Chương 5
Trường Tương Tư bị đôi tay bóp chặt cổ ghì sát mặt vào thành mộ sằn sùi.
Gã bên trên trợn đôi mắt đã tím đen, nghiến răng nghiến lợi như muốn dùng toàn sức lực ghì chết người dưới tay" chỉ là một linh hồn mới nhập thể đã dám cả gan đến đây ngăn cản ta, không nhìn thấy kết cục của kẻ đã ngán đường ta sao, hả? Một kẻ đoạt xá như ngươi lấy tư cách gì chạy đến ngay ngăn cản ta, hả?".
Trường Tương Tư cảm thấy như cổ họng sắp bị bẻ lìa rồi. Y dùng tay nắm lại đôi tay gã, muốn kéo gã điên cuồng ra khỏi cơ thể mình nhưng càng kháng cự thì sức lực trên tay gã lại tăng một phần, bóp chặt thêm.
Y cảm thấy bản thân như rơi vào không gian trong quan tài đóng 7 thước đinh kia, ngột ngạt tăm tối, eo hẹp, bức bách. Là một cảm giác bị ức hiếp đến tột cùng.
Khi trốn khỏi Nặc Phù Hề, Trường Tương Tư đã lẻn vào trong thành, sau đó đi nghe ngóng tình hình xung quanh, cuối cùng cũng tìm được tên hung linh ở bãi tha ma cổng tây, tuy nhiên thời điểm mà Trường Tương Tư tìm đến, tên này không khác kẻ điên cuồng là mấy. Trường Tương Tư thấy hắn đầu tiên là tìm kím thứ gì đó, tìm không ra thì lập tức quật các khu mộ khác lên, xương cốt trắng cùng đất cát nâu nằm trơ trội giữa bầu trời đêm, phơ ra giữa màn sương đêm lạnh giá cùng tiếng sói tru trong khu rừng hoang gần đó càng tăng thêm vẻ ủy dị. Sau đó vì bất cẩn mà để hung linh phát hiện ra sự hiện diện của mình, sức lực phản kháng của Trường Tương Tư với sự bạo phát khi này của gã hung linh, không hề có tác dụng.
Tiếng sói tru đêm cùng tiếng cười khanh khách của hung linh, trong màn sương dày đặc lúc ẩn lúc hiện của các khu mộ, như muốn vùi lắp số phận của Trường Tương Tư, muốn y tại đây mà kết thúc.
Đối với sự sắp đặt của vận mệnh, sẽ có nhiều kiểu người đối mặt với nó, ví như nằm chờ chết, ví như liều mạng giành dựt lại, ví như Trường Tương Tư y đã an phận thu cái cổ rùa của mình lại, chết an nhàn, nguyện làm một hồn linh vô danh nơi chốn Âm Tào suốt 10 năm nay.
Trường Tương Tư không muốn tiếp tục làm phận rùa, ít nhất là vào giây phút đối diện với sự sống và cái chết lúc này, không rỏ nguyên do là gì, nhưng giây phút này gã không mặc cho số phận này muốn trêu thế nào cũng được nữa, mệnh y rách nát nhưng không phải ai cũng có quyền tùy tiện dẫm đạp.
Giây phút này đáy lòng y sinh ra một khao khát, y chỉ mới sống lại, chưa kịp nhìn ngắm nhân gian tươi đẹp này, nào có lí phải rời đi như vậy!
" binh" một tiếng,
Gã hung linh choáng váng ngã văng ra đất ôm cái đầu phun đầy máu. Sau đó lại nhận tiếp tục mấy cú đấm vào mặt, mỗi cú gián xuống như cầm búa bổ người, lực tay người này vô cùng khiếp. Gã hung linh bị đánh mà không kịp mở mắt nhìn xem hung thủ ra tay là ai. Bỗng, người bên trên dừng lại, là nghe tiếng ho bên kia nên dừng lại, lập tức bỏ mặt gã hung linh chết dỡ, chạy qua bên phát ra tiếng ho dữ dội kia.
Trường Tương Tư vừa khom người đứng dậy vừa hít thông khí, hít có hơi vội khí dồn vào lồng ngực căng tràn, nhói lên từng trận, y ho sặc sụa, vừa ho vừa khom người vịnh vào thành mộ, chống đỡ bản thân đứng vững lại. Bỗng cả cơ thể bị một lực tay mạnh mẽ kéo dậy. Trường Tương Tư ngỡ ngàng giương mắt.
Đối diện với y lúc này mà một đôi huyền mục mang đầy vẻ hoang mang. Trăng đêm nay không sáng, làm cho khuôn mặt của đối phương âm trầm một cách quỉ dị
Trường Tương Tư cố gắng trấn tỉnh, xác nhận người trước mặt không phải là ảo giác do mình tạo ra, lực tay người này nắm bả vai y quá chặt, như muốn bóp nát vụn đôi vai kia, làm Trường Tương Tư sinh đau, nhưng cũng nhờ cảm giác đâu đớn đó giúp y xác nhận rằng người đến là thật.
Sức lực sót lại đều bị trút sạch, y ngã khụy xuống nền đất mà cẩn thận điều chỉnh nhịp thở, cục đá giữ chặt bên tay cũng rơi xuống.
Lãng Ngưu đỡ người dựa vào thành mộ, khép hai ngón tay truyền linh lực vào bên thái dương cho y, đến khi trông thần sắc người bên dưới kia bớt tái đi, Lãng Ngưu mới thu tay lại " hắn ức hiếp người?"
Trường Tương Tư nghe được thanh giọng khác thường, nghe được hắn sinh khí, liền vội ngăn lại" hắn bị điều khiển, thần trí không minh mẫn"
Người đối diện không động.
Trường Tương Tư như đoán ra tâm tình của y, trong lúc người định đứng dậy, y đã vội nắm cánh tay níu người lại, y vừa ho nên giọng có chút khàn " đừng giết hắn, ta có chuyện cần hỏi."
Âm thanh sói tru đã nín bật từ nãy giờ, tiếng cười khăng khắc của gã điên cũng không còn, xung quanh khi này im lặng đến sởn gai góc, chỉ có làn sương trắng như thiếu nữ bạch y mong manh mà lượn lờ qua lại
Hiện tại nơi đây có ba người, nói chính xác là hai linh hồn mới nhập xác cùng một vị thống soái sát phạt tứ phương. Vị thống soái kia chân đang đạp lên mặt gã hung linh, khuôn mặt gã hiện tại bị biến dạng đến nổi kêu mẹ hắn đến, xem chừng còn nhận không ra
"không nghe điện hạ đang hỏi ngươi sao" Lãng Ngưu dùng sức" không có miệng?"
Trường Tương Tư phát hiện tên hung linh này là một loại đam mê với máu, chảy càng nhiều máu càng kích thích, dù máu tràn đỏ cả kẻ răng gã vẫn cười nằn nặc, cười đến cong người lại bị Lãng Ngưu bên trên đạp mấy cái ấn xuống.
Gã hung linh thở phì phò ghì sát mặt dán lên đất " vẫn là lời cũ...ặc.. ngươi... con mẹ nó, các ngươi là đồng bọn của tên chó má đó chứ gì, đừng ở đây làm bộ làm tịch, ta nhìn ra hết rồi, muốn giết thì giết"
Trường Tương Tư hiện đang ngồi trên tảng đá lớn, y nhìn xuống tên hung linh kiên trì mà lập lại câu hỏi " ngươi muốn kiếm thứ gì từ bãi tha ma này, tại sao ngươi lại điên cuồng quật mấy ngôi mộ này lên?"
Hung linh cười khằng khặc " liên quan tới các ngươi sao?"
Trường Tương Tư biết miệng tên này cứng nên cũng không vội, hiện tại y cũng được xem là nhàn, vì vậy dành ít thời gian chơi với gã cũng không gọi là phí. Người này tính tình nóng nảy khó thuần, là loại ưa mềm không ưa cứng, Trường Tương Tư lựa lời lẽ cẩn thận một chút rồi mới chậm rãi nói" ta biết hôm nay ngươi liều mạng như vậy để vào đây thực chất không có ý định hại người"
" hừ, ta nhớ ngươi là một trong số những kẻ bị nhốt trong kết giới cổng hầm, đều tận mắt thấy ta giết người hút máu, giả mù sa mưa sao...A" Đôi chân trên mặt gã dùng sức, như muốn đạp gã lún xuống lớp đất cứng như đá phía dưới, gã nhịn không được mà rên một cái.
" Tất nhiên là nhìn ra, chỉ có điều huynh đệ số ngươi không may, ngươi lại đến ngay lúc Hỏa Linh thành vì bắt Mộc độc nhân mà treo hai tấm thủy thạch, hai tấm thủy thạch đó lại là nguyên nhân phá hoại kế hoạch của ngươi"
Hung Linh thoáng bất ngờ, nhưng nhanh chóng quay lại dáng vẻ ngạo nghễ" thủy thạch thì sao, ta bây giờ chẳng phải đã ở trong Hỏa quốc rồi sao?"
" tiếp theo thì định làm gì?" Trường Tương Tư vươn tay nhặt một cành cây, bẻ mấy cái nhánh rìa rìa " giết người trả thù, thứ cho ta nói thẳng, người này ngươi giết không nổi"
" không giết được cũng phải liều cái mạng này đòi linh hồn tỷ ấy về" Hung linh vùng vẫy muốn thoát " các ngươi là đồng bọn của gã sao, một lũ giả tạo đáng chết"
" liều mạng " Trường Tương Tư giương mắt nhìn gã " khác nào một kẻ ngu đâu"
Hung linh dù bị mắng nhưng vẫn âm thầm chịu đựng, gã ko dám có bất kì hành động nào quá phép với người ngồi kia, nếu không sẽ bị cái tên phía trên tiếp tục cho mấy đạp nát xương. Dù đây không phải thân xác gã nhưng nếu cái xác này không còn hoặc bị tổn hại, linh hồn gã cũng không có lợi.
Hiếm khi gã trở nên ngoan ngoãn không kháng cự, Trường Tương Tư nói" Nếu ta đoán không lầm thê tử ngươi đã chết 5 năm trước, ngay đúng đêm nay, trước Lễ Chung hôn."
" ngươi theo dõi ta?"
" Là điều tra!"
" chuyện của ta thì liên quan gì đến bọn người các ngươi, như vậy còn không thừa nhận là đồng bọn của hắn?"
" Không liên quan nhưng ta biết được một chuyện, ngươi cố tình giết con rối tỷ tỷ để đánh lạc hướng mọi người. Hôm nay ngươi đến đây là muốn tìm lại thân xác tỷ ấy từ lời của người nào đó, nhưng người nào đó đã gạt ngươi rồi, ngươi cho rằng hắn gạt ngươi nên mới bạo phát quật mộ?"
" Chỉ có buổi chiều đã điều tra ra mọi chuyện, cũng có chút bản lĩnh"
" Không chỉ có bao nhiêu, ta còn biết được thê tử của ngươi, tỷ ấy đã chết trong tay Nguyệt hạ tiên nhân"
Khi Trường Tương Tư thốt ra câu này, chỉ thấy gã hung linh từ trạng thái bất cần đã dần biến sắc, gã trợn to mắt, tròng mắt xuất hiện mấy sợi chỉ đỏ, chỉ chốc lát đã phiếm hồng đuôi mắt. Là một sự phẫn nộ, là một nét đau lòng.
Thấy cơ thể gã bên dưới phát run, Lãng Ngưu rút chân lại đi lại chắn phía trước Trường Tương Tư.
Người gã hung linh đang run đến lợi hại, hai tay bấu vào đống đất cát, cả người cong lại, mặt tiếp tục áp xuống nền đất mà bật ra, lúc đầu chỉ là thút thít, kế tiếp là gào lên, sau cùng như cười khặc khặc chen lẫn cùng tiếng gào khóc...như muốn trút đi nổi đau đớn giữ suốt mấy năm dài đằng đẳng
Ánh trăng lên cao, khu đất không người, gã cứ như một con sói bị vây hãm, thoạt nhìn là một hung sói cắn xé thịt người, nhưng chịu khó nhìn kĩ, lại chỉ là một một con sói lạc đàn, coi cút yếu đuối, chuyên dùng bộ dáng đáng sợ của mình để xua đuổi kẻ thù...con sói chưa từng cắn người
Trường Tương Tư dường như không để ý đến thần sắc đau khổ của gã, y tàn nhẫn mà sát muối lên vết thương nhiều năm vừa mới bị xé rách toạc kia " ngươi và phu nhân nhà mình hẳn là một trong 10 cặp uyên ương được tuyển chọn vào lễ Chung Hôn 5 năm trước, ta không rỏ nội tình bên trong nhưng có thể chắn chắn một điều, lễ Chung Hôn này có vấn đề, điện Nguyệt lão kia có vấn đề. Nếu ngươi và phu nhân nhà mình đã thành thế này thì 9 cặp uyên ương kia hẳn là kết cục cũng không tốt đẹp như lời bọn họ nói. Ngươi nói ngươi hận hắn đã biến ngươi thành bộ dạng thê thảm như thế này, vừa hay ta cũng muốn vạch trần bộ mặt của hắn."
"khặc...khặc..." Không rỏ là gã đang khóc hay đang cười, gã chống hai tay xuống đất,đầu gục xuống, bị bóng đêm nuốt trọn " các ngươi là ai? Lấy tư cách gì để ta tin các ngươi?"
Trường Tương Tư không vội, y chăm chú nhìn xem biến hóa của gã. Y thừa biết danh tiếng công chúa điện hạ hiện tậu không có ăn nhầm gì trong trường hợp này, thế này cũng không thể trắng trợn vạch trần thân phận Mộc độc nhân cho người khác biết, khi này Trường Tương Tư hướng ánh mắt đến một người, hắn hỏi hung linh " ngươi có biết hắn là ai?"
Lúc này gã hung linh không có bất kì hành động nào nữa, bình tĩnh đến đáng sợ, gã nâng mắt nhìn Lãng Ngưu, nhìn tên vừa tấn cho gã mấy đòn nhìn thấy trời cao đất dày, vừa nhìn đã cảm giác mấy vết bầm trên cơ thể dậy lên từng hồi đau nhức.
Lãng Ngưu nâng mắt tiếp đón ánh mắt kia, hắn nhe răng cười lên, trông vô cùng hiếu khách " xin tự giới thiệu, tại hạ họ Lãng tên một chữ Ngưu, là một con trâu hiếu chiến đến từ vùng Đại Mộc trù phú cỏ hoa"
Hung linh nghe danh tiếng người này có chút lạnh sống lưng, gã kìm nén nhưng cũng không thành " Ngưu...ngươi là Ngưu Lang Quân"
Lãng Ngưu nói " ta là ai không quan trọng, nhưng ngươi phải đặc biệt biết người này, chỉ có y mới giúp được ngươi trong tình cảnh thế này, thức thời lại mà đừng có gây loạn vô cớ nữa"
Hung linh khi này đưa mắt nhìn sang Trường Tương Tư, nhìn phong thái của y, cũng ngầm đoán ra thân phận của người đến. Một lúc lâu sau đó, giọng khản đặc của gã mới vang lên" thê tử của ta...ta không xứng có được bốn chữ đó"
....
Ánh trăng lờ mờ được thay bằng đóng lửa đỏ rực, bập bùng chiếu sáng rực một góc bãi tha ma, chiếm đi đất cư trú của mấy "thiếu nữ bạch y" lượn lờ.
Lãng Ngưu chậm rãi để những nhánh cây vào đống lửa, ngọn lửa tham lam nuốt trọn nhánh cũi khô, nghiền nát hóa thành tro tàn, nó vô cùng khoái chí mà cười lên răng rắc. Đêm về gần sáng, sương càng lúc càng dày, sự lãnh lẽo bao trùm cơ thể thẩm thấu tâm can.
" Là ta đã giết nàng..."
Hung Linh úp mặt sâu vào lòng bàn tay, gã vuốt đi vuốt lại khuôn mặt uể oải đó. Ánh lửa chiếu gọi nửa khuôn mặt xanh tím của gã, thấy rỏ nhất có lẽ là đôi mắt mèo đang long lanh ánh nước. Gã nhìn ánh lửa tí tách, nhìn những vệt tàn đỏ bay lên cao kia, chúng hòa mình biến mất trong màn đêm vụt mất như những câu chuyện cũ không thể bắt lấy kia...
....
Hung Linh này khi còn sống là người Thủy quốc, gã tên một chữ Ngư.
Ngư 4 tuổi chết cha, 5 tuổi chết mẹ, gã sống lăn lộn trên giang hồ, sau được thu nhận vào một băng nhóm gọi là Sói Nước. Công việc chính của băng nhóm ngày là ngày ăn xin, đêm trộm cướp. Ngư từ nhỏ ranh mãnh hơn đám thiếu niên cùng trang lứa, được bọn chúng tôn sùng lên vị trí đại ca băng nhóm, người trong băng gọi hắn là Đại Ngư.
Không có người thân bảo vệ, yêu thương, cuộc sống lang bạc đầu đường xó chợ kia đã ngày ngày nuôi lớn một con sói hoang dã như gã. Theo bản năng sinh tồn cùng với việc ngày ngày tiếp xúc với những tên cặn bã xung quanh trong băng nhóm Sói nước, gã đã sớm trở thành một chuẩn danh tiểu quỉ khiến người nghe đến chỉ muốn đập cho chết, đập xong còn phỉ một đóng nước bọt mắng một câu đồ thứ không có mẹ dạy cha thương.
Mấy kiểu người bị người phỉ báng này đáng ra nên chết sớm thì ngược lại mong đợi, họ sống rất dai, trường hợp của Ngư chính là như thế, tuy trải qua hơn trăm lần bị tẩn, ngàn lần phỉ nhổ, nặng nhất của gã cũng chỉ là sốt cỡ tuần trăng, nằm giường hai tháng là khỏi, sau đó lại lê cái chân vừa mới bị đánh gãy xong chạy đi canh cái xe chở lương thực của lão phú trọc hôm trước mắng gã không có mẹ dạy cha thương kia, một mồi lửa đốt cháy rụi đến bánh xe của lão cũng còn mỗi cái khung.
Đúng là một tên không sợ trời cao đất dày.
Gã là tiểu quỉ, ngươi có thể đánh gã, mắng gã nhưng ngươi không thể mắng cha mẹ gã, đó là tôn nghiêm duy nhất, là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời bẩn thỉu bùn đất của gã.
Không chỉ dừng lại ở đốt xe lương, Ngư còn cùng anh em của mình trùm bao bố đánh cho lão trọc phú kia một trận cha thương mẹ tiếc.
Trả thù rửa hận hả hê một trận, Đại Ngư cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt, gã ôm cái nạng chống chân, tay cầm túi tiền nặng trịch mà mình vừa lấy được từ người lão phú trọc kia, quăng lên rồi chụp lấy, cảm thấy nó vừa đủ nặng thì vô cùng hài lòng mà rủ đám huynh đệ đi ăn uống no nê một trận, xem như là buổi tiệc chúc mừng chiến công vừa lập được. Cả đám tiểu ranh câu tay bá vai trở về thành, mới bước qua cổng thành, nhóm ranh dang hàng năm bảy kia phải bị tách ra bởi hàng người chen chúc trước cổng thành
" dám ngáng đường ông đây, đại ca có muốn tiếp tục trò vui không?"
Đại Ngư mắt không rời đám đông, vô thức mà hỏi " muốn làm gì"
tiểu ranh kia cười ha hả, lấy trong túi ra món đồ " khi nãy dùng với lão trọc phú kia còn một chùm, đứng đây đông vậy là đang xem pháo bông đón tết rồi, ta giúp chúng bắn pháo bông nha"
Với lời kiến nghị của tiểu ranh, mấy tên xung quanh hưởng ứng rất nhiệt tình, tên nào tên nấy đều phấn khởi mà tung hô, đều trong tư thế vắt chân lên cổ mà chạy sau khi chùm pháo kia được quăng lại đám đông. Nhưng làm họ thất vọng chính là, người vốn là kẻ hưởng ứng mấy trò vui này nhiệt tình nhất lại không hề có hứng thú, còn chối ngang chối dọc
" không thấy quan binh đứng đó, lũ chó đần chúng bây bị mù hết rồi"
" Đại ca khi nào gan như thỏ rồi, đám quan cỏn con đó thì làm gì được bọn này..."
" không nói nhiều, tao nói không được là không được, tên nào cả gan phá đám, tao tẩn từng đứa ra hồn ra phách hết"
Đám ranh dù lòng ủy khuất nhưng đại ca chúng khi đó đã hạ lệnh như chặt thép thế kia chúng nào dám phản đối làm càng, nhưng mà lòng tên nào cũng nổi lên dấu hỏi to đùng : một tên quỉ tha ma bắt như đại ca nhà bọn chúng, dạo gần đây có nhiều hành động cải tà qui chánh rồi, thế này là bỏ tà theo đạo hả?
Đại Ngư khi đó chặn bọn ranh làm loạn là có nguyên do, đám đông tập trung ở trước cổng thành khi đó là đám người đến nhận đồ cứu trợ, mà người tổ chức ra buổi phát bánh cứu trợ này là một vị tiểu thư con nhà quan lại quyền quí, mỗi tháng đúng dịp trăng tròn, buổi phát bánh sẽ được bắt đầu đến khi trắng khuyết thì kết thúc.
Có một lần, ngày trăng bắt đầu tròn Ngư vô tình từ một lần giả trang thành tên ăn xin bẩn thỉu qua thành khác xin ăn, có dịp trở về ngay lúc cổng thành đang phát bánh. Gã gặp người chen đông đúc, khi này đi một đoạn đường dài bụng cũng rên đói, gã quyết định chen vào hàng người để xin đồ ăn. Chỉ là tên này tính tình ngang ngược, người đến đều có ý thức xếp hàng ngay ngắn, gã ủy bản thân còn nhỏ không ai quản, cứ vậy mà từ người đứng cuối hàng chen lên tận giữa hàng. Gã có thể trót lọt như vậy đa phần mọi người nhìn gã nhỏ con nên không chấp nhắc, nhưng không
Gã bên trên trợn đôi mắt đã tím đen, nghiến răng nghiến lợi như muốn dùng toàn sức lực ghì chết người dưới tay" chỉ là một linh hồn mới nhập thể đã dám cả gan đến đây ngăn cản ta, không nhìn thấy kết cục của kẻ đã ngán đường ta sao, hả? Một kẻ đoạt xá như ngươi lấy tư cách gì chạy đến ngay ngăn cản ta, hả?".
Trường Tương Tư cảm thấy như cổ họng sắp bị bẻ lìa rồi. Y dùng tay nắm lại đôi tay gã, muốn kéo gã điên cuồng ra khỏi cơ thể mình nhưng càng kháng cự thì sức lực trên tay gã lại tăng một phần, bóp chặt thêm.
Y cảm thấy bản thân như rơi vào không gian trong quan tài đóng 7 thước đinh kia, ngột ngạt tăm tối, eo hẹp, bức bách. Là một cảm giác bị ức hiếp đến tột cùng.
Khi trốn khỏi Nặc Phù Hề, Trường Tương Tư đã lẻn vào trong thành, sau đó đi nghe ngóng tình hình xung quanh, cuối cùng cũng tìm được tên hung linh ở bãi tha ma cổng tây, tuy nhiên thời điểm mà Trường Tương Tư tìm đến, tên này không khác kẻ điên cuồng là mấy. Trường Tương Tư thấy hắn đầu tiên là tìm kím thứ gì đó, tìm không ra thì lập tức quật các khu mộ khác lên, xương cốt trắng cùng đất cát nâu nằm trơ trội giữa bầu trời đêm, phơ ra giữa màn sương đêm lạnh giá cùng tiếng sói tru trong khu rừng hoang gần đó càng tăng thêm vẻ ủy dị. Sau đó vì bất cẩn mà để hung linh phát hiện ra sự hiện diện của mình, sức lực phản kháng của Trường Tương Tư với sự bạo phát khi này của gã hung linh, không hề có tác dụng.
Tiếng sói tru đêm cùng tiếng cười khanh khách của hung linh, trong màn sương dày đặc lúc ẩn lúc hiện của các khu mộ, như muốn vùi lắp số phận của Trường Tương Tư, muốn y tại đây mà kết thúc.
Đối với sự sắp đặt của vận mệnh, sẽ có nhiều kiểu người đối mặt với nó, ví như nằm chờ chết, ví như liều mạng giành dựt lại, ví như Trường Tương Tư y đã an phận thu cái cổ rùa của mình lại, chết an nhàn, nguyện làm một hồn linh vô danh nơi chốn Âm Tào suốt 10 năm nay.
Trường Tương Tư không muốn tiếp tục làm phận rùa, ít nhất là vào giây phút đối diện với sự sống và cái chết lúc này, không rỏ nguyên do là gì, nhưng giây phút này gã không mặc cho số phận này muốn trêu thế nào cũng được nữa, mệnh y rách nát nhưng không phải ai cũng có quyền tùy tiện dẫm đạp.
Giây phút này đáy lòng y sinh ra một khao khát, y chỉ mới sống lại, chưa kịp nhìn ngắm nhân gian tươi đẹp này, nào có lí phải rời đi như vậy!
" binh" một tiếng,
Gã hung linh choáng váng ngã văng ra đất ôm cái đầu phun đầy máu. Sau đó lại nhận tiếp tục mấy cú đấm vào mặt, mỗi cú gián xuống như cầm búa bổ người, lực tay người này vô cùng khiếp. Gã hung linh bị đánh mà không kịp mở mắt nhìn xem hung thủ ra tay là ai. Bỗng, người bên trên dừng lại, là nghe tiếng ho bên kia nên dừng lại, lập tức bỏ mặt gã hung linh chết dỡ, chạy qua bên phát ra tiếng ho dữ dội kia.
Trường Tương Tư vừa khom người đứng dậy vừa hít thông khí, hít có hơi vội khí dồn vào lồng ngực căng tràn, nhói lên từng trận, y ho sặc sụa, vừa ho vừa khom người vịnh vào thành mộ, chống đỡ bản thân đứng vững lại. Bỗng cả cơ thể bị một lực tay mạnh mẽ kéo dậy. Trường Tương Tư ngỡ ngàng giương mắt.
Đối diện với y lúc này mà một đôi huyền mục mang đầy vẻ hoang mang. Trăng đêm nay không sáng, làm cho khuôn mặt của đối phương âm trầm một cách quỉ dị
Trường Tương Tư cố gắng trấn tỉnh, xác nhận người trước mặt không phải là ảo giác do mình tạo ra, lực tay người này nắm bả vai y quá chặt, như muốn bóp nát vụn đôi vai kia, làm Trường Tương Tư sinh đau, nhưng cũng nhờ cảm giác đâu đớn đó giúp y xác nhận rằng người đến là thật.
Sức lực sót lại đều bị trút sạch, y ngã khụy xuống nền đất mà cẩn thận điều chỉnh nhịp thở, cục đá giữ chặt bên tay cũng rơi xuống.
Lãng Ngưu đỡ người dựa vào thành mộ, khép hai ngón tay truyền linh lực vào bên thái dương cho y, đến khi trông thần sắc người bên dưới kia bớt tái đi, Lãng Ngưu mới thu tay lại " hắn ức hiếp người?"
Trường Tương Tư nghe được thanh giọng khác thường, nghe được hắn sinh khí, liền vội ngăn lại" hắn bị điều khiển, thần trí không minh mẫn"
Người đối diện không động.
Trường Tương Tư như đoán ra tâm tình của y, trong lúc người định đứng dậy, y đã vội nắm cánh tay níu người lại, y vừa ho nên giọng có chút khàn " đừng giết hắn, ta có chuyện cần hỏi."
Âm thanh sói tru đã nín bật từ nãy giờ, tiếng cười khăng khắc của gã điên cũng không còn, xung quanh khi này im lặng đến sởn gai góc, chỉ có làn sương trắng như thiếu nữ bạch y mong manh mà lượn lờ qua lại
Hiện tại nơi đây có ba người, nói chính xác là hai linh hồn mới nhập xác cùng một vị thống soái sát phạt tứ phương. Vị thống soái kia chân đang đạp lên mặt gã hung linh, khuôn mặt gã hiện tại bị biến dạng đến nổi kêu mẹ hắn đến, xem chừng còn nhận không ra
"không nghe điện hạ đang hỏi ngươi sao" Lãng Ngưu dùng sức" không có miệng?"
Trường Tương Tư phát hiện tên hung linh này là một loại đam mê với máu, chảy càng nhiều máu càng kích thích, dù máu tràn đỏ cả kẻ răng gã vẫn cười nằn nặc, cười đến cong người lại bị Lãng Ngưu bên trên đạp mấy cái ấn xuống.
Gã hung linh thở phì phò ghì sát mặt dán lên đất " vẫn là lời cũ...ặc.. ngươi... con mẹ nó, các ngươi là đồng bọn của tên chó má đó chứ gì, đừng ở đây làm bộ làm tịch, ta nhìn ra hết rồi, muốn giết thì giết"
Trường Tương Tư hiện đang ngồi trên tảng đá lớn, y nhìn xuống tên hung linh kiên trì mà lập lại câu hỏi " ngươi muốn kiếm thứ gì từ bãi tha ma này, tại sao ngươi lại điên cuồng quật mấy ngôi mộ này lên?"
Hung linh cười khằng khặc " liên quan tới các ngươi sao?"
Trường Tương Tư biết miệng tên này cứng nên cũng không vội, hiện tại y cũng được xem là nhàn, vì vậy dành ít thời gian chơi với gã cũng không gọi là phí. Người này tính tình nóng nảy khó thuần, là loại ưa mềm không ưa cứng, Trường Tương Tư lựa lời lẽ cẩn thận một chút rồi mới chậm rãi nói" ta biết hôm nay ngươi liều mạng như vậy để vào đây thực chất không có ý định hại người"
" hừ, ta nhớ ngươi là một trong số những kẻ bị nhốt trong kết giới cổng hầm, đều tận mắt thấy ta giết người hút máu, giả mù sa mưa sao...A" Đôi chân trên mặt gã dùng sức, như muốn đạp gã lún xuống lớp đất cứng như đá phía dưới, gã nhịn không được mà rên một cái.
" Tất nhiên là nhìn ra, chỉ có điều huynh đệ số ngươi không may, ngươi lại đến ngay lúc Hỏa Linh thành vì bắt Mộc độc nhân mà treo hai tấm thủy thạch, hai tấm thủy thạch đó lại là nguyên nhân phá hoại kế hoạch của ngươi"
Hung Linh thoáng bất ngờ, nhưng nhanh chóng quay lại dáng vẻ ngạo nghễ" thủy thạch thì sao, ta bây giờ chẳng phải đã ở trong Hỏa quốc rồi sao?"
" tiếp theo thì định làm gì?" Trường Tương Tư vươn tay nhặt một cành cây, bẻ mấy cái nhánh rìa rìa " giết người trả thù, thứ cho ta nói thẳng, người này ngươi giết không nổi"
" không giết được cũng phải liều cái mạng này đòi linh hồn tỷ ấy về" Hung linh vùng vẫy muốn thoát " các ngươi là đồng bọn của gã sao, một lũ giả tạo đáng chết"
" liều mạng " Trường Tương Tư giương mắt nhìn gã " khác nào một kẻ ngu đâu"
Hung linh dù bị mắng nhưng vẫn âm thầm chịu đựng, gã ko dám có bất kì hành động nào quá phép với người ngồi kia, nếu không sẽ bị cái tên phía trên tiếp tục cho mấy đạp nát xương. Dù đây không phải thân xác gã nhưng nếu cái xác này không còn hoặc bị tổn hại, linh hồn gã cũng không có lợi.
Hiếm khi gã trở nên ngoan ngoãn không kháng cự, Trường Tương Tư nói" Nếu ta đoán không lầm thê tử ngươi đã chết 5 năm trước, ngay đúng đêm nay, trước Lễ Chung hôn."
" ngươi theo dõi ta?"
" Là điều tra!"
" chuyện của ta thì liên quan gì đến bọn người các ngươi, như vậy còn không thừa nhận là đồng bọn của hắn?"
" Không liên quan nhưng ta biết được một chuyện, ngươi cố tình giết con rối tỷ tỷ để đánh lạc hướng mọi người. Hôm nay ngươi đến đây là muốn tìm lại thân xác tỷ ấy từ lời của người nào đó, nhưng người nào đó đã gạt ngươi rồi, ngươi cho rằng hắn gạt ngươi nên mới bạo phát quật mộ?"
" Chỉ có buổi chiều đã điều tra ra mọi chuyện, cũng có chút bản lĩnh"
" Không chỉ có bao nhiêu, ta còn biết được thê tử của ngươi, tỷ ấy đã chết trong tay Nguyệt hạ tiên nhân"
Khi Trường Tương Tư thốt ra câu này, chỉ thấy gã hung linh từ trạng thái bất cần đã dần biến sắc, gã trợn to mắt, tròng mắt xuất hiện mấy sợi chỉ đỏ, chỉ chốc lát đã phiếm hồng đuôi mắt. Là một sự phẫn nộ, là một nét đau lòng.
Thấy cơ thể gã bên dưới phát run, Lãng Ngưu rút chân lại đi lại chắn phía trước Trường Tương Tư.
Người gã hung linh đang run đến lợi hại, hai tay bấu vào đống đất cát, cả người cong lại, mặt tiếp tục áp xuống nền đất mà bật ra, lúc đầu chỉ là thút thít, kế tiếp là gào lên, sau cùng như cười khặc khặc chen lẫn cùng tiếng gào khóc...như muốn trút đi nổi đau đớn giữ suốt mấy năm dài đằng đẳng
Ánh trăng lên cao, khu đất không người, gã cứ như một con sói bị vây hãm, thoạt nhìn là một hung sói cắn xé thịt người, nhưng chịu khó nhìn kĩ, lại chỉ là một một con sói lạc đàn, coi cút yếu đuối, chuyên dùng bộ dáng đáng sợ của mình để xua đuổi kẻ thù...con sói chưa từng cắn người
Trường Tương Tư dường như không để ý đến thần sắc đau khổ của gã, y tàn nhẫn mà sát muối lên vết thương nhiều năm vừa mới bị xé rách toạc kia " ngươi và phu nhân nhà mình hẳn là một trong 10 cặp uyên ương được tuyển chọn vào lễ Chung Hôn 5 năm trước, ta không rỏ nội tình bên trong nhưng có thể chắn chắn một điều, lễ Chung Hôn này có vấn đề, điện Nguyệt lão kia có vấn đề. Nếu ngươi và phu nhân nhà mình đã thành thế này thì 9 cặp uyên ương kia hẳn là kết cục cũng không tốt đẹp như lời bọn họ nói. Ngươi nói ngươi hận hắn đã biến ngươi thành bộ dạng thê thảm như thế này, vừa hay ta cũng muốn vạch trần bộ mặt của hắn."
"khặc...khặc..." Không rỏ là gã đang khóc hay đang cười, gã chống hai tay xuống đất,đầu gục xuống, bị bóng đêm nuốt trọn " các ngươi là ai? Lấy tư cách gì để ta tin các ngươi?"
Trường Tương Tư không vội, y chăm chú nhìn xem biến hóa của gã. Y thừa biết danh tiếng công chúa điện hạ hiện tậu không có ăn nhầm gì trong trường hợp này, thế này cũng không thể trắng trợn vạch trần thân phận Mộc độc nhân cho người khác biết, khi này Trường Tương Tư hướng ánh mắt đến một người, hắn hỏi hung linh " ngươi có biết hắn là ai?"
Lúc này gã hung linh không có bất kì hành động nào nữa, bình tĩnh đến đáng sợ, gã nâng mắt nhìn Lãng Ngưu, nhìn tên vừa tấn cho gã mấy đòn nhìn thấy trời cao đất dày, vừa nhìn đã cảm giác mấy vết bầm trên cơ thể dậy lên từng hồi đau nhức.
Lãng Ngưu nâng mắt tiếp đón ánh mắt kia, hắn nhe răng cười lên, trông vô cùng hiếu khách " xin tự giới thiệu, tại hạ họ Lãng tên một chữ Ngưu, là một con trâu hiếu chiến đến từ vùng Đại Mộc trù phú cỏ hoa"
Hung linh nghe danh tiếng người này có chút lạnh sống lưng, gã kìm nén nhưng cũng không thành " Ngưu...ngươi là Ngưu Lang Quân"
Lãng Ngưu nói " ta là ai không quan trọng, nhưng ngươi phải đặc biệt biết người này, chỉ có y mới giúp được ngươi trong tình cảnh thế này, thức thời lại mà đừng có gây loạn vô cớ nữa"
Hung linh khi này đưa mắt nhìn sang Trường Tương Tư, nhìn phong thái của y, cũng ngầm đoán ra thân phận của người đến. Một lúc lâu sau đó, giọng khản đặc của gã mới vang lên" thê tử của ta...ta không xứng có được bốn chữ đó"
....
Ánh trăng lờ mờ được thay bằng đóng lửa đỏ rực, bập bùng chiếu sáng rực một góc bãi tha ma, chiếm đi đất cư trú của mấy "thiếu nữ bạch y" lượn lờ.
Lãng Ngưu chậm rãi để những nhánh cây vào đống lửa, ngọn lửa tham lam nuốt trọn nhánh cũi khô, nghiền nát hóa thành tro tàn, nó vô cùng khoái chí mà cười lên răng rắc. Đêm về gần sáng, sương càng lúc càng dày, sự lãnh lẽo bao trùm cơ thể thẩm thấu tâm can.
" Là ta đã giết nàng..."
Hung Linh úp mặt sâu vào lòng bàn tay, gã vuốt đi vuốt lại khuôn mặt uể oải đó. Ánh lửa chiếu gọi nửa khuôn mặt xanh tím của gã, thấy rỏ nhất có lẽ là đôi mắt mèo đang long lanh ánh nước. Gã nhìn ánh lửa tí tách, nhìn những vệt tàn đỏ bay lên cao kia, chúng hòa mình biến mất trong màn đêm vụt mất như những câu chuyện cũ không thể bắt lấy kia...
....
Hung Linh này khi còn sống là người Thủy quốc, gã tên một chữ Ngư.
Ngư 4 tuổi chết cha, 5 tuổi chết mẹ, gã sống lăn lộn trên giang hồ, sau được thu nhận vào một băng nhóm gọi là Sói Nước. Công việc chính của băng nhóm ngày là ngày ăn xin, đêm trộm cướp. Ngư từ nhỏ ranh mãnh hơn đám thiếu niên cùng trang lứa, được bọn chúng tôn sùng lên vị trí đại ca băng nhóm, người trong băng gọi hắn là Đại Ngư.
Không có người thân bảo vệ, yêu thương, cuộc sống lang bạc đầu đường xó chợ kia đã ngày ngày nuôi lớn một con sói hoang dã như gã. Theo bản năng sinh tồn cùng với việc ngày ngày tiếp xúc với những tên cặn bã xung quanh trong băng nhóm Sói nước, gã đã sớm trở thành một chuẩn danh tiểu quỉ khiến người nghe đến chỉ muốn đập cho chết, đập xong còn phỉ một đóng nước bọt mắng một câu đồ thứ không có mẹ dạy cha thương.
Mấy kiểu người bị người phỉ báng này đáng ra nên chết sớm thì ngược lại mong đợi, họ sống rất dai, trường hợp của Ngư chính là như thế, tuy trải qua hơn trăm lần bị tẩn, ngàn lần phỉ nhổ, nặng nhất của gã cũng chỉ là sốt cỡ tuần trăng, nằm giường hai tháng là khỏi, sau đó lại lê cái chân vừa mới bị đánh gãy xong chạy đi canh cái xe chở lương thực của lão phú trọc hôm trước mắng gã không có mẹ dạy cha thương kia, một mồi lửa đốt cháy rụi đến bánh xe của lão cũng còn mỗi cái khung.
Đúng là một tên không sợ trời cao đất dày.
Gã là tiểu quỉ, ngươi có thể đánh gã, mắng gã nhưng ngươi không thể mắng cha mẹ gã, đó là tôn nghiêm duy nhất, là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời bẩn thỉu bùn đất của gã.
Không chỉ dừng lại ở đốt xe lương, Ngư còn cùng anh em của mình trùm bao bố đánh cho lão trọc phú kia một trận cha thương mẹ tiếc.
Trả thù rửa hận hả hê một trận, Đại Ngư cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt, gã ôm cái nạng chống chân, tay cầm túi tiền nặng trịch mà mình vừa lấy được từ người lão phú trọc kia, quăng lên rồi chụp lấy, cảm thấy nó vừa đủ nặng thì vô cùng hài lòng mà rủ đám huynh đệ đi ăn uống no nê một trận, xem như là buổi tiệc chúc mừng chiến công vừa lập được. Cả đám tiểu ranh câu tay bá vai trở về thành, mới bước qua cổng thành, nhóm ranh dang hàng năm bảy kia phải bị tách ra bởi hàng người chen chúc trước cổng thành
" dám ngáng đường ông đây, đại ca có muốn tiếp tục trò vui không?"
Đại Ngư mắt không rời đám đông, vô thức mà hỏi " muốn làm gì"
tiểu ranh kia cười ha hả, lấy trong túi ra món đồ " khi nãy dùng với lão trọc phú kia còn một chùm, đứng đây đông vậy là đang xem pháo bông đón tết rồi, ta giúp chúng bắn pháo bông nha"
Với lời kiến nghị của tiểu ranh, mấy tên xung quanh hưởng ứng rất nhiệt tình, tên nào tên nấy đều phấn khởi mà tung hô, đều trong tư thế vắt chân lên cổ mà chạy sau khi chùm pháo kia được quăng lại đám đông. Nhưng làm họ thất vọng chính là, người vốn là kẻ hưởng ứng mấy trò vui này nhiệt tình nhất lại không hề có hứng thú, còn chối ngang chối dọc
" không thấy quan binh đứng đó, lũ chó đần chúng bây bị mù hết rồi"
" Đại ca khi nào gan như thỏ rồi, đám quan cỏn con đó thì làm gì được bọn này..."
" không nói nhiều, tao nói không được là không được, tên nào cả gan phá đám, tao tẩn từng đứa ra hồn ra phách hết"
Đám ranh dù lòng ủy khuất nhưng đại ca chúng khi đó đã hạ lệnh như chặt thép thế kia chúng nào dám phản đối làm càng, nhưng mà lòng tên nào cũng nổi lên dấu hỏi to đùng : một tên quỉ tha ma bắt như đại ca nhà bọn chúng, dạo gần đây có nhiều hành động cải tà qui chánh rồi, thế này là bỏ tà theo đạo hả?
Đại Ngư khi đó chặn bọn ranh làm loạn là có nguyên do, đám đông tập trung ở trước cổng thành khi đó là đám người đến nhận đồ cứu trợ, mà người tổ chức ra buổi phát bánh cứu trợ này là một vị tiểu thư con nhà quan lại quyền quí, mỗi tháng đúng dịp trăng tròn, buổi phát bánh sẽ được bắt đầu đến khi trắng khuyết thì kết thúc.
Có một lần, ngày trăng bắt đầu tròn Ngư vô tình từ một lần giả trang thành tên ăn xin bẩn thỉu qua thành khác xin ăn, có dịp trở về ngay lúc cổng thành đang phát bánh. Gã gặp người chen đông đúc, khi này đi một đoạn đường dài bụng cũng rên đói, gã quyết định chen vào hàng người để xin đồ ăn. Chỉ là tên này tính tình ngang ngược, người đến đều có ý thức xếp hàng ngay ngắn, gã ủy bản thân còn nhỏ không ai quản, cứ vậy mà từ người đứng cuối hàng chen lên tận giữa hàng. Gã có thể trót lọt như vậy đa phần mọi người nhìn gã nhỏ con nên không chấp nhắc, nhưng không
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất