Hôn Phu Của Tôi Nhận Định Sai Đối Tượng Rồi!
Chương 46: Sơ Hạ bị hai nhà đánh thành đầu heo.
Editor: Aubrey.
Sự trầm mặc trong điện thoại kéo dài khoảng năm phút.
Sau đó, Lý Lê hỏi: "Con vừa nói gì?"
Lý Sơ Hạ đã choáng váng đến nỗi không nhận ra cơn bão đang kéo đến: "Con nhầm Tư Mộc thành Niệm An, sau đó xảy ra quan hệ..."
Tút! Tiếng ngắt kết nối cuộc gọi vang lên.
Lý Sơ Hạ ngơ ngác nhìn điện thoại, không hiểu tại sao bố lại cúp máy đột ngột như vậy. Anh bỏ điện thoại xuống, mơ màng dựa vào ghế sofa thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại là do bị ai đó đạp tỉnh, bị ăn một cước khiến cho anh đau đến mức hít một hơi. Anh bị đau mở mắt ra, đập vào mắt là Lý Lê đang mím môi đứng ở trước mặt mình, sau lưng ông là cha của anh, Dịch Hạ đang trầm mặc đứng trừng anh.
"Bố? Cha? Sao hai người lại đến đây?" Cơn say của Lý Sơ Hạ đã giảm bớt, chỉ còn hơi đau đầu, anh vừa xoa đầu vừa xoa cái bụng đau nhói của mình.
Lý Lê rất tức giận, ông giận dữ hỏi: "Còn dám hỏi tại sao ta đến đây? Con nhớ lại xem con đã gây ra chuyện gì? Còn hỏi tại sao ta đến?!"
Lý Sơ Hạ nhíu mày, nhớ lại nội dung cuộc gọi điện thoại khi say, tâm trí của anh lập tức sụp đổ, cúi đầu đứng dậy, ngoan ngoãn đứng ở trước mặt Lý Lê như một học sinh tiểu học vừa bị điểm 0 trong kỳ thi vậy.
"Con xin lỗi bố."
Lý Lê cười lạnh: "Con xin lỗi ta?"
Lý Sơ Hạ mím môi, thấy bố của anh nhìn qua cha của anh mắng: "Anh và thằng con trai của anh hồi trẻ y chang nhau, đều khốn nạn như nhau!"
Dịch Hạ đứng bên cạnh cảm thấy thật oan ức, ông hung hăng liếc Lý Sơ Hạ, sau đó ôm Lý Lê vào lòng, ra sức dỗ dành, nhờ vậy mà cơn giận của Lý Lê hạ bớt.
Dịch Hạ xin thề, chờ giải quyết xong chuyện này, ông sẽ lôi thằng con mình vào bao tải để đánh một trận, rõ ràng là con ông làm sai mà còn lôi ông vào!
Cơn giận của Lý Lê hạ nhiệt, ông nhìn chằm chằm Lý Sơ Hạ, cho thằng con mình một cước nữa, khiến cho Lý Sơ Hạ suýt chút nữa là ngã.
Lý Sơ Hạ biết mình sai rồi, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng.
Lý Lê nói: "Đi xin lỗi!"
Lý Sơ Hạ uất ức: "Con đã cố gắng xin lỗi Tư Mộc mấy lần rồi, nhưng mà em ấy... Không chịu chấp nhận."
"Ta nói là con đi qua Tần gia xin lỗi!"
Lý Sơ Hạ sửng sốt, anh lo lắng nếu để cho Tần Ngạo và Mộc An biết chuyện này, có thể sau này anh sẽ không được đến Tần gia nữa, cũng sẽ không bao giờ được gặp lại Tần Tư Mộc!
Lý Sơ Hạ chưa kịp suy nghĩ xong, Lý Lê lại tiếp tục mắng: "Sao còn chưa đi?!"
Lý Sơ Hạ giật mình, anh cảm nhận được bố mình sắp nổ tung, anh không dám làm trái lời, ngoan ngoãn theo ông đến Tần gia.
Lúc cả nhà họ Lý đến nhà họ Tần là khoảng hai giờ chiều, Tần Ngạo đã đi làm, Tần Tư Mộc thì đang ở trên lầu ngủ trưa. Nên khi Lý Sơ Hạ đến, chỉ gặp Mộc An và Tần Niệm An.
"Hôm nay sao rảnh rỗi đến đây thăm chúng tôi vậy?" Mộc An kéo Lý Lê đến ghế sofa, ông nửa hỏi nửa đùa. Rõ ràng đang là giờ đi làm của ba người nhà họ Lý, vậy mà hôm nay cả nhà kéo tới đây như vậy, thật là hiếm thấy.
Lý Lê không ngồi xuống, ông ngoắc tay với Lý Sơ Hạ: "Lăn lại đây xin lỗi!"
Mộc An thấy Lý Lê có vẻ đang giận, vội an ủi: "Sơ Hạ còn nhỏ, cậu không nên gắt gỏng với nó như vậy."
Lý Lê thở dài: "Nó không còn nhỏ nữa." Sau đó, ông quay qua nói với Lý Sơ Hạ: "Bản thân gây ra chuyện gì thì tự mình kể ra."
Lý Sơ Hạ đã là một người đàn ông hơn hai mươi, giờ phút này ngoan ngoãn cúi đầu nghe lời Lý Lê, anh bắt đầu kể lại chi tiết về chuyện hoang đường mà mình đã làm.
Ban đầu, Mộc An chỉ tò mò mỉm cười ngồi nghe, khi nghe đến một nửa, sắc mặt của ông đã trầm xuống. Đến khi Lý Sơ Hạ nói xong, ông đã tức đến mức run cả người.
So với Mộc An, phản ứng của Tần Niệm An trực tiếp hơn. Lý Sơ Hạ vừa dứt lời, nắm đấm của Tần Niệm An đã hạ xuống, đấm một cú thật mạnh vào má trái của Lý Sơ Hạ, khiến cho khuôn mặt đẹp trai bị đánh bầm dập, sau đó sưng lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.
Lý Sơ Hạ cảm nhận được mùi máu trong miệng mình, điều này cho thấy Tần Niệm An đánh mạnh đến mức nào.
Chứng kiến việc này, Lý Lê và Dịch Hạ đều không lên tiếng ngăn cản, thái độ của bọn họ rất rõ ràng, giao toàn quyền xử lý cho Tần gia.
Đánh xong một đấm, Tần Niệm An quát mắng: "Bọn tôi coi anh như anh ruột vậy mà... Con mẹ nó! Sao anh dám bắt nạt anh của tôi?!"
Miệng của Lý Sơ Hạ run rẩy, anh thật sự không cố ý, không có muốn làm tổn thương Tần Tư Mộc. Chẳng qua là anh nhất thời kích động, nên mới phạm sai lầm như vậy.
Tần Niệm An tóm chặt cổ áo của Lý Sơ Hạ, cắn răng nói: "Lý Sơ Hạ, anh cũng to gan lắm! Sau hai tháng mới chịu nói ra, tại sao anh đợi tới hai tháng mới chịu nói? Anh có biết anh của tôi..."
"Niệm An!" Mộc An quát, ngắt lời Tần Niệm An, ông cố gắng kiềm lại bộ ngực đang phập phồng của mình, nói: "Con ngồi xuống đi."
Tần Niệm An không chịu: "Ba!"
"Ngồi xuống!"
Tần Niệm An siết chặt quả đấm, lửa giận đầy người ngồi xuống ghế sofa.
Bây giờ Mộc An mới liếc qua Lý Sơ Hạ, nói: "Sơ Hạ, ta là người đã chứng kiến quá trình trưởng thành của con, coi con như con ruột. Nhưng lần này, con thật sự rất quá đáng."
Mắt của Lý Sơ Hạ đỏ lên, trước khi anh năm tuổi, Lý Lê và Mộc An là hai người chăm sóc cho anh. Khi đó, Lý Lê thường xuyên bận rộn chuyện ở công ty, phần lớn thời gian là anh ở với Mộc An, ông là người đã dạy dỗ anh từ khi còn rất nhỏ.
Thậm chí, anh vẫn còn nhớ đến lần đầu tiên anh biết nói, anh đã gọi ông là ba Mộc An, hầu kết của Lý Sơ Hạ nhúc nhích: "Ba Mộc An, con xin lỗi."
Mộc An được nghe lại xưng hộ đã lâu không được nghe, ông thở dài, đứng dậy gọi điện thoại cho Tần Ngạo. Mấy ngày nay Tần gia vẫn luôn tìm tên khốn nạn bắt nạt con trai của họ, đặc biệt là Tần Ngạo, tuy bình thường ông không tỏ vẻ gì ở trước mặt Tần Tư Mộc, nhưng sau lưng thì tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Quả nhiên, sau khi Tần Ngạo nghe tin, chỉ mất mười lăm phút đã về đến nhà. Ông bước vào nhà, áo khoác chưa kịp cởi đã đấm thẳng một quyền vào má phải của Lý Sơ Hạ.
Bây giờ mặt của Lý Sơ Hạ mới đối xứng, hai bên sưng như nhau, không còn vẻ đẹp trai vốn có nữa.
Tần Ngạo đánh một quyền vẫn chưa hả giận, lại cho thêm một quyền nữa, khiến cho Dịch Hạ thấy mà sợ phát khiếp, ông nhìn qua bạn đời vẫn đang dửng dưng của mình, cố gắng nhịn xuống ý định giải cứu con trai.
Tần Ngạo đánh xong hai quyền, đang định đánh tiếp, Mộc An nhanh chóng kéo ông nhà mình lại, khuyên nhủ: "Đánh nữa chết thằng nhỏ."
Mắt Tần Ngạo đỏ hoe: "Anh muốn đánh chết thằng nhãi này! Để xem sau này nó còn dám tuỳ tiện bắt nạt người khác không! Nó còn để lại hạt giống cho con mình mà không chịu trách nhiệm nữa!"
Lý Sơ Hạ đã bị đánh choáng váng, ngơ ngác hỏi: "Để lại hạt giống?"
Tần Ngạo sửng sốt, quay đầu nhìn Mộc An, như đang hỏi tại sao Mộc An vẫn chưa nói cho Lý Sơ Hạ biết về chuyện đứa bé.
Mộc An bất đắc dĩ thở dài, ông đã ngăn không cho Tần Niệm An nói ra chuyện của Tần Tư Mộc, nhưng không kịp ngăn Tần Ngạo để lộ ra chuyện này.
Mộc An suy nghĩ một hồi, dù sao Tần Ngạo cũng đã nói ra, thôi thì ông cũng không giấu nữa, ông giải thích với Lý Sơ Hạ: "Tư Mộc mang thai, đến nay đã được hai tháng rồi, ta định hỏi ý kiến của nó xem có nên nói cho con biết hay không. Nhưng ông nhà ta đã lỡ nói ra rồi, ta cũng không giấu con nữa."
"Sơ Hạ, con định làm thế nào?"
Sự trầm mặc trong điện thoại kéo dài khoảng năm phút.
Sau đó, Lý Lê hỏi: "Con vừa nói gì?"
Lý Sơ Hạ đã choáng váng đến nỗi không nhận ra cơn bão đang kéo đến: "Con nhầm Tư Mộc thành Niệm An, sau đó xảy ra quan hệ..."
Tút! Tiếng ngắt kết nối cuộc gọi vang lên.
Lý Sơ Hạ ngơ ngác nhìn điện thoại, không hiểu tại sao bố lại cúp máy đột ngột như vậy. Anh bỏ điện thoại xuống, mơ màng dựa vào ghế sofa thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại là do bị ai đó đạp tỉnh, bị ăn một cước khiến cho anh đau đến mức hít một hơi. Anh bị đau mở mắt ra, đập vào mắt là Lý Lê đang mím môi đứng ở trước mặt mình, sau lưng ông là cha của anh, Dịch Hạ đang trầm mặc đứng trừng anh.
"Bố? Cha? Sao hai người lại đến đây?" Cơn say của Lý Sơ Hạ đã giảm bớt, chỉ còn hơi đau đầu, anh vừa xoa đầu vừa xoa cái bụng đau nhói của mình.
Lý Lê rất tức giận, ông giận dữ hỏi: "Còn dám hỏi tại sao ta đến đây? Con nhớ lại xem con đã gây ra chuyện gì? Còn hỏi tại sao ta đến?!"
Lý Sơ Hạ nhíu mày, nhớ lại nội dung cuộc gọi điện thoại khi say, tâm trí của anh lập tức sụp đổ, cúi đầu đứng dậy, ngoan ngoãn đứng ở trước mặt Lý Lê như một học sinh tiểu học vừa bị điểm 0 trong kỳ thi vậy.
"Con xin lỗi bố."
Lý Lê cười lạnh: "Con xin lỗi ta?"
Lý Sơ Hạ mím môi, thấy bố của anh nhìn qua cha của anh mắng: "Anh và thằng con trai của anh hồi trẻ y chang nhau, đều khốn nạn như nhau!"
Dịch Hạ đứng bên cạnh cảm thấy thật oan ức, ông hung hăng liếc Lý Sơ Hạ, sau đó ôm Lý Lê vào lòng, ra sức dỗ dành, nhờ vậy mà cơn giận của Lý Lê hạ bớt.
Dịch Hạ xin thề, chờ giải quyết xong chuyện này, ông sẽ lôi thằng con mình vào bao tải để đánh một trận, rõ ràng là con ông làm sai mà còn lôi ông vào!
Cơn giận của Lý Lê hạ nhiệt, ông nhìn chằm chằm Lý Sơ Hạ, cho thằng con mình một cước nữa, khiến cho Lý Sơ Hạ suýt chút nữa là ngã.
Lý Sơ Hạ biết mình sai rồi, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng.
Lý Lê nói: "Đi xin lỗi!"
Lý Sơ Hạ uất ức: "Con đã cố gắng xin lỗi Tư Mộc mấy lần rồi, nhưng mà em ấy... Không chịu chấp nhận."
"Ta nói là con đi qua Tần gia xin lỗi!"
Lý Sơ Hạ sửng sốt, anh lo lắng nếu để cho Tần Ngạo và Mộc An biết chuyện này, có thể sau này anh sẽ không được đến Tần gia nữa, cũng sẽ không bao giờ được gặp lại Tần Tư Mộc!
Lý Sơ Hạ chưa kịp suy nghĩ xong, Lý Lê lại tiếp tục mắng: "Sao còn chưa đi?!"
Lý Sơ Hạ giật mình, anh cảm nhận được bố mình sắp nổ tung, anh không dám làm trái lời, ngoan ngoãn theo ông đến Tần gia.
Lúc cả nhà họ Lý đến nhà họ Tần là khoảng hai giờ chiều, Tần Ngạo đã đi làm, Tần Tư Mộc thì đang ở trên lầu ngủ trưa. Nên khi Lý Sơ Hạ đến, chỉ gặp Mộc An và Tần Niệm An.
"Hôm nay sao rảnh rỗi đến đây thăm chúng tôi vậy?" Mộc An kéo Lý Lê đến ghế sofa, ông nửa hỏi nửa đùa. Rõ ràng đang là giờ đi làm của ba người nhà họ Lý, vậy mà hôm nay cả nhà kéo tới đây như vậy, thật là hiếm thấy.
Lý Lê không ngồi xuống, ông ngoắc tay với Lý Sơ Hạ: "Lăn lại đây xin lỗi!"
Mộc An thấy Lý Lê có vẻ đang giận, vội an ủi: "Sơ Hạ còn nhỏ, cậu không nên gắt gỏng với nó như vậy."
Lý Lê thở dài: "Nó không còn nhỏ nữa." Sau đó, ông quay qua nói với Lý Sơ Hạ: "Bản thân gây ra chuyện gì thì tự mình kể ra."
Lý Sơ Hạ đã là một người đàn ông hơn hai mươi, giờ phút này ngoan ngoãn cúi đầu nghe lời Lý Lê, anh bắt đầu kể lại chi tiết về chuyện hoang đường mà mình đã làm.
Ban đầu, Mộc An chỉ tò mò mỉm cười ngồi nghe, khi nghe đến một nửa, sắc mặt của ông đã trầm xuống. Đến khi Lý Sơ Hạ nói xong, ông đã tức đến mức run cả người.
So với Mộc An, phản ứng của Tần Niệm An trực tiếp hơn. Lý Sơ Hạ vừa dứt lời, nắm đấm của Tần Niệm An đã hạ xuống, đấm một cú thật mạnh vào má trái của Lý Sơ Hạ, khiến cho khuôn mặt đẹp trai bị đánh bầm dập, sau đó sưng lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.
Lý Sơ Hạ cảm nhận được mùi máu trong miệng mình, điều này cho thấy Tần Niệm An đánh mạnh đến mức nào.
Chứng kiến việc này, Lý Lê và Dịch Hạ đều không lên tiếng ngăn cản, thái độ của bọn họ rất rõ ràng, giao toàn quyền xử lý cho Tần gia.
Đánh xong một đấm, Tần Niệm An quát mắng: "Bọn tôi coi anh như anh ruột vậy mà... Con mẹ nó! Sao anh dám bắt nạt anh của tôi?!"
Miệng của Lý Sơ Hạ run rẩy, anh thật sự không cố ý, không có muốn làm tổn thương Tần Tư Mộc. Chẳng qua là anh nhất thời kích động, nên mới phạm sai lầm như vậy.
Tần Niệm An tóm chặt cổ áo của Lý Sơ Hạ, cắn răng nói: "Lý Sơ Hạ, anh cũng to gan lắm! Sau hai tháng mới chịu nói ra, tại sao anh đợi tới hai tháng mới chịu nói? Anh có biết anh của tôi..."
"Niệm An!" Mộc An quát, ngắt lời Tần Niệm An, ông cố gắng kiềm lại bộ ngực đang phập phồng của mình, nói: "Con ngồi xuống đi."
Tần Niệm An không chịu: "Ba!"
"Ngồi xuống!"
Tần Niệm An siết chặt quả đấm, lửa giận đầy người ngồi xuống ghế sofa.
Bây giờ Mộc An mới liếc qua Lý Sơ Hạ, nói: "Sơ Hạ, ta là người đã chứng kiến quá trình trưởng thành của con, coi con như con ruột. Nhưng lần này, con thật sự rất quá đáng."
Mắt của Lý Sơ Hạ đỏ lên, trước khi anh năm tuổi, Lý Lê và Mộc An là hai người chăm sóc cho anh. Khi đó, Lý Lê thường xuyên bận rộn chuyện ở công ty, phần lớn thời gian là anh ở với Mộc An, ông là người đã dạy dỗ anh từ khi còn rất nhỏ.
Thậm chí, anh vẫn còn nhớ đến lần đầu tiên anh biết nói, anh đã gọi ông là ba Mộc An, hầu kết của Lý Sơ Hạ nhúc nhích: "Ba Mộc An, con xin lỗi."
Mộc An được nghe lại xưng hộ đã lâu không được nghe, ông thở dài, đứng dậy gọi điện thoại cho Tần Ngạo. Mấy ngày nay Tần gia vẫn luôn tìm tên khốn nạn bắt nạt con trai của họ, đặc biệt là Tần Ngạo, tuy bình thường ông không tỏ vẻ gì ở trước mặt Tần Tư Mộc, nhưng sau lưng thì tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Quả nhiên, sau khi Tần Ngạo nghe tin, chỉ mất mười lăm phút đã về đến nhà. Ông bước vào nhà, áo khoác chưa kịp cởi đã đấm thẳng một quyền vào má phải của Lý Sơ Hạ.
Bây giờ mặt của Lý Sơ Hạ mới đối xứng, hai bên sưng như nhau, không còn vẻ đẹp trai vốn có nữa.
Tần Ngạo đánh một quyền vẫn chưa hả giận, lại cho thêm một quyền nữa, khiến cho Dịch Hạ thấy mà sợ phát khiếp, ông nhìn qua bạn đời vẫn đang dửng dưng của mình, cố gắng nhịn xuống ý định giải cứu con trai.
Tần Ngạo đánh xong hai quyền, đang định đánh tiếp, Mộc An nhanh chóng kéo ông nhà mình lại, khuyên nhủ: "Đánh nữa chết thằng nhỏ."
Mắt Tần Ngạo đỏ hoe: "Anh muốn đánh chết thằng nhãi này! Để xem sau này nó còn dám tuỳ tiện bắt nạt người khác không! Nó còn để lại hạt giống cho con mình mà không chịu trách nhiệm nữa!"
Lý Sơ Hạ đã bị đánh choáng váng, ngơ ngác hỏi: "Để lại hạt giống?"
Tần Ngạo sửng sốt, quay đầu nhìn Mộc An, như đang hỏi tại sao Mộc An vẫn chưa nói cho Lý Sơ Hạ biết về chuyện đứa bé.
Mộc An bất đắc dĩ thở dài, ông đã ngăn không cho Tần Niệm An nói ra chuyện của Tần Tư Mộc, nhưng không kịp ngăn Tần Ngạo để lộ ra chuyện này.
Mộc An suy nghĩ một hồi, dù sao Tần Ngạo cũng đã nói ra, thôi thì ông cũng không giấu nữa, ông giải thích với Lý Sơ Hạ: "Tư Mộc mang thai, đến nay đã được hai tháng rồi, ta định hỏi ý kiến của nó xem có nên nói cho con biết hay không. Nhưng ông nhà ta đã lỡ nói ra rồi, ta cũng không giấu con nữa."
"Sơ Hạ, con định làm thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất