Hôn Ước Lừa Gạt

Chương 52

Trước Sau
Cô thư ký tới lấy hợp đồng vừa vặn đi tới cửa, nghe thấy những lời này, nội tâm điên loạn hét ầm lên: trời ạ, hai người các anh rốt cuộc ở trong phòng làm cái gì a a a a a.

Trong nháy mắt, trong đầu cô gái bên ngoài dịu dàng trầm tĩnh liền hiện lên ước chừng bảy tám loại tư thế văn phòng.avi, lại nhìn hai nhân vật chính, gương mặt trắng trẻo lập tức đỏ ửng.

"Tiết, Tiết tổng." Trong lời cô có một tia phấn khích, "Tôi tới lấy hợp đồng."

Bị Thẩm Phóng đối xử như vậy, mặt Tiết Diễm lúc này cũng đỏ bừng. Nhưng mà trước mặt cấp dưới, hắn vẫn miễn cưỡng duy trì hình tượng giám đốc, bình tĩnh đưa hợp đồng trên bàn cho cô, nói ngắn gọn: "Càng nhanh càng tốt."

Thư ký gật đầu, nhưng không lập tức rời đi, dừng một chút, "Thứ sáu này tôi muốn xin nghỉ để ra mắt cha mẹ bạn trai, có được không ạ?"

Tiết Diễm nghĩ thầm, cô cũng nên nhanh đi đi, trên mặt vẫn rất uy nghiêm: "Có thể."

Kết quả chờ thư ký rời đi, Thẩm Phóng không những không tiếp tục mà ngược lại đứng lên, đến bên cạnh thu dọn cặp lồng, lên tiếng: "Anh cũng có muốn đi gặp cha mẹ bạn trai không?"

Vừa nãy còn trêu chọc tôi vậy mà lúc này lại nghiêm túc như thế, Tiết Diễm trong lòng bất bình, tức tối, "Bạn trai cái gì, tôi còn chưa đồng ý anh đâu."

Còn muốn trừ điểm anh nữa!

"Ồ." Thẩm Phóng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, lại cười hỏi: "Thế anh có muốn tới ra mắt cha mẹ chồng không?"

Tiết Diễm: "... Hừ." Chuyện đã kết hôn không thể phản bác được!

Thẩm Phóng: "Có đi không?"

"Đi!"

Kỳ thật, vấn đề ra mắt cha mẹ này không phải ý định nhất thời của Thẩm Phóng.

Thân thể cùng tinh thần mẹ anh gần đây chuyển biến rất tốt, bác sĩ nói không bao lâu nữa là có thể xuất viện, anh vẫn đang dự định một ngày nào đó sẽ đưa Tiết Diễm ra mắt bà.

Thẩm Phóng ăn xong bữa trưa, dọn dẹp một chút liền rời khỏi tổng bộ Tiết thị mà trở về cơ quan. Tới cơ quan xem đồng hồ mới thấy vẫn có hai mươi phút nghỉ trưa, anh bèn tranh thủ ghé lên bàn ngủ một chút.

Khi vừa tỉnh dậy liền nhận được tin nhắn Wechat của Tiết Diễm: Kể chút chuyện nhà anh cho tôi nghe đi.

Thời gian căn chỉnh cũng thật là chuẩn.

Thẩm Phóng lười biếng nhắn lại: Cũng chẳng có gì hay để kể, anh hẳn biết cả rồi, không phải anh đã điều tra tôi sao?

Điều tra cũng chỉ là Thẩm Phóng thuận miệng nói, không có tính xác thực nhưng cũng cách sự thật không xa. Tiết Diễm bị vạch trần cũng không hoảng, chỉ nói: Tôi muốn nghe chính anh nói.

Khoảng cách không nhìn thấy cùng với nói chuyện qua di động, hắn thẳng thắn hơn bình thường rất nhiều.

Thẩm Phóng cũng từ tốn đáp lại: Được rồi, thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt. Nhà tôi có anh trai cùng với mẹ, anh trai ruột, mẹ không phải mẹ ruột, nhưng bà là mẹ ruột của anh trai tôi, là vợ trước của cha. Anh có hiểu không?

Tiết Diễm: Ừm.

Thẩm Phóng: Nghe giống một gia đình tái hôn bình thường không? Nhưng mà không phải. Cha tôi thì mọi người đều nói là đã chết, nhưng thực ra không phải, chắc là cùng mười mấy tiểu tình nhân chạy ra nước ngoài rồi. Cha tôi là một tên hoa tâm thích lừa gạt phụ nữ, hai mẹ tôi ngày trước cũng bị ông ta lừa. Còn không muốn nhắc đến nữa, không chừng bên ngoài tôi còn có rất nhiều anh chị em cho xem.

Lúc này, bên phía Tiết Diễm thật lâu không có động tĩnh gì.

Thẩm Phóng liền cười cười nhắn lại: Bảo bối, yêu tôi anh có sợ không?

Tiết Diễm:....

Thẩm Phóng: Tôi sẽ không giống ông ta. Nếu tôi đã chọn anh thì sẽ chỉ yêu mình anh thôi.

Anh cùng anh trai từ lâu đã sớm hiểu cha mình là người tùy hứng như thế nào, thích lang thang lại còn không chịu trách nhiệm.

Có một tấm gương tiêu cực như vậy, anh sẽ không, mà cũng khinh thường việc lấy phong lưu đa tình làm vinh quang, dùng hư tình giả ý đổi lấy thực tâm người khác.

Chỉ yêu mình anh thôi.



Khóe miệng Tiết Diễm không tự giác hơi nhếch lên, nhìn chằm chằm vài chữ cuối này một lúc lâu mới tiếp tục gõ chữ: Những năm gần đây anh có vất vả không?

Thẩm Phóng ngẩn người: Sao lại như vậy chứ? Mẹ cùng anh trai tôi đều lợi hại như vậy. Mà tôi cũng rất lợi hại nha, chúng tôi đều sống rất tốt.

Lời anh vừa nhắn cũng chính là cảm xúc thật của mình. Cho dù lúc mẹ ruột mới qua đời cũng không thấy bóng dáng cha đâu, cho dù tai nạn xe cộ của mẹ cùng anh trai sau này, anh vẫn đều lấy tâm trạng lạc quan đối mặt tất thảy.

Nhưng Tiết Diễm lại không thấy như vậy.

Một thằng nhỏ chỉ mới vài tuổi, không có cha không có mẹ, không còn người thân nào khác mà chỉ có thể đi theo người vợ trước của cha cùng anh trai cùng cha khác mẹ, làm sao có thể không khổ sở được?

Tiết Diễm cảm thấy mình hỏi một câu quá vô nghĩa. Nếu thật sự rất tốt, vô ưu vô sự như vậy, tại sao anh ta có thể coi việc kết hôn như cưỡi xe nhẹ đi đường quen, không có chút do dự nào? Tại sao anh ta từ giặt quần áo, nấu cơm tới sửa chữa cấp cứu việc gì cũng biết làm?

Tiết Diễm: Rất xin lỗi, không nên gợi anh nhớ tới việc này.

Thẩm Phóng không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng cũng không bỏ qua cơ hội trêu chọc hắn, dựa vào bàn tiếp tục gõ chữ: Chúng ta cũng đến mức này rồi, không cần xã giao như vậy.

Tiết Diễm cũng hiểu rõ anh, liền ngầm hiểu mà nhắn [bao lì xì].

Thẩm Phóng cao hứng: Cảm ơn nha!

Tiết Diễm: Nếu chúng ta đã đến mức này rồi, anh cũng đừng nên quậy như vậy, nói lời dễ nghe chút.

Thẩm Phóng: Bảo bối! Tiểu Điềm Điềm! Bé cưng! Ông chủ! Kim chủ đại gia!

Tiết Diễm:....

Tiết Diễm: Gọi chồng đi.

Thẩm Phóng không ngần ngại: Chồng ơi!

Nhìn thấy ký tự trên màn hình, trong lồng ngực Tiết Diễm giống như có luồng nhiệt bắt đầu khởi động, lại cảm thấy còn chưa đủ. Hắn nhắn lại: Dùng giọng nói đi.

Thẩm Phóng rất nhanh đã gửi một đoạn ghi âm tới.

Ngón tay Tiết Diễm dừng trên màn hình di động vài giây, mới chậm rãi ấn vào.

Lúc này Thẩm Phóng cũng không có ý trêu đùa, trên loa điện thoại là một câu "Chồng ơi" rất rõ ràng, còn có cả tiếng moah moah.

Tay Tiết Diễm run rẩy, di động cũng trượt khỏi.

Khi hắn cầm điện thoại lên, một lần nữa mở lại đoạn ghi âm kia, cũng không nhiều lắm, nghe cỡ vài chục lần vẫn khó xua tan đi dao động trong lòng.

Vì thế hắn lại bắt đầu gửi bao lì xì cho Thẩm Phóng, một cái rồi một cái.

Phải đến bao lì xì thứ mười, Thẩm Phóng mới gửi lại một đoạn ghi âm.

Tiết Diễm hào hứng mở ra.

Thanh âm Thẩm Phóng hết sức kích động: "Daddy!"

Tiết Diễm: "..."

Nhớ tới lời miêu tả của Thẩm Phóng "Cái tên lừa đảo hoa tâm đó", đột nhiên mất hết cả vui...

Hai ngày sau, Thẩm Phóng dẫn theo Tiết Diễm tới bệnh viện đón mẹ, cùng nhau trở về nhà.

Tòa nhà cũ được bao quanh bởi hoa hồng cùng những dây thường xuân, những cây đại thụ to lớn xanh mát, hoa cỏ xum xuê trong bồn đã cao tới nửa người. Dưới ánh nắng chói chang của mùa hè, nhà Thẩm Phóng trong tiểu khu này tạo cho người ta cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái cùng mát mẻ.

Tiểu khu này không có bãi đỗ xe, không gian đỗ xe nằm rải rác giữa các toàn nhà. Thẩm Phóng lái xe tới cửa tòa nhà mới dừng lại, nói một tiếng "Tới rồi" với Tiết Diễm, một tay cầm hành lý một tay đỡ mẹ đi lên lầu.

Đây không phải nơi Thẩm Phóng vẫn sống mà là nơi anh lớn lên, từ khi mẹ ruột mất, anh liền theo mẹ cùng anh trai tới nơi này, thẳng đến khi lớn lên đi làm mới chuyển đi.

Tiết Diễm không mù đường như Thẩm Phóng, dù mới tới một lần nhưng vị trí nhà, thậm chí bài trí tầng trệt nhà anh vẫn còn có ấn tượng.



Đã mười mấy năm trôi qua mà ngôi nhà cũ rích này vẫn không có thay đổi gì quá lớn, trừ việc ngày càng cũ đi. Bố cục vẫn là bố cục cũ, đồ nội thất vẫn là đồ nội thất ngày xưa, vách tường dường như đã từng được sơn lại, vẫn dán giấy khen cùng bằng chứng nhận của hai anh em như trước.

Thậm chí cả hộp thuốc mà Thẩm Phóng lấy ra để thuốc của mẹ vào vẫn y hệt cái mà mười mấy năm trước anh vội vã lấy ra để bôi thuốc cho thiếu niên kia.

"Làm sao vậy?" Thẩm Phóng thấy Tiết Diễm để quà xuống, bắt đầu thất thần nhìn xung quanh bèn quan tâm hỏi.

Tiết Diễm: "... Không có gì. Chỉ có cảm giác rằng lâu như vậy mà nhà anh cũng không thay đổi gì."

Thẩm Phóng cũng nhớ lại chuyện ngày xưa, cười rộ lên: "Anh vẫn còn nhớ rõ nhà tôi sao? Không thay đổi không tốt à? Đến cả chiếc BMWs hai bánh ngày xưa chở anh cũng vẫn còn luôn!" Anh lại cố ý nhại lại ngữ khí năm xưa, gọi hắn "Bảo bối".

Trước mặt cha mẹ mà anh ta lại gọi như vậy, Tiết Diễm hơi cúi đầu, mặt ửng hồng.

Mẹ Thẩm Phóng ngồi ở sofa nhìn hai người tương tác, tâm tình có chút phức tạp. Từ lúc khôi phục trí nhớ, hoặc là phải nói khôi phục thần trí, bà đã biết tin đứa con thứ đã kết hôn cùng đàn ông.

Thẩm Phóng từ nhỏ đã được hoan nghênh như vậy, bạn bè là nữ cũng rất nhiều, cho tới giờ chưa từng nghe nói nó thích con trai, thế mà chỉ trong vài tháng ngắn ngủi bà cùng Thẩm Tiềm nằm viện đã kết hôn cùng đàn ông. Hơn nữa nghe nói đối tượng kết hôn còn là kẻ có tiền.

Nói thật, bà cũng thấy rất lo lắng. Không phải bà quan tâm việc Thẩm Phóng thích nam hay nữ, mà lo lắng mình cùng con cả liên lụy tới nó, dù rằng Thẩm Phóng đã phủ nhận nhưng bà cũng không thể xua tan nghi ngờ của mình.

Phải đến khi chân chính nhìn thái độ của người kia đối xử với con mình, nhìn hai người hòa hợp với nhau dọc đường đi, còn thường thường để lộ chút thân thiết mờ ám, hơn nữa vừa nói mấy câu đã để lộ vài chuyện cũ, bà lại không dám xác định nữa.

Chẳng lẽ đúng thật như lời nó nói, hai đứa nó đã sớm lén lút yêu đương?

Thẩm Phóng dẫn Tiết Diễm tới sofa ngồi, kêu hắn nói chuyện với mẹ, còn bản thân ra ngoài tìm trà để pha.

Mẹ Thẩm Phóng vẫn đang quan sát Tiết Diễm. Một khi đã đổi sang góc độ tự do yêu đương, hình tượng của hắn ở trong mắt bà bình thường hơn trước đây rất nhiều.

Khách quan mà nói, đó là một đứa nhỏ vô cùng đẹp trai, ngũ quan cân xứng, dáng người cũng xuất sắc. Nhìn thoáng qua thì có thể thấy nó xấp xỉ tuổi Phóng Phóng, nhưng khí chất trên người thì bình tĩnh ổn định hơn, là người có thể làm đại sự.

Tiết Diễm lần đầu tiên ra mắt cha mẹ kỳ thật cũng rất hồi hộp. Mẹ Thẩm Phóng không nói lời nào mà chỉ nhìn hắn, thế là hắn đành phải lên tiếng trước: "Chào mẹ ạ, con là Tiết Diễm, mẹ có thể gọi con là A Diễm hoặc Diễm Diễm."

Nếu nói mẹ tự giới thiệu thì cũng quá kỳ quái rồi nhưng mà biểu tình hung dữ vừa rồi của mẹ Phóng Phóng kìa có khi nào trực tiếp đánh mình luôn không a a a bà di chuyển kìa —

Mẹ Thẩm Phóng nghe thấy một câu "Mẹ", khóe miệng không nhịn được co giật. Hừ, còn chưa nói lời nào đã có thêm một cậu con trai.

Nhưng nếu đây là đối tượng yêu đương của con trai nhỏ (vẫn là yêu sớm), bà vẫn sẽ đối xử ôn hòa.

Bắt ép bản thân nở nụ cười "thân thiện hòa đồng", bà lên tiếng: "A Diễm này, trước đây con đã từng tới nhà chúng ta?"

Biểu tình Tiết Diễm vô cùng bình tĩnh, gật đầu: "Vâng, đã tới ạ."

"Vậy con quen Phóng Phóng từ khi nào vậy?"

Tiết Diễm trả lời chi tiết: "Cấp một ạ."

Sớm như vậy! Mẹ Thẩm Phóng: "Hai đứa học cùng trường hả?"

"Cấp hai thì không nhưng cấp ba thì phải ạ."

Quả nhiên đúng là yêu sớm! Thế là mẹ lại hỏi: "Thế hai đứa cùng một chỗ từ khi nào?"

Tiết Diễm: "Năm nay ạ."

Lại còn thay nó che dấu? Mẹ Thẩm Phóng trầm ngâm: "Ừm, từ khi nào mà con thích Phóng Phóng nhà chúng ta vậy?"

"..." Tiết Diễm lại đỏ mặt, nhìn thoáng ra cửa trước mới hạ giọng trả lời, "Cấp một ạ."

Đứa nhỏ bình tĩnh trầm ổn, thoáng cái đã thẹn thùng lại còn có chút đáng yêu, mẹ Thẩm Phóng đoan trang gật đầu, trong lòng cơ bản đã nhận hắn.

Thẩm Phóng bưng trà vào, cười nói: "Hai người vừa nói gì đó? Tại sao chẳng nghe thấy tiếng gì vậy?"

Lời nói của Tiết Diễm gián tiếp xác nhận việc Thẩm Phóng trước đây lén yêu trộm, mẹ thoáng yên tâm một chút lại dâng lên lo lắng: "Phóng Phóng à, chờ anh con tỉnh, con tính giải thích với nó việc con lén yêu sớm sau lưng nó như thế nào đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau