Chương 17: Đường vòng cứu nước
Lượng công việc mọi hôm của Du Chu khá nhẹ nhàng, ngoại trừ đôi khi có học sinh bị đưa tới thì hầu như chẳng hề vướng việc khác. Cậu chuẩn bị một cuốn tập mới, bắt đầu lùng sục khắp internet.
Những website Du Chu hay truy cập nhất dĩ nhiên là website nghiên cứu học thuật, cậu thử search một chút, kết quả tài liệu liên quan đến “Chia tay” ít ỏi vô cùng, cậu suy ngẫm phút chốc, tiếp tục search “Hôn nhân tan vỡ”, kết quả toàn là nghiên cứu về Luật Hôn nhân.
Du Chu chau mày, thôi không tìm kiếm tài liệu có liên quan trên website học thuật nữa, cậu mở web page ra search “Diễn đàn tình cảm”.
Đủ loại diễn đàn xuất hiện ngay trước mắt Du Chu, Du Chu kích vào khám phá cả buổi trời, phát hiện bên trong đa số toàn là nam nữ độc thân tìm bạn bè hoặc bạn đời.
Con người Du Chu trông hiền lành thế đấy, chứ tính nết lại có chút bướng bỉnh. Cậu hạ quyết tâm áp dụng chiêu mới để Thiệu Vinh tự giác nói chia tay, Du Chu dốc hết trăm phần trăm nghị lực đăng kí tài khoản mạng xã hội, add vài nhóm trao đổi vấn đề tình cảm sôi nổi, follow các chủ blog chuyên tư vấn tình cảm.
Du Chu lần mò suốt một ngày, đúng là tìm được rất nhiều topic “Hành động nào của gấu khiến bạn thấy phiền muộn tới mức muốn chia tay?”
Cậu nghiêm túc ghi chép hết, sắp xếp từng điều một dựa trên tính khả thi, quyết định áp dụng dần theo thứ tự.
Ví dụ như, thường xuyên show ân ái còn ép đối phương nhấn like và bình luận ngay tắp lự, thả thính cho cả bàn dân thiên hạ thấy.
Điều này thì cậu làm được nè, cậu có thể set nhóm riêng[1], mà trong nhóm này chỉ có mỗi Thiệu Vinh thôi. Vì lẽ đó chỉ mình Thiệu Vinh mới thấy, những kẻ khác sẽ không thấy được.
[1] Giống chế độ tùy chỉnh bạn bè xem status của facebook ấy.
Kể từ khi chuyển đến nhà mới Du Chu có thể về nhà nấu cơm vào buổi trưa. Du Chu nấu cơm xong xuôi đặt lên bàn, chụp bữa ăn được ánh mặt trời chiếu rọi sáng choang, suy ngẫm phút chốc, bèn cà thêm quả filter u ám. Cậu mở mục Khoảnh khắc ra, ngồi lựa ảnh rồi bắt đầu đỏ mặt, đầu ngón tay sượng ngắt gõ dòng caption đại loại kiểu “Cơm trưa hổng ngon gì hết, tự dưng muốn tới chỗ nào đó ăn với anh T ghê.”
Du Chu cố gắng khắc phục nỗi sợ hãi đăng nội dung vừa gõ xong, cuối cùng không đủ can đảm để tìm Thiệu Vinh đòi like và bình luận, bởi điều đó đã vượt quá khả năng của cậu!
Du Chu buộc bản thân buông di động xuống, dắt Béo Ú ra ngoài tản bộ một vòng mới về trường đi làm.
Trở lại trường học, Du Chu đương định rút chìa khóa ra mở cửa, bỗng trông thấy một học sinh đứng trước cửa phòng y tế.
Học sinh nọ đương tựa trên tường bấm di động, nom thong dong tự tại, trông chẳng hề khó chịu chỗ nào.
Đến gần quan sát, Du Chu mới phát hiện học sinh này không ai khác chính là thiếu niên được “Em trai” cõng tới phòng y tế mấy hôm trước.
Du Chu nhớ lúc ghi phiếu phòng y tế thì nó ghi tên là Trình Lâm.
Cơ thể Trình Lâm đã hoàn toàn khỏe mạnh, chả hề toát lên sự ốm yếu khi ngã bệnh nữa. Nó đi thẳng vào vấn đề luôn: “Chào bác sĩ Du, em có chuyện muốn thương lượng với bác sĩ Du một chút.”
Du Chu khó hiểu: “Chuyện gì?”
“Là vầy ạ.” Trình Lâm nói, “Ban nhạc của tụi em sắp biểu diễn trong dạ hội Ngũ Tứ, ngặt nỗi tháng sau tay ghi-ta của tụi em phải đi du học rồi, vòng dự tuyển đầu tiên lại sắp bắt đầu, tạm thời tụi em vẫn chưa tìm ra người thay thế phù hợp. Mặc dù em gánh luôn cũng được, nhưng đảm bảo hiệu quả sẽ giảm rất nhiều, liệu thầy có thể thử tham gia với tụi em không?”
Du Chu kinh ngạc nhìn Trình Lâm. Thằng nhóc này mới mới mười bốn mười lăm tuổi, vậy mà đã thành lập ban nhạc riêng cho mình rồi ư?
Du Chu kinh ngạc quá đỗi, kế đó Trình Lâm còn tiết lộ cho cậu biết trong trường vẫn còn một ban nhạc tương tự, đối phương cũng muốn tham gia vòng dự tuyển lần này. Nếu như chúng lép vế hơn đối phương thì nhất định sẽ bị loại, suy cho cùng rất hiếm buổi dạ hội nào chọn cả hai tiết mục có tính chất và nội dung na ná nhau.
Trẻ con bây giờ giỏi giang hơn thời cậu đi học nhiều. Du Chu thấy Trình Lâm rặt vẻ ngang bướng quyết chẳng chịu thua, bèn ngần ngừ đáp ứng: “Tôi cũng chưa chắc sẽ phối hợp tốt với các em.” Du Chu đã mua ghi-ta, đương nhiên cậu muốn sử dụng nó, qua vài lần bị Thiệu Vinh bắt hát dạo ở đầu đường thì cậu đã bớt sợ việc đứng trước đám đông nhiều rồi.
Trình Lâm hết sức mừng rỡ: “Có hợp hay không thử chút là biết ngay ấy mà, chiều nay tan học chúng ta gặp nhau ở phòng hoạt động nhé.”
Du Chu đồng ý.
Tới buổi trưa cũng chỉ có vài học sinh bị ốm vặt sang tìm Du Chu, công việc rất nhàn hạ. Du Chu thu dọn đồ đạc xong, đi đến phòng hoạt động của trường nhằm làm tròn lời hứa với Trình Lâm.
Du chu vốn nắm vững căn bản, mặc dù khá xa lạ với những ca khúc mà độ tuổi của bọn Trình Lâm yêu thích, nhưng đọc hết bản nhạc rồi nghe một hai lượt, thì Du Chu bèn bắt đầu được luôn.
Tính cách Du Chu hiền lành nên phát hiện ra lỗi gì cũng nhẹ nhàng chỉ ra, trong vòng một buổi chiều luyện tập mà đã phối hợp rất tốt với các thành viên trong ban nhạc nhỏ này.
Thậm chí ngay cả Trình Lâm – người mời Du Chu gia nhập cũng hơi bất ngờ.
Nếu như nói lũ oắt con bộp chộp chúng nó là một cục đá xấu xí góc cạnh sắc lẻm, nom vừa xấu vừa cứng, thì Du Chu nom giống hệt dòng nước êm đềm, chảy trôi đầy chậm rãi và bình tĩnh, chẳng những không hề nảy sinh xung đột với chúng, mà còn khiến từng đứa cảm thấy yên tâm vô cùng. Hiệu quả phối hợp cực kì tuyệt vời.
Trình Lâm hưng phấn nói: “Bác sĩ Du à, thầy chính là vũ khí bí mật của tụi em trong vòng dự tuyển này!”
Du Chu ngượng ngùng.
Sắc trời dần ngả đen, Du Chu trở về chung cư một mình, nấu cơm cho mình với Béo Ú.
Thiệu Vinh không ghé qua đây, Du Chu nghe bảo hôm nay bọn họ phải đi thực tập cho Úc Ngôn.
Còn một năm nữa Úc Ngôn mới tốt nghiệp, dành thời gian về nước ăn Tết bao lâu thì ngờ nghệch hết bấy lâu, giờ phải lo lấy lại kiến thức đã mất.
“Gâu gâu gâu!” Béo Ú dụi dụi gót chân Du Chu, khiến Du Chu chợt thoát khỏi suy nghĩ vẩn vơ. Cậu ngồi xuống đút Béo Ú một lát thịt chín, tự nhủ nếu hôm nay Thiệu Vinh thổ lộ với Úc Ngôn thì tốt biết mấy. Đến lúc đó, đến lúc đó cậu sẽ ẵm Béo Ú về nhà cũ.
Một bên khác, Thiệu Vinh thực sự đang giúp Úc Ngôn thực tập.
Trùng hợp lắm thay khách sạn bọn họ chọn chính là chỗ mà Du Chu nói là “Bữa tiệc siêu đắt tiền” nọ, Thiệu Vinh từng dẫn Du Chu đi ăn một lần. Khi đó Du Chu cực kì bái phục tay nghề của đầu bếp, song lại chùn bước về giá cả, suy cho cùng một bữa cơm có thể ngốn sạch tiền lương mấy tháng trời của cậu.
Thiệu Vinh luôn luôn hào phóng với bạn bè, đa số bạn bè chơi cùng hắn cũng chả thiếu tiền, toàn là muốn ăn gì thì gọi nấy.
Thiệu Vinh nhìn thực đơn giây lát, thoáng nhướng mày, hắn nhớ lần trước dắt Du Chu tới thì trông cậu rất thích thú, bèn gọi bồi bàn qua, nhờ cô tìm shipper bên ngoài giao hai món đặc sắc nhất ở đây đến nhà mới.
Úc Ngôn ngồi bên cạnh nghe Thiệu Vinh nói địa chỉ xong, nụ cười trên mặt bỗng sượng ngắt. Chờ Thiệu Vinh xoay người lại, Úc Ngôn chợt hỏi: “Mấy món này là để gửi về cho Du Chu à?”
Thiệu Vinh nghe Úc Ngôn thốt ra hai chữ Du Chu thì vẫn cười nói thản nhiên, tâm trạng nom rất tốt. Hắn giương mày nhếch môi cười, thờ ơ đáp: “Đúng vậy, chứ còn ai khác nữa nào? Cậu ta khoái mấy món này lắm, nhưng cứ chê giá cắt cổ nên không dám tới, anh biết xử lí kiểu gì đây? Đương nhiên đành phải nhờ người ta gửi hộ rồi.”
Úc Ngôn chẳng thể duy trì nổi nụ cười nữa rồi, hàng mi khẽ run rẩy, bàn tay đặt trên đùi thoáng siết chặt.
Thiệu Vinh vẫn luôn thích đùa bỡn, xưa nay chưa bao giờ trông thật lòng cả.
Nhà mặt phố bố làm to nên chơi cực kì phóng khoáng, người xáp đến gần hắn nhiều như cá diếc sang sông. Đối với các đối tượng chủ động bám dính, nếu Thiệu Vinh đang vui thì sẽ giao du với họ vài hôm, nếu không vui thì sẽ đá phăng sạch ráo.
Úc Ngôn chả hề lo lắng tí nào, bởi lẽ chỉ cần cậu ta xuất hiện, ánh mắt của Thiệu Vinh tuyệt đối sẽ không dời sang kẻ khác.
Những người đương ngồi đây cơ bản chẳng là cái thá gì trong lòng Thiệu Vinh. Trước kia có tên nhóc ngu muội cho rằng Thiệu Vinh mê mình đắm đuối, bèn đần độn chạy tới ra oai với hắn, kết quả ngày hôm sau lại khóc lóc cầu xin Thiệu Vinh đừng đá mình.
“Chỗ này cũng đâu đắt đỏ lắm.” Úc Ngôn nói, “Hay là anh gọi anh ấy đến dùng bữa chung đi.”
Thiệu Vinh tựa lên ghế dựa đáp: “Buổi tối cậu ta không thích ra ngoài.”
Món lần lượt được dọn lên, những kẻ khác thay nhau nịnh bợ lấy lòng Úc Ngôn, Thiệu Vinh vẫn dửng dưng ngồi một bên nhấm nháp đồ ăn.
Chẳng hiểu tại sao, khi nhìn thấy Úc Ngôn chu đáo trả lời từng người, hắn lại nhớ tới Du Chu.
Nếu là đồ thỏ đế đó, đảm bảo sẽ không đối đáp niềm nở thế này nổi đâu nhỉ? Song đây lại là điều hết sức dễ dàng với Úc Ngôn, từ bé Úc Ngôn đã được tất cả mọi người yêu quý chiều chuộng.
Ngày xưa Thiệu Vinh cũng nghĩ rằng Úc Ngôn là tuýp người mà hắn thích nhất, hắn tựa hồ có thể vui vẻ chấp nhận việc mãi mãi dỗ dành cậu ta, nâng đỡ cậu ta.
Bắt đầu từ bao giờ, hắn lại cảm thấy những cuộc tụ tập như vậy trở nên tẻ nhạt chán ngán nhỉ?
Thiệu Vinh cũng chẳng biết đáp án chính xác.
Hắn chỉ biết ngay giờ phút này đây, hắn không có hứng bắt chước mọi người trò chuyện ân cần với Úc Ngôn, thậm chí còn nghĩ rằng nán lại chỗ này quá lãng phí thời gian.
Thiệu Vinh đương suy ngẫm nguyên nhân thì di động bất chợt đổ chuông. Thiệu Vinh lấy di động ra, phát hiện hai chữ “Du Chu” hiển thị trên màn hình, tâm trạng đột nhiên trở nên tốt hẳn.
Đồ thỏ đế định gọi điện cảm ơn hắn ư? Thiệu Vinh ấn phím nhận cuộc gọi, quả nhiên bên kia truyền tới âm thanh vừa thấp thỏm vừa vụng về của Du Chu, nội dung nói ra lại khiến Thiệu Vinh chả hiểu gì sất: “Em, em chỉ đăng chơi thôi, hổng phải muốn ăn thật đâu.”
Đăng chơi gì cơ?
Thiệu Vinh nhướng mày, thuận miệng đáp câu “Giao đến rồi thì lo ăn đi”, kế đó cúp máy ngay. Một suy đoán chợt lóe trong đầu hắn, Thiệu Vinh mở WeChat phủ bụi mấy trăm năm ra kiểm tra, phát hiện ngoại trừ ảnh chụp buổi tụ tập từ bè lũ, thì chính là bức ảnh bữa cơm trưa xám xịt của Du Chu.
Quan sát thêm chốc nữa, ồ, trùng hợp phết, không ngờ đồ thỏ đế này lại đúng lúc nói muốn ăn đồ ở đây.
Lông mày Thiệu Vinh nhướng cao hơn. Chuyện này hơi vô lí, đầu tiên, Du Chu là kiểu người thấy một chút thông tin liên quan tới mình thì sẽ sợ mất mật ngay, qua chục thế kỉ cũng chẳng dám chia sẻ cảm nghĩ lên Khoảnh khắc đâu; kế tiếp, mấy hôm trước đồ thỏ đế này còn đòi chia tay với hắn, sao có thể vừa đảo mắt đã công khai đăng mấy lời như vậy.
Nghĩ đến việc Du Chu đòi chia tay, Thiệu Vinh bèn mở danh bạ ra, chọn vào một người trong số đó.
Mấy hôm nay Thiệu Vinh hết bận rộn rồi, cũng dần ngộ ra chút manh mối: Năm ngoái hắn biết được chuyện Du Chu chạy tới nhà cái tên họ Lí kia ăn Tết, là nhờ thằng khỉ này.
Mồm mép thằng khỉ này luôn oang oang, nếu nó đã quen biết Du Chu, nói không chừng từng nói với Du Chu đôi lời độc hại.
Chẳng hạn như đề cập về Úc Ngôn cho Du Chu nghe.
Chính vì vậy, cũng dễ dàng giải thích về sự khác thường của Du Chu khi thấy Úc Ngôn. Con người Du Chu vốn nhút nhát, tính cách lại mềm yếu, nếu biết hắn thích Úc Ngôn đảm bảo sẽ nghĩ đến chuyện “Thoái vị nhường chỗ”.
Đúng là vĩ đại ghê gớm, ngay cả bạn trai cũng nhường được! Thiệu Vinh hiểu rõ tình huống, hắn cười khẩy, gửi một câu cho thằng bạn thân:【Lăn ra đây.】
Bên kia trả lời ngay tắp lự:【Chẳng phải ngài đang bận dẫn dắt Úc Ngôn thực tập hở?】
Thiệu Vinh chả buồn quan tâm, đi thẳng vào vấn đề luôn:【Du Chu tìm cậu à?】
【Đéo có nhá!】Bên kia lên tiếng phủ nhận.
【Ngày mai tôi sẽ đi gặp anh trai cậu, tôi không ngại tâm sự đàng hoàng với lão ta đâu.】Thiệu Vinh uy hiếp.
【Có tìm có tìm.】 Bên kia lập tức chữa lại,【Nhưng lần này tôi chưa vạ mồm thật, chỉ có Ngư Thần hỏi tôi tí chuyện mà thôi!】
【Hỏi cái gì?】
【Ngư Thần hỏi tôi vì sao trước kia cậu chia tay với ex, tôi bèn bảo ‘Mấy tên nhóc đó cứ làm mình làm mẩy chả ai tốt lành hết, nếu không phải đòi Thiệu Vinh show ân ái mỗi ngày thì cũng là õng ẹo muốn Thiệu Vinh mua cái nọ Thiệu Vinh mua cái kia thôi, riêng Ngư Thần hoàn toàn khác hẳn, Ngư Thần cưng đừng sợ, Thiệu Vinh tuyệt đối sẽ không đá cưng’. Tôi cam đoan ứ nói thêm điều gì đâu!】Bên kia thề thốt.
Thiệu Vinh đọc đống tin nhắn gửi tới, nào là【Lần này tôi chưa vạ mồm thật】【Tôi cam đoan ứ nói thêm điều gì đâu】, vừa đọc là biết ngay khai sạch bách cả rồi. Thiệu Vinh lại chả phải đồ đần, làm sao không hiểu chuyện gì đang diễn ra được?
Du Chu rõ là nói chia tay công khai không thành bèn dùng kế đường vòng cứu nước khiến hắn chủ động đá cậu!
Đúng là bõ công nghĩ cách phết đấy! Giỏi lắm!
Thiệu Vinh kết thúc cuộc đối thoại, lại mở bài viết nọ do Du Chu đăng, hắn cười khẩy like một cái, dửng dưng gõ chữ bình luận: Ôi em yêu, em muốn ăn lúc nào cũng được hết.
Hết chương 17
Những website Du Chu hay truy cập nhất dĩ nhiên là website nghiên cứu học thuật, cậu thử search một chút, kết quả tài liệu liên quan đến “Chia tay” ít ỏi vô cùng, cậu suy ngẫm phút chốc, tiếp tục search “Hôn nhân tan vỡ”, kết quả toàn là nghiên cứu về Luật Hôn nhân.
Du Chu chau mày, thôi không tìm kiếm tài liệu có liên quan trên website học thuật nữa, cậu mở web page ra search “Diễn đàn tình cảm”.
Đủ loại diễn đàn xuất hiện ngay trước mắt Du Chu, Du Chu kích vào khám phá cả buổi trời, phát hiện bên trong đa số toàn là nam nữ độc thân tìm bạn bè hoặc bạn đời.
Con người Du Chu trông hiền lành thế đấy, chứ tính nết lại có chút bướng bỉnh. Cậu hạ quyết tâm áp dụng chiêu mới để Thiệu Vinh tự giác nói chia tay, Du Chu dốc hết trăm phần trăm nghị lực đăng kí tài khoản mạng xã hội, add vài nhóm trao đổi vấn đề tình cảm sôi nổi, follow các chủ blog chuyên tư vấn tình cảm.
Du Chu lần mò suốt một ngày, đúng là tìm được rất nhiều topic “Hành động nào của gấu khiến bạn thấy phiền muộn tới mức muốn chia tay?”
Cậu nghiêm túc ghi chép hết, sắp xếp từng điều một dựa trên tính khả thi, quyết định áp dụng dần theo thứ tự.
Ví dụ như, thường xuyên show ân ái còn ép đối phương nhấn like và bình luận ngay tắp lự, thả thính cho cả bàn dân thiên hạ thấy.
Điều này thì cậu làm được nè, cậu có thể set nhóm riêng[1], mà trong nhóm này chỉ có mỗi Thiệu Vinh thôi. Vì lẽ đó chỉ mình Thiệu Vinh mới thấy, những kẻ khác sẽ không thấy được.
[1] Giống chế độ tùy chỉnh bạn bè xem status của facebook ấy.
Kể từ khi chuyển đến nhà mới Du Chu có thể về nhà nấu cơm vào buổi trưa. Du Chu nấu cơm xong xuôi đặt lên bàn, chụp bữa ăn được ánh mặt trời chiếu rọi sáng choang, suy ngẫm phút chốc, bèn cà thêm quả filter u ám. Cậu mở mục Khoảnh khắc ra, ngồi lựa ảnh rồi bắt đầu đỏ mặt, đầu ngón tay sượng ngắt gõ dòng caption đại loại kiểu “Cơm trưa hổng ngon gì hết, tự dưng muốn tới chỗ nào đó ăn với anh T ghê.”
Du Chu cố gắng khắc phục nỗi sợ hãi đăng nội dung vừa gõ xong, cuối cùng không đủ can đảm để tìm Thiệu Vinh đòi like và bình luận, bởi điều đó đã vượt quá khả năng của cậu!
Du Chu buộc bản thân buông di động xuống, dắt Béo Ú ra ngoài tản bộ một vòng mới về trường đi làm.
Trở lại trường học, Du Chu đương định rút chìa khóa ra mở cửa, bỗng trông thấy một học sinh đứng trước cửa phòng y tế.
Học sinh nọ đương tựa trên tường bấm di động, nom thong dong tự tại, trông chẳng hề khó chịu chỗ nào.
Đến gần quan sát, Du Chu mới phát hiện học sinh này không ai khác chính là thiếu niên được “Em trai” cõng tới phòng y tế mấy hôm trước.
Du Chu nhớ lúc ghi phiếu phòng y tế thì nó ghi tên là Trình Lâm.
Cơ thể Trình Lâm đã hoàn toàn khỏe mạnh, chả hề toát lên sự ốm yếu khi ngã bệnh nữa. Nó đi thẳng vào vấn đề luôn: “Chào bác sĩ Du, em có chuyện muốn thương lượng với bác sĩ Du một chút.”
Du Chu khó hiểu: “Chuyện gì?”
“Là vầy ạ.” Trình Lâm nói, “Ban nhạc của tụi em sắp biểu diễn trong dạ hội Ngũ Tứ, ngặt nỗi tháng sau tay ghi-ta của tụi em phải đi du học rồi, vòng dự tuyển đầu tiên lại sắp bắt đầu, tạm thời tụi em vẫn chưa tìm ra người thay thế phù hợp. Mặc dù em gánh luôn cũng được, nhưng đảm bảo hiệu quả sẽ giảm rất nhiều, liệu thầy có thể thử tham gia với tụi em không?”
Du Chu kinh ngạc nhìn Trình Lâm. Thằng nhóc này mới mới mười bốn mười lăm tuổi, vậy mà đã thành lập ban nhạc riêng cho mình rồi ư?
Du Chu kinh ngạc quá đỗi, kế đó Trình Lâm còn tiết lộ cho cậu biết trong trường vẫn còn một ban nhạc tương tự, đối phương cũng muốn tham gia vòng dự tuyển lần này. Nếu như chúng lép vế hơn đối phương thì nhất định sẽ bị loại, suy cho cùng rất hiếm buổi dạ hội nào chọn cả hai tiết mục có tính chất và nội dung na ná nhau.
Trẻ con bây giờ giỏi giang hơn thời cậu đi học nhiều. Du Chu thấy Trình Lâm rặt vẻ ngang bướng quyết chẳng chịu thua, bèn ngần ngừ đáp ứng: “Tôi cũng chưa chắc sẽ phối hợp tốt với các em.” Du Chu đã mua ghi-ta, đương nhiên cậu muốn sử dụng nó, qua vài lần bị Thiệu Vinh bắt hát dạo ở đầu đường thì cậu đã bớt sợ việc đứng trước đám đông nhiều rồi.
Trình Lâm hết sức mừng rỡ: “Có hợp hay không thử chút là biết ngay ấy mà, chiều nay tan học chúng ta gặp nhau ở phòng hoạt động nhé.”
Du Chu đồng ý.
Tới buổi trưa cũng chỉ có vài học sinh bị ốm vặt sang tìm Du Chu, công việc rất nhàn hạ. Du Chu thu dọn đồ đạc xong, đi đến phòng hoạt động của trường nhằm làm tròn lời hứa với Trình Lâm.
Du chu vốn nắm vững căn bản, mặc dù khá xa lạ với những ca khúc mà độ tuổi của bọn Trình Lâm yêu thích, nhưng đọc hết bản nhạc rồi nghe một hai lượt, thì Du Chu bèn bắt đầu được luôn.
Tính cách Du Chu hiền lành nên phát hiện ra lỗi gì cũng nhẹ nhàng chỉ ra, trong vòng một buổi chiều luyện tập mà đã phối hợp rất tốt với các thành viên trong ban nhạc nhỏ này.
Thậm chí ngay cả Trình Lâm – người mời Du Chu gia nhập cũng hơi bất ngờ.
Nếu như nói lũ oắt con bộp chộp chúng nó là một cục đá xấu xí góc cạnh sắc lẻm, nom vừa xấu vừa cứng, thì Du Chu nom giống hệt dòng nước êm đềm, chảy trôi đầy chậm rãi và bình tĩnh, chẳng những không hề nảy sinh xung đột với chúng, mà còn khiến từng đứa cảm thấy yên tâm vô cùng. Hiệu quả phối hợp cực kì tuyệt vời.
Trình Lâm hưng phấn nói: “Bác sĩ Du à, thầy chính là vũ khí bí mật của tụi em trong vòng dự tuyển này!”
Du Chu ngượng ngùng.
Sắc trời dần ngả đen, Du Chu trở về chung cư một mình, nấu cơm cho mình với Béo Ú.
Thiệu Vinh không ghé qua đây, Du Chu nghe bảo hôm nay bọn họ phải đi thực tập cho Úc Ngôn.
Còn một năm nữa Úc Ngôn mới tốt nghiệp, dành thời gian về nước ăn Tết bao lâu thì ngờ nghệch hết bấy lâu, giờ phải lo lấy lại kiến thức đã mất.
“Gâu gâu gâu!” Béo Ú dụi dụi gót chân Du Chu, khiến Du Chu chợt thoát khỏi suy nghĩ vẩn vơ. Cậu ngồi xuống đút Béo Ú một lát thịt chín, tự nhủ nếu hôm nay Thiệu Vinh thổ lộ với Úc Ngôn thì tốt biết mấy. Đến lúc đó, đến lúc đó cậu sẽ ẵm Béo Ú về nhà cũ.
Một bên khác, Thiệu Vinh thực sự đang giúp Úc Ngôn thực tập.
Trùng hợp lắm thay khách sạn bọn họ chọn chính là chỗ mà Du Chu nói là “Bữa tiệc siêu đắt tiền” nọ, Thiệu Vinh từng dẫn Du Chu đi ăn một lần. Khi đó Du Chu cực kì bái phục tay nghề của đầu bếp, song lại chùn bước về giá cả, suy cho cùng một bữa cơm có thể ngốn sạch tiền lương mấy tháng trời của cậu.
Thiệu Vinh luôn luôn hào phóng với bạn bè, đa số bạn bè chơi cùng hắn cũng chả thiếu tiền, toàn là muốn ăn gì thì gọi nấy.
Thiệu Vinh nhìn thực đơn giây lát, thoáng nhướng mày, hắn nhớ lần trước dắt Du Chu tới thì trông cậu rất thích thú, bèn gọi bồi bàn qua, nhờ cô tìm shipper bên ngoài giao hai món đặc sắc nhất ở đây đến nhà mới.
Úc Ngôn ngồi bên cạnh nghe Thiệu Vinh nói địa chỉ xong, nụ cười trên mặt bỗng sượng ngắt. Chờ Thiệu Vinh xoay người lại, Úc Ngôn chợt hỏi: “Mấy món này là để gửi về cho Du Chu à?”
Thiệu Vinh nghe Úc Ngôn thốt ra hai chữ Du Chu thì vẫn cười nói thản nhiên, tâm trạng nom rất tốt. Hắn giương mày nhếch môi cười, thờ ơ đáp: “Đúng vậy, chứ còn ai khác nữa nào? Cậu ta khoái mấy món này lắm, nhưng cứ chê giá cắt cổ nên không dám tới, anh biết xử lí kiểu gì đây? Đương nhiên đành phải nhờ người ta gửi hộ rồi.”
Úc Ngôn chẳng thể duy trì nổi nụ cười nữa rồi, hàng mi khẽ run rẩy, bàn tay đặt trên đùi thoáng siết chặt.
Thiệu Vinh vẫn luôn thích đùa bỡn, xưa nay chưa bao giờ trông thật lòng cả.
Nhà mặt phố bố làm to nên chơi cực kì phóng khoáng, người xáp đến gần hắn nhiều như cá diếc sang sông. Đối với các đối tượng chủ động bám dính, nếu Thiệu Vinh đang vui thì sẽ giao du với họ vài hôm, nếu không vui thì sẽ đá phăng sạch ráo.
Úc Ngôn chả hề lo lắng tí nào, bởi lẽ chỉ cần cậu ta xuất hiện, ánh mắt của Thiệu Vinh tuyệt đối sẽ không dời sang kẻ khác.
Những người đương ngồi đây cơ bản chẳng là cái thá gì trong lòng Thiệu Vinh. Trước kia có tên nhóc ngu muội cho rằng Thiệu Vinh mê mình đắm đuối, bèn đần độn chạy tới ra oai với hắn, kết quả ngày hôm sau lại khóc lóc cầu xin Thiệu Vinh đừng đá mình.
“Chỗ này cũng đâu đắt đỏ lắm.” Úc Ngôn nói, “Hay là anh gọi anh ấy đến dùng bữa chung đi.”
Thiệu Vinh tựa lên ghế dựa đáp: “Buổi tối cậu ta không thích ra ngoài.”
Món lần lượt được dọn lên, những kẻ khác thay nhau nịnh bợ lấy lòng Úc Ngôn, Thiệu Vinh vẫn dửng dưng ngồi một bên nhấm nháp đồ ăn.
Chẳng hiểu tại sao, khi nhìn thấy Úc Ngôn chu đáo trả lời từng người, hắn lại nhớ tới Du Chu.
Nếu là đồ thỏ đế đó, đảm bảo sẽ không đối đáp niềm nở thế này nổi đâu nhỉ? Song đây lại là điều hết sức dễ dàng với Úc Ngôn, từ bé Úc Ngôn đã được tất cả mọi người yêu quý chiều chuộng.
Ngày xưa Thiệu Vinh cũng nghĩ rằng Úc Ngôn là tuýp người mà hắn thích nhất, hắn tựa hồ có thể vui vẻ chấp nhận việc mãi mãi dỗ dành cậu ta, nâng đỡ cậu ta.
Bắt đầu từ bao giờ, hắn lại cảm thấy những cuộc tụ tập như vậy trở nên tẻ nhạt chán ngán nhỉ?
Thiệu Vinh cũng chẳng biết đáp án chính xác.
Hắn chỉ biết ngay giờ phút này đây, hắn không có hứng bắt chước mọi người trò chuyện ân cần với Úc Ngôn, thậm chí còn nghĩ rằng nán lại chỗ này quá lãng phí thời gian.
Thiệu Vinh đương suy ngẫm nguyên nhân thì di động bất chợt đổ chuông. Thiệu Vinh lấy di động ra, phát hiện hai chữ “Du Chu” hiển thị trên màn hình, tâm trạng đột nhiên trở nên tốt hẳn.
Đồ thỏ đế định gọi điện cảm ơn hắn ư? Thiệu Vinh ấn phím nhận cuộc gọi, quả nhiên bên kia truyền tới âm thanh vừa thấp thỏm vừa vụng về của Du Chu, nội dung nói ra lại khiến Thiệu Vinh chả hiểu gì sất: “Em, em chỉ đăng chơi thôi, hổng phải muốn ăn thật đâu.”
Đăng chơi gì cơ?
Thiệu Vinh nhướng mày, thuận miệng đáp câu “Giao đến rồi thì lo ăn đi”, kế đó cúp máy ngay. Một suy đoán chợt lóe trong đầu hắn, Thiệu Vinh mở WeChat phủ bụi mấy trăm năm ra kiểm tra, phát hiện ngoại trừ ảnh chụp buổi tụ tập từ bè lũ, thì chính là bức ảnh bữa cơm trưa xám xịt của Du Chu.
Quan sát thêm chốc nữa, ồ, trùng hợp phết, không ngờ đồ thỏ đế này lại đúng lúc nói muốn ăn đồ ở đây.
Lông mày Thiệu Vinh nhướng cao hơn. Chuyện này hơi vô lí, đầu tiên, Du Chu là kiểu người thấy một chút thông tin liên quan tới mình thì sẽ sợ mất mật ngay, qua chục thế kỉ cũng chẳng dám chia sẻ cảm nghĩ lên Khoảnh khắc đâu; kế tiếp, mấy hôm trước đồ thỏ đế này còn đòi chia tay với hắn, sao có thể vừa đảo mắt đã công khai đăng mấy lời như vậy.
Nghĩ đến việc Du Chu đòi chia tay, Thiệu Vinh bèn mở danh bạ ra, chọn vào một người trong số đó.
Mấy hôm nay Thiệu Vinh hết bận rộn rồi, cũng dần ngộ ra chút manh mối: Năm ngoái hắn biết được chuyện Du Chu chạy tới nhà cái tên họ Lí kia ăn Tết, là nhờ thằng khỉ này.
Mồm mép thằng khỉ này luôn oang oang, nếu nó đã quen biết Du Chu, nói không chừng từng nói với Du Chu đôi lời độc hại.
Chẳng hạn như đề cập về Úc Ngôn cho Du Chu nghe.
Chính vì vậy, cũng dễ dàng giải thích về sự khác thường của Du Chu khi thấy Úc Ngôn. Con người Du Chu vốn nhút nhát, tính cách lại mềm yếu, nếu biết hắn thích Úc Ngôn đảm bảo sẽ nghĩ đến chuyện “Thoái vị nhường chỗ”.
Đúng là vĩ đại ghê gớm, ngay cả bạn trai cũng nhường được! Thiệu Vinh hiểu rõ tình huống, hắn cười khẩy, gửi một câu cho thằng bạn thân:【Lăn ra đây.】
Bên kia trả lời ngay tắp lự:【Chẳng phải ngài đang bận dẫn dắt Úc Ngôn thực tập hở?】
Thiệu Vinh chả buồn quan tâm, đi thẳng vào vấn đề luôn:【Du Chu tìm cậu à?】
【Đéo có nhá!】Bên kia lên tiếng phủ nhận.
【Ngày mai tôi sẽ đi gặp anh trai cậu, tôi không ngại tâm sự đàng hoàng với lão ta đâu.】Thiệu Vinh uy hiếp.
【Có tìm có tìm.】 Bên kia lập tức chữa lại,【Nhưng lần này tôi chưa vạ mồm thật, chỉ có Ngư Thần hỏi tôi tí chuyện mà thôi!】
【Hỏi cái gì?】
【Ngư Thần hỏi tôi vì sao trước kia cậu chia tay với ex, tôi bèn bảo ‘Mấy tên nhóc đó cứ làm mình làm mẩy chả ai tốt lành hết, nếu không phải đòi Thiệu Vinh show ân ái mỗi ngày thì cũng là õng ẹo muốn Thiệu Vinh mua cái nọ Thiệu Vinh mua cái kia thôi, riêng Ngư Thần hoàn toàn khác hẳn, Ngư Thần cưng đừng sợ, Thiệu Vinh tuyệt đối sẽ không đá cưng’. Tôi cam đoan ứ nói thêm điều gì đâu!】Bên kia thề thốt.
Thiệu Vinh đọc đống tin nhắn gửi tới, nào là【Lần này tôi chưa vạ mồm thật】【Tôi cam đoan ứ nói thêm điều gì đâu】, vừa đọc là biết ngay khai sạch bách cả rồi. Thiệu Vinh lại chả phải đồ đần, làm sao không hiểu chuyện gì đang diễn ra được?
Du Chu rõ là nói chia tay công khai không thành bèn dùng kế đường vòng cứu nước khiến hắn chủ động đá cậu!
Đúng là bõ công nghĩ cách phết đấy! Giỏi lắm!
Thiệu Vinh kết thúc cuộc đối thoại, lại mở bài viết nọ do Du Chu đăng, hắn cười khẩy like một cái, dửng dưng gõ chữ bình luận: Ôi em yêu, em muốn ăn lúc nào cũng được hết.
Hết chương 17
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất