Hôn Phu Của Tôi Nhận Định Sai Đối Tượng Rồi!
Chương 20: Cửa ải bí mật được nhiều người chơi.
Editor: Aubrey.
Lâm Vô Kỵ hít vào, thở ra, tự nhủ với bản thân: Hãy đối mặt với cuộc sống này bằng một nụ cười tự tin, anh kể lại chuyện đã từng đấu với Tần Tư Mộc cho cậu nghe. Nghe xong, Tần Tư Mộc trầm mặc khoảng nửa phút, sau đó thở dài, nói: "Ồ... Hoá ra chúng ta đã từng đấu với nhau."
Lâm Vô Kỵ trợn tròn mắt, nghe giọng điệu này, anh đã biết bạn cùng phòng của mình không nhớ gì. Nhưng vì muốn giữ thể diện cho anh, nên mới nói như vậy.
Dù sao, Lâm Vô Kỵ cũng không phải là một kẻ hẹp hòi, sẽ không ép Tần Tư Mộc phải nhớ ra chuyện hôm đó. Anh vỗ vai Tần Tư Mộc, nhiệt tình nói: "Tôi muốn tái đấu với cậu, chúng ta bàn xem chừng nào đấu lại được~"
Tần Tư Mộc không quan tâm lắm, gật đầu: "Được thôi, nhưng bây giờ thì không được, hẹn anh dịp khác vậy."
Lâm Vô Kỵ ồ một tiếng, híp mắt hỏi: "Có hẹn với người yêu?"
Tần Tư Mộc cũng muốn nghĩ vậy lắm, chỉ tiếc là không phải, cậu lắc đầu phủ nhận: "Chỉ là bạn thôi."
Lâm Vô Kỵ không hóng drama thành công lập tức mất hứng, anh về giường của mình lấy tai nghe đeo lên, bỏ ngoài tai những chuyện ở bên ngoài, chỉ tập trung nghiêm túc chơi game.
Mà lúc này, Lý Sơ Hạ cũng đã đăng nhập vào game, anh vừa vào đã thấy Tần Tư Mộc online. Vì vậy, anh lập tức gửi tin nhắn lập đội cho cậu.
Tần Tư Mộc đồng ý, xong xuôi, cậu lập tức dẫn Không Say vào cửa ải bí mật. Bản đồ của Đế Hoang rất lớn, nếu đi từ đầu đến cuối thì có thể phải mất nửa tiếng, cũng may mục tiêu của hai người khá gần, chỉ mất vài phút là đến.
Tần Tư Mộc đánh giá một chút, phát hiện nơi mình đang đứng là sa mạc, không có một bóng cây nào, cũng không có một ngọn cỏ hay một nhánh hoa nào, chỉ có cát vàng mênh mông.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Tư Mộc đã nhận ra cửa ải bí mật mà Lý Sơ Hạ nói là gì, cậu đã từng nghe Chu Thiên nhắc tới. Trong Đế Hoang có rất nhiều cửa ải bí mật, nếu không có người chơi nào phát hiện, thì cả đời sẽ không được mở ra.
Lúc trước, Chu Thiên có đề xuất với cậu về nhiệm vụ trong cửa ải này là hiến tế xương rồng, vì đây là nhiệm vụ đáng tự hào nhất của Chu Thiên. Tuy điều kiện mở ra không khó, nhưng mỗi ID chỉ được một cơ hội mở ra một lần, nếu như thất bại, thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.
*xương rồng ở đây là xương của con rồng, không phải cây xương rồng.
Nhiệm vụ hiến tế xương rồng không khó, cái khó là sợ người chơi không đủ mạnh, một khi tiếp nhận nhiệm vụ thì sẽ được đưa vào cửa ải ngay lập tức. Quy tắc trong những cửa ải này biến hoá khôn lường, số lượng người chơi được yêu cầu để đánh boss có thể từ một lên đến bốn mươi người.
Nói trắng ra là, nếu người chơi không qua ải, thì chắc chắn sẽ thất bại thảm hại.
Nhận ra điều này, Tần Tư Mộc mở giao diện trò chuyện ra, gõ chữ: [[ Tạm thời đừng tiếp nhận nhiệm vụ này. ]]
Không Say: [[ Sao vậy? ]]
Hòa Mộc: [[ Nhiệm vụ này khó thực hiện. ]]
Không Say: [[ Anh nghĩ anh đã lên level 50 rồi, nên làm nhiệm vụ này chắc sẽ không khó. ]]
Hoà Mộc: [[ Trọng điểm để làm nhiệm vụ trong cửa ải này không phải là cấp bậc, anh chờ em hai phút, để em tìm bạn hỏi về cách giải nhiệm vụ này. ]]
Nói xong, Tần Tư Mộc lập tức cầm điện thoại gọi cho Chu Thiên, bên kia trả lời gần như ngay khi tiếng chuông đầu tiên vang lên.
Chu Thiên: "Sao vậy? Trò chơi của chúng ta cuối cùng cũng chính thức được phát hành rồi sao? Dự kiến phát hành vào ngày nào? Có phải cũng đã lên kế hoạch thiết kế nhân vật và bối cảnh tiếp theo rồi không?"
Tần Tư Mộc mím môi, thở dài, cậu cảm thấy có lẽ bộ não của Chu Thiên đã dành hết cho việc lập trình rồi, tất cả những gì còn lại trong cuộc sống hàng ngày chắc chỉ toàn là đậu hũ thối!
Tần Tư Mộc: "Không phải, tớ chỉ muốn hỏi cậu, điều kiện để qua ải nhiệm vụ hiến tế xương rồng là gì?"
Chu Thiên: "...Cái gì? Cậu muốn biết điều kiện để qua ải nhiệm vụ hiến tế xương rồng?"
Tần Tư Mộc: "Không phải tớ, nói chung là cậu nói cho tớ biết điều kiện đi."
Chu Thiên ở bên kia điện thoại há to miệng, sau đó đi kiểm tra thông tin trò chơi, khoảng một phút sau, anh nói: "Phải có đủ hai mươi lăm người với đầy đủ năm loại nghề nghiệp."
Tiếp theo, Chu Thiên giải thích cặn kẽ về cách qua ải, Tần Tư Mộc nghe xong. Cậu cảm thấy chỉ cần đủ nhân số, một số kỹ xảo cần thiết để qua ải, cuối cùng chỉ cần đánh xáp lá cà.
Vì vậy, Tần Tư Mộc cúp điện thoại, nhắn tin cho Lý Sơ Hạ: [[ Chúng ta cần hai mươi lăm người để vượt qua ải này. ]]
Không Say: [[ ...Hai mươi lăm người?! ]]
Hoà Mộc: [[ Để em đi gọi thêm người trong bang. ]]
Tần Tư Mộc gõ chữ rất nhanh, cậu vừa gửi xong, tất cả các thành viên trong bang lập tức nhìn thấy một hàng chữ: [[ @314,96. Hiến tế xương rồng, +225. ]]
Sơn Hải - Phó bang chủ - Đào hoa không có kết quả: [[ ! ! ! Lần đầu tiên nghe nói có cửa ải này, cho tôi theo với! ]]
Sơn Hải - Phó bang chủ - A di đà phật: [[ +1 ]]
...
Dù sao Sơn Hải cũng là một bang lớn, không tới hai phút, số lượng người tham gia đã đủ năm loại nghề nghiệp khác nhau. Lúc này, Không Say mới tiếp nhận nhiệm vụ.
Lâm Vô Kỵ hít vào, thở ra, tự nhủ với bản thân: Hãy đối mặt với cuộc sống này bằng một nụ cười tự tin, anh kể lại chuyện đã từng đấu với Tần Tư Mộc cho cậu nghe. Nghe xong, Tần Tư Mộc trầm mặc khoảng nửa phút, sau đó thở dài, nói: "Ồ... Hoá ra chúng ta đã từng đấu với nhau."
Lâm Vô Kỵ trợn tròn mắt, nghe giọng điệu này, anh đã biết bạn cùng phòng của mình không nhớ gì. Nhưng vì muốn giữ thể diện cho anh, nên mới nói như vậy.
Dù sao, Lâm Vô Kỵ cũng không phải là một kẻ hẹp hòi, sẽ không ép Tần Tư Mộc phải nhớ ra chuyện hôm đó. Anh vỗ vai Tần Tư Mộc, nhiệt tình nói: "Tôi muốn tái đấu với cậu, chúng ta bàn xem chừng nào đấu lại được~"
Tần Tư Mộc không quan tâm lắm, gật đầu: "Được thôi, nhưng bây giờ thì không được, hẹn anh dịp khác vậy."
Lâm Vô Kỵ ồ một tiếng, híp mắt hỏi: "Có hẹn với người yêu?"
Tần Tư Mộc cũng muốn nghĩ vậy lắm, chỉ tiếc là không phải, cậu lắc đầu phủ nhận: "Chỉ là bạn thôi."
Lâm Vô Kỵ không hóng drama thành công lập tức mất hứng, anh về giường của mình lấy tai nghe đeo lên, bỏ ngoài tai những chuyện ở bên ngoài, chỉ tập trung nghiêm túc chơi game.
Mà lúc này, Lý Sơ Hạ cũng đã đăng nhập vào game, anh vừa vào đã thấy Tần Tư Mộc online. Vì vậy, anh lập tức gửi tin nhắn lập đội cho cậu.
Tần Tư Mộc đồng ý, xong xuôi, cậu lập tức dẫn Không Say vào cửa ải bí mật. Bản đồ của Đế Hoang rất lớn, nếu đi từ đầu đến cuối thì có thể phải mất nửa tiếng, cũng may mục tiêu của hai người khá gần, chỉ mất vài phút là đến.
Tần Tư Mộc đánh giá một chút, phát hiện nơi mình đang đứng là sa mạc, không có một bóng cây nào, cũng không có một ngọn cỏ hay một nhánh hoa nào, chỉ có cát vàng mênh mông.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Tư Mộc đã nhận ra cửa ải bí mật mà Lý Sơ Hạ nói là gì, cậu đã từng nghe Chu Thiên nhắc tới. Trong Đế Hoang có rất nhiều cửa ải bí mật, nếu không có người chơi nào phát hiện, thì cả đời sẽ không được mở ra.
Lúc trước, Chu Thiên có đề xuất với cậu về nhiệm vụ trong cửa ải này là hiến tế xương rồng, vì đây là nhiệm vụ đáng tự hào nhất của Chu Thiên. Tuy điều kiện mở ra không khó, nhưng mỗi ID chỉ được một cơ hội mở ra một lần, nếu như thất bại, thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.
*xương rồng ở đây là xương của con rồng, không phải cây xương rồng.
Nhiệm vụ hiến tế xương rồng không khó, cái khó là sợ người chơi không đủ mạnh, một khi tiếp nhận nhiệm vụ thì sẽ được đưa vào cửa ải ngay lập tức. Quy tắc trong những cửa ải này biến hoá khôn lường, số lượng người chơi được yêu cầu để đánh boss có thể từ một lên đến bốn mươi người.
Nói trắng ra là, nếu người chơi không qua ải, thì chắc chắn sẽ thất bại thảm hại.
Nhận ra điều này, Tần Tư Mộc mở giao diện trò chuyện ra, gõ chữ: [[ Tạm thời đừng tiếp nhận nhiệm vụ này. ]]
Không Say: [[ Sao vậy? ]]
Hòa Mộc: [[ Nhiệm vụ này khó thực hiện. ]]
Không Say: [[ Anh nghĩ anh đã lên level 50 rồi, nên làm nhiệm vụ này chắc sẽ không khó. ]]
Hoà Mộc: [[ Trọng điểm để làm nhiệm vụ trong cửa ải này không phải là cấp bậc, anh chờ em hai phút, để em tìm bạn hỏi về cách giải nhiệm vụ này. ]]
Nói xong, Tần Tư Mộc lập tức cầm điện thoại gọi cho Chu Thiên, bên kia trả lời gần như ngay khi tiếng chuông đầu tiên vang lên.
Chu Thiên: "Sao vậy? Trò chơi của chúng ta cuối cùng cũng chính thức được phát hành rồi sao? Dự kiến phát hành vào ngày nào? Có phải cũng đã lên kế hoạch thiết kế nhân vật và bối cảnh tiếp theo rồi không?"
Tần Tư Mộc mím môi, thở dài, cậu cảm thấy có lẽ bộ não của Chu Thiên đã dành hết cho việc lập trình rồi, tất cả những gì còn lại trong cuộc sống hàng ngày chắc chỉ toàn là đậu hũ thối!
Tần Tư Mộc: "Không phải, tớ chỉ muốn hỏi cậu, điều kiện để qua ải nhiệm vụ hiến tế xương rồng là gì?"
Chu Thiên: "...Cái gì? Cậu muốn biết điều kiện để qua ải nhiệm vụ hiến tế xương rồng?"
Tần Tư Mộc: "Không phải tớ, nói chung là cậu nói cho tớ biết điều kiện đi."
Chu Thiên ở bên kia điện thoại há to miệng, sau đó đi kiểm tra thông tin trò chơi, khoảng một phút sau, anh nói: "Phải có đủ hai mươi lăm người với đầy đủ năm loại nghề nghiệp."
Tiếp theo, Chu Thiên giải thích cặn kẽ về cách qua ải, Tần Tư Mộc nghe xong. Cậu cảm thấy chỉ cần đủ nhân số, một số kỹ xảo cần thiết để qua ải, cuối cùng chỉ cần đánh xáp lá cà.
Vì vậy, Tần Tư Mộc cúp điện thoại, nhắn tin cho Lý Sơ Hạ: [[ Chúng ta cần hai mươi lăm người để vượt qua ải này. ]]
Không Say: [[ ...Hai mươi lăm người?! ]]
Hoà Mộc: [[ Để em đi gọi thêm người trong bang. ]]
Tần Tư Mộc gõ chữ rất nhanh, cậu vừa gửi xong, tất cả các thành viên trong bang lập tức nhìn thấy một hàng chữ: [[ @314,96. Hiến tế xương rồng, +225. ]]
Sơn Hải - Phó bang chủ - Đào hoa không có kết quả: [[ ! ! ! Lần đầu tiên nghe nói có cửa ải này, cho tôi theo với! ]]
Sơn Hải - Phó bang chủ - A di đà phật: [[ +1 ]]
...
Dù sao Sơn Hải cũng là một bang lớn, không tới hai phút, số lượng người tham gia đã đủ năm loại nghề nghiệp khác nhau. Lúc này, Không Say mới tiếp nhận nhiệm vụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất