Hôn Phu Của Tôi Nhận Định Sai Đối Tượng Rồi!
Chương 26: Hôn phu của anh trai.
Editor: Aubrey.
Lâm Vô Kỵ: "Tôi không tin! Hôm qua tôi thấy cậu và Không Say thân thiết với nhau lắm mà! Làm gì có chuyện cậu ta không phải là hôn phu của cậu!"
Anh đang định tiếp tục cãi lại bằng lý lẽ của mình, đột nhiên vỗ đùi một cái.
Những người khác không nghe Lâm Vô Kỵ nói gì, nhưng họ nghe rất rõ tiếng vỗ đùi này. Vì vậy, Lâm Vô Kỵ đã lọt vào ánh mắt nghi ngờ của các đàn anh, đàn chị và một người cố vấn.
Người cố vấn cười hỏi: "Tiểu Lâm, làm gì kích động vậy?"
Lâm Vô Kỵ ngậm miệng, anh không thể nói ra lý do mình kích động được. Trong lúc đang hồi hộp, Tần Tư Mộc đã trả lời thay anh: "Anh ấy đang trao đổi với em về sáu đặc điểm của Sigma."
Ngành kỹ thuật Sigma là chuyên ngành mà Tần Tư Mộc chọn, đối với cậu, đây là một ngành học khá đơn giản.
Người cố vấn nghe vậy, hứng thú nhìn Lâm Vô Kỵ, hỏi lại: "Phải không? Vậy nói cho chúng tôi biết với."
Người cố vấn nhìn những nghiên cứu sinh khác, nói: "Các cô, các cậu là đàn anh, đàn chị, cũng nên nghe đi. Nghe và xem nếu có thiếu sót gì, có thể bổ sung cho Tiểu Lâm."
Lâm Vô Kỵ: "..."
Suốt kỳ nghỉ không động vô một quyển sách nào, sáu đặc điểm của Sigma là gì? Sao Tần Tư Mộc không nói bằng tiếng Trung? Lâm Vô Kỵ oán hận bạn cùng phòng của mình một giây, cũng bày tỏ sự bất mãn với tất cả các học bá ngành kỹ thuật.
Một hồi sau, Lâm Vô Kỵ vẫn không lên tiếng, cuối cùng Tần Tư Mộc không chịu nổi khi thấy Lâm Vô Kỵ xấu hổ như vậy, đành chủ động giúp anh giải thích. Sau đó, người cố vấn mới hài lòng mà tha cho Lâm Vô Kỵ.
Sau khi bị người cố vấn quấy rầy, Lâm Vô Kỵ tạm thời không đề cập tới vấn đề liên quan tới Không Say nữa, Tần Tư Mộc thì âm thầm nhớ lại những chuyện xảy ra ở trên diễn đàn.
Cậu nghĩ, dù gì Lâm Vô Kỵ cũng vì chuyện của mình nên mới đánh cược với Tiểu Miêu. Cậu không thể để cho anh thật sự mang danh tiếng là một tên lừa gạt, nhưng Lý Sơ Hạ thật sự không phải là hôn phu của mình.
Tần Tư Mộc cắn đầu đũa một hồi, vẫn chưa nghĩ ra phương án giải quyết nào thích hợp nhất.
Buổi liên hoan kết thúc, mọi người dần tản đi, Tần Tư Mộc vẫn chưa nghĩ được cách giải quyết.
Đi thuyết phục Lý Sơ Hạ giúp mình việc này? Tần Tư Mộc lập tức phủ nhận, có một số chuyện giữa bạn bè có thể giúp, nhưng có một số chuyện thì sẽ đi quá giới hạn. Dù là bạn bè cũng phải biết giới hạn của nhau, không thể tuỳ tiện vượt quá giới hạn.
Xem ra chỉ có thể để Lâm Vô Kỵ chịu nhục, Tần Tư Mộc bắt đầu suy nghĩ có nên nhờ Chu Thiên đền cho Lâm Vô Kỵ một trang bị cấp thần không? Ngay lúc này, điện thoại của Tần Tư Mộc vang lên.
Tần Tư Mộc mở ra xem, là tin nhắn của Lý Sơ Hạ.
Sơ Hạ: [Trong game xảy ra chuyện gì vậy?].
Sơ Hạ: [Mờ mịt.jpg].
Tư Mộc: [Không có chuyện gì to tát đâu, có chuyện gì không?].
Sơ Hạ: [Lừa đảo.jpg].
Sơ Hạ: [Không thể tin vào miệng lưỡi của đàn ông.jpg].
Tư Mộc: [? ? ?].
Sơ Hạ: [Anh biết hết mọi chuyện rồi, Tiểu Miêu dám giội nước bẩn lên đầu em, vậy mà em còn nói không có chuyện gì to tát].
Tư Mộc: [Không có gì to tát thật mà... Sao anh biết được chuyện này?].
Sơ Hạ: [Bảo bảo mọc dây anten rất tức giận.jpg].
Sơ Hạ: [Em không cần hỏi tại sao anh biết, em nói đi, ngoại trừ Tiểu Miêu hại em, còn người nào khác không?].
Tư Mộc: [...Nghe giọng điệu của anh, chứng tỏ anh đã biết hết rồi, vậy anh còn hỏi em làm gì?].
Sơ Hạ: [Tức giận.jpg].
Sơ Hạ: [Hôm nay tự nhiên Tiểu Miêu đến tìm anh, hỏi anh có phải là hôn phu của em không. Anh cảm thấy lạ nên đã phớt lờ cô ta, sau đó anh đăng nhập vào game, đi lòng vòng hỏi bóng gió một chút, nên đã biết mọi chuyện].
Tư Mộc: [Anh đúng là một tiểu quỷ tâm cơ.jpg].
Sơ Hạ: [Không cần nịnh anh, chuyện này vốn là do anh mà ra, vậy mà em không nói cho anh biết. Nếu anh không chủ động điều tra, có phải em sẽ giả câm rồi nhường nhịn không?].
Tư Mộc: [Không phải là nhường nhịn, chuyện này cũng không quá khó để giải quyết. Chỉ cần giải thích chúng ta chỉ là bạn tốt của nhau là được rồi, cho dù bọn họ biết em đã có hôn phu, cũng sẽ không dị nghị gì khi em và bạn tốt trao đổi trang bị cho nhau].
Tư Mộc: [Chủ yếu là bạn cùng phòng của em... ID tên là Giáo Chủ Ca Ca, anh ta đột nhiên nhảy ra làm rối loạn mọi chuyện, nên hiện tại mới...].
Tần Tư Mộc đang gõ chữ, đột nhiên nhớ lại những gì Giáo Chủ Ca Ca đã nói. Cho dù bây giờ có giải thích hai người là bạn tốt cũng không ai tin, vẫn chưa đủ làm sáng tỏ chuyện Hoà Mộc lừa gạt trang bị của người khác.
Lý Sơ Hạ hiểu ý Tần Tư Mộc, anh suy nghĩ khoảng năm phút, lại gửi một tin nhắn.
Sơ Hạ: [Bất kể như thế nào, chuyện này xảy ra cũng là do anh, Tiểu Miêu đố kị với em là vì thèm khát trang bị cấp thần của anh. Đồng thời, cũng là do anh bắt em chuyển trang bị đó cho Niệm An, mới để cho Tiểu Miêu có cơ hội giội nước bẩn lên người em].
Sơ Hạ: [Bạn cùng phòng của em muốn bảo vệ em nên mới hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta, anh không thể để cho bạn cùng phòng của em đội nồi, không thể để cho em bị mắng].
Sơ Hạ: [Vậy nên, anh sẽ giúp em xử lý chuyện này].
Tư Mộc: [! ! ! Anh không được làm loạn!].
Sơ Hạ: [Yên tâm, anh sẽ không đi mua bao để trùm đầu Tiểu Miêu đâu].
Tư Mộc: [Anh muốn trùm đầu cô ta cũng được, chỉ cần anh đừng vào game thừa nhận bậy bạ là được].
Sơ Hạ: [Sờ đầu.jpg].
Sơ Hạ: [Mọi chuyện là do anh gây nên, dĩ nhiên anh phải đi giải quyết, em trai nhỏ phải nghe lời anh lớn. Ngoan! Em đừng có xen vào].
...
Tần Tư Mộc đang bước về phía trước, chợt dừng lại, trọng tâm trở nên không ổn định, suýt tý nữa ngã xuống đất, cũng may Lâm Vô Kỵ ở bên cạnh đã nhanh chóng đỡ được.
"Đang đi mà đầu óc bay về phương nào vậy?" Lâm Vô Kỵ hỏi đùa.
Tần Tư Mộc nhìn hai từ 'em trai nhỏ' và 'anh lớn' trên điện thoại, đột nhiên hai vành tai đỏ lên, cậu trả lời Lâm Vô Kỵ: "Xin lỗi, tôi hơi mất tập trung."
Lâm Vô Kỵ cười hì hì, không biết cố ý hay vô tình nhìn vào màn hình điện thoại của Tần Tư Mộc, sau đó trêu ghẹo cậu: "Tôi hiểu mà~ Tôi hiểu mà~ Linh hồn nhỏ bé của ai kia đã thất lạc rồi~"
Tần Tư Mộc khựng người lại một giây, giả vờ bình tĩnh nói: "Không có, anh đừng đùa."
Lâm Vô Kỵ không nói gì, trong lòng thì thầm nói 'với dáng vẻ hiện tại của cậu, còn nói tôi đừng đùa'? Chậc chậc chậc... Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, anh cũng phải giữ thể diện cho bạn cùng phòng của mình chứ, Lâm Vô Kỵ tốt bụng lựa chọn kết thúc đề tài này.
Bị Lâm Vô Kỵ chọc ghẹo, trong lòng Tần Tư Mộc vô cùng căng thẳng và khó xử, nhất thời quên trả lời Lý Sơ Hạ. Đến khi hai người về ký túc xá, Tần Tư Mộc mở điện thoại lên, phát hiện Lý Sơ Hạ có gửi tới một tin nhắn mà cậu chưa đọc.
Sơ Hạ: [Ok! Mọi chuyện đã được giải quyết xong!].
Tần Tư Mộc sững sờ, nhanh chóng đăng nhập vào Đế Hoang, tìm bài đăng tế mình ở trên diễn đàn. Quả nhiên, số lượng bình luận đã tăng lên, vì có thêm một tấm ảnh chụp màn hình.
Trong ảnh là Không Say đang phát loa, mà nội dung phát loa là: Tôi đưa trang bị cho hôn phu của mình, sao lại bị mắng là đồ ngốc?
Lâm Vô Kỵ: "Tôi không tin! Hôm qua tôi thấy cậu và Không Say thân thiết với nhau lắm mà! Làm gì có chuyện cậu ta không phải là hôn phu của cậu!"
Anh đang định tiếp tục cãi lại bằng lý lẽ của mình, đột nhiên vỗ đùi một cái.
Những người khác không nghe Lâm Vô Kỵ nói gì, nhưng họ nghe rất rõ tiếng vỗ đùi này. Vì vậy, Lâm Vô Kỵ đã lọt vào ánh mắt nghi ngờ của các đàn anh, đàn chị và một người cố vấn.
Người cố vấn cười hỏi: "Tiểu Lâm, làm gì kích động vậy?"
Lâm Vô Kỵ ngậm miệng, anh không thể nói ra lý do mình kích động được. Trong lúc đang hồi hộp, Tần Tư Mộc đã trả lời thay anh: "Anh ấy đang trao đổi với em về sáu đặc điểm của Sigma."
Ngành kỹ thuật Sigma là chuyên ngành mà Tần Tư Mộc chọn, đối với cậu, đây là một ngành học khá đơn giản.
Người cố vấn nghe vậy, hứng thú nhìn Lâm Vô Kỵ, hỏi lại: "Phải không? Vậy nói cho chúng tôi biết với."
Người cố vấn nhìn những nghiên cứu sinh khác, nói: "Các cô, các cậu là đàn anh, đàn chị, cũng nên nghe đi. Nghe và xem nếu có thiếu sót gì, có thể bổ sung cho Tiểu Lâm."
Lâm Vô Kỵ: "..."
Suốt kỳ nghỉ không động vô một quyển sách nào, sáu đặc điểm của Sigma là gì? Sao Tần Tư Mộc không nói bằng tiếng Trung? Lâm Vô Kỵ oán hận bạn cùng phòng của mình một giây, cũng bày tỏ sự bất mãn với tất cả các học bá ngành kỹ thuật.
Một hồi sau, Lâm Vô Kỵ vẫn không lên tiếng, cuối cùng Tần Tư Mộc không chịu nổi khi thấy Lâm Vô Kỵ xấu hổ như vậy, đành chủ động giúp anh giải thích. Sau đó, người cố vấn mới hài lòng mà tha cho Lâm Vô Kỵ.
Sau khi bị người cố vấn quấy rầy, Lâm Vô Kỵ tạm thời không đề cập tới vấn đề liên quan tới Không Say nữa, Tần Tư Mộc thì âm thầm nhớ lại những chuyện xảy ra ở trên diễn đàn.
Cậu nghĩ, dù gì Lâm Vô Kỵ cũng vì chuyện của mình nên mới đánh cược với Tiểu Miêu. Cậu không thể để cho anh thật sự mang danh tiếng là một tên lừa gạt, nhưng Lý Sơ Hạ thật sự không phải là hôn phu của mình.
Tần Tư Mộc cắn đầu đũa một hồi, vẫn chưa nghĩ ra phương án giải quyết nào thích hợp nhất.
Buổi liên hoan kết thúc, mọi người dần tản đi, Tần Tư Mộc vẫn chưa nghĩ được cách giải quyết.
Đi thuyết phục Lý Sơ Hạ giúp mình việc này? Tần Tư Mộc lập tức phủ nhận, có một số chuyện giữa bạn bè có thể giúp, nhưng có một số chuyện thì sẽ đi quá giới hạn. Dù là bạn bè cũng phải biết giới hạn của nhau, không thể tuỳ tiện vượt quá giới hạn.
Xem ra chỉ có thể để Lâm Vô Kỵ chịu nhục, Tần Tư Mộc bắt đầu suy nghĩ có nên nhờ Chu Thiên đền cho Lâm Vô Kỵ một trang bị cấp thần không? Ngay lúc này, điện thoại của Tần Tư Mộc vang lên.
Tần Tư Mộc mở ra xem, là tin nhắn của Lý Sơ Hạ.
Sơ Hạ: [Trong game xảy ra chuyện gì vậy?].
Sơ Hạ: [Mờ mịt.jpg].
Tư Mộc: [Không có chuyện gì to tát đâu, có chuyện gì không?].
Sơ Hạ: [Lừa đảo.jpg].
Sơ Hạ: [Không thể tin vào miệng lưỡi của đàn ông.jpg].
Tư Mộc: [? ? ?].
Sơ Hạ: [Anh biết hết mọi chuyện rồi, Tiểu Miêu dám giội nước bẩn lên đầu em, vậy mà em còn nói không có chuyện gì to tát].
Tư Mộc: [Không có gì to tát thật mà... Sao anh biết được chuyện này?].
Sơ Hạ: [Bảo bảo mọc dây anten rất tức giận.jpg].
Sơ Hạ: [Em không cần hỏi tại sao anh biết, em nói đi, ngoại trừ Tiểu Miêu hại em, còn người nào khác không?].
Tư Mộc: [...Nghe giọng điệu của anh, chứng tỏ anh đã biết hết rồi, vậy anh còn hỏi em làm gì?].
Sơ Hạ: [Tức giận.jpg].
Sơ Hạ: [Hôm nay tự nhiên Tiểu Miêu đến tìm anh, hỏi anh có phải là hôn phu của em không. Anh cảm thấy lạ nên đã phớt lờ cô ta, sau đó anh đăng nhập vào game, đi lòng vòng hỏi bóng gió một chút, nên đã biết mọi chuyện].
Tư Mộc: [Anh đúng là một tiểu quỷ tâm cơ.jpg].
Sơ Hạ: [Không cần nịnh anh, chuyện này vốn là do anh mà ra, vậy mà em không nói cho anh biết. Nếu anh không chủ động điều tra, có phải em sẽ giả câm rồi nhường nhịn không?].
Tư Mộc: [Không phải là nhường nhịn, chuyện này cũng không quá khó để giải quyết. Chỉ cần giải thích chúng ta chỉ là bạn tốt của nhau là được rồi, cho dù bọn họ biết em đã có hôn phu, cũng sẽ không dị nghị gì khi em và bạn tốt trao đổi trang bị cho nhau].
Tư Mộc: [Chủ yếu là bạn cùng phòng của em... ID tên là Giáo Chủ Ca Ca, anh ta đột nhiên nhảy ra làm rối loạn mọi chuyện, nên hiện tại mới...].
Tần Tư Mộc đang gõ chữ, đột nhiên nhớ lại những gì Giáo Chủ Ca Ca đã nói. Cho dù bây giờ có giải thích hai người là bạn tốt cũng không ai tin, vẫn chưa đủ làm sáng tỏ chuyện Hoà Mộc lừa gạt trang bị của người khác.
Lý Sơ Hạ hiểu ý Tần Tư Mộc, anh suy nghĩ khoảng năm phút, lại gửi một tin nhắn.
Sơ Hạ: [Bất kể như thế nào, chuyện này xảy ra cũng là do anh, Tiểu Miêu đố kị với em là vì thèm khát trang bị cấp thần của anh. Đồng thời, cũng là do anh bắt em chuyển trang bị đó cho Niệm An, mới để cho Tiểu Miêu có cơ hội giội nước bẩn lên người em].
Sơ Hạ: [Bạn cùng phòng của em muốn bảo vệ em nên mới hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta, anh không thể để cho bạn cùng phòng của em đội nồi, không thể để cho em bị mắng].
Sơ Hạ: [Vậy nên, anh sẽ giúp em xử lý chuyện này].
Tư Mộc: [! ! ! Anh không được làm loạn!].
Sơ Hạ: [Yên tâm, anh sẽ không đi mua bao để trùm đầu Tiểu Miêu đâu].
Tư Mộc: [Anh muốn trùm đầu cô ta cũng được, chỉ cần anh đừng vào game thừa nhận bậy bạ là được].
Sơ Hạ: [Sờ đầu.jpg].
Sơ Hạ: [Mọi chuyện là do anh gây nên, dĩ nhiên anh phải đi giải quyết, em trai nhỏ phải nghe lời anh lớn. Ngoan! Em đừng có xen vào].
...
Tần Tư Mộc đang bước về phía trước, chợt dừng lại, trọng tâm trở nên không ổn định, suýt tý nữa ngã xuống đất, cũng may Lâm Vô Kỵ ở bên cạnh đã nhanh chóng đỡ được.
"Đang đi mà đầu óc bay về phương nào vậy?" Lâm Vô Kỵ hỏi đùa.
Tần Tư Mộc nhìn hai từ 'em trai nhỏ' và 'anh lớn' trên điện thoại, đột nhiên hai vành tai đỏ lên, cậu trả lời Lâm Vô Kỵ: "Xin lỗi, tôi hơi mất tập trung."
Lâm Vô Kỵ cười hì hì, không biết cố ý hay vô tình nhìn vào màn hình điện thoại của Tần Tư Mộc, sau đó trêu ghẹo cậu: "Tôi hiểu mà~ Tôi hiểu mà~ Linh hồn nhỏ bé của ai kia đã thất lạc rồi~"
Tần Tư Mộc khựng người lại một giây, giả vờ bình tĩnh nói: "Không có, anh đừng đùa."
Lâm Vô Kỵ không nói gì, trong lòng thì thầm nói 'với dáng vẻ hiện tại của cậu, còn nói tôi đừng đùa'? Chậc chậc chậc... Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, anh cũng phải giữ thể diện cho bạn cùng phòng của mình chứ, Lâm Vô Kỵ tốt bụng lựa chọn kết thúc đề tài này.
Bị Lâm Vô Kỵ chọc ghẹo, trong lòng Tần Tư Mộc vô cùng căng thẳng và khó xử, nhất thời quên trả lời Lý Sơ Hạ. Đến khi hai người về ký túc xá, Tần Tư Mộc mở điện thoại lên, phát hiện Lý Sơ Hạ có gửi tới một tin nhắn mà cậu chưa đọc.
Sơ Hạ: [Ok! Mọi chuyện đã được giải quyết xong!].
Tần Tư Mộc sững sờ, nhanh chóng đăng nhập vào Đế Hoang, tìm bài đăng tế mình ở trên diễn đàn. Quả nhiên, số lượng bình luận đã tăng lên, vì có thêm một tấm ảnh chụp màn hình.
Trong ảnh là Không Say đang phát loa, mà nội dung phát loa là: Tôi đưa trang bị cho hôn phu của mình, sao lại bị mắng là đồ ngốc?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất