Chương 60
Thẩm Phóng cùng Tiết Diễm đều đã sớm đoán được khi Thẩm Tiềm tỉnh lại thì hai người họ sẽ lao đao một phen, dù sao bản chất của Thẩm Tiềm cũng là brocon, cái nồi "lén "yêu sớm" sau lưng anh ta" hai người bọn họ đã không ném nổi.
Nhưng Vu Kỳ lại dùng vài chữ "Một kiếp nạn lớn" đầy nghiêm trọng để mô tả, trong lúc nhất thời cả hai đều ngẩn người.
Thẩm Phóng vốn còn hoài nghi với khả năng của Vu Kỳ, nhưng thật ra cũng để lời y trong lòng, sững sờ mà lại bắt đầu oán thầm chỉ đùa giỡn lấy gói đồ ăn vặt mấy đồng của con chó nhà y mà nói những lời khó nghe như vậy, ai còn muốn trả thù lao nữa, đến cả hội thầy bói mù bên đường còn biết chọn lời dễ nghe.
Trái tim Tiết Diễm lại mạnh mẽ nhảy dựng, biểu tình có chút đăm chiêu.
Lần trước hắn hỏi mấy vấn đề không thể xác định, Vu Kỳ đều đoán trúng từ kết quả đến chi tiết, đối với "kiếp nạn lớn" trong miệng y, Tiết Diễm không thể không để ý.
Chẳng lẽ Thẩm Tiềm vừa tỉnh đã lập tức giơ gậy đánh uyên ương, bắt buộc hai người chia tay?
Không, không đúng. Tiết Diễm tin tưởng, chuyện đã tới bây giờ, bất kể là Thẩm Phóng hay là bản thân, trong lòng đều đã chuẩn bị không ít biện pháp đối phó, sẽ không bị anh ta lay động dễ dàng như vậy.
Hay là Thẩm Tiềm lấy cái chết để ép Phóng Phóng không thể không theo?
Không không không, cái vị anh vợ này tuyệt đối không phải người ngu xuẩn như vậy. Anh ta chỉ biết cách tra tấn người khác sống không bằng chết thôi.
Tiết Diễm không khỏi lâm vào trầm tư.
Hai người mang hai tâm trạng khác nhau, nói chuyện với Vu Kỳ vài câu liền cùng nhau rời khỏi nhà hắn.
Lúc gần rời đi, Tiết Diễm đưa ra đề nghị trả tiền, Vu Kỳ vẫn như lời đã nói, mỉm cười từ chối.
Lông vàng trốn trong ổ chó cuối cùng cũng chui ra, ngậm túi thịt rỗng tuếch đi đến trước mặt Vu Kỳ, đặt hai móng vuốt xù lông lên đầu gối y.
Lông vàng: "Gâu Gâu Gâu!" Chúng ta nghèo muốn chết! Thức ăn cho chó còn không mua nổi! Tại sao còn không lấy tiền tên kia!
Vu Kỳ vẫn cười, tiện tay nhặt túi rỗng ném vào thùng rác, vuốt vuốt lỗ tai chú chó: "Cái này gọi là thả con săn sắt bắt con cá rô, mày cũng nên học theo, đừng có mỗi ngày đều ngu ngốc như vậy."
Lông vàng: "Gâu gâu gâu!" Quá cao siêu, nghe không hiểu!
Vu Kỳ xoa nắn hai móng vuốt lông xù to bự, kiên nhẫn giải thích với nó: "Mày có để ý không, cái người hôm nay tới hỏi ấy, anh ta rõ ràng không tin tao. Nếu mày thu tiền thì hiển nhiên cũng sẽ đưa không nhiều, nhưng chờ đến khi anh trai anh ta tỉnh lại đúng hạn thì sẽ biết tao đã nói đúng."
Lông vàng tiếp tục: "Gâu gâu gâu!" Đến lúc đó không chừng người ta đã quên chúng ta rồi!
Vu Kỳ vẫn mỉm cười, nửa thật nửa giả: "Quên thì mày liền ngậm bát tới cửa nhà bọn họ mà chờ."
Y nhắc tới bát, thế mà lại nhắc lông vàng về nửa gói thịt khô.
Nó lại hào hứng chạy về ổ chó, ngậm một cái bát bóng loáng như vừa mới bị liếm qua tới, "Gâu gâu gâu!" Đói quá, buổi tối nay ăn gì đây? Thức ăn cho chó đặt trên Taobao còn chưa tới đâu!
Vu Kỳ cũng nhớ tới vấn đề này, từ trên ghế cổ đứng lên đi vào phòng bếp phía sau sương phòng.
Lông vàng ngậm bát, nhắm mắt theo đuôi đi theo.
Trong nhà bếp, nồi bát trống rỗng đến mức có thể soi gương được.
Tủ lạnh ba tầng chỉ có bia, cải bẹ cùng tương ớt được xếp thành hai hàng.
Trên chạn để nguyên liệu thức ăn chỉ có nửa túi gạo, ngay cả một lá rau cũng không có.
"Muốn ăn cơm với tương ớt hay là cải bẹ?" Vu Kỳ nhìn nửa ngày, ngập ngừng hỏi.
Lông vàng: "Ngao ngao ngao ngao~" Ăn đã hai ngày rồi, thay đổi khẩu vị đi sư phụ.
"... Chúng ta còn có thịt khô."
Lông vàng: "Ngao ngao ngao ngao ~" chỉ còn nửa túi thôi!
Vu Kỳ thở dài, đóng cửa tủ lạnh, đi tìm dây xích: "Quên đi, chúng ta vẫn nên đến tìm A Quân cọ một chút."
Lông vàng Trường An: "Gâu gâu gâu gâu!" Được được được! Bảo mẫu nhà bọn họ nấu cơm ngon nhất!
Đối với điềm xấu Vu Kỳ suy đoán về tình cảm hai người, Tiết Diễm tuy rằng có để ý nhưng hiện tại quan hệ của hắn với Thẩm Phóng đã ổn định, hoàn toàn không nhìn ra nguy cơ gì, chung quy cũng không tìm ra vấn đề có thể gây nguy hiểm.
Hắn chỉ có thể chuẩn bị thêm, chờ đến khi Thẩm Tiềm tỉnh lại, quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.(*)
(*) Binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yếm: bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đểu linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó
Mặt khác, ngay sau hôm tới nhà Vu Kỳ, Thẩm Phóng xin nghỉ bệnh thêm một ngày nữa rồi quay trở lại sở nghiên cứu đi làm.
Tiết Diễm thử thăm dò một lần, lắng nghe ý tứ trong lời nói của anh liền phát hiện đối phương dường như không đem lời của Vu Kỳ để trong lòng, thế là cũng không hỏi nhiều.
Bởi vì công việc partime mới mà Thẩm Phóng càng lu bù, không chỉ phải chiều nào cũng đến bệnh viện thăm anh trai như cũ mà về nhà còn tiếp tục bận rộn, thay Nghiêm Cẩm viết code cho hạng mục của tổ.
Thẩm Phóng am hiểu việc này, cũng hết sức hứng thú, một khi đã say mê liền cảm thấy thời gian không đủ dùng, mặc dù thiếu đi thời gian tự do nhưng cũng không cảm thấy vất vả.
Nhưng trong mắt Tiết Diễm, những nỗ lực này của anh khiến trái tim hắn bị ngâm trong nước, vừa ngọt vừa mềm, lại còn kèm theo cả đau lòng.
Buổi tối hôm nay, sau khi ăn bữa tối, hai người liền như thường lệ cùng nhau tới thư phòng. Sau đó một người lạch cạch gõ code trên laptop, một kẻ mở tập tài liệu ra che dấu, làm bộ như đang chăm chỉ làm việc, kỳ thật lặng lẽ viết nhật ký.
Thẩm Phóng khi bình thường tuy rằng nói rất nhiều cùng vô cùng nhiệt tình ghẹo chó trêu mèo, nhưng một khi thật sự chuyên tâm vào công việc lại rất nghiêm túc. Trừ việc thỉnh thoảng nghiêng đầu hỏi một câu "Âm thanh bàn phím có làm phiền anh không" hoặc là "Anh làm xong việc thì cứ đi ngủ trước đi", anh có thể cả buổi tối không nói một lời nào.
Mà Tiết Diễm thì càng chẳng phải loại thích nói yêu cười gì cho cam.
Như vậy, kết quả là mặc dù hai người đều ở đó nhưng thư phòng lại vô cùng yên tĩnh. Hai người đều bận rộn chuyện của bản thân, thỉnh thoảng ăn ý ngẩng đầu liếc nhau vài cái, không khí ấm áp tĩnh lặng hiếm có này liền chậm rãi chảy xuôi.
- Phải biết rằng khi hai người này ở chung, gà bay chó sủa có, mặt đỏ tim đập cũng có, nhưng loại thời điểm ấm áp nhẹ nhàng, thậm chí có thể nói là bình thản này lại không tính là nhiều.
Tới hơn mười một giờ, Tiết Diễm đã xem xong các hạng mục quan trọng, cũng đọc hết cả những công văn cần hắn ký tên.
Nhưng Thẩm Phóng vẫn tập trung như trước nhìn chằm chằm màn hình, thỉnh thoảng hơi nhíu mày, lại lạch cạch gõ bàn phím – suy nghĩ của anh có chút bế tắc.
Cái loại nhíu mày thể hiện rõ cảm xúc khó xử, khó hiểu, cáu gắt chờ phản hồi này, áp lên người Thẩm Phóng thật sự không giống bình thường.
Tiết Diễm lập tức đau lòng, đứng dậy qua đó, từ sau lưng ôm lấy cổ anh, thì thầm: "Phóng Phóng, tôi hối hận rồi."
Thẩm Phóng đang tính trả lời, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng mới. Anh suy nghĩ một chút, càng nghĩ càng thấy tuyệt, mày liền giãn ra, trên mặt hiện ra ý vui vẻ, tiếp tục lạch cạch gõ vài dòng code quan trọng rồi mới quay đầu lại, vô cùng thân thiết cọ cọ mặt Tiết Diễm: "Bảo bối, làm sao vậy?"
Tiết Diễm nói: "Tôi không muốn anh vì tôi mà vất vả như vậy."
Thẩm Phóng cười nói: "Tôi không thấy vất vả đâu." Còn có cảm giác cực kỳ thành công.
"Như thế nào là không vất vả? Mỗi ngày đều ngủ muộn như vậy." Tiết Diễm như nghĩ tới cái gì, giọng nói càng nhỏ, thậm chí còn có chút ấp úng, "Tự anh nghĩ xem, đã bao nhiêu ngày rồi chúng ta không..."
Gần đây Thẩm Phóng đều ở thư phòng làm việc tới đêm khuya, khi quay về phòng ngủ thì đã mệt đến mức vừa ngả đầu liền ngủ. Tiết Diễm nhìn anh vất vả như vậy cũng sẽ không nói tới nhu cầu gì, hai người tân hôn yến nhĩ, huyết khí phương cương như vậy, thế mà đã kiêng khem nhiều ngày.
"Rất xin lỗi, bảo bối, là lỗi của tôi." Thẩm Phóng nở nụ cười xấu xa, liền từ tư thế này quay sang giữ mặt hắn, cùng hắn hôn một cái vừa nhiệt tình vừa lâu dài.
Tiết Diễm vốn là muốn biểu đạt lập trường của mình cùng một chút không vui, kết quả lại dễ dàng bị đối phương dùng một nụ hôn nồng nhiệt mà nổi lên dục hỏa đốt người.
Tứ chi cùng môi lưỡi của hắn thân mật quấn quýt với Thẩm Phóng, giống như một ngọn lửa, đôi mắt đang nhìn hắn sâu thẳm như không thấy đáy, Tiết Diễm giống như trong nháy mắt đã ngã xuống vực sâu của dục vọng.
Nụ hôn dài vừa chấm dứt, hai người đều là thở hổn hển, thân thể cũng lần lượt nổi lên phản ứng.
Thẩm Phóng khép lại laptop để sang một bên, cười cười, giơ tay cởi cúc áo Tiết Diễm: "Ngay tại đây?"
Tiết Diễm để anh di chuyển, thở dốc, thanh âm cũng khàn khàn: "... Ngay tại đây."
........
Bảy ngày nghỉ dịp Quốc khánh rất nhanh đã tới.
Thẩm Phóng nhờ Nghiêm Cẩm tìm giúp việc làm thêm, vốn là vì chuẩn bị một phần quà sinh nhật hoành tráng cho Tiết Diễm, đến bây giờ mục đích vẫn không đổi.
Nhưng nếu anh đã lấy lý do "Mùng một tháng mười sẽ cho anh bất ngờ" để lấp liếm Tiết Diễm thì ngày nghỉ này cũng chẳng thể có lệ, cho nên vẫn chuẩn bị một chút.
Không thể tiêu quá nhiều tiền, cũng không thể đi quá xa, liền đành phải tốn thêm chút tâm tư.
Mùng một tháng mười này, Thẩm Phóng rời giường từ rất sớm, Tiết Diễm bị kinh động căn bản không nghĩ tới anh thật sự rời giường, nửa mơ nửa tỉnh nghĩ rằng Thẩm Phóng đi toilet.
Nghĩ rằng anh còn muốn trở về ngủ nướng thêm, trong lòng Tiết Diễm cũng có ý chờ người, ngủ cũng không ngủ nổi.
Kết quả chờ trái không thấy, phải cũng không thấy, Tiết Diễm đột nhiên ý thức được Thẩm Phóng đi cũng đã lâu, lập tức bừng tỉnh.
Áo ngủ Thẩm Phóng thay để trên ghế, quần áo chuẩn bị cho ngày hôm sau cũng không thấy.
Tiết Diễm có chút kinh ngạc: Anh ta đúng là thật sự rời giường, việc này thật quá hiếm thấy.
Hắn trước đây vẫn ôm mong chờ đối với "bất ngờ" trong lời Thẩm Phóng, thấy thế lại không ngủ nổi nữa, mặc dù thời gian còn sớm nhưng cũng nhanh như chớp thay quần áo đi xuống lầu.
Thẩm Phóng không ở dưới lầu.
Trong phòng khách chỉ có một mình lão quản gia, trên mũi là một cặp kính lão, đang cầm tờ báo giơ ra xa, nghiêm túc nghiên cứu.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tiết Diễm, lão quản gia ngẩng đầu, cười mủm mỉm giơ tờ báo trong tay với hắn: "Tôi nhặt được nó ở trong sân. Thiếu gia có muốn xem qua không?"
Tiết Diễm liền không do dự đưa tay nhận lấy, lão quản gia sẽ không nói những chuyện vô vị với hắn.
Đó là một tờ báo nhìn qua đã thấy ố vàng, cực kỳ cũ nát, không chỉ chất liệu thô ráp mà còn rất mỏng manh, giống như chỉ cần dùng chút lực đã rách toạc, nếp gấp bên cạnh cũng đã hư hao, ngày trên đó lại viết là mùng một tháng mười năm 20xx – là hôm nay.
Tiết Diễm sửng sốt, nhìn kỹ lại mới phát hiện, tên tờ báo không phải là <<Nhân dân nhật báo>> như hắn vẫn nghĩ, mà là <<Đại dân nhật báo>>.
Tiết Diễm: "..."
Hắn lập tức ý thức được đây là một tờ báo độc nhất vô nhị được cố tình làm cũ, hơn nữa có liên quan tới bất ngờ Thẩm Phóng dành cho mình.
Đem tờ báo sắp nát thật cẩn thận lật ra, hắn chỉ thấy trang nhất dùng một font chữ nổi bật cùng tiêu đề rất cường điệu: Một ngôi nhà đã cất giấu một bí ẩn kỳ lạ nhiều năm như vậy, mọi người nhìn thấy đều sợ ngây người!
Nhưng Vu Kỳ lại dùng vài chữ "Một kiếp nạn lớn" đầy nghiêm trọng để mô tả, trong lúc nhất thời cả hai đều ngẩn người.
Thẩm Phóng vốn còn hoài nghi với khả năng của Vu Kỳ, nhưng thật ra cũng để lời y trong lòng, sững sờ mà lại bắt đầu oán thầm chỉ đùa giỡn lấy gói đồ ăn vặt mấy đồng của con chó nhà y mà nói những lời khó nghe như vậy, ai còn muốn trả thù lao nữa, đến cả hội thầy bói mù bên đường còn biết chọn lời dễ nghe.
Trái tim Tiết Diễm lại mạnh mẽ nhảy dựng, biểu tình có chút đăm chiêu.
Lần trước hắn hỏi mấy vấn đề không thể xác định, Vu Kỳ đều đoán trúng từ kết quả đến chi tiết, đối với "kiếp nạn lớn" trong miệng y, Tiết Diễm không thể không để ý.
Chẳng lẽ Thẩm Tiềm vừa tỉnh đã lập tức giơ gậy đánh uyên ương, bắt buộc hai người chia tay?
Không, không đúng. Tiết Diễm tin tưởng, chuyện đã tới bây giờ, bất kể là Thẩm Phóng hay là bản thân, trong lòng đều đã chuẩn bị không ít biện pháp đối phó, sẽ không bị anh ta lay động dễ dàng như vậy.
Hay là Thẩm Tiềm lấy cái chết để ép Phóng Phóng không thể không theo?
Không không không, cái vị anh vợ này tuyệt đối không phải người ngu xuẩn như vậy. Anh ta chỉ biết cách tra tấn người khác sống không bằng chết thôi.
Tiết Diễm không khỏi lâm vào trầm tư.
Hai người mang hai tâm trạng khác nhau, nói chuyện với Vu Kỳ vài câu liền cùng nhau rời khỏi nhà hắn.
Lúc gần rời đi, Tiết Diễm đưa ra đề nghị trả tiền, Vu Kỳ vẫn như lời đã nói, mỉm cười từ chối.
Lông vàng trốn trong ổ chó cuối cùng cũng chui ra, ngậm túi thịt rỗng tuếch đi đến trước mặt Vu Kỳ, đặt hai móng vuốt xù lông lên đầu gối y.
Lông vàng: "Gâu Gâu Gâu!" Chúng ta nghèo muốn chết! Thức ăn cho chó còn không mua nổi! Tại sao còn không lấy tiền tên kia!
Vu Kỳ vẫn cười, tiện tay nhặt túi rỗng ném vào thùng rác, vuốt vuốt lỗ tai chú chó: "Cái này gọi là thả con săn sắt bắt con cá rô, mày cũng nên học theo, đừng có mỗi ngày đều ngu ngốc như vậy."
Lông vàng: "Gâu gâu gâu!" Quá cao siêu, nghe không hiểu!
Vu Kỳ xoa nắn hai móng vuốt lông xù to bự, kiên nhẫn giải thích với nó: "Mày có để ý không, cái người hôm nay tới hỏi ấy, anh ta rõ ràng không tin tao. Nếu mày thu tiền thì hiển nhiên cũng sẽ đưa không nhiều, nhưng chờ đến khi anh trai anh ta tỉnh lại đúng hạn thì sẽ biết tao đã nói đúng."
Lông vàng tiếp tục: "Gâu gâu gâu!" Đến lúc đó không chừng người ta đã quên chúng ta rồi!
Vu Kỳ vẫn mỉm cười, nửa thật nửa giả: "Quên thì mày liền ngậm bát tới cửa nhà bọn họ mà chờ."
Y nhắc tới bát, thế mà lại nhắc lông vàng về nửa gói thịt khô.
Nó lại hào hứng chạy về ổ chó, ngậm một cái bát bóng loáng như vừa mới bị liếm qua tới, "Gâu gâu gâu!" Đói quá, buổi tối nay ăn gì đây? Thức ăn cho chó đặt trên Taobao còn chưa tới đâu!
Vu Kỳ cũng nhớ tới vấn đề này, từ trên ghế cổ đứng lên đi vào phòng bếp phía sau sương phòng.
Lông vàng ngậm bát, nhắm mắt theo đuôi đi theo.
Trong nhà bếp, nồi bát trống rỗng đến mức có thể soi gương được.
Tủ lạnh ba tầng chỉ có bia, cải bẹ cùng tương ớt được xếp thành hai hàng.
Trên chạn để nguyên liệu thức ăn chỉ có nửa túi gạo, ngay cả một lá rau cũng không có.
"Muốn ăn cơm với tương ớt hay là cải bẹ?" Vu Kỳ nhìn nửa ngày, ngập ngừng hỏi.
Lông vàng: "Ngao ngao ngao ngao~" Ăn đã hai ngày rồi, thay đổi khẩu vị đi sư phụ.
"... Chúng ta còn có thịt khô."
Lông vàng: "Ngao ngao ngao ngao ~" chỉ còn nửa túi thôi!
Vu Kỳ thở dài, đóng cửa tủ lạnh, đi tìm dây xích: "Quên đi, chúng ta vẫn nên đến tìm A Quân cọ một chút."
Lông vàng Trường An: "Gâu gâu gâu gâu!" Được được được! Bảo mẫu nhà bọn họ nấu cơm ngon nhất!
Đối với điềm xấu Vu Kỳ suy đoán về tình cảm hai người, Tiết Diễm tuy rằng có để ý nhưng hiện tại quan hệ của hắn với Thẩm Phóng đã ổn định, hoàn toàn không nhìn ra nguy cơ gì, chung quy cũng không tìm ra vấn đề có thể gây nguy hiểm.
Hắn chỉ có thể chuẩn bị thêm, chờ đến khi Thẩm Tiềm tỉnh lại, quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.(*)
(*) Binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yếm: bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đểu linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó
Mặt khác, ngay sau hôm tới nhà Vu Kỳ, Thẩm Phóng xin nghỉ bệnh thêm một ngày nữa rồi quay trở lại sở nghiên cứu đi làm.
Tiết Diễm thử thăm dò một lần, lắng nghe ý tứ trong lời nói của anh liền phát hiện đối phương dường như không đem lời của Vu Kỳ để trong lòng, thế là cũng không hỏi nhiều.
Bởi vì công việc partime mới mà Thẩm Phóng càng lu bù, không chỉ phải chiều nào cũng đến bệnh viện thăm anh trai như cũ mà về nhà còn tiếp tục bận rộn, thay Nghiêm Cẩm viết code cho hạng mục của tổ.
Thẩm Phóng am hiểu việc này, cũng hết sức hứng thú, một khi đã say mê liền cảm thấy thời gian không đủ dùng, mặc dù thiếu đi thời gian tự do nhưng cũng không cảm thấy vất vả.
Nhưng trong mắt Tiết Diễm, những nỗ lực này của anh khiến trái tim hắn bị ngâm trong nước, vừa ngọt vừa mềm, lại còn kèm theo cả đau lòng.
Buổi tối hôm nay, sau khi ăn bữa tối, hai người liền như thường lệ cùng nhau tới thư phòng. Sau đó một người lạch cạch gõ code trên laptop, một kẻ mở tập tài liệu ra che dấu, làm bộ như đang chăm chỉ làm việc, kỳ thật lặng lẽ viết nhật ký.
Thẩm Phóng khi bình thường tuy rằng nói rất nhiều cùng vô cùng nhiệt tình ghẹo chó trêu mèo, nhưng một khi thật sự chuyên tâm vào công việc lại rất nghiêm túc. Trừ việc thỉnh thoảng nghiêng đầu hỏi một câu "Âm thanh bàn phím có làm phiền anh không" hoặc là "Anh làm xong việc thì cứ đi ngủ trước đi", anh có thể cả buổi tối không nói một lời nào.
Mà Tiết Diễm thì càng chẳng phải loại thích nói yêu cười gì cho cam.
Như vậy, kết quả là mặc dù hai người đều ở đó nhưng thư phòng lại vô cùng yên tĩnh. Hai người đều bận rộn chuyện của bản thân, thỉnh thoảng ăn ý ngẩng đầu liếc nhau vài cái, không khí ấm áp tĩnh lặng hiếm có này liền chậm rãi chảy xuôi.
- Phải biết rằng khi hai người này ở chung, gà bay chó sủa có, mặt đỏ tim đập cũng có, nhưng loại thời điểm ấm áp nhẹ nhàng, thậm chí có thể nói là bình thản này lại không tính là nhiều.
Tới hơn mười một giờ, Tiết Diễm đã xem xong các hạng mục quan trọng, cũng đọc hết cả những công văn cần hắn ký tên.
Nhưng Thẩm Phóng vẫn tập trung như trước nhìn chằm chằm màn hình, thỉnh thoảng hơi nhíu mày, lại lạch cạch gõ bàn phím – suy nghĩ của anh có chút bế tắc.
Cái loại nhíu mày thể hiện rõ cảm xúc khó xử, khó hiểu, cáu gắt chờ phản hồi này, áp lên người Thẩm Phóng thật sự không giống bình thường.
Tiết Diễm lập tức đau lòng, đứng dậy qua đó, từ sau lưng ôm lấy cổ anh, thì thầm: "Phóng Phóng, tôi hối hận rồi."
Thẩm Phóng đang tính trả lời, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng mới. Anh suy nghĩ một chút, càng nghĩ càng thấy tuyệt, mày liền giãn ra, trên mặt hiện ra ý vui vẻ, tiếp tục lạch cạch gõ vài dòng code quan trọng rồi mới quay đầu lại, vô cùng thân thiết cọ cọ mặt Tiết Diễm: "Bảo bối, làm sao vậy?"
Tiết Diễm nói: "Tôi không muốn anh vì tôi mà vất vả như vậy."
Thẩm Phóng cười nói: "Tôi không thấy vất vả đâu." Còn có cảm giác cực kỳ thành công.
"Như thế nào là không vất vả? Mỗi ngày đều ngủ muộn như vậy." Tiết Diễm như nghĩ tới cái gì, giọng nói càng nhỏ, thậm chí còn có chút ấp úng, "Tự anh nghĩ xem, đã bao nhiêu ngày rồi chúng ta không..."
Gần đây Thẩm Phóng đều ở thư phòng làm việc tới đêm khuya, khi quay về phòng ngủ thì đã mệt đến mức vừa ngả đầu liền ngủ. Tiết Diễm nhìn anh vất vả như vậy cũng sẽ không nói tới nhu cầu gì, hai người tân hôn yến nhĩ, huyết khí phương cương như vậy, thế mà đã kiêng khem nhiều ngày.
"Rất xin lỗi, bảo bối, là lỗi của tôi." Thẩm Phóng nở nụ cười xấu xa, liền từ tư thế này quay sang giữ mặt hắn, cùng hắn hôn một cái vừa nhiệt tình vừa lâu dài.
Tiết Diễm vốn là muốn biểu đạt lập trường của mình cùng một chút không vui, kết quả lại dễ dàng bị đối phương dùng một nụ hôn nồng nhiệt mà nổi lên dục hỏa đốt người.
Tứ chi cùng môi lưỡi của hắn thân mật quấn quýt với Thẩm Phóng, giống như một ngọn lửa, đôi mắt đang nhìn hắn sâu thẳm như không thấy đáy, Tiết Diễm giống như trong nháy mắt đã ngã xuống vực sâu của dục vọng.
Nụ hôn dài vừa chấm dứt, hai người đều là thở hổn hển, thân thể cũng lần lượt nổi lên phản ứng.
Thẩm Phóng khép lại laptop để sang một bên, cười cười, giơ tay cởi cúc áo Tiết Diễm: "Ngay tại đây?"
Tiết Diễm để anh di chuyển, thở dốc, thanh âm cũng khàn khàn: "... Ngay tại đây."
........
Bảy ngày nghỉ dịp Quốc khánh rất nhanh đã tới.
Thẩm Phóng nhờ Nghiêm Cẩm tìm giúp việc làm thêm, vốn là vì chuẩn bị một phần quà sinh nhật hoành tráng cho Tiết Diễm, đến bây giờ mục đích vẫn không đổi.
Nhưng nếu anh đã lấy lý do "Mùng một tháng mười sẽ cho anh bất ngờ" để lấp liếm Tiết Diễm thì ngày nghỉ này cũng chẳng thể có lệ, cho nên vẫn chuẩn bị một chút.
Không thể tiêu quá nhiều tiền, cũng không thể đi quá xa, liền đành phải tốn thêm chút tâm tư.
Mùng một tháng mười này, Thẩm Phóng rời giường từ rất sớm, Tiết Diễm bị kinh động căn bản không nghĩ tới anh thật sự rời giường, nửa mơ nửa tỉnh nghĩ rằng Thẩm Phóng đi toilet.
Nghĩ rằng anh còn muốn trở về ngủ nướng thêm, trong lòng Tiết Diễm cũng có ý chờ người, ngủ cũng không ngủ nổi.
Kết quả chờ trái không thấy, phải cũng không thấy, Tiết Diễm đột nhiên ý thức được Thẩm Phóng đi cũng đã lâu, lập tức bừng tỉnh.
Áo ngủ Thẩm Phóng thay để trên ghế, quần áo chuẩn bị cho ngày hôm sau cũng không thấy.
Tiết Diễm có chút kinh ngạc: Anh ta đúng là thật sự rời giường, việc này thật quá hiếm thấy.
Hắn trước đây vẫn ôm mong chờ đối với "bất ngờ" trong lời Thẩm Phóng, thấy thế lại không ngủ nổi nữa, mặc dù thời gian còn sớm nhưng cũng nhanh như chớp thay quần áo đi xuống lầu.
Thẩm Phóng không ở dưới lầu.
Trong phòng khách chỉ có một mình lão quản gia, trên mũi là một cặp kính lão, đang cầm tờ báo giơ ra xa, nghiêm túc nghiên cứu.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tiết Diễm, lão quản gia ngẩng đầu, cười mủm mỉm giơ tờ báo trong tay với hắn: "Tôi nhặt được nó ở trong sân. Thiếu gia có muốn xem qua không?"
Tiết Diễm liền không do dự đưa tay nhận lấy, lão quản gia sẽ không nói những chuyện vô vị với hắn.
Đó là một tờ báo nhìn qua đã thấy ố vàng, cực kỳ cũ nát, không chỉ chất liệu thô ráp mà còn rất mỏng manh, giống như chỉ cần dùng chút lực đã rách toạc, nếp gấp bên cạnh cũng đã hư hao, ngày trên đó lại viết là mùng một tháng mười năm 20xx – là hôm nay.
Tiết Diễm sửng sốt, nhìn kỹ lại mới phát hiện, tên tờ báo không phải là <<Nhân dân nhật báo>> như hắn vẫn nghĩ, mà là <<Đại dân nhật báo>>.
Tiết Diễm: "..."
Hắn lập tức ý thức được đây là một tờ báo độc nhất vô nhị được cố tình làm cũ, hơn nữa có liên quan tới bất ngờ Thẩm Phóng dành cho mình.
Đem tờ báo sắp nát thật cẩn thận lật ra, hắn chỉ thấy trang nhất dùng một font chữ nổi bật cùng tiêu đề rất cường điệu: Một ngôi nhà đã cất giấu một bí ẩn kỳ lạ nhiều năm như vậy, mọi người nhìn thấy đều sợ ngây người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất