Chương 59
Thẩm Phóng ngồi thẳng người, hết nhìn Nghiêm Cẩm lại nhìn Tiết Diễm, tò mò hỏi: "Các người nhắc tới đại sư nào thế?"
Có năng lực trị bệnh cho anh trai nhưng lại không phải bác sĩ, không nhẽ là đại sư khí công thần bí gì đó? Miêu Cương cổ sư? Bậc thầy massage người mù?
Nghiêm Cẩm im lặng, suy ngẫm xem nên nói như thế nào. Chuyện anh ta đã trải qua, trong thời gian ngắn cũng khó có thể hình dung rõ ràng về nghề nghiệp của vị Vu tiên sinh kia.
Nhưng lần "Từng gặp một lần" của Tiết Diễm cùng vị kia cũng không rối rắm về lĩnh vực cho lắm, sờ sờ trán Thẩm Phóng hỏi, "Đầu còn đau không?" Rồi thuận miệng trả lời luôn, "Là một bậc thầy tướng số."
Thẩm Phóng: "..."
Thẩm Phóng nhịn không được, lại hết nhìn Nghiêm Cẩm rồi lại nhìn Tiết Diễm, hoài nghi mình nghe nhầm: "Bậc thầy tướng số?"
"Ừ." Tiết Diễm nói, "Ngày cưới của chúng ta là do y tính."
Thẩm Phóng: "Vậy làm sao anh biết y là đại sư chứ không phải mấy kẻ gạt người?"
"Dù sao y tính cũng rất chính xác." Tiết Diễm không muốn nhiều lời, sợ rằng chẳng may sẽ bại lộ quá khứ đen tối rằng bản thân từng hỏi y rằng "Khi nào anh ta yêu thương tôi", liền lảng sang chuyện khác: "Anh có ăn thêm táo không? Tôi rửa cho anh một quả."
Thẩm Phóng không muốn ăn, đè hắn lại, ghé vào vai Tiết Diễm, hỏi Nghiêm Cẩm: "Còn sư phụ? Anh cũng tìm y hỏi tướng số?"
"Tôi không phải." Nghiêm Cẩm nói, "Lúc ấy tôi hôn mê một khoảng thời gian, y tỉnh lại tôi." Đương nhiên sự tình đã qua phức tạp hơn thế này nhiều lắm, đây chỉ là kết luận khái quát mà thôi.
Nghe vậy, trong lòng Thẩm Phóng rung động, nửa tin nửa ngờ hỏi, "Vậy vị đại sư ấy hiện tại đang ở đâu?"
"Y cũng sống ở thành phố này, không xa lắm." Nghiêm Cẩm giải thích, "Nhưng đại sư cũng có quy tắc của riêng mình. Cậu mấy ngày nay cứ ở bệnh viện dưỡng thương đi, để tôi liên hệ với Vu tiên sinh, hỏi xem gần đây y có ở nhà không, để xem có tiện để cậu đến thăm hỏi hay không rồi mới đưa ra quyết định sau."
Thẩm Phóng ngẫm nghĩ, gật đầu: "Vâng." Xong lại cười hì hì: "Vị đại sư này chữa bệnh cho người ta như thế nào ạ? Uống nước bùa? Ăn tro? Nhảy mời thần?"
Nghiêm Cẩm vừa nghe liền biết trong lòng Thẩm Phóng cũng không tin, chỉ là vì cả mình cùng Tiết Diễm đều nói như vậy nên mới có chút nửa tin nửa ngờ.
Đừng nói cậu ta, nếu là mình ở một năm trước cũng tuyệt đối không tin. Có một số việc nếu không phải tự mình trải qua, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thể tin nổi.
Anh ta cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: "Đến lúc đó cậu sẽ biết."
Thẩm Phóng cười nói: "Vâng, em sẽ chờ tới lúc đó."
Tiết Diễm thấy hai người họ lại bắt đầu trò chuyện đến không coi ai ra gì bèn nắm tay Thẩm Phóng khoác lên vai mình, xen vào: "Anh có muốn nghỉ ngơi một chốc không? Có muốn ăn thêm cái gì không?"
"Anh ăn đi, tôi không đói đâu. Cơm của Tiểu Trì đem đến còn chưa tiêu hóa hết mà."
Tạ nhị thiếu vẫn đang đứng bên cạnh làm cảnh có cơ hội lên tiếng: "Vậy nói Thẩm Phóng nghỉ ngơi đi." Lại chuyển sang Nghiêm Cẩm, "Không phải buổi chiều anh phải đi làm sao? Chúng ta cũng đi ăn cơm đi."
Nghiêm Cẩm suy tư, hơi cúi đầu.
Thẩm Phóng nói: "Trong nhà có đầu bếp đưa cơm tới, không thì hai người chờ một chút?"
"Bọn này không ăn tranh cơm của bệnh nhân đâu." Tạ Thiên Dật cười nói, "Anh cứ hưởng thụ cùng A Diễm đi."
Thẩm Phóng cười ha hả: "Vậy đi đi, sư phụ đi ăn cơm đi. Hôm nào em sẽ tìm anh chơi sau."
Thân thể Thẩm Phóng cũng không gặp vấn đề gì lớn, bôi thuốc vào rồi miễn cưỡng ở bệnh viện theo dõi một ngày đã vui vẻ xuất viện.
Nghiêm Cẩm cũng thuộc phái hành động, vừa quay về đã lập tức liên hệ với người quen của Vu tiên sinh. Ngày hôm sau, Thẩm Phóng đã may mắn được y nhận lời, đi tới thăm hỏi nhà Vu tiên sinh.
Bởi vì yêu cầu của đối phương mà Thẩm Phóng chỉ dẫn theo Tiết Diễm đi cùng.
Nhà Vu tiên sinh ở hướng tây nam thành phố, gần như đã tới vùng ngoại thành, là một tòa nhà đơn với phần sân cổ kính, bốn phía cũng không nhiều gia đình lắm, môi trường rất yên tĩnh.
Cánh cửa khắc hoa đóng chặt, Thẩm Phóng được Tiết Diễm xác nhận là nhà này, đang muốn nâng tay gõ cửa, cửa liền "kẽo kẹt" một tiếng mở ra.
Phía sau cửa thế mà không có người mà chỉ có một con chó lông vàng to bự ngồi chồm hổm, nó thu móng vuốt lại liếm liếm.
Thẩm Phóng nhìn con chó lông vàng ngẩn người, lại cúi người nhìn nó một lúc, lập tức cười rộ: "Trùng hợp thật, không ngờ lại là nó."
Tiết Diễm: "Hả? Anh gặp nó rồi?"
Thẩm Phóng hưng phấn: "Anh có nhớ có một lần tôi tới công ty anh đưa cơm có nhắc tới trên đường gặp một con mèo nhỏ dắt một con cún không? Con cún đi chính là chú cún bự lông vàng này."
Tiết Diễm nhíu mày: "Đến cả người anh còn không nhận rõ thì làm sao nhận rõ được chó?"
"Sao nói như vậy được! Làm sao trên đời này có con chó thứ hai đáng yêu như vậy chứ!" Thẩm Phóng cười cười kéo cổ nó một lúc, "Đùa thôi, nói cho anh biết sự thật, tôi nhìn thấy tên trên vòng cổ của nó."
Nghe vậy, Tiết Diễm cũng hơi cúi người xuống nhìn.
Quả nhiên trên vòng cổ da tinh xảo có khắc bốn chữ "Tư Đồ Trường An", còn có một chuỗi hoa văn xinh đẹp phức tạp bao quanh mấy con số nguệch ngoạc, coi bộ là số điện thoại.
"Đây là tên nó?" Tiết Diễm ngạc nhiên, "... Còn có họ nữa. Không phải người kia họ Vu sao?"
"Không tin thì anh cứ gọi nó xem." Thẩm Phóng cúi đầu nói chuyện với con chó, "Chú cún đáng yêu nhất thế giới, mày có phải tên Tư Đồ Trường An không?"
Không rõ con chó bự lông vàng này nghe hiểu lời Thẩm Phóng nói hay là vì nghe thấy cái tên quen thuộc, đứng lên vui vẻ vẫy vẫy đuôi với Thẩm Phóng, lại tới cọ lên chân cùng cắn cắn ống quần anh, xoay người đi vào trong viện.
Thẩm Phóng liền ra hiệu với Tiết Diễm đi theo con chó, "Anh thấy đúng không? Vừa ngoan vừa đáng yêu."
Tiết Diễm vẫn nghi ngờ rằng đây có phải tên chủ nhân của nó không, nhưng cũng thử gọi theo một câu, "Tư Đồ Trường An."
Cục lông vàng liền dừng lại, ve vẩy đuôi cũng cọ cọ chân Tiết Diễm, tiếp tục đi lên phía trước.
Có lông vàng dẫn đường, hai người đi qua con đường đá cuội dọc theo sân trước, mãi tới khi vào tới phòng tiếp khách ở nhà chính mới dừng bước.
Thẩm Phóng ngẩng đầu liền nhìn thấy điện thờ xanh vàng rực rỡ ở trung tâm nhà chính, hai bên đặt hai chiếc ghễ gỗ Hoàng Đàn, ngay sát vách tường treo một bức tranh thủy mặc lớn vẽ nước chảy từ trên núi xuống, đồ vật được bố trí trong phòng nhìn qua đều vô cùng truyền thống lại cũ kỹ, thế mà bên tường đặt một lồng mèo cùng một ổ chó xa hoa.
Lông vàng hướng vào sương phòng sủa hai tiếng, rất nhanh đã có một chàng trai hãy còn trẻ tuổi từ trong đó đi ra, nhìn thấy Thẩm Phóng cùng Tiết Diễm đứng ở đó liền mỉm cười: "Các người đến rồi."
Tiết Diễm lên tiếng: "Vu đại sư..."
Chàng trai cười cười khoát tay: "Không cần khách khí như vậy. Vu Kỳ, các người gọi tôi A Kỳ cũng được."
Trên mặt Thẩm Phóng toát ra đầy vẻ bất ngờ không chút che dấu.
Anh vốn nghĩ rằng đại sư mà Tiết Diễm cùng sư phụ dùng ngữ khí tôn kính như vậy đến nửa phải là một ông lão râu bạc, không nghĩ tới lại là một chàng trai trẻ như vậy, hơn nữa bề ngoài cũng mười phần anh tuấn mê người, tràn đầy sức sống, chẳng có chút nào bộ dáng ham thích mấy trò phong kiến.
"Ngồi trước đi." Vu Kỳ chỉ ghế dựa bên cạnh hai người, lại dịu dàng xoa xoa đầu con chó, nói với nó: "Được rồi được rồi, đi ăn đi."
Lông vàng ư ử vài tiếng, như thể đang thương lượng với y cái gì.
Vu Kỳ cười nói: "Không được, chỉ cho phép ăn nửa túi.", con chó bự lại tiếp tục ư ử, y liền cao giọng: "Trường An."
Lông vàng nhìn y một cái, lúc này mới ngoan ngoãn đi vào sương phòng.
Thẩm Phóng không khỏi tò mò: "Anh nói gì với nó thế?"
Vu Kỳ cười cười giải thích, "Nó nói nó muốn ăn thịt khô, tôi nói chỉ cho phép ăn nửa túi thôi."
"Tại sao vậy?"
Vu Kỳ thản nhiên, "Thịt quá đắt, phải tiết kiệm."
Tiết Diễm: "..." Nếu hắn không nhìn nhầm, vài món đồ nội thất đơn giản đặt trong nhà giá đã phải mấy trăm vạn.
Vài phút sau lông vàng từ sương phòng đi ra, miệng ngậm một túi thịt khô nhỏ, đúng là chỉ có nửa túi.
Nó giống như đang cầm kho báu trong tay, dùng hai móng vuốt giơ túi to lên trước mặt Vu Kỳ.
"Chúa ơi." Thẩm Phóng kinh ngạc, "Con cún này cũng quá thông minh rồi, nó còn biết cách ghi điểm với người ta kìa! Còn không giữ thức ăn một mình nữa!"
Vu Kỳ vẫn cười, lấy thịt khô từ trong túi ra, lại dịu dàng xoa đầu lông bự: "Phần của khách đâu?"
Lông bự có chút lưỡng lự, do dự một chốc vẫn là đem thịt giơ lên trước mặt Tiết Diễm.
Đối mặt với chú chó nhiệt tình hiếu khách này, Tiết Diễm biểu tình vẫn rất điềm tĩnh: "Cảm ơn, tôi không ăn thức ăn cho chó."
Lông bự dường như nghe hiểu, lại vui vẻ chuyển hướng sang Thẩm Phóng.
Kết quả Thẩm Phóng vươn tay, cầm cả túi thịt to, cười hì hì, "Cảm ơn Tiểu Trường An đáng yêu nha!"
Lông bự Trường An ngỡ ngàng, kể cả khen nó đáng yêu cũng không thể chữa trị được trái tim đã tổn thương của nó: Trời ạ, trên thế giới sao lại có con người vô sỉ như vậy? Ngay cả đồ ăn của chú cún đáng yêu nhất thế giới này cũng lấy hết!
Vẻ mặt lông bự ngay lập tức thay đổi, quay đầu nhìn Vu Kỳ tìm giúp đỡ, bộ dạng vô cùng tội nghiệp.
Vu Kỳ cười cười, nhưng lại không trực tiếp đề cập tới vấn đề túi thịt, ngược lại nói với hai người: "Hai người muốn hỏi cái gì?"
Nhắc tới chính sự, Thẩm Phóng lập tức thu lại tâm trạng trêu chó ghẹo mèo, tiện tay trả lại túi thịt cho lông vàng.
Lông vàng ngậm gói to, sủa một tiếng liền chui vào ổ chó bên tường.
Thẩm Phóng đem tình hình anh trai còn hôn mê chưa tỉnh nói qua cho Vu Kỳ.
Vu Kỳ nheo mắt, cẩn thận đánh giá sắc mặt anh, đột nhiên hỏi một câu: "Anh trai ruột?"
Thẩm Phóng gật đầu. Vu Kỳ nhận được khẳng định, lúc này mới lên tiếng, "Như vậy tình hình của anh trai anh không giống với người bạn kia. Tôi không có cách trực tiếp gọi tỉnh anh ta."
Thẩm Phóng ngẩn người: "Ý anh là sao?"
"Ý tôi là..." Vu Kỳ ngẫm nghĩ, "Anh trai anh chỉ có thể thông qua phương thức điều trị mà tỉnh lại, biện pháp gọi tỉnh áp dụng trên người bạn anh không thể thực hiện trên người anh ta được."
Thẩm Phóng nhất thời có chút thất vọng. Nhưng mà may mắn là ngay từ đầu đã không ôm hy vọng gì đặc biệt nên vẫn còn có thể chấp nhận kết quả này.
Tiết Diễm hỏi một câu, làm cho "trực tiếp" kia xuôi tai hơn chút: "Không thể trực tiếp gọi tỉnh, tức là vẫn còn phương pháp khác?"
Vu Kỳ tán thưởng nhìn hắn một cái, "Tôi chỉ có thể tính được đại khái thời gian tỉnh lại của anh ta."
Thẩm Phóng chẳng nổi lên chút hứng thú nào.
Từ trước tới nay anh vẫn tôn thờ khoa học, đối với "Đại sư" Vu Kỳ này vẫn là nửa tin nửa ngờ, nhưng nếu Vu Kỳ có cách gọi tỉnh lại anh trai thì mặc kệ có phản khoa học đến mấy, anh vẫn có thể thừa nhận khả năng của y.
Nhưng nếu tính một thời điểm vô ích thì cũng chẳng khác gì những kẻ lừa đảo nói hươu nói vượn ven đường.
Vu Kỳ hiển nhiên nhìn ra dao động của Thẩm Phóng, cười dài, "Như này vậy, nể tình người bên cạnh anh là khách quen, tôi sẽ xem miễn phí cho anh một lần."
Lông vàng đang một bên ăn thịt một bên nghe lén nghe được hai chữ "miễn phí", lỗ tai cũng phải dựng thẳng.
Cái gì? Miễn phí?! Hai chúng ta còn chẳng đủ thức ăn cho chó, thế mà còn muốn miễn phí cho cái tên xấu xa này!
Thẩm Phóng: "Vậy anh xem đi."
Vu Kỳ không để ý tới thái độ của Thẩm Phóng, kêu lông vàng tới sương phòng đem dụng cụ của mình ra, lại lấy một giọt máu ở đầu ngón tay Thẩm Phóng, tẩm lên lá bùa màu vàng.
Một tiếng chuông sau, trên lá bùa vàng dần dần xuất hiện vài ký hiệu kỳ quái.
Vu Kỳ lúc này mới ngẩng đầu, nói với Thẩm Phóng: "Thời điểm anh trai anh tỉnh lại là trong năm nay. Nhưng mà..." Y trầm ngâm một lúc, chỉ vào Tiết Diễm, "Tình cảm của anh cùng hắn, cũng vì vậy mà sẽ có một kiếp nạn lớn."
Có năng lực trị bệnh cho anh trai nhưng lại không phải bác sĩ, không nhẽ là đại sư khí công thần bí gì đó? Miêu Cương cổ sư? Bậc thầy massage người mù?
Nghiêm Cẩm im lặng, suy ngẫm xem nên nói như thế nào. Chuyện anh ta đã trải qua, trong thời gian ngắn cũng khó có thể hình dung rõ ràng về nghề nghiệp của vị Vu tiên sinh kia.
Nhưng lần "Từng gặp một lần" của Tiết Diễm cùng vị kia cũng không rối rắm về lĩnh vực cho lắm, sờ sờ trán Thẩm Phóng hỏi, "Đầu còn đau không?" Rồi thuận miệng trả lời luôn, "Là một bậc thầy tướng số."
Thẩm Phóng: "..."
Thẩm Phóng nhịn không được, lại hết nhìn Nghiêm Cẩm rồi lại nhìn Tiết Diễm, hoài nghi mình nghe nhầm: "Bậc thầy tướng số?"
"Ừ." Tiết Diễm nói, "Ngày cưới của chúng ta là do y tính."
Thẩm Phóng: "Vậy làm sao anh biết y là đại sư chứ không phải mấy kẻ gạt người?"
"Dù sao y tính cũng rất chính xác." Tiết Diễm không muốn nhiều lời, sợ rằng chẳng may sẽ bại lộ quá khứ đen tối rằng bản thân từng hỏi y rằng "Khi nào anh ta yêu thương tôi", liền lảng sang chuyện khác: "Anh có ăn thêm táo không? Tôi rửa cho anh một quả."
Thẩm Phóng không muốn ăn, đè hắn lại, ghé vào vai Tiết Diễm, hỏi Nghiêm Cẩm: "Còn sư phụ? Anh cũng tìm y hỏi tướng số?"
"Tôi không phải." Nghiêm Cẩm nói, "Lúc ấy tôi hôn mê một khoảng thời gian, y tỉnh lại tôi." Đương nhiên sự tình đã qua phức tạp hơn thế này nhiều lắm, đây chỉ là kết luận khái quát mà thôi.
Nghe vậy, trong lòng Thẩm Phóng rung động, nửa tin nửa ngờ hỏi, "Vậy vị đại sư ấy hiện tại đang ở đâu?"
"Y cũng sống ở thành phố này, không xa lắm." Nghiêm Cẩm giải thích, "Nhưng đại sư cũng có quy tắc của riêng mình. Cậu mấy ngày nay cứ ở bệnh viện dưỡng thương đi, để tôi liên hệ với Vu tiên sinh, hỏi xem gần đây y có ở nhà không, để xem có tiện để cậu đến thăm hỏi hay không rồi mới đưa ra quyết định sau."
Thẩm Phóng ngẫm nghĩ, gật đầu: "Vâng." Xong lại cười hì hì: "Vị đại sư này chữa bệnh cho người ta như thế nào ạ? Uống nước bùa? Ăn tro? Nhảy mời thần?"
Nghiêm Cẩm vừa nghe liền biết trong lòng Thẩm Phóng cũng không tin, chỉ là vì cả mình cùng Tiết Diễm đều nói như vậy nên mới có chút nửa tin nửa ngờ.
Đừng nói cậu ta, nếu là mình ở một năm trước cũng tuyệt đối không tin. Có một số việc nếu không phải tự mình trải qua, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thể tin nổi.
Anh ta cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: "Đến lúc đó cậu sẽ biết."
Thẩm Phóng cười nói: "Vâng, em sẽ chờ tới lúc đó."
Tiết Diễm thấy hai người họ lại bắt đầu trò chuyện đến không coi ai ra gì bèn nắm tay Thẩm Phóng khoác lên vai mình, xen vào: "Anh có muốn nghỉ ngơi một chốc không? Có muốn ăn thêm cái gì không?"
"Anh ăn đi, tôi không đói đâu. Cơm của Tiểu Trì đem đến còn chưa tiêu hóa hết mà."
Tạ nhị thiếu vẫn đang đứng bên cạnh làm cảnh có cơ hội lên tiếng: "Vậy nói Thẩm Phóng nghỉ ngơi đi." Lại chuyển sang Nghiêm Cẩm, "Không phải buổi chiều anh phải đi làm sao? Chúng ta cũng đi ăn cơm đi."
Nghiêm Cẩm suy tư, hơi cúi đầu.
Thẩm Phóng nói: "Trong nhà có đầu bếp đưa cơm tới, không thì hai người chờ một chút?"
"Bọn này không ăn tranh cơm của bệnh nhân đâu." Tạ Thiên Dật cười nói, "Anh cứ hưởng thụ cùng A Diễm đi."
Thẩm Phóng cười ha hả: "Vậy đi đi, sư phụ đi ăn cơm đi. Hôm nào em sẽ tìm anh chơi sau."
Thân thể Thẩm Phóng cũng không gặp vấn đề gì lớn, bôi thuốc vào rồi miễn cưỡng ở bệnh viện theo dõi một ngày đã vui vẻ xuất viện.
Nghiêm Cẩm cũng thuộc phái hành động, vừa quay về đã lập tức liên hệ với người quen của Vu tiên sinh. Ngày hôm sau, Thẩm Phóng đã may mắn được y nhận lời, đi tới thăm hỏi nhà Vu tiên sinh.
Bởi vì yêu cầu của đối phương mà Thẩm Phóng chỉ dẫn theo Tiết Diễm đi cùng.
Nhà Vu tiên sinh ở hướng tây nam thành phố, gần như đã tới vùng ngoại thành, là một tòa nhà đơn với phần sân cổ kính, bốn phía cũng không nhiều gia đình lắm, môi trường rất yên tĩnh.
Cánh cửa khắc hoa đóng chặt, Thẩm Phóng được Tiết Diễm xác nhận là nhà này, đang muốn nâng tay gõ cửa, cửa liền "kẽo kẹt" một tiếng mở ra.
Phía sau cửa thế mà không có người mà chỉ có một con chó lông vàng to bự ngồi chồm hổm, nó thu móng vuốt lại liếm liếm.
Thẩm Phóng nhìn con chó lông vàng ngẩn người, lại cúi người nhìn nó một lúc, lập tức cười rộ: "Trùng hợp thật, không ngờ lại là nó."
Tiết Diễm: "Hả? Anh gặp nó rồi?"
Thẩm Phóng hưng phấn: "Anh có nhớ có một lần tôi tới công ty anh đưa cơm có nhắc tới trên đường gặp một con mèo nhỏ dắt một con cún không? Con cún đi chính là chú cún bự lông vàng này."
Tiết Diễm nhíu mày: "Đến cả người anh còn không nhận rõ thì làm sao nhận rõ được chó?"
"Sao nói như vậy được! Làm sao trên đời này có con chó thứ hai đáng yêu như vậy chứ!" Thẩm Phóng cười cười kéo cổ nó một lúc, "Đùa thôi, nói cho anh biết sự thật, tôi nhìn thấy tên trên vòng cổ của nó."
Nghe vậy, Tiết Diễm cũng hơi cúi người xuống nhìn.
Quả nhiên trên vòng cổ da tinh xảo có khắc bốn chữ "Tư Đồ Trường An", còn có một chuỗi hoa văn xinh đẹp phức tạp bao quanh mấy con số nguệch ngoạc, coi bộ là số điện thoại.
"Đây là tên nó?" Tiết Diễm ngạc nhiên, "... Còn có họ nữa. Không phải người kia họ Vu sao?"
"Không tin thì anh cứ gọi nó xem." Thẩm Phóng cúi đầu nói chuyện với con chó, "Chú cún đáng yêu nhất thế giới, mày có phải tên Tư Đồ Trường An không?"
Không rõ con chó bự lông vàng này nghe hiểu lời Thẩm Phóng nói hay là vì nghe thấy cái tên quen thuộc, đứng lên vui vẻ vẫy vẫy đuôi với Thẩm Phóng, lại tới cọ lên chân cùng cắn cắn ống quần anh, xoay người đi vào trong viện.
Thẩm Phóng liền ra hiệu với Tiết Diễm đi theo con chó, "Anh thấy đúng không? Vừa ngoan vừa đáng yêu."
Tiết Diễm vẫn nghi ngờ rằng đây có phải tên chủ nhân của nó không, nhưng cũng thử gọi theo một câu, "Tư Đồ Trường An."
Cục lông vàng liền dừng lại, ve vẩy đuôi cũng cọ cọ chân Tiết Diễm, tiếp tục đi lên phía trước.
Có lông vàng dẫn đường, hai người đi qua con đường đá cuội dọc theo sân trước, mãi tới khi vào tới phòng tiếp khách ở nhà chính mới dừng bước.
Thẩm Phóng ngẩng đầu liền nhìn thấy điện thờ xanh vàng rực rỡ ở trung tâm nhà chính, hai bên đặt hai chiếc ghễ gỗ Hoàng Đàn, ngay sát vách tường treo một bức tranh thủy mặc lớn vẽ nước chảy từ trên núi xuống, đồ vật được bố trí trong phòng nhìn qua đều vô cùng truyền thống lại cũ kỹ, thế mà bên tường đặt một lồng mèo cùng một ổ chó xa hoa.
Lông vàng hướng vào sương phòng sủa hai tiếng, rất nhanh đã có một chàng trai hãy còn trẻ tuổi từ trong đó đi ra, nhìn thấy Thẩm Phóng cùng Tiết Diễm đứng ở đó liền mỉm cười: "Các người đến rồi."
Tiết Diễm lên tiếng: "Vu đại sư..."
Chàng trai cười cười khoát tay: "Không cần khách khí như vậy. Vu Kỳ, các người gọi tôi A Kỳ cũng được."
Trên mặt Thẩm Phóng toát ra đầy vẻ bất ngờ không chút che dấu.
Anh vốn nghĩ rằng đại sư mà Tiết Diễm cùng sư phụ dùng ngữ khí tôn kính như vậy đến nửa phải là một ông lão râu bạc, không nghĩ tới lại là một chàng trai trẻ như vậy, hơn nữa bề ngoài cũng mười phần anh tuấn mê người, tràn đầy sức sống, chẳng có chút nào bộ dáng ham thích mấy trò phong kiến.
"Ngồi trước đi." Vu Kỳ chỉ ghế dựa bên cạnh hai người, lại dịu dàng xoa xoa đầu con chó, nói với nó: "Được rồi được rồi, đi ăn đi."
Lông vàng ư ử vài tiếng, như thể đang thương lượng với y cái gì.
Vu Kỳ cười nói: "Không được, chỉ cho phép ăn nửa túi.", con chó bự lại tiếp tục ư ử, y liền cao giọng: "Trường An."
Lông vàng nhìn y một cái, lúc này mới ngoan ngoãn đi vào sương phòng.
Thẩm Phóng không khỏi tò mò: "Anh nói gì với nó thế?"
Vu Kỳ cười cười giải thích, "Nó nói nó muốn ăn thịt khô, tôi nói chỉ cho phép ăn nửa túi thôi."
"Tại sao vậy?"
Vu Kỳ thản nhiên, "Thịt quá đắt, phải tiết kiệm."
Tiết Diễm: "..." Nếu hắn không nhìn nhầm, vài món đồ nội thất đơn giản đặt trong nhà giá đã phải mấy trăm vạn.
Vài phút sau lông vàng từ sương phòng đi ra, miệng ngậm một túi thịt khô nhỏ, đúng là chỉ có nửa túi.
Nó giống như đang cầm kho báu trong tay, dùng hai móng vuốt giơ túi to lên trước mặt Vu Kỳ.
"Chúa ơi." Thẩm Phóng kinh ngạc, "Con cún này cũng quá thông minh rồi, nó còn biết cách ghi điểm với người ta kìa! Còn không giữ thức ăn một mình nữa!"
Vu Kỳ vẫn cười, lấy thịt khô từ trong túi ra, lại dịu dàng xoa đầu lông bự: "Phần của khách đâu?"
Lông bự có chút lưỡng lự, do dự một chốc vẫn là đem thịt giơ lên trước mặt Tiết Diễm.
Đối mặt với chú chó nhiệt tình hiếu khách này, Tiết Diễm biểu tình vẫn rất điềm tĩnh: "Cảm ơn, tôi không ăn thức ăn cho chó."
Lông bự dường như nghe hiểu, lại vui vẻ chuyển hướng sang Thẩm Phóng.
Kết quả Thẩm Phóng vươn tay, cầm cả túi thịt to, cười hì hì, "Cảm ơn Tiểu Trường An đáng yêu nha!"
Lông bự Trường An ngỡ ngàng, kể cả khen nó đáng yêu cũng không thể chữa trị được trái tim đã tổn thương của nó: Trời ạ, trên thế giới sao lại có con người vô sỉ như vậy? Ngay cả đồ ăn của chú cún đáng yêu nhất thế giới này cũng lấy hết!
Vẻ mặt lông bự ngay lập tức thay đổi, quay đầu nhìn Vu Kỳ tìm giúp đỡ, bộ dạng vô cùng tội nghiệp.
Vu Kỳ cười cười, nhưng lại không trực tiếp đề cập tới vấn đề túi thịt, ngược lại nói với hai người: "Hai người muốn hỏi cái gì?"
Nhắc tới chính sự, Thẩm Phóng lập tức thu lại tâm trạng trêu chó ghẹo mèo, tiện tay trả lại túi thịt cho lông vàng.
Lông vàng ngậm gói to, sủa một tiếng liền chui vào ổ chó bên tường.
Thẩm Phóng đem tình hình anh trai còn hôn mê chưa tỉnh nói qua cho Vu Kỳ.
Vu Kỳ nheo mắt, cẩn thận đánh giá sắc mặt anh, đột nhiên hỏi một câu: "Anh trai ruột?"
Thẩm Phóng gật đầu. Vu Kỳ nhận được khẳng định, lúc này mới lên tiếng, "Như vậy tình hình của anh trai anh không giống với người bạn kia. Tôi không có cách trực tiếp gọi tỉnh anh ta."
Thẩm Phóng ngẩn người: "Ý anh là sao?"
"Ý tôi là..." Vu Kỳ ngẫm nghĩ, "Anh trai anh chỉ có thể thông qua phương thức điều trị mà tỉnh lại, biện pháp gọi tỉnh áp dụng trên người bạn anh không thể thực hiện trên người anh ta được."
Thẩm Phóng nhất thời có chút thất vọng. Nhưng mà may mắn là ngay từ đầu đã không ôm hy vọng gì đặc biệt nên vẫn còn có thể chấp nhận kết quả này.
Tiết Diễm hỏi một câu, làm cho "trực tiếp" kia xuôi tai hơn chút: "Không thể trực tiếp gọi tỉnh, tức là vẫn còn phương pháp khác?"
Vu Kỳ tán thưởng nhìn hắn một cái, "Tôi chỉ có thể tính được đại khái thời gian tỉnh lại của anh ta."
Thẩm Phóng chẳng nổi lên chút hứng thú nào.
Từ trước tới nay anh vẫn tôn thờ khoa học, đối với "Đại sư" Vu Kỳ này vẫn là nửa tin nửa ngờ, nhưng nếu Vu Kỳ có cách gọi tỉnh lại anh trai thì mặc kệ có phản khoa học đến mấy, anh vẫn có thể thừa nhận khả năng của y.
Nhưng nếu tính một thời điểm vô ích thì cũng chẳng khác gì những kẻ lừa đảo nói hươu nói vượn ven đường.
Vu Kỳ hiển nhiên nhìn ra dao động của Thẩm Phóng, cười dài, "Như này vậy, nể tình người bên cạnh anh là khách quen, tôi sẽ xem miễn phí cho anh một lần."
Lông vàng đang một bên ăn thịt một bên nghe lén nghe được hai chữ "miễn phí", lỗ tai cũng phải dựng thẳng.
Cái gì? Miễn phí?! Hai chúng ta còn chẳng đủ thức ăn cho chó, thế mà còn muốn miễn phí cho cái tên xấu xa này!
Thẩm Phóng: "Vậy anh xem đi."
Vu Kỳ không để ý tới thái độ của Thẩm Phóng, kêu lông vàng tới sương phòng đem dụng cụ của mình ra, lại lấy một giọt máu ở đầu ngón tay Thẩm Phóng, tẩm lên lá bùa màu vàng.
Một tiếng chuông sau, trên lá bùa vàng dần dần xuất hiện vài ký hiệu kỳ quái.
Vu Kỳ lúc này mới ngẩng đầu, nói với Thẩm Phóng: "Thời điểm anh trai anh tỉnh lại là trong năm nay. Nhưng mà..." Y trầm ngâm một lúc, chỉ vào Tiết Diễm, "Tình cảm của anh cùng hắn, cũng vì vậy mà sẽ có một kiếp nạn lớn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất