Hỏng Rồi! Tôi Xuyên Thành Chị Gái Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược
Chương 15: Diệp Thị Chúng Tôi Sẽ Không Để Chuyện Này Yên!
Diệp Chỉ bước nhanh về phía thang máy, cô bình thản ngắt lời: "Là Âu Minh Hàn bảo em đến?"
"Không, không phải..." Diệp Thấm Nhã lắp bắp nói: "Chị đừng nghĩ nhiều, chuyện này không liên quan gì đến Minh Hàn cả..."
Diệp Chỉ chỉ nhìn cô ta một cái, không nói nên lời, Diệp Thấm Nhã đúng là chẳng biết cách nói dối.
"Vì hắn ta bảo em làm gián điệp, nên em cứ làm tốt nhiệm vụ của mình đi," Diệp Chỉ thờ ơ nói: "Nếu em giúp chị, bạn trai em sẽ không vui đâu."
"Em..." Diệp Thấm Nhã bối rối định giải thích, nhưng chẳng biết nói gì.
Cửa thang máy mở ra, Diệp Chỉ bước thẳng vào. Cô nhìn Diệp Thấm Nhã còn đang lưỡng lự, bực bội hỏi: "Rốt cuộc em có lên không?"
Diệp Thấm Nhã giật mình tỉnh táo lại, vội vã theo cô vào thang máy.
Không nói thêm lời nào, Diệp Chỉ tiến về phía phòng họp, từ xa đã nghe thấy tiếng cãi vã lớn.
"Chị," Diệp Thấm Nhã lại lên tiếng khuyên: "Chị hãy xin lỗi bác Trương và Trương Đan Hải đi..."
Diệp Chỉ thật sự cảm thấy ghê tởm.
Một cô gái xinh đẹp như vậy mà sao chẳng có chút não, lại còn có cái miệng nói năng lung tung như thế?
Diệp Thấm Nhã bản thân thánh mẫu thì cũng được đi, nhưng cô ta dựa vào đâu mà kéo người khác cùng chịu ấm ức với mình?
“Nếu em không biết nói, tốt nhất nên im lặng.” Diệp Chỉ lạnh lùng ngắt lời cô ta, sau đó bước vào phòng họp, tiện tay đóng cửa lại, nhốt Diệp Thấm Nhã ở bên ngoài.
Để an toàn, Diệp Chỉ khóa cửa luôn.
Dù sao thì nếu để đồng đội heo như Diệp Thấm Nhã theo vào, chẳng may cô ta không nói hai lời mà đã xin lỗi nhà họ Trương trước, rồi còn thay Diệp Chỉ chấp nhận hàng loạt điều khoản bất bình đẳng của họ, thì thật đúng là khiến người ta phát ốm.
“Lão Diệp, hôm nay nếu ông không cho tôi một lời giải thích, tôi với ông không xong đâu…” Trong phòng họp, cha của Trương Đan Ny là Trương Ích Thành, đang giận dữ, cau mày lớn tiếng, hoàn toàn không chú ý đến động tĩnh ngoài cửa.
“Chủ tịch Trương.” Diệp Chỉ trầm giọng nói: “Cháu nghĩ, có lẽ bác nên cho Diệp Thị chúng cháu một lời giải thích trước thì hơn!”
Mọi người nghe thấy giọng cô, đồng loạt quay đầu lại.
Diệp Vĩnh Hiền giật mình, lập tức cau mày nói: “Con đến đây làm gì? Việc này để cha xử lý là được, con ra ngoài đi.”
Biết rằng Diệp Vĩnh Hiền chỉ lo cho mình, sợ cô bị ức hiếp, trong lòng Diệp Chỉ cảm thấy ấm áp.
Cô bước tới bên cạnh ông và nói: “Cha, cha yên tâm, con…”
Cô còn chưa nói hết câu, Trương Ích Thành và Trương Đan Hải lập tức lộ vẻ ngạc nhiên.
“Hóa ra cô là đại tiểu thư nhà họ Diệp, Diệp Chỉ?” Trương Đan Hải khinh thường nói: “Chỉ là một vụ tai nạn giao thông nhỏ, vậy mà cô làm quá lên, vu oan cho em gái tôi, còn nhốt nó vào đồn cảnh sát?! Tôi nói cho cô biết, nếu cô không thả em gái tôi ra, nhà họ Trương chúng tôi không bỏ qua cho cô đâu…”
“Các người tốt nhất là nhìn cái này trước đi!” Diệp Chỉ lạnh lùng liếc hắn ta một cái, rồi lấy ra một xấp ảnh, ném lên bàn họp.
Trương Đan Hải chẳng buồn nhìn, hắn ta nhếch mép khinh bỉ nói: “Có gì đáng nhìn đâu, chẳng qua cô muốn ra oai để tiếp quản Diệp Thị, lấy nhà họ Trương làm chỗ trút giận, nhắm vào em gái tôi thôi đúng không? Cô tưởng nhà họ Trương dễ bị bắt nạt lắm sao…”
Diệp Vĩnh Hiền hơi nghi hoặc cầm lấy xấp ảnh, khi nhìn rõ nội dung trên ảnh, ông lập tức nổi trận lôi đình: “Trương Ích Thành! Tôi luôn coi ông là bạn, là đối tác mà tôi có thể tin tưởng mãi mãi, không ngờ ông lại tính toán tôi thế này! Bây giờ, không phải chuyện các người có cho Diệp Thị một lời giải thích hay không nữa, mà là Diệp Thị chúng tôi sẽ không để chuyện này yên!”
Thấy ông đột nhiên nổi giận, Trương Ích Thành hơi nghi hoặc nhặt những tấm ảnh trên bàn.
Trương Đan Hải thì chẳng thèm để ý, hắn ta cười nhạt nói: “Bác Diệp, bác thiên vị con gái mình quá rồi…”
“Ai là bác của cậu, chúng tôi là nguyên đơn, các người là bị đơn, cậu thân thiết cái gì chứ!” Diệp Vĩnh Hiền không khách sáo ngắt lời hắn ta.
“Bác…” Trương Đan Hải tức giận, nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Trương Ích Thành vừa kinh ngạc vừa giận dữ nói: “Đan Hải, chuyện này là sao?!”
"Không, không phải..." Diệp Thấm Nhã lắp bắp nói: "Chị đừng nghĩ nhiều, chuyện này không liên quan gì đến Minh Hàn cả..."
Diệp Chỉ chỉ nhìn cô ta một cái, không nói nên lời, Diệp Thấm Nhã đúng là chẳng biết cách nói dối.
"Vì hắn ta bảo em làm gián điệp, nên em cứ làm tốt nhiệm vụ của mình đi," Diệp Chỉ thờ ơ nói: "Nếu em giúp chị, bạn trai em sẽ không vui đâu."
"Em..." Diệp Thấm Nhã bối rối định giải thích, nhưng chẳng biết nói gì.
Cửa thang máy mở ra, Diệp Chỉ bước thẳng vào. Cô nhìn Diệp Thấm Nhã còn đang lưỡng lự, bực bội hỏi: "Rốt cuộc em có lên không?"
Diệp Thấm Nhã giật mình tỉnh táo lại, vội vã theo cô vào thang máy.
Không nói thêm lời nào, Diệp Chỉ tiến về phía phòng họp, từ xa đã nghe thấy tiếng cãi vã lớn.
"Chị," Diệp Thấm Nhã lại lên tiếng khuyên: "Chị hãy xin lỗi bác Trương và Trương Đan Hải đi..."
Diệp Chỉ thật sự cảm thấy ghê tởm.
Một cô gái xinh đẹp như vậy mà sao chẳng có chút não, lại còn có cái miệng nói năng lung tung như thế?
Diệp Thấm Nhã bản thân thánh mẫu thì cũng được đi, nhưng cô ta dựa vào đâu mà kéo người khác cùng chịu ấm ức với mình?
“Nếu em không biết nói, tốt nhất nên im lặng.” Diệp Chỉ lạnh lùng ngắt lời cô ta, sau đó bước vào phòng họp, tiện tay đóng cửa lại, nhốt Diệp Thấm Nhã ở bên ngoài.
Để an toàn, Diệp Chỉ khóa cửa luôn.
Dù sao thì nếu để đồng đội heo như Diệp Thấm Nhã theo vào, chẳng may cô ta không nói hai lời mà đã xin lỗi nhà họ Trương trước, rồi còn thay Diệp Chỉ chấp nhận hàng loạt điều khoản bất bình đẳng của họ, thì thật đúng là khiến người ta phát ốm.
“Lão Diệp, hôm nay nếu ông không cho tôi một lời giải thích, tôi với ông không xong đâu…” Trong phòng họp, cha của Trương Đan Ny là Trương Ích Thành, đang giận dữ, cau mày lớn tiếng, hoàn toàn không chú ý đến động tĩnh ngoài cửa.
“Chủ tịch Trương.” Diệp Chỉ trầm giọng nói: “Cháu nghĩ, có lẽ bác nên cho Diệp Thị chúng cháu một lời giải thích trước thì hơn!”
Mọi người nghe thấy giọng cô, đồng loạt quay đầu lại.
Diệp Vĩnh Hiền giật mình, lập tức cau mày nói: “Con đến đây làm gì? Việc này để cha xử lý là được, con ra ngoài đi.”
Biết rằng Diệp Vĩnh Hiền chỉ lo cho mình, sợ cô bị ức hiếp, trong lòng Diệp Chỉ cảm thấy ấm áp.
Cô bước tới bên cạnh ông và nói: “Cha, cha yên tâm, con…”
Cô còn chưa nói hết câu, Trương Ích Thành và Trương Đan Hải lập tức lộ vẻ ngạc nhiên.
“Hóa ra cô là đại tiểu thư nhà họ Diệp, Diệp Chỉ?” Trương Đan Hải khinh thường nói: “Chỉ là một vụ tai nạn giao thông nhỏ, vậy mà cô làm quá lên, vu oan cho em gái tôi, còn nhốt nó vào đồn cảnh sát?! Tôi nói cho cô biết, nếu cô không thả em gái tôi ra, nhà họ Trương chúng tôi không bỏ qua cho cô đâu…”
“Các người tốt nhất là nhìn cái này trước đi!” Diệp Chỉ lạnh lùng liếc hắn ta một cái, rồi lấy ra một xấp ảnh, ném lên bàn họp.
Trương Đan Hải chẳng buồn nhìn, hắn ta nhếch mép khinh bỉ nói: “Có gì đáng nhìn đâu, chẳng qua cô muốn ra oai để tiếp quản Diệp Thị, lấy nhà họ Trương làm chỗ trút giận, nhắm vào em gái tôi thôi đúng không? Cô tưởng nhà họ Trương dễ bị bắt nạt lắm sao…”
Diệp Vĩnh Hiền hơi nghi hoặc cầm lấy xấp ảnh, khi nhìn rõ nội dung trên ảnh, ông lập tức nổi trận lôi đình: “Trương Ích Thành! Tôi luôn coi ông là bạn, là đối tác mà tôi có thể tin tưởng mãi mãi, không ngờ ông lại tính toán tôi thế này! Bây giờ, không phải chuyện các người có cho Diệp Thị một lời giải thích hay không nữa, mà là Diệp Thị chúng tôi sẽ không để chuyện này yên!”
Thấy ông đột nhiên nổi giận, Trương Ích Thành hơi nghi hoặc nhặt những tấm ảnh trên bàn.
Trương Đan Hải thì chẳng thèm để ý, hắn ta cười nhạt nói: “Bác Diệp, bác thiên vị con gái mình quá rồi…”
“Ai là bác của cậu, chúng tôi là nguyên đơn, các người là bị đơn, cậu thân thiết cái gì chứ!” Diệp Vĩnh Hiền không khách sáo ngắt lời hắn ta.
“Bác…” Trương Đan Hải tức giận, nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Trương Ích Thành vừa kinh ngạc vừa giận dữ nói: “Đan Hải, chuyện này là sao?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất