Chương 18
Nhìn thấy Tiết Diễm mở mắt, Thẩm Phóng không những không có chút nào giác ngộ rằng mình vừa làm chuyện xấu mà còn phấn chấn hơn, "Anh tỉnh rồi."
Tiết Diễm không nói một lời, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, trong mắt hơi đỏ lên, vẻ mặt lạnh lùng này nhìn qua cực kỳ đáng sợ.
Nhưng Thẩm Phóng không bị hắn dọa tí nào, khóe miệng vẫn cong cong, giọng điệu cũng nhẹ nhàng, "Anh có biết đêm qua anh làm gì không?"
Tiết Diễm nôn nao.
Hắn thực sự không nhớ được đêm qua mình đã làm gì.
Nhưng hắn vẫn kiên định với niềm tin rằng mình không làm chuyện gì quá đáng cả.
Bởi vì trước đây kể cả bạn bè hay người nhà có uống rượu cùng hắn cũng đều nói rằng sau khi uống rượu mình còn kiệm lời hơn bình thường, không khóc không quấy, không lên cơn cũng không nói nhiều, uống xong liền ngoan ngoãn đi ngủ, rượu phẩm cực kỳ xuất chúng.
Mà hôm qua tuy rằng uống có nhiều thật, nhưng hắn tự nhận vẫn trong khả năng của mình.
Cho nên khi hắn đối mặt với Thẩm Phóng, nội tâm lo lắng chừng mấy chục giây mới lạnh nhạt lên tiếng, "Tôi đã làm gì?"
Thẩm Phóng cố ý đợi hắn đáp lại mới cao hứng nói, "Lúc đầu tôi từ phòng tắm đi ra bèn thấy anh đang khoác khăn tắm như áo choàng ngồi xổm ngoài cửa, tôi hỏi anh đang làm gì, anh nói là anh sợ tôi muốn chạy trốn nên tới canh chừng."
Trong lòng Tiết Diễm lộp bộp một chút.
Mà Thẩm Phòng còn chưa nói xong, "Sau đó tôi nói tôi không chạy trốn, tự giác đi ngủ đi. Thế mà anh nói anh không đi." Thẩm Phóng nói xong còn cười như điên, "Anh nói anh là Superman, thế giới vẫn còn chờ anh đi giải cứu ha ha ha ha!"
"... Không, tôi không thể tin được." Tiết Diễm cực kỳ bình tĩnh phủ nhận, "Rõ ràng đầu đuôi đều là anh chém gió."
"Không tin à? Không tin cũng không sao." Thẩm Phóng vẫn đang cười rũ rượi, đẩy cánh tay Tiết Diễm đang nắm chặt ra, từ tủ đầu giường lấy di động của mình ra, "Tôi biết anh sẽ không thừa nhận nên cố tình quay video lại. Đến xem xem, ha ha ha."
Thẩm Phóng ấn ấn vài cái, giơ màn hình lên trước mặt Tiết Diễm.
Trên video, một người đàn ông chỉ mặc một chiếc quần lót nhỏ, buộc khăn tắm làm thành áo choàng, bày ra tư thế siêu kinh điển của Superman, mà miệng thì vô cùng nghiêm túc nói muốn đi giải cứu thế giới.
Hình ảnh trong video thế mà lại rõ ràng như vậy, giọng nói quen thuộc này khiến người khác không thể phủ nhận.
Một khắc đó, thế giới quan Tiết Diễm sụp đổ tan tành.
"Tôi bị mất trí nhớ." Tiết Diễm buông Thẩm Phóng, kéo chăn che từ chân đến đầu, lạnh lùng, "Đừng có nói chuyện với tôi."
Thẩm Phóng cười sắp điên rồi, ở trên giường đánh mấy cái, thừa dịp Tiết Diễm còn đang chịu đả kích quá lớn mà tạm thời không nhớ tới chuyện xấu mình vừa làm mà từ trên giường lăn xuống đất, đi ra khỏi phòng.
Chờ đến khi Tiết Diễm cuối cùng cũng "khôi phục trí nhớ", nhớ tới muốn tính sổ với chuyện xấu Thẩm Phóng vừa làm trên giường thì đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
Thẩm Phóng đang ngồi ăn sáng trong phòng ăn.
Hai ngày nay khu nghỉ dưỡng này vẫn chưa mở cửa tiếp khách, hơn nữa đời sống về đêm rất phong phú nên người tới đây ăn sáng cũng không nhiều lắm. Một mình anh bèn độc chiếm một bàn ăn lớn, vừa nhìn thấy Tiết Diễm, nhịn không được lại bật cười.
Tiết Diễm mặt sưng sỉa đi qua, đưa tay ra với anh, "Điện thoại."
"Video tôi xóa rồi. Không tin thì cứ kiểm tra đi." Thẩm Phóng cười, mở khóa đưa di động cho hắn, "Tôi không tính cho người khác xem, anh xem xong bèn xóa."
"Xóa rồi mà anh còn cười." Tiết Diễm tìm không thấy video kia, mặc dù trong lòng vẫn thấy nghi ngờ, cảm thấy tên khốn kia nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua một việc gây cười đến thế, thế nhưng vẫn trả lại điện thoại cho anh.
"Bởi vì trí nhớ không xóa bỏ nhanh như vậy được." Thẩm Phóng rất hiểu đạo lý một vừa hai phải, thu lại trêu ghẹo trên mặt, mỉm cười nói, "Thôi không trêu anh nữa. Ngồi xuống đi, ăn sáng cùng tôi."
Tiết Diễm dù không tin cũng không có cách nào khác, hừ một tiếng bèn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Phóng, tiện tay lấy máy tính bảng ở bên cạnh coi tin tức.
Được internet hỗ trợ, tin tức về hôn lễ đã ngập tràn khắp nơi, các trang web lớn cũng rầm rộ lên bài. Tiết Diễm xem qua vài bài báo ở mấy trang web, rồi lại chuyển sang Weibo đọc bình luận của mọi người.
Trên mạng bàn tán cũng rất nhiệt tình, đến mức độ này, chuyện biết hay không biết cũng đều bị đem ra hết.
Đầu bếp nhà ăn nhìn thấy con trai của ông chủ mình cũng không dám chậm trễ, đồ ăn Thẩm Phóng gọi rất nhanh đã được mang lên.
Những món ăn rất phong phú đúng chuẩn một bữa sáng kiểu Trung Quốc: xửng thang bao, bánh rau hẹ, omurice, hoành thánh hấp, cháo tôm thịt(*),... Bên cạnh còn có hoa quả tươi, vô số món ăn xếp đầy một bàn.
Tiết Diễm nhìn thức ăn trên bàn, đặt máy tính bảng xuống, nhịn không được hỏi: "Nếu tôi không đến tìm anh thì anh tính làm sao bây giờ?"
"Hở?" Thẩm Phóng đang uống canh trong chén, ngẩng đầu liếc mắt một cái, nháy mắt hiểu được ý hắn, "Hay gọi cho anh phần khác? Tôi không ăn ngọt, chưa kể sáng sớm ăn đường cũng không tốt. Anh cũng ăn nhé?" Lúc này anh không đùa giỡn hắn nữa, còn có vẻ ôn nhu săn sóc, hết sức ân cần.
Tiết Diễm gật gật đầu. Mặc dù hắn thích ăn ngọt nhưng cũng không đến nỗi không có đường là không ăn nổi.
Thẩm Phóng bèn tự mình động thủ đem đồ gần mình nhất đặt trước mặt Tiết Diễm, còn hết sức chu đáo múc đầy cháo, cắt bánh thành từng miếng, còn đem cả hoa quả đã cắt nhỏ đặt vào đĩa ăn, hiền thục tốt bụng đến mức không thể tin được.
Sau đó Thẩm Phóng tiếp tục ăn cơm, buông bát xuống chống cằm, cười tủm tỉm, "Anh đang tính hỏi tôi có thật sự xóa video không hả?"
Cư xử khác thường như vậy nhất định có vấn đề! Tiết Diễm biết rõ là có bẫy nhưng vẫn nhịn không được, "... Có thật là đã xóa không?"
"Đương nhiên là thật... Nhưng mà vẫn phải lưu một bản trên mạng ha ha ha ha." Thẩm Phóng lại cười sặc sụa, "Loại dark past này làm sao có thể dễ dàng biến mất như thế ha ha ha ha."
Tiết Diễm: "..." Quả nhiên.
Không có tí bất ngờ nào đâu, hừ.
Thẩm Phóng cười một lúc, "Thôi bây giờ không trêu anh thật. Vào chuyện chính đây, chốc tôi định đến bệnh viện thăm anh tôi. Anh định làm gì?"
Tiết Diễm nghiêm mặt không để ý tới anh, đến nghĩ cũng không muốn cùng tên lừa đảo này nói chuyện chút nào.
"Lần này không đùa thật, tôi đảm bảo." Thẩm Phóng dỗ dành hắn, "Nói được làm được, lần này lừa anh thì tôi làm chó."
Tiết Diễm: "... Hừ." Đã mất niềm tin vào người này rồi!
"Rất xin lỗi mà." Thẩm Phóng dịu giọng, gương mặt nhận lỗi rất chân thành, "Đừng giận nữa, tôi sai rồi, để ý tới tôi đi mà. Tôi thật sự không cười. Tôi sẽ xóa cả bản trên mạng nữa được không?"
Tiết Diễm vẫn không nói lời nào, chậm rãi ăn hai bánh bao cùng một chén cháo mới bằng lòng mở miệng nói chuyện: "Tôi cũng đi." Hắn tìm một lý do, "Hôm nay các tài xế đều vội vã đưa tiễn khách, để tôi đưa anh đi."
"Anh còn bạn bè người thân ở đây kia mà, anh không cần phải đi cùng đâu."
"Bọn họ cũng chơi rất high."
Thẩm Phóng ngẫm nghĩ, gật gật đầu, "Vậy anh ăn nhanh lên, ăn xong thì chúng ta đi, anh tôi còn đang chờ. Buổi tối có quay về đây không?"
"Không phải anh còn hai ngày nghỉ à? Ở đây thêm hai ngày nữa."
"Được." Thẩm Phóng cân nhắc, nếu Tiết Diễm không nhớ rõ chuyện ngày hôm qua, khẳng định cũng quên luôn chuyện mình nói về anh trai: "Anh chắc chưa thấy anh trai tôi đâu nhỉ? Anh tôi rất tốt..."
"Chuyện của anh trai anh trên đường nói sau, đừng lảng sang chuyện khác." Tiết Diễm gõ gõ bàn, nhấn mạnh, "Xóa video đi."
"... Ờ." Thẩm Phóng lấy điện thoại mở Wangpan(*): "Tôi xem lại video lần cuối." Nói xong bèn mở video ra.
(*): Wangpan: Dịch vụ đám mây của Baidu
Khẩu hiệu giải cứu thế giới lập tức vang vọng trong nhà ăn vắng người.
Tiết Diễm: "..."
Tiết Diễm nhanh tay lập tức chộp lấy loa điện thoại cùng che nửa màn hình, sờ soạng tìm chỗ tắt máy.
Thẩm Phóng trong lúc cùng hắn tranh giành điện thoại, nửa người dưới lại phát hiện ra châu lục mới.
Anh không khỏi nhớ tới cảm giác cứng nóng của thứ mà đầu gối chạm vào sáng nay, lại cười lên, vẻ mặt hiếu kỳ nói, "Ê, Tiết Diễm, tôi vừa phát hiện ra chỗ đó của anh cũng rất khủng!"
Tiết Diễm: "..."
- ---------------
(*)
Thang bao:
Bánh rau cải:
Omurice:
Canh hoành thánh:
Cháo tôm thịt
Tiết Diễm không nói một lời, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, trong mắt hơi đỏ lên, vẻ mặt lạnh lùng này nhìn qua cực kỳ đáng sợ.
Nhưng Thẩm Phóng không bị hắn dọa tí nào, khóe miệng vẫn cong cong, giọng điệu cũng nhẹ nhàng, "Anh có biết đêm qua anh làm gì không?"
Tiết Diễm nôn nao.
Hắn thực sự không nhớ được đêm qua mình đã làm gì.
Nhưng hắn vẫn kiên định với niềm tin rằng mình không làm chuyện gì quá đáng cả.
Bởi vì trước đây kể cả bạn bè hay người nhà có uống rượu cùng hắn cũng đều nói rằng sau khi uống rượu mình còn kiệm lời hơn bình thường, không khóc không quấy, không lên cơn cũng không nói nhiều, uống xong liền ngoan ngoãn đi ngủ, rượu phẩm cực kỳ xuất chúng.
Mà hôm qua tuy rằng uống có nhiều thật, nhưng hắn tự nhận vẫn trong khả năng của mình.
Cho nên khi hắn đối mặt với Thẩm Phóng, nội tâm lo lắng chừng mấy chục giây mới lạnh nhạt lên tiếng, "Tôi đã làm gì?"
Thẩm Phóng cố ý đợi hắn đáp lại mới cao hứng nói, "Lúc đầu tôi từ phòng tắm đi ra bèn thấy anh đang khoác khăn tắm như áo choàng ngồi xổm ngoài cửa, tôi hỏi anh đang làm gì, anh nói là anh sợ tôi muốn chạy trốn nên tới canh chừng."
Trong lòng Tiết Diễm lộp bộp một chút.
Mà Thẩm Phòng còn chưa nói xong, "Sau đó tôi nói tôi không chạy trốn, tự giác đi ngủ đi. Thế mà anh nói anh không đi." Thẩm Phóng nói xong còn cười như điên, "Anh nói anh là Superman, thế giới vẫn còn chờ anh đi giải cứu ha ha ha ha!"
"... Không, tôi không thể tin được." Tiết Diễm cực kỳ bình tĩnh phủ nhận, "Rõ ràng đầu đuôi đều là anh chém gió."
"Không tin à? Không tin cũng không sao." Thẩm Phóng vẫn đang cười rũ rượi, đẩy cánh tay Tiết Diễm đang nắm chặt ra, từ tủ đầu giường lấy di động của mình ra, "Tôi biết anh sẽ không thừa nhận nên cố tình quay video lại. Đến xem xem, ha ha ha."
Thẩm Phóng ấn ấn vài cái, giơ màn hình lên trước mặt Tiết Diễm.
Trên video, một người đàn ông chỉ mặc một chiếc quần lót nhỏ, buộc khăn tắm làm thành áo choàng, bày ra tư thế siêu kinh điển của Superman, mà miệng thì vô cùng nghiêm túc nói muốn đi giải cứu thế giới.
Hình ảnh trong video thế mà lại rõ ràng như vậy, giọng nói quen thuộc này khiến người khác không thể phủ nhận.
Một khắc đó, thế giới quan Tiết Diễm sụp đổ tan tành.
"Tôi bị mất trí nhớ." Tiết Diễm buông Thẩm Phóng, kéo chăn che từ chân đến đầu, lạnh lùng, "Đừng có nói chuyện với tôi."
Thẩm Phóng cười sắp điên rồi, ở trên giường đánh mấy cái, thừa dịp Tiết Diễm còn đang chịu đả kích quá lớn mà tạm thời không nhớ tới chuyện xấu mình vừa làm mà từ trên giường lăn xuống đất, đi ra khỏi phòng.
Chờ đến khi Tiết Diễm cuối cùng cũng "khôi phục trí nhớ", nhớ tới muốn tính sổ với chuyện xấu Thẩm Phóng vừa làm trên giường thì đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
Thẩm Phóng đang ngồi ăn sáng trong phòng ăn.
Hai ngày nay khu nghỉ dưỡng này vẫn chưa mở cửa tiếp khách, hơn nữa đời sống về đêm rất phong phú nên người tới đây ăn sáng cũng không nhiều lắm. Một mình anh bèn độc chiếm một bàn ăn lớn, vừa nhìn thấy Tiết Diễm, nhịn không được lại bật cười.
Tiết Diễm mặt sưng sỉa đi qua, đưa tay ra với anh, "Điện thoại."
"Video tôi xóa rồi. Không tin thì cứ kiểm tra đi." Thẩm Phóng cười, mở khóa đưa di động cho hắn, "Tôi không tính cho người khác xem, anh xem xong bèn xóa."
"Xóa rồi mà anh còn cười." Tiết Diễm tìm không thấy video kia, mặc dù trong lòng vẫn thấy nghi ngờ, cảm thấy tên khốn kia nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua một việc gây cười đến thế, thế nhưng vẫn trả lại điện thoại cho anh.
"Bởi vì trí nhớ không xóa bỏ nhanh như vậy được." Thẩm Phóng rất hiểu đạo lý một vừa hai phải, thu lại trêu ghẹo trên mặt, mỉm cười nói, "Thôi không trêu anh nữa. Ngồi xuống đi, ăn sáng cùng tôi."
Tiết Diễm dù không tin cũng không có cách nào khác, hừ một tiếng bèn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Phóng, tiện tay lấy máy tính bảng ở bên cạnh coi tin tức.
Được internet hỗ trợ, tin tức về hôn lễ đã ngập tràn khắp nơi, các trang web lớn cũng rầm rộ lên bài. Tiết Diễm xem qua vài bài báo ở mấy trang web, rồi lại chuyển sang Weibo đọc bình luận của mọi người.
Trên mạng bàn tán cũng rất nhiệt tình, đến mức độ này, chuyện biết hay không biết cũng đều bị đem ra hết.
Đầu bếp nhà ăn nhìn thấy con trai của ông chủ mình cũng không dám chậm trễ, đồ ăn Thẩm Phóng gọi rất nhanh đã được mang lên.
Những món ăn rất phong phú đúng chuẩn một bữa sáng kiểu Trung Quốc: xửng thang bao, bánh rau hẹ, omurice, hoành thánh hấp, cháo tôm thịt(*),... Bên cạnh còn có hoa quả tươi, vô số món ăn xếp đầy một bàn.
Tiết Diễm nhìn thức ăn trên bàn, đặt máy tính bảng xuống, nhịn không được hỏi: "Nếu tôi không đến tìm anh thì anh tính làm sao bây giờ?"
"Hở?" Thẩm Phóng đang uống canh trong chén, ngẩng đầu liếc mắt một cái, nháy mắt hiểu được ý hắn, "Hay gọi cho anh phần khác? Tôi không ăn ngọt, chưa kể sáng sớm ăn đường cũng không tốt. Anh cũng ăn nhé?" Lúc này anh không đùa giỡn hắn nữa, còn có vẻ ôn nhu săn sóc, hết sức ân cần.
Tiết Diễm gật gật đầu. Mặc dù hắn thích ăn ngọt nhưng cũng không đến nỗi không có đường là không ăn nổi.
Thẩm Phóng bèn tự mình động thủ đem đồ gần mình nhất đặt trước mặt Tiết Diễm, còn hết sức chu đáo múc đầy cháo, cắt bánh thành từng miếng, còn đem cả hoa quả đã cắt nhỏ đặt vào đĩa ăn, hiền thục tốt bụng đến mức không thể tin được.
Sau đó Thẩm Phóng tiếp tục ăn cơm, buông bát xuống chống cằm, cười tủm tỉm, "Anh đang tính hỏi tôi có thật sự xóa video không hả?"
Cư xử khác thường như vậy nhất định có vấn đề! Tiết Diễm biết rõ là có bẫy nhưng vẫn nhịn không được, "... Có thật là đã xóa không?"
"Đương nhiên là thật... Nhưng mà vẫn phải lưu một bản trên mạng ha ha ha ha." Thẩm Phóng lại cười sặc sụa, "Loại dark past này làm sao có thể dễ dàng biến mất như thế ha ha ha ha."
Tiết Diễm: "..." Quả nhiên.
Không có tí bất ngờ nào đâu, hừ.
Thẩm Phóng cười một lúc, "Thôi bây giờ không trêu anh thật. Vào chuyện chính đây, chốc tôi định đến bệnh viện thăm anh tôi. Anh định làm gì?"
Tiết Diễm nghiêm mặt không để ý tới anh, đến nghĩ cũng không muốn cùng tên lừa đảo này nói chuyện chút nào.
"Lần này không đùa thật, tôi đảm bảo." Thẩm Phóng dỗ dành hắn, "Nói được làm được, lần này lừa anh thì tôi làm chó."
Tiết Diễm: "... Hừ." Đã mất niềm tin vào người này rồi!
"Rất xin lỗi mà." Thẩm Phóng dịu giọng, gương mặt nhận lỗi rất chân thành, "Đừng giận nữa, tôi sai rồi, để ý tới tôi đi mà. Tôi thật sự không cười. Tôi sẽ xóa cả bản trên mạng nữa được không?"
Tiết Diễm vẫn không nói lời nào, chậm rãi ăn hai bánh bao cùng một chén cháo mới bằng lòng mở miệng nói chuyện: "Tôi cũng đi." Hắn tìm một lý do, "Hôm nay các tài xế đều vội vã đưa tiễn khách, để tôi đưa anh đi."
"Anh còn bạn bè người thân ở đây kia mà, anh không cần phải đi cùng đâu."
"Bọn họ cũng chơi rất high."
Thẩm Phóng ngẫm nghĩ, gật gật đầu, "Vậy anh ăn nhanh lên, ăn xong thì chúng ta đi, anh tôi còn đang chờ. Buổi tối có quay về đây không?"
"Không phải anh còn hai ngày nghỉ à? Ở đây thêm hai ngày nữa."
"Được." Thẩm Phóng cân nhắc, nếu Tiết Diễm không nhớ rõ chuyện ngày hôm qua, khẳng định cũng quên luôn chuyện mình nói về anh trai: "Anh chắc chưa thấy anh trai tôi đâu nhỉ? Anh tôi rất tốt..."
"Chuyện của anh trai anh trên đường nói sau, đừng lảng sang chuyện khác." Tiết Diễm gõ gõ bàn, nhấn mạnh, "Xóa video đi."
"... Ờ." Thẩm Phóng lấy điện thoại mở Wangpan(*): "Tôi xem lại video lần cuối." Nói xong bèn mở video ra.
(*): Wangpan: Dịch vụ đám mây của Baidu
Khẩu hiệu giải cứu thế giới lập tức vang vọng trong nhà ăn vắng người.
Tiết Diễm: "..."
Tiết Diễm nhanh tay lập tức chộp lấy loa điện thoại cùng che nửa màn hình, sờ soạng tìm chỗ tắt máy.
Thẩm Phóng trong lúc cùng hắn tranh giành điện thoại, nửa người dưới lại phát hiện ra châu lục mới.
Anh không khỏi nhớ tới cảm giác cứng nóng của thứ mà đầu gối chạm vào sáng nay, lại cười lên, vẻ mặt hiếu kỳ nói, "Ê, Tiết Diễm, tôi vừa phát hiện ra chỗ đó của anh cũng rất khủng!"
Tiết Diễm: "..."
- ---------------
(*)
Thang bao:
Bánh rau cải:
Omurice:
Canh hoành thánh:
Cháo tôm thịt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất