Hôn Phu Của Tôi Nhận Định Sai Đối Tượng Rồi!
Chương 16: Bạn cùng phòng Lâm Vô Kỵ, Tần Niệm An muốn ăn cua.
Editor: Aubrey.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, hai anh em Tần Tư Mộc và Tần Niệm An bắt đầu thu xếp hành lý, chuẩn bị đến trường. Từ cấp ba, hai người bọn họ đã luôn trọ ở trường, lý do thứ nhất là con trai thì nên sớm tự lập. Lý do khác, cũng là quan trọng nhất là Tần Ngạo không muốn cho hai đứa con trai quấy rầy thế giới riêng của hai người cha này.
Nghỉ đông và nghỉ hè có thể về nhà ở đã là ân huệ lớn nhất mà ông ban cho hai đứa con của mình, còn chuyện đưa đón, Tần Ngạo tỏ vẻ cửa nhà đã đóng rồi, nên hãy tự lái xe đến trường đi.
Đến ngày 1 tháng 9, Tần Niệm An cầm chìa khoá xe thể thao, mặc quần áo hợp mốt, vui vẻ lái xe đến trường đại học C. Trên đường đi, cậu nhận được đủ loại ghen tị, tò mò và ánh mắt hâm mộ.
Tần Tư Mộc ngồi trên ghế phụ lặng lẽ nhìn đứa em trai ngốc nghếch của mình trình diễn phiên bản cuộc sống đại học sôi động của một công tử nhà giàu, sau đó trầm ngâm suy nghĩ xem tại sao mình lại đồng ý đi học chung xe với Tần Niệm An.
Sau khi Tần Tư Mộc giúp Tần Niệm An mang hành lý đến ký túc xá, dọn giường và sắp xếp tủ quần áo xong. Tần Tư Mộc quyết đoán rời đi, cũng quyết định nếu như không quá bận, thì thỉnh thoảng cậu sẽ qua bên này để thăm Tần Niệm An.
Ký túc xá của nghiên cứu sinh, nơi Tần Tư Mộc ở cách khuôn viên trường đại học không xa, chỉ cần mất mười phút là đến. Đầu tiên, Tần Tư Mộc làm cho xong thủ tục nhập học, rồi xách hành lí đi tìm ký túc xá của mình.
Điều kiện ăn ở của trường đại học C khá tốt, có ký túc xá một phòng bốn giường cho sinh viên hệ chính quy, một phòng hai giường cho nghiên cứu sinh, còn hệ tiến sỹ thì được ở riêng một phòng, khá tự do.
Tần Tư Mộc tìm được ký túc xá, cậu mở cửa, phát hiện người bạn cùng phòng duy nhất của mình đã đến trước.
Một nam thanh niên có mái tóc xoăn màu nâu đang cầm điện thoại di động chơi game, anh ta còn liên tục kêu cứu.
Tần Tư Mộc: "..."
Cậu đã sống được mười chín năm, đột nhiên chợt nhận ra mình có tư chất thu hút những kẻ ngốc. Ví dụ như em trai ngốc nghếch của mình, vài năm sau có thêm vị hôn phu ngốc nghếch, lên đại học thì gặp được tên ngốc bạn cùng phòng Chu Thiên, bây giờ lên cao học, lại thêm một tên nữa!
Lúc này, hình như bạn cùng phòng của cậu mới đánh xong một trận game, bây giờ mới nhận ra sự tồn tại của Tần Tư Mộc. Anh ta lập tức đứng phắt dậy, hưng phấn nói: "Xin chào bạn cùng phòng, tôi tên là Lâm Vô Kỵ."
Vẻ bề ngoài đã giống một thiếu hiệp, không ngờ ngay cả tên cũng thế.
Chân mày Tần Tư Mộc hơi nhúc nhích: "Xin chào, tên của tôi là Tần Tư Mộc."
"Tên của cậu thật êm tai, rất hợp với tên của tôi!"
Tần Tư Mộc không biết tên của mình hợp với tên của Lâm Vô Kỵ chỗ nào: "..."
Lâm Vô Kỵ trời sinh rất dễ làm quen với người khác, anh lập tức kéo Tần Tư Mộc vào, liên tục nói không ngừng. Anh chỉ cho Tần Tư Mộc biết giường của cậu, còn giới thiệu tất tần tật những quán ăn ngon nhất xung quanh đại học C, quán cà phê nào có nhiều gái đẹp nhất,...
Nói xong, anh còn chưa đã ghiền, thấy Tần Tư Mộc không có phản ứng, anh đột nhiên nổi hứng muốn đánh một ván game, hăng hái hỏi: "Mộc Mộc, cậu có chơi game không? Tôi nói cho cậu biết, chúng ta có thể kết hợp với nhau trong game, Vô Kỵ giáo chủ sẽ khiến cho cậu thấy phấn khích~"
Tần Tư Mộc bị cách gọi của anh làm cho buồn nôn: "Đừng gọi tôi như vậy, nghe kỳ cục lắm. Lúc nãy, tôi vừa bước vào là đã nghe anh kêu cứu, còn nghe cái gì mà chạy trốn không thành công."
Lâm Vô Kỵ trầm mặc một giây, tiếp theo, anh cố gắng lấy lại mặt mũi: "Đó chỉ là tai nạn thôi, chuyên môn của tôi không phải trong trò chơi đó. Tôi giỏi chơi game trực tuyến hơn, ví dụ như Đế Hoang."
Tần Tư Mộc hứng thú: "Ồ? Anh đang chơi ở khu nào?"
"Khu ba, tên ID là Giáo Chủ Ca Ca."
Thật là trùng hợp, cũng ở khu ba? Tần Tư Mộc cảm thấy cái tên này hơi quen, nhưng không nhớ là nhìn thấy khi nào. Có lẽ, đợi đăng nhập vào game thì sẽ biết, mấy ngày nay bận quá nên không có thời gian chơi game, cũng không có thời gian để liên lạc với Lý Sơ Hạ.
Vừa nghĩ tới đây, Tần Tư Mộc nóng lòng muốn đăng nhập vào game, cậu định vừa vào game là sẽ liên lạc với Lý Sơ Hạ ngay, hỏi anh có muốn đi kiếm thêm điểm kinh nghiệm không. Nhưng ngay sau đó, cậu đã dẹp bỏ suy nghĩ này, vì anh ấy là hôn phu của em trai mình!
Tần Tư Mộc lập tức chống lại ý nghĩ muốn đăng nhập vào trò chơi, đợi thêm vài ngày nữa rảnh rỗi hơn một chút sẽ vào sau.
Phục hồi tinh thần lại, Tần Tư Mộc nói với Lâm Vô Kỵ: "Tôi cũng đang chơi ở khu ba, khi nào chơi, tôi sẽ thêm bạn với anh."
Lâm Vô Kỵ lập tức vỗ ngực cam đoan: "Được! Sau này, trong Đế Hoang, giáo chủ ca ca sẽ che chở cho cậu."
Hai người tán gẫu với nhau một hồi, rồi cùng xuống căn-tin ăn trưa, lúc mới vừa ngồi xuống, Tần Tư Mộc chợt nhận được tin nhắn của Tần Niệm An.
Các thế hệ thứ hai tốt nhất thành phố C.
An An đẹp trai nhất: [@Mộc Mộc ngọt ngào nhất. Anh đâu rồi? Sao anh không dẫn theo em trai cưng của anh đi ăn ngon? Sao anh lại nhẫn tâm vứt em ở lại để em phải ăn cơm ở căn-tin của trường đại học vậy?!].
An An đẹp trai nhất: [Gào khóc.jpg].
Mộc Mộc ngọt ngào nhất: [...Nói tiếng người].
An An đẹp trai nhất: [Bánh rán hành trong tưởng tượng.jpg].
An An đẹp trai nhất: [Bánh rán hành ở căn-tin.jpg].
An An đẹp trai nhất: [Em không nuốt nổi mấy món trong căn-tin của trường, anh dẫn em đi ra ngoài ăn ngon đi, em đã đặt sẵn cua hoàng đế ở nhà hàng hải sản cạnh trường rồi~].
Mộc Mộc ngọt ngào nhất: [...Không đi, anh có chỗ ăn rồi, em đi với bạn cùng phòng của mình đi].
An An đẹp trai nhất: [Bây giờ trong ký túc xá có một mình em à].
An An đẹp trai nhất: [Cô đơn.jpg].
Anh Trương đẹp trai hơn: [Già đầu rồi mà không tự đi ăn được, còn đòi anh mình dẫn đi. Cậu út Tần, không thấy mất mặt sao?].
An An đẹp trai nhất: [Block.jpg].
An An đẹp trai nhất: [Anh trai~ Anh trai yêu quý của em~ Anh trai tốt nhất~ Anh dẫn An An đi ăn cua hoàng đế đi].
Mộc Mộc ngọt ngào nhất: [...Được rồi, để anh hỏi bạn cùng phòng của anh xem có muốn đi chung không].
Sau khi buổi tiệc kết thúc, hai anh em Tần Tư Mộc và Tần Niệm An bắt đầu thu xếp hành lý, chuẩn bị đến trường. Từ cấp ba, hai người bọn họ đã luôn trọ ở trường, lý do thứ nhất là con trai thì nên sớm tự lập. Lý do khác, cũng là quan trọng nhất là Tần Ngạo không muốn cho hai đứa con trai quấy rầy thế giới riêng của hai người cha này.
Nghỉ đông và nghỉ hè có thể về nhà ở đã là ân huệ lớn nhất mà ông ban cho hai đứa con của mình, còn chuyện đưa đón, Tần Ngạo tỏ vẻ cửa nhà đã đóng rồi, nên hãy tự lái xe đến trường đi.
Đến ngày 1 tháng 9, Tần Niệm An cầm chìa khoá xe thể thao, mặc quần áo hợp mốt, vui vẻ lái xe đến trường đại học C. Trên đường đi, cậu nhận được đủ loại ghen tị, tò mò và ánh mắt hâm mộ.
Tần Tư Mộc ngồi trên ghế phụ lặng lẽ nhìn đứa em trai ngốc nghếch của mình trình diễn phiên bản cuộc sống đại học sôi động của một công tử nhà giàu, sau đó trầm ngâm suy nghĩ xem tại sao mình lại đồng ý đi học chung xe với Tần Niệm An.
Sau khi Tần Tư Mộc giúp Tần Niệm An mang hành lý đến ký túc xá, dọn giường và sắp xếp tủ quần áo xong. Tần Tư Mộc quyết đoán rời đi, cũng quyết định nếu như không quá bận, thì thỉnh thoảng cậu sẽ qua bên này để thăm Tần Niệm An.
Ký túc xá của nghiên cứu sinh, nơi Tần Tư Mộc ở cách khuôn viên trường đại học không xa, chỉ cần mất mười phút là đến. Đầu tiên, Tần Tư Mộc làm cho xong thủ tục nhập học, rồi xách hành lí đi tìm ký túc xá của mình.
Điều kiện ăn ở của trường đại học C khá tốt, có ký túc xá một phòng bốn giường cho sinh viên hệ chính quy, một phòng hai giường cho nghiên cứu sinh, còn hệ tiến sỹ thì được ở riêng một phòng, khá tự do.
Tần Tư Mộc tìm được ký túc xá, cậu mở cửa, phát hiện người bạn cùng phòng duy nhất của mình đã đến trước.
Một nam thanh niên có mái tóc xoăn màu nâu đang cầm điện thoại di động chơi game, anh ta còn liên tục kêu cứu.
Tần Tư Mộc: "..."
Cậu đã sống được mười chín năm, đột nhiên chợt nhận ra mình có tư chất thu hút những kẻ ngốc. Ví dụ như em trai ngốc nghếch của mình, vài năm sau có thêm vị hôn phu ngốc nghếch, lên đại học thì gặp được tên ngốc bạn cùng phòng Chu Thiên, bây giờ lên cao học, lại thêm một tên nữa!
Lúc này, hình như bạn cùng phòng của cậu mới đánh xong một trận game, bây giờ mới nhận ra sự tồn tại của Tần Tư Mộc. Anh ta lập tức đứng phắt dậy, hưng phấn nói: "Xin chào bạn cùng phòng, tôi tên là Lâm Vô Kỵ."
Vẻ bề ngoài đã giống một thiếu hiệp, không ngờ ngay cả tên cũng thế.
Chân mày Tần Tư Mộc hơi nhúc nhích: "Xin chào, tên của tôi là Tần Tư Mộc."
"Tên của cậu thật êm tai, rất hợp với tên của tôi!"
Tần Tư Mộc không biết tên của mình hợp với tên của Lâm Vô Kỵ chỗ nào: "..."
Lâm Vô Kỵ trời sinh rất dễ làm quen với người khác, anh lập tức kéo Tần Tư Mộc vào, liên tục nói không ngừng. Anh chỉ cho Tần Tư Mộc biết giường của cậu, còn giới thiệu tất tần tật những quán ăn ngon nhất xung quanh đại học C, quán cà phê nào có nhiều gái đẹp nhất,...
Nói xong, anh còn chưa đã ghiền, thấy Tần Tư Mộc không có phản ứng, anh đột nhiên nổi hứng muốn đánh một ván game, hăng hái hỏi: "Mộc Mộc, cậu có chơi game không? Tôi nói cho cậu biết, chúng ta có thể kết hợp với nhau trong game, Vô Kỵ giáo chủ sẽ khiến cho cậu thấy phấn khích~"
Tần Tư Mộc bị cách gọi của anh làm cho buồn nôn: "Đừng gọi tôi như vậy, nghe kỳ cục lắm. Lúc nãy, tôi vừa bước vào là đã nghe anh kêu cứu, còn nghe cái gì mà chạy trốn không thành công."
Lâm Vô Kỵ trầm mặc một giây, tiếp theo, anh cố gắng lấy lại mặt mũi: "Đó chỉ là tai nạn thôi, chuyên môn của tôi không phải trong trò chơi đó. Tôi giỏi chơi game trực tuyến hơn, ví dụ như Đế Hoang."
Tần Tư Mộc hứng thú: "Ồ? Anh đang chơi ở khu nào?"
"Khu ba, tên ID là Giáo Chủ Ca Ca."
Thật là trùng hợp, cũng ở khu ba? Tần Tư Mộc cảm thấy cái tên này hơi quen, nhưng không nhớ là nhìn thấy khi nào. Có lẽ, đợi đăng nhập vào game thì sẽ biết, mấy ngày nay bận quá nên không có thời gian chơi game, cũng không có thời gian để liên lạc với Lý Sơ Hạ.
Vừa nghĩ tới đây, Tần Tư Mộc nóng lòng muốn đăng nhập vào game, cậu định vừa vào game là sẽ liên lạc với Lý Sơ Hạ ngay, hỏi anh có muốn đi kiếm thêm điểm kinh nghiệm không. Nhưng ngay sau đó, cậu đã dẹp bỏ suy nghĩ này, vì anh ấy là hôn phu của em trai mình!
Tần Tư Mộc lập tức chống lại ý nghĩ muốn đăng nhập vào trò chơi, đợi thêm vài ngày nữa rảnh rỗi hơn một chút sẽ vào sau.
Phục hồi tinh thần lại, Tần Tư Mộc nói với Lâm Vô Kỵ: "Tôi cũng đang chơi ở khu ba, khi nào chơi, tôi sẽ thêm bạn với anh."
Lâm Vô Kỵ lập tức vỗ ngực cam đoan: "Được! Sau này, trong Đế Hoang, giáo chủ ca ca sẽ che chở cho cậu."
Hai người tán gẫu với nhau một hồi, rồi cùng xuống căn-tin ăn trưa, lúc mới vừa ngồi xuống, Tần Tư Mộc chợt nhận được tin nhắn của Tần Niệm An.
Các thế hệ thứ hai tốt nhất thành phố C.
An An đẹp trai nhất: [@Mộc Mộc ngọt ngào nhất. Anh đâu rồi? Sao anh không dẫn theo em trai cưng của anh đi ăn ngon? Sao anh lại nhẫn tâm vứt em ở lại để em phải ăn cơm ở căn-tin của trường đại học vậy?!].
An An đẹp trai nhất: [Gào khóc.jpg].
Mộc Mộc ngọt ngào nhất: [...Nói tiếng người].
An An đẹp trai nhất: [Bánh rán hành trong tưởng tượng.jpg].
An An đẹp trai nhất: [Bánh rán hành ở căn-tin.jpg].
An An đẹp trai nhất: [Em không nuốt nổi mấy món trong căn-tin của trường, anh dẫn em đi ra ngoài ăn ngon đi, em đã đặt sẵn cua hoàng đế ở nhà hàng hải sản cạnh trường rồi~].
Mộc Mộc ngọt ngào nhất: [...Không đi, anh có chỗ ăn rồi, em đi với bạn cùng phòng của mình đi].
An An đẹp trai nhất: [Bây giờ trong ký túc xá có một mình em à].
An An đẹp trai nhất: [Cô đơn.jpg].
Anh Trương đẹp trai hơn: [Già đầu rồi mà không tự đi ăn được, còn đòi anh mình dẫn đi. Cậu út Tần, không thấy mất mặt sao?].
An An đẹp trai nhất: [Block.jpg].
An An đẹp trai nhất: [Anh trai~ Anh trai yêu quý của em~ Anh trai tốt nhất~ Anh dẫn An An đi ăn cua hoàng đế đi].
Mộc Mộc ngọt ngào nhất: [...Được rồi, để anh hỏi bạn cùng phòng của anh xem có muốn đi chung không].
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất