùng không biết con có phải là con ruột của bố mẹ không nữa.
Triết Vũ nghi ngờ nhân sinh, miệng than vãn nhưng tay làm rất thành thạo.
- Này tiểu Heo! Lúc chuẩn bị lên xe anh có mua quà cho nhóc đấy, mở tủ ra mà xem.
Tuy lạnh lùng thế thôi nhưng thương thì không bỏ được.
- Cho em á??
An Hy hớn hở mở tủ lạnh ra.
- Woaaa là bánh Macaron!!! Đầu gà cảm ơn anh nha!
Bánh Macaron đủ màu sắc được để trong một chiếc hộp rất xinh xắn. được bọc và gói rất cẩn thận.
- Mẹ ơi! Mẹ ơi!! Tiểu Heo nó bị ấm đầu rồi , bị ấm đầu thật rồi! Bây giờ còn biết nói cảm ơn nữa kìa mẹ. Hộp thuốc nhà mình để đâu thế, để con cho nó uống!! Để vậy là nặng thêm nữa đó!
Miệng vừa la, tay phải vừa chỉ trỏ, tay trái đặt lên tráng An Hy.
An Hy vì không được cao nên cứ bị ông anh đè đầu mãi, hai tay quơ loạn xạ, ánh mắt căm thù nhìn anh hai nhưng chưa bao giờ đánh lại nổi.
An Hy nghĩ thầm: "cái ông anh này muốn thương cũng không thương không nổi mà. Toàn chọc ghẹo mình...Đáng ghét!"
- Thôi thôi hai cái đứa này nhanh đi rửa tay ăn cơm nào. Mau gọi bố vào ăn luôn đi!!
Hai anh em tuy chả hợp nhau nhưng trong khoảng này thì hợp đến kì lạ.
- Vâng ạ!!
Trong bàn ăn.
- Tiểu Vũ, mẹ nghe nói con được học bổng gì à?
- Có thì nhường cho bạn con bớt đi, ôm nhiều làm gì chứ !! con đâu có thiếu tiền.
Bố vừa nói vừa nói vừa gắp đồ ăn cho con trai.
- Mấy cái học bổng tháng thôi. Nó còn không bằng tiền ăn của con một tuần nữa.
- Vậy thì cho em đi, anh hai giàu rồi mà, tiền nhiều thế anh xài sao hết.Nhoăm nhoăm cơm ngon quá đi mẹ ơi!!
Hai má cô nhóc ăn cơm phồng như con sóc chuột. Triết Vũ lườm An Hy, mở miệng ra là muốn cãi nhau:
- Tao còn khuya mới cho mày nhé!
- Cái đồ đầu heo keo kiệt!!!!
An Hy lè lưỡi trêu ghẹo không muốn nhường nhịn anh trai dù chỉ một chút. Rồi hai đứa giành nhau cái đùi gà.
- Của em, anh ăn nhiều thế còn gì!
- Mày ăn mới nhiều ấy! Đưa đây coiii....
Và thế là bố gắp cái đùi gà bỏ vào chén mình. Ăn một cách rất ngon lành.
- Hai đứa đừng ăn nữa bố ăn phụ cho, đỡ phải cãi nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất